Tình Yêu Cappuccino

Đêm Bắc Kinh tháng 12,

Nhiệt độ đã đủ để đóng băng,

Còn tôi vẫn khoác chiếc đầm mùa hạ mỏng manh.

Ngô Thẩm hơi mập, là người mang lại cảm giác an tâm cho người khác, bà ở độ tuổi khoảng 50. Con trai ra nước ngoài mưu sinh, để lại hai ông bà ở độ tuổi trung niên, cơ thể cũng vẫn khỏe mạnh. Mấy năm trước bà về hưu ở
nhà chẳng làm gì nên đến Bắc Kinh nấu ăn, vì bà biết nấu ăn, lại nhanh
nhẹn, rất nhiều gia đình đều muốn nhờ bà giúp đỡ, chúng tôi may mắn nên
gặp được bà đúng lúc bà vừa rời khỏi một nhà.

Ở Bắc Kinh, thu
nhập của bà mỗi tháng không thấp hơn nhân viên văn phòng, sáng bà làm ở
nhà khác, chỉ chiều mới đến nhà chúng tôi. Công việc không vất vả lắm,
thời gian làm việc cả sáng và chiều không quá bảy giờ. Kiếm tiền, bà lại thuê nhà ở Bắc Kinh, đón chồng cùng đến. Bà làm cơm cho người khác, còn chồng lại làm cơm cho bà, bà còn tự hào nói: “Tôi sức khỏe tốt, tinh
thần cũng tốt, làm vài năm nữa có thể mua nhà ở Bắc Kinh rồi!”

Ngô Thẩm nhìn thấy tôi và George đều gầy, nên đau lòng: “Hai người còn trẻ, đều gầy thế này không tẩm bổ không được.” Nên bữa mỗi ngày tối đều đủ
thịt, đủ cá, cả tôi và Goerge ăn đều rất ngon miệng.

Nhưng vui quá hóa buồn, câu này quả không sai.

Một tuần trước khi bộ phim trình chiếu, tôi nhận được lễ phục Chanel được
Hàn Vũ Băng gửi về từ Hollywood, đó là bộ lễ phục màu xanh lam cắt cúp
nửa ngực, chất liệu bằng lụa, những đường may rất nuột, tôn thêm đường
cong của người phụ nữ. Rõ ràng là cỡ của tôi nhưng khi tôi thử thì khóa
không kéo nổi!

Hàn Vũ Băng gọi điện đến, ở đầu kia cao hứng hỏi:
“Khả Khả, thử lễ phục chưa? Lần trước khi mình ở Newyork xem thời trang
thu đông thích bộ lễ phục này, tiếc là năm nay mình quá bận, có lẽ không rảnh để tham gia tiệc loại này, nên mua tặng cậu.

Tôi nhìn chiếc khóa tiếc nuối, vừa cố ra bộ vui vẻ: “Vừa lắm, rất vừa! Thật đẹp, mình không dám mặc bộ lễ phục long trọng này!”

“Sợ gì, cậu giờ là bạn gái của George vừa là bạn mình! Lại là cố vấn văn
học của bộ phim này, trên thảm đỏ cậu phải khiến mọi người ngạc nhiên
mới đúng! Tìm một thợ cắt tóc thiết kế cho cậu kiểu tóc và trang sức
thật đẹp, đến lúc đó mình sẽ theo dõi thông tin, cậu phải để mình mở mày mở mặt đấy!”

Ngắt điện thoại, tôi vội chạy thẳng đến phòng tập
thẩm, mỹ, huấn luyện liên tục hai giờ, cho đến khi mồ hôi thấm ướt quần
áo, giống như cây tảo vừa vớt lên từ nước.

Bụng đói cồn cào về nhà, George đã ngồi bên bàn ăn bắt đầu ăn, mồm miệng toàn mỡ gọi tôi: “Mau ăn đi, đồ ăn hôm nay thật ngon.”

Bụng tôi cồn cào, chẳng chú ý đến gì khác, lao đến ăn. Cho đến khi đã no
bụng tôi mới nhớ ra mình đang giảm béo, hơn nữa chỉ còn một tuần! Nên
liền lấy áo khoác, không kịp nuốt miếng thịt cuối cùng, nói với George:
“Cậu dọn dẹp nhé, mình đi chạy vài vòng rồi về.”

2.

Cả
tuần tiếp theo tôi không thể kiềm chế được cái miệng, chỉ có thể vận
động nhiều hơn để giảm béo, ngoài chạy bộ hai lần vào sáng tối, chiều
còn vận động hai tiếng ở phòng thể dục thẩm mỹ, còn mời huấn luyện và
thầy dinh dưỡng chuyên nghiệp chỉ đạo.

Trong tâm trạng mâu thuẫn, hối hận, căng thẳng, tôi cuối cùng cũng giảm được cân, khóa bộ lễ phục
cuối cùng cũng có thể kéo lên, mà phim của chúng tôi cũng bắt đầu trình
chiếu.

Chiều hôm đó tôi dành ba tiếng để sửa sang đầu tóc, mái
tóc dài vấn lên gọn gàng sau đầu, hai bên để lại một sợi thả trên vai.
Lại trang điểm gần hai tiếng, với lớp phấn nền có thể đủ để trát tường,
lông mi giả có thể dùng để quạt, tôi hoàn toàn không nhận ra người trong gương là ai. Sau đó lại mặc lễ phục, đeo trang sức, vì lễ phục đã rất

bắt mắt, thiết kế tạo hình lại phối hợp một đôi vòng tai pha lê cho tôi, một đôi găng tay bằng da mềm màu đen, chân lại mang đôi giày Rene
Caovilla tuyệt đẹp. Thiết kế thấy sự chênh lệch độ cao giữa tôi và
George nên giới thiệu cho tôi một đôi giày cao 12cm. Tôi vội từ chối:
“Không được, tôi chưa từng đeo cao như vậy, chút nữa căng thẳng nhỡ đâu
té ngã!”

Sau khi thỏa hiệp xong, thiết kế dẫn tôi đến trước mặt mọi người.

Đạo diễn mắt sáng lên, vỗ tay, sau dó khích lệ tôi: “Ninh Khả, Hàn Vũ Băng
không đến, cô chính là vai chính nổi bật trên thảm đỏ tối nay. Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, mặc như thế này chắc chắn rất lạnh, cô phải cắn răng kiên trì rồi, phải giữ nụ cười và tư thế, được không? Sau khi xong tôi
sẽ sắp xếp để cô nghỉ ngơi.”

Tôi gật cầu, trọng trách trên vai thật lớn.

George tiến đến, nhìn tôi: “Ninh Khả, cậu thật xinh đẹp! Không tin cậu thử
nhìn ảnh bây giờ và năm đó xem, thay đổi lớn tới mức... không thể tin là một người.”

“Cậu nói mình trước kia rất xấu.”

“Không phải, lúc đó cậu rất đẹp, rất thuần khiết. Còn giờ đã chín muồi, có khí chất!”

Tôi lườm George, mặc cậu ta, tự khoác áo ngoài.

Sau đó, có xe đến đón chúng tôi, đạo diễn và những người còn lại lên xe đến hiện trường, tôi và George được sắp xếp ngồi xe sau cùng.

Xe
chầm chậm dừng lại trước thảm đỏ. George cởi áo khoác ngoài cho tôi, sau đó xuống xe trước, lại cúi người đưa tay về phía tôi. Lúc này tôi nghĩ
nỗ lực nửa năm nay cuối cùng đã có thành quả, nhưng nhất định không thể
hồ đồ.

Lấy lại tinh thần, tôi đưa tay cho George, sau đó lấy dũng khí bước xuống xe.

Lạnh, thời tiết thật lạnh.

Đêm tối Bắc Kinh tháng 12 nhiệt độ đã đủ để đóng băng, còn tôi trong lễ phục mỏng manh!

Nhưng hai bên thảm đỏ là khói tỏa và những ánh đèn lóe sáng, ký giả liên tục
hô lên: “George Trần, bên này, bên này!”, “George Trần cười lên!”,
“George Trần ôm bạn gái!”

Tôi luôn giữ nụ cười trên môi, nụ cười
đó cũng đã được thiết kế sẵn, đã qua nhiều lần huấn luyện, để tôi hoàn
mỹ nhất. Tôi còn thỉnh thoảng gật đầu theo yêu cầu, cố gắng để thân thể
vốn chẳng có chút tri giác giữ được nét trang nhã. George tuy mặc nhiều
hơn tôi nhưng cũng rất lạnh, lại luôn phối hợp với yêu cầu của ký giả.

Vào hội trường, lập tức có nhân viên cầm áo lông vũ đến khoác lên người
tôi, đưa tôi vào phòng nghỉ. Còn George lại bước vào hiện trường của lễ
công bố.

Trong phòng có máy sưởi được khoác áo lông vũ, ngồi gần
mười phút mới ấm trở lại, lật hai quyển tạp chí mệt mỏi ngáp dài. Cuối
cùng nhân viên phụ trách cầm một chiếc khoác vai màu trắng đưa cho tôi:
“Phim sắp chiếu rồi, cô vào đi, khoác cái này sẽ không còn lạnh, ở trong cũng có máy sưởi.”

Khi tôi xuất hiện, hầu hết mọi người đã ổn
định vị trí, có cả George, cậu ta ngồi chỗ cao nhất ở hàng sau, bên cạnh có một chỗ trống, hiển nhiên là dành cho tôi, thấy tôi bước vào cậu ta
vội nắm tay tôi, đưa tôi đến chỗ ngồi.

Sau khi ngồi ổn định, tôi khẽ nói: “Cậu biểu hiện giống như một người bạn trai quan tâm đến bạn gái.”

“Quan tâm là tác phong của mình. Còn là một người bạn trai phải xem cậu có cho mình cơ hội không?”

“Khéo ăn khéo nói.”

Bộ phim bắt đầu rồi.


Chúng tôi không nói nữa. Tình yêu tuyệt vọng giữa Cát Vi Long và Kiều Kỳ Kiều trình chiếu sau bức màn chiếu.

Lần đầu công chiếu rất thành công, sau khi bộ phim kết thúc mọi người cùng
đứng dậy vỗ tay, rất nhiều người chạy đến bắt tay chúc mừng nhân viên
chế bản, hậu kỳ. Tôi và George thấy vậy cũng ôm nhau, đột nhiên ánh đèn
xung quanh chiếu thẳng vào chúng tôi.

Sau khi tan tiệc, tôi và
George lái xe về nhà, trên đường lại mua pizza, hai người ăn vui vẻ ở
nhà, sau đó tôi lên tầng tẩy trang.

Vừa tẩy trang vừa bật tivi, muốn xem có tin tức liên quan đến lần đầu công chiếu bộ phim không.

Đúng là vận may không tồi, có một kênh đang phát thông tin về lần đâu công
chiếu bộ phim, tôi nhìn thấy mình xinh đẹp đến suýt đóng băng sau đó là
lễ công bố, một ký giả hỏi George một câu: “Xin hỏi cậu trong cuộc sống
có giống như Kiều Kỳ Kiều trong phim không? Cậu nghĩ gì về tình yêu và
bạn gái hiện tại?”

George nghĩ một lát, sau đó nhìn vào ống kính
cười lộ hàm răng trắng: “Tôi vốn có rất nhiều điểm chung với Kiều Kỳ
Kiều, ví như mắt màu xanh lục, tôi nghĩ đây là nguyên nhân đạo diễn mời
tôi diễn bộ phim này. Nhưng tôi và Kiều Kỳ Kiều cũng có khác biệt rất
lớn, anh ta có suy nghĩ tiêu cực, căm ghét thế tục, anh ta lạnh lùng,
đùa giỡn giữa nhân gian là thái độ sống của anh ta, còn tôi lại sống
tích cực, tôi yêu cuộc sống, trái tim tôi luôn ấm áp, tôi sẽ tích cực
theo đuổi tình yêu và thành công. Tôi phải cảm ơn một số người, trước
tiên là đạo diễn, người đã cho tôi cơ hội sáng tạo, sau đó là mẹ tôi, bà luôn nắm bắt cơ hội cho tôi, cuối cùng là bạn gái tôi, cô ấy giúp tôi
biết trân trọng cơ hội! Họ đều là những người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi!”

Tôi lúc đó lặng người, lời cậu ta nói là lời thật lòng hay chỉ là những lời thoại được sắp đặt sẵn? Nghĩ đi nghĩ lại
trong lòng tôi rối như tơ vò.

Đang lúc đó điện thoại vang lên, là Hàn Văn Hinh.

“Khả Khả, Khả Khả! Mình nhìn thấy bọn cậu trên truyền hình! Cậu hôm nay thật đẹp, mình sắp không nhận ra cậu rồi! Còn nữa thổ lộ tình cảm thành thật của Geoige thật cảm động.”

Tôi cười, công kích lại: “Cậu không
biết lúc đó mình sắp đóng băng, chút nữa thì ngã ra đất! Lời mà George
nói chỉ là phương án được công ty sắp sẵn, không phải là thổ lộ tình
cảm!”

“Hả, thật không?” Ngữ khí cô bạn tràn trề thất vọng. Không
biết tại sao trong lòng tôi luôn kỳ vọng lời George nói là thật, không
phải là sự sắp đặt.

3.

Trên báo ngày hôm sao đăng hình tôi và George bước lên thảm đỏ, còn có thảo luận và những dự đoán về bộ
phim, thậm chí có người tiên đoán bộ phim sẽ làm dậy lên làn sóng
“Trương Ái Linh”.

Cùng với bộ phim lần đầu tiên trình chiếu đúng
dịp Giáng sinh. Đúng như mong muốn của chúng tôi, phòng vé ngày đầu tiên đã lập kỷ lục cao nhất trong năm nay, “Trần Hương Tiêu - Đệ Nhất Lư
Hương” và George Trần trở thành chủ đề hot nhất trong dịp lễ Giáng sinh.

Trong khoảng thời gian sau đó, đạo diễn Trương cùng với George và một số
người đi tuyên truyền trên cả nước, tôi xin phép ở lại Bắc Kinh vì phải
nhanh chóng hoàn thành luận văn tốt nghiệp, nếu không khi phim mới quay
sẽ lại bận rộn.


Đến Tết Dương lịch là sinh nhật tôi, lại lớn thêm một tuổi. Từ sáng sớm tôi gọi về nhà chúc bố mẹ năm mới vui vẻ, cũng
cảm ơn mọi người đã yêu thương tôi suốt từng ấy năm.

Nhiều bạn
tốt cũng từ sáng sớm gọi chúc mừng tôi, Hàn Vũ Băng từ nước ngoài gửi
quà sinh nhật cho tôi đúng ngày, George ở nơi khác cũng không quên đặt
một bó hoa hồng và một Cheese cake chuyển đến nhà cho tôi.

Tôi
chuyển tất cả quà vào phòng sách, mở điều hòa, chỉ mặc chiếc váy ngủ
mỏng manh, vừa ăn bánh kem vừa viết luận văn, còn than thở lúc George
không ở nhà, trong nhà thật yên tĩnh.

Viết được một lát điện thoại vang lên, là số điện thoại Bắc Kinh lạ.

“Alo.”

Đầu kia không lên tiếng, tôi lại hỏi: “Alo.'’

“Alo, Ninh Khả, là anh.” Là giọng của Văn Hạo.

“Anh,... ở Bắc Kinh.” Tôi kinh ngạc.

“Phải, giờ anh đang ở sân bay, vừa xuống máy bay.”

“Anh đến Bắc Kinh công tác?”

Đầu kia ngập ngừng: “Không, anh đến dự sinh nhật em.”

Tôi nhớ lại. Sinh nhật một năm trước vì hiểu lầm nên tôi đứng đợi anh cả
ngày ở ga tàu trong ngày tuyết lạnh, kết quả là ốm một trận.

Tròng mắt tôi nóng lên, vội nói: “Anh đợi em, em sẽ đi gặp anh ngay.”

Tôi vội mặc thêm vài chiếc áo, không kịp chải đầu, bắt xe đi thẳng đến sân bay.

Hiển nhiên Văn Hạo chủ quan với nhiệt độ ở Bắc Kinh, ngoài áo len mỏng chỉ mặc một áo khoác màu đen, nhìn thấy tôi anh vẫy tay.

Tôi lao đến: “Thật lạnh, sao anh không đợi bên trong? Bên trong có điều hòa.”

“Anh sợ em đến không tìm thấy.” Anh nhìn tôi chăm chú.

Nhìn anh lạnh đến nỗi mũi ửng đỏ, tôi nhào vào lòng anh, cảm giác cánh tay
anh ôm chặt lấy tôi. Cảm giác cái ôm trong thời khắc này thật chân thực, thật quen thuộc, tôi biết chúng tôi vẫn yêu nhau.

Tôi ngẩng đầu nói với anh: “Đi nào, mình đừng đứng ngốc nghếch ở đây, anh lạnh không? Tìm nơi nào đó đã rồi nóỉ tiếp!”

Tìm được một khách sạn, làm xong thủ tục nhập phòng, tôi theo anh lên tầng.

Vừa vào phòng anh lại vội vàng ấn tôi vào tường, sau đó bờ môi lạnh băng
của anh tiến đến. Sau nụ hôn nồng ấm, nhiệt độ hai người dần dần nóng
lên, xóa tan khí lạnh bên ngoài, Văn Hạo lúc này mới phát hiện trên tay
vẫn cầm túi xách, vội vàng đặt xuống đất, anh dùng hai tay bế tôi, đặt
tôi lên giường...

Tôi nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh bên tai tôi: “Ninh Khả, Ninh Khả, anh yêu em!”

Một lát sau anh lại hỏi: “Em còn yêu anh không?”

Chúng tôi cứ bên nhau như vậy, dường như lại trở về căn phòng thuộc về chúng
tôi, như thể giới chỉ còn lại hai người, tất cả đều không tồn tại.

Cho đến khi trải qua chuyện đó, thân thể chúng tôi áp sát vào nhau mới dần
dần bình tĩnh lại, trong lòng tôi mói chợt đau nhói: Anh sắp kết hôn, có lẽ cũng đã kết hôn rồi, anh sớm đã không còn là Văn Hạo của tôi.

Tôi hoảng hốt ngồi dậy, mặc áo vào. Anh vội ôm tôi: “Sao vậy?”

Tôi hỏi lại: “Anh không phải kết hôn rồi sao?”

Câu hỏi đó như đánh vào điểm yếu của anh, sắc mặt anh u tối, anh bắt đầu lặng lẽ mặc áo.

Mặc đồ vào xong, tôi ngồi trên sofa ôm đầu gối không lên tiếng.

Văn Hạo rót nước cho tôi, chầm chậm nói: “Phải, anh kết hôn rồi, anh sao lại quên chứ, anh... đã cầm giấy đăng ký.”

Tôi nghe anh nói, chỉ chết lặng ở đó. Hóa ra anh thực sự đã kết hôn, còn

tôi bất giác thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác! Chưa từng nghĩ đến có một ngày tôi và anh lại có quan hệ như thế này.

“Ninh Khả, em hãy tha thứ cho anh, lần này anh không phải muốn như vậy chỉ là muốn cho em một sinh nhật, ngoài ra việc anh vội vàng kết hôn cũng có
lý do mà em không biết.”

Tôi ngẩng đầu lên: “Lý do gì?”

“Mẹ anh. Sau khi bố anh qua đòi bà luôn u uất cô độc, không chỉ trí nhớ rất kém mà thường hay quên, tinh thần bắt đầu không tỉnh táo, cuộc sống căn bản không thể tự lo liệu. Anh phải mau chóng đón bà lên, chăm sóc bà,
cũng càn phải đáp ứng tâm nguyện của bà - kết hôn, có một gia đình.”

“Vậy tại sao anh không nói sớm với em?”

“Nếu anh nói với em những điều này em nhất định sẽ làm trái lại với mong
muốn thực sự của mình, miễn cưỡng ở bên anh, đó không phải là thứ em
muốn! Anh không muốn bó buộc em.” Văn Hạo cay đắng nói.

Tôi lặng lẽ khóc.

Hóa ra lúc đó anh tra hỏi tôi không phải vì giữ tôi ở lại chỉ là vì cần có
một đáp án. Tôi vừa khóc vừa đấm vào người anh: “Lẽ nào anh vứt bỏ em
như vậy để kết hôn với người con gái khác? Lẽ nào anh không biết như vậy sẽ khiến em đau lòng biết bao?”

“Anh không có quyền lựa chọn,
Ninh Khả, anh nói sẽ để em tự do. Tim anh luôn đau nhói nhưng vẫn làm
việc, sinh hoạt bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, em không biết anh nhớ em đến mức nào đâu. Em cũng biết trước kia anh không xem tin
tức giải trí nhưng giờ để nhìn thấy em anh chưa từng bỏ qua tiết mục
giải trí trên truyền hình hay mục giải trí nào trên báo, nhưng nhìn thấy em anh lại đau lòng hơn. Rời xa anh, em xinh đẹp hơn, tràn trề sức
sống, nhưng em đã không còn thuộc về anh nữa!” Anh vừa nói nước mắt vừa
rơi xuống.

Tôi hận sự ích kỷ của mình. Tôi muốn bay cao, xem thế
giới bên ngoài, chưa từng thông cảm cho nỗi khổ của anh, còn vì thế mà
cãi nhau với anh vô số lần.

Chúng tôi ôm nhau khóc, giống như hai đứa trẻ làm điều sai trái.

Văn Hạo còn nói với tôi, anh và Liễu My tuy đã kết hôn nhưng không sống
cùng, anh thuê riêng một căn phòng, đã đón mẹ đến Vũ Hán. Anh nói thực
ra anh không hiểu Liễu My, cô ta giống như tảng băng lạnh. Lần kết hôn
này chỉ là nhu cầu của hai người mà thôi, anh cần nhà, cô ta ngoài cần
chuyên đề xuất bản chung có thể còn có cái gì đó mà anh không biết, hiện tại anh cũng không muốn hỏi nhiều.

“Mỗi ngày ngoài làm việc anh còn phải chăm sóc mẹ có bận rộn không?” Tôi hỏi.

“Vẫn tốt. Thường cuối tuần anh đưa mẹ đi viện, đã điều trị một khoảng thời
gian rồi, tình hình của bà cũng biến chuyển tốt, thỉnh thoảng phát tác
không nhận ra ai, còn bình thường vẫn tốt. Lần này nhân lúc trường nghỉ
Tết Dương lịch anh nhờ Minh Huân chăm sóc bà nên mới có thể đến gặp em.”

Tôi vừa ôm chặt anh, vừa lau nước mắt trên mặt trên áo anh, nghẹn ngào: “Văn Hạo, Văn Hạo của em.”

Văn Hạo quỳ trước mặt tôi, dùng tay vuốt tóc tôi, mặt tôi, đau khổ nói:
“Ninh khả, anh vốn không nên đến, em đang sống rất tốt, nhưng anh thực
sự quá mâu thuẫn, phút trước tự dặn lòng không nên quấy rầy cuộc sống
của em, nhưng phút sau lại nóng lòng muốn gặp em. Thấy em trên báo, một
mặt mong em hạnh phúc, mặt khác lại mong em vẫn yêu anh! Nếu không có
tình yêu của em, anh phải làm sao?”

Tôi gật đầu khẳng định: “Em yêu anh, em đương nhiên yêu anh!”

Nước mắt nghẹn ngào, tôi hôn anh thật chặt, hôn lên khuôn mặt đã từng khiến
tôi rung động, cũng từng khiến tôi vỡ vụn, giờ chỉ còn là khuôn mặt
khiển tôi thương xót.

Chúng tôi ôm nhau, nói rất nhiều, như trở
về những ngày ngọt ngào ở trường, nhưng hai người trong lòng đều hiểu
tất cả đã khác, đây có thể chỉ là một lần cáo biệt.

Chúng tôi
không rời khỏi phòng nửa bước, nhờ phục vụ gọi cơm tối, lại gọi một
chiếc bánh kem. Bắc Kinh đã ngập trong tuyết, căn phòng ấm áp vỗ về tình yêu yếu ớt của hai người.

Tôi không nhớ rõ hôm đó chúng tôi nói
gì, cũng không nhớ tối đó chúng tôi đã nóng bỏng bao nhiêu lần. Ngày hôm sau thức dậy tôi phát hiện quầng mắt mình đen đi, bước chân mệt mỏi,
thật giống tối trước khi tôi đi Hồng Kông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận