Tinh Vũ Cửu Thần

Hạ Lương Tài ngơ người ra nhìn lên bản đồ trên tay, hắn không ngờ được Tạ Tinh
lại quyết định nhanh như thế.

“Cái thằng ngốc này, nếu như hắn muốn như thế thì chúng ta nhanh chóng lên
đường thôi, 3 người họ muốn chết thì kệ họ đừng có liên lụy chúng ta là được,
chỉ cần có bản đồ trên tay thì được rồi” Tiền Đại Phú kéo tay Hạ Lương Tài,
thì Hạ Lương Tài phản ứng qua lại cầm lên bản đồ và nhanh chóng rời khỏi

“Tinh ca, sao huynh lại không theo con đường có sẵn mà đi? Tuy chúng ta chạy
trốn rất nguy hiểm, nhưng những con đường chính chắc chắn được cấp trên tính
toán qua, có thể sẽ an toàn hơn một chút” Đinh Cầu đi theo Tạ Tinh rồi sau đó
hỏi

Tạ Tinh không trực tiếp trả lời, mà là cười nói: “Ngươi hỏi ta làm gì, nếu như
đại soái đã khẳng định chắc thắng, tại sao lại còn bảo chúng ta đi đưa tin
sao? Bây giờ ta có thể nói cho hai người biết. Tuy chúng ta đi đưa thư, nhưng
mà đối tượng chúng ta đưa thư là phe địch, chứ không phải cứu viện”

“Tại sao?” Vương Hổ không hiểu, họ là người của Triết Vân Quốc, sao lại bảo họ
đi chết?

“Vì đại soái của phe ta muốn mê hoặc đối phương, nếu như thư cứu viện của
chúng ta bị kẻ địch biết được, họ sẽ tưởng là chúng ta sẽ bao vây từ hai
hướng, mà lơ là kế hoạch phá sông vì hai hướng đó ngược nhau” Tạ Tinh đã rõ về
tất cả sự việc

“Tinh ca, vậy bây giờ chúng ta đi hướng nào?” Đinh Cầu đã để hy vọng hết vào
Tạ Tinh


Tạ Tinh lấy nhánh cây vẽ phát họa một cái bản đồ, rồi sau đó vẽ ra 1 con đường
rồi nói: “Bây giờ chúng ta rời khỏi từ chỗ đây”

Vương Hổ và Đinh Cầu nhìn vào bản đồ và biết được con đường mà Tạ Tinh muốn
đi: “Đây không phải là nơi bảo vệ rất nghiêm ngặt sao? Chúng ta từ chỗ đó xuất
phát? Ngươi bảo chúng ta đi về hướng phá sông, chúng ta …”

Tạ Tinh xem mặt của hai người có sự nghi hoặc: “Đúng, bây giờ chúng ta có thể
khẳng định, từ nơi mà hai bên giao chiến và chạy chạy trốn, với 3 người chúng
ta nếu như không bị phát hiện thì rất khó. Từ đây mà chạy trốn chắc chắn sẽ bị
phát hiện nhưng đối phương sẽ không chủ động ra tay, mà sẽ đánh lén chúng ta,
thậm chỉ họ sẽ không ra tay mà sẽ chủ động cho chúng ta chạy thoát, chỉ cần
chúng ta giả dạng là binh sĩ phá sông thì được”

Vương Hổ và Đinh Cầu không hiểu lắm nhưng đi theo Tạ Tinh và xuất phát đi theo
hướng đã định

Đến lúc này thì trời đã sập tối, trên đường đi không rõ lắm. Mà ba người đi
trên đường rất khó khăn nhưng mà khi chạy được mấy tiếng đồng hồ, cũng không
có động tĩnh gì

“Cộp” một tiếng, Đinh Cầu đạp lên một viên đá, và té lăn trên đường

Đinh Cầu ngã vào một đầm lầy và sợ hãi kêu lên một tiếng

Vương Hổ và Tạ Tinh không kịp suy nghĩ, nhanh chóng kéo Đinh Cầu đứng dậy

“Tiểu Cầu, không sao chứ” Vương Hổ lo lắng hỏi, tuy đã cố gắng hạ giọng nhưng
mà trong đêm khuya vẫn vang lên rõ ràng

“Không sao, chỉ là bị trầy chút” Đinh Cầu xoa nhẹ đầu gối nói tiếp: “Chúng ta
nói to tiếng như thế không biết có bị phát hiện không

Vương Hổ lắc đầu: “không đâu, ở đây tối như vậy, chắc chắn là không có ai nghe
được, ta dám khẳng định”

Tạ Tinh nói nhẹ với hai người: “Tuy chúng ta không biết có bị phát hiện hay
không, nhưng ta dám khẳng định là đã bị người ta theo dõi”

“Sao huynh biết?” Vương Hổ nghe được Tạ Tinh muốn nói nhưng lại không dám nói
to. Nên Đinh Cầu đã đi lên hỏi

Tạ Tinh nghe rõ ràng nhìn xung quanh, nhưng không có động tĩnh gì, nhưng mà
không dám khẳng định xung quanh có người theo dõi, vì bây giờ tình trạng cơ
thể rất tệ nên ảnh hưởng lớn đến giác quan

“Hai người suy nghĩ thử đi, ở đây cách sông Thông Lưu rất gần, mà còn là con

đường chắc chắn phải đi nghe nếu muốn tới sông Thông Lưu, nếu như trước đó phe
địch không phát hiện mình nhưng bây giờ chắc chắn đã bị phát hiện” Tạ Tinh nói
xong nghe kỹ xung quanh nhưng mà do bây giờ thính giác không tốt nên cũng
không thể nghe đươc cái gì bất thường

Tiểu Cầu cúi đầu nói: “Cũng trách đệ không tốt, nếu như đệ cẩn thận hơn thì
trước trời sáng chúng ta đã đi ra khỏi con đường này rồi”

Tạ Tinh an ủi nói: “Nếu như ngươi không phát ra tiếng động thì ta đoán sớm
muộn cũng sẽ bị phát hiện, bây giờ chúng ta chủ có 2 loại khả năng, thứ nhất
là phe địch tưởng chúng ta đi phá sông nên thả chúng ta đi, còn thứ hai là họ
khẳng định mình không phải đi phá sông, và sẽ tiêu diệt chúng ta”

“Cho dù là khả năng nào thì một khi chúng ta đã rời khỏi con sông thì chắc
chắn chúng sẽ chọn giết chúng ta”

Đinh Cầu sợ hãi và nói “giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Tạ Tinh vỗ nhẹ vai của Đinh Cầu và nói: “không cần phải lo lắng,nếu họ muốn
diệt chúng ta, thì cũng phải đợi đến khi mình rời khỏi con sông mới động thử,
trừ khi họ đã biết được phe ta mai phục để phá sông, nếu không thì họ sẽ không
động thủ trước. Cách duy nhất bây giờ là trước khi họ động thủ, chúng ta phải
động thủ trước”

“Không đúng, họ chắc chắn biết chúng ta không phải là người đi phá sông, nếu
đi phá không thì không chỉ có chúng ta ba người, với lại còn không mang theo
công cụ

“Vậy làm sao đây?” nghe Tạ Tinh nói xong, Đinh Cầu căng thẳng hỏi

Mấy người im lặng một thời gian nhưng mà cũng không nghĩ ra được cách nào

Trời rất là tối, tuy là Tạ Tinh đoán rằng họ đang bị theo dõi, nhưng mà lại
không biết người theo dõi mình ở nơi nào. Với lại rời đường đi đã không xa,
nếu động thủ thì phải lập tức động thủ, nếu đợi đến trời sáng thì chúng ta

không còn cơ hội

“Vương Hổ đại ca, đợi đến khi ra đến đường, hai người đi trước nhưng phải đi
chậm, còn ta ở lại thêm một lúc” Tạ Tinh cần thận xung quanh rồi nói

“Vì sao?” Đinh Cầu không hiểu rồi hỏi

“Vì giờ trời rất tối, chúng ta không nhìn rõ đối phương, nhưng đối phương cũng
chỉ mơ hồ thấy được hình bóng của mình, ta dám khẳng định là người không
nhiều, chỉ có hai hoặc ba người. Họ khẳng định sẽ tiếp tục theo dõi, đợi đến
khi thời điểm thích hợp rồi động thủ, hai người một khi nghe được tiếng đánh
nhau thì phải quay về trợ giúp ngay lập tức, chúng ta sẽ trước sau giáp kích”
Tạ Tinh nghĩ, nếu như đối phương nhiều người thì họ đã động thủ rồi, mà giờ
còn chưa động thủ thì nói rằng họ không có nhiều người

Đương nhiên còn 1 khả năng, họ vẫn chưa bị phát hiện nhưng mà Tạ Tinh không hy
vọng nhiều vào ở đây

Hai người không hiểu Tạ Tinh sao lại phải ở lại, nhưng mà họ đã quen cách làm
việc của Tạ Tinh

Sông Thông Lưu cách con đường không có xa, cả 3 người chỉ tốn khoảng 1 giờ
đồng hồ đã tới rồi Vương Hổ với Đinh Câu lại nghe lời của Tạ Tinh nói chọn đi
trước, nhưng lại đi chậm chậm lại

Tạ Tinh lại núp trong một bụi cỏ, im lặng lắng nghe được tiếng động nhưng mà
không được rõ ràng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận