Hôm nay trời trong, mây trắng. Rau dền đang vui vẻ gặm cái bánh mì 30k người yêu đưa cho thì thấy có bạn trẻ xinh xinh cứ nhìn mình toé tia lửa điện làm Rau dền ăn bị nghẹn. Tớ ham ăn thì ham ăn thật đấy, nhưng mà không ngờ còn có người ham ăn hơn tớ cơ! Nhìn chằm chằm cái bánh mì của người ta, đói thế cơ à?
-Bạn KHẮC TRINH này, sao thế?
Mạn phép được nhấn mạnh từ "Khắc Trinh". Bạn à, cái tên bố mẹ bạn đặt cho bạn thật là sâu xa và đầy trọng âm!
-Bánh mì đó là anh Sơn mua à?
Trinh chỉ vào cái bánh mì tớ đang cầm trên tay, hỏi. Tớ gật đầu. Chuẩn rồi, của anh họ bạn mua đấy! Bạn rõ ràng nhìn thấy lù lù còn cố tình hỏi là sao?
-Cậu... từ nay về sau... có thể đừng ăn bánh mì anh Sơn mua được không?
Tớ lắc lắc đầu vô cùng vô tội.
Mặt Trinh có vẻ thộn lắm. Bạn đần ra một lúc lâu rồi kéo ghế gồi vào cạnh tớ. Trinh thở dài, tay chống cằm, bày ra cái dáng vẻ uỷ khuất đầy đáng thương y đúc mấy con bánh bèo vô dụng trong ngôn tình ra nói chuyện với tớ:
-Cậu có biết là tớ đơn phương anh Sơn 4 năm trời không? Từ lần đầu tiên gặp tớ đã thích anh ấy rồi. Tớ biết tớ là em họ, không thể có quan hệ lằng nhằng với anh họ của mình được, nhưng thích là thích, làm sao cấm được đúng không cậu?
-Ừ, rồi sao?
Tớ gật gù ăn tiếp trước con mắt trợn trắng của Trinh. Cái kiểu muốn đối thủ âm thầm rút lui này có lộ liễu và tầm thường quá không? Cậu đơn phương thì kệ con mẹ cậu chứ kể với tớ làm cái của nợ gì? Cậu tưởng tớ sẽ vứt đi một cục vàng chỉ vì mấy cái đơn phương 4 năm của cậu à? No no no bạn trẻ à, sống là phải thực tế, mấy cái thơ mộng ảo tưởng đó nên sớm vứt cho chó gặm đi!
-Cậu... bạn bè thế à?
-Eh, thành bạn bè từ lúc nào vậy cậu?
Trinh tức đỏ mặt, cái chân tưởng chừng thon nhỏ dậm bình bịch xuống sàn tạo ra những âm thanh như voi chạy. Người ta hay nói con gái vẻ ngoài hiền lành thường rất nguy hiểm và khủng bố. Cứ lấy bạn Trinh ta làm ví dụ, lúc bạn tức cái mặt xinh xắn của bạn liền nhăn như quả táo tàu, bộ dạng e ấp như đoá sen non thường ngày lập tức chuyển thành khủng long bạo chúa với vận tốc ánh sáng. Thiện tai thiện tai...
***
-Lớp trưởng có cái khuyên tai đẹp thế? Ở đâu đấy?
Đang là giờ 5 phút, Trinh ngoái cổ lên bàn tớ, lấy tay mân mê chiếc hoa tai màu đỏ rực trên TAI TRÁI CỦA TỚ. Tớ hơi nghiêng đầu ra tránh, giọng bình thản:
-Người yêu cho!
Trinh dừng động tác, mặt đanh lên, hừ nhẹ rồi thu tay về.
-Ê Quế, ra đây anh bảo!
Bỗng ló ra cái đầu anh Sơn Són ở bên ngoài vẫy vẫy, nhìn kĩ sẽ thấy ở một bên tai anh ý cũng có một chiếc khuyên tai màu đỏ gần tương tự. Trinh tia thấy tức điên người, lồng lộn lấy son trát đi trát lại lên môi cho bõ tức. Tớ cũng mặc kệ, nhe nhởn đi ra ngoài đón lấy mấy cái kẹo người yêu mua cho, đứng đấy buôn dưa lê dưa chuột.
-Bạn gái đang làm gì đấy?
Mịa, cái giọng kìa!
-Đang đi đánh ghen!
-Đánh ghen với ai cơ?
Cái mặt, ngu ngơ đáng đánh đòn.
-Với em họ ai đó.
-Bạn gái à, hôm nào lại đi chơi đi!
Thằng người yêu khốn nạn cười hì hì, gãi đầu gãi tai nói, đoạn khoác vai bạn gái ôm sát vào người. Cái kiểu tán tỉnh trắng trợn này chả biết có bao nhiêu em chết rồi đây?
Nghe người yêu thủ thà thủ thỉ, lại nhớ đến cái "first kiss" củ chuối hôm trước là Rau dền lại trợn mắt lên, tức giận thốt ra một chữ:
-Đéo!
-Thôi mà...
Ai đó nũng nịu, lấy tay nựng nựng má người kia. Ai kia vùng vằng định bỏ vào trong lớp. Ai đó lại kéo người kia lại, nhẹ nhàng khuyên lơn mua chuộc, hứa mua cho cái balo mới. Ai kia lại chần chừ, chần chừ, bị người yêu vừa kích đông kích tây hứa này hứa nọ liền bị lung lay. Cuối cùng dưới cái ôm đầy đáng thương của người yêu "đành" đồng ý.
Hai bạn trẻ không để ý, bạn Trinh ngồi trong, nóng hết cả ruột gan phèo phổi.
***
-Cái hoa tai của tao, có đứa nào thấy không?
Tớ hoảng hốt lúc quanh bàn tìm chiếc khuyên tai màu đỏ rực. Mẹ nhà nó, mới chợp mắt có vài phút đã lại bị đứa nào "bếch" mất cái khuyên tai rồi. Thời buổi bây giờ tởm thật, đéo cẩn thận đề phòng là bị nhảy đồ như chơi.
-Không thấy sếp ơi!
-Đằng này cũng không có!
-Đằng này cũng thế!
.....
Lần lượt từng bàn báo cáo. Sếp lớn mất đồ, nhân viên có vẻ rất phối hợp tự lục cặp nhau, tự kiểm tra chéo bàn nhau, lần mò khắp sàn. Tớ điên máu vò đầu bứt tai. Đờ mờ, bà mày nguyền rủa tổ tông dòng họ đứa nào lấy khuyên tai bà, nguyền nó đi đường ngã chúi đầu vào cứt chó, nguyền nó đi tắm chõ mõm vào bồn xí, nguyền nó ăn cháo mắc xương, ăn cơm mắc nghẹn, nguyền nó nôn ra không xong mà đi ỉa cũng thọt vào, nguyền nó ăn nhầm thức ăn cho chó, nguyền nó bị tào tháo rượt cho quặn ruột phọt phân ra bằng đường miệng luôn đi!!!!!!!!!!
Nói chung cái bài ca nguyền rủa của sếp lớn thì còn dài lắm. Người ta nói giận quá mất khôn. Cứ mải chửi mới rủa thì làm sao mà để ý được cái thứ màu đỏ lấp loé từ lòng bàn tay của bạn Trinh kia?
***