Chap 37: Sự Thật Gì Đây...?
Quán bar? Mấy tên này bị điên hay sao mà lựa vào những chỗ đó vậy trời! Mình mà rủ Ách Hân theo thì chị ấy chắc chắn sẽ không đi rồi, chị ấy không đi thì mình đi chi? còn nếu như không đến lại mang tiếng, nếu đến rồi cũng bị chuốc say, lỡ đâu làm gì bậy bạ thì...!Âyz...!Sao mà khó xử thế này...
Đang giúp Ách Hân làm việc mà tự dưng ngừng lại, còn vò đầu bức tóc, nàng thấy lạ nên quay sang chóng cằm nhìn cô.
'bị gì thế tên ngốc?'
'hơ...!Không gì.' Trần Thanh tắt điện thoại, vì trong đó là tin nhắn của Hoàng Khoa đã gửi địa chỉ cho cô.
'gì thế?' Ách Hân lấy điện thoại của cô rồi tự mở mật khẩu, rất dễ dàng vì đó là ngày sinh của chính mình.
'gì á? Em muốn đi Bar sao?'
'thì...!Cả lớp rủ nhau đi, suy nghĩ mãi mà không biết có nên đi hay không.'
'đi thôi, dù gì cũng sắp xa nhau rồi!' Ách Hân trả lại điện thoại cho cô rồi dọn dẹp những thứ trên bàn mình.
Trần Thanh há hốc mồm kinh ngạc 'không phải chị rất ghét mấy chỗ đó sao?'
'ai nói tôi ghét.
chẳng qua là không thích những tên đàn ông đó thôi! Tôi cũng hay đến lắm!'
'Một mình?'
'cũng không hẳn.'
________
Vừa bước vào trong, đầu óc như quay cuồng, mùi khói thuốc, mùi bia rượu hoà vào nhau rất chi là khó chịu và sặc sụa.
'em không quen à?' Ách Hân nói vào tai Trần Thanh
'chỉ là cái mùi...' Trần Thanh bịt mũi lại
'Không sao.
Vào thôi!'
May mà chúng nó có đặt phòng, ăn chơi bên ngoài cũng không tiện xem ra học trò nàng cũng hiểu chuyện đi.
'chào mừng hai người đã đến...!Haha...'
'mà sao thấy hai người cứ đi chung suốt nhỉ? Có quan hệ gì ngoài cô trò sao?' Hoàng Khoa chóng cằm nhìn hai người ngồi xuống.
Bốp
'haha, cái tên này...!Lâu rồi không gặp nha.
Nhớ mày quá!' Trần Thanh giả vờ thân thiết mà đánh vào vai Hoàng Khoa thật mạnh sẵn tiện câu cổ cậu.
'này.
Bộ ám sát người à? Mau thả ra'
'Mày coi chừng cái mồm đấy, tao sẽ cho mày ăn đập khi nói bậy bạ!' Trần Thanh hù doạ bằng nắm đấm của mình.
'được rồi! Chỉ đùa thôi!'
Cũng như dự đoán, Trần Thanh lại bị ép uống rượu, nhưng Ách Hân cứ thay mặt từ chối, gọi cho cô nước ngọt, cô đâm ra làm mặt mâm, bởi vì bản thân cũng muốn thử vị của những chai rượu đó mà!
Trần Thanh nói vào tai Ách Hân rồi đứng lên đi ra ngoài...
Đang rửa tay, vừa rửa vừa nhìn vào gương thấy bóng dáng quen quen của ai đó vào...
Càng đi tới càng nhìn rõ mặt hơn.
Đó không phải là Mỹ Duyên sao? Cô ta sao ở đây?
Trần Thanh như chôn chân tại chỗ, rồi lúc sau quyết định đi thẳng ra ngoài cửa.
Mỹ Duyên cũng có men rượu trong người, cô ta nhíp mắt lại nhìn rồi đi tới chỗ Trần Thanh, tay đặt lên vai cô để xoay lại.
'Trần Thanh? Thật đúng mà! Cô cũng đến đây sao?...!thú vị nha...!Haha'
'Thú vị cái gì?' Trần Thanh hất tay Mỹ Duyên ra rồi bỏ đi
'đứng lại, lâu rồi gặp lại mà lạnh lùng như vậy...!Haha...!Trần Thanh...!Cô có biết rằng...' Mỹ Duyên dựa người vào tường
'tôi thích cô lắm không?'
Cô bỗng đứng hình, cái gì mà thích?
Cô ta say đến mức bị điên rồi sao?
'mặc kệ cô...'
'tôi rất thích cô đó! Cái tên vô tâm này.
Cô phải biết rằng tôi đối xử cô như thế nào vì điều gì chứ?'
'kệ cô.
Đó là chuyện của cô, còn chuyện của tôi là tôi đã có người yêu rồi!' Trần Thanh bỏ đi nhưng lại đứng lại vì...
'có phải là bà cô Ách Hân đó không?.'
'thì sao?'
'đúng thật là...' Mỹ Duyên đi đến, nâng cằm cô lên và dồn lực vào hai bên má.
'mày rất thích đồ thừa thì phải? Haha...' Mỹ Duyên đẩy cô vào tường
'đồ...!Thừa?'
'phải.
Bộ cô ta không nói cho mày biết sao? Tao và cô ta từng có quan hệ qua lại nhau...!Thấy sao hả? Rất bất ngờ phải không? Haha...'
'Cô đang nói điên à...' Trần Thanh như không chấp nhận những lời mình vừa nghe nữa.
'Điên sao? Mày không tin thì thôi, biết sao được' Mỹ Duyên nhún vai.
'cô nói dối.
Thật sự không phải như vậy, Ách Hân rất ghét cô mà! Kiều Mỹ Duyên, cô là người nói dối...!Cô là người nói dối...aaa...' Trần Thanh ôm đầu chạy đi...
Mỹ Duyên nhìn rồi cười nhếch...
'bắt đầu thú vị rồi đây...'
'bị sao thế?' Ách Hân nói vào tai Trần Thanh khi thấy từ lúc cô vào thì cứ ngồi thơ thẩn ra đó mãi.
'Không...!không có gì đâu.' Trần Thanh lắc đầu chối.
______
Suốt quãng đường đi về, cả hai cứ im lặng mãi, nàng tưởng đâu cô đã ngủ rồi, định dừng xe lại lấy áo khoác đắp cho cô nhưng...!Cô là đang nhìn nàng từ nãy giờ, hèn gì nàng thấy không thoải mái chút nào.
'nhìn gì mãi vậy? Mệt thì ngủ đi!' Ách Hân lái xe tiếp.
Trần Thanh thôi nhìn nàng nữa đưa mắt nhìn về trước, Ách Hân cảm thấy lạ lùng.
Không biết chuyện có gì đã xảy ra với người này nữa, bị gì mà im re nãy giờ...!Làm nàng lo quá!
'có chuyện gì sao?'
'Không...'
'chắc chắn là có.
Nói xem, chuyện gì?'
Trần Thanh quay sang nhìn cửa sổ, im lặng một lúc mới chịu nói
'chị và Mỹ Duyên...'
'Hai người đã từng quen nhau.'
'và...!'
'ai nói với em thế?' Ách Hân thắng xe gấp làm Trần Thanh ngã nhào về phía trước
'Là Mỹ Duyên?' Ách Hân chau mày nhìn cô.
' em gặp cô ấy ở nhà vệ sinh của bar...' cô gật đầu kể lại mọi chuyện.
'cô ấy đã nói gì với em?'
...
'cái gì? Đồ thừa?...chật'
'cô ta đúng là điên mà...' Ách Hân tức giận, tay thành nắm đấm.
'đó là sự thật?'
'đúng là tôi và cô ta có từng quen biết nhau.
Nhưng...!là ở mối quan hệ mập mờ, em biết vì sao không? Lúc ấy tôi cũng vừa vào trường.
Nên chưa có tiếng tăm hay uy lực gì, rất thường bị nhiều người chọc ghẹo thậm chí là cưa cẩm, năm ấy tôi có dạy cô ta.
Biết được tình cảnh nhưng cũng chưa có nói chuyện gì, bỗng một ngày nọ cô ta tự động nói chuyện với tôi rồi dần dần thời gian trò chuyện dài hơn.
Ngày hôm ấy, cô ta ngỏ lời với tôi, tôi từ chối, nhưng vẫn giữ mối quan hệ đó thôi.
Mối quan hệ không tên, không biết gọi thế nào cả.
Khoảng 1 năm mấy thì tôi mới nói rõ rằng: muốn giữ mối quan hệ cô trò này, không hề muốn nó tiến xa gì cả...'
' thế thôi, em đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ nói chuyện với Mỹ Duyên sao.' Ách Hân thở dài cho xe chạy tiếp.
'từ nãy giờ là em nghĩ về chuyện đó sao?'
'...'
'thật là...!Đừng có nghĩ điên nữa.
Tôi sẽ chỉ có em thôi!' Ách Hân đưa một tay nắm lấy bàn tay của Trần Thanh
'hứa đi!' Trần Thanh đưa ngón út ra
'rồi, hứa' nàng cười rồi móc ngoéo với nhau.
Lời hứa không đơn giản chỉ để qua loa hoặc để đối phương tin tưởng mình hơn.
Mà chính là hành động, hứa hẹn thì ai chả làm được nhưng thực hiện được hay không là một chuyện.