Dường như Tạ Gia Ngũ có hơi sốt ruột, hắng giọng một cái, nói: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ luôn sao? Bây giờ mười một giờ rồi, vừa khéo đến giờ cơm.
”
“A, hay là cậu chờ tôi một chút, tôi lên thay quần áo khác.
”
Tạ Gia Ngũ cười một tiếng, nói: “Được, tôi chờ cậu.
”
Mẹ kiếp, cậu ta cười lên trông thật đẹp, tiếng nói cũng vô cùng dễ nghe.
Tôi chờ cậu, ba chữ thật tuyệt vời.
Không nói dối mọi người, trong đầu óc tôi đã có hình ảnh, chính là hình ảnh tiễn ở ngoài sân bay, nam chính nói với nữ chính: “Anh chờ em, cho dù em đi bao lâu, anh cũng sẽ chờ em.
”
Nhạc nền vang lên, là: “Dùng nửa năm tích góp vì em, vượt đại dương đến gặp em”.
Hu hu hu nước mắt kiên cường chực trào.
Tôi đẩy cửa phòng ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đồng loạt nghiêng đầu từ chỗ ban công nhìn tới: “Vi Vi, sao cậu lại quay trở lại? Không ổn sao?”
Tay chân tôi luống cuống thay quần áo: “Thuận lợi, thuận lợi, cậu ấy hẹn tớ đi ăn cơm! Còn nói sẽ bồi thường cho tớ một chiếc váy.
”
Bạn cùng phòng của tôi đi tới, vô tình đóng tủ quần áo của tôi lại.
?
“Cậu đừng mặc những thứ áo phông và quần đùi của cậu nữa đi, tới tủ quần áo của tớ chọn.
”
“Thật ra thì… đây không phải quần đi biển… có lẽ cậu biết cái gì gọi là quần Bermuda nhỉ?”
“Tớ chỉ biết nam thần sẽ thích mấy thiếu nữ mặc JK!”
Thế là tôi mặc bộ lông trà xinh đẹp, đeo ví da nhỏ của bạn cùng phòng, mặc dù tôi giùng giằng nói chiếc túi này chẳng được nổi một ly nữa cũng không bỏ qua, thật sự chẳng bằng chiếc balo đựng máy tính của tôi.
Bạn cùng phòng nhìn sang, muốn dùng dây đeo của chiếc ví da siết chết tôi.
Thế là tôi lập tức khuất phục: “Thực tế chiếc ví da này cho dù nó chẳng thể chứa nổi một chiếc ly giữ nhiệt, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp của nó.
”
Bạn cùng phòng gào lên: “Cậu ra ngoài ăn cơm với anh đẹp trai mang theo ly giữ nhiệt để làm gì! Khát thì mua nước suối uống, nhớ để cậu ấy mở nắp chai cho cậu!”
Tôi ôm đầu trốn như chuột: “Được, được, được, sẽ làm như những gì cậu nói, được tôi tớ đi đây đừng tiễn.
”
Bạn cùng phòng sẽ nghe lời của tôi sao?
Từ những gì tôi tự thuật từ nãy giờ, hẳn mọi người cũng nhìn thấy được, cô ấy là một cô gái có bề ngoài mềm yếu nhưng trong lòng lại cứng rắn, một người cứng như sắt.
Cô ấy kiên quyết đưa tôi xuống sáu lầu, trong lúc đó còn truyền thụ cho tôi rất nhiều “tips ăn cơm, đi dạo phố”.
“Lúc đi bộ có thể giả vờ trượt chân, chắc chắn cậu ra sẽ tới đỡ cậu.
Tay chân tiếp xúc một chút, nhớ đừng tự đưa vào, như thế quá lộ liễu.
Câu hãy lơ đãng đụng vào tay ấy, chỉ cần đụng nhẹ vào ngón tay út thôi.
”
“Lúc ăn cơm không được ăn quá thô bạo, đừng ăn lẩu và đồ nướng, tiêu dính vào răng sẽ thế nào? Hai người hãy đi ăn tôm hùm đất ấy, có món có tên là Joy Mix, được mọi người ngầm thừa nhận là món ăn tình nhân, sau khi nhân viên quán mang thức ăn lên sẽ nói một câu chúc hai người sống hạnh phúc dài lâu.
”
“A đúng rồi, lúc hai người đi dạo phố, sau khi cậu thử xong một bộ quần áo nhất định phải để cậu ta nhìn một chút, để cậu ta đưa ý kiến.
Tôi cầu xin cậu đừng tới cửa hàng đồ thể thao mua, hãy thử một chiếc váy hai dây, tớ nói với cậu chắc chắn hiệu quả sẽ rất tuyệt.
”
Tôi kéo kéo tóc, làm khó: “Chuyện này… có phải quá khuôn mẫu không?”
Bạn cùng phòng nói chắc như đinh đóng cột: “Khuôn mẫu cái rắm! Đàn ông thích kiểu này!”
Giờ phút này, đèn trên hành lang chiếu vào mặt cô ấy, vẻ mặt cô ấy nghiêm nghị tựa như một vị lãnh tụ, thề phải dẫn em gái ngu ngốc chém giết một đường đẫm máu.
Tôi thấp thỏm đi tới trước mặt Tạ Gia Ngũ, cậu ta bỏ điện thoại vào túi quần, mitm cười nhìn tôi: “Hôm nay cậu rất đẹp.
”
Ánh mắt tôi cũng không dám nhìn thẳng vào cậu ta, giả vờ bình tĩnh nói: “Có ổn không, bình thường tôi đều mặc như thế.
”
Cứu với, tôi đang nói hưu nói vượn cái gì thế này.
Tạ Gia Ngũ cười một tiếng, nói: “Chuyện ở hội trường lớn hôm qua thật sự quá ngại, lúc đầu tôi định đến bệnh viện cùng cậu rồi, nhưng dường như cậu không nghe thấy tôi gọi cậu.
”
Tôi nghe chứ, chỉ là tôi… quá mất mặt thế nên không muốn quay đầu lại.
Có ai lại đến bệnh viện chỉ vì bị đánh vào mặt chứ, tôi cũng không phải bình hoa!
Phải giải thích thế nào với anh đẹp trại chuyện thật ra hôm đó tôi chỉ muốn mượn cớ chuyền mất cho nên cũng không cần phải quá để ý đây? Nói thẳng ra như thế có khi nào sẽ khiến cậu ta cảm thấy tôi rất không có ý thức tập thể không?
Hu hu hu, thật sự muốn bạn cùng phòng tới dạy tôi nên trả lời thế nào.
Một hồi lâu không thấy tôi trả lời, Tạ Gia Ngũ ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Cậu muốn ăn gì nhỉ? Tôi biết có một nhà hàng không tệ lắm, cậu có muốn thử một chút không…”
Lời dặn dò của bạn cùng phòng vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, tôi không chút suy nghĩ lập tức bật thốt lên: “Tôi muốn ăn tôm hùm đất.
”
Tạ Gia Ngũ nghẹn nghẹn, tiếp tục lời vừa nãy bị tôi cắt ngang: “Tôm hùm đất.
”
Vì để che giấu sự lúng túng khi cướp lời, tôi kéo kéo tóc, không chút nghĩ ngợi lập tức nói: “Chúng ta đúng là thần giao cách cảm đấy, ha ha ha.
”
Giết tôi đi, trước khi giết nhớ dùng băng keo dán miệng tôi lại, để cho kiếp sau tôi làm một người câm.
Ánh mắt tôi nhìn thấy tai Tạ Gia Ngũ đỏ lên.
Sao anh đẹp trai lại thanh khiết như thế chứ?
HA HA HA.