Sau khi trở về Hằng Thành, hai người ghé vào viện trước.
Ông bà đã nhận được tin từ trước đó rồi, đang đợi hai người họ. Nhìn thấy cháu mình về rồi, ông cho người chuẩn bị cơm. Bà thì cho người chuẩn bị điểm tâm.
"Trái cây này, không thể chuẩn bị sớm." bà vỗ vỗ cánh tay của Lê Vị, "Nếu gọt vỏ trước, trái cây rất dễ bị khô, không tươi. Bà chỉ đợi để nhìn thấy hai con, rồi bảo dì Vương đi chuẩn bị trái cây."
Bà bận rộn cả nửa đợi người, già rồi thích làm những chuyện nhỏ nhạt. Cẩn thận hơn những việc yêu thương con cái nhiều hơn.
Lê Vị không cảm thấy phiền, vui vẻ khoác tay bà, cô nói: "Vâng, con rất thích ăn đồ tươi. Cắn một miếng, nước trái cây chảy ra. Rất ngon ạ."
Cô đang nói đến trái cây.
Liêu Đình Ngạn ở sau lưng lại đang nhìn theo cô, lúc cô nghiêng người nói chuyện, ánh mắt anh lại nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.
...... Thứ đó còn ngon hơn trái cây nhiều.
Trong đầu bỗng nhiên có suy nghĩ đó, bước chân anh bước chậm lại, khuôn mặt bắt đầu đó lên. Nhanh chóng đưa mắt nhìn về hướng khác, ánh mắt bỗng sáng lên khi nhìn thấy chồi non mới mọc trong sân viện.
"Anh nhìn thấy rồi."
Bất thình lình, có giọng nói vang lên sau lưng cô.
Liêu Đình Ngạn cũng không quay đầu lại: "Ông, ông lại nhìn thấy gì rồi."
"Ông sao." ông Liêu đang bước đi nhẹ nhàng sau lưng anh, "Ta nhìn thấy ánh mắt con lơ đãng như vậy, chắc chắn là không nghĩ đến điều gì không tốt. Nói đi." Người ta xông thẳng lên trước mặt anh, rồi nhìn từ trên xuống dưới, "Rốt cuộc là con có mưu đồ gì."
Lúc còn trẻ ông từng nhập ngũ chinh chiến xa trường, sau đó ông nhậm chức cao, đôi mắt thâm sâu hiện ra ý cười, phản phức gì đó giống như bản năng có thể nhìn thấu nội tâm của người khác vậy.
Đúng là Liêu Đình Ngạn đang che giấu tâm tư của mình, không dám nhìn thẳng vào mắt của ông, anh lên tiếng: "Không có ạ. Là người nhìn nhầm rồi."
Ông hừm hừm cười nói. khoanh tay đi qua người anh, miệng lẩm bẩm: "Lại không dám thừa nhận."
Phương pháp kích tướng đối với anh không hề có tác dụng.
Nghĩ đến việc anh là ông lớn đứng đầu trong ngành giải nhiều năm như vậy. một chút khả năng như vậy không thể nào anh không có được.
Giả vờ như không có việc gì, Liêu Đình Ngạn nhanh chóng bước vào phòng mình.
Trong bữa cơm mọi người dùng cơm rất yên tĩnh.
Lê Vị có chút thất thần.
Cô đang nghĩ xem lát nữa làm sao để "lừa" Liêu Đình Ngạn hôn mình.
Nói ra cũng trùng hợp thật.
Xe chạy được nữa đường, cô vẫn chưa nghĩ được lý do, anh đã chủ động mời cô đi ăn điểm tâm cùng mình.
Đứng trước "Cái đẹp. Màu sắc", Lê Vị cảnh giác, hỏi anh: "Không phải anh không thích ăn ngọt sao."
"Ừ." Không biết Liêu Đình Ngạn đang nghĩ điều gì, lúc trả lời anh không tập trung tý nào, "Lúc nãy ăn cơm thức ăn có hơi mặn. Ăn chút đồ ngọt sẽ trung hòa một chút."
Lời này nói cũng có chút đạo lý.
Huống hồ gì, nó cũng giống với dự định của cô. Thế nên cô cũng không hỏi thêm nữa.
Hai người đến một nhà hàng tây, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi.
Bây giờ là thời gian uống trà chiều, trong tiệm rất ít người, những chỗ ngồi xung quanh điều trống cả. Cộng thêm vị trí này "chọn" cũng rất tốt, đợi đến lúc thức ăn được đưa lên, xung quanh hầu như không hề có người lui tới.
Lê Vị nhìn vào điện thoại, hít một hơi thật sau, thong thả ung dung ăn bánh kem phô mai của mình.
Thật ra, cô ăn thứ gì không quan trọng.
Trong kế hoạch của cô, điều quan trọng là Liêu Đình Ngạn ăn thứ gì.
Lúc nãy Liêu Đình Ngạn bảo cô gọi món. Sau một hồi nghĩ đến những kế hoạch lúc trước, sau cùng cô chọn cho anh một ly kem.
Kem là thứ có rất nhiều ưu điểm. Nó vừa ngọt, vừa lạnh. Hơn nữa, lúc ăn sẽ ăn rất chậm. Còn nữa là...... Lúc người dùng không cẩn thận thì kem sẽ dính vào môi, nếu không để ý sẽ ở trên môi rất lâu.
Lê Vị nghĩ đến cảnh hôn trong 36 cách cưa trai, khiến cô lo lắng đến nỗi trong tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi tay.
Kết quả đợi mãi không thấy đâu, Khiến cô càng ngày càng thất vọng.
Bởi vì lúc nhỏ Liêu Đình Ngạn được giáo dục về cách ăn uống, nên anh ăn rất gọn gàng. Phong thái nho nhã, cư xử thỏa đáng. Có thể người khác rất dễ để dính vào khóe môi, anh ăn gần hết rồi, nhưng trên môi vẫn rất sạch sẽ, không có dấu vết gì.
Lê Vị không cam lòng, lại kêu thêm một phần bánh kem phô mai cho anh. Hơn nữa, loại mà cô chọn là loại có rất nhiều phô mai.
Kết quả, cho đến lúc anh ăn xong, môi của anh vẫn rất sạch sẽ, gọn gàng.
Chờ đợi lâu như vậy, cũng không đến khoảnh khắc mà mình mong muốn. Lê Vị cúi đầu, tức giận lướt lướt, sau đó tức giận đón cái kế hoạch chết tiệt đó lại.
...... Nhân lúc môi người ta đang dính thức ăn, cơ hội xảy ra một nụ hôn là rất cao. Đúng là lừa người mà.
Nói không chừng thì đây là cách của những năm trước đây rồi, sớm đã lỗi thời rồi, Thế nên bây giờ mới không có đất dụng.
Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, Lê Vị định triển kế hoạch khác.
Dù gì ở lại đây lâu quá cũng không có ích gì, chi bằng, tính tiền rời khỏi đây.
Vừa mới bước ra khỏi tiệm, Lê Vị liền bị Liêu Đình Ngạn kêu lại.
"Có chuyện gì sao?" Lê Vị quay đầu hỏi.
Liêu Đình Ngạn cười nham hiểm, hỏi lại "Em đem anh đến đây, có ý định gì?" anh nhìn vào nơi trước đó hai người ngồi, rồi hất hất cằm, "Món yêu thích của em mới ăn ba miếng. Nhưng lại gọi cho anh hai dĩa."
Nói thật, tất nhiên là Lê Vị không thể nói.
Cô nghiêm túc nói: "Chẳng phải là thấy anh ăn mặn quá rồi sao. Đi qua đây, chủ yếu là lo cho anh thôi."
Anh nhíu mày "ó" một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm.
Lê Vị thở phào nhẹ nhõm.
Về đến chỗ ở, không thấy Liêu Đình Ngạn khăng khăng đòi lên xem Tuyết nhi, nhưng lại nhanh chóng đòi về phòng 602 của mình.
Lê Vị không làm gì được.
Sau khi vào phòng, cô đóng cửa lại, mở máy tính lên, tiếp tục hành trình tìm diệu kế thích hợp với mình.
Nói thật lòng, khả năng tìm kiếm của điện thoại hơi thấp, không giống như điện thoại vừa nhìn là hiểu ngay, kéo dài khả năng tìm kiếm và hiệu quả hơn.
Ước chừng xem được mười mấy phút thì điện thoại vang lên.
Lê Vị không xem đó là ai trực tiếp bắt máy.
Rõ ràng là Liêu Đình Ngạn gọn đến.
Nói cô lên phòng, anh có quà muốn tặng cho cô.
"Không rảnh." Lê Vị vừa nói vừa muốn cúp máy.
Nực cười.
Bây giờ cô đang bận muốn chết. Làm gì có thời gian để đi nhận "quà" một thứ vô nghĩa như vậy chứ.
Liêu Đình Ngạn vẫn không chịu từ bỏ.
"Em đừng vội từ chối như vậy." anh nói, "Em lên đây trước đã, rồi hẵn quyết định là có nhận hay không."
Anh nói như vậy, khiến cô có chút do dự.
Hai người hiểu rõ nhau như vậy. Đến nỗi, anh dễ dàng biết được cô quan tâm đến điều gì.
Lê Vị đang nghĩ, có phải là túi xách nào cô nhắm đến, hay game nào sắp ra mắt hay không.
Cô cũng không đoán được vì sao giọng điệu anh lại bình tĩnh đến vậy. Nhưng, rất hiển nhiên, cô bị lung lay rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui không có cách nào để quyết định xem tìm diệu kế quan trong, hay là biết được "qua" là gì quan trọng hơn. Lê Vị nghe theo tiếng gọi của con tim, tắt máy tính, nhanh chóng tiếng lên lầu.
Để giải đáp nghi hoặc trong lòng.
Cửa phòng mở ra.
Liêu Đình Ngạn vừa mới tắm xong chỉ mặc áo tắm đứng ở cửa.
Lê Vị xem xét anh một hồi lâu, hô hấp gắp gáp, cố gắng ngăn chặn những suy nghĩ lung tung trong đầu, giả vờ ra một bộ dạng rất điềm tĩnh, rồi tiến vào trong phòng.
"Anh nói quà đó ở đâu?" Lê Vị ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.
Liêu Đình Ngạn tùy ý nắm một khối rubik ở trên bàn, "Anh mở rất lâu mà nó không ra. Em xem giúp anh, bước tiếp theo nên làm thế nào?"
Lê Vị nhíu mày hoài nghi, "Không phải lúc anh học năm một đã có thể nhắm mắt chơi thứ này rồi sao? Sao tuổi càng ngày càng lớn lại như vậy. Ngược lại bây giờ lại mở không ra rồi."
Thế nhưng, Liêu Đình Ngạn chỉ trả lời cho qua, "ừ."
Trên thực tế Lê Vị có thể chơi rubik là nhờ năm xưa anh chỉ cho cô. Lâu rồi không chơi lại, cô đã quên đi ít nhiều rồi.
Lê Vị cố gắng di chuyển những khối rubik nhỏ trong tay. Nhưng chỉ có thể ghép được một mặt. giương mắt nhìn trong vô vọng.
Lê Vị đang nóng lòng về tìm diệu kế nữa, không có thời gian rảnh để chơi những trò này? Lập tức bỏ đồ xuống, cô nói: "Tí nữa em sẽ tìm hiểu xem cái này nên làm như thế nào. Bây giờ em về đã nhé."
Vừa nói liền muốn chạy ra ngoài.
Ai biết được lúc muốn chuyển người, cô mới phát hiện. Vì anh muốn cùng chơi nên đã đứng sau lưng cô, hai tay ôm qua người cô, hai tay phủ lấy tay của cô.
Cô quay người như cậy, trực tiếp đón nhận ngực của anh. Không giống như muốn đi, mà muốn xông tới vòng ngực của anh thì đúng hơn.
Hai người ở rất gần nhau.
Gần đến mức, cô có thể cảm nhận được, hơi nước còn đọng lại ở trên người anh.
Điều quan trọng là, áo tắm trong lúc chơi rubik, không biết từ lúc nào áo tắm đã được nới ra rất nhiều. Thứ mà bây giờ cô nhìn thấy chỉ có lòng người.
Mặt cô nóng lên. Hô hấp dồn dập. Mặt đỏ đỏ nhìn về một hướng, "Em muốn đi về." cô đưa tay ra đẩy anh.
Cánh tay vừa chạm vào bờ ngực vững chắc của anh, liền bị tay ai đó ôm chặt lại.
Liêu Đình Ngạn cầm lấy tay của cô, cẩn thận bỏ sau lưng cô. Sau đó nhìn cô, nhẹ nhàng nhìn xuống. Người.
Sau khi đôi môi tiếp xúc với nhau, hô hấp của cô đập rất nhanh, ý chí bắt đầu mất dần đi.
Cô cảm thấy hình như ở đâu đó không đúng.
Nhưng lại không nghĩ ra là ở đâu.