Đằng Qua
previous page next page
Chương 8:Phiêu bạt vì tình
Cô nhìnbàn tay gã, cố nén tiếng nấc, “Anh Tôn, hôm đó anh nói, chuyện của chúng ta sẽkhông có người thứ ba biết, giờ anh đã quên lời hứa đó rồi sao?”
Cuộc thiPháp ngữ cấp bốn diễn ra vào ngày hai mươi bảy tháng Năm, ngày hai mươi sáu ĐườngDu nhận được điện thoại của bệnh viện, nghe bác sĩ nói xong, mặt cô dần biến sắc.
Sau khi rời thành phố B, Tôn Văn Tấn ở lì tại thành phố N.
Trần Thích lấy làm ngạc nhiên, công ty bất động sản của Tôn Văn Tấnở thành phố N, lần trước vì chuyện của Đường Du nên đã sang tên toàn bộ cho TôBất Dị. Tôn Văn Tấn cũng dự định sẽ tiến quân vào thị trường bất động sản thànhphố B, từng nhờ vợ Trần Thích là Thẩm Tử Tịnh giúp để ý chuyện đất đai, sao giờvề thành phố N rồi lại không muốn quay lại thành phố B nữa?
Hồi đầu tháng Sáu, Trần Thích từng giới thiệu cho Tôn Văn Tấn mộtmối làm ăn tốt, hợp tác với người châu Phi, có cả chính phủ tham gia. TrầnThích xác định đây là mối làm rất có lợi, gọi điện thoại báo cho Tôn Văn Tấn,nào ngờ, gã chẳng hề hào hứng.
“Văn Tấn, cậu không vấn đề gì đấy chứ, không thiết cả kiếm tiền nữa?”Tôn Văn Tấn từng bị lỗ lớn, sau này luôn canh cánh chuyện tiền nong. Về sau, dùđã rất giàu có nhưng gã vẫn ra sức kiếm tiền, Thẩm Tử Tịnh từng giễu, “Anh kiếmtiền nhiều thế để làm gì?” Tôn Văn Tấn đáp, giờ gã chỉ còn mỗi tiền, nếu khônggiữ được chút tiền ít ỏi này thì đời gã coi như chẳng có gì. Giờ đây, ngay cảtiền gã cũng chẳng buồn kiếm nữa, điều này khiến Trần Thích cảm thấy kỳ quái.
Tôn Văn Tấn cười, trở lại giọng điệu bất cần, “Trần Thích, kiếmnhiều tiền để làm gì? Cậu còn nhớ Trương Phó, học cùng bọn mình hổi tiểu họckhông? Lên cấp hai cậu ta sang Mỹ, sau đó mở công ty phần mềm, giờ đang sống ởthung lũng Silicon, giàu nứt đố đổ vách. Thế nhưng hôm qua tôi nghe được tin, cậuta bị nhồi máu cơ tim, đột tử ngay tại văn phòng. Thế nên, nhiều tiền cũng đểlàm gì đâu, biết sống chết lúc nào. Cuộc đời này, nếu thứ mình muốn mà chẳng thểnào có được thì có nhiều tiền nữa cũng chỉ uổng công, tôi nghĩ thoáng rồi. TrầnThích, vẫn chưa muộn đâu, cậu cũng nghĩ thoáng thoáng đi, an phận cùng Thẩm TửTịnh hưởng thụ cuộc sống.”
Tôn Văn Tấn không muốn làm, Trần Thích đành làm một mình, anh takhông quên dặn dò Tôn Văn Tấn vào phút chót: “Em gái của Tử Tịnh sắp về nước,bay thẳng từ Mỹ về thành phố N, lúc đó phiền cậu tiếp đón nhé.”
Hễ nhắc đến cô nàng đó Tôn Văn Tấn lại thấy đau đầu, gã nhăn nhó,“Việc này tôi không giúp được đâu, báo với em vợ cậu mà mua vé máy bay đi thànhphố B ý!”
Thẩm Tử Quất là em gái của Thẩm Tử Tịnh, Tôn Văn Tấn không dám dâydưa, cũng không dám lãnh đạm. Ban đầu, cô nàng đó đối xử với gã vô cùng tốt,tương đối ý nhị, nhưng có thể do sống ở Mỹ từ bé nên tính tình rất thẳng thắn,sau cùng đã hỏi thẳng rằng cô có điểm gì không hợp với gã. Mỗi lần cô nàng gọiđiện thoại đến, Tôn Văn Tấn đều thấy sợ, hoặc không nghe hoặc vội vàng nói vàicâu rồi lấy cớ máy di động sắp hết pin. Các bạn gái bên cạnh nói đùa không ngờgã cũng có lúc bị cô gái nào đó theo đuổi đến nỗi không biết trốn vào đâu.
“Tôi cũng chẳng có cách nào, Tử Quất rất ngang ngạnh, ngay cả phụhuynh cũng phải bó tay. Cậu tưởng Tự Tịnh không mắng nó đấy, nó bảo không tinlà không tóm được cậu, còn bảo Thẩm Tử Tịnh giúp lo đồ cưới, cậu tự giải quyếtđi, thế nhé, tôi dập máy đây, bye bye.”
Trần Thích dập máy nhanh đến nỗi Tôn Văn Tấn không kịp tiếp lời,gã nhìn chiếc di động, miệng rủa thầm một câu.
Hôm Thẩm Tử Quất về, Tôn Văn Tấn vẫn đi đón. Do sống ở Mỹ từ bénên cô nàng rất hứng thú với những danh lam thắng cảnh của thành phố N, cô kéoTôn Văn Tấn đi khắp nơi khiến gã mệt nhoài, cuối cùng gã đưa tiền cho cô, “Emđi cùng Tiểu Lỗi nhé.”
Tiểu Lỗi chính là Ôn Lỗi, bạn gái mới của Tôn Văn Tấn, chỉ đếnthành phố N ở cùng Tôn Văn Tấn vào dịp cuối tuần, do một người bạn cũ giới thiệu,Tôn Văn Tấn cũng không từ chối. Thẩm Tử Quất có nghe nói rằng, trước khi cô ÔnLỗi này trở thành bạn gái của Tôn Văn Tấn, gã đã nói rõ, nếu cô đồng ý làm bạngái, muốn gì thì nói với tôi, nhưng tình cảm thì tôi không có đâu, tôi cũngkhông tin vào thứ đó. Ôn Lỗi là người vùng Giang Triết*, giọng nói nhẹ nhàng,ngọt ngào, tính cách dịu dàng. Khi ở bên nhau, Tôn Văn Tấn chưa khi nào thấy vẻbất mãn trên khuôn mặt Ôn Lỗi, cái gì cô cũng nhất nhất nghe theo. Trần Thíchnói, Tôn Văn Tấn giờ rất ghét các cô gái ngang ngược, buông thả, Thẩm Tử Quấtvì thế cũng không dám quấn quá chặt.
[Vùng GiangTriết: Chỉ 3 tỉnh thành là Giang Tô, Triết Giang và Thượng Hải.]
Thẩm Tử Quất trêu trọc, “Này, sao giờ anh lại thành ra thế này, giốnghệt người trung niên, chỉ thích ngủ, tắm hơi, chơi mạt chược.”
Tôn Văn Tấn đáp: “Anh năm nay ba mươi tuổi, đã là người trung niênrồi, ăn uống tạm bợ, rồi đợi chết thôi.”
Nghe đến từ “chết”, mặt Thẩm Tử Quất chợt biến sắc, cô nghĩ mộtlát rồi nở một nụ cười ngọt ngào. Biết Tôn Văn Tấn ghét nhất là những cô gáibuông thả, ngang ngạnh, nên cô đành kiềm chế, “Anh Văn Tấn, đi cùng người tađi, chẳng mấy khi em đến đây mà. Hơn nữa, hai đứa con gái bọn em đi không tiện,chẳng lẽ anh không sợ em gặp nguy hiểm sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chị gáivà anh rể em…”
“Thôi được, anh đi cùng, được chưa? Sợ em thật đấy!” Tôn Văn Tấn đầuhàng. Bấy nhiêu năm nay, Tôn Văn Tấn luôn biết ơn Trần Thích nên rất để tâm tớichuyện của anh ta. Thẩm Tử Quất là người nhà Trần Thích, gã đành tự khích lệtinh thần mà mặt mày nhăn nhó chuẩn bị hành lý để cùng Thẩm Tử Quất đi thành phốY. Thành phố Y cách thành phố N không xa, là một địa danh phồn hoa nổi tiếng thờicổ đại, có rất nhiều danh lam thắng cảnh, Thẩm Tử Quất muốn đến một khu vườn nổitiếng của thành phố Y chơi, Tôn Văn Tấn nói cô bị ảnh hưởng do xem Hồng Lâu Mộng, nhưng cuối cùng gã vẫn đi cùng cô.
Khi Tôn Văn Tấn đang sắp xếp đồ trong phòng sách, Thẩm Tử Quất đắcý sán lại. Dù bên cạnh gã có bạn gái, nhưng tính cách của Ôn Lỗi dịu dàng, điềmđạm, Tôn Văn Tấn không cho phép người khác vào phòng sách của mình, nên xưa nayÔn Lỗi chưa từng bước vào đó. Ngay cả Thẩm Tử Quất ngang ngạnh đeo bám Tôn VănTấn cô ta cũng chỉ đứng từ xa nở nụ cười hiền lành.
Tôn Văn Tấn không ngờ Thẩm Tử Quất xông vào, gã đang cầm chiếc lắcquý phi màu ngọc bích lên. Thẩm Tử Quất bỗng giật lấy đeo vào tay mình, đưa raánh sáng bên ngoài cửa sổ ngắm nghía, “Ôi, đẹp quá,ít tay, sao anh lại có đồtrang sức của phụ nữ, tặng em nhé.”
Không ngờ Tôn Văn Tấn gắt giọng, “Mau trả lại anh, cẩn thận đấy.”
Thẩm Tử Quất tròn mắt nhìn Tôn Văn Tấn, mặt gã tím lại. Từ khiquen biết Tôn Văn Tấn, cô luôn luôn gây sự, dù gã không kiên nhẫn thêm được nữathì cũng vì chị gái và anh rể mà nể nang cô một chút. Huống hồ, Tôn Văn Tấn lạilà người luôn quan tâm đến phụ nữ, đã bao giờ gã nặng lời đến thế với cô đâu!Thẩm Tử Quất bĩu môi, thờ phì phì tháo chiếc lắc ra, toan vứt đi thì bỗng nhậnthấy khuôn mặt Tôn Văn Tấn căng thẳng đến biến sắc. Cô không dám lỗ mãng, đànhngoan ngoãn trả lại, tuy thế vẫn không phục, giận dữ nói: “Đây là vật đính ướccủa hồng nhan tri kỷ nào cho anh à, sờ một cái cũng không được sao?”
Tôn Văn Tấn cẩn thận cất chiếc lắc đi, không nói năng gì.
Cơn giận của đại tiểu thư Thẩm Tử Quất cuối cùng cũng bùng phát,chuyện cô săn đuổi Tôn Văn Tấn đã không phải bí mật gì, mọi người đều đợi xemtrò hề của cô, ngay cả chị gái Thẩm Tử Tịnh cũng nói, phải đâm đầu vào tường cômới biết quay đầu lại, còn Thẩm Tử Quất thì lúc nào cũng tự tin: “Mọi người hãyhãy chờ xem Tôn Văn Tấn sẽ thuộc về em.” Sau đó tiếp tục nhiệt tình theo đuổi.Cũng có lúc cô cảm thấy nản lòng, Tôn Văn Tấn phòng bị hết sức kín kẽ, xungquanh chẳng bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng gã lại chẳng cho cô lấy một cơ hội. Bảnthân cô cũng thấy khổ sở, nhưng nghĩ đến thái độ gã đối với Ôn Lỗi, cô thấy côta không phải là sự uy hiếp với mình. Lần nào cô cũng tự khích lệ thế, nhưng giờnhìn thấy chiếc lắc, lại chứng kiến thái độ thẳng thừng của Tôn Văn Tấn, Thẩm TửQuất sực tỉnh, muốn bật khóc, cuối cùng cô bỏ đi mà không nói nửa lời.
Hôm đó đương nhiên họ không đi thành phố Y, Thẩm Tử Quất một mìnhlái xe bỏ đi. Trước đây Tôn Văn Tấn rất sành sỏi trong việc dỗ dành phụ nữ, họcàng giận dỗ, gã càng có hứng thú, nhưng kể từ sau chuyện của Chu Nhiễm, gã đãthay đổi, giờ đây cơn giận của Thẩm Tử Quất khiến gã càng thấy mệt mỏi. Gãkhông đuổi theo mà đặt chiếc lắc lên bàn rồi nhìn thẫn thờ.
Thấy Thẩm Tử Quất đẩy cửa bỏ đi, Ôn Lỗi đứng trước cửa chần chừ mộtlúc nhưng vẫn không dám vào bên trong. Trước khi theo Tôn Văn Tấn, đã có ngườitừng dạy cô, phải biết điều, với Tôn Văn Tấn càng phải cẩn thận từng li từngtí. Giờ Tôn Văn Tấn ngày một ít nói. Khi người, gã ngồi một mình trong phòngkhách, không gian yên lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi. Gã hút thuốc,khói thuốc bao phủ khắp người, chẳng trông rõ mặt, nhìn dáng điệu đó, không hiểusao tim cô lại nhói đau.
Đêm đó, Ôn Lỗi lặng lẽ nằm trong lòng Tôn Văn Tấn, cả đêm khôngsao chợp nổi mắt, Thẩm Tử Quất đến giờ vẫn chưa về, gọi điện thoại cũng chẳngnghe.
Nửa đêm, tiếng di động của Tôn Văn Tấn vang lên, có thể trong lòngTôn Văn Tấn luôn nghĩ chuyện của Thẩm Tử Quất, gã giật mình bật dậy nghe. Ôn Lỗinghe loáng thoáng thấy tiếng khóc trong điện thoại, nhưng cô cũng không hỏi gì.
Nghe xong điện thoại, Tôn Văn Tấn vừa mặc quần áo vừa nói: “Tử Quấtlái xe về thành phố B, bị lạc trên đường cao tốc, bây giờ anh đi đón cô ấy.”
Ôn Lỗi ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã một giờđêm. Nhìn dáng vẻ của Tôn Văn Tấn, cô thấy thương thương, cả đêm không ngủngon, giờ lại phải đi đón người, nhưng cô chỉ biết nói: “Anh đi đi, cẩn thậnnhé.”
Tiễn Tôn Văn Tấn ra đến cổng, Ôn Lỗi bỗng giơ hai tay ôm chầm lấygã. Tôn Văn Tấn quay đầu lại hôn lên trán cô, nói: “Em vào ngủ tiếp đi.”
Lúc Tôn Văn Tấn tìm thấy Thẩm Tử Quất ở một trạm xăng bên đườngcao tốc, sắc mặt vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, muốn mắng ột trận, nhưng thấycô ta ngồi chễm chệ trong xe cười, gã bỗng cảm thấy mệt mỏi khủng khiếp, chẳngcòn sức lực nào mà chửi mắng nữa. Gã nhìn cô nói, “Sao nửa đêm rồi em còn láixe về thành phố B?”
Thẩm Tử Quất nhìn gã, chớp chớp mắt rồi bật khóc.
Tôn Văn Tấn đành mở cửa xe ôm cô ta vào lòng, dỗ dành, “Được rồi,anh đưa em về thành phố B, anh sẽ đưa em về. Đừng khóc nữa.”
Trước đây, Thẩm Tử quất đã từng đòi Tôn Văn Tấn đưa về thành phố Bnhưng gã luôn từ chối. Cô ta còn nói đùa, “Anh nợ nần với cô nào ở đấy hả? Saophải sợ đến nỗi không dám về.” Lúc đó, sắc mặt Tôn Văn Tấn tức sầm lại khiến ThẩmTử Quất sợ không dám nói câu thứ hai. Giờ nửa đêm canh ba trên đường cao tốc,cô thấy vừa vui lại vừa sợ, vừa sợ lại vừa tủi thân, thực ra đâu phải tại cô lạcđường, chỉ là không cam lòng. Từ bé Thẩm Tử Quất muốn gì cũng đều được chị nhường,bố mẹ chiều chuộng, sao phải khổ sở tự mình nghĩ đủ cách lấy lòng Tôn Văn Tấn,còn gã thì luôn như thế, không hề cảm kích mà còn muốn cáu gắt lúc nào thì cáugắt. Thẩm Tử Quất nghĩ đến chuyện chiếc lắc tay, càng khóc lóc thảm thiết, TônVăn Tấn càng an ủi, cô càng khóc da diết hơn đến nỗi nước mắt thấm ướt cả áoTôn Văn Tấn.
Khó khăn lắm Tôn Văn Tấn mới dỗ được Thẩm Tử Quất, xe tạm thời để ởtrạm xăng. Tôn Văn Tấn gọi điện thoại cho bạn ở thành phố N đến lấy, sau đó láixe đưa Thẩm Tử Quất về. Đi một đoạn là đến trạm thu phí, nộp xong lộ phí là điqua Thái An rồi chuyển sang đường cao tốc Kinh Phúc, lúc này đã là năm giờsáng, Thẩm Tử Quất khóc mệt nên đã ngủ say.
Đưa Thẩm Tử Quất về đến nhà, Thẩm Tử Tịnh thấy mặt mày Tôn Văn Tấnbơ phờ, lại nghe gã kể qua sự việc, trong lòng áy náy lắm, liền vội chuẩn bịphòng để gã nghỉ ngơi, nhưng gã nhất định ra về. Lúc này Trần Thích bận côngchuyện làm ăn nên không có nhà, Thẩm Tử Tịnh đành để gã lái xe về căn hộ củamình ở thành phố B.
Tôn Văn Tấn ngủ ở nhà cả buổi chiều, buổi tối, Trần Thích đến đónđi ăn cơm. Ăn xong, Trần Thích hỏi: “Hay đi chơi một lúc?”
Tôn Văn Tấn liếc nhìn anh ta, đùa đùa nói: “Việc kinh doanh của cậuđã bận chết đi được, lại còn vợ nữa, lấy đâu thời gian chơi bời?” Việc kinhdoanh đúng là bận, Trần Thích cả ngày bay đi bay lại, còn Tôn Văn Tấn thì cứ ởlì thành phố N, tính ra hai người đã không gặp nhau khoảng hai tháng nay rồi.
“Kinh doanh là chuyện kinh doanh, nhưng đâu thể phớt lờ bạn bè được,Tử Tịnh nói lần này do Tử Quất không biết điều, bảo tôi thay nó xin lỗi cậu. Tốinay, muốn đi đâu chơi, tôi xin xả thân chiều quân tử.”
Tôn Văn Tấn cười, “Đườc rồi.” Gã vỗ vai Trần Thích, “Giữ lại cái mạngnày cho cậu, lúc rảnh rỗi hãy dành nhiều thời gian cho bà xã, tự tôi biết tìmchỗ tiêu khiển rồi.”
Biết Trần Thích bận, Tôn Văn Tấn kiên quyết từ chối lời mời.
BTôn Văn Tấn lái xe lượn vài vòng quanh thành phố B, ngang qua nhữnghộp đêm trước đây từng đến, Trần Thích không đi cùng nên gã cũng chẳng có hứngthú vào, lượn đi lượn lại, không ngờ cuối cùng lại dừng trước cổng hộp đêm Loạnthế giai nhân. Gã nghĩ một lát, nhớ mang máng là lần trước có dặn Trần Thíchnói với Đường Du đừng đến đây nữa, nghĩ thế, nhưng gã vẫn vào.
Mỗi lần đến hộp đêm này, Tôn Văn Tấn thường bao phòng, rất ít khingồi ở đại sảnh, nhưng lần này, gã chọn một góc nhỏ, gọi thứ rượu ngày thường vẫnthích uống, nhìn người qua lại, vừa uống vừa thẫn thờ.
Không biết từ khi nào, đại sảnh vang lên tiếng nhạc, một giọng namsầu muộn, gã lặng lẽ lắng nghe.
Ánh đènsáng tỏ, bóng đêm vẫn không lùi.
Chỉ có anhphiêu bạt vì tình, say ở xứ nào.
Chẳng lẽ trờicao không cho anh liều lĩnh,
Hạnh phúc cứlẩn trốn.
Anh hoangmang tìm khóa mở giấc mơ.
Đau khổ vìtình, lạc mất lối,
Cảm giác buồnđau
Ta mong chờai, khó mà biết trước
Tình vộivã, thế gian bất định,
Ta còn nếmbao đắng cay?
Nếu khôngvì muốn ở bên em,
Ta đã sớm đầuhàng.
Đừng khókhăn thêm nữa tình ơi, đừng khóa chặt giấc mộng.>
Ta nguyệnvượt qua sóng gió, dù đau đớn ngàn lần.
Giọng ca sầu muộn mà sâu sắc, gã vẫy tay gọi phục vụ, hỏi, “Bàinày tên là gì?”
Nhân viên phục vụ nhìn vị khách điển trai rồi lịch sự đáp: “Là bài Đừng khiến tình thêm khó của Trương Tín Triết, đó là ca sĩ gần đây chúng tôi mời từ miền Nam tới,có thể nói anh ta bắt được giọng của hầu hết các ca sĩ nổi tiếng.”
Tôn Văn Tấn gật đầu, rút ra mấy tờ tiền, đưa người phục vụ, nói:“Phiền cô, giúp tôi mua hoa tặng anh ta.”
Người phục vụ nhận tiền xong, Tôn Văn Tấn đỡ trán, lảo đảo đứng dậychuẩn bị ra về, vừa ra đến cổng, gã bỗng sững lại. Dường như không tin nổi vàomắt mình, gã tự chửi một câu, lắc lắc đầu, ngoái lại nhìn, cô gái đi bên ngườiđàn ông kia đã cách đó một đoạn, chỉ còn thấy sau lưng. Gã đột nhiên đưa ra quyếtđịnh, không chút do dự đi nhanh về phía họ, mới mấy bước đã đuổi kịp. Gã giơtay cản đường, cô gái bị chặn ngang lại, gã nghe thấy giọng mình khàn khàn,“Thì ra là em!”
Thốt nhiên câu đó, trong tích tắc hàng trăm mối tơ vò trong đầuTôn Văn Tấn như bật ra, cổ họng bỗng nghẹn lại, không hiểu là do bất ngờ hayvui mừng hay dễ chịu thở phào một tiếng, chỉ cảm thấy thì ra lúc nãy không phảihoang tưởng, đúng là cô ấy!
Hà Khâm ngửi thấy mùi rượu trên người Tôn Văn Tấn, lại nghe thấygiọng nói khàn khàn, ánh mắt hắn chuyển sang cánh tay Tôn Văn Tấn đang kéo ĐườngDu, cười “Văn Tấn, sao, anh…”
Hắn vẫn chưa dứt lời, Đường Du đã bị Tôn Văn Tấn kéo mạnh về phíamình. Gã không để ý đến Hà Khâm, chỉ nhìn Đường Du, đáy mắt như có lửa, “Sao emvẫn đến đây?” Lúc này, gã nhớ ra là đã bảo Trần Thích nhắc nhở cô, bản thân gãcũng nhắc Diệp Đào Hoa, sau này không cho cô đến Loạn thế giai nhân nữa. Sao côvẫn đến, rốt cuộc là muốn làm gì ở đây?
Gặplại Tôn Văn Tấn, Đường Du cũng thấy hơi giật mình, phản ứng gay gắt của gã cànglàm cô rung động. Song chỉ giây lát sau, cô phản ứng lại, nhìn Tôn Văn Tấn khẽcười: “Chào anh Tôn, lại gặp nhau rồi, nhưng tôi và anh Hà đang có chút việc,không tiếp chuyện anh được.” Vừa nói cô vửa đẩy nhẹ tay gã ra, rồi nhích ngườivề phía Hà Khâm, dựa vào hắn, nhìn Tôn Văn Tấn gật đầu, “Tạm biệt!” dứt lời liềnlập tức quay đi. Cô biết mình diễn không tự nhiên vì Hà Khâm đang cúi đầu quansát cô. Cô toan cười với hắn, bảo hắn đi nhanh lên, đừng đợi thêm một giây nàonữa. Chưa kịp đi thì cánh tay đã đau điếng, cả người cô lại bị kéo về phía TônVăn Tấn.
Lần này Hà Khâm không đứng nhìn, hắn nhanh mắt nhanh tay tóm lấytay kia của Đường Du, nhìn Tôn Văn Tấn khiêu khích, “Văn Tấn, anh muốn gì?”
Hà Khâm hung hăng ngang ngược, Tôn Văn Tấn khôi ngô tuấn tú, giữahọ là Đường Du xinh đẹp gợi cảm, chuyện này không khỏi khiến người khác nghĩ ngợilinh tinh. Cả hộp đêm lập tức hỗn loạn, mọi người đang chờ đợi có chuyện xảyra, lúc này Diệp Đào Hoa cũng kịp có mặt.
Từ xa chị đã trông thấy Tôn Văn Tấn đang tóm tay Đường Du, tim chịbỗng loạn nhịp. Chưa bao giờ thấy Tôn Văn Tấn thất thố trước đám đông chỉ vì mộtcô gái, chị thấy thấp thỏm không yên trong lòng.
Lúc này, Tôn Văn Tấn cũng đã nhận ra ánh mắt tò mò của mọi ngườixung quanh, gã không nói gì, cũng không để ý đến Hà Khâm, cứ thế kéo Đường Duđi ra ngoài. Có lẽ Hà Khâm không ngờ Tôn Văn Tấn còn ngang ngược hơn mình nênđã không giữ chặt Đường Du, toan đuổi theo thì bị Diệp Đào Hoa đưa mắt ra hiệu ấy tiếp viên cản đường. Diệp Đào Hoa dùng lời lẽ ngon ngọt vừa vỗ về vừa đẩyhắn vào trong đại sảnh. Hà Khâm “giơ tay không đánh kẻ mặt cười”, tạm thời bỏqua chuyện kia, nhưng mắt vẫn chằm chằm nhìn Đường Du bị Tôn Văn Tấn đưa đi.
Tôn Văn Tấn nắm chặt tay Đường Du đi như bay, xung quanh gã dườngnhư bao trùm cơn giận dữ ngút trời, gã nắm chặt đến nỗi Đường Du thấy đau. Có lấylàm sợ hãi, quay đầu lại nhìn, thấy Hà Khâm bị Diệp Đào Hoa đẩy vào đại sảnh lạicàng thấy lo hơn. Không biết Tôn Văn Tấn sẽ đưa mình đi đâu nên cô vừa cố hết sứcthoát khỏi bàn tay gã vừa luôn miệng nói: “Anh Tôn, xin hãy buông tay ra.”
Cô càng giãy, Tôn Văn Tấn càng nắm chặt hơn. Sức từ tay gã rất mạnh,cánh tay Đường Du bị gã tóm chặt đến buốt cả xương. Khuôn mặt cô biến sắc, chânbước loạng choạng theo Tôn Văn Tấn, một đám người thích chuyện huyên náo cũngra theo, Tôn Văn Tấn chẳng quan tâm đến ai, cứ nhằm tiến về phía trước. Khônghiểu sao, Đường Du càng lúc càng thấy sợ.
Khó khăn lắm mới kéo được Đường Du ra đến xe, một tay gã giữ cô,tay kia mở cửa xe, kéo mấy lần mà cánh cửa xe vẫn không mở, gã tức tối lấy chânđá mạnh một cái. Đường Du sợ hãi chỉ biết im lặng. Lúc này, cửa xe đã mở, gã đẩyĐường Du vào trong, đóng sầm cửa lại, rồi lên xe từ phía bên kia.
Tôn Văn Tấn vẫn trầm mặc, gã lấy bật lửa ra châm thuốc, nhưngkhông sao đánh lửa được, liền bực dọc ném phăng chiếc bật lửa lên mặt chiếc đồnghồ đo kilomet, không gian chật chội vang lên tiếng “phực”. Đường Du ngửi thấymùi rượu trên người gã, lúc này, cô đã bình tĩnh lại.
Tôn Văn Tấn rút điếu thuốc trên miệng ra, men say đã hạ phần nào,giọng trầm trầm, hỏi: “Sao vẫn đến Loạn thế giai nhân?”
Nghe thấy câu này, Đường Du liền hiểu ngay sự tức giận và bất bìnhthường lúc nãy của gã, Cô khẽ bật cười, nhớ đến Chu Nhiễm, có phải Tôn Văn Tấnđều đối xử với mọi phụ nữ quanh gã như thế? Nhưng giữa cô và gã có liên quan gìcơ chứ? Chỉ là một đêm đổi tình với nhau, gã cũng chẳng hề yêu cô, gần haitháng không gặp, giờ lại tra hỏi. cô bất giác lại bật cười, nói: “Vì cuộc sống.”
Ánh mắt Tôn Văn Tấn chuyển hướng, chằm chằm nhìn thứ đồ trang sứctrên người cô. Đường Du co người lại, tuy nhiên, cô lập tức cảm thấy giận dữ vìsự chột dạ của chính mình, sao phải chột dạ chứ? Cô nhớ cái đêm ở thành phố N,nhớ lại năm lần bảy lượt gã giải vây cho cô ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, thậmchí nhớ đến cả cái hôn buổi tối hôm ấy, trong lòng càng đau xót hơn, sự ti tiệncủa cô, gã đều đã nhìn thấy cả, giờ cần gì phải ra vẻ hằm hằm sừng sộ như vậy?Quan trọng hơn, lúc này cô gần như không muốn phơi bày tiếp sự bi thảm của mìnhtrước mặt Tôn Văn Tấn. Thêm vào đó, cô đang nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của HàKhâm, sợ rằng Tôn Văn Tấn sẽ phá hỏng chuyện của cô.
Nghĩ đến đó, cô vừa định mở cửa xe, vừa nói với Tôn Văn Tấn: “AnhTôn, chuyện lần trước, thật sự rất cảm ơn anh, tôi xuống xe trước.”
Có thể do Tôn Văn Tấn đã bình tĩnh lại, có thể do nụ cười thêlương của cô khiến gã nhớ đến một vài chuyện cách đây lâu rồi, tim gã nhói buốt.Gã giơ tay giữ chặt bàn tay đang mở cửa xe của Đường Du, nhẹ nhàng nói: “Đừng đếnhộp đêm đó, và cũng đừng dây dưa với Hà Khâm nữa.”
Đường Du không nói gì.
Tôn Văn Tấn đã quen thuộc với phản ứng im lặng của Đường Du, gã chầmchậm nói tiếp: “Càng đừng nên đến các hộp đêm khác, không thì, em đến chỗ nào,chỗ đó sập tiệm.”
Tôn Văn Tấn buông nhẹ tay cô ra, “Không tin, em cứ thử xem.”
Trong lòng Đường Du bỗng dâng trào nỗi tủi thân, nhưng cô nén xuốngrất nhanh, nhìn thẳng vào mặt Tôn Văn Tấn nói rõ ràng từng câu từng chữ: “AnhTôn, đó là việc của tôi, mong anh…”
Rõ ràng Đường Du đã nén được cảm giác tủi thân xuống rồi, nhưngsao vẫn muốn chảy nước mắt, cô đành ngoảnh đầu sang mở cửa xe. Sự ngụy trang củacô luôn chỉ có vậy, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không để Tôn Văn Tấn nhìnthấy nước mắt mình rơi.
Cô vừa mở được cửa xe, vẫn chưa kịp ra, bả vai chợt đau nhói lên,cả người cô đã bị Tôn Văn Tấn kéo lại. Đường Du sợ hãi, một tay gã đóng cửa xelại, trước mặt cô tối sầm, Tôn Văn Tấn đã áp sát. Cô hoang mang ngẩng đầu lên,đôi môi nằng nặng, Tôn Văn Tấn đã hôn lên đó. Gã khóa chéo tay cô sau lưng, đècả người vào người cô, hôn cuồng dại. Nụ hôn lần này không hề giống lần trước,Tôn Văn Tấn vô cùng mạnh mẽ, ngang ngược, trong không gian xe chật chội, ĐườngDu bị ôm trọn đến nỗi không thể cử động, đau đến chảy nước mắt nhưng chẳng thểđẩy được gã ra. Cô cuống quýt đành phải dùng chân đá, nhưng Tôn Văn Tấn như đãlường trước, nhanh nhẹn tránh, cơn say tình càng dữ dội hơn. Gã giữ cổ cô, nụhôn bắt đầu chuyển sang cổ, hõm vai, tay kia thọc vào trong người, tháo đồ lót,mang theo sự thô bạo và cuồng nhiệt đến bản thân gã cũng không tưởng tượng nổi,rồi lại dùng sức vỗ về, hôn lên môi cô sau đó tiếp tục cuồng loạn chiếm đoạtnhư muốn nuốt sống cả cơ thể đối phương.
Chẳng biết bao lâu sau, hôn đến khi thấy vị đắng chát, gã mới nhưtỉnh giấc mộng buông cô ra, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt Đường Du. Cô ngồidậy, vừa chỉnh lại quần áo vừa khóc. Nhìn dáng vẻ này của Đường Du, Tôn Văn Tấnbỗng thấy sợ như thể có chút m không dám dựa sát cô. Nhân cơ hội ấy, Đường Du mởcửa bỏ đi.
Vừa chạy ra khỏi xe, Đường Du trông thấy Lý Văn đứng trước cổng hộpđêm Loạn thế giai nhân nhìn theo lo lắng. Thấy cô ra khỏi xe, Diệp Đào Hoa vộinhắc nhở Lý Văn mấy câu, Lý Văn liền chạy về phía Đường Du.
Cô dìu Đường Du đi khỏi đó, Diệp Đào Hoa chần chừ mãi mới dám đi vềphía chiếc ô tô, cô đứng bên ngoài cửa xe nhìn Tôn Văn Tấn đờ đẫn bên trong.
Lúc này Tôn Văn Tấn vừa suy sụp, vừa sợ hãi, không lường được sựviệc lại diễn ra như thế, gã không làm chủ được mình, đã nhiều năm nay không cócảm giác ấy, cảm giác khiến gã vừa mụ mẫm, vừa sợ hãi. Không hiểu sao gã lại giậndữ, lại đến hộp đêm Loạn thế giai nhân, dáng vẻ của Đường Du khiến gã đau lòng.Nụ cười thê lương, cái buông tay tự nguyện và cả sự cam tâm trốn tránh Lâm Khaicủa cô, có người nói cô không duyên không cớ từ bỏ cậu người yêu là nghiên cứusinh tài năng xuất sắc như thế, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiếntrái tim cô tan nát, và cả cái hôm nước mắt cô nhạt nhòa, ngã trước mặt TôNhiêu cầu xin tha thứ. Tất cả đều khiến gã thấy đau lòng, đau lòng vì một ngườicon gái là chuyện lâu rồi trước đây, điều gì lại khiến gã lại có cảm giác ấy?
Gã từng thấy Chu Nhiễm vì gã mà mất hết nhân cách, Tô Nhiêu tự sátvì gã, Thẩm Tử Quất nửa đêm canh ba một mình lái xe về thành phố B, thư ký Châubấy nhiêu năm nay đi theo gã, nhiều người nói những người phụ nữ đó đều yêu gã,nhưng đối diện với tình yêu của họ, gã chỉ luôn thấy mệt mỏi. Đôi lúc thấy họđáng thương, đôi lúc cũng thấy áy náy nhưng gã chưa từng đau lòng vì họ.
Với Đường Du, lần đầu tiên gã có cảm giác mất tự chủ, điều này khiếngã sợ, chẳng ai thích cảm giác mất tự chủ cả, nên gã không dám nhìn thẳng vào vấnđề này.
Nhớ lại lần đưa cô về căn hộ của gã ở thành phố B, gã đã cố tính lẩntránh bằng cách quay về thành phố N, nhưng tự đáy lòng lại dâng trào một nỗichán chường mà ngay cả bản thân cũng không ngờ tới. Chẳng còn muốn chơi bời,chuyện kinh doanh, việc công ty đều giao hết cho thư ký Châu, Trần Thích muốn hợptác làm ăn, gã cũng chẳng hứng thú. Trước đây tiền là mục đích duy nhất của gã,mọi thứ đều có thể không có trừ tiền, giờ gã lại thấy tiền đã đủ tiêu, kiếmthêm nữa cũng chẳng ích lợi gì. Cuộc đời này, cái muốn có thì chưa có được, cáikhông nên tuột mất thìất từ lâu. Trong gã dâng trào nỗi tuyệt vọng, chấp nhận sốphận, cảm giác này đã không còn kể từ biến cố lớn năm đó. Gã thấy mình đúng làđã già, chìm nổi, phiêu bạt ba mươi năm nay rốt cuộc là vì cái gì? Bạn bèkhuyên gã nên tìm một người phụ nữ để ổn định cuộc sống, với Ôn Lỗi, nếu khônggặp chuyện bất ngờ, có thể gã sẽ cùng cô yên ả sống bên nhau quãng đời còn lại,không yêu đương, không bàn đến tương lai, chỉ cần sự yên ổn, nhưng sao gã vẫnquay lại thành phố B, rồi lại để mất tự chủ thế này?
Diệp Đào Hoa đứng ngoài nhìn Tôn Văn Tấn rất lâu mới dám gõ cửaxe, đầu cúi thấp, chị ngồi vào trong xe.
Tôn Văn Tấn lặng thinh.
Diệp Đào Hoa thấy bồn chồn, chị ngồi một lúc, tiện tay bật nhạc đểlàm dịu đi không khí. Trong xe của Tôn Văn Tấn, dù một vạn năm nữa, đĩa hát củaĐồng An Cách cũng sẽ vẫn ở đó. Giọng Đồng An cách khàn khàn, đượm sầu, chất chứasự bất lực trước những đổi thay nhân thế. Trước đây, khi biết Tôn Văn Tấn thíchnhững bài hát của ca sĩ này, chị cũng đi mua đĩa nhạc đó, rồi nghe, cả đêmkhông sao chợp mắt được, con sóng lòng cứ cuồn cuộn dâng trào.
Bài Tìnhyêu và nỗi sầu của Đồng An Cách năm đó được rất nhiều người yêu thích, anh hát mànhư đang khóc.
Trước bão giông, anh không lùi bước
Anh muốn mình quen với cô đơn
Nếu hai ta không cùng trong giấc mộng
Thì anh đâu sầu muộn nhường này
Tình yêu đâu có tội
Hận thù cũng không phải là lối thoát
Yêu và sầu giống như ly rượu mạnh
Đẹp lung linh mà sao thật đắng lòng>
Điều thuốc, ly rượu có làm anh say
Tỉnh lại rồi, vẫn chỉ mình anh.
Chưa hát hết bài, Tôn Văn Tấn đã tắt đi, trong xe lặng ngắt. DiệpĐào Hoa càng thấy sợ và bắt đầu ân hận vì đã ép Đường Du đến bước này, có lẽ chịkhông ngờ tình cảm Tôn Văn Tấn dành cho Đường Du lại sâu nặng đến thế. Không hiểusao, chị luôn cảm thấy cách cư xử của Tôn Văn Tấn với Đường Du có gì đó đặc biệt.Ban đầu Tôn Văn Tấn năm lần bảy lượt đến hộp đêm, chị cũng thấy mừng thầm. Nhưngbuổi tối hôm Hà Khâm làm loạn, Tôn Văn Tấn bỗng ra tay cứu giúp. Mỗi hành độngmỗi cử chỉ của gã, thậm chí chỉ một ánh mắt gã nhìn Đường Du đều khiến chị nghẹtthở. Gã cứu giúp bất kỳ cô gái nào, chị đều thấy bình thường, nhưng với ĐườngDu thì khác. Bấy nhiêu năm nay, Diệp Đào Hoa luôn nghĩa khí với các cô gái xungquanh, bản thân chị cũng không ngờ mình lại nhỏ nhen với Đường Du đến vậy. Ýnghĩ muốn lợi dụng lúc Tôn Văn Tấn không có mặt để biến Đường Du thành một ChuNhiễm khác không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện trong chị, giờ đây, ngồi trên xecủa Tôn Văn Tấn, Diệp Đào Hoa chỉ biết lặng thinh.
Rất lâu sau, chịu mới ngắc ngứ nói: “Đường Du, cô ấy, bố cô ấy bịtrúng gió trong bệnh viện, do gặp khó khăn, nên đã đến xin em…”
Diệp Đào Hoa đã làm chuyện không phải, nên chỉ cố sức biện minh.Tôn Văn Tấn nghe xong, gật đầu, gã đã hiểu phần nào. Trước lúc đi, gã nói vớiĐào Hoa: “Sau này, đừng để cô ấy đến hộp đêm nữa.”
Trên đường lái xe về nhà, Tôn Văn Tấn gọi điện cho Trần Thích hỏivề mấy văn phòng thám tử có tiếng, sau đó gọi điện thoại đến một trong số đó, dặndò mấy câu. Ngay buổi sáng hôm sau văn phòng thám tử đã có thông tin gửi về, gãđã rõ đầu đuôi sự việc.
Việc kinh doanh của ông Đường Kỳ Chính, phát sinh vấn đề từ nămngoái, nợ nần chồng chất, không đủ khả năng chi trả. Tháng Tám năm ngoái, ông lạiphát hiện mình mắc bệnh tim, không sống được bao lâu, để sau khi chết, con gáikhông phải gánh trách nhiệm, ông đã lặng lẽ cắt đứt quan hệ phụ tử với ĐườngDu. Nhưng vì ông làm chính thức quá, nên bà Đường nghi ngờ. Bà Đường iện nay làvợ hai của Đường Kỳ Chính. Mẹ ruột của Đường Du thì đã tự sát mười một năm trướcđây. Bà ta bắt đầu điều tra về Đường Kỳ Chính và Đường Du, tháng Năm năm nay, lợidụng Đường Kỳ Chính phát bệnh, phải nằm viện, bà Đường đã làm đơn ly dị với ĐườngKỳ Chính rồi bán căn biệt thự cuối cùng của ông, ôm tiền bỏ trốn. Khi biết sựthật, bệnh tim của Đường Kỳ Chính tái phát khiến ông ngã từ giường bệnh xuống,trúng gió, bại liệt nửa người. Đường Kỳ Chính có một người cố vấn pháp lý tênlà Hoàng Lạc, Đường Du từ nhỏ đã biết ông ra, cô cũng từng đưa địa chỉ liên lạccho ông. Giờ Đường Kỳ Chính bốn bề khốn đốn, Hoàng Lạc chỉ còn cách gọi điệncho Đường Du nói rõ nguyên nhân. Mẹ kế của Đường Du từng có một người con gáinhỏ hơn Đường Du hai tuổi, trong một lần đi du lịch khi Đường Kỳ Chính mới táihôn, không cẩn thận nên cả Đường Du và cô bé cùng bị ngã xuống sông, Đường Duđược cứu, nhưng vì thế mà mắc chứng sợ nước, con gái của bà mẹ kế bị nước cuốntrôi, không tìm thấy xác. Bà Đường giận lây Đường du, ép Đường Kỳ Chính phải đuổiĐường Du ra khỏi nhà. Do mẹ ruột của Đường Du sớm qua đời, người cậu duy nhấtđã di cư sang Canada,Đường Du đành phải học mười mấy năm trong trường nội trú, tính cách trở nên côquạnh. Nhận được điện thoại của Hoàng Lạc, Đường Du chạy khắp nơi gom tiền, lạiđến hộp đêm tìm Diệp Đào Hoa xin được tiếp tục đi làm, Diệp Đào Hoa cho cô vaymột khoản tiền. Đường Du sau khi mang tiền về thành phố N, khi quay lại liền trởthành tiếp viên dưới sự quản lý của Diệp Đào Hoa.
Văn phòng thám tử điều tra rất kỹ, chuyện từ mười mấy năm trướccũng điều tra ra. Thì ra Đường Du bị bỏ rơi ngần ấy năm trời là vì nguyên nhânnhư vậy.
Tôn Văn Tấn nhớ lại lần đầu gặp Đường Du, làm cô sợ đến nỗi ngã xuốngbể bơi, nhớ giọng nói sợ hãi, nhớ cả sự hoảng loạn khi cô víu chặt cánh tay gã,trong lòng bỗng thấy xót xa. Văn phòng thám tử tư không nói rõ tại sao Đường Dutrở thành tiếp viên, nhưng Tôn Văn Tấn đã đoán ra phần nào. Người như Đường Du,nếu người khác không hoàn toàn tự nguyện, cô tuyệt đối không nhận ân tình của họ,nên khi đưa cô từ bệnh viện về, gã đã rời thành phố B mà không để lại một đồng.Cô gái này, mặc dù rất mong manh, nhưng lại quá kiêu ngạo, tự tôn, nhạy cảm nênlàm gì cũng quá đỗi quyết liệt. Nghĩ đến cách cô đối xử với Đường Kỳ Chính bâygiờ hẳn là vẫn chưa dứt nổi tình nghĩa cha con. Dù sao Đường Kỳ Chính cũng đãchu cấp nuôi dưỡng cô mười mấy năm trời, trước khi chết ông cũng biết nghĩ đếncô nên Đường Du không thể không trả ân huệ đó, thậm chí dù phải bán thân. NgheDiệp Đào Hoa nói, gã chưa hẳn đã tin hoàn toàn. Còn nhớ cái hôm Đường Du bảo gãđưa cô đi gặp Tô Bất Dị, trông cô lúc ấy vừa chán nản vừa thất vọng, nếu khôngbị dồnđường cùng, gã không tin Đường Du sẽ làm chuyện tuyệt vọng đến vậy.
Trên đường đưa Đường Du về, Lý Văn đã hiểu đôi chút vướng mắc giữaĐường Du và Tôn Văn Tấn, hiểu tính cách của Đường Du nên cô không hỏi han nhiều.Chỉ cảm giác kể từ hôm Đường Du quay lại hộp đêm Loạn thế giai nhân, giữa cô vàDiệp Đào Hoa có gì đó là lạ, không biết lạ ở điểm nào, cô chỉ lờ mờ nghĩ là cóliên quan đến Tôn Văn Tấn. Chuyện giữa Diệp Đào Hoa và người đàn ông đó, cả hộpđêm truyền tai nhau bao năm nay, phục vụ và tiếp viên đều biết. Anh ta sau nàybỗng nhiên ra tay giúp Đường Du, rồi cả hai đều không xuất hiện ở hộp đêm, việcnày đã gợi ra nhiều liên tưởng. Mọi người đều nghĩ đến chuyện Chu Nhiễm bỏ hộpđêm ra đi cùng anh hồi trước. Tuy nhiên tất cả đều không ngờ, Đường Du lại xuấthiện ở Loạn thế giai nhân, lặp lại chính con đường của Chu Nhiễm.
Lý Văn là cô gái thông minh, chuyện giữa Đường Du và Diệp Đào Hoakhông ai rõ bằng cô, nhưng những người trong cuộc đều muốn giấu nên cô cũngkhông dám suy đoán bừa bãi.
Tuy không hiểu vì sao Diệp Đào Hoa không giúp Đường Du, nhưng làmviệc nhiều năm ở nơi này, Lý Văn đã học được rằng nhìn người không nên quá tuyệtđối, trên đời này chẳng có ai là xấu hay tốt hoàn toàn, tất cả đều vì lợi ích củabản thân thôi. Còn Đường Du, vừa không muốn nhận ân huệ của người khác, lạicàng không chịu để người ta khinh thường, chắc chắn giữa họ có vấn đề. Lý Văncó ý tốt nói: “Nếu cậu thực sự muốn trả hết nợ cho chị Đào Hoa ngay, mấy nămlàm việc ở đây mình cũng tích cóp được chút ít, hay cậu lấy mà dùng? Tốt nghiệpđại học rồi kiếm tiền trả mình sau cũng được.”
Đường Du vô cùng cảm động, nhưng cô vẫn từ chối.
Về đến nhà, lúc tắm cô soi mình vào gương, môi đã sưng phồng, nhớđến lời Tôn Văn Tấn nói “Em đi đến đâu, ở đó sập tiệm”, lại nhớ đến cái hôn củagã, cô thấy tủi nhục, nước mắt bỗng tuôn trào.
Tâm trạng Đường Du vô cùng phức tạp, Diệp Đào Hoa đối xử với cácchị em khác đều rất tốt, chỉ với riêng cô là khác, chẳng phải cô không hiểu, giữahai người đang xen vào một Tôn Văn Tấn, cô hiểu hơn bất kỳ ai về cơn sóng ngầmđang cuồn cuộn giữa họ. Nhưng hôm nay vì sao cô lại như vậy? Khi vay tiền cô đãtình nguyện đáp ứng yêu cầu của Diệp Đào Hoa, cô luôn ý thức rõ nhận rồi thì phảitrả giá. Nhưng tại sao, trước mặt Tôn Văn Tấn, cô lại thấy tủi thân, lại muốnkhóc, lại không muốn gã thấy sự hèn mọn của bản thân mình?
Cô và gã có quan hệ gì? Gái điếm, khách làng chơi, tình một đêm,hay cô đã yêu Tôn Văn Tấn, vì không có sự che chở của gã nên cô phải chịu tủi,muốn khóc và thấy oán hận? Hay là, cô đã yêu gã, cho nên sợ gã nhìn thấy sự thấphèn của mình?
Nhưng Tôn Văn Tấn là người thế nào? Tô Nhiêu vì gã tự sát, Chu Nhiễmvì gã đã tự hủy loại đời mình, Diệp Đào Hoa cũng vì gã mà lãng phí tuổi xuân,cô thì đáng gì? Đường Du khẽ cười, trong gương, nụ cười thê lương, hiu hắt, cườivì mình không biết đến trời cao, đất dày.
Cô nghĩ mình có lẽ thực sự không thể đến hộp đêm Loạn thế giainhân nữa, song dù thế nào, tiền vay Diệp Đào Hoa, cô nhất định sẽ trả. Giờ phútnày, Đường Du vô cùng kiên quyết, nhưng cô lại quên mất là tại sao mình phảitranh giành hơn thua với Diệp Đào Hoa.
Chiều hôm sau, Đường Du nhận được điện thoại của chị khóa trên,người đã giới thiệu công việc dịch thuật trước đây. Sau khi Đường Du không làm ởhộp đêm Loạn thế giai nhân, chị lại giới thiệu cho cô công việc dịch thuật mới,chuyên dịch hợp đồng cho các công ty. Vì cô mới đang là sinh viên năm thứ hainên chị lo chuyên ngành của Đường Du không vững, lần nào cũng yêu cầu cô đưa bảndịch để kiểm tra. Làm được một thời gian, thấy dịch tốt, chị cũng yên tâm, dầndần để Đường Du tự dịch. Lần này, công ty đó gọi điện cho chị hỏi về tài liệuĐường Du dịch, chỉ đích danh muốn gặp Đường Du, họ cũng không nói gì thêm, chỉnói bản dịch hợp đồng có chút vấn đề khiến chị rất lo lắng. Chị biết, gần đâytài liệu Đường Du dịch có liên quan đến một dự án của châu Phi, nếu xảy ra lỗigì, thì chính là lỗi trong bản dịch hợp đồng thương mại giá mấy trăm triệu ấy,chị hốt hoảng nói trong điện thoại: “Tiểu Du, có chuyện rồi.”
Giọng điệu của chị khiến Đường Du lo lắng, “Chuyện gì ạ?”
“Khách hàng nói, bản dịch hợp đồng có vấn đề, muốn gặp trực tiếpem.”
Đường Du mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, nên cô rất cẩn thận mỗikhi dịch hợp đồng, chưa từng xảy ra sai sót gì. Giờ thấy nói thế, cô cũng cóchút hoang mang. Dù tâm trạng cô gần đây như búi chỉ rối, nhưng chắc chắn khôngthể có sai sót, “Sai chỗ nào nhỉ
“Chị không biết, họ không chịu nói, em đi gặp họ xem sao, nhớ là tháiđộ phải ôn hòa, chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng, nói năng phải mềm mỏng,đừng làm mất lòng người ta.”
Trước khi đi gặp họ, chị còn gọi điện dặn dò, “Trước đây chị cóxem mấy bản dịch của em, đều khá ổn, khách hàng rất có ấn tượng về em. Lúc nãychị có hỏi mấy người bạn học, họ nói có khả năng khách hàng muốn ép giá, khi gặphọ, em đừng tỏ ra quá sợ hãi.”
Nơi khách hàng hẹn là một quán ăn tao nhã mà lãng mạn, ở giữa cósân, biểu hiện bên ngoài không mấy bắt mắt, khách cũng chẳng đông. Nhưng nhìnphong cách của quán, Đường Du biết đây không phải nơi bình thường. Khi làm việcở hộp đêm, cô từng nghe đến tên quán này, nó được coi là phòng ăn tư gia của nhữngngười nổi tiếng trong thành phố B, giá cả rất đắt đỏ, có thể thường xuyên gặpgiới thượng lưu trong xã hội đến đây. Trước khi đến đều phải đặt trước phòng,cũng có khi, ngay cả chỗ ở đại sảnh cũng không còn. Quả nhiên, Đường Du vừa bướcvào, nhân viên hướng dẫn đã hỏi: “Xin hỏi, cô đã đặt chỗ chưa?”
Đường Du gật đầu, nói tên phòng mà khách hàng đặt. Người nhân viênbỗng trở nên nhiệt tình hơn, lịch sự đưa cô vào phòng.
Bên trong phòng có treo một bức tranh thủy mặc trên tường, đồ đạcđều rất tao nhã tinh tế, khách hàng vẫn chưa đến. Một người phục vụ xuất hiện,thấy khách hàng chưa tới, Đường Du chỉ gọi một ly nước suối. Đợi khoảng nămphút, vẫn chưa thấy khách hàng đâu, người phục vụ bỗng đi vào nói: “Xin lỗi cô,phòng này đã có người đặt. Lúc nãy do nhầm lẫn, giờ chúng tôi đã chuẩn bị mộtphòng khác, xin cô vui lòng đi cùng tôi?”
Đường Du sững người, nghe loáng thoáng thấy giọng nói quen quenbên ngoài, “Lần nào đến đây tôi chả ngồi ở phòng đó, đã nói là giữ phòng đó lại,vậy mà các người sắp xếp kiểu gì vậy? Gọi giám đốc đến đây.” Giọng nói vừa hạxuống, người đó đã bước tới cửa phòng, trông thấy Đường Du, đối phương lập tứcngẩn ra.
Dường như đi đến đâu Hà Khâm cũng hung hăng, hống hách như vậy, ĐườngDu vẫn ngồi im, Hà Khâm vội đi về phía cô, chưa đến nơi thì sau lưng hắn bỗngvang lên giọng nói, “Hà Khâm.
Hà Khâm dừng lại, Tôn Văn Tấn đi đến, nói: “Phòng này tôi đã đặt.”
Đây là lần đầu tiên Đường Du nghe thấy Tôn Văn Tấn gọi Hà Khâm, gặpTôn Văn Tấn, cả Hà Khâm và Đường Du đều tròn mắt ngạc nhiên.
Đường Du nhớ, tối qua khi cả ba gặp nhau, Hà Khâm vẫn rất hốnghách. Lúc này, Hà Khâm nhìn Tôn Văn Tấn rồi lại nhìn Đường Du. Nét mặt Tôn VănTấn thản nhiên, bình tĩnh, còn Hà Khâm vẫn giống lần trước, bỏ đi không nói mộtlời. Người phục vụ đi theo sau, nói sẽ chuẩn bị cho Hà Khâm một phòng khác, mấyngười bạn đi cùng cũng khuyên can hắn.
Một lúc sau mới nghe thấy giọng nói giận dữ của Hà Khâm, “Đổi cáigì, ông mày không ăn nữa!”
Trong phòng chỉ còn lại Đường Du và Tôn Văn Tấn, cô thẫn thờ nhìn lynước trước mặt. Không ngờ vị khách hàng mà chị khóa trên nói lại chính là TônVăn Tấn, rồi lại nghĩ đến biểu hiện quái đản của Hà Khâm lúc nãy, cô đã hiểu raphần nào. Tối hôm trước, Tôn Văn Tấn dọa cô, nói, cô làm ở đâu, ở đó sập tiệm.Chị khóa trên hốt hoảng nói, bản dịch của cô có sai sót lớn, khách hàng khônghài lòng, ai ngờ lại chính là Tôn Văn Tấn, gã thực sự muốn làm những gì đã nóisao?
Không khí có phần ngột ngạt, Tôn Văn Tấn lưỡng lự một lát, toan tiếnlại, không đợi gã ngồi xuống, Đường Du cất tiếng trước, “Bố tôi mắc bệnh tim,công ty bị phá sản, biệt thự cũng bị mẹ kế bán đi, giờ ông lại bị trúng gió,đang nằm trong bệnh viện. Tôi vay tiền của chị Đào Hoa, nợ thì phải trả, tôi cầncó việc làm, dịch thuật hoặc làm ở hộp đêm, anh Tôn, mong anh nương tay.”
Tôn Văn Tấn ngẩn người, không ngờ Đường Du lại nói như vậy, gã ngồixuống, châm một điếu thuốc. Đường Du đã hiểu lầm, trong lòng gã vốn đã rối bời,gã biết cái đêm tình ái ấy luôn canh cánh trong cô. Lần này gã cũng không biếtnên nói gì trước cô gái vừa nhạy cảm vừa hay tự ái này.
Một lát sau, gã mới cất tiếng: “Số tiền của Diệp Đào Hoa, tôi đãgiúp em trả, sau này em đừng đến nơi đó nữa.”
Đường Du nhìn chằm chằm vào ly nước,.
Đợi một lát, Tôn Văn Tấn rút từ trong túi ra một chiếc thẻ tín dụngrồi đẩy nó về phía Đường Du, nói: “Bệnh tình của bố em, tôi biết, tấm thẻ này,mật mã chính là ngày sinh nhật của em.”
Đường Du bỗng ngẩng đầu nhìn Tôn Văn Tấn, ánh mắt cô quá sắc nhọn,Tôn Văn Tấn không dám nhìn vào đó. Trong đời Đường Du, mẹ đã bỏ rơi cô, bố cũngchẳng đoái hoài gì, trên bước đường trưởng thành, chưa từng có người nào khiếncô ấm lòng, không ai quan tâm, cô cho đó là chuyện bình thường, không bao giờvì thế mà oán hận họ. Nhưng cô cũng từng khao khát sự ấm áp, cảm giác yên bìnhbên Lâm Khai, tình bạn với Tô Nhiêu, sự che chở của Diệp Đào Hoa. Tất cả nhữngđiều này đều đã lần lượt bị dập tắt.Cô đã được dạy rằng, càng “được” nhiều thìcái giá phải trả càng đắt, một người đàn ông từng trao đổi tình ái với cô vô cớcho tiền, rốt cuộc là vì cái gì? Cô sực nhớ đến cái hôm Chu Nhiễm vứt tiền vàomặt gã, Đường Du không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào gã, trong lòng đau nhói.Cô không hiểu sao lúc này lại buồn đến thế, tựa như có gì đó đang vò xé tráitim khiến cổ họng cô nghẹn cứng, khóe mắt cay xè.
Tôn Văn Tấn không nhìn cô, Đường Du càng thấy chua xót. Một látsau, cô mỉm cười, “Anh Tôn, cảm ơn, tôi không cần cái này, số tiền của chị ĐàoHoa coi như tôi nợ anh, tôi sẽ cố trả anh sớm.” Dứt lời cô liền đứng dậy bỏ đi.Trả bằng cách nào? Tôn Văn Tấn không cho cô đến làm ở hộp đêm, công ty dịch thuậtcũng có liên quan đến gã, cô làm gì để trả nợ đây? Con đường trước mặt đã bị chặn,mười mấy năm trời chưa từng có khi nào muốn khóc, sao lúc này trong lòng lạikhó chịu đến thế. Cô tự nhủ không sao đâu, chẳng có gì cả, cô không sợ khổ, dùlà phải làm gì đi chăng nữa, dù gian khổ nữa cũng còn hơn nhận tấm thẻ của TônVăn Tấn.
Vừa ra đến cửa, Tôn Văn Tấn liền chạy nhanh đến tóm chặt lấy taycô. Đường Du không quay người lại, cô nhìn cánh tay của Tôn Văn Tấn, nghĩ đếncái hôm ở bệnh viện, gã lại đặt lên tay cô, nhẹ nhàng nói “Nghe anh”, không hiểusao lúc này nước mắt cô bỗng trào ra, cô không thích khóc, đặc biệt là lúc này,trước mặt Tôn Văn Tấn. Cô nhìn bàn tay gã, cố nén tiếng nấc, “Anh Tôn, hôm đóanh nói, chuyện của chúng ta sẽ không có người thứ ba biết. Giờ anh đã quên lờihứa đó rồi sao?”
Nước mắt Đường Du rơi xuống tay Tôn Văn Tấn, cô không ngăn đượcnên đành để mặc nó tuôn rơi, lặng lẽ đợi phản ứng của gã. Tôn Văn Tấn ngập ngừng,nhìn những giọt nước mắt, gã thấy tay mình bỏng rát, vội rĐường Du mở cửa bỏđi, chẳng hề ngoái đầu nhìn.