Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Bành, bành, bành. . .

Mỗi một tiếng va chạm vang lên thì đồng nghĩa thương thế của Long Vô Địch sẽ nặng thêm một phần, mỗi một lần tiếng va chạm vang lên thì đều có vô số tu giả hoan hô theo đó!

Cơ Trường Không giống như một Man Hoang Cự nhân, dùng toàn lực ôm thân thể Cự long dài bảy trượng mà đánh mạnh xuống, vô sô tu giả biến sắc sợ hãi. Việc này cũng quá hung tàn đi, so với Yêu tộc thì còn muốn hơn cả Yêu tộc, giống như một hung thú đội lốt người!

"Khinh người quá đáng!" Rốt cuộc, Long Vô Địch ko nhịn được nữa.

Yêu lực toàn thân gã bộc phát cuồn cuộn, pháp lực dồn vào phần đuôi làm cho máu tươi đầm đìa, lần giáp bay tán loạn.

Nhưng dù có làm thế nào, một chiêu này của y cũng ko thể thoá khỏi trói buộc. Tuy đã tổn hao đại giới nhưng so với Cơ Trường Không thì ko thấm vào đâu, Cơ Trường Không vẫn cứ thế quăng mạnh thân thể gã xuống đất.

"Nhân loại, ngươi đã thật sự chọc giận ta, ngươi sẽ phải trả giá đắc vì hành động này." Long Vô Địch kéo lê tấm thân, gầm lên.

Hiện tại, cả người gã ko có chỗ nào còn hoàn hảo, toàn thân đầy vết thương, miệng mĩu rướm máu, máu thịt lẫn lộn, thậm chí còn có chỗ lộ ra xương trắng.

Thân là Yêu tộc, hơn nữa còn là cao đẳng Yêu tộc, nửa bước Hoàng huyết, chưa có lần nào Long Vô Địch nếm phải thiệt thòi như vậy, làm y ko khỏi giận tím mặt.

"Long Chiến Vu Dã!"

Trên thân rồng bắt đầu hiển lên từng điểm hào quang, giống như là bổn nguyên của giao long, đây là y muốn liều mạng rồi!

"Long Chiến Vu Dã, không tốt." Lâm Đông Thăng nghe xong lời ấy cũng phải thất thố.

Y xuất thân ở Đông Vương thành, gia học uyên sẽ bác hơn đa số mọi người ở đây, tự nhiên biết rõ được nhiều bí văn mà người thường ko biết. Vốn dĩ y cực kỳ yên tâm, luôn cho rằng Cơ Trường Không sẽ thắng trận này nhưng bây giờ, y ko biết kết quả sẽ ra sao.

"Xin hỏi Lâm huynh, Long Chiến Vu Dã này là pháp thuật cao cỡ nào?" Trần Thủy Hà ở một bên, thước tha ưu nhã bước lên hỏi.

"Cái này cũng ko phải pháp thuật, nó là một loại chiến kỹ, là chiến kỹ truyền thừa của Long tộc." Lâm Đông Thăng ngưng trọng, nói.

"Đúng vậy, trong cơ thể đại ca ta có huyết mạnh Chân Long, hơn nữa từng đạt được cơ duyên tinh lọc huyết mạch, cuối cùng thì cũng thức tỉnh được chiến kỹ vô thượng của Long tộc. Tuy bây giờ chỉ có thể xuất ra thức thứ nhất nhưng cũng đủ làm cho tên tiểu tử Cơ Trường Không kia chết chắc." Yêu công tử cười lạnh.

"Long Chiến Vu Dã. Từ khi Long Tộc biến mất, một chiến kỹ 'khoáng cổ tuyệt kim' cũng biến mất theo, ko ngờ hôm nay lại xuất hiện trở lại." Lâm Đông Thăng thở dài.

Long Tộc cổ xưa ko hổ là chủng tộc khủng bố nhất, hậu duệ của bọn họ chỉ cần có nồng độ huyết mạch đầy đủ thì sẽ thức tỉnh được truyền thừa huyết mạch. Mà chiến kỹ vô thượng này đều sẽ có mỗi khi một người thức tỉnh được huyết mạch Long tộc.

Vốn dĩ giao long căn bản ko có khả năng thức tỉnh được truyền thừa huyết mạch này nhưng Long Vô Địch có được may mắn lớn nên rõ ràng đã thức tỉnh được một phần, khó trách người này rõ ràng có thể đi đến được trình độ nửa bước Hoàng huyết. Quả thật là ko thể tưởng tượng được.

Ngâm!

Trong ko trung truyền đến một tiếng rồng ngâm, chấn động hoang dã.

Long Chiến Vu Dã, kỳ huyết huyền hoàng!

Một thức chiến kỹ này đại diện cho tinh thần Long tộc.

Chiến đấu một mất một còn ko khuất phục. Tuy chiến kỹ này chỉ mới xuất ra thức thứ nhất nhưng cũng là thức thứ nhất cường hãn nhất.

Người xưa tương truyền, Long tộc cổ xưa đã từng đại chiến với Thánh nhân Nhân tộc, song phương cùng đại chiến trong tinh ko, đánh sụp một mảnh tinh ko, vô số tinh thần tan vỡ. Long tộc đã hiến tế sinh mệnh, dùng chiến lực vô thượng để thi triển một chiêu này nhằm làm cho một Thánh giả Nhân tộc phải vẫn lạc.

Vì vậy, có thể thấy được Long Chiến Vu Dã này là chiến kỹ khủng bố bực nào!

Có thể nói, chiến ý mạnh bao nhiêu thì một thức chiến kỹ này sẽ mạnh bấy nhiêu, uy năng ko còn có cực hạn.

Phốc!

Cơ Trường Không bay ngược ra sau, máu tươi phun ra từ miệng, chứng minh một điều chiến kỹ này của Long Vô Địch bất kể về mặt lực lượng hay tốc độ đều đã có bước nhảy vọt về chất, Cơ Trường Không gần như ko thể nào kháng cự.

Bành!

Hai người lại đối quyền, Cơ Trường Không bay ngược ra sau, toàn bộ tay phải co rút lại.

Lực lượng thật lớn, đã hoàn toàn vượt ra khỏi cảnh giới Thiên Môn, nội tâm Cơ Trường Không xao động ko thôi.

Giờ khắc này, cả người hắn đều bị áp chế, ko có lực phản kháng, mỗi một lần hai thân ảnh va chạm vào nhau thì hắn đều bay ngược ra sau. Vì mất máu quá nhiều nên ngay cả sắc mặt đều tái nhợt đi.

Phần đông tu giả đều xuống tinh thần, lúc đầu họ cứ nghĩ thắng lợi sẽ đến trong tầm tay nhưng lại ko ngờ rằng gió mây chợt nổi, Long Vô Địch cam chịu hao tổn bổn nguyên giao long , dùng nó làm đại giới để thi triển một thức chiến kỹ này, chiến lực liền tăng vọt, Cơ Trường Không liên tiếp bại lui, ko cách nào chống lại.

"Ngăn trở đi." Một tu giả trẻ tuổi long lắng nỉ non.

"Ngàn vạn lần ko được thua a, số mệnh Nhân tộc đang nằm trong tay ngươi." Một vị Cự đầu trong hư không khẩn trương nói.

"Đại thúc cố lên." Ngay cả tiểu nha đầu cũng ko nhịn được mà kêu lên.

Có thể nói, đây là một cuộc chiến đấu ko thể thua được, vì nó liên quan đến số mệnh chiến đấu của Nhân tộc. Nếu Yêu tộc thất bại thì có lẽ sẽ ko có chuyện gì nhưng nếu Nhân tộc thất bại thì phương đông Vô Tận Sơn Mạch này sẽ gặp phải chuyện gì ai cũng ko thể biết trước được.

Phốc!

Cơ Trường Không lại bị đánh bay một lần nữa, xương sườn trên người ko biết đã bị chặt đứt mấy cái.

"Đến đi, Nhân tộc, không phải ngươi rất mạnh sao, đến đây!" Mỗi một lần Long Vô Địch đánh ra một quyền thì gương mặt gã lại càng thêm dữ tợn, khí thế hung ác càng kinh khủng thêm một phần.

Oanh!

Cơ Trường Không lại bị đánh bay, nện lên một toà núi nhỏ, đất đá bay tán loạn.

"Chết!"

Long Vô Địch bất chấp bụi mù, trực tiếp nhảy vào trong đó, muốn dùng một kích cuối cùng để hoàn toàn chiến thắng, hơn nữa gã còn muốn đánh chết Cơ Trường Không. Hắn là đại địch của Yêu tộc, ko thể bỏ qua.

"Không. . ."

Vô số tu giả Nhân tộc rơi nước mắt. Giờ khắc này, họ đã ko còn chú ý đến quan hệ hay thân phận, chỉ vì đôi bên cùng là người một tộc, cho nên họ đã bi thương.

Nhóm người Lâm Đông Thăng đứng phắt dậy, phóng nhanh tới chiến trường nhưng đã ko kịp, tốc độ của bọn hắn căn bản ko đủ, hơn nữa bọn hắn còn mang thương tích trên người nên cho dù có đến kịp cũng ko thể ngăn được.

Ầm ầm!

Trong bụi mù chiếu ra vô số tia sáng, tiếng rít kinh khủng vang lên như là trời long đất lở. Thậm chí sườn núi vốn đã bị lột bỏ mất một nửa cũng đã hoàn toàn nứt vỡ, giống như sau khi Cơ Trường Không bị đánh nát thì đến lượt nó.

"Hắn không phải tiện dân, không phải người có may mắn, hắn là anh hùng của Nhân tộc." Một tu giả lúc trước xem thường hắn nhưng giờ lại gục đầu xuống nói.

"Ko sai." Một vài tu giả ở chân núi vốn trước đó có sát ý với hắn cũng thở dài nói.

Xoát!

Một thân ảnh bay ra từ trong bụi mù, toàn thân đầy rẫy vết thương, máu tươi giàn giụa.

"Ko đúng, ko chết, rõ ràng ko chết." Một tu giả nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó rồi bỗng vui đến phát khóc.

"Thật ko có chết, nhìn đi, trong tay hắn đang nắm cái gì!" Một tu giả khác cười to.

"Trời ạ, một cái xương sườn." Lại có người kinh ngạc hô lên.

'Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng', dù ko biết đã xảy ra chuyện gì trong đó nhưng Cơ Trường Không đã đi ra được, hơn nữa nhìn tình hình thì hẳn là Long Vô Địch đã bị thương rất nặng.

Ngâm!

Một tiếng gầm suy yếu truyền ra từ trong bụi mù, rồi sau đó một Long Vô Địch gần như hoàn toàn tàn phế xuất hiện trước mắt mọi người.

Thảm, ko thể nào thảm hơn!

Đường đường là giao long, vậy mà bên phải hông lại lộ ra hai cây xương sườn lẫn lộn máu thịt, bày ra nội tạng trong đó, máu tươi phun mạnh ra ngoài. Cho dù có là người của tộc giao long, thân thể cường hãn, cũng ko thể chịu đựng được.

"Ngươi thất bại." Cơ Trường Không nhàn nhạt mở miệng nói. Tuy rằng hắn cũng chật vật ko chịu nổi nhưng chiến ý lại càng thêm to lớn.

"Nhân tộc, đó là cái gì?" Long Vô Địch cố gắng đứng vững, hỏi.

"Ta gọi nó là Tinh Thần Vẫn Lạc." Cơ Trường Không mỉm cười, không có kiêu ngạo cũng không có bất mãn, vô cùng bình tĩnh nhưng đối diện với sự bình tĩnh này chính là một Long Vô Địch sẽ bị thương nặng hoặc sẽ chết.

"Tốt cho một cái gọi là Tinh Thần Vẫn Lạc. Tốt, rất tốt, nhưng ngươi còn có thể thi triển lần nữa sao, ta cũng chưa có bại đâu!" Long Vô Địch bỗng nhiên hét lớn.

Khí tức vốn sĩ sa sút lập tức tăng vọt, lúc này đây, cả người hắn đã hoàn toàn bốc cháy.

Thân thể khổng lồ bảy trượng nhanh chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt chỉ còn lại ko tới ba trượng, nhưng thân hình thu nhỏ thì khí tức của gã lại tăng vọt đến bất ngờ. Giờ khắc này, lực lượng kinh khủng gần như hội tụ thành trận cuồng phong.

"Dừng tay, đại ca, không đáng." Hai vị công tử Yêu tộc nhìn thấy một màn này lập tức trừng mắt muốn nứt ra.

"Dừng tay." Trong không trung cũng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

"Ko cần phải xen vào, nếu ta ko dốc toàn lực cho trận chiến này, ngày khác ta sẽ vô lực tiến thêm một bước, liều chết một trận, cho dù thắng hay bại, ngày sau ta đều muốn Luân Hồi Niết Bàn." Long Vô Địch ngửa mặt lên trời gào thét.

Oanh!

Chỉ trong vòng mấy cái hô hấp ngắn ngủi, giao long bảy trượng chỉ còn lại ko tới một trượng, nhưng đỉnh đầu của hắn lại hội tụ một khí tức vô cùng mênh mông, vượt quá sức tưởng tượng. Khí tức kia dườn gnhư có thể phá hủy trời đất, đánh vỡ nhật nguyệt.

"Huyết mạch Chân long! Dùng huyết mạch Chân long làm một kích cuối cùng. Thật là đại khí phách, tình cảnh này thật là..." Ngay cả Lâm Đông Thăng cũng không khỏi động dung.

"Một kích này, ngươi tiếp được thì thắng, nếu ko là chết!"

Huyết mạch Chân long xé gió lao đến, sắc mặt Cơ Trường Không lập tức trắng bệch, hắn cảm nhận được tử vong đng tiến đến gần nhưng lại ko có khả năng phản kháng. Đây là huyết mạch Chân Long, ẩn chứa lực lượng của Đại đạo, cứ coi như bây giờ hắn còn năng lực tái diễn Tinh Thần Vẫn Lạc thì cũng ko ngăn cản được.

Hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ko còn có khả năng khác xảy ra. Chỉ trong nháy mắt, Cơ Trường Không cảm thấy một bóng ma tử vong, chưa bao giờ xuất hiện, đang đánh xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui