Tình Yêu Cappuccino

Trong phút chốc,

Tôi đột nhiên nhận ra,

Là mình đã bỏ anh,

Bỏ lại anh giữa hoang mạc cô đơn.

1.

Một mình ngồi đến hơn 10h tối trong ký túc xá.

Chuông điện thoại vang lên phá tan không gian tĩnh mịch, chuông điện thoại xé
vào màng tai tôi, không biết tại sao tim tôi đập nhanh, có dự cảm không
may: “A lô, Ninh Khả.” Là giọng Văn Hạo, “em giờ có thể ra ngoài một
chút không?”

“Đi đâu?”

“Bệnh viện, bệnh viện gần trường đại học nhất.”

“Xảy ra chuyện gì? Anh mắc bệnh sao?” Tôi hoảng hốt, lúc này không thể xảy ra chuyện được.

“Không phải, không phải anh.” Giọng anh không có sức lực, “tóm lại, em mau đến được không? Anh đợi em ở cửa bệnh viện.”

Thấy tôi, giọng anh không còn bình tĩnh: “Là Liễu My, cô ấy bỏ đứa bé rồi.”

“Cô ấy giờ thế nào? Chuyện đó xảy ra khi nào?” Giọng tôi cũng run lên.

“Cô ấy vẫn tốt, đang truyền dịch. Chiều khi chúng ta bảo vệ cô ấy đến bỏ
nó, bác sỹ nói đã hẹn từ hôm trước.” Anh ngập ngừng, “vừa đột nhiên nói
muốn gặp em, nhất định phải gặp, ép anh gọi cho em.”

Tôi gặp Liễu My ở phòng bệnh,

Cô ấy nằm bất động trên giường bệnh với ga trải giường màu trắng, trên
mình đắp chăn mỏng. Mặt cô ấy cũng trắng bệnh như màu giường bệnh vậy.
Cô mở mắt nhìn chúng tôi bước vào, mặt vẫn không chút biểu cảm.

Không biết sau bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng: “Em muốn nói chuyện riêng với Ninh Khả.”

Đây lẽ nào là giọng nói chỉ trích tôi ban sáng? Giọng nói ấy lạnh lẽo như khuôn mặt cô vậy, như bị hút mất linh hồn.

Văn Hạo do dự nhìn tôi, Liễu My cũng nhận ra. Cô cười chua chát: “Anh còn
chưa yên tâm gì chứ? Ngay cả ngồi em cũng không còn sức!”

Văn Hạo lùi ra, đưa tay khép cửa.

Lần đầu tôi ngồi riêng với Liễu My, không ngờ lại trong tình cảnh này.

“Cô đến ngồi bên này đi, sức tôi có hạn, không thể nói to,” Liễu My đưa tay chỉ chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

Tôi ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Cô thấy thế nào? Nếu không...”

“Đừng giả bộ! Tôi không ngốc như Văn Hạo, không bị cô lừa!” Cô ngắt lời tôi,
“tôi gọi cô đến không phải xin lỗi cô, cũng không phải hòa giải, tôi vẫn kiên trì với phán quyết đối với cô, cô không chuyên tâm việc học, tham
lam hư vinh.”


Tôi cúi đầu.

Một lát sau, cô ấy mới thở dài: “Tôi nghĩ về cô như thế nào không quan trọng, nếu không phải Văn Hạo,
với tính cách của tôi, cả đời sẽ không nhìn cô. Tôi nhất định phải gọi
cô đến vì muốn trả lại anh ấy ân tình. Từ hôm nay, tôi cởi trói cho anh
ấy.”

Tôi như lạc vào màn sương vô tận.

2.

“Tôi vẫn
nhớ tôi quen Văn Hạo vào ngày mùng 8 tháng 8 năm 2004 ở Locarno, Thụy
Sỹ. Thời gian ấy Athens đang tổ chức thế vận hội. Lúc đó tôi vẫn đang
nghiên cứu tiến sỹ, nhân dịp nghỉ hè du lịch châu Âu cùng bạn trai.

Bạn trai lớn tuổi hơn tôi nhiều, sớm đã thành gia lập nghiệp, kết hôn sinh
con. Từ khi tôi học khoa này đã theo anh... không sai, là “bồ nhí” như
mọi người nói. Nhưng giữa chúng tôi không đơn thuần là quan hệ giao
dịch, ít nhất lúc đó tôi nghĩ vậy. Có lẽ hai người ở môi trường xa lạ sẽ thân mật hơn, tôi đột nhiên có ý muốn cưới anh. Nhưng anh ta bị giật
mình bởi suy nghĩ của tôi, sáng hôm sau bỏ lại tôi một mình về nước.

Lúc đó, tôi vừa tức vừa hận, liền chu du khắp nơi, chơi trò chơi báo thù.
Lúc đó tôi thật ngốc, cho rằng lên giường với người đàn ông khác sẽ
khiến anh ta buồn, giờ nghĩ lại mới thấy anh ta không hề để ý! Lúc đó
anh ta sớm đã muốn chia tay với tôi, tôi quan hệ với người đàn ông khác
lại là cớ hay dành cho anh ta.

Tôi ngẫu nhiên gặp Văn Hạo ở
Locarno, cũng với tâm lý báo thù đàn ông, chỉ khác là Văn Hạo khác hẳn
với những người tình một đêm khác. Anh cao quý, bác học, lương thiện,
chúng tôi cũng nói chuyện, uống rượu, hát, chẳng khác gì, chỉ là đến
cuối cùng anh lại từ chối tôi.”

Ngập ngừng rồi nói tiếp: “Một
người phụ nữ bị từ chối như vậy, tự nhiên cũng không còn sỹ diện, nên
tôi bỏ đi không lời từ biệt, tôi biết như vậy có thể khiến anh càng nhớ
tôi. Về nước tôi lại trở về bên bạn trai, tất cả trở về như cũ, anh cần
cảm giác kích thích ngoài hôn nhân, còn tôi sớm dã quen coi anh là chỗ
dựa.

Cứ như vậy, tôi lại chìm lún hơn nửa năm. Cho đến khi tôi
sắp tốt nghiệp tiến sỹ, anh ta mới bộc bạch với tôi, muốn kết thúc hoàn
toàn quan hệ này, anh ta già rồi, muốn sống cuộc sống yên ổn, không muốn chơi bời nữa.”

“Tôi biết anh sợ quan hệ chúng tôi vượt quá giới
hạn, anh ta mãi mãi không thể ly hôn vì tôi, Khoảng thời gian đó tôi vô
cùng tuyệt vọng, mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, vừa phải tìm việc
vì bạn trai không còn hỗ trợ về kinh tế, tôi lại phung phí quen rồi,
không có tích lũy, do đó phải mau chóng tìm việc nếu không sau khi tốt
nghiệp chỉ còn cách lang thang đầu phố.”

“Cho đến một ngày, tôi
thấy ảnh Văn Hạo trên chuyên đề học thuật, may là Trường Đại học W đang
tuyển trợ lý có học lực tiến sỹ, tôi liền nộp hồ sơ, rất nhanh được
tuyển, tôi lao đến với Văn Hạo.”

“Lúc đó tôi rất tự tin, tôi tin

anh chưa quên tôi, chỉ cần tôi ngoắc tay, anh sẽ ngoan ngoãn theo tôi.
Tôi vừa bị người ta đá, rất cần có người yêu tôi, chỉ là vì cứu vãn sự
tôn nghiêm của chính mình.”

“Đương nhiên đến chưa lâu, tôi cảm
thấy quan hệ giữa cô và anh ấy không bình thường, nhưng tôi không quan
tâm đến cô. Dù là bề ngoài, học thức, tu dưỡng, tôi đều cao hơn cô không chỉ một bậc, huống hồ cô lại không thường xuyên ở trường... Cô đừng
hiểu lầm, lúc đó tôi không yêu Văn Hạo, tôi vẫn nhớ đến bạn trai của
mình, tôi chỉ muốn khiến anh ta hối hận, anh ta đau khổ vì mất tôi...

Tiến triển của sự việc nhanh hơn tôi tưởng tượng, Văn Hạo không những đồng ý xuất bản chuyên đề với tôi, không bao lâu sau còn cầu hôn với tôi, lúc
đó tôi nghĩ kết hôn cũng chẳng có gì là không thể, dù sao tôi sẽ không
thể yêu được người đàn ông khác nữa. Mà lại không ghét Văn Hạo, kết hôn
với anh ấy cũng là báo thù bạn trai tôi - Văn Hạo trẻ hơn, tuấn tú hơn,
có học vấn hơn, còn có tiền đồ sáng lạn.”

“Lúc đó tôi không hề
nghĩ đến Văn Hạo, thậm chí không hỏi tại sao anh ấy kết hôn với tôi, tôi đương nhiên cho rằng anh yêu rồi. Tôi đúng là bị sự tự tin che mắt,
thực ra lúc đó chỉ cần tôi bỏ ra vài phút suy nghĩ sẽ biết sự tình không như vậy.”

“Kết hôn không lâu, đúng rồi, là Tết Dương lịch, tôi
mang theo tờ đăng ký trở về thành phố Z, giống như một tướng lĩnh khải
hoàn. Bạn trai biết tôi đã có chồng, quả nhiên rất lưu luyến, lúc đó tôi vui mừng đến nỗi không để ý đến chuyện Văn Hạo và cô bị chụp trộm ở Bắc Kinh. Nhưng không lâu sau... tôi phát hiện mình mang thai, phải con tôi không phải của Văn Hạo, anh ta chưa từng chạm vào tôi.”

“Tôi
hoảng sợ, vội gọi cho bạn trai, không ngờ anh ta đã thay số, đổi địa
chỉ, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi! Tôi vừa tức vừa hận, nếu lúc đó tìm được anh ta tôi sẽ không do dự giết anh ta.”

“Về sau
tôi lại nghĩ đến một cách báo thù ác độc chính là sinh đứa bé ra! Sau
này sẽ bế nó đến trước mặt anh ta! Anh ta không phải sợ gia đình đổ vỡ
sao? Tôi để gia đình anh ta đổ vỡ! Không phải anh ta sợ vợ biết sao, tôi sẽ cho vợ anh ta biết.”

“Đúng lúc đó Văn Hạo đến tìm tôi, anh ta nói không cần nhà, không muốn ở trường, muốn ly hôn với tôi, đưa mẹ đến Bắc Kinh tìm cô.”

“Tôi càng hoảng, anh muốn đi, đứa bé của tôi,
kế hoạch của tôi sẽ thế nào? Thế là tôi cầu xin, nói với anh rằng tôi bị bạn trai bỏ, trong bụng còn có con, tôi muốn sinh nó ra, cần anh giúp
đỡ! Văn Hạo đúng là ngốc, sau vài ngày suy nghĩ anh quả nhiên đồng ý.”
Nói đến đây, Liễu My ngẹn ngào.

Ngạc nhiên, cảm động, đau đớn lần lượt trào dâng trong tôi, tôi không biết nên nói gì lúc này.

“Mấy tháng nay, dù tâm trạng anh có tồi tệ đều quan tâm chăm sóc cho tôi và
đứa bé... bụng tôi ngày càng to, nhìn thấy tất cả những việc anh làm cho tôi, so với người bạn trai tuyệt tình, tôi dần dần gạt tâm lý báo thù
sang một bên, chỉ là mỗi ngày đều hy vọng anh ấy đúng là chồng tôi, đứa
bé tôi đang mang đúng là con anh ấy. Nhưng trong lòng anh ấy chỉ có cô,
không hề có một khe hở dành cho tôi.”

“Nếu là thật, tại sao anh ấy không nói với tôi?” Tôi cố nén nước mắt.

“Cô bảo anh ấy nên nói với cô như thế nào?” Liễu My giận giữ, “cô đã vội
vàng ở bên chàng ngôi sao đó! Mỗi lần anh ấy thấy thông tin về hai người đều hút thuốc, uống rượu. Vì sợ ảnh hưởng đến con tôi nên anh không hút thuốc ở nhà, nhưng tôi ngửi được mùi thuốc trên người anh. Tôi chứng
kiến anh tiều tụy, ủ rũ.”

“Cô không biết bao nhiêu lần tôi muốn

nói với anh chúng ta ly hôn nhé, anh đi tìm người trong trái tim anh đi! Nhưng tôi không cam tâm! Có người đàn ông tốt như Văn Hạo, cô lại không trân trọng, nhất định ra nước ngoài. Cô dựa vào cái gì đòi tôi trả anh
ấy cho cô chứ? Tôi biết anh ấy đã từng ái mộ tôi, tôi ảo tưởng sẽ có một ngày anh ấy quên cô, yêu tôi, đến lúc đó, cả nhà chúng tôi sống vui vẻ
bên nhau...”

Nước mắt Liễu My từng giọt từng giọt lăn xuống, cô
nâng tay lên, dùng ống tay lau đi, sau đó nói: “Nhưng âm hồn của cô vẫn ở đó, cô lại trở về. Trưa hôm đó, anh ấy về nhà trong bộ dạng của kẻ mất
hồn, khi nấu ăn quên bỏ muối, không nuốt trôi, tôi biết cô lại trở về!
Quả nhiên buổi chiều mỗi ngày anh mượn cớ lên lớp, đi phòng nghiên cứu
nhưng đều đến ký túc tìm cô! Vì tìm cô, anh để sinh viên ở đó không quan tâm! Cô nghĩ xem, cô hại anh ấy thành ra như vậy?”

Lúc đó tôi khóc không thành tiếng, không thể đáp lại.

Cô ấy lại nói: “Đương nhiên, tôi cũng hại anh ấy! Tôi và đứa bé trong bụng trở thành chiếc gông trên vai anh ấy, chiếc gông mãi mãi không thể
tháo, anh mang chiếc gông này hoàn toàn không đuổi kịp bước chân cô, nên mới bị cô để lại phía sau. Nên tôi quyết định tháo gông cho anh ấy, trả anh tự do. Tôi dám nói sự thật với cô, không sợ bị mọi người chỉ trích. Sau khi tôi xuất viện sẽ làm thủ tục ly hôn, tôi cũng nói rõ sự tình
với trường, sau đó rời khỏi Trường Đại học W... Dù sao, tôi cũng không
hứng thú với sách vở và học thuật, ở đây không có gì đáng để tôi lưu
luyến.”

“Văn Hạo? Anh cũng không đáng để cô lưu luyến sao?” Tôi buột miệng.

“Lưu luyến có ích gì? Tôi đã thất bại rồi, không muốn thất bại một lần nữa.
Hôm nay, tìm cô chỉ là trả lại Văn Hạo nhân tình, nếu tôi không nói rõ
với cô, anh ấy sẽ không tiết lộ bí mật của tôi để làm cô vui.”

“Anh là một đấng quân tử, chỉ đáng tiếc yêu người chỉ muốn hư vinh, vô liêm
xỉ như cô! Tôi không hề hối hận về việc đã mắng cô trong lễ bảo vệ,
ngược lại thấy vui sướng. Nhưng tôi cũng biết làm như vậy, lần nữa tôi
làm tổn thương anh, lần nữa ép quan hệ của tôi và anh vào đường cùng,
anh mãi mãi không tha thứ cho tôi!”

Liễu My nói xong, nhắm mắt không còn quan tâm đến tôi.

Hồi lâu, giọng cô mới vỡ òa: “Giữ trong lòng lâu như vậy dù sao cũng đã nói ra rồi. Tôi cũng mệt rồi, muốn ngủ một giấc. Cô đi đi, mang theo cả Văn Hạo. Ngày mai tôi xuất viện về nhà.”

3.

Tôi ngẩn người ra khỏi phòng bệnh, nặng nề không thể nhấc nổi đôi chân.

Văn Hạo vẫn ngồi ờ ghế dài nơi hành lang, như một khúc gỗ.

Cho đến khi tôi bước đến trước mặt anh, anh mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn
đôi mắt anh mệt mỏi, buồn bã, tuyệt vọng, tôi mới hoàn toàn hiểu được
nỗi đau, vô vọng và cả sự tranh đấu trong anh, hiểu những âu sầu trên
khuôn mặt anh từ đâu mà đến. Tôi im lặng ôm anh, mặc nước mắt mình chảy
trên ngực anh: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”

Anh vuốt tóc tôi, không nói.

Trên đường, tôi kể chuyện Liễu My đã nói với tôi cho anh nghe.

“Anh hận cô ấy!” Văn Hạo nghiến răng, “cô ta quá ích kỷ! Anh không hận cô ta lợi dụng anh, không hận cô ta khiến anh mất em, anh hận cô ta không
trân trọng sinh mạng. Vì báo thù đã dễ dàng vất bỏ đứa trẻ chính mình
muốn giữ lại... năm tháng rồi, một sinh mạng đã thành hình... bị cô ta
sát hại!”

“Có lẽ cô ấy không muốn đứa trẻ sinh ra không có bố, cô ấy không muốn đứa trẻ biến thành công cụ báo thù hoặc chiếc gông trên
người anh.”

“Đó đều là cái cớ! Cô ta không muốn chịu trách nhiệm. Không, là trong lòng cô ta không có tình yêu, yêu anh, yêu bạn trai...
đều chỉ là ý nghĩ của cô ta, cô ta chỉ yêu chính mình!”

Tôi ngắt
lời: “Thực ra lẽ nào em không phải như vậy? Cả năm nay em chỉ nghĩ đến
mình, muốn ra ngoài, không hề muốn dừng lại, nghĩ xem anh cần gì, em có
thể làm gì cho anh. Em không xứng để nói em yêu anh, Liễu My dù sao cũng nói đúng, em ích kỷ tư lợi, tham lam hư vinh!”

“Đừng nói mình

như vậy, Ninh Khả! Là anh làm tổn thương em trước, là anh đẩy em ra, anh vì chức vụ, vì nhà cửa, đã rời xa em... Biết rõ sẽ khiến em đau lòng
nhưng anh vẫn làm, còn tự cho là vĩ đại, anh không phải là kẻ vô liêm xỉ sao?” Giọng anh hối hận.

Chúng tôi không nói nữa, trong tình yêu này, ai cũng không thể tự hào mình đã yêu bằng cả tấm lòng, ai cũng
không thể vỗ ngực nói không hề nghĩ cho bản thân, kết quả đều bị tổn
thương, đều mệt mỏi...

Trở về ký túc, đã hơn 1h sáng. Cả vườn
trường chìm vào giấc ngủ sâu, không có một bóng người, không nghe thấy
một chút tiếng động, chỉ có tiếng gió đưa nhẹ lá cây, Dưới ánh đèn, cửa
ký túc đã vô tình khép lại.

Anh đề nghị: “Vậy đến nhà anh nhé!”

Đang lúc do dự tôi nhìn thấy dưới cây to đối diện xuất hiện một bóng hình cao lớn, là George.

Anh không nói, chỉ nhìn tôi.

Tôi nghĩ sự gượng gạo giữa tôi, Văn Hạo, Liễu My không bằng giữa tôi,
George và Văn Hạo. Những việc hiếm hoi này liên tiếp phát sinh trong ba
tiếng đồng hồ.

Lại im lặng, hai người đàn ông đã lâu không gặp hình như không có ý chào nhau, tôi ở giữa càng không biết nên mở miệng thế nào.

Khoảng lặng qua đi, Văn Hạo lên tiếng trước: “Anh nghĩ, anh nên về trước, mẹ chắc đang lo lắng.”

Tôi “ừm”, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt vội vàng của anh, trong ánh mắt đó là
sự kỳ vọng và nghi vấn. Nhưng tôi không thể trả lời anh, chỉ vờ như
không thấy.

Anh đi rồi.

George không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chăm chăm lên mặt đất.

Đêm càng sâu, vườn trường càng yên tĩnh.

Hồi lâu, Geogre mới ngẩng đầu lên, cũng không nhìn tôi, nhìn thẳng về phía
trước nói: “Đi nào, đến khách sạn của anh !” Nói xong anh đi thẳng ra
khỏi trường.

Làm thủ tục nhập phòng xong, chúng tôi cùng đi về
cầu thang. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn tôi từ phía sau, nóng
đến nỗi như thiêu chín tôi.

“Việc phát sinh ban sáng, anh đã
biết, em có thể nói với anh tối nay đã có chuyện gì xảy ra không?” Vừa
vào cửa, George thả mình trên giường, hỏi thẳng.

“Việc ban sáng, anh sao biết được?” Tôi hỏi.

“Anh gọi điện em không nghe máy, gọi cho Hàn Văn Hinh, là cô ấy nói.”

“Nên anh từ Hồng Kông bay đến?’’

“Em có thể trả lời anh trước không? Mỗi lần đều hỏi anh kiểu đó.” Ngữ khí
của George đã có chút nóng giận, nhưng tôi biết anh giận không phải vì
tôi không đáp mà hỏi lại.

“Được, anh đừng giận, em kể cho anh
nghe.” Tôi liền kể chi tiết sự tình giữa Văn Hạo và Liễu My. Nghe xong
hồi lâu George không lên tiếng, chỉ cau mày ngồi ở đó.

“Anh... sao vậy?”

Hồi lâu mới nói: “Không có gì. Anh chỉ đang nghĩ đến Liễu My, vận mệnh của
anh dường như trong tay cô ta. Lúc đó cô ấy mang bầu, anh mới có cơ hội
có em, giờ cô ấy bỏ đứa bé, anh cũng mất em rồi, đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận