Chap 31: Chưa Đặt Tên - Trống Tên
10pm..
Vì cày phim nên chưa ngủ, đang xem tự nhiên đâm ra khát nước, Trần Thanh đi xuống bếp lấy khi đi ngang qua phòng khách thấy có bóng dáng ai đó xem tivi, nên cô quyết định rằng vào bếp lấy nước xong sẽ ra đó.
'Dì Dư, sao lại ở đây?' Trần Thanh ngồi xuống cùng
'Không ở đây thì ở đâu?' Lâm An Dư quay sang nhìn cô rồi lại nhìn sang tivi
'đáng ra là bây giờ dì ở trong phòng và...!Hưm hưm với mẹ chứ? Haha...'
'con bé này.
Bộ không phải cô nói khích tôi nên tôi mới cả gan chóng đối Hy Châu sao?'
'đã nói rồi! Sợ vợ vẫn là sợ vợ.'
'chắc vậy rồi...!Haiz...'
'haha...' cô bật cười, cho dù ở độ tuổi nào khi yêu rồi thì bắt đầu biết sợ một ai đó.
Nói đúng hơn là sợ người mình yêu!
'cười cái gì nữa?' Lâm An Dư liếc
'à không...!Con...!Về phòng.' Trần Thanh nhịn cười rồi đi về phòng mình bỏ lại một mình Lâm An Dư ngồi đó tội nghiệp.
Cô không ngờ chỉ với một lời nói khích đùa như vậy mà ai kia lại làm thật.
Hết nói nổi.
_________
'alo mẹ à! Ra chở chúng con với đi ạ! Sân bay đấy!'
'sao mày không tự kêu xe mà về?'
'haha, tốn kém lắm.
Mẹ đến nhanh lên, nhanh lên...'
'được rồi được rồi! Cưới chồng rồi mà vẫn hành hạ tôi cho được.
Ở yên đó đi!'
'dạ...!Hi hi'
Bà Hy Châu cúp máy rồi thở dài một cái, liền đứng dậy tắt tivi rồi đi về phòng thay đồ.
____
Tới nơi, bà vừa đậu xe sát vào lề đã thấy được bhai người thân quen thuộc, bà hạ cửa kính xuống.
'lên mau đi!'
'dạ.' Trần Hoài cười cười mở cửa rồi chui vào xe còn Hoàng An thì phải lo bỏ đồ đạc vào cốp, thấy người kia cũng đã vào xe Trần Hoài nói.
'đi thôi mẹ.'
Trần Hy Châu lái xe đi.
'Mẹ tưởng tụi bây đi luôn chứ! Có phải đi hưởng tuần trăng mật như vậy là về nhà cho mẹ cháu để bồng phải không?'
'mẹ...!Làm gì gấp như vậy? Tụi con vẫn chưa làm gì mà!' Trần Hoài thẹn thùng bà nghe thế nên ngạc nhiên m
'gì? Chưa làm gì?'
'...'
'haha, biết rồi biết rồi thằng An bị "yếu" chứ gì? Mẹ thừa biết.' bà cười lớn, nếu không thì đến giờ sao vẫn chưa làm gì được.
Không phải con gái bà vậy là con rể rồi.
'yếu...!Yếu cái gì chứ?' Hoàng An bác bỏ lời nói của mẹ vợ.
Cậu làm gì yếu, tại vì vợ cậu cả thôi.
'chứ sao vẫn chưa làm gì? Đã 1 tháng từ ngày cưới rồi còn ít ỏi gì đâu'
'bởi vì Trần Hoài có cho con làm gì đâu...!Chỉ cho nằm chung giường, còn không được đụng chạm gì nữa kìa!' Hoàng An nói như mách lẻo.
' á à..
Anh là đang mách mẹ đấy à? Có tin là ngủ ở dưới đất luôn không anh yêu?'
Dưới đất...!Nhắc mới nhớ, bà cho Lâm An Dư ngủ ở sofa không biết như thế nào rồi, sáng giờ bà vẫn chưa thấy người yêu mình nữa...
'anh đâu có mách.
Chỉ vì thấy việc của em không đúng thôi...'
'anh nói tôi sai? Được rồi tôi biết rồi!' Trần Hoài gật gù tỏ vẻ tức giận.
'ơ...!Anh xin lỗi, không phải là vậy mà!'
'anh không cần giải thích...'
'Hai đứa đủ rồi! Vợ chồng gì mà cứ cãi nhau suốt...'
'mẹ không biết đó thôi! Đi chơi gì đâu mà một ngày cãi nhau đến ba bốn lần...!Thật mệt mỏi.' Trần Hoài ngã lưng ra ghế khi nhớ đến buổi hưởng tuần trăng mật ấy.
_____
Ách Hân cùng Trần Thanh đi dạo lòng vòng ở một nơi mà cô cho là lần đầu đến.
Khi mà phát quà, thăm dưỡng những đứa trẻ mồ côi tội nghiệp kia khi không được hưởng sự yêu thương của gia đình, sinh ra đã bị bỏ rơi.
Và cũng nơi đây
Ách Hân lớn lên từ nơi này mà ra.
'em có biết nơi này rất có ý nghĩa với tôi không?'
'...' cô lặng im lắc đầu, đứng cạnh nàng nhìn lũ trẻ vui đùa, Ách Hân mỉm cười nói tiếp:
'Từ khi tôi sinh ra đã không biết mặt mũi của cha mẹ mình, không biết là ai đưa mình vào nơi này, sống với những đứa trẻ khác, tôi may mắn hơn những người còn lại bởi vì được một người phụ nữ vào nhận nuôi từ khi vừa tròn 6 tuổi.
Tôi bắt đầu bước vào thế giới mới, bước vào một cuộc sống mới với bao nhiêu điều chưa biết...!Rất nhiều rất nhiều.
Bà ấy đã cho tôi cảm giác yêu được thương, biết được tình mẫu tử là như thế nào...'
'còn em thì may mắn hơn tôi rồi! Cố mà hiếu thảo đi!' Ách Hân đưa tay xoa đầu Trần Thanh.
'Không ngờ, người lạc quan yêu đời như chị lại có cuộc sống như thế.
Chị phải được yêu thương nhiều hơn nữa là...!Sao cha mẹ lại có thể bỏ rơi con cái như vậy chứ?'
'hoặc có lý do hay nguyên nhân nào khác...'
Cả hai cùng đi song song với nhau, cùng suy nghĩ về một đề tài nhưng lại theo hướng khác...
Cắt đứt suy nghĩ khi điện thoại của Trần Thanh reo lên...
'Trần Thanh, chị con về rồi này! Mau về nhà đi!' là mẹ cô
'dạ.'
'chúng ta về thôi chị.
Trần Hoài về nhà rồi!'
'ừm.'
____________
Chắc mấy men cũng thắc mắc là chiếc xe hơi hạng sang đó từ đâu mà Ách Hân có?
Khi đi dạy, đến trường là chỉ đi xe máy (janus) nhưng...!Nàng vẫn còn 1 chiếc nữa.
Đâu ai biết được là nàng là đại gia ngầm đâu ????
Chiếc xe đó được mẹ nuôi cô tặng khi 18 tuổi, vì chưa đủ tuổi hay là...!Chưa biết chạy nên đã không sử dụng đến.
Chiếc xe Mercedes E Class màu xám thanh lịch, sang trọng, được tiểu thư nhà họ Ách lái đi...