Nói thật lòng, Ông Liêu cũng không chắc đó có phải cháu trai của mình không. Tụi nhỏ lớn rồi, những đặc điểm trên cơ thể cô cũng không để ý đến nữa.
Nhưng, nhìn thì có vẻ giống.
"Có thể đúng." ông Liêu thuận miệng nói.
Bà định gật đầu, bỗng cảm thấy đều gì đó không đúng.
Nếu không phải là Đình Ngạn thì phiền rồi.
Vừa nhìn đã biết không phải Đình An.
Nếu như không phải Đại Ngạn. Vậy, chàng trai nào lại thân mật với Tiểu Vi đến vậy?!
Ông Liêu nhận ra chút nguy cơ, liền gọi điện thoại cho Lê Vị.
"Tiểu Vi à." giọng của ông vẫn hòa nhã như bình thường, "Gần đây có bận không con?"
Vòng vo một hồi, ông cũng đi vào trọng điểm, "...... Bây giờ con đang ở đâu vậy?"
Lê Vị dụi dụi mắt, nhìn người đàn ông đang xông đến, nhẹ giọng nói: "Đạng ngủ ạ."
"Ngủ ở đâu vậy?"
"...... Trong nhà."
Sau khi cúp điện thoại, lòng của ông rất rối ren, không thể yên được.
"Không được. Chuyện này, phải làm cho rõ ràng." Sau một hồi suy nghĩ, ông Liêu trầm giọng nói: "Sao nó lại lừa chúng ta là đang ở nhà chứ? Chắc chắn là sợ chúng ta không thích bạn trai của nó."
Ông không chấp nhất gì, không để ý nói: "Không sao. Đều là người trẻ, ừm, hẹn hò với bạn trai cũng không sao. Bản thân nó thích là được. Hơn nữa, có chúng ta lo cho nó, ai dám bắt nạt nó chứ!"
Nhìn thấy sắc mặt của bạn đời thay đổi, ông nhanh chóng thêm lời: "Phù sa không được chảy qua ruộng người khác. Tiểu Vi tốt như vậy,phải để cho Đình An hoặc Đại Ngạn mà thôi.
Lời nói này nghe khá êm tai.
Bà bắt đầu xem danh bạ.
Ông mới xung qua, "Bà đang xem gì đó."
"Tìm số điện thoại của hiệu trưởng trường tiểu học hk." Bà nói: "Tôi nhớ Tiểu Vi có một đứa bạn thân. Họ Kỷ hay Họ Hạ gì đó. Phải nhờ hiệu trưởng của tui nó giúp tôi xem một chút, có thể liên hệ với nó được không. Tìm được nó, nhờ nó hỏi tình hình của Tiểu Vi như thế nào."
Các quay phim ở một tiệm đồ ngọt ở ngoại ô.
Kỷ Hạ đang lén lút ăn đồ ngọt sau lưng của quản lý và trợ lý, bỗng có một cuộc điện thoại gọi đến.
Số điện thoại này nhìn rất là.
Vốn dĩ Kỷ Hạ định không nhận máy.
Sau đó suy nghĩ một chút, số điện thoại cá nhân này rất ít người biết, nên quyết định bắt máy.
Lúc điện thoại được nhận, bà Liêu ở đầu dây bên kia đang càm ràm, "Tiểu Hạ này không biết làm sao. Một cuộc điện thoại, phải tìm vài vòng mới có."
Nghe thấy đầu dây bên kia là người lớn, giọng cô nhã nhặn hơn rất nhiều, "Xin chào ạ. Xin hỏi người là?"
"À. Tôi họ Liêu." bà nói, "là bà của Lê Vị."
Có thể khiến Lê Vị gọi là bà, lại họ Liêu. Cũng chỉ có một người.
Nghe thấy là bà của ông chủ mình, suýt chút nữa bơ trong miệng của Kỷ Hạ cũng bị phun ra ngoài. Cố gắng nhịn lại, nuốt xuống, cô bị nghẹn ở cổ họng lắp bắp nói: "Con, con chào bà. Có, có chuyện gì không ạ?"
Bà không biết được đầu dây bên kia là nữ thần đẳng cấp trên màn anh. Chỉ cảm thấy cô bé này rất lịch sự, giọng nói cũng rất hay, thế nên bà thẳng thắn nói: "Bạn trai của Tiểu Vi là ai?"
Kỷ Hạ: "Nó có bạn trai sao ạ?"
Bà Liêu ngạc nhiên nói: "Con cũng không biết sao?"
Kỷ Hạ nghĩ tới nghĩ lui.
...... Chẳng phải là cháu trai thứ hai của nhà họ Liêu sao?
Thế nên một từ cũng không dám nói thêm.
Bà nghĩ bụng đứa trẻ này dễ nói chuyện, lưu số điện thoại lại, dặn dò Kỷ Hạ: "Con rảnh thì giúp ta tìm Tiểu Vi, hỏi nói bóng nói gió giúp ta. Có đáp án rồi thì báo với ta một tiếng. Cảm ơn nhé."
Đối diện với bà của ông chủ, Kỷ Hạ cười cúi người gật gật đầu: "Dạ. Người đừng vội. Nếu có tin cháu sẽ gọi điện cho người."
Đợi đến lúc sau khi quay xong chương trình lần này, Kỷ Hạ nhanh chóng chạy về ht.
Việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Lê Vị, sau đó lại cẩn thận hẹn ông chủ.
Dáng vẻ của Liêu Đình Ngạn đang kiêu ngạo. Vừa nghe nói Lê Vị cũng đi, liền lập tức sắp xếp thời gian để ba người gặp mặt.
Hôm đó ngủ cùng nhau, Lê Vị không nhẫn nhận được điện thoại của ông Liêu, mà còn nhận được điện thoại của bố mẹ cô.
Chỉ có điều, Lê Vị bật chế độ im lặng. Lúc bố mẹ cô gọi đến, cô giả vờ không nhìn thấy, cố tình bỏ qua. Sau đó hai người gọi điện thoại liên tục, không gọi thêm nữa.
Cách một lúc lại nhận được tin nhắn.
bd: Chú ý an toàn.
BD: Cẩn thận đừng để xảy ra chuyện.
Hai người gửi tin nhắn ý nghĩa thâm sâu.
Mặt của cô đỏ dần lên, khi thấy những ẩn ý trong tin nhắn này, hình như thái độ của bố mẹ cô không còn cứng rắn như trước nữa. Mềm mỏng hơn rất nhiều.
Cũng không biết có phải là lời nói của bác Liêu có tác dụng hay không. Hay là, bây giờ hai người tốt hơn rồi, không rảnh quan tâm nhiều đến cô nữa?
Cho dù là như thế nào, đây cũng là một tín hiệu rất tốt.
Tâm trạng của cô vài ngày gần đây rất tốt.
Thêm nữa, kế hoạch tốt nghiệp cũng rất thuận lợi. Cô cố gắng vài ngày, sơ sơ đã có hướng đi. Lúc đưa cho thầy xem, ông ấy rất hài lòng, còn khen cô vài câu nữa.
Nghe Kỷ Hạ hẹn gặp, Lê Vị rất vui mừng. Nghĩ lại một chút, vài tháng gần đây cô bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, thời gian gặp Kỷ Hạ cũng rất ít.
Cả hai người điều rất bận. Thỉnh thoảng mới rảnh một chút, cũng không thể gặp mặt nhau.
Chỉ có điều, cô không rằng Kỷ Hạ lại gọi cả Liêu Đình Ngạn.
Địa điểm ba người gặp nhau là nhà hàng tư nhân ba người gặp mặt nhau lần trước.
Kỷ Hạ đến sớm. Cô biết ông chủ mình sẽ đón Lê Tử, nên cô đến trước một chút.
Gọi xong thức ăn, Lê Vị đi vào nhà vệ sinh.
Nhân lúc này, Kỷ Hạ nhỏ tiến hỏi Liêu Đình Ngạn: "Lê Tử. Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Từ lúc gặp mặt, mắt của Kỷ Hạ nhìn xung quanh. Liêu Đình Ngạn đã sớm nhìn ra cô có chuyện muốn hỏi, trực tiếp trả lời: "nói."
"Vậy......Tôi bắt đầu hỏi nhé." Kỷ Hạ hỏi một cách nhẹ nhàng, "Bạn trai của Lê Tử, có phải anh không?"
Liêu Đình Ngạn nhướng nhẹ mày, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Sao tự dưng lại hỏi chuyện này."
Kỷ Hạ không dám lừa anh, cô thành thật trả lời: "Cái này không phải có người muốn thám thính cơ mật sao. Haha. Ha haha........."
Lúc đầu, trong phòng vang lên tiếng cười của cô.
Liêu Đình Ngạn vốn dĩ không tiếp lời.
Vậy thì khó xử rồi.
Kỷ Hạ đăm chiêu ủ dột nghĩ cách làm sao để tiếp tục hỏi vấn đề này. Bỗng nhiên nghe Liêu Đình Ngạn mở miệng.
"Kỷ Hạ." Anh gọi tên cô, đợi cô ngồi nhiêm chỉnh xong, từ từ mở lời: " Từ nhỏ cô bị người ta bắt nạt, ai đứng ra bảo vệ cô."
"......Tiểu Vi."
"Từ nhỏ bài tập cô làm không được, là ai phụ đạo cho cô."
"Tiểu Vi."
"Từ nhỏ cô không xinh đẹp, là ai an ủi cô."
"Tiểu --a, Lão đại, đừng đem vết thương lòng của người ta ra nói có được không?"
Anh hướng mắt lên nhìn cô.
Nhất thời Kỷ Hạ không lên tiếng.
Quay đầu nhìn vào cửa phòng, vẫn chưa mở ra, Liêu Đình Ngạn quay người qua, đưa tay gõ gõ mặt bàn, "Có một chuyện, cần cô giúp sức một chút."
"Chuyện gì vậy?"
Liêu Đình Ngạn nói nhỏ bên tai cô vài câu.
Trong lòng cô có chút hồi hộp, mặt mày khổ sở, "Như vậy không được tốt đâu."
Liêu Đình Ngạn không nói chuyện, ngồi thẳng dậy, "nhìn xuống cô.
Dưới sự đàn áp, Kỷ Hạ hạ đánh không lại, cười mỉa nói một tiếng "Được".
Sau khi Lê Vị đi ra, cô cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ. Nhưng lại không thể nào ra là điều gì khác biệt.
Cô quen với ánh mắt thăm dò của Kỷ Hạ, nhưng hình như lúc này cô nhìn Kỷ Hạ lại không cảm thấy gì. Kỷ Hạ chỉ trả lời cô bằng một nụ cười, rồi không nói gì thêm.
Kỷ Hạ không phản ứng gì,, cũng có thể là cô nghĩ nhiều rồi. Lê Vị vừa đi vừa nghĩ, rồi đi đến bên cạnh anh, trong lúc anh kéo ghế ra cho cô ngồi xuống.
Ăn một bữa cơm có chút kiềm nén.
Kỷ Hạ không biết Lê Vị sẽ đối mặt với những gì, vì vậy trong lòng có chút lo lắng.
Vất vả lắm Lê Vị mới ăn xong, Kỷ Hạ nhanh chóng đứng dậy, cô lôi Lê Vị nói: "Tiểu Vi à, ở đây có một chỗ rất vui. Để tôi đưa cậu đi xem."
Kỷ Hạ rất thân thuộc với nơi này, nhưng Lê Vị chỉ mới đến đây vài lần.
Mặc dù không hiểu vì sao, nhưng Lê Vị tin tưởng Kỷ Hạ. Vì vậy không do dự gì cô đi theo Kỷ Hạ đi ra khỏi phòng.
Ai biết được Kỷ Hạ đi còn đường rất lòng vòng.
Vòng tới vòng lui, lại đi từ dưới lầu lên trên lầu. Lại đi từ trên xuống dưới. Mười mấy phút qua đi vẫn chưa tìm đúng chỗ.
Cuối cùng Lê Vị không kiềm chế được, muốn hỏi Kỷ Hạ lúc nào mới đến. Kết quả, sau khi chuông điện thoại của Kỷ Hạ vang lên, đột nhiên Kỷ Hạ nói: "Gần đến rồi. Nữa tiếng nữa."
Sau đó lôi Lê Vị vào một căn phòng.
Đến cửa phòng, Kỷ Hạ mở cửa, nhẹ nhàng nói: "Cố lên." nhẹ nhàng Lê Vị vào trong đó.
Lê Vị định hỏi câu nói đó có ý gì, tiếng cửa phịch một tiếng rồi đóng lại.
Trong phòng rất tối.
Chuyện này không bình thường.
Lê Vị định mở mở cửa, trong phòng đột nhiên sáng lên những ánh sáng yếu ớt. Sau đó, ánh sáng càng ngày càng nhiều lên.
Quay đầu lại xem, thì ra là đã thắp sáng một dãy nến.
Ánh sáng sáng tỏa khắp bốn phương.
Hoa tươi được trang trí khắp nơi, được che phủ bởi những màn ren.
Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên.
Đàn được nữa khúc nhạc, có nhân viên phục vụ đẩy bánh kem tám tầng đến bên cạnh Lê Vị.
Không biết Liêu Đình Ngạn tự lúc nào đã thay một bộ tây phục được đặt làm bằng tay, từ bên rèm cửa bước đến bên cạnh cô.
"Thế nào?" Anh hỏi: "Có thích không."
Đối diện với không cảnh như vậy, Lê Vị không có chút mừng rỡ nào, ngược lại cô rất sửng sốt.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi.
Ánh mắt qoay đi, nhìn thấy bánh kem trên bàn. Bây giờ mới phát hiện sợi nhung tơ được vắt ngang, ở trên có một hộp trang sức.
Cô mới phát hiện đây là khung cảnh gì, nhất thời giọng nói có chút run run, "Anh anh anh...... Lẽ nào anh định làm thực sao."
Liêu Đình Ngạn cúi đầu mỉm cười, lấy bên cạnh bó hoa một chiếc nhẫn, quỳ một bên gối xuống bên cạnh cô.
"Tất nhiên là thật rồi." Anh nói: "Anh thật lòng rất muốn em gả cho anh." Dừng lai một lúc, ánh mắt nhẹ nhàng hướng lên, giọng nói thành khẩn nói: "Có được không?"
Lê Vị bất động luôn rồi.
Cô vẫn chưa thấy ai, chưa qua giai đoạn bạn trai bạn gái đã trực tiếp tiếp đến với giai đoạn vợ chồng.
Cái này thật vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
Lê Vị thì thào nói: "Cái này không đúng. Sao anh đột nhiên lại nhớ đến chuyện này rồi." Theo tính tình của anh, nên hẹn hò trước, có tình cảm rồi, mới kết hôn mới đúng.
Tính cách anh không nôn nóng như vậy.
Nhìn thấy cô bất động trước mặt mình, Liêu công tử âm thầm thở dài.
Thật ra là chuyện mà cô bày ra.
Lúc "ngủ cùng giường ", cô rất ung dung tự tại, cả một buổi tối anh lại trằn trọc không ngủ được.
Nói thật lòng, trong suy nghĩ của anh cũng rất truyền thống.
Suy nghĩ của người lớn cũng là suy nghĩ của thế hệ trước, vì vậy, ở trong quy tắc giáo dục như vậy, từ nhỏ anh đã ý thức được, nếu nam và nữ muốn làm chuyện gì vượt qua giới hạn, trước tiên phải xác lập quan hệ của hai người đã.
Vì anh không dám chắc lần sau mình có làm chính nhân quân tử được hay không. Vì vậy, anh quyết định bỏ qua những bước không cần thiết, trực tiếp đi đến bước cuối cùng.
...... Chỉ sợ nha đầu này không vui, sợ cô trực tiếp từ chối......
Liêu công tử bỗng nhiên cảm thấy rất lo lắng.