CHAP 4: VÌ CÔ TA LÀ OSHIN CỦA TÔI!
Mọi cách thể hiện tình yêu trên đời điều khác nhau….
Nhưng tình yêu chân thật thì chỉ có một…
Bạn có tin điều đó không ????...
Buổi tối tại biệt thự nhà họ Chen.
*Gui-lo lắng* Satomi à! Mình thật là lo cho bồ lắm! Hay là…mình sẽ xin phép anh Calvin, cùng lại oshin với bồ nha!
*Satomi* Không cần đâu! Mình vẫn OK mà!
Nó bước ra khỏi xe, không quên bye bye con bạn. Còn về phần Gui, con bé cũng mang tâm trạng hỗn loạn không kém khi trải qua cuộc đối thoại hồi chiều…
[ quay lại một chút về Bu và Gui…
-----------
Sau khi lôi con bé ra khỏi “chiến trường” đến một nơi khá là yên tĩnh, không đầy sát khí cũng không thể cho là lãng mạn-phía sau nhà kho =__=”, lúc này anh chàng mới buông Gui ra:
*Bu-dò xét* Nói thật đi! “Thưa tiểu thư” Gui cao quý! Ngọn gió nào đưa cô đến Đài Loan vậy ?
Bu chống hay tay của anh vào tường để “nạn nhân” Gui không thể trốn thoát khỏi “song sắt” kiên cố, mà anh chàng tạo ra [tay Bu đấy ạ =__=”], rồi áp sát mặt mình về phía Gui, điều này đối với con bé còn tệ hơn là tra tấn nữa…Trong tình huống “họa vô đơn chí”, Gui đành ngoan ngoãn trả lời…
*Gui-lảng tránh mắt Bu* Chỉ là tôi muốn về quê hương mình, như vậy được chưa ?
Biết Gui không dám nhìn thẳng vào mình, anh chàng liền nói khẽ vào tay nó:
*Bu-cười đểu* Cô biết không ? Khi con gái không dám nhìn thẳng vào mắt mình thì thằng con trai nào mà không nghĩ rằng…cô ta muốn người khác hôn mình ?
*Gui-quay sang* Không phải vậy đâu, tôi…
Trong chốc lát, cả hai chợt nhìn nhau, tha thiết như ngày nào…Và rồi như ma xui quỷ khiến, đôi môi của anh bỗng tiến gần khuôn mặt đang đỏ dần lên của con bé…Thế nhưng, một giọng nói đã ngăn Bu lại…
-Anh iu! Em tìm anh nãy giờ đấy!-Một cô gái xinh đẹp bước lại gần, nhìn con bé với đôi mắt đầy thách thức-Chào cô! Tôi là bạn gái thứ 13 của anh ấy, còn cô…thứ mấy vậy ?-khoát lấy tay Bu.
*Bu*-…-anh vẫn im lặng, cứ y rằng không có chuyện gì xảy ra.
Từng lời, từng chữ của người con gái xa lạ như một lưỡi dao “vô hình”…từng nhát một làm tan nát trái tim nhỏ bé của Gui…Một tình yêu vốn rất đẹp giờ chỉ còn lại thế này sao? Phải chay hai năm-một thời gian không quá dài nhưng đủ để lòng người đổi thay ?
*Gui-gượng cười* Thứ mấy gì chứ, xin lỗi nhé! Tôi chẳng có vinh hạnh được làm bạn gái của anh ta đâu! –nhìn Bu- Tạm biệt!
Gui cố nói hai chữ “tạm biệt” với Bu khi những giọt nước mắt đã lăn dài trên má, cô cố gắng bỏ chạy để không nhìn thấy họ thêm một lần nào nữa…
“Chúa ơi! Xin người hãy ban cho con một phép màu….để con quên đi người ấy, dù chỉ là một giây phúc mà thôi….liệu có được hay không ?”
--------------------------
Kết thúc hoài niệm]
*Tài xế-lo lắng*Tiểu thư! Cô làm sao thế ?
*Gui-giục* À..tôi không sao! Chúng ta đi thôi!
*Tài xế* Vâng!
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi trong màn đêm…gió đông đêm nay dường như lạnh hơn bao giờ hết…lạnh buốt ở trong tim…
-----------
Sau một hồi đi bộ [phải đi một đoạn mới đến cửa chính đấy =__="], cuối cùng nó cũng đến cửa chính.
Trước mặt nó bây giờ là một căn biệt thự nguy nga, lộng lẫy như lại đầy sát khí...cộng thêm có cái gì đó rất u ám...
*Satomi-khoái chí* Oh My God! Đẹp như tòa nhà trong phim ..kinh dị í! =__=
- Cô là Satomi-người hầu mới có phải không ?- Một ông già độ gần 70 bước ra đón nó, tuy đã già nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn.
*Satomi* Vâng! Cho hỏi ông là…
- Tôi là Tayon, quản gia của tòa nhà này! Đi theo tôi!-ông già lạnh lùng nói, điều này càng khiến nó nghĩ đến hắn.
Tòa nhà được thắp đèn một cách rực rỡ nhưng khắp nơi vẫn tràn đầy sự âm u không thể tả. Điều đặc biệt là nhìn đâu cũng có thể thấy các tên “lính canh” như thời trung cổ vậy, khiến con bé cảm thấy như là mình đang bị áp giải như một tên tôi phạm. Ngay khi vừa đến đại sảnh của tòa nhà, nó đã nghe bọn nữ hầu xì xào bàn tán, ánh mắt vẫn không quên nhìn về phía nó [nói xấu chẳng có nghệ thuật gì cả=__=”], cứ y như lũ “nữ quái” ở trường. Nhưng thật ra điều mà nó cảm thấy khó chịu nhất chính là tên chủ nhân của tòa nhà này, hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế và nói một cách “huyên huyên”…
“Nhìn góc độ này trông hắn cũng không tệ!”-Nó nghĩ thầm trong đầu rồi chăm chú nhìn hắn với khuôn mặt “ngố” cực kì, dường như ai kia cũng linh cảm rằng có ai đó đang nghĩ về mình, hắn tặng cho nó một cái nhìn…liếc xéo.
Ngồi đối diện hắn là một tên nhìn khá là tay anh chị: cái đọc trọc "thong lóc" được "tô điểm" thêm cái hình xăm ngay trên trán, chưa kể là cách ăn mặc trái ngược với tuổi tác-một lão già quá niên mà như một con "tắc kè bông". Các tên "lính" của hắn cũng "xì trum" không kém, nhìn y hệt dân hiphop chính hiệu. Và rồi như cảm nhận được có kẻ đang săm soi mình rất kĩ, ông cất lời:
-Calvin! Con bé này là ai thế ?-ông già nhìn nó một cách cua cú.
-Là oshin mới của tôi!-Cal nói một cách lạnh lùng về nó, nhưng đôi mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía lão già, khiến nó cảm thấy tức tối:
"Trông mắt hắn mình chẳng có kí-lô nào hay sao ? Đồ tảng băng đáng ghét!"
-Tayon! Ông hãy sắp xếp chỗ ở và công việc cho cô ta đi!-Hắn nhâm nhi tách trà, ánh mắt vẫn không buồng nhìn nó.
-Vâng thưa cậu chủ!-Ông quản gia "lễ phép" cúi chào và cũng bắt nó làm y như thế...điều đương nhiên là dùng vũ lực ép nó rồi, nghĩ đến món nợ, con bé đầy hạ mình cúi đầu trước hắn-"Grrrừ"
Sau khi nó đi khỏi, ông già lại tiếp chuyện:
-Chà! Con bé này trông cũng khá xinh đấy! Cậu nhường cho tôi đi, có được không ?-Ông già hút điếu xì gà, cười một cách nham nhở.
-Với địa vị hiện giờ của ông, muốn bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn cô ta mà không được! hơn nữa, cô ta đã là oshin của tôi rồi!
-Cậu đúng là chẳng "kính lão" gì cả!..(lắc đầu)
-Nói vào vấn đề chính đi, bang chủ Hắc Long Bang!
-Đúng là Calvin! Chẳng biết nói đùa là gì cả!
----------------
Không gian trùng xuống, bao phủ lấy ngôi biệt thự những mưu mô đầy toan tính, những ý đồ đen tối, những thủ đoạn dơ bẩn vì để đạt được mục đích...Có lẽ nó sẽ không bao giờ biết được rằng, mình đang hiện diện trong ngôi biệt thự của một ông trùm chính hiệu..và dường như, mọi thứ chỉ là mới bắt đầu mà thôi...
-----------
Trong khi đó, quản gia Ta-Yon đưa nói đến một căn phòng bài trí khá đơn giản, cứ y như là một nhà tù-vỏn vẹn một tủ, một giường...
*Quản gia Tayon* Đây là phòng của cô, căn phòng thứ 68!
*Satomi* Cảm ơn ông, quản gia Tayon!
*Quản gia Tayon* Không có gì! Mà có vài điều tôi muốn nói với cô!
*Satomi* Vâng! Ông cứ nói đi ạ!
*Quản gia Tayon* Thứ nhất: ngoài giờ học, cô sẽ làm việc ở đây theo sự hướng dẫn của bà Kim, ngày
mai bà ta sẽ chỉ cho cô làm những gì! Thứ hai-ngoài phòng cô , những nơi công cộng như đại sảnh,phòng ăn cho người hầu...thì những nơi khác không phận sự miễn vào. Thứ ba: dù tò mò hay là bất cứ việc gì, cô không được bén mảng đến căn phòng số 3, nếu không tôi cũng không bảo đảm tính mạng cho cô! RÕ CHƯA ????
*Satomi-sợ* Vaaaaaâng...-Nó đáp rồi cúi chào kho ông đi khỏi, lần này con bé có cảm giác hơi sợ và chút gì đó tò mò...
.......
*Satomi* Thật ra ở đây còn giấu bao nhiêu là bí mật ? Thôi kệ, cũng chẳng liên quan gì đến mình!- Nó kéo chăn trùm người lại, cố gắng để không suy nghĩ thêm về bất cứ điều gì nữa...Đêm nay con bé bỗng cảm thấy nhớ mẹ, Hiyo ghê gớm, hơn cả sơ Maria và những đứa trẻ trong tu viện nữa...
*Quản gia Tayon* Thiếu gia, cậu vẫn ổn chứ ?
Ông nhìn chủ nhân mình một cách đầy lo lắng khi thấy Cal có vẻ mệt mỏi.
*Calvin* Tôi không sao! Ông cứ lo việc của mình đi!
*Quản gia Tayon-cúi chào* Vâng ! (quay đi)
*Calvin-ngượng* À mà này!...Chuyện của Satomi..tôi giao cho ông đấy! Đừng để cô ta làm việc nặng hay nguy hiểm gì, hiểu không ?
*Quản gia Tayon-ngạc nhiên* ..Vâng, thưa thiếu gia!
Ông quản gia già bước đi với nụ cười đầy ẩn ý..-"Thiếu gia càng lúc càng giống người rồi =__="
...
Vào đêm nay, dường như có rất nhiều người không thể ngủ được, vì những nỗi niềm đang trăn trở trong lòng họ...
---------
Sáng hôm sau, một buổi sáng khởi đầu cho "sự nghiệp oshin" của nó bắt đầu, điều cực khổ hơn con bé nghĩ chính là...
-CÔ CÓ DẬY CHƯA HẢ ? ĐỊNH NGỦ TỚI BAO GIỜ ĐÂY ?????- bà Kim-nữ quản gia của biệt thự bắt đầu cất tiếng "hát". Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để làm cô nàng thức dậy-nó vẫn ngủ rất ngon lành, càng khiến bà Kim tức muốn xịt khói.
-CÔ CÓ TIN LÀ TÔI SẼ ĐUỔI VIỆC CÔ KHÔNG HẢ ? TÔI CÓ QUYỀN ĐẤY NHÁ!
Nghe thoáng qua từ "đuổi việc", con bé lồm cồm nồgi dậy [botay=__=]. Trước mặt nó là một bà già độ 60, mặc bộ váy màu tím sen mang phong cách lịch lãm, cùng với đôi kính cận sang trọng màu đen.
-Xin lỗi!!!Lần sau tôi sẽ...-Nó xin lỗi với đôi mắt thành khẩn. Biết mình đã thắng thế, bà ta cười đắc chí:
-Cho cô năm phút chuẩn bị! Đây là trang phục nữ hầu...-rồi bà quay đi trước sự tăng tốc kinh hoàng của Satomi...Mặc bộ váy nữ hầu màu xanh nhạt, trông con bé càng đáng yêu hơn, y hệt một dân cosplay chính hiệu..đủ khiến ai kia đang "theo dõi" nó bằng mắt bỗng...xao xuyến...
-------
*Nữ hầu 1* Cậu có thấy kì lạ lắm không ?
*Nữ hầu 2* Về chuyện gì ?
*Nữ hầu 1* Về chuyện cậu chủ bỗng thức rất sớm, đã hai ngày nay rồi đó!
*Nữ hầu 3-chêm vào* Điều kì lạ nhất là con bé Satomi, nghe nói nó là do đích thân cậu chủ "tuyển dụng" đấy!
*Bà Kim* CÁC CÔ KHÔNG LO LÀM VIỆC MÀ Ở ĐÓ TÁN DÓC ẢH ?????
*Nữ hầu 1+2+3* Vâng, tôi xin lỗi! Tôi sẽ đi làm ngay!-Các nữ hầu rối rít bỏ chạy.
*Bà Kim-nhìn Satomi* Còn cô nữa, đừng nghĩ là có cậu chủ chống lưng mà làm càng! (quay đi)
*Satomi* Ai mà thèm nhờ tảng băng đó chứ, xì...
Nó lẩm bẩm một mình rồi lè lưỡi như thể "Tôi chẳng sợ bà".
*Bà Kim* Đi pha trà cho tôi! Nhanh!
Bà Kim quay đầu lại thì nhìn thấy con be 1đang trêu tức mình, bà tặng cho nó một cái nhìn...liếc xéo rồi bỏ đi. Còn nó "quê" quá đành bẽn lẽn theo sau...
Cách đó không xa , ở khu vực đại sảnh, có một đám người đã "vô tình" nhìn thấy tất cả sự việc:
*Jiro* Cô ấy dễ thương thật, há há...đau bụng quá =__="
Anh chàng Jiro ngồi trên ghế sofa, vừa ôm bụng vừa cưồ với vẻ mặt hết sức nham nhở, nếu nó mà trông thấy thế nào cũng vỡ hình tượng người anh hùng à xem.
*Bu-cười* Cái này gọi là..."kẻ tám lạng, nưgời nửa cân"! Nhưng mà Cal này, tớ vẫn không hiểu tại sao cậu để cô ta làm oshin ngay trong nàh mình ? điều này chẳng giống phong cách của cậu tí nào! [đang dò xét]
Note: Nãy giờ hắn đã kể cho hai tên kia nghe.
*Calvin* Chẳng qua là tớ chỉ muốn cô ta có một cơ hội, để trả nợ mà thôi!
*Jiro* Nhưng như vậy thì tội cho cô bé lắm! Hay là để tớ trả thay cho cô ấy, được không ? (nhìn Cal)
Vừa kịp lúc, nó đã nghe thấy lời của Jiro nên vội vàng xông tới...
*Satomi-cảm động* Cám ơn lòng tốt của anh, Jiro! Nhưng đây chuyện của em, cứ để em giải quyết!-nhìn Cal-Trà của cậu đây, "thiếu gia"1 Dùng từ từ kẻo...phỏng!
Satomi trả lời một cách ấm ức, thật ra nó cũng không hiểu tại sao, bà Kim cứ một hai bắt nó phải bê trà cho hắn, nhưng đã là lời của tiền bối thì phải nghe thôi. Và con bé đâu biết rằng, điều này đã khiến ai kia "quê" cực độ...
*Calvin-cáu gắt* Xúi quẩy! Cô thích nghe lén người khác nói chuyện lắm à ?
*Satomi-bối rối* Không! Tôi chỉ tình cờ nghe được thôi!
*Bu* Cám ơn em! hôm nay trông em dễ thương lắm!
Bu nở một nụ cười lừa tình để "cứu lửa" cho Satomi, cũng vừa trêu chọc con bé. Nhưng điều này dường như chẳng có tác dụng gì với nó, con bé chỉ im lặng nhìn Calvin, như thể muốn hắn tin mình vậy...còn ai kia thì chẳng quan tâm gì đến xung quanh, chỉ mảy mê nhâm nhi tách trà.
*Jiro-lo lắng* Satomi à...(nhìn nó)
Chưa để anh chàng nói hết lời, hắn chen ngang:
*Cavin-cau có* Sặc! đây là trà hay nước lã vậy ?
*Satomi-nhìn Jiro+Bu* Có thật là tệ đến vậy không ?-Nó dò hỏi hai anh chàng.
*Jiro* Không tệ đâu! Phải nói là rất ngon!-anh vừa nói vừa tạo dáng khen ngợi nó.
*Bu-cười* Phải đấy! Đúng theo phong cách trà đạo ở Nhật!
*Satomi-quạu tập 1* Thì ra là anh cố tình làm khó tui!
*Calvin-quê* Tôi là chủ nhân của cô! Tôi nói đúng là đúng!
*Satomi-quạu tập 2* Anh...
*Bu* Em từng học qua lớp dạy trà đạo, đúng không ?-Anh chàng lảng sang chuyện khác,trong khi Cal và Satomi nhìn nhau với ánh mắt "trìu mến".
*Satomi* Không đâu ạ! Trước đây gần nhà thờ có mở một lớp dạy, em chỉ đứng ngoài cửa nhìn trộm thôi! Vì lớp học ở đó rất đắt...-Nó nở một nụ cười thoáng buồn trên đôi môi màu đào nhạt.
*Calvin* Đến giờ học rồi, mau đi thôi!-Calvin ra giọng thúc giục khi hai anh chàng đang định an ủi con bé. Cái này gọi là vô tình hay cố tình đây ?
*Bu-cười* Satomi à! Để tụi anh cho em quá giang nhé!
*Jiro* Phải đó! Em chuẩn bị đi, tụi anh đợi!
*Satomi-cười* Không cần đâu! Tụi anh đi trứơc đi, em còn việc phải làm! Lát nữa, em đi xe buýt được rồi!
*Calvin* Cô mà đi theo chỉ tổ làm bẩn xe tôi mà thôi! Các cậu còn không mau lên à ? (bước đi)
*Jiro-tức giận* CẬU..(đứng dậy)
*Satomi-nắm lấy tay Jiro * Kệ anh ta đi, Jiro!
Nó nhìn hắn với cặp mắt đầy phẩn nộ, chỉ đơn thuần nghĩ rằng “Ngày nào không thấy mình khổ thì hắn cảm thấy không vui đây mà…”. Nhưng Satomi chẳng biệt được rằng, nguyên nhân ai kia tức giận là một chuyện khác-“Chết tiệt! Hai người có thôi ngay không ? Hết nhìn nhau rồi lại… nắm tay =__=”
Bu nhanh chóng lôi jiro đi trước khi Calvin nổi đóa, nhưng từ vóc dáng đến sức mạnh thì Bu làm sao thắng nổi Jiro:
-Buông tớ ra!-Anh hất tay Bu ra khỏi người mình và tiến lại gần Calvin, lúc này hắn đang định mở cửa xe thì bị Jiro ngăn lại:
-Tớ không cần biết là cậu nghĩ gì, nhưng đừng làm tổn thương Satomi! Cô bé không phải là trò tiêu khiển của cậu đâu!
Vừa dứt lời, Jiro vội quay đi, để lại mình Calvin với những suy nghĩ mong lung, ngờ vực-“Không lẽ…Jiro..đã…”
Nhìn từ xa, Bu linh cảm rằng cuộc chiến giữa hai người “anh em” của mình sắp diễn ra….vì một lý do nào đó….