Ánh mắt Liêu Đình Ngạn sáng rực nhìn Lê Vị.
Đợi một hồi rất lâu, chỉ nghe thấy Lê Vị "ò" một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn, rồi nắm nó trong tay. Sau đó, đứng dậy, đi ra phía ngoài.
Liêu Đình Ngạn bị hành động của cô làm cho hoang mang, không chút do dự, lập tức đứng dậy đuổi theo cô.
"Em, em" Anh nhanh chóng chặn trước mặt cô, anh ngập ngừng ấp úng nói: "Em như vậy là ý gì?"
Bỗng có bóng dáng cao to đứng trước mặt, Lê Vị không ngờ tý nữa là trực tiếp đụng trúng.
Liêu Đình Ngạn đưa tay đỡ cô.
Khó khăn lắm Lê Vị mới đứng vững, cô cúi mặt xuống, không nói năng gì.
Sự im lặng đạt đến đỉnh điểm.
Liêu Đình Ngạn không dám làm phiền cô, sợ cô sẽ không nhận lời. Vừa lo lắng vừa thăm dò cô. Chỉ sợ bỏ lỡ biểu cảm nào đó của cô.
Một lát sau, Lê Vị thở ra rồi nhẹ nhàng nói: "Sao em lại có thể không đồng ý được cơ chứ."
Lê Vị ngước mắt lên nhìn anh, "Không phải lúc nảy em đồng ý rồi sao."
Lúc này Liêu Đình Ngạn mới nhớ đến tiếng "ò" đó.
Lúc này chân mày anh mới giản ra, ánh mắt Liêu Đình Ngạn dò xét một lúc, rồi bước đến nắm lấy tay phải của cô, trong chốc lát lại rất căng thẳng, "Vậy sao em lại --"
Sao lại không chịu gật đầu, sau đó để anh đeo nhẫn lên.
Anh lo lắng nhìn cô hồi lâu. Không dám thả lỏng chút nào.
"Đợi thêm vài ngày nữa." Lê Vị cắn môi, đôi má ửng hồng cô nói, "Một thời gian nữa đến tìm em để hỏi câu trả lời."
Liêu Đình Ngạn ngơ ngẩn, rồi lại đơ ra, sau đó bật cười lắc lắc đầu.
Nha đầu này thật là......
Thì ra là không muốn dùng thân phận đã "Đã kết hôn" để đi bảo vệ luận văn.
Đúng là xem trọng sĩ diện quá.
Nhưng anh lại đồng ý chuyện này.
"Đeo lên trước đã."
Biết trong lòng cô đồng ý, tâm trạng của Liêu Đình Ngạn cũng dần trở về bình thường. Bây giờ nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó. Nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra, không nói năng gì đeo nhẫn vào tay cô.
"Đeo nhẫn trước, có thể đính hôn và đăng ký kết hôn trước. Đợi đến lúc em đồng ý, lúc đó chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng."
Mong muốn của anh rất rõ ràng.
Bây giờ có thể không đeo nhẫn một cách quan minh chính đại, đợi đến lúc tốt nghiệp xong mở tiệc mừng rồi đeo sau.
Nhưng mà, danh phận phải sớm đặt chủ quyền.
Đính hôn và đăng ký kết hôn phải nhanh chóng tiến hành.
Mặt Lê Vị rất nóng, không ngừng lẩm bẩm, "Có cần phải gấp gáp như vậy không."
"Cần chứ. Rất cần."
Một Liêu Đình Ngạn trước giờ rất trầm tĩnh bây giờ lại không giấu nổi sự vui mừng trong lòng. Trong sự kích động, nói chuyện cũng không kiêng dè, nhỏ tiếng nói bên tai cô: "Nếu không nhanh một chút, không phải anh sẽ bị nghẹn sao."
Nghe thấy lời đó xong, mặt Lê Vị thay đổi đến vài lần, bỗng ánh mắt lộ ra chút hung dữ. Đưa chân lên định đá anh vài cái nghiến răng nghiến lợi hừm hừm: "Anh được lắm. Em còn thấy lạ sao anh lại chủ động đến vậy chứ. Thì ra là có suy nghĩ này!"
Vào lúc này, Liêu Đình Ngạn có chút hối hận.
Nha đầu này mặt mỏng. Nhiều lúc nói thẳng sẽ bị phản hiệu quả.
Chỉ có điều, cho dù nên nói hay không nên nói, lời cũng đã nói ra rồi. Cũng không thể thu hồi lại.
Theo bản năng anh vô lại thêm một chút, đưa tay ra ôm eo của cô, nhỏ giọng nói: "Dù gì cũng là người của anh rồi." cố tình sờ sờ vào ngón tay đeo nhẫn của cô, "Làm chuyện tốt, đương niên và chính đáng, cũng là điều nên làm."
Lê Vị nhanh chóng hiểu ra "chuyện tốt" mà anh nói đến, trên mặt cô rất nóng, liếc anh một cái, rồi vung tay bỏ đi.
Liêu Đình Ngạn biết cô xấu hổ quá, cũng không để ý đến sự vùng vẫy và kháng nghị của cô, liền ôm cô rồi hai người cùng nhau trở về trước bàn.
Anh tự mình cắt hai miến bánh kem cầu hôn bỏ vào trong dĩa, đút từng muỗng cho Lê Vị ăn.
Mới bắt đầu Lê Vị khăn khăn không chịu ăn.
Liêu Đình Ngạn làm tư thế định hôn để bón cho cô.
Lúc này trong phòng còn có nhạc công, còn có hai nhân viên tạp vụ.
Lê Vị sợ quá đành mở miệng, tùy ý để anh đút.
Liêu Đình Ngạn nhìn thấy gò má cô càng ngày càng đỏ, càng nhìn càng thích.
Không hổ là người của anh.
Nhìn như thế nào cũng không chán.
Sao lại đẹp như vậy chứ.
Để tránh đêm dài lắm mộng, phải nhanh chóng rước về mới được.
Thế là, trong lúc Lê Vị ăn bánh kem, lct đang thầm suy nghĩ, làm sao để khiến cô đồng ý ngày mai đi đăng ký kết hôn luôn đây.
Trên đường về, Lê Vị định gửi nhẫn qua cho bố mẹ cô. Suy nghĩ một hồi, lại có chút do dự.
Theo lý mà nói, thông báo với họ một tiếng, có họ và bác Liêu và dì Phương bàn bạc chuyện đính hôn thì quá tốt rồi.
Nhưng hai bên có thể hòa thuận khí ở bên nhau sao?
Lê Vị có chút nghi ngờ.
Nhưng hai người đó là bố mẹ cô.
Chung quy cô cũng muốn nghe được lời chúc phúc của họ.
Trước giờ Lê Vị làm việc rất quyết đoán. Chỉ riêng việc của bố mẹ cô, thì cô không có chủ ý.
Bởi vì bố mẹ cô khác với nhà người ta.
Lê Vị không đoán được suy nghĩ và thái độ của họ sẽ như thế nào.
Lê Vị nắm điện thoại trong tay, nhìn vào chiếc nhẫn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách gì.
Chẳng ai ngờ được chuyện cô do dự rất lâu lại bị lúc Liêu Đình Ngạn dừng xe lại giải quyết rồi.
Liêu Đình Ngạn cầm lấy tay cô, chụp một bức ảnh rất sắc nét, anh gửi trực tiếp vào nhóm bạn và trên weibo.
Còn đánh lên một câu.
- - Lấy về nhà rồi nhất định sẽ yêu thương nhiều hơn nữa.
Bên cạnh còn dán thêm tám hay chín trái tim đỏ nữa.
Nếu như là bình thường, Lê Vị nhất định phải nạt anh một câu. Nhưng vào lúc này, cô xem những chữ đó, không biết tại sao, đúng là không thế nghĩ bình thường như vậy nữa.
Cuối cùng cô không nói chữ nào, lặng lẽ đi về phòng 502.
Nói thật lòng, Liêu Đình Ngạn làm như vậy cũng đã dùng rất nhiều dũng khí rồi.
Anh không biết chắc rằng cô có giận hay không.
Nhìn thấy cô không mở lời đã bước vào phòng. Lúc anh vui vẽ đồng thời trong lòng còn có chút thất vọng.
Liêu Đình Ngạn đứng nhìn thấy cánh cửa đóng lại rất lâu, cũng không biểu hiện ra chút cảm xúc nào.
Sau khi về đến phòng mình, cuối cùng anh đã hiểu nguyên do.
Hai người đã đánh dấu chủ quyền rồi, còn ở hai nơi. Như vậy mới xa cách làm sao.
Nếu như có thể ở cùng nhau là hoàn hảo rồi.
Tiếp theo đây, Liêu Đình Ngạn đang nghĩ xem, làm thế nào để Lê Vị đồng ý cùng anh đi đăng ký kết hôn. Sau đó ngày mai có thể ở cùng một nhà rồi.
Kế hoạch này rất hoàn mỹ.
lct vui mừng gật gật đầu, tự mình nghĩ đến những tình tiết...
Chỉ có điều anh suy nghĩ chưa được bao lâu, thì điện thoại không ngừng kêu lên.
Những người gọi đến điều quan tâm đ ến một chuyện.
Nhị công tử của nhà họ Liêu có chủ rồi?!
Phần đông điện thoại gọi đến anh điều không quan tâm.
Sau cùng, đối diện với cuộc gọi của ông Liêu, Anh không dám giả vờ như không nhìn thấy tất cả. Đợi đến lúc ông gọi đến cuộc gọi thứ năm. Anh không còn cách nào khác đành tiến lên bắt máy.
"Ông. Ừm, đúng. Là Tiểu Vi. Ừm, con sẽ không bắt nạt cô ấy. Anh, buổi tối hôm đó là con. Con...... ôi, ông, người đừng vội. Đừng, đừng tức giận. Tối đó con không làm gì cả. Thật sự là không làm gì....... a? Không làm cũng không được? Không không, Con nói là, con có thể, là tối hôm đó...... Người đừng lo, con thật sự không có vấn đề gì......".
Bên Liêu Đình Ngạn bị ông Liêu công kích đến nổi không có sức chống cự. Chỗ Lê Vị lại rất im lặng.
Trước tiên là Đoàn Hoa Phương gọi cho cô, sau khi xác nhận là cô và Liêu Đình Ngạn thì không nói gì thêm nữa.
Sau đó là tvm.
Sau đó là bà Liêu.
Mọi người đều ôn hoà nhã nhặn. Cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, trước tiên ai cũng ngưỡng mộ cô.
Hai người đúng lúc ở bên nhau.
Theo bản năng dtl lấy điện thoại của lcd gọi cho cô.
Lần này Lê Vị bắt máy rất nhanh.
"Dạ đúng. Anh ấy cầu hôn, con cũng đồng ý rồi." Lê Vị dừng lại một chút, nhớ đến bộ dạng của lúc anh nhắc đến chuyện ngày mai đi đăng ký kết hôn, không giấu được vui vẻ, cô nói: "Có thể ngày mai chúng con đi đăng ký kết hôn. Những chuyện khác sau đó tính tiếp."
Mặc dù lúc đó anh giả vờ thuận miệng nói ra. Nhưng cô biết tính cách của Liêu Đình Ngạn, nhất định là thật.
Lúc đó cô không nhận lời.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhanh một chút cũng không có gì là không tốt.
Vì thế, phản ứng của lcd và dtl hầu như đồng thời như nhau.
Hai người tức giận cùng nói hét vào trong điện thoại: "Chuyện lớn như vậy, hai con lại quyết định với nhau? Lại không thèm nói với chúng ta một tiếng!"
Lê Vị híp mắt nhìn về chiếc nhẫn ánh mắt cô bỗng rực sáng rồi, trong lòng rất yên tĩnh, cô cười tủm tỉm rồi nói: "Bây giờ không phải nói với hai người rồi sao."
Không đợi hai người kịp phản ứng, cô đổi giọng gọi "Bố Mẹ", rồi nói: "Dì Đoàn đã chúc phúc cho con rồi. Hai người có cần thương lượng với bác Liêu và dì Đoàn chuyện ở sau nên làm thế nào không?"
......
Sau khi cúp điện thoại, Lê Vị nằm thẳng lên ghế xô - pha. Không nhịn được lại ngắm chiếc nhẫn.
Nhìn nói, giống như có thể nhìn thấy bộ dạng lo lắng của anh lúc cầu hôn vậy.
Lê Vị không nhịn được mỉm cười.
Bây giờ lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Vốn dĩ Lê Vị định không quan tâm. Sau đó nghe tiếng cốc cốc cốc rất quen. Vừa nghe liền biết là phong cách của anh, cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy đi tới mở cửa.
Buổi tối ở ht cái lạnh vẫn còn hoành hành.
Cửa vừa mở ra một chút, cái lạnh giá đó lại liền xộc đến, khiến cô bước lui một chút.
Chỉ một chút sức lực cánh của đã bị người ở ngoài mở cửa đẩy vào.
Liêu Đình Ngạn bước vào trong phòng, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, chột chặt. Nhỏ giọng trách móc: "Ở ngoài cũng lạnh thật đó. Không phải là mùa xuân rồi sao, buổi tốt còn lạnh như vậy."
"Nếu như anh mặc nhiều một chút thì sẽ không như vậy đâu." Lê Vị lạnh nhạt nói: "Anh như vậy là định làm gì? lạnh như vậy mà chạy lung tung. Người ta nhìn vào còn tưởng bây giờ là mùa hè cơ."
Liêu Đình Ngạn bây giờ, đầu tóc rối bời, vừa nhìn đã biết vừa mới dùng máy sấy sấy không được bao lâu. Trên người mặc áo tắm. Rõ ràng là mới tắm xong rồi qua đây.
Nghe thấy giọng nói của cô không lành, ánh mắt anh trốn tránh đi chỗ khác, "Lúc nãy không cảm thấy lạnh. Đi đến cửa nhà em mới phát hiện ra."
Anh tự mình mò mò xô - pha rồi ngồi xuống.
Lê Vị nhẹ nhàng đá anh một cái, "Đi về đi. Lỡ cảm lạnh rồi biết làm sao."
"Không về." Liêu Đình Ngạn hạ quyết tâm rồi, quay về một mình ngủ không được, chi bằng nằm ở đây cho rồi.
Anh không để ý hình tượng ngồi trên ghế xô - pha, áo tắm hở ra nhẹ nhàng, cánh tay thon dài cùng đôi chân dài thấp thoáng trước mặt cô.
Mặt Lê Vị đỏ lên, giục anh: "Đi về nhanh đi."
Nếu còn không đi, không chừng cô sẽ làm ra điều gì không hay.
Liêu Đình Ngạn không biết tình cảnh khó khăn của cô, chỉ một lòng muốn mượn có ở lại.
Sau cùng trong phút chốc buộc miệng nói.
"Anh không đi." Anh nói: "Không phải em nói bảo Tuyết cầu bầu bạn với anh sao? Anh chủ động qua đây bầu bạn với nó, không cần nó phải chạy lên chạy xuống nữa. Thuận tiện biết bao.