CHAP 3: BỖNG DƯNG MANG NỢ!
Đến Đài Loan, vô duyên vô cớ kết oan gia
Chưa đòan viên, bỗng dưng mang nợ!
……………
Trở lại với Satomi, lúc này nó đang ngủ ngon lành trong kí túc xá, mang theo kỉ niệm vào giấc mơ xa xăm…
---Ngày xưa, đã lâu lắm rồi…tại một làng quê ở Nhật…
-Tại sao mẹ lại bỏ rơi mình ? Tại sao vậy ?- Satomi mếu máu khóc. Đang trong lúc tuyệt vọng nhất, mối tình đầu của nó xuất hiện:
-Nhóc à! Tại sao em lại khóc ?
Nó vội ngước lên, trước mặt nó là một cậu bé có mái tóc đen bồng bềnh và đôi mắt ánh lên một nổi buồn khó hiểu.
-Anh là ai ? - Nó ngạc nhiên và có chút sợ hãi, rụt rè khi nhìn thấy người lạ, dường như cậu bé nhận ra đều đó:
-Đừng sợ ! Anh không làm gì em đâu ! Anh cũng như em, là một cô nhi….
-Thật à ? Vậy tụi mình kết bạn có được không ! Em là..Satomi !
-Còn anh là Hiyo ! Rất vui được làm quen với em !
Trong khỏang thời gian ấy, có lẽ đó là lúc mà nó cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời, nhưng đó không phải là mãi mãi…
…Trong một ngày mưa, Hiyo đã bỏ rơi nó không hiểu lý do vì sao, nó chỉ biết là mình đã chờ anh hàng giờ, nơi hai đứa thường gặp nhau…Nhưng rồi nhiều ngày trôi qua, sự đợi chờ mỏi mòn, những giọt nước mắt giờ đã khô cạn…con bé chẳng còn gặp lại anh nữa…
-Hiyo ! Tại sao anh cũng như mẹ, lại bỏ rơi em ?
Nó bừng tỉnh giấc, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Nhìn sợi dây chuyền được “giấu” cẩn thận trong cổ áo, trái tim nó lại nhói lên một cách kì lạ:
“Hiyo à ! Không hiểu tại sao trong những ngày này, em đặc biệt rất là nhớ anh! Còn anh thì sao ? Hay là anh đã quên em mất rồi ?”
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo bỗng nhuốm màu bi thương, một nỗi buồn dấy lên từ trong tim. Nhưng khi trải qua “giây phút” yếu lòng ấy, nó chợt trở lại làm một Satomi mạnh mẽ bình thường:
“ Mạnh mẽ lên nào! Đừng quên mày là Satomi! ”
-Chát-Chát-Chát…(tự tát vào má mình)
-Này Satomi! Bồ không để mình ngủ thêm một chút nào nữa à ? Trời chưa sáng mà!-Gui quạu.
-Mình xin lỗi-Nó xấu hổ quá, bèn cười trừ-nhưng rõ là đau thật, hix!
Note: Satomi và Gui ở chung một phòng trong kí túc xá.
Vài giờ sau, giây phút mà tụi nó mong chờ đã đến-ngày khai trường WK-một ngày náo nhiệt hơn bao giờ hết. Cùng lúc đó, những chàng trai của chúng ta đang “thong dong” chuẩn bị đến trường. Nhưng họ sẽ chuẩn bị gì đi học đây nhỉ ?
Điều họ chuẩn bị ở đây – một nhiệm vụ cấp bách mỗi buổi sáng-kêu Bang chủ “iu vấu” thứ dậy.
Biệt thự nhà họ Chen (nhà của hắn)
*Ahbu* Này Jiro! JIRO! (hét)
*Jiro-thẩn thờ* Haaảa ?????
*Ahbu-cười gian* Làm gì thẩn thờ thế ? Nhớ "ẻm" nào sao ?
*Jiro-ấp úng* Làm gì có chuyện đó! Đủ rồi đấy, mau làm nhiệm vụ đi, nhóc con! [thật ra là bị nói trúng tim đen]
*Bu* Lần này cậu làm đi! Tớ mệt lắm rồi! Lần nào cũng phải dùng tới “bàn chân ngà ngọc” của tớ thì hắn mới dậy nổi, kiểu này tớ có tội lắm! Không được đâu! Tớ muốn để lại chút phước đức cho…con cháu!
*Jiro-trêu* Thôi đi ông ơi! Trước giờ ông tội vạ đầy người rồi! Còn ở đó mà giả bộ vô tội sao ?
*Bu-quạu* Cậu…
-Các cậu định phá nhà tớ à ? Ồn ào quá đấy!- Calvin từ trên lần bước xuống, trong khi Jiro+Bu+Người hầu, thuộc hạ đang tròn xoe mắt vì ngạc nhiên:
-Oh My God! Có phải tôi đang nằm mơ không ???????
Thật ra việc mọi người ngạc nhiên cũng không có gì là lạ, vì đây là lần đầu tiên BC Thổ Long Bang thức dậy thật sớm (mới 7 giờ thôi, còn một tiếng mới học) , và cũng không cần đến “đôi chân ngà ngọc” của Bu. Thật ra điều gì đã làm hắn ta thay đổi đến thế ?
-Tài xế! Mau chuẩn bị xe!-Hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng vẫn có điều gì đó rất kì lạ.
Note: Đây là trường tự do, muốn mặc gì thì mặc.
-DDDDDẠ-ông tài xế vẫn còn chưa "hòan hồn" [tội nghiệp chưa O__o]
Thế là chiếc xe của ông trùm Mafia lăn bánh "êm ru" trên mặt đường. Như không thể "chịu" nổi sự tò mò quá mức, 2 anh chàng lên tiếng:
*Bu+Jiro* Calvin này!
*Calvin* Hum ? (quay sang)
*Jiro+Bu* Tại sao….
*Calvin-thản nhiên* Tớ biết hai cậu đang thắc mắc về điều gì! Nói tóm lại, con người là phải thay đổi, đó là điều tất yếu mà thôi!
*Jiro-lo lắng* Nhưng nó quá…đột ngột, bọn tớ chơi thân với cần đã gần mười năm trời mà không hiểu cậu à ? Cậu…
*Calvin-ngắt lời* Tóm lại, tớ chẳng sao cả, OK ?
*Bu+Jiro-miễn cưỡng* OK!
Bu và Jiro nhìn nhau với con mắt "nửa tin nửa ngờ" , dường như là đã đóan được câu trả lời –"Không phải là chuyện ở sân bay chứ ?"
"Bang chủ! thật ra tôi cũng muốn biết lắm, nhưng mà lại không dám họi! sợ cị Bang chủ....khâu mồm"-Ông tài xế vừa lái xe vừa nghĩ thầm. o__O
Calvin thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm bầu trời trong xanh, giờ chẳng còn một giọt mưa nào, mặc cho những người bạn đang tò mò của mình. Riêng về Jiro, anh chợt cảm thấy mình đã quên đi cái gì đó [ tật hay qiên đấy ], một điều rất ư là quan trọng với Ahbu...
----------------------------------
*Nữ sinh 1* Các anh ấy đến rồi kìa! Thật đẹp trai!
*Nữ sinh 2* Các anh ấy đúng là cool thật!
*Nữ sinh 3* Đúng vậy!
*Nữ sinh 1+2+3-hét* OH My God! Chết mất thôi!
Lời của bọn đang “buôn lê” này thật chẳng sai tẹo nào. Đúng vậy, trong các chàng trai Mafia, Bu là tên sát gái nhất, không bao giờ từ chối quen bất cứ cô gái nào. Còn Jiro thì chẳng quan tâm đến ai, có tin đồn là tên này thuộc giới tính…thứ ba =__=”. Cuối cùng là hắn, mang vẻ mặt lạnh như băng và đầy sát khí như thế nên chẳng ai dám lại gần, huống chi là…tỉnh tò.
Và cứ như thế vào mỗi buổi sáng hoặc đi bất cứ nơi đâu, họ đều trở thành trung tâm chú ý của mọi người, ngay cả hai cô nàng của chúng ta. Do nhiều chuyện “bẩm sinh” [ ê nói gì đó >”
*Satomi* Này! Đừng chen lấn vậy chứ! Chẳng nhìn thấy gì cả!-Nó khó chịu khi bị bọn học sinh chen chúc, nhưng vẫn cố gắng tiến lại gần hơn nữa. [cũng tật bà 8 ]
*Gui* Ối!-Do bị chen lấn quá độ, con bé bị bật ra phía sau và vô tình đẩy con bạn thật mạnh ra ngoài.
Trong khi đó, các chàng trai vừa đi vừa tán dóc mà chẳng biết “hiểm họa” sắp xảy ra ình:
*Jiro-sựt nhớ* Thôi chết rồi! tớ quên nói với các cậu một chuyện!
*Bu+Cal* Gì ? (quay sang )
*Jiro* em họ tớ, Gui Gui…
AAAAAAAAAAA-Satomi hét lớn.
Chưa kịp để Jiro dứt lời, một “tên lửa” đang bay “vèo vèo” ra từ trong đám người và chẳng biết là vô tình hay…hữu tình, cục diện vô cùng quen thuộc ở sân bay lại diễn ra thêm một lần nữa… (chap 1), nưgời-đè-người trước hơn năm trăm cặp mắt đang hau háu nhìn:
-Ui da-Nó nói một câu quen thuộc.
-Chết tiệt! Ở đâu chui ra một con heo thế này ?-hắn cáu gắt khi bị làm “bao cát”.
-Khoan đã…Giọng nói này….Cả hai đồng thanh khi thấy giọng nói quen thuộc của nhau, thế là họ ngước lên nhìn đối phương.
-Là anh sao ? “Tảng băng đáng ghét” ?
Khi đã biết là hắn, chữ "sợ hãi+thật vọng+căm ghét" như hiện rõ trên mặt nó, còn hắn thì đơ người như khúc gỗ.
Chưa được vài giây, hắn trở lại vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ:
*Calvin* Thì ra là cô à, đồ xúi quẩy! (quay mặt đi)
*Jiro-thắc mắc* Hai người quen nhau à ?
*Bu* Giờ chẳng phải là lúc hỏi việc này đâu, Jiro!-nhìn Calvin-Cậu không sao chứ ?-Bu không quên đõ hắn dậy.
*Calvin-thản nhiên* Không sao !
Hắn nhìn nó một cách thách thức, trong khi con bé đang hết sức phẫn nộ : “ Mấy người này, coi mình là người vô hình chắc! ”
*Jiro-lo lắng* Satomi, em có bị thương không ?-anh cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
*Calvin* Hình như tớ mới là người hỏi cậu câu này đấy, Jiro !
*Jiro* Tớ…
*Gui-chêm vào* Bồ vẫn ổn chứ ? (chạy tới)
*Satomi-gượng cười* Em không sao cả, hai người đừng lo!
*Calvin* Này xúi quẩy!!!!Sau khi tanhọc, cô hãy đợi tôi ở ***n, tôi có chuyện cần “giải quyết” với cô!-quay sang Bu+Jiro- Đi thôi!
*Satomi-quát* Đi thì đi! Ai sợ anh chứ! Còn nữa, tôi không phải là xúi quẩy, tảng băng à!-Nó nói với theo, khiến Jiro không nhịn được cười:
- Cô ấy nói Cal là tảng băng đấy, há há há…Thật là dễ thương!- Jiro nói nhỏ nhưng Cal vẫn có thể nghe thấy, hắn bỗng nhìn tên bạn thân với đôi mắt hình viên đạn, Jiro sợ quá đành im lặng.
Sau vụ việc, dù các học sinh đã giải tán nhưng vẫn không quên…8:
*Nữ sinh-nói nhỏ* Tớ cá là con nhỏ đó sẽ không thể sóng sót trở về sau hôm nay!
*Nam sinh-trầm ngâm* Ừ! Tớ cũng nghĩ vậy!
Sau giờ học bị "tra tấn" bằng những mấy giấy nhỏ truyền tay, đại loại như : " Hôm nay mày chết chắc...", " Tao chờ ăn cháo khuya của mày..."....khiến nó không thể chịu nổi nhưng đành ngấm ngầm cho qua, vì là giờ học mà ^__^. Chứ bình thường thì bọn này không bị nó .dienanh.net/forums/images/smilies/China/super.gif mới lạ, và giờ phút mong đợi cuối cùng của mọi người đã đến, nhưng lại là giờ phút kinh hoành nhất của nó và cả Gui.
KEEEEEENG!!!!!
*Nam sinh* Ya-ho!
*Nữ sinh-đưa tờ giấy* Đây là bản đồ tớ cho cậu đến điểm hẹn ***n! Chúc may mắn nha! (cười đểu)
*Gui-quạu* Này! (đứng dậy)
*Satomi-ngăn lại* tôi sẽ nhận, cám ơn! (cười)
Satomi nhanh chóng bước đi thật nhanh trước tiếng cười “khả ố” của bọn học sinh, trong đầu nó giờ chỉ mong nhanh chóng giải quyết thật nhanh vụ việc này.
*Gui-khuyên* Đợi đã, Satomi! Bồ phải nghe mình nói…
*Satomi* Mình đã quyết định rồi!-nó dứt khoát bước tiếp.
*Gui* Nhưng mình biết tính của anh Calvin! Điều mà anh ấy đã nói thì không ai có thể cản trở được [giống như nó đấy]. Bồ biết không ? hơn nữa anh ấy lại là người rất nóng tính, mình lo anh ấy sẽ…
*Satomi-nhìn Gui*Đừng nói nữa, Gui! Bồ nên nhớ là Satomi mà bồ quen, là một người không dễ dàng để người ta ăn hiếp đâu! [vừa đi vừa nói]
Do mảy mê nói chuyện, tụi nó đã đến điểm hẹn mà không hay-một khu vực vắng người.
[ nhìn giống chiến trường nhở ^__^]
Điều đương nhiên là lời nói của 2 cô nàng đủ để 3 anh chàng nghe thấy được.
*Calvin* Hay cho câu “không dễ dàng để người ta ăn hiếp”! Nhưng tôi sẽ khiến cô phải rút lại câu nói vừa rồi trong vòng 5 phút nữa!- tiếng nói của ai kia bỗng vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của tụi nó. Và tên chủ nhân của giọng nói vừa rồi đang ngồi với vẻ mặt đầy khoái chí.
“Gui! Sao em không ngăn cản Satomi ? ”- Jiro nhìn Gui với cái nhìn đầy trách móc, và con bé cũng hiểu được thuật ngữ của ông anh, Gui lắc đầu như ngụ ý “Có Chúa mới cản được con nhỏ ngang bướng này!”
Nói đến Satomi, khi nghe hắn nói, nó liền đáp trả:
*Satomi* Dù anh định làm gì tôi cũng không sợ anh đâu! Đồ “tảng băng” đáng ghét!
*Calvin* Jiro, Bu, Gui! Lánh mặt một chút đi, tôi có chuyện cần nói với cô nhóc “xúi quẩy” này!
*Gui* Anh à!-Con bé định chạy tới khuyên Calvin nhưng đã bị một đôi tay ngăn cản:
-Tin tôi đi! Bạn của em sẽ không bị gì đâu-Bu khẽ nói vào tai của Gui khiến má con bé đỏ ửng-Tôi còn có chuyện muốn nói với em đấy!-Anh chàng nắm lấy tay Gui kéo đi, mặc cho con bé có đồng ý hay là không. Đương nhiên là Satomi chẳng thể thấy cảnh này vì trong mắt nó giờ đây chỉ thấy ai kia mà thôi, nếu không thì Bu đã bị đánh cho “bầm dập” vì tôi ăn hiếp nhỏ bạn thân của nó rồi. ^__^
Còn anh chàng Jiro thì đành quay đi, chỉ biết nhìn từ xa lo lắng cho nó:
- Mình tin ở Cal! Hắn không dám làm gì quá đáng với con gái đâu!-Anh tự trấn an mình.
Sau khi mọi ngừơi đi hết, Cal mở lời:
*Calvin* Đồ xúi quẩy, cô còn nhớ chuyện gì xảy ra ở sân bay không ?
*Satomi* Nhớ rất rõ là đằng khác, chính anh đã cắt tóc tui!-Nó dùng tay chỉ vào những lọn tóc giờ đã cắt ngắn gọn gàng. Nhưng điều đó chẳng thể làm “lung lay” được ý chí của hắn, dường như tên này đã chuẩn bị kĩ càng trước khi vào trận chiến, hắn rút hồ sơ từ trong cặp táp ra, đưa cho nó, nhưng ai kia lại nghĩ là rút….súng, liền:
*Satomi* Khoan đã….đây là trường học mà! Tôi mà chết….-Sau khi xác định là an tòan, nó vội giật lấy hồ sơ trên tay hắn, mặt hiện rõ chữ “quê” >
*Calvin* Cô tưởng tôi định giết cô à ? Như thế thì còn quá sớm đấy!-Hắn dựa vào gốc cây với vẻ mặt đầy thách thức và trước đôi mắt đang liếc xéo của nó…Rồi khuôn mặt nó bỗng tái dần…tái dần…khi trông thấy nội dung của bộ hồ sơ mình cầm trên tay, nó chẳng còn tin vào mắt mình được nữa:
Ngày x tháng y năm z
----
ĐƠN KIỆN
Ông Calvin Chen…kiện bà Satomi Ishihara …như sao:
Bà đã làm hỏng chiếc áo nhãn hiệu ***n mới nhất đang thịnh hành ở Anh trị giá 55*** USD, tương ứng với….tiền Đài Loan……….
*Satomi-tuôn một tràng* 55***USD ????? Làm sao tôi trả nổi ? Anh…điên à ? Chỉ có một cái áo thôi làm gì đắt dữ vậy ? Sao không giết người luôn đi ? hơn nữa…đó là tai nạn mà…
*Calvin* Cái áo đó là do tôi đã thắng trong cuộc đấu giá ở Anh, do nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Anh làm ra, 3 năm chỉ được một thành phẩm, giờ thì đã bị cô…
*Satomi* Nhưng tui chỉ làm rách có một chút, nếu sửa lại cũng không tồi mà! Hơn nữa, anh cũng cắt tóc tui rồi còn gì ?
*Calvin* Vô dụng thôi! Tôi không bao giờ mặc áo đã sửa lại cả! Có rất nhiều người trên sân bay có thể làm chứng. Cô nghĩ tóc cô và áo tôi cái nào đáng giá hơn hả ? Cô nghĩ mình có thể thắng được à ? Hơn nữa, nếu tôi đâm đơn kiện, thì cuộc đời cô coi như chấm hết!
*Satomi-đuối lý* Được rồi! Thật ra anh muốn gì ?
*Calvin* Thông minh lắm! Không hổ danh là thủ khoa trường cấp 3 Osaka! Được rồi, coi như tôi “từ bi” một lần. Nếu cô chịu làm OSHIN cho tôi trong vòng một năm, tôi sẽ bỏ qua khỏan nợ của cô.
*Satomi-ngạc nhiên* Cái gì ? OSHIN á ?
*Calvin* Phải! Thế nào ? đồng ý hay là không ? (giơ điện thoại hăm dọa)
*Satomi-van nài* Được rồi! Tôi đồng ý! …Nhưng tôi có điều kiện…(nghiêm túc)
*Calvin-thản nhiên châm điếu thuốc* Cô cứ nói đi!
*Satomi* Thứ nhất: Trong giờ học, anh không được bắt tôi phải làm việc!
*Calvin* OK
*Satomi* Thứ hai: tôi chỉ làm những công việc chân chính như lau nhà, rửa chén…không được sai tôi làm các công việc…bậy bạ như..XXX (đỏ mặt)
*Calvin* Chuyện này cô khỏi phải lo! Tôi không có hứng thú với trẻ con ! Giờ thì ký vào giấy.. “bán thân” đi!
*Satomi-quạu* Anh…được! Kí thì kí!
Hắn thản nhiên rút một bộ hồ sơ khác ra. Satomi chẳng biết làm gì ngoài việc gửi số phận của mình vào tờ giấy “bán thân” mỏng manh kia.
Từ giờ trở đi, cuộc sống ở đài Loan của nó đã giở sang trang mới, một cuộc sống lâm vào tình trạng…Bỗng dưng..mang nợ!
*Calvin* Được rồi! tối nay đúng 19h00 , cô phải có mặt tại nhà tôi! Không được trễ một giây, nếu không hợp đồng coi như chấm dứt!
*Satomi-quạu* Đúng là ép người quá đáng! Nhưng làm sao tôi biết nhà anh chứ ?
*Calvin* Cứ nói với Gui! Nó sẽ đưa cô đi! Để tiện cho việc tôi sai bảo, cô cứ ở nhà tôi…(khựng lại)…căn phòng dành cho OSHIN!
*Satomi-lè lưỡi* Được rồi! Tối nay tôi sẽ đến! Satomi này nói là sẽ giữ lời!
Vừa dứt lời, nó vội bỏ chạy mà không quên nhìn hắn với đôi mắt hình viên đạn… Để lại ai kia tự lẩm bẩm một mình, với tâm trạng đầy vui sướng:
-Xúi quẩy à! Dù cho có dùng bất cứ thủ đọan gì, anh cũng sẽ không để em rời xa anh một lần nữa!
End chap 3.
Next chap-Vì cô ta là osin của tôi! (chap 4)