Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Một quyền xuất ra, một quyền chưa từng có từ trước tới nay!

Ánh mắt Lâm Phá Thiên vốn tràn đầy tự tin bỗng thay đổi, y cảm ứng được áp lực khổng lồ. Cơ Trường Không hội tụ lực lượng tu tích luỹ có được từ trước đến nay đánh ra một quyền, gần như đã vượt trình độ thiên tài cấp thiên tử rồi.

Oanh!

Một ánh chớp cường độ lớn hiện lên, toàn bộ đỉnh Thiên Trì Sơn đều bị bao phủ ở trong đó. Ko ít tu giả chăm chú quan sát, muốn nhìn xem kết quả của trận chiến này.

Phốc!

Hào quang ảm đạm dần, Lâm Phá Thiên bay ra ngoài, toàn thân đầy vết thương, có thể nhìn thấy xương trắng lộ ra ở hai cánh tay, trước ngực cũng bị lõm xuống, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra nhuộm đỏ bụi đất xung quanh, trông rất chật vật thê thảm.

Giết!

Cơ Trường Không rống lên một tiếng khàn cả giọng, lực lượng tăng lên lao thẳng đến chỗ Lâm Phá Thiên.

Bây giờ Lâm Phá Thiên gần như đã hôn mê, làm sao có thể ngăn cản một quyền này? Một khi bị dính một đòn này, chắc chắn y phải chết ko thể nghi ngờ!

Sát ý như biển, chiến ý như cầu vồng, trong mắt bắn ra sát ý làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng được vào đấy. Hắn như là một Tu la, đầy sát khí.

"Tiểu bối ngươi dám!"

Ngay vào lúc này, một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ trong hư không.

Cơ Trường Không cảm giác như có một tia sấm sét nổ tung bên tai mình, cả đầu vang lên tiếng ông ông và hắn ko nhân ra được một chút khí tức bên ngoài nào nữa. Đồng thời, một quyền hắn xuất ra, mạnh chưa từng có từ trước đến nay, cũng vì một tiếng gầm này mà tiêu tan thành mây khói.

Một đạo thần thức khổng lồ quét qua thân thế Lâm Phá Thiên rồi một tiếng gầm giận dữ của người kia lại vang lên lần nữa: "Đồ kiến hôi chết tiệt, phản đồ Nhân tộc, dám ám toán thiên kiêu Nhân tộc chúng ta, nhận lấy cái chết!"

Oanh!

Một bàn tay khổng lồ giáng xuống từ trên trời, to lớn khôn cùng. Cự chưởng trăm trượng giống như một ngọn núi lớn che trời đánh xuống, kèm theo là một cỗ uy áp cuồn cuộn làm cho người ta ko thể ngăn cản, giống như Thiên uy vậy.

Cự đầu, đây mới thực sự là Cự đầu!

Cơ Trường Không dốc sức liều mạng, dùng thủ đoạn đánh trọng thương Lâm Phá Thiên nhưng cuối cùng lại dẫn tới Cự đầu. Bây giờ, toàn thân hắn đã rướm máu, miệng mũi tràn máu tươi gian giụa, kinh mạch trong người ko biết đã đửa bao nhiêu cái, pháp lực khô kiệt, vậy thì làm sao mà phản kháng được.

"Ha ha." Hắn cười thê thảm, ánh mắt bắt đầu phiêu phốt.

Hắn đã nghĩ đến một ngày như thế này từ lắm rồi, chỉ tiếc hắn còn muội muội, còn cừu hận, còn có thân ảnh thanh lệ kia ko biết đã nằm sâuu trong tim hắn từ khi nào...

Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, chăm chú nhìn vào cự chưởng đang hạ xuống, giống như bầu trời đang đổ sập vậy!

Nếu như còn có một chút lực lượng, nếu như còn có thể cử động cánh tay, tuyệt đối hắn sẽ ko buông bỏ. Nhưng bây giờ, việc duy nhất hắn có thể làm là đứng thẳng ưỡn ngực, đứng chết vẫn còn tốt hơn nằm chết.

Cự chưởng đánh xuống, một nửa ngọn núi đều bị bao phủ ở trong đó.

Các con thú trong núi nháo nhào bỏ chạy, vạn vật đều sợ hãi, ngay cả mặt trởi cũng bị che khuất.

"Dừng tay!"

Ngay khi cự chưởng sắp đánh xuống thì một âm thanh trong trẻo non nớt vang lên rồi sau đó một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện, che chắn trước người Cơ Trường Không.

"Dựa vào tiểu nha ngươi? Ngươi dám bảo vệ tên tiểu tử này, đương nhiên cũng là đồng loã, vậy thì cùng chết đi." Cự chưởng đang hạ xuống bỗng hơi chậm lại rồi ngay sau đó liền bạo tăng uy thế và tiếp tục đè xuống, giống như muốn đem Cơ Trường Không, tiểu nha đầu và ngọn núi phía dưới hoá thành bột mịn.

"Tiểu nha đầu, mau tránh ra. Ta cấu kết với Yêu tộc, trừng phạt là đúng tội." Cơ Trường Không cố gắng đẩy tiểu nha đầu đi chỗ khác, nhưng lại bất lực.

"Không phải! Đại thúc ngươi không phải như vậy. Ngươi vì những người này mà đánh bại thế hệ trẻ tuổi Yêu tộc, bảo vệ số mệnh Nhân tộc; ngươi ko phải là phản đồ Nhân tộc, ngươi là người tốt, bọn hắn mới là người xấu." Tiểu nha đầu quật cường ngăn cản trước người hắn, có chết cũng ko rời đi.

"Tiểu nha đầu, cút ngay! Hắn là phản đồ Nhân tộc, ngươi muốn chết sao?" Chủ nhân cự chưởng cười lạnh.

"Ko đúng, ko đúng. Đại thúc ko phải người như vậy. Tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành, đại thúc giúp đỡ các ngươi rồi nhiều như vậy, giúp các ngươi tránh khỏi tính toán của Chiến Hồn điện, vì sao các ngươi ko nói gì? Còn các ngươi, những lão bất tử này, đại thúc giúp các ngươi đánh bại Yêu tộc, bảo vệ số mệnh Nhân tộc, vì sao các ngươi làm ngơ ko giúp đại thúc?"

"Người đáng bị ghê tởm chính là bọn ngươi. Nếu ko có đại thúc thì các ngươi đã chết từ sớm rồi. Vậy mà các ngươi chỉ biết đứng nhìn..."

Ánh mắt tiểu nha đầu đảo qua những nơi có người đang đứng nhìn, những người bị nàng nhìn trúng đều nóng mặt, ai cũng cuối đầu ko dám đối diện ánh mắt ấy.

Nhưng trong ko trung, hơn mười thân ảnh già nua đều hờ hững với những câu mắng của tiểu nha đầu.

Những lời tiểu nha đầu nói đều là sự thật nhưng như vậy thì đã làm sao? Ở cái thế giới này, lợi ích chính là cao nhất, người có thực lực thì có tiếng nói. Đây là đạo lý sao? Ha ha, đây chẳng qua là cường quyền mà thôi!

"Tiểu nha đầu, nói đủ chưa? Đáng tiếc, có nói gì thì cũng ko ai đến cứu ngươi được, cũng ko ai dám cứu ngươi. Ngươi cảm thấy một tiểu tử phế vật và một cái cơ hộ tiến bước thì cái nào quan trọng hơn?" Chủ nhân cự chưởng cười mỉa mai, vô cùng đắc ý.

"Các ngươi, đều là người xấu." Rốt cuộc tiểu nha đầu cũng ko thèm nói nữa, nàng lau khô nước mắt, mắng lớn một câu. Nàng quét đôi mắt một vòng, giống như muốn ghi tạc hình dáng những người này vào trong lòng.

"Gia gia, cứu mạng a!"

Tiểu nha đầu bỏ qua cự chưởng đang đè xuống trên đỉnh đầu, ko quan tâm đến nó, nàng vểnh đôi môi anh đào lên thét lớn một câu, đáng yêu vô cùng nhưng nàng cũng bày ra gương mặt nghiêm túc, ko cười tiếng nào.

Oanh!

Ngay khi cự chưởng gần đánh trúng đầu hai người bọn họ thì hư ko ở phía xa bỗng nhiên sôi trào lên, một bàn tay thật lớn thò ra từ đó, rồi nhẹ nhàng vỗ một cái, nghiền nát hư ko, cơ thể Cự đầu kia liền rung mạnh rồi bay ngược ra sau.

Một bằng tay vượt không mà ra, bản thể vẫn còn ở nơi vạn dặm xa nhưng chỉ một bàn tay ấy lại có thể đánh một Cự đầu như đập một con ruồi, đúng là kinh khủng!

"Là ai? Bổn tọa là Lâm Vân Loạn! Ai dám đối nghịch với Chiến Hồn điện ta?"

Tóc tai Cự đầu kia bù xù, lão nhìn bày tay thò ra từ hư ko kia giận dữ gầm lên. Một kích từ xa nhưng lại làm lão bị thương nặng, điều này là cho lão cảm thấy vô cùng tức giận và hoảng sợ.

"Gia gia, y muốn giết ta, còn muốn làm đại thúc bị thương. Đại thúc rất tốt với ta, mua cho ta đồ ăn, ta ko muốn đại thúc chết. Chính là lão già kia đó gia gia!" Tiểu nha đầu khóc sướt mướt,nghẹn ngào uỷ khuất vô cùng.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh truyền từ xa đến, một ngón tay trên bày tay kia co lại rồi búng ra.

Phanh!

Lâm Vân Loạn bay ngược ra sau lần nữa, miệng phun máu tươi. Lão đã lấy ra một bảo vật hình tháp cũng ko thể chống lại được, bảo tháp nát bấy, chính lão cũng bị thương nặng.

Cự đầu cũng sợ bị thương như người thường, hơn nữa lại cực kỳ sợ!

Tuy rằng bọn họ là người có thọ mệnh vạn năm nhưng mà thực tế thì chỉ có đến tám nghìn năn cũng đã tốt lắm rồi. Bời vì Cự đầu sau mỗi lần bị thương thì đều hao tổn thọ nguyên, mà muốn đối kháng đại kiếp nạn Thiên nhan thì lại càng cần nhiều tho nguyên hơn.

Hiện tại, Lâm Vân Loạn tổn hao ít nhất tám trăm năm thọ nguyên, có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

"Đi thôi tiểu nha đầu, tiểu tử này từng giúp ngươi, giờ ngươi cũng giúp lại hắn, coi như đã trả được ân tình. Chỉ là sau ngày hôm nay..."

"Không, không đi." Tiểu nha đầu lau khô nước mắt, quật cường trốn sau lưng Cơ Trường Không.

"Mặc kệ các hạ là ai, rõ ràng dám coi thường Chiến Hồn điện ta như thế. Ta ko thể ta thứ!" Lâm Vân Loạn gần như đã điên rồi, vốn chỉ là gạt bỏ một tên tiểu tử ko có giá trị nhưng lại ko ngờ lại mất đến tám trăm năm thọ nguyên.

"Om sòm!"

Thanh âm già nua quát lên, một bàn tay đánh tới Lâm Vân Loạn. Nhìn bộ dạng này, có vẻ người kia ko hề để Chiến Hồn điện trong mắt.

"Đạo hữu, ngươi đi quá giới hạn rồi." Ngay vào lúc này, một cỗ uy áp nữa hàng lâm.

Một cự chưởng khác thò ra từ trong ko trung chặn một kích của gia gia tiểu nha đầu. Hai cường giả đối chưởng trong hư không, cuốn bay mây mù, đánh vỡ hỗn độn, trời đất gần như muốn nứt ra, trong vòng ngàn đặm dều chấn động.

"Tiểu tử này đã giúp tôn nữ của ta, lớp người già đều ko thể ra tay với hắn." Sau một kích, gia gia tiểu nha đầu ko động thủ lần nữa mà một lúc sau mới nói.

"Tốt!"

Tồn tại vô thượng kia do dự một chút rồi gật đầu đồng ý. Người nọ khẽ vẫy tay, Lâm Phá Thiên được lão cầm trong tay rồi biến mất ko thấy đâu.

"Tiểu tử, lão phu giúp ngươi cũng chỉ có thể như vậy. Ngươi có thể sống hay ko thì còn phải nhìn bản sự của ngươi." Thanh âm già nua hơi than thở, còn tiểu nha đầu thì nước mắt lưng tròng cầm lấy tay Cơ Trường Không, ko muốn buông ra.

"Tốt rồi, nha đầu, đi đi. Ta mà có chết thì còn phải chờ ngươi báo thù chứ. Đi đi, đừng khóc nữa." Cơ Trường Không thở hổn hển, sờ lên đầu tiểu nha đầu, cười nhỏ nói.

"Đại thúc cười thật khó nhìn." Tiểu nha đầu lau nước mắt, vừa cười vừa khóc.

"Ta sẽ trở lại..." Hư ko biến ảo lập loè, tiểu nha đầu léo lên một còn rồi chỉ còn lưu lại thanh âm non nớt trong ko trung.

"Mà thôi." Cơ Trường Không ho ra máu, cười khẽ.

Oanh!

Dứt tiếng cười, chiến ý của hắn lại bừng bừng phấn chấn. Hắn nhảy từ trên ngọn núi xuống, bay nhanh vào cánh rừng nguyên thuỷ mênh mông bát ngát trước mắt.

Cũng trong lúc đó, một lượng lớn tu giả thế hệ trẻ tuổi Yêu Huyết thành cũng bắt đầu tìm kiếm Cơ Trường Không. Hơn vạn người nhảy vào nhắm thẳng cánh rừng nguyên thuỷ mà bay tới, muốn tìm ra Cơ Trường Không và chém chết hắn ngay tại chỗ.

Khảo nghiệm quan trọng nhất lại tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui