Nguyệt Quế, Rau dền...
Cái tên vừa bẩn bựa lại rất tầm thường, lại có thể bám trụ trong trái tim anh đến gần 5 năm.
5 năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ, kể cả tính cách, kể cả con người.
Cô sống thế nào, sống có tốt không? Cô chọn làm một bông hoa hướng dương chưa nở nhưng rực rỡ, hay là một bông hoa đã nở rộ nhưng héo tàn?
Anh... thực sự... rất nhớ cô... Nhớ đến điên cuồng!
Thế nhưng lúc đưa mắt tìm cô trong bóng sân rộng lớn, anh lại chẳng tìm thấy gì.
-Đâu?
-Cái gì đâu ạ?
Anh gấp gáp hỏi làm cậu sinh viên năm ba ngớ người hỏi lại.
-Cái bạn Nguyệt Quế, tôi muốn xem mặt!
Lời vừa dứt cậu bạn kia liền cười ha ha ha thật dài, châm chọc rằng thầy máu đến thế à, cô bạn Nguyệt Quế kia sáng hôm nay không có đi học. Anh cũng cười nhạt thuếch hùa theo. Kệ đi, dù sao thì cũng chẳng ai hiểu được, rằng:
Anh đã chót yêu cô thật rồi!
***
-Bò sữa, Bò sữa ơi. Có một vụ, siêu hót!!
Phía mà cô bạn nọ đang í ới gọi xuất hiện hình ảnh của một cô gái với mái tóc ngắn hơi xoăn và đôi mắt đen láy vô hồn. Từng cử chỉ của của cô ta-từ cái gấp laptop đều toát ra vẻ ôn nhu khó cưỡng.
-Có chuyện gì sao?
Cô gái đó tên là... Nguyệt Quế!
-Cậu không biết đâu, ở bên Đại học Sư phạm mới cử mấy thầy về đây họp hội thảo, trong đó có một thầy đẹppppppp.... trai cực luôn ý!!!
-Ừ.
-...
-Sao nữa?
-Chỉ "ừ", thế thôi à?
Quế cười khẽ trước câu hỏi đầy sự tò mò của Vy. Nhẹ sắp xếp cặp chuẩn bị có tiết trên trường, Quế đùa:
-Thế giờ cậu muốn sao?
Vy nheo mắt lại, đoạn cô bạn chán nản phất tay xoay người bỏ đi:
-Trên đời này thì ra còn có một số thành phần dị dạng, học thì siêu giỏi, nhưng thấy trai đẹp lại không có phản ứng.
Quế ha hả cười nhạt, tiến tới trước gương soi mình vào đồng thời vơ lấy cái lược chải lại mái tóc rối do ngủ một giấc đến tận trưa. Đôi mắt vô hồn hơi cụp xuống, bàn tay trắng mềm theo thói quen vân vê một lọn tóc đen. Đôi tay cô vô thức xoa xoa đầu mình, 5 năm trước cũng đã từng có một người xoa liên hồi mái đầu này của cô khiến cô rất là ghét. Nhưng mà thôi, 5 năm rồi, khi nhớ lại, tất cả những cảm xúc của cô về người ấy chỉ còn xót lại mấy chút nhớ nhung. Mối tình đó là mối tình đầu của cô, nhưng tiếc thay, những rung động đầu đời còn chưa kịp có, những suy nghĩ vu vơ của những người đang yêu còn chưa kịp hình thành thì mối tình đó đã tan biến, tựa như làn sương mỏng vào buổi sớm tinh mơ sẽ nhanh chóng tan hết vào buổi trưa oi ả. Quế nghĩ đến đấy liền khoác túi lên vai, hướng phía căn-tin trường mà đi. Cô cứ cắm đầu vừa xoa bụng vừa chạy đến căn-tin, để đến khi bị đâm mạnh vào người khác khiến người ta rơi hết giấy tờ mới chịu ngẩng mặt lên một chút, vơ vét gom lại rồi nhét vào tay người ta.
Có người đã từng nói khoảng cách xa nhất không phải là từ sông này đến sông kia, núi này đến núi nọ, mà là... gì có biết không?
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, cô thực sự thấy câu nói kia thật là thấm thía. Đó là...
Khoảng cách xa nhất chính là khoảng cách của một vòng trái đất!
-Quế?
Người trước mắt cô tưởng chừng như quen mà lại xa đến lạ. Khuôn mặt này rất quen thuộc, nhưng từ mái tóc được vuốt keo, đôi kính che đi đôi đồng tử đen láy hay là bộ quần áo trông thật tri thức, tất cả đều khác. Cô từ trước đến nay không tin vào hai chữ "duyên phận", nhưng cô tin vào thứ gọi là "sự trùng hợp ngẫu nhiên".
-Anh là ai đấy ạ?
Dù sao cũng chỉ là người yêu cũ mà thôi, nếu có nhận ra thì cùng lắm là chào hỏi đôi ba câu, rồi lại lướt qua nhau như những con người không hề quen biết.
-À...
Anh lúng túng, hai ngón tay đẩy gọng kính. Mắt anh cụp xuống, Quế có thể nhìn ra cái gì đó gọi là hụt hẫng trong đôi mắt ấy. Cũng phải thôi, soái ngời ngời thế này mà bị một con nhóc người yêu cũ quên mất, nhục mặt chưa từng thấy.
-Không, tôi nhận nhầm người.
Dù sao cũng là một người đủ chính chắn để chống chọi với những tình huống khó xử thế này nên anh nhanh chóng lấy lại phong độ bình thường, cười nhẹ thật lịch sự rồi lướt qua cô, kiên định đi thẳng về phía trước.
Còn có thể chông chờ vào một mối tình 2 tháng sao?
Về căn bản, cô và anh vốn là 2 đường thẳng giao nhau. Giao thì giao rồi, nên bây giờ 2 đường thẳng ấy cứ đi mãi, càng ngày càng xa nhau, không thể cắt qua nhau được nữa. Nếu muốn gặp lại, trừ khi một trong hai phải bẻ cong đường thẳng của mình, biến nó thành Parabol. Nhưng dù có trở thành Parabol thì cũng chỉ cắt đường thẳng được hai lần mà thôi, có nuối tiếc, có hoài niệm thì cũng không cắt được lần thứ ba.
Những tình cảm vụng dại vẫn còn mãi trong trái tim anh nên sớm gạt đi thôi nhỉ?
***
-Thầy ơi, thầy!
Anh quay người lại, thân hình bé nhỏ cô bé Linh sinh viên năm nhất đập vào mắt. Linh tiến đến gần anh, e dè hỏi:
-Thầy ơi, thầy... có dạy thêm không?
Anh cười:
-Không em ạ! Em chuyên Sinh hay chuyên Hoá?
-Em... em chuyên Sinh.
Trong đầu anh thoáng qua hình ảnh của một người, môi anh mấp máy:
-Em có thể hỏi chị mĩ nhân năm ba. Chị Quế chuyên Sinh ấy!
Mặt Linh nhanh chóng cứng lại. Đây có thể gọi là từ chối khéo không? Linh nhanh chóng cười xuề xoà, đoạn nắm lấy tay anh ngượng ngùng:
-Thầy... em muốn... thầy dạy cơ!
Anh hơi rộ ra chút ghét bỏ, muốn rút tay lại nhưng cô bạn Linh bám chặt quá, nếu anh rút thì cả người cô bạn sẽ ép sát vào người. Đúng lúc vùng vằng không biết nên làm thế nào thì có tiếng gót giày bước tới, Quế lướt qua hai người, đùa cợt bỏ lại một câu:
-Linh có người yêu rồi à?
Anh giật mình rụt tay lại, động tác vụng trộm như vừa làm một việc xấu. Linh nhanh chóng đỏ mặt, cả cơ thể mất đà ngã đè lên người anh, cả thầy cả trò ôm nhau lăn đùng ra đất. Tay anh... vô tình ôm trúng mông Linh.
Cùng là "hót gơ", quen nhau là chuyện đương nhiên. Quế cười khẩy một cái, vẫy vẫy tay với Linh:
-Vui vẻ nhé!
Hai chữ "vui vẻ" như xoáy sâu vào anh. Anh cụp mắt xuống, đôi tay vô thức ôm lấy Linh như muốn kiếm thứ gì đó an ủi sự tổn thương vô hạn của mình. Quế nhìn thấy thế nụ cười trên môi càng đậm, xoay gót bỏ đi.
Người ta công tử, là soái ca, người ta muốn gái trẻ, gái đẹp, muốn cái gì mà chả được? Mình được người ta nhớ sau 5 năm vẫn là tích đức 70 đời rồi. Quế tự cười vào bản thân mình. Rõ là không muốn dây dưa nữa nhưng trong lòng lại có một chút ghen tuông, như kiểu là mình không dùng thì người khác cũng không được dùng vậy, thôi thì từ mai bỏ cái thói quen tự xoa đầu đi, đỡ mất công nhớ về ai đó.
Hai đường thẳng, ngày càng xa dần...
***