Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Choáng váng, ngây người, bối rối, chẳng ai ngờ vị tiền bối mà gia chủ nói đến lại là người mà mọi người vẫn cho là một phế nhân. Trong nhất thời, tất cả mọi người đều có cảm giác thế sự xoay vần, long trời lở đất, khó có thể tự kiềm chế được.

"Hắn, hắn là tiền bối, người đã cứu chúng ta?" Thủy Kiều Kiều hoàn toàn không biết nói thêm gì nữa cho phải.

Trên đường đi, nàng ta làm khó dễ Cơ Trường Không không ít, cười nhạo hay gây phiền toái cho hắn một ngày vài lần. Nàng ta cứ cho rằng hắn chỉ là 'một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga' mà thôi, nhưng chỉ chớp mắt 'gà mẹ biến thành thiên nga rồi'!

'Bản thân mình đã đối đãi với hắn như vậy, bây giờ hắn muốn trả thì sao đây? Cha cung kính với hắn như vậy, ta nên làm gì bây giờ.' Bỗng nhiên sắc mặt Thủy Kiều Kiều biến đổi, nàng ta cảm thấy rất sợ hãi.

Còn Thuỷ Tâm Nguyệt cũng kinh hãi nhưng không biết vì sao nàng lại cảm giác đây là chuyện đương nhiên.

Từ khi nàng cứu được hắn, nàng vẫn luôn có cảm giác như vậy. Nàng vẫn luôn cho rằng hắn là ngươi không đơn giản. Tuy sau một loạt chuyện xảy ra đã làm nàng thất vọng nhưng nàng vẫn luôn còn cảm giác này, không hề biến mất. Cho đến tận hôm nay, chân tướng được vạch trần, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Mà người sợ hãi nhất khi chân tướng được vạch trần chính là Lý Thành rồi. Gã đã từng muốn hại chết Cơ Trường Không đấy, rồi âm mưu của hắn lại bị chính Cơ Trường Không phát hiện đấy. Giờ khắc này, tim của hắn như muốn nhảy ra ngoài, lòng rối thành một mối tơ vò. Gã ước gì mọi chuyện chưa từng xảy ra.

"Bái kiến tiền bối." Nhìn thấy Cơ Trường Không xuất hiện, ánh mắt lộ ra gia chủ Thủy gia hiện lên một tia vui vẻ khó nhận thấy, chắp tay nói.

"Gia chủ Thuỷ gia quả nhiên là thông minh vô cùng." Cơ Trường Không nói một câu không đầu không đuổi rồi lập tức quay đầu nhìn lão giả bên cạnh.

"Khuyển tử không chịu nổi lời khen của đạo hữu rồi, cũng mong đạo hữu thứ tội." Lão giả cười nhạt một tiếng.

Lão là lão tổ Thủy gia, Thủy Tâm Ngân, mặt bộ bộ trường bào phong cách cổ xưa, dáng người gầy, mắt ưng mũi câu, thần thái vô cùng, làm cho người đối diện phải sinh tâm kính sợ.

Chỉ tiếc, trên đầu của lão cũng đầu tóc bạc rồi!

Nhìn thấy nhưng điều này, Cơ Trường Không đã biết rõ nguyên nhân của việc phô trương này, lại biết vì sao Thuỷ gia lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của hắn như vậy. Bởi vì thời gian của Thuỷ gia không còn nhiều, hai cường giả Đạp Hư đều đã 'gần đất xa trời'. Thủy gia sắp xong đời!

"Mời." Đã gặp được Cơ Trường Không, Thủy Tâm Ngân cũng không muốn mất thời gian, lão và lão giả họ Trương nói một tiếng mời rồi dẫn Cơ Trường Không đi vào thành.

"Không thể nào, xem ra hắn rất trẻ tuổi, vậy mà lại được Thủy gia nghênh đón long trọng như vậy..."

"Có lẽ là công tử của một nhà nào đó. Dù sao thì ra cũng không nhìn ra được người này có gì đặc biệt. Hắn có thể khiến cho lão tổ Thủy gia tự mình nghênh đón chắc chắn là do thế lực phía sau hắn không nhỏ. Không biết nhà kia rốt cuộc ra sao..."

"Có khi là con riêng lão tổ Thủy gia cũng không biết chừng..."

...

Tu giả xung quanh đều bàn tán xôn xao, đủ nguyên nhân từ đó xuất hiện.

Mà người thấp thỏm nhất trong đội săn bắt chính là Lý Thành. Nếu Cơ Trường Không mà động chạm đến gã thì gã cũng đã quỳ xuống câu xin tha thứ từ lâu rồi.

Mặc cho người khác khi nhục là một phế nhân mà bản thân lại là một tiền bối Đại năng chân chính, lại còn cứu mạng bọn họ, không ít thợ săn cảm thấy hổ thẹn không thôi, rồi lại cảm thấy tâm tư bất an, không biết phải làm thế nào cho phải.

Tâm tư Thủy Kiều Kiều, Thủy Tâm Nguyệt và những người khác đương nhiên Cơ Trường Không không biết cũng không muốn biết. Trên đường đi, những người làm khó dễ hắn, hắn cũng không đặt vào mắt, chỉ cười cho qua thôi.

Tu hành đến cảnh giới Thiên Môn cảm ngộ Thiên nhân hợp nhất thì tâm tính đã trở nên quan trọng. Trải qua thêm mấy lần thay đổi lớn, tâm tư hắn đã vững như bàn thạch, một chút chuyện nhỏ này cũng không làm hắn động tâm.

Thủy gia không hổ là đệ nhất gia tộc đông Thủy thành, chỉ nhìn bố cục trong nhà cũng nhìn ra được nội tình của bọn họ. Có thể truyền thừa mấy trăm năm ở một nơi như Tinh Thần Tử Địa quả thật là bất phàm.

Đi theo Thủy Tâm Ngân một mạch về phía trước, cuối cùng hau người đến một cái sân nhỏ nơi Thủy Tâm Ngân sống, cũng chính là cấm địa Thuỷ gia.

"Xin được bồi tội với đại hữu." Vừa đến nơi, Thủy Tâm Ngân lập tức cúi đầu hành lễ.

"Không cần phải như thế. Một chút việc nhỏ mà thôi, không cần nhắc đến." Cơ Trường Không không tránh không né nhận lễ nhưng cũng không bày vẻ kiêu căng.

Hắn hiểu được ý tứ của Thủy Tâm Ngân, cái lễ nhận lỗi này có ba nguyên nhân, một là thay tỷ muội Thủy gia và đội săn bắt nhận lỗi. Dù sao thì hắn cũng đã giúp đội săn nhưng lại bị hiểu lần. Đây là điều không phải.

Thứ hai là một màn vừa xảy ra vừa rồi. Thủy gia gióng trống khua chiêng thật ra đã cài hắn vào thế bí. Thủy Tâm Ngân rõ ràng ở đây nhưng lại không lên tiếng mà lại làm ra tình cảnh như vậy vì muốn trói buộc hắn, miễn cho đến lúc đó hắn đổi ý quay đầu.

Mà nguyên nhân thứ ba là vì gia chủ Thuỷ gia. Lão vì muốn mời Cơ Trường Không đi ra mà đã giả vờ muốn giết Thuỷ Kiều Kiều, thủ đoạn này đúng là bức bách người.

Đương nhiên, vẫn còn có nguyên nhân khác, nhưng với hắn mà nói thì những chuyện kai đều không có gì.

Ơn cứu mạng cũng đủ để báo đáp, hơn nữa còn có Dược Vương mà!

"Vậy đa tạ đạo hữu đã rộng lượng." Thuỷ Tâm Ngân cười nhạt một tiếng.

Đừng nghĩ thái độ hiện tại của lão kỳ quái, tu giả lấy thực lực làm đầu, ngoài trừ người cùng tộc ra, mọi người rất ít khi lấy bối phận tuổi tác ra để nói chuyện. Dù tuổi tác lão tổ Thủy gia có thể làm gia gia của hắn nhưng vẫn chỉ xưng hô là đạo hữu, ngang hàng với nhau.

"Ha ha, đạo hữu không cần phải như thế. Chúng ta vẫn còn chút chuyện, dù sao Quang Minh Đạo cũng biết việc này, vạn nhất bị người vạch trần chỉ sợ phải dính phiền toái." Cơ Trường Không khẽ gật đầu.

"Đạo hữu nói chuyện thật là sảng khoái. Thôi được, lão phu cũng không đợi được bao lâu nữa." Thủy Tâm Ngân nghe Cơ Trường Không nói xong thì sững sờ nhưng rồi sau đó lại như bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu.

"Tốt rồi, nếu như đã đồng ý hợp tác tất nhiên ta cũng muốn đôi bên đều thành tâm. Ta cũng cần Dược Vương, còn cái ngươi cũng muốn kéo dài tuổi thọ. Vậy hãy vào vấn đề chính, điều kiện là gì?" Cơ Trường Không không muốn lãng phí thời gian, lập tức hỏi.

Không còn cách nào khác, thân phận của hắn quá mẫn cảm. Trải qua chuyện ở cửa thành, tên của hắn rồi cả hình dạng nữa có lẽ đều bị mọi người biết. Tuy nơi đây cách Yêu Huyết thành mấy vạn dặm nhưng lỡ không may bị người vô tình để lộ ra thì phiền to.

Với lại loại đồ vật như Dược Vương cũng có sức ảnh hưởng quá lớn đi. Một khi tin tức của nó bị truyền ra thì mới thật sự là chốn động bốn phương.

Cho nên cần đánh nhanh thắng nhanh!

"Tốt, lão phu cũng đang có ý này. Nếu như đạo hữu sảng khoái như vậy thì lão phu cũng thuận theo, không cần nhiều lời nữa. Sau khi chuyện thành công ta hai nghìn vạn linh thạch, và ngươi phải giúp ta kéo dài tuổi thọ đến cực hạn." Thủy Tâm Ngân không chút do dự mở miệng, xem bộ dáng đúng là sớm có chuẩn bị.

"Hai nghìn vạn linh thạch không thành vấn đề, giúp ngươi kéo dài tuổi thọ cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi có cam đoan chúng ta nhất định có được Dược Vương?" Cơ Trường Không thận trọng hỏi.

"Việc này, nếu như đạo hữu hỏi, vậy ta nói cho đạo hữu cũng không sao. Tuy rằng Quang Minh Đạo đã biết được tin tức về bản đồ kho báu nhưng bọn họ cũng không biết rõ hết, còn có rất nhiều điều bọn họ không biết." Lão tổ Thủy gia lắc đầu.

"Ân, xin lắng tai nghe." Cơ Trường Không hơi ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên, nếu đã hợp tác với nhau thì lão phu cũng không lừa gạt đạo hữu." Thủy Tâm Ngân vuốt vuốt chòm râu nói.

"Đa tạ đạo hữu tín nhiệm." Cơ Trường Không cũng cười nói.

Hắn vẫn hiểu được đôi chút tâm tư của Thủy Tâm Ngân. Hắn biết mình là thiên tài trẻ tuổi, có lẽ lão sẽ không phải là đối thủ của hắn, có lẽ lão giả họ Trương cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng hai người này liên thủ thì hắn cũng không phải là đối thủ của họ. Huống chi nơi này còn là sân nhà của bọn họ.

Bởi vậy lão mới dám hợp tác với hắn, không lo lắng hắn sẽ đổi ý.

Chỉ tiếc lão không biết Cơ Trường Không có át chủ bài. Hai người này, một người là Đạp Hư tầng hai, một người là Đạp Hư tầng một, lại thêm chút thủ đoạn có thể đối phó được Đạp Hư tầng ba nhưng với hắn thì, ha ha...

"Đạo hữu đã tin tưởng ta như vậy ta cũng không che giấu làm gì. Trên thực tế, tấm bản đồ kia là một thủ đoạn bịp bợm, lão phu đã cố ý làm ra. Dược Vương với kho báu kia thật chất là hoàn toàn không nằm cùng một chỗ." Thuỷ Tâm Ngân cười đắc ý.

"Thì ra đạo hữu đã nghĩ đến việc có người tiết lỗ tin tức sao?" Cơ Trường Không kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là không phải, chẳng qua vì để đề phòng nên đã cẩn thận chút thôi, không ngờ lại có tác dụng." Thủy Tâm Ngân cười nói.

'Quả nhiên là lão hồ ly.', Cơ Trường Không trong lòng.

Lão đầu tử này quá gian trá rồi, khắp nơi đều có lưu cạm bẫy. Thậm chí Cơ Trường Không dám khẳng định lão cũng chỉ nói nửa thật nửa giả với hắn, không biết còn che giấu bao nhiêu thứ.

Nhưng mà hắn cũng lười nói ra.

Dù sao thì mục đích của hắn chính là Dược Vương, mục đích song phương đều đã nhất trí, lại còn không muốn có thế lực khác tham gia vào. Với thực lực của Thuỷ gia bọn họ thì dù có âm mưu gì hắn cũng không sợ.

Chuyện tiếp theo cũng đơn giản hơn, song phương thỏa thuận thời gian, đến lúc đó cùng nhau xuất phát là được.

Chỉ là cuối cùng Thủy Tâm Ngân lại đưa ra một điều thỉnh cầu, có liên quan đến thỉnh cầu Quang Minh Đạo.

Sau một hồi nói chuyện, Cơ Trường Không mới hiểu được chi tiết về Quang Minh Đạo. Khó trách tại sao bọn họ hoành hành ở Tinh Thần Tử Địa như vậy, đúng là không tầm thường.

Theo như lời của Thuỷ Tâm Ngân thì Quang Minh Đạo này kỳ thật có đến ba người thủ lĩnh đều là tu giả Đạp Hư. Tuy rằng người có thực lực cao nhất cũng chỉ là Đạp Hư tầng hai nhưng thực lực so với Thuỷ gia vẫn mạnh hơn nhiều.

Ngoại trừ chiến lực mạnh ra, bọn họ còn có tám lộ thủ lĩnh, mỗi một thủ lĩnh đều có tu vi Thiên Môn tầng chính đỉnh phơng. Dưới trướng lại có vô số cường giả, với lại thám tử của bọn họ trải rộng khắp bốn phương, rất ít tin tức có thể giấu giếm được bọn họ.

Đương nhiên chỉ như vậy thôi thì cũng không có gì, điều làm cho hắn để trong lòng chính là một câu nói của Thuỷ Tâm Ngân.

Lão nói, Quang Minh Đạo có liên quan thế lực lớn, mà cái thế lực ấy rất có thể là Chiến Hồn điện.

Những thứ khác Cơ Trường Không có thể không quan tâm nhưng Chiến Hồn điện thì khác. Bởi vì hắn dám cược nếu như tin tức hắn chưa chết truyền đi, Lâm Vân Loạn sẽ lập tức đuổi giết hắn. Đây chính là điều hắn không thể chịu được.

Nhưng nếu như đã tội rồi thì hắn cũng không có ý định tránh đi.

Cho nên kết quả thương nghị cuối cùng chính là đợi đến lúc Quang Minh Đạo đột kích thì lập tức giết sạch bọn họ. Chỉ cần thủ lĩnh chết hết htì hắn tin chắc những người bên dưới sẽ không có cách nào để liên lạc với Chiến Hồn điện.

Người chết sẽ không tiết lộ bí mật. Chỉ cần Quang Minh Đạo không có át chủ bài khác thì những đồ vật hắn có cũng đủ để giết bọn họ.

Nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui