Tình Yêu Cappuccino

Cái lạnh dường như không làm giảm bớt dung mạo xinh đẹp kia,

Trang điểm dù có đậm cũng không che nổi vẻ đẹp tự nhiên trời sinh của cô ấy,

Thật khiến con tim bối rối.

1.

Trong hai ngày tiếp theo, George đều không đến tìm tôi, có thể là bận chạy tiến độ quay.

Tôi cũng bận đến nỗi không còn thời gian để nghĩ đến cậu ta.

Hội thảo chính thức bắt đầu. Sáng dậy ăn cơm ở nhà ăn, sau đó thầy trò vội
vàng đến phòng hội nghị nghe báo cáo. Trên đường giáo sư Lưu dặn dò tôi
nhất định phải ghi âm lại cẩn thận, khi rảnh rỗi chỉnh lý thành bản
thảo, sau khi mang về trường có thể chia sẻ với bạn học, đây cũng là tài liệu cực tốt đối với luận văn trong tương lai. Nên tôi vừa ghi âm, vừa
cố gắng căng tai để không bỏ sót từng từ, chỗ quan trọng ghi lại.

Hai tiếng rưỡi nghỉ buổi trưa, nửa tiếng trong nhà ăn, còn lại hai tiếng
nghỉ trưa. Chiều lại là báo cáo học thuật dài ba tiếng rưỡi, những người phát biểu đều là những người ưu tú trong học thuật, một chữ đáng ngàn
vàng, tôi không dám lơ là.

Sau bữa tối, về đến phòng bắt đầu vừa
nghe ghi âm vừa chỉnh lý thành bản thảo, ngay cả lên mạng chào hỏi Văn
Hinh và Văn Hạo đều không có thời gian. Cho đến đêm khuya mới lên
giường, nhắm mắt ngủ đến khi trời sáng.

Chiều ngày thứ tư đến Hồng Kông.

Hội thảo đã gần kết thúc, chỉ còn vài học giả sẽ phát biểu, trong đó có
Giáo sư Lưu. Đạo diễn Trương hôm nay mang theo một biên kịch và George
trong đoàn phim đến tham dự hội thảo, ba người ngồi kín đáo ở hàng cuối
cùng, chỉ khi hội thảo kết thúc, tôi mới nhìn thấy chiếc mũ bóng rổ của
George và cặp kính đen to của đạo diễn Trương.

Bài phát biểu của
Giáo sư Lưu rất thành công, tiếng vỗ tay rầm rộ. Đạo diễn Trương lên bục bắt tay chúc mừng, George nhân cơ hội chạy đến bên tôi: “Hai ngày nay
thế nào? Hôm đó đuổi mình đi cũng không gọi điện xin lỗi! Cậu không thấy buồn sao?”

Tôi khóc dở mếu dở: “Mình rất bận, đang chuẩn bị ngày mai xong việc sẽ đi đền tội đây!”

“Vậy không cần nữa, mình vẫn còn việc cầu xin cậu, cậu hứa với mình coi như
là xin lỗi rồi. Mình rất độ lượng, không tính toán với con gái.”

“Việc gì? Nếu lại muốn ngủ trên nền của phòng mình, thì mình không đồng ý.”

“Tạm thời giữ bí mật, cậu sẽ biết!” Cậu ta ra vẻ thần bí. Tôi không hỏi nữa, đi chào hỏi đạo diễn Trương và người biên kịch.

Đạo diễn Trương lại nói với Giáo sư Lưu và tôi: “Việc chính lần này của hai người coi như đã kết thúc viên mãn rồi, còn lại hai ngày có thể đi làm
một số việc phụ rồi. Trước tiên tôi sẽ chính thức mời hai vị đến phim
trường. Những tình tiết nhỏ của bộ phim đương nhiên còn cần người chuyên nghiệp chỉ dẫn mới được.”

Giáo sư Lưu cũng không khách khí, vui
vẻ đồng ý: “Được, sáng mai chúng tôi sẽ đến. Ninh Khả là fan của điện
ảnh. Vất vả ba ngày rồi, giờ phải đi xem phim rốt cuộc được quay như thế nào chứ. Thuận tiện còn muốn gặp mặt các ngôi sao, phải không Ninh
Khả?”

Tôi sung sướng, cảm ơn thầy đã hiểu.

Đạo diễn Trương lại nói: “Tôi và biên kịch còn có một số việc muốn hỏi ý kiến Giáo sư
Lưu, tiện ăn cơm tối với mấy người bạn già thì sẽ trao đổi luôn, các
thanh niên tự đi tìm trò vui nhé!


George như chỉ đợi câu nói này, quên cả chào, kéo tôi chạy ra ngoài.

Tôi ngăn lại: “Đi đâu, mình phải về phòng cất đồ.” “Được, cất đồ trước!”

2.

Chiều tối, George dẫn tôi đến vịnh nước cạn. Lúc đến vừa đúng lúc mặt trời
lặn, mặt trời tỏa sáng trên mặt biển và trên bờ cát, ánh vàng lấp lánh,
đắm say lòng người.

Chúng tôi ngồi bên biển vừa ăn tôm tươi và
mực bút nước, vừa uống bia, ngắm mặt trời đỏ như say rượu, từ từ lặn
xuống mặt biển. Gió mát thổi qua, thành phố lên đèn, xung quanh như
những viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, toàn bộ Hồng Kông tỏa ra sức hấp dẫn của thành phố quốc tế khó nói thành lời.

George hỏi tôi: “Thích Hồng Kông không?”

“Thích. Có thể giống như Văn Hạo nói, Hồng Kông là một sa mạc văn hóa nhưng sự
nhiệt tình tiến thủ, hướng lên ở đây, nói con người ở đây thế lực không
bằng nói họ yêu cuộc sống, họ hy vọng dựa vào sự nỗ lực của mình đổi lấy cuộc sống tốt hơn, có gì là không đúng. Mỗi người trẻ tuổi mang mộng
tưởng đều sẽ thích nơi này, vì nó thúc giục bạn tiến lên, ép bạn không
được dừng bước.”

“Mình cũng thích. Ở đây vừa thời thượng, vừa
thương mại. Những nhãn hiệu cao cấp và những thứ rẻ nhất đều có mặt ở
đây, cậu muốn lựa chọn kiểu nào cũng được.”

“Phải. Tiếc là Visa của mình chỉ có 7 ngày, hai ngày nữa mình phải về rồi, còn chưa kịp cảm nhận được dư vị của Hồng Kông!”

“Không cần tiếc!” George nói, nhìn thẳng vào mắt tôi, “đoàn phim luôn thiếu
một cố vấn văn học, đạo diễn Trương thường nói tác phẩm của Trương Ái
Linh có quá nhiều người đọc, quá nhiều người nghiên cứu, điện ảnh chỉ
cần có một chút không đúng sẽ khiến người ta cười, nên cần mời một
chuyên gia, mình giới thiệu cậu rồi!”

Tôi nghe xong kinh ngạc, há hốc miệng: “Mình? Cậu nói để mình vào đoàn phim của các cậu?”

“Đúng vậy, mình xin ông ấy suốt hai ngày, ông ấy mới đầu muốn tìm học giả ở
Hồng Kông, hơn nữa dùng cậu còn cần phải đi gia hạn Visa. Nhưng ông ấy
rất ấn tượng về cậu, mình lại xin ông ấy mỗi ngày, nên đạo diễn đã đồng ý rồi. Hôm nay đạo diễn sẽ nói chuyện với Giáo sư Lưu.”

“Nhưng, nhưng....” Tôi vẫn còn chưa bình tĩnh lại.

“Nhưng, cái gì?”

“Mình không thể tin vào điều đó! Vậy mình phải ở lại bao lâu?” Tôi nghĩ đến vấn đề rất hiện thực này.

“Ít nhất hai tháng.”

Tôi lập tức ủ rũ: Hai tháng? Văn Hạo sẽ không đồng ý, anh ấy chắc chắn
không đồng ý, anh ấy vốn không muốn để mình đến Hồng Kông.

“Sao
vậy? Cậu không muốn sao? Cậu vừa còn nói hy vọng có thể ở lại Hồng Kông
lâu hơn, đây là cơ hội tốt. Cậu cũng biết, mỗi bộ phim của đạo diễn
Trương đều là tác phẩm quý.”

“Không phải không muốn, chỉ là mình còn phải suy nghĩ kỹ, cậu biết là quyết định này rất phức tạp.”

“Mình thấy chẳng có gì phức tạp. Cậu không nỡ rời xa thầy giáo của cậu, đúng

không? Nếu anh ta thực sự yêu cậu sẽ để cậu ở lại. Đây thực sự là cơ hội tốt, Ninh Khả.” Thấy tôi không có phản ứng gì, George lại thành khẩn:
“Thực ra mình cũng hy vọng cậu có thể ở lại. Giờ mình chưa phải là ngôi
sao, chưa có trợ lý, nhưng rất nhiều việc, rất cần có người nhắc nhở.”

Trong lòng tôi rối như tơ vò, chỉ nói: “Cho mình chút thời gian suy nghĩ,
thời gian hai tháng không hề ngắn. Mình vẫn cần bàn bạc với ba mẹ. Dù
thế nào, ngày mai mới có thể trả lời cậu!”

Cả hai lúc này đều
chẳng còn tâm trạng ngắm cảnh, liền đứng dậy về trường. George lần này
cũng không ở lại lâu, chỉ nói với tôi: “Nghỉ ngơi đi, hãy suy nghĩ kỹ
nhé!” rồi ra về.

Lúc sau, Giáo sư Lưu quả nhiên đến nói với tôi
việc này, nói là đạo diễn Trương hy vọng tôi có thể ở lại, làm cố vấn
văn học cho đoàn phim.

Tôi hỏi ý kiến Giáo sư: “Thầy nghĩ sao ạ ?”

“Đương nhiên là cơ hội tốt hiếm có rồi! Tác phẩm của đạo diễn Trương có tính
nghệ thuật rất cao, tương lai đều là tác phẩm tên tuổi trong lịch sử
điện ảnh, trò có thể tham gia, có thể nói là mở ra một trang mới trong
cuộc đời. Sau khi tốt nghiệp nếu trò có ý phát triển về phương diện điện ảnh thì càng tốt, nếu muốn vào ngành nghề khác, ít nhiêu cũng có tác
dụng.”

Dừng một lát, Giáo sư lại nói: “Thầy đưa em đến Hồng Kông, lại để em một mình ở đây cũng không yên tâm. Nhưng thanh niên nên nắm
bắt cơ hội, huống hồ giờ thông tin phát triển, có thể liên lạc với người nhà mọi lúc. Ở đây lại có đạo diễn Trương và George chăm sóc em, chắc
chắn không sao, chỉ chờ xem em có dũng khí không thôi!”

Tôi hứa
với thầy sẽ suy nghĩ kỹ, ngày mai đến phim trường sẽ có câu trả lời.
Giáo sư Lưu cũng dặn dò tôi nghỉ ngơi rồi quay về phòng.

Gọi điện cho ba mẹ, họ nói giống hệt Giáo sư Lưu.

Mở máy tính lên mạng, thấy Văn Hạo đang online, tôi nhất thời không dám
nhắc đến việc này. Tôi biết tôi chỉ để lộ một chút chí hướng muốn ở lại
đều sẽ tổn thương đển anh, anh vẫn ở đó bố trí thật đẹp căn phòng để chờ tôi.

Tôi lật đi lật lại trên giường. Tôi dường như nhìn thấy một bên là tình yêu, một bên là sự nghiệp, thật không biết nên lựa chọn như thế nào.

3.

Sáng dậy, mặt trời chiếu cao, bầu trời trong xanh như một tấm vải satanh.

Ăn bữa sáng xong không lâu, đoàn phim cử xe đến đón thầy trò tôi. Đến cùng với xe còn có biên kịch đã gặp mặt. Giáo sư Lưu giới thiệu với tôi, anh ta là Ngô Tử Hoa, tuy mới 30 tuổi nhưng đã là biên kịch của nhiều bộ
phim, đều nhận được nhiều giải thưởng trong ngoài nước.

Nghe tôi
gọi là: “Ngài Ngô”, anh ta liền khiêm tốn nói “Không dám, không dám, đạo diễn gọi tôi là Tiểu Ngô, giờ cả đoàn già hay trẻ đều gọi tôi là Tiểu
Ngô. Hai người cũng gọi tôi như vậy nhé, nghe rất trẻ.”

Sau đó
lại nói: “Ngoại cảnh chúng tôi đã quay được khá ổn rồi, thời gian còn
lại quay nội cảnh, thuê một biệt thự ở lưng chừng núi. Căn nhà đó vốn có rất nhiều lịch sử, chúng tôi lại bài trí rất tinh tế, nhưng có phù hợp
với nguyên tác không thì mời Giáo sư Lưu và Ninh Khả kiểm định giúp.”

Nói xong xe chạy qua thành phố, chỉ thấy khắp nơi trên đường đều là dòng

người hối hả, nam mặc quần dài áo sơ mi, giầy da bóng loáng, tóc gọn
gàng. Nữ thì trang điểm tinh tế, giầy cao gót.

Ngô Tử Hoa nói:
“Các thành phố lớn trên thế giới tôi đều đi qua, Hồng Kông vẫn là thích
hợp nhất với bốn chữ “Tích cực tiến thủ”.

Nghĩ cũng phải, nếu không Trương Ái Linh cũng không so sánh nó với Thượng Hải.

Xe lên lưng chừng núi, lại rẽ sang một đường xe riêng rất dài. Quái lạ, ở
Hồng Kông tấc đất tấc vàng, con đường này thật là hiếm có. Xe chạy gần
một phút mới thấy một biệt thự kiểu Trung Quốc cổ xưa, hoành tráng, nằm
cao cao ở cuối đường.

Chúng tôi xuống xe, bước vào. Vào cửa sắt
là một thảm cỏ đáng yêu được cắt tỉa rất đều, cổng là cửa gỗ kim điêu
khắc hoa mới được sơn lại, mang khí chất phú quý nhẹ nhàng.

Khi
chúng tôi bước vào trong, trong phòng khách rộng và sang trọng, một bên
là cảnh tượng hoa lệ, một bên là người và thiết bị quay. Lúc này đang
quay cảnh Cát Vi Long lần đầu tiên cầu kiến cô.

Chúng tôi đứng
yên lặng ở đó, chỉ nghe thấy đạo diễn Trương hô: “Cắt, nghỉ ngơi nửa
tiếng”. Trong lúc mọi người reo hò, tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt nữ vai
chính Hàn Vũ Băng, cô đã lướt qua, không thấy bóng dáng nữa.

Đạo diễn Trương đến đón thầy trò tôi.

George cũng không biết từ đâu xông ra, vỗ mạnh vai tôi ở phía sau.

Sau đó, đạo diễn Trương dẫn thầy trò tôi lên tầng, đi tham quan phim trường.

Điện ảnh thật là trò chơi kỳ diệu.

Phim trường là nơi đan xen giữa mộng ảo và chân thực, bên cạnh cảnh tượng cổ điển hoa lệ, là những đường máy quay, còn có đèn, máy chiếu. Trong ống
kính là nam thanh nữ tú trong những trang phục đẹp, nắm quyền sinh sát
đối vói ống kính lại là những người không chải chuốt, chân thực. Điện
ảnh như giấc mộng ngọt ngào được những nhà điện ảnh tạo nên, họ nỗ lực
thể hiển những giấc mộng này tới khán giả, mang đến hưởng thụ và suy
ngẫm có ý nghĩa.

Giáo sư Lưu hết lời khen cách bài trí, liên tục khen đạo diễn Trương rất chi tiết.

Đạo diễn Trương khiêm tốn lắc đầu, sau đó lại hỏi tôi “Giáo sư Lưu truyền
đạt ý của tôi rồi chứ? Cô thấy sao? Đoàn làm phim đang thiếu hiền tài,
thù lao thì cô có thể yên tâm, sẽ cao hơn cùng ngành! Thực ra tôi cũng
có chút lo lắng. Bộ phim này tôi đã lên kế hoạch trong nhiều năm, nó có
thành công không, chúng ta không thể đoán trước, tuy tất cả mọi người
đều cố gắng, giờ chỉ có thể chờ xem biểu hiện của người mới. Ninh Khả,
cô nghiên cứu Trương Ái Linh, lại là bạn cùng tuổi với George, tôi hy
vọng cô có thể dùng những ngôn ngữ của người trẻ tuổi truyền đạt cho cậu ta nhiều hơn về bộ phim này, nếu trong quá trình quay có thể kịp thời
nhắc nhở, tạo cảm hứng cho cậu ta càng tốt.”

Tôi trầm ngâm vài
giây, trong phút chốc không biết có điều gì đó thúc giục tôi thốt ra:
“Cảm ơn đạo diễn Trương cho tôi cơ hội này, sau này mong đạo diễn quan
tâm và chỉ bảo nhiều hơn!”

Mọi người đều vỗ tay, George vui đến nỗi liên mồm huýt sáo.

Đạo diễn Trương lại nói: “Chúng tôi còn phải quay ở Hồng Kông hai tháng,
sau đó ra phim và tuyên truyền và quảng bá sẽ hoàn thành ở Bắc Kinh, nếu việc học không bận thì cô hãy kiên trì cho đến khi bộ phim được trình
chiếu mới thôi nhé! Tin ở tôi, không có việc gì khiến mình mãn nguyện
hơn là việc thấy bộ phim mình tham gia ra đời đâu!”

Tôi nhìn Giáo sư Lưu, Giáo sư an ủi tôi: “Em yên tâm, dù sao học kỳ sau trường cũng
sẽ sắp xếp cho các em thực tập, em bắt đầu từ bây giờ nhé!”

“Chúng tôi sẽ có người làm Visa cho cô. Cả đoàn giờ đều ở khách sạn lưng chừng núi, hôm nay cô chuyển đến hay đợi Giáo sư Lưu rời khỏi Hồng Kông mới

chuyển?” Đạo diễn hỏi.

“Hai ngày nữa chuyển, ban ngày tôi đi xe
lên, sau khi quay xong tôi muốn cùng Giáo sư Lưu thưởng thức món ăn Hồng Kông.” Tôi cười.

“Ha ha, đúng vậy, thầy trò tôi lần này đến Hồng Kông, tâm nguyện lớn nhất chính là thỏa mãn cái miệng!”

Sau khi hàn huyên xong, đạo diễn Trương chính thức đưa kịch bản vào tay
tôi, nhắc tôi hôm nay quay về đọc trước một lần, ngày mai chính thức bắt tay vào công việc. Tôi nhận lấy kịch bản, trong lòng vừa mừng vừa lo,
tôi nên nói với Văn Hạo thế nào đây? Sau hai tháng mới gặp mặt, anh có
chấp nhận không?

Hôm đó chúng tôi ở lại biệt thự cho đến khi đoàn phim quay xong, đạo diễn và Giáo sư trao đổi rất nhiều ý kiến. Còn tôi
cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi sao Hàn Vũ Băng như ý nguyện! Bản thân cô
ấy lạnh băng như cái tên, ngoài đạo diễn nhắc cô khi diễn, cô ta mới gật gật đầu hay nhắc khẽ vài vấn đề, ngoài ra chỉ là chỉ đạo trợ lý vài
việc đơn giản như uống nước, trang điểm lại.

Nhưng sự lạnh lùng
này dường như không làm giảm bớt sự xinh đẹp nơi cô, dù trang điểm có
đậm cũng không thể che lấp nét đẹp trời sinh, khiến mọi người phải trầm
trồ. Để lên hình thon thả, thân hình của cô còn gầy mỏng hơn người bình
thường, cánh tay và đùi nhỏ đến nỗi gió có thể thổi bay.

Tôi nghĩ thầm: Đẹp thì đủ đẹp, nhưng Cát Vi Long dưới ngòi bút của Trương Ái
Linh dường như không có khí chất lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, cô ấy ít
nhất vẫn nên có chút nhân nhượng cầu toàn và nóng lòng muốn thử mói
đúng.

Sự thực chứng minh một khi ống kinh ngắm thẳng Hàn Vũ Băng, toàn bộ con người cô như biến thành con người khác, thần tình lạnh lùng mất tích không dấu vết giống như giọt nước nhỏ xuống sa mạc. Cô cô độc
đứng trong biệt thự xa hoa của bà cô, đối diện với người thân đã ở tuổi
trung niên nhưng bất chấp tuổi già, như giữa hai người xa lạ, cô rụt rè
như một trái táo xanh, e sợ trong bộ dạng thấp hèn cầu xin đối phương.
Tôi nghĩ thầm Hàn Vũ Băng có thành công ngày hôm nay quả không phải ngẫu nhiên, kỹ năng diễn rất tuyệt vời. Đạo diễn Trương và Giáo sư Lưu nhìn
nhau gật đầu, cũng khen ngợi kỹ năng diễn của Hàn Vũ Băng.

Sau khi quay xong chúng tôi cùng ăn cơm với hầu hết với nhân viên của đoàn phim, đương nhiên ngoài Hàn Vũ Băng.

Sau bữa cơm George nhất quyết theo xe tiễn tôi và Giáo sư về Đại học Hồng
Kông. Tôi khẽ nói với cậu ta: “Còn có hai tháng bên nhau, cậu mau về
khách sạn nghỉ ngơi đi!”

Nghe vậy cậu ta mới thôi không đòi theo.

Trên xe Giáo sư Lưu nói: “George Trần rất cừ, thông minh chăm chỉ, lại không ngang ngược như người khác, rất có giáo dưỡng. Có cậu ấy rồi, để lại em ở Hồng Kông thầy cũng yên tâm hơn.”

Tôi hiểu ra ẩn ý trong lời nói của thầy, nhưng cũng không biết nên phân biệt thế nào.

Về phòng nhanh chóng bật máy tính, Văn Hạo đã online đợi tôi lâu rồi, thấy tôi anh gửi nhanh tin nhắn: “Ngày kia là về rồi, chơi đủ chưa vậy? Muốn ăn gì? Sáng mai anh đi mua!”

Trong lòng tôi đột nhiên thấy áy náy, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể đáp lại một câu: “Xin lỗi.”

“Cái gì?”

Tôi nghĩ dù thế nào đều phải nói, thà rằng nói sớm với anh nên liền trả
lời: “Em sẽ vào đoàn làm phim “Trần Hương Tiêu” làm cố vấn văn học, còn
phải ở Hồng Kông hai tháng nữa mới có thể về Trường Đại học W.

Ấn phím gửi tin nhắn đi, tôi thấp thỏm không yên đợi chờ hồi âm.

Thấy đầu kia hồi lâu không phản ứng, tôi tiếp tục gõ “Thật xin lỗi! Nhưng đây là một cơ hội tốt, em không muốn bỏ lỡ!”

“Vậy em không sợ bỏ lỡ anh sao?”

“Em sợ, rất sợ. Do đó mong anh khích lệ em!”

“Mặc cho số phận vậy!” Nói xong, Văn Hạo không thèm chào đã offline.

Tôi vội nhấc điện thoại gọi vào di động cho anh. Chuông kêu hồi lâu nhưng không ai bắt máy.

Bình tĩnh lại, tôi biết kết quả sẽ như vậy. Nhưng không biết tại sao biết rõ anh sẽ tức giận nhưng phút đưa ra quyết định đó, tôi vẫn lựa chọn nắm
bắt cơ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận