Tình Ý Lâu Dài

Trương Văn Xuyên sau khi nói ra tên của mình, liền không tiếp tục mở miệng.

Quách Hiểu Văn cũng là tiểu tử ngốc không hiểu được cách khéo léo đưa đẩy nhằm phá vỡ cục diện bế tắc.

Diêm Danh nhìn ra được, lúc này Trương Văn Xuyên cho người ta một loại cảm giác áp bách cường đại, khiến Quách Hiểu Văn cực kì lúng túng.

"Ra ngoài đi"

Diêm Danh mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.

Trước người Trương Văn Xuyên nhẹ thả một ly rượu, rót một chút Whisky, đang chuẩn bị thêm đá, lại bị đối phương cự tuyệt.

Một ngụm lại một ngụm rượu bị nuốt xuống, đối phương sắc mặt không đổi.

Diêm Danh có chút sững sờ nhìn ly rượu rỗng, bình rượu trong tay cái bình dứt khoát bị cướp đi, muốn rót đầy ly.

""Uống quá nhiều không tốt cho thân thể, Trương tiên sinh""

Ba chữ Trương tiên sinh khiến Trương Văn Xuyên thấy phi thường chói tai.

Hắn lại uống một hơi nửa ly.

"Quan hệ của chúng ta chưa thân thiết đến mức khiến anh quan tâm thân thể của tôi."

"Mâu thuẫn với người kia?"

Diêm Danh đương nhiên sẽ không bị Trương Văn Xuyên kích thích, một bên sát ly rượu tản mác trên quầy bar, một bên ra hiệu Quách Hiểu Văn bưng tới cái ly mới.

Có vấn đề?

Trương Văn Xuyên muốn cười, lúc đầu tình huống kia vốn không phải vấn đề, vấn đề là sự bối rối của hắn mấy tháng sau khi gặp Diêm Danh, mặc dù vấn đề cũ đã giải quyết trên người y.

Nhưng vấn đề mới lại xông ra.

Khiến Trương Văn Xuyên có chút trở tay không kịp.

Thấy Trương Văn Xuyên không nói lời nào chậm rãi uống rượu, Diêm Danh ngừng công việc trên tay.

"Cậu có tâm sự?"

"Tôi nói giữa chúng ta ngoại trừ quan hệ thể xác, cái gì cũng không cần thiết."

Uống xong đứng người lên, liếc nhìn Diêm Danh.

Không lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng lấp lóe khiến cho người ta thấy không rõ lắm.

"Vậy được rồi, xong việc tôi gọi cho cậu."

"Tôi ở khách sạn chờ anh." Nói xong trực tiếp đi khỏi quán bar.

Phía sau Diêm Danh chờ Trương Văn Xuyên lái xe rời đi, mới đem ánh mắt chuyển về.

Vừa vặn đối diện với ánh mắt Quách Hiểu Văn đang ngẩn người tại góc tường hướng về phía mình.

Mặc dù là lúc tan làm, Quách Hiểu Văn vẫn là nghiêm túc quét dọn sàn, thỉnh thoảng nhìn Diêm Danh một chút.

Diêm Danh tự nhiên cảm giác được ánh mắt của Quách Hiểu Văn.

Lau xong cái ly cuối cùng, dứt khoát ngẩng đầu nhìn hắn.

Thời điểm hắn đối đầu ánh mắt của y liền nghiêng đầu sang chỗ khác, thần sắc lúng túng đều lọt vào mắt Diêm Danh.

"Không cần quét dọn nữa, còn lại để cho tôi đi."

Quách Hiểu Văn lúc này mới phản ứng được, ngẩng đầu.

"Còn một chút..."

Diêm Danh thông cảm cười cười.

Nụ cười này khiến trái tim Qúach Hiểu Văn đập nhiều hơn mấy nhịp.

"Hôm nay tôi có việc, về sớm một chút ngủ đi, ngày mai cậu còn phải đi học."

Quách Hiểu Văn sững sờ.

Qua mấy phút Quách Hiểu Văn thay xong quần áo đi ra, nhìn ông chủ sau khi cúp điện thoại đã mặc lên áo khoác.

"Là Trương Văn Xuyên sao? Ông chủ?"

Diêm Danh quay đầu lại, biểu tình lạnh nhạt nhìn không ra tâm tư.

"Cái gì?"

"Anh muốn đi gặp Trương Văn Xuyên?"

Diêm Danh gật gật đầu.

"Cậu mau trở về đi."

Quách Hiểu Văn còn muốn nói điều gì, nhưng vẫn là không có mở miệng, mở cửa đi ra ngoài.

Gió lạnh đập vào mặt.

Đi vài bước quay đầu, Diêm Danh đã khóa cửa tiệm, nắm thật chặt cổ áo đi về hướng ngược lại.

Gian phòng trong khách sạn vẫn như cũ

Nhân viên phục vụ ở đại sảnh nhận ra Diêm Danh, không hỏi thăm, trực tiếp cho y thẻ phòng dự bị.

Thời điểm mở cửa khiến Diêm Danh cảm thấy quá sáng.

Tất cả đều rõ ràng khiến Diêm Danh không quá thích ứng.

Trương Văn Xuyên đem đem cái ghế bày giữa phòng khách chuyển đến bên cạnh cửa sổ sát đất.

Một bên uống rượu, một bên thưởng thức cảnh đêm.

Nghe thấy động tĩnh của Diêm Danh cũng chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại quay trở lại thưởng thức cảnh đường phố như dòng nước trong đêm.

Diêm Danh hiểu ý cái gì cũng không nói, đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra chỉ bọc cái khăn tắm.

Lúc này Trương Văn Xuyên mới nghiêng đầu sang, mắt nhìn thẳng vào Diêm Danh.

Đưa tay vuốt thịt thừa trên bụng y, cười hai tiếng.

"Anh cũng có chút không chuyên nghiệp,nhiều thêm chút nữa lại dựa vào cái gì kiếm cơm?"

Diêm Danh nắm tay, cũng không giãy dụa, tùy tiện Trương Văn Xuyên tùy tiện xoa bóp trên bụng y.

"Tôi đã không dựa vào cái này kiếm cơm từ lâu."

Đối phương dừng lại động tác tay.

"Tôi muốn kết thúc loại quan hệ này."

Diêm Danh tiếp tục mở miệng, không có ý định giữ yên lặng.

"Hôm nay là một lần cuối, tôi không thu bất kỳ thứ gì, quán bar cậu có quyền xử lý, hoặc là giữ lại cho tôi."

Nói xong quỳ xuống, dự định kéo khóa quần tây của Trương Văn Xuyên.

Vật kia ngược lại là nghe lời từ trong quần lót nhảy ra ngoài.

Diêm Danh một tay cầm lấy vật kia chuẩn bị đưa vào miệng.

Chỉ nghe thấy thanh âm mở cửa sau lưng, nương theo tiếng mở khóa từ thẻ phòng.

Đối phương mở cửa đang chuẩn bị nói chuyện, miệng mở lớn lại không phát ra được thanh âm nào.

Nhìn Trương Văn Xuyên mặt lạnh ngồi trên ghế, một nam nhân chỉ quấn một cái khăn tắm quỳ trước mặt.

Nam nhân kia hướng về phía mình trên dưới dò xét.

Nhìn mình một trận xấu hổ.

Không hiểu trong lòng hốt hoảng, tranh thủ thời gian quay người né tránh.

Mới đóng cửa lại, Diêm Danh bị đẩy ra trong nháy mắt.

Trương Văn Xuyên vọt tới, mở cửa đuổi theo.

Trước trước sau sau từ trên xuống dưới vỏn vẹn chỉ 3 giây.

Hiển nhiên khiến Diêm Danh mở rộng tầm mắt, nghĩ nghĩ dù sao cũng nhàn rỗi, dứt khoát chậm rãi ung dung đi qua mở cửa.

Quả nhiên hai người còn giằng co tại cửa thang máy, đợi thang máy.

"Anh nghe tôi nói, hắn chẳng qua là một MB."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui