Tinh Vân Đồ Lục Truyện

"Ngươi, sao ngươi có thể...?" Lão Đại hoàn toàn bối rối, rõ ràng y đã nhìn thấy Cơ Trường Không trúng chiêu của mình nhưng tại sao lại không có chuyện gì xảy ra vậy?

"A, ngươi nói cái này sao?" Cơ Trường Không thong dong rút ra một cây kim châm đen nhánh từ trên áo.

"Thứ đồ chơi nhỏ này rất được nhưng mà cũng chẳng ăn thua gì." Hắn cầm kim châm đâm vào da của mình vài cái, vẻ mặt gió nhẹ mây bay nhưng mấy người đối diện thấy một cảnh như vậy thì sợ tới trợn mắt muốn lồi ra.

Cái khỉ gì đây? Đúng là quá biến thái mà. Những hắc y nhân liếc nhau, thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Bọn họ điều biết rõ cây kim châm của lão Đại lợi hại như thế nào, có thể so với thần binh lợi khí, lại còn chứa kịch độc, hễ thấy máu đổ là toi mạng, tuyệt không có chuyện may mắn ở đây. Nhưng cái người trước mặt này lại cầm kim châm đâm vào mình, còn phát ra tiếng đinh đinh đang đang. Thân thể người này cường hãn đến cỡ nào chứ? Chẳng lẽ còn lợi lại hơn thần binh lợi khí?

"Bây giờ có thể nói một chút rồi chứ? Kho tàng gì vậy?" Cơ Trường Không dùng một tay nhấc lão Đại lên, cười híp mắt hỏi y.

Mặt mày lão Đại hiện lên vẻ do dự, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

"Thả đại ca ta xuống, có bản lĩnh thì một đấu một với chúng ta, đánh lén thì giỏi gì chứ!" Cũng trong lúc này, lão Nhị bỗng bạo gan hơn, quát lớn.

Ân, Cơ Trường Không suýt chút nữa là tức giận.

Là đại ca ngươi đánh lén trước đấy có biết không? Nhưng hắn tệ quá nên không làm gì được ta đó! Ngươi lại điên đảo trắng đen, chậc chậc... nhưng là thời gian cũng còn sớm, đùa với ngươi một chút cũng được.

Bịch!

Một tiếng trầm đục vang lên, lão Đại bị Cơ Trường Không tuỳ ý ném qua một bên, bày ra bộ dáng không chấp trẻ nhỏ.

"Đến đây đi, như ngươi mong muốn, một đấu một với ta." Cơ Trường Không ngoắc ngoắc ngón tay với lão Nhị.

Ừng ực!

Lão Nhị cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, trong khoảnh khắc không biết nên tiến hay lùi.

Y cũng chỉ nói lời phù hợp với tình huống mà thôi, cũng không trông trờ Cơ Trường Không thật sự thả lão Đại ra, nói mạnh miệng cho người dưới thấy một chút thôi, nhưng không ngờ Cơ Trường Không lại làm theo thật. Đâm lao phải theo lao phải theo lao? Lời nói ngoan cường đều đã nói rồi, nếu không ra tay thì uy tín của y sẽ mất ráo.

Thế nhưng nhìn tu vi của hắn bày ra lúc trước thì nếu y ra tay chỉ sợ sẽ thảm hại hơn. Chỉ mới suy nghĩ trong giây lát nhưng lão Nhị đã đổ cả mồ hôi ướt cả áo.

"Đến đi, không phải ngươi nhát đó chứ? Hay là những lời ngươi mới nói chỉ vì muốn chọc giận ta, để ta mau giết cái tên ấy đi. Sau đó thì ngươi liền thành lão Đại?" Cơ Trường Không nghiêm túc hỏi thăm.

Lời vừa được nói ra, mồ hôi trên mặt lão Nhị ngày càng nhiều.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, cướp ngôi vị là chuyện dù ở chỗ nào ở trường hợp nào cũng bị xếp vào loại 'đại nghịch bất đạo'. Nếu như y không thể hiện lập trường, mất uy tín thì không cần phải nói mà coi như giữ được mạng sống cũng là hy vọng xa vời. Bởi vì hai huynh đệ của y đang nhìn y với ánh mắt hoài nghi.

"Mẹ kiếp, các huynh đệ, hắn chỉ có một người, sợ khỉ gì, cùng giết đi." Rốt cuộc lão Nhị vẫn không có dũng khí ra tay một mình mà lựa chọn cùng mọi người tiến lên. Như vậy thì giúp y dũng cảm hơn chút ít, còn về uy vọng của bạn thân thì trước tiên giữ mạng đã rồi nói sau.

"Thật thất vọng." Cơ Trường Không thở dài nói.

Hắn nắm hai tay lại, sau đó đánh ra một chiêu tuỳ ý chống lại hơn đám người đang xông tới.

Oanh!

Một tiếng nổ vang thật lớn, cổ thụ trong bán kính mấy chục thước từ từ ngã xuống, hơn mười tu giả hoá thành thịt vụn, còn lão Nhị thấy tình thế không ổn lập tức núp ở phía sau nên tránh được một kiếp.

"Cái này cái này..." Những người còn lại sợ hãi nhìn một cảnh vừa diễn ra, một quyền đánh chết hơn mười người, cả xác cũng không còn nguyên vẹn. Trong ấn tượng của bọn họ, chỉ có cao nhân Đạp Hư mới làm được như vậy.

Chẳng lẽ người trông có vẻ suy nhược này lại là một cường giả Đạp Hư? Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều rùng mình, chính là Đại năng Đạp Hư đó. Thủ lĩnh của bọn họ cũng chỉ mới đến đến cảnh giới này. Hồi tưởng lại sự cường đại của một cường giả Đạp Hư, tất cả mọi người đều thấy luống cuống.

"Tiền, tiền bối tha mạng." Ngay lập tức, năm sáu chục người còn lại đều quỳ sát đất.

"Vậy bây giờ các ngươi đã có thể nói cho ta biết về kho tàng rồi chứ?" Cơ Trường Không nhíu mày hỏi.

"Chuyện này..." Ba người thủ lĩnh đều do dự.

"Sao, hông sợ chết sao? Yên tâm, chỉ cần các ngươi nói cho ta biết ta sẽ cân nhắc mà tha mạng cho các ngươi, thế nào?" Cơ Trường Không cười nhàn nhạt, trong lòng cũng cảm thấy hiếu kỳ, đại thủ lĩnh của nhóm trộm này cũng không phải là người tầm thường, lại có thủ đoạn như vậy.

"Tiền bối nhất định phải biết sao?" Một lúc sau, lão Đại bổng cắn răng hỏi.

"Đương nhiên." Cơ Trường Không hơi gật đầu.

"Tốt, các huynh đệ, cùng ta giết tới đi. Cho dù chết, cũng sẽ không liên luỵ đến người nhà. Các ngươi phải biết nếu phản bội đại thủ lĩnh sẽ có kết cục gì? Chết sớm thì siêu sinh sớm." Nghe thấy Cơ Trường Không trả lời chắn chắn như vậy, lão Đại lập tức bạo phát hung tính.

"Giết!"

Những người còn lại vì sợ hãi đang quỳ phục dưới đất nghe xong lời của gã thì lập tức giống như hoá điên, ai cũng dốc hết sức bình sinh lao thẳng đến chỗ Cơ Trường Không, hung hãn không hề sợ chết chút nào.

Ồ!

Lần này thì hắn thật sự thấy kinh ngạc vô cùng. Người thủ lĩnh kia đúng là bất phàm, mới làm ra được chuyện như vậy, đã làm cho những người dưới nguyện chết cũng không muốn nói ra sự thật trong thời khắc lựa chọn sống chết . Mặc kệ người thủ lĩnh kia dùng thủ đoạn gì đều xứng đáng làm cho hắn kinh ngạc.

Dù sao thì dù nhân loại hay bất cứ một sinh vật nào có trí khôn đều sợ chết. Đấy là bản năng rất khó sửa đổi. Dù có lấy thân nhân của bọn họ ra mà uy hiếp thì rất ít người chấp nhận chịu chết.

Nhưng đã nói thì làm, Cơ Trường Không cũng không vì thế mà 'hạ thủ lưu tình'.

Phốc!

Hắc y nhân đầu tiên vọt tới gần hắn liền bị một quyền xuyên thủng lồng ngực, hắn hơi dùng sức một tí, thân thể của người nọ liền bị chia năm xẻ bảy. Sau đó hắn liền biến quyền thành trảo bóp chết tiếp một đạo tặc Thiên Môn tầng một.

Hơn mười đạo hào quang đồng loạt giết tới, thân ảnh của hắn hơi loé lên, di trộng một chút liền làm cho tất cả công kích của bọn họ đều thất bại.

Sau đó ngón tay hắn cũng như biến thành đao, xoay người một cái liền chém đứt đầu năm tu giả gần hắn.

Cơ Trường Không giống như một Sát thần, giơ tay nhấc chân đều tạo nên gió tanh mưa máu, từng ngươi lần lượt chết dưới tay hắn, máu chảy thành sông. Toàn bộ nhân mã Quang Minh Đạo quên chết xông lên nhưng căn bản không tạo cho hắn chút phiền phức nào.

Hắn giống như một hung thú, đứng trong đám đông liền tạo nên sóng gió, giết chóc ngập trời.

Tiếng kêu rên, tiếng gầm gừ, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt. Năm sáu chục người còn lại cũng không thể kiên trì lâu hơn nửa chén trà nhỏ liền bị hắn giết gần như không còn. Đây là tình huống hắn cố ý khống chế rồi đấy.

Bịch!

Một người thủ hạ cuối cùng ngã xuống, còn đầu thì bay đến trước mặt ba người thủ lĩnh, làm cho bọn họ sợ hãi phải lùi về sau.

"Ngươi, ngươi. . ." Ba người thủ lĩnh cảm thấy toàn thân lãnh lẽo, miệng khô khốc, còn trái tim thì đập liên hồi.

"Nếu các ngươi nói ra thì còn có một cơ hội." Quần áo của hắn không dính một chút máu nào, từng bước đến gần ba người họ.

"Vì sao tiền bối phải nhất quyết đối nghịch với Quang Minh Đạo chúng ta, chẳng lẽ chúng ta đã đắc tội với tiền bối sao?" Lão Đại giống như sắp khóc đến nơi nhưng cố kìm nén, gã cắn răng hỏi hắn. Gã không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một cơ hội mỏng manh, hy vọng sẽ tìm được đường sống.

"Không có thì hận gì cả, chẳng qua ta chỉ giúp Thuỷ gia một chút thôi. Có ân tất báo!" Cơ Trường Không giang tay ra, bày ra bộ mặt bất đắc dĩ.

"Chuyện kia... Chúng ta thề sẽ không tìm Thuỷ gia gây phiền phức nữa, không biết tiền bối có thể bỏ qua cho chúng ta không?" Lão Đại cắn răng hỏi. Tuy rằng nếu làm vậy sẽ bị trừng phạt nhưng so với chết còn tốt hơn.

"Không được." Cơ Trường Không lập tức đưa ra câu trả lời.

"Vì sao? Chẳng lẽ tiền bối sợ chúng ta không giữ lời hứa sao? Chúng ta có thể phát lời thề, tuyệt đối sẽ không báo thù." Gã hấp tấp nói.

"Đương nhiên không phải. Quang Minh Đạo thì tính là cái gì chứ. Ta chỉ tò mò cái kho tàng kia ẩn chứa cái gì thôi. Ngươi cũng biết, lòng tò mò của ta rất nặng, nếu không biết rõ ràng căn cội thì sẽ ăn không ngon, ngủ không yên." Cơ Trường Không vô tội nói.

Vậy là hết, ba người hoàn toàn tuyệt vọng!

Đây là một con đường bế tắc, bọn họ không dám nói mà Cơ Trường Không lại muốn biết.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Dưới hoàn cảnh tuyệt vọng lão đại dốc hết toàn bộ thực lực, Thiên Môn tầng năm, so với thực lực của Cơ Trường Không bây giờ còn muốn mạnh hơn.

Phốc!

Kết cục của lão Đại đã định trước, gã bị Cơ Trường Không xé thành hai đoạn, máu tươi giàn giụa, nội tạng thì bay tứ tung. Mà trong lúc ấy, lão Tam đã nhanh chân chạy trốn, hòng tránh được một kiếm nhưng Cơ Trường Không hơi liếc mắt một cái rồi không thèm di chuyển, chỉ tuỳ ý ném một nửa thi thể trên tay theo hướng chạy của lão Tam.

Bành!

Một tiếng nổ vang lên, lão Tam với thi thể kia cùng ôm nhau chết.

"Còn mỗi ngươi, nói hay là chết." Cơ Trường Không nhìn lão Nhị, nhếch miệng cười, sát khí loé lên tức thì rồi biến mất.

"Đừng giết ta, ta nói ta nói, cái gì cũng nói hết." Không đợi Cơ Trường Không đe doạ thêm, lão Nhị lập tức đầu hàng.

Phù, còn tưởng phải tốn thêm chút khí lực mới có kết cục này, đúng là thật vọng.

Sở dĩ hắn dùng cách tàn nhẫn như vậy để đánh chết lão Đại, lão Tam cũng chính là vì muốn phá huỷ cái tâm trí kiên cố của lão, người thông minh hay người có tâm kế đều là loại nhu nhược.

"Nói đi, một chút cũng không được bỏ sót." Cơ Trường Không tìm một cây khô ngồi xuống rồi thản nhiên nói.

"Là như vậy, đại thủ lĩnh của chúng ta vào ba tháng trước đã vô tình biết được một tin tức, đó là Thuỷ gia có được một bản đồ kho báu. Nhưng mà Thuỷ gia có một người cung phụng và gia chủ đều là cường giả Đạp Hư nên chúng ta không thể trêu vào. Cho nên bây giờ mới dùng thủ đoạn này để đuổi người cung phụng kia đi..."

"Nói vào điểm chính." Cơ Trường Không nhịn không được nhắc nhở gã, những lời này hắn đã nghe lúc trước, không biết rõ nhưng cũng đoán được gần mười phần.

Nhưng mà hắn lại không ngờ cái kho tàng này lại có liên quan đến Dược Vương!

Dược Vương là cái gì? Nó chính là linh dược sinh trưởng hơn mười vạn năm, trải qua Niết Bàn rồi mới sinh ra bảo vật, giúp người kéo dài tuổi thọ, đột phát tu vi. Bởi vậy nó rất trân quý.

Mọi người đều biết những thứ được gọi là 'thiên tài địa bảo' được chia làm ba loại là linh dược, dược tổ và thánh dược. Thánh dược thì không cần phải nói đến, đó là thứ chỉ có Thánh Nhân mới có khả năng tạo nên và sử dụng; còn dược tổ thì cũng là thứ khó có thể gặp, tu giả Tôn tổ mới có thể tìm được.

Riêng linh dược thì dễ tìm hơn cả, nhưng một khi linh dược lột xác hoá thành Dược Vương thì nó chính là thứ mà ngay cả cường giả đều thèm muốn.

Không ngờ trong lúc vô tình mà có được một tin tức có giá trị như vậy làm hắn không khỏi mừng thầm, trái tim nhảy tưng tưng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui