Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

"Diệp, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu như chị dâu mang thai thật, đứa bé này cũng không thể giữ lại được đâu." Tề Ngôn ngồi trên chiếc ghế sofa màu đen bằng da thật trong phòng khách, nhìn Lăng Diệp đang đứng đối mặt với cửa sổ sát đất, thấp giọng nói.

Chân mày Lăng Diệp nhíu chặt lại. Anh quay đầu nhìn Tề Ngôn, chậm rãi hỏi:

"Tại sao? Sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thân thể của Tiểu Yên sao?"

Tề Ngôn tì hai khuỷu tay lên trên hai đầu gối, cúi đầu nhìn xuống đất, từ từ nói:

"Chị dâu nằm viện đã gần hai tháng rồi, nói cách khác đứa bé ở trong bụng kia ít nhất cũng đã ở trong đó với thời gian như vậy rồi. Sau khi thụ tinh được ba đến tám tuần, được coi là giai đoạn nhạy cảm dễ gây ra quái thai nhất. Thai nhi rất dễ bị ảnh hưởng bởi thuốc thang và các nhân tố khác bên ngoài mà gây dị dạng. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, chị dâu lại dùng thuốc không ngừng, thậm chí việc tiêm chích hay uống thuốc còn như chuyện cơm bữa."

Anh dừng một lúc, tiếp tục nói:

"Sau khi biết đứa bé này tồn tại, việc dùng thuốc của chị dâu sẽ phải điều chỉnh lại, thậm chí không thể uống thuốc, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của cô ấy."

Lăng Diệp quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, im lặng một hồi, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở, anh nói:

"Tôi không cho phép bất kỳ một ai trở thành mối uy hiếp đến sức khỏe của cô ấy, bao gồm cả đứa con của tôi."

Thật ra thì khi anh biết cô bị nôn dữ dội như vậy là vì mang thai, ngay lúc đó anh đã muốn xóa sạch đứa bé trong bụng của cô rồi.

"Hàn Yên tỉnh rồi." Dany mở cửa phòng, nói với hai người đàn ông.

Lăng Diệp xoay người không chút chậm trễ, đi vào phòng của Úc Hàn Yên.

Dany đi tới một chiếc ghế sofa khác bên cạnh Tề Ngôn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh hỏi:

"Anh nói gì với anh ta vậy? Cảm giác sắc mặt của anh ta hơi nặng nề."

Tề Ngôn không hề giấu giếm, kể lại chuyện mình đã nói với Lăng Diệp cho cô nghe.

Dany thở dài một cái, nhẹ nhàng hỏi:

"Nếu Hàn Yên không muốn bỏ đứa bé kia đi?"

Tề Ngôn im lặng.

"Dậy rồi sao?" Lăng Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nhìn ánh mắt có chút mông lung của cô, nhẹ giọng hỏi.

Úc Hàn Yên nhắm mắt lại, cọ sát khuôn mặt vào bàn tay Lăng Diệp, hình như vẫn còn chút mơ màng.

Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp lóe lên tia cười. Anh cởi giày ra, nằm xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô, dùng giọng trầm thấp khiêu gợi nói:

"Ngủ thêm một chút nữa đi."

Úc Hàn Yên vẫn không mở mắt ra, lầm bầm:

"Em muốn anh ngủ cùng em."

Khóe môi Lăng Diệp cong lên thật đẹp. Anh hôn mổ lên môi cô, từ từ nói:

"Không phải anh đang ngủ cùng em sao?"

Úc Hàn Yên lười biếng "Ừ" một tiếng, ở trong lòng anh lại ngủ lần nữa.

Lăng Diệp nhìn cái đầu vẫn quấn đầy băng gạt như trước của cô bằng con mắt sâu như biển, trong lòng anh đã có quyết định kiên định.

Sau bữa tối, Úc Hàn Yên lại ói toàn bộ thức ăn trong bụng ra không chừa lại chút nào.

Lăng Diệp nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, tràn đầy đau lòng.

Tề Ngôn và Dany cũng nhíu mày liên tiếp, trong mắt đều thoáng qua vẻ lo lắng.

"Reng reng reng"

Đúng lúc này bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm máu tới, Lăng Diệp cúi người nhìn Úc Hàn Yên, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Yên, anh đi một lúc sẽ trở lại."

Úc Hàn Yên dựa đầu vào giường, nói với Lăng Diệp không cho cự tuyệt:

"Để bác sĩ vào đi."

Mày Lăng Diệp nhíu lại thành chữ "Sông" (川). Anh đọ mắt với Úc Hàn Yên mấy giây, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Dany vừa thu dọn bát đũa, vừa ra vẻ như không hề để ý, hỏi:

"Hàn Yên thích trẻ con lắm sao?"

Tề Ngôn đang dựa vào cạnh cửa nghe thấy thế, liền dồn tầm mắt tập trung trên mặt Úc Hàn Yên.

Úc Hàn Yên cười cười, trong mắt tràn đầy ao ước:

"Tôi muốn sinh con cho anh ấy."

Lăng Diệp đứng ở ngoài phòng bệnh, hỏi:

"Là mang thai sao?"

Bác sĩ đưa bản báo cáo tới trước mặt Lăng Diệp, lên tiếng:

"Dạ, bà tổng giám đốc đã có thai được hai tháng."

Lăng Diệp đưa tay nhận lấy bản báo cáo, há miệng đang định nói gì đó, liền bị Dany cắt đứt.

"Hàn Yên bảo để bác sĩ đi vào bây giờ."

Lông mày Lăng Diệp cau lại, vẫn để cho bác sĩ đi vào.

Úc Hàn Yên nhìn thấy bác sĩ, hỏi mang theo vẻ mong đợi:

"Có thật tôi có thai không?"

Bác sĩ gật đầu, cung kính nói:

"Đúng vậy, phu nhân. Bà đã có thai được hai tháng."

Úc Hàn Yên nghe xong, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Lăng Diệp nhìn thấy phản ứng của cô, trong nháy mắt mặt đã tối đi.

Bác sĩ không dám giấu giếm, tiếp tục nói:

"Phu nhân, tốt hơn hết bà nên chuẩn bị tâm lý. Rất có khả năng cái thai này sẽ bị dị dạng."

"Tại sao? !" Úc Hàn Yên nhìn bác sĩ không dám tin, vẻ mặt kinh hãi.

Bác sĩ bị áp suất thấp từ phía Lăng Diệp tản ra làm cho sợ đến nỗi không dám thở mạnh một tiếng, trên trán đã toát ra những giọt mồ hôi lạnh nhỏ li ti:

"Là như thế này phu nhân, bởi vì lúc trước không biết bà có thai, cho nên khi lên đơn thuốc cho bà dùng, chúng tôi đã hoàn toàn không cố kỵ điều này, thậm chí đã kê cho bà đơn thuốc cấm dùng cho phụ nữ có thai."

Hai mắt Úc Hàn Yên nhìn xuống bụng, thật lâu không nói gì.

Lăng Diệp lừ bác sĩ một cái, đi tới ngồi xuống bên giường, đưa mặt tới trước mặt cô, thì thầm:

"Tiểu Yên, không sao đâu, lần sau lại có thai là được rồi."

Úc Hàn Yên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ, hỏi giống như không hỏi:

"Ông nói rất có khả năng, vậy cũng có nghĩa là thai nhi vẫn có thể bình thường, đúng không!"

Mày Lăng Diệp nhíu lại có thể kẹp chết một con kiến. Anh thấp giọng trách mắng:

"Tiểu Yên!"

Vị bác sĩ gật đầu một cái, thành thật nói:

"Bây giờ vẫn chưa biết được tình huống cụ thể của thai nhi, tất cả chỉ đều là phỏng đoán."

Trong mắt Úc Hàn Yên thoáng qua một tia sáng, hỏi:

"Bao giờ mới có thể kiểm tra được?"

Bác sĩ bị ánh mắt Lăng Diệp hù cho sợ, sắc mặt tái nhợt, không dám lên tiếng.

Giọng Úc Hàn Yên đã trở nên bén nhọn vài phần:

"Nói!"

Bác sĩ đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên mặt, chậm rãi nói:

"Siêu âm B có thể thực hiện từ tuần thứ 12 đến 20 của thai kỳ, để phát hiện ra tình huống phát triển của thai nhi, kịp thời loại bỏ thai nhi có dị tật."

Úc Hàn Yên gật đầu một cái, đưa tay đặt lên trên vai Lăng Diệp, đợi anh quay đầu nhìn mình mới chậm rãi nói:

"Vậy thì chờ đến khi có kết quả kiểm tra rồi hãy nói."

Tề Ngôn nhìn về phía bác sĩ, thấp giọng hỏi:

"Nếu như tôi nhớ không lầm, thì thời gian làm phẫu thuật phá thai tốt nhất là từ 45 đến 70 ngày."

Bác sĩ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói, gật đầu lên tiếng:

"Đúng vậy."

"Bỏ lỡ thời gian tốt nhất, đến lúc đó nếu phát hiện thai nhi bị dị dạng mới tiến hành làm phẫu thuật phá thai, tất sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể chị dâu tôi." Tề Ngôn cau mày nói.

Bác sĩ nghiêm túc nói:

"Đúng là như vậy, hơn nữa trong thời điểm hiện nay, tình trạng của bà tổng giám đốc rất không thích hợp cho việc mang thai, cho nên chúng tôi cho rằng, mấy ngày này nên làm phẫu thuật phá thai cho bà tổng giám đốc."

"Không." Úc Hàn Yên cự tuyệt không chừa lại một chút nào cho sự thương lượng.

Lăng Diệp quay đầu lại nói với Tề Ngôn và những người khác:

"Mọi người ra ngoài đi."

Bác sĩ nghe thấy câu này như được đại xá, cúi người chào Lăng Diệp một cái, đi như bay ra ngoài cửa.

Dany nhấc túi đồ ăn bỏ đi ở trên bàn lên, cúi đầu nói với Úc Hàn Yên:

"Hàn Yên, cô đừng quá kích động, nếu không sẽ không tốt cho đứa bé."

Tề Ngôn nhìn Úc Hàn Yên thật sâu một cái, xoay người rời đi.

Sau khi ba người bọn họ rời đi, Lăng Diệp cởi giày ra, ngồi lên trên giường, ôm Úc Hàn Yên vào trong lòng mình, hai tay vòng chắc cơ thể cô, thì thầm bên tai cô:

"Tiểu Yên, anh biết em muốn sinh con cho anh, nhưng không phải là lúc này, được không?"

Đôi mắt to xinh đẹp của Úc Hàn Yên phủ một tầng hơi nước. Cô quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ, không chút tỳ vết của Lăng Diệp, nói có chút nghẹn ngào:

"Tại sao ngay cả anh cũng như vậy? Nó là con của chúng ta………….."

Lăng Diệp đưa tay đặt lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng như trước của cô, giọng nói có chút lạnh lẽo:

"Nó có thể ở lại hai tháng trong bụng em đã là phúc phận tu luyện được kiếp trước của nó rồi."

"Nó có thể bình thường." Nước mắt Úc Hàn Yên giàn giụa trên mặt, cô nói cố chấp.

Lăng Diệp nghiêng đầu hôn những giọt nước mắt trên mặt cô, dằn lại lòng, dịu dàng nói:

"Tiểu Yên, nghe anh được không? Chờ sau khi cơ thể em khỏe mạnh lại, em muốn bao nhiêu đứa bé chúng ta sẽ sinh bấy nhiêu."

"Bỏ nó đi sẽ tạo thành tâm bệnh cho em, như vậy cũng không có vấn đề gì sao?" Úc Hàn Yên nhìn xuống bụng mình, dùng giọng hết sức bình tĩnh nói.

Trong nháy mắt thân thể Lăng Diệp đã cứng ngắc. Anh nhìn Úc Hàn Yên một hồi lâu, chậm rãi hỏi:

"Em muốn thế nào?"

"Ít nhất phải chờ có kết quả siêu âm B đã." Úc Hàn Yên im lặng một hồi, nói.

Cô dừng một lúc, bổ sung:

"Nếu xác định thai nhi dị dạng, em sẽ bỏ nó đi."

Con ngươi Lăng Diệp sâu thẳm như biển cả. Anh im lặng mấy giây, lên tiếng:

"Được."

Ngay tức khắc, trong mắt Úc Hàn Yên bắn ra vô vàn tia sáng, cô kích động quay đầu lại, hôn một cái thật kêu lên má Lăng Diệp, mừng rỡ nói:

"Diệp, em yêu anh!"

Khóe môi Lăng Diệp nhếch lên khổ sở. Anh đưa tay nhéo chóp mũi của cô, nói:

"Phải nhớ lời em nói đó."

Úc Hàn Yên gật đầu một cái, lên tiếng:

"Em sẽ nhớ."

Biết rõ thai nhi dị dạng còn sinh ra, chính là hành vi vô trách nhiệm. Đứa con của cô và Diệp nên được tùy ý bay lượn trên bầu trời!

"Đói không? Có muốn ăn gì không?" Lăng Diệp nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi.

Hôm nay các thứ cô ăn đều bị nôn ra sạch, tiếp tục như thế sao được đây?

Úc Hàn Yên suy nghĩ một lúc, cười nói:

"Muốn ăn cháo anh nấu."

Lăng Diệp sững người một lúc, không ngờ cô sẽ nói như vậy. Anh nhíu mày hỏi:

"Em chắc chắn chứ?"

Úc Hàn Yên nghiêm túc gật đầu một cái, nói thánh thót:

"Em muốn ăn cháo anh nấu."

Lăng Diệp bất đắc dĩ nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, dùng giọng trầm thấp nói:

"Thật không biết trong cái đầu nhỏ của em đang suy nghĩ gì nữa."

Úc Hàn Yên nhếch miệng tạo nên một đường cong đẹp mắt, gắt lên:

"Ai bảo từ trước đến giờ anh chưa bao giờ vì em mà vào bếp."

Lăng Diệp đi dép xong, đứng dậy cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói:

"Anh ra phòng khách gọi điện thoại."

Úc Hàn Yên cười "Ừ" một tiếng.

Cô rất chờ đợi món ăn anh làm.

Lăng Diệp ra tới phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, mở Laptop trên bàn ra, đồng thời một bên cầm điện thoại di động, bấm một dãy số, bật loa ngoài lên.

Anh vừa lên mạng, vừa nói vào điện thoại.

"Diệp! Tôi không nghe lầm chứ?!"

Câu nói của đối phương khiến Lăng Diệp nhíu nhíu mày. Giọng anh trầm xuống:

"Không nghe lầm, nhanh mang đồ đến đây cho tôi."

"Được, lập tức đến ngay."

Lăng Diệp cúp điện thoại, lại xem nội dung trong websites một lần nữa, đứng dậy bước vào phòng.

Anh đi tới bên cửa, thấy Úc Hàn Yên đang cúi đầu nhìn xuống bụng mình, đồng thời bàn tay đang vuốt ve bụng.

Bản tính thiện lương của Lăng Diệp giống như bị thứ gì đó hung hăng chèn ép cho ngủ đông, hai tay anh bất giác nắm chặt lại.

Hình như Úc Hàn Yên cảm nhận được sự xuất hiện của anh. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh cười nói:

"Nói điện thoại xong rồi sao?"

"Ừ." Lăng Diệp nhếch môi, anh mở hai chân thon dài, chậm rãi đi về phía Úc Hàn Yên.

Úc Hàn Yên lại cúi đầu nhìn xuống bụng mình một lần nữa, hạnh phúc nói:

"Thật không thể tưởng tượng nổi, nơi này thế mà chứa đựng một sinh mạng nhỏ."

Lăng Diệp không hề có một chút vui vẻ nào của người làm cha, Úc Hàn Yên không hề nhìn thấy, trong mắt anh chỉ tràn đầy lo lắng cùng thương tiếc.

"Diệp, anh không thích nó sao?" Úc Hàn Yên không nghe thấy Lăng Diệp đáp lại, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi.

Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

"Đối với anh không có gì quan trọng hơn tâm trạng và sức khỏe của em."

Úc Hàn Yên biết anh lo lắng cho mình, lại nói lần nữa:

"Em đồng ý với anh, ngay khi phát hiện ra thai nhi dị dạng, em sẽ bỏ nó đi. Đến lúc đó, em tin đây là kết cục tốt nhất cho nó."

"Ừ." Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, lên tiếng.

"Ngủ một chút trước đi, nấu xong cháo sẽ kêu em." Anh để giường bệnh nằm ngang xuống, đắp chăn lên cho cô, dùng giọng trầm thấp nói.

Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm hai mắt anh, đưa tay nắm lấy ngực áo anh, kéo anh xuống người mình.

Lăng Diệp nhíu mày, buông lỏng nửa người trên, để mặc cô trêu chọc mình.

Úc Hàn Yên kéo anh về phía trước, khẽ ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi miêu tả đường viền môi hoàn mỹ của anh, sau đó lại đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, động chạm anh một cái, tiếp theo với tư thế sét đánh không chịu bưng tai, cô đem lưỡi lùi về trong miệng mình.

Cô cười giống như con mèo ăn vụng, nói:

"Lát nữa gọi em nha!"

Lăng Diệp cười hôn mổ lên môi cô, đáp:

"Anh biết rồi, em ngủ đi."

Đột nhiên anh nhớ ra, mình đã cấm dục hai tháng. . . . . .

Tại sao anh có cảm giác, kiếp sống cấm dục của anh nhìn không thấy đầu ra đây?

Anh bất đắc dĩ thở dài một cái, đắp chăn cẩn thận vào cho cô, ngồi ở một bên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô đang ngủ.

Sau đó không lâu, tiếng chuông cửa đã được đặc chế vang lên, Lăng Diệp nhìn Úc Hàn Yên một cái, thấy cô không bị đánh thức mới đứng dậy đi ra mở cửa.

Mạc Vũ một tay xách túi đồ, một tay dắt Thiên Nhất đi vào, anh buồn bực nói:

"Cậu cần những thứ này để làm gì? Cũng may là Thiên Nhất có kinh nghiệm mua chúng."

Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại:

"Cậu nghĩ, tại sao tôi bảo cậu đưa tới?"

Mạc Vũ sửng sốt một chút, lẩm bẩm:

"Không phải là bởi vì tổng công ty của tập đoàn Lăng Thị gần đây sao?"

Lăng Diệp xách túi đồ đi về phía phòng bếp, nhàn nhạt nói:

"Chủ yếu nhất là Thiên Nhất có kinh nghiệm."

Thiên Nhất bất ngờ hất tay Mạc Vũ ra, đi theo sau lưng Lăng Diệp. Hắn vừa xắn tay áo lên, vừa nói:

"Tổng giám đốc, để tôi."

"Không cần, Tiểu Yên muốn ăn đồ tôi làm." Lăng Diệp cự tuyệt ý tốt của hắn.

Mạc Vũ ôm Thiên Nhất từ phía sau, tựa cằm lên vai hắn, dùng đôi mắt đào hoa, lấp lánh nhìn bóng lưng Lăng Diệp, cười nói:

"Mị lực của chị dâu thật lớn, lại dễ dàng làm cho cậu vào bếp."

Anh nghiêng đầu, cắn vào vành tai trắng nõn, tinh xảo của Thiên Nhất, thì thầm:

"Chúng ta xem kịch vui đi."

Khuôn mặt Thiên Nhất đỏ bừng lên, hắn hỏi có chút không tự nhiên:

"Kịch vui gì vậy?"

Mạc Vũ đi tới bên người hắn, ôm hắn đi đến phòng bếp, dùng giọng đầy truyền cảm nói:

"Diệp là người chưa từng nấu ăn."

Có một loại người, học cái gì cũng rất dễ dàng, trời sinh đã khiến người khác phải ghen tỵ. Lăng Diệp chính là người như thế.

Mặc dù là lần đầu tiên xuống bếp, nhưng động tác của anh lại vô cùng thuần thục.

Khóe miệng Mạc Vũ giật giật, lẩm bẩm:

"Đúng là một vở kịch vui tai vui mắt."

Mỗi một động tác của đối phương đều vô cùng ưu nhã, kết hợp với bộ dáng ngạo mạn cùng gương mặt đẹp trai, rối tinh rối mù của anh, quả thật muốn đoạt hồn đoạt phách người khác.

Thiên Nhất quay đầu nhìn về phía Mạc Vũ, hỏi nhỏ:

"Anh chắc chắn đây là lần đầu tiên tổng giám đốc xuống bếp?"

Mặc Vũ vốn đã hết sức khẳng định, nhưng hiện tại lại không chắc chắn nữa rồi. Anh nhìn Lăng Diệp, nói:

"Anh không biết."

Lăng Diệp vừa dùng muỗng canh khuấy đều cháo, vừa nói:

"Hai người nhìn đủ chưa?"

Mạc Vũ theo bản năng lắc đầu một cái, lên tiếng:

"Không có."

Lăng Diệp quay đầu lạnh lùng nhìn anh, chậm rãi hỏi:

"Chuyện công ty cậu xử lý xong chưa?"

"Lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi đang chuẩn bị tan sở." Mạc Vũ nói có chút tỏ vẻ.

Khi vừa mới tiếp nhận tập đoàn Lăng Thị, quả thật anh không thích ứng được lắm, nhưng hai tháng qua đi, những chuyện đó đã được anh xử lý thuận buồm xuôi gió.

Động tác trên tay Lăng Diệp vẫn không ngừng, anh nhíu mày hỏi:

"Hả? Móng vuốt của tập đoàn Bạch Thị đã vươn rất dài, nhưng cậu vẫn chưa có được bài học, đúng không?"

Mạc Vũ nhìn Lăng Diệp giống như nhìn thấy quỷ, không thể tin nổi hỏi:

"Không phải là cậu quanh quẩn bên chị dâu suốt 24 tiếng đồng hồ sao? Sao lại biết được những chuyện này?"

"Tôi tự có biện pháp." Lăng Diệp cúi đầu nhìn nồi cháo đang nấu, thản nhiên nói.

Anh dừng một chút, nhắc nhở:

"Cho nên có phải hai người nên đi rồi không?"

Mạc Vũ đặt trán lên vai Thiên Nhất, khóc lóc:

"Thiên Nhất, chúng ta thật đáng thương, bị người ta dùng xong liền ném đi."

". . . . . ." Thiên Nhất nhìn anh một cái không nói gì, quay mặt đi.

"Vũ, có phải cậu lại ngứa da rồi không?" Lăng Diệp điềm nhiên hỏi.

Mạc Vũ lập tức đứng thẳng người, phủ nhận:

"Tuyệt đối không! Cậu nghĩ hơi nhiều rồi." Tiếp đó, anh quả quyết ôm Thiên Nhất rời đi.

Sau một khoảng thời gian ngắn, Lăng Diệp bưng cháo mình đã nấu xong vào trong phòng Úc Hàn Yên.

Anh đặt cháo lên trên chiếc bàn nhỏ, sau đó đặt chiếc bàn nhỏ lên trên đùi Úc Hàn Yên.

"Tiểu Yên, dậy ăn cháo đi." Lăng Diệp vừa dùng cái muỗng gảy cháo để cho cháo nguội đi, vừa dùng giọng trầm thấp gọi Úc Hàn Yên.

Úc Hàn Yên nhíu mày một cái, từ từ mở hai mắt ra. Cô mất mấy giây để tỉnh táo lại, nhìn làn khói trắng bay lượn lờ trên bát cháo, hưng phấn hỏi:

"Thật sự là anh làm sao?"

Lăng Diệp gật đầu một cái, lên tiếng:

"Ừ, mau ăn thôi."

Anh đưa nửa muỗng cháo đến bên môi thổi thổi, sau khi xác định sẽ không bị bỏng miệng mới đưa muỗng cháo đến bên miệng Úc Hàn Yên.

Úc Hàn Yên hết sức phối hợp há miệng ra, nuốt cháo vào trong.

Lăng Diệp nghiêm túc quan sát sắc mặt của cô, hỏi:

"Dạ dày có làm phản hay không?"

Úc Hàn Yên nhìn anh bày ra nụ cười thật tươi, nói:

"Không buồn nôn chút nào, đồ ăn Diệp làm ngon nhất!"

Lăng Diệp thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Vậy ăn nhiều một chút."

Thật rất kỳ quái, Úc Hàn Yên ăn cháo Lăng Diệp nấu xong, vẫn không hề có dấu hiệu nôn mửa.

Trước khi đi ngủ, Lăng Diệp hỏi:

"Tiểu Yên, có phải chỉ cần ăn thứ anh nấu, em sẽ không muốn ói?"

Úc Hàn Yên "Ừ" một tiếng, cười nói:

"Vừa nghĩ đến tự tay anh làm cho em, khẩu vị của em liền thật tốt."

Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, dùng giọng khêu gợi nói:

"Vậy sau này muốn ăn gì cứ nói, anh sẽ làm cho em ăn."

Vẻ mặt Úc Hàn Yên hạnh phúc, lên tiếng:

“Được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui