Tình Yêu Chết Tiệt Này

Edit: Gann

Nguyên Anh Hùng đứng dưới ánh nắng của thời tiết tháng bảy, thở dài, tuy rằng bầu trời và không khí ở Bắc Kinh hoàn toàn khác xa với bầu không khí dễ chịu cảnh đẹp ý vui của quần đảo Malaysia này. Nhưng dù sao thì đó cũng là nơi Cố Liên Hảo sống, là thành phố mà Cố Liên Hảo nhớ mãi không quên.

Amy cau mày, gần đây anh ta cùng một cô gái Malaysia rất thân thiết, hiện tại, một cuộc điện thoại từ tổng bộ truyền xuống không thể nghi ngờ là muốn chia rẽ uyên ương. Mà lúc này, tâm tư của Tiểu Phàm cũng đều đang dồn vào mục tiêu tay xách nách mang, mua sắm điên cuồng.

Phong cảnh cùng ẩm thực của nơi này hiển nhiên khiến cho những người vừa mới được mở rộng tầm mắt này quên trời quên đất.

Nguyên Anh Hùng đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra một phần ba khuôn mặt. Ngày đó khi Liên Hảo cách điện thoại dịu dàng nói: "Anh Hùng, khi nào thì anh trở về?"

Trái tim của Nguyên Anh Hùng không nhịn được nhảy loạn nhịp, được rồi, anh thừa nhận là anh có chút lâng lâng.

Cố Liên Hảo cần có Nguyên Anh Hùng.

Đương nhiên, Nguyên Anh Hùng biết câu nói kia của Liên Hảo tuyệt đối không phải là vì tình yêu hay là nhớ nhung gì cả. Nguyên Anh Hùng còn đoán được Cố Liên Hảo nói câu nói kia có lẽ là vì có liên quan đến Lan Đình Phương. Có lẽ là bởi vì Lan Đình Phương khiến Cố Liên Hảo lo sợ không yên, cho nên cô ngốc Cố Liên Hảo này mới coi anh thành cọng rơm cứu mạng.

Bị Cố Liên Hảo coi là cọng rơm anh cũng không ngại, ngược lại, trong lòng còn mừng thầm, vì cô nghĩ đến anh.

Ở Malaysia, Nguyên Anh Hùng cảm thấy làm việc với tổ làm phim ở đây rất thoải mái, tổ làm phim này cùng tổ làm phim ở Bắc Kinh hoàn toàn khác nhau. Ở Bắc Kinh hận không thể đem một phút biến thành 2 phút, mà ở Malaysia, mười mấy người nhàn nhã không khác gì đang trong kỳ nghỉ phép, đạo diễn mỗi ngày mặc quần đùi lôi kéo anh đi khắp nơi tìm cảnh quay đẹp cùng thức ăn ngon.

Qua một, hai ngày, Nguyên Anh Hùng hiểu ra, là vì Lan Đình Phương không muốn anh cùng Liên Hảo tiếp xúc nên mới sử dụng loại phương pháp ngây thơ này. Đối với hành động này của Lan Đình Phương, Nguyên Anh Hùng vô cùng phỉ nhổ, anh cảm thấy nếu như thích một người phụ nữ thì nên dùng hoa tươi, dùng sự dịu dàng, dùng nhiệt tình đến nói cho cô ấy biết.

Nguyên Anh Hùng anh nếu như thích một ai thì sẽ liền trực tiếp nói cho người đó biết. Trên thực tế anh cũng đã làm như vậy, đáng tiếc, Cố Liên Hảo vĩnh viễn cùng anh giả bộ, bày ra đủ loại phòng thủ, đến mức một giọt nước cũng không rò rỉ.

Trong mắt Nguyên Anh Hùng, nếu xét về dũng cảm, không một ai dũng cảm bằng Cố Liên Hảo, xét về yếu đuối, cũng không ai yếu đuối bằng cô.

Ở Malaysia đến ngày thứ mười bốn, tổng bộ đánh một cuộc điện thoại triệu Nguyên Anh Hùng về Bắc Kinh.

Không biết Lan Đình Phương lại muốn chơi trò gì? Nguyên Anh Hùng tò mò, nhưng hiện tại anh không có tâm tư đi đoán việc Lan Đình Phương cho anh trở về là có mục đích gì hay không, hiện tại anh chỉ nghĩ muốn gặp Liên Hảo.

Vừa ra khỏi sân bay, trợ lý hành chính của Lan Đình Phương đã chờ sẵn ở nơi đó, còn làm ra biểu cảm quen thuộc, tỏ thái độ nhiệt liệt hoan nghênh, vô cùng cung kính đưa anh lên xe, vô cùng cung kính nói một câu: "Lan tiên sinh dặn tôi đưa anh đến một nơi."

Nguyên Anh Hùng thật không ngờ là Phương Hữu Vi sẽ mang anh đi thử lễ phục. Phương Hữu Vi giải thích là vì ngày mai anh phải tham dự một buổi tiệc thời trang, vì anh là một trong những người mới được công ty giới thiệu.

Bị giày vò từ giữa trưa đến tối, thật vất vả mới thử xong lễ phục, cho rằng có thể kết thúc công việc, ai biết được, Nguyên Anh Hùng được cho hay là kế tiếp còn phải dùng cơm với một số nhà đầu tư quảng cáo.

Thừa dịp có một chút thời gian rãnh, Nguyên Anh Hùng gọi cho Liên Hảo.

Ban đầu anh vốn là muốn cho cô một bất ngờ, nhưng mà, có lẽ sự bất ngờ này bị bốc hơi mất rồi. Mỗi lần Nguyên Anh Hùng muốn gây bất ngờ cho Cố Liên Hảo, người phụ nữ này luôn có biện pháp khiến cho anh phải thất bại.

Lúc nào cũng là: "Nguyên Anh Hùng, không phải là anh gặp phiền phức gì nữa chứ?".

Lúc nào cũng: "Nguyên Anh Hùng, anh thình lình xuất hiện trước mặt em như vậy thật sự không tốt một chút nào, có thời gian em sẽ đến quản lý anh."

Người phụ nữ này đã thật sự cho rằng anh là di sản mẹ anh để lại cho cô.

Nguyên Anh Hùng lắc đầu, gọi vào số điện thoại của Liên Hảo.

Cuộc gọi của Nguyên Anh Hùng đánh tan sự phiền chán của Liên Hảo, anh vẫn là trước sau như một khoe với Liên Hảo về những diễm ngộ mà anh gặp được, cuối cùng cũng trước sau như một kèm theo một câu: "Liên Hảo, em có ghen không?."

"Có, có, ghen muốn chết." Liên Hảo vô cùng phối hợp với anh.

Vốn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục cùng cô nói đùa, bởi vì Nguyên Anh Hùng từ trước đến nay là một bậc thầy trong giao tiếp, anh luôn ở thời điểm thích hợp nói một ít lời nói khiến cho cô thả lỏng.

"Liên Hảo, anh vẫn luôn đợi em." Trầm mặc một lúc, anh cúi đầu nói ra.

Không chờ Liên Hảo phản ứng, anh liền tắt điện thoại.

Liên Hảo nhìn điện thoại ngẩn người, thế giới tình cảm của Cố Liên Hảo khi nào thì đột nhiên trở nên náo nhiệt như vậy?

Phòng tắm truyền đến tiếng Lan Đình Phương đang tắm, trong không gian tĩnh lặng lộ ra một chút ái muội. Liên Hảo buồn chán mở nhạc lên, cô chọn đĩa nhạc của nhóm U2, vì thế, giọng hát của nhóm nhạc trên năm mươi tuổi này bắt đầu vang vọng khắp cả căn nhà.

Nửa giờ trước, Lan Đình Phương ở trong phòng khách gọi video bàn chuyện công việc, Liên Hảo đang sửa sang lại một ít bản thảo mà Kha Oánh muốn cô hỗ trợ, lúc ấy Liên Hảo cơ hồ không cần suy nghĩ nói ra: "Đình Phương, anh tới đây một chút, em không biết chữ "Nhạ" này viết như thế nào."

Bởi vì Liên Hảo học tiểu học ở Hồng Kông, mà hệ thống giáo dục ở Hồng Kông lại không đặc biệt chú trọng đến chữ Hán, cho nên, Liên Hảo có đôi khi sẽ gặp khó khăn trong việc phân biệt những chữ Hán phức tạp. Những lúc như vậy, nếu Lan Đình Phương có ở nhà, Liên Hảo sẽ nhờ anh đến giải thích cho mình.

Sau khi nói ra những lời này, Liên Hảo liền ngây ra, sau đó mới chợt bừng tỉnh, cô cùng Lan Đình Phương đã ly hôn.

Thời gian mười năm đã sinh ra một thói quen, giống như sự phát triển tự nhiên của cơ thể con người, không phải cô muốn vứt bỏ là có thể vứt bỏ. Một khắc kia, trong lòng Liên Hảo có một nỗi buồn không thể nào tả được.

Đến Bắc Kinh một tháng ba ngày, Liên Hảo cùng Lan Đình Phương ở cùng một chỗ tám ngày. Trải qua một hai ngày va chạm, anh không có tiếp tục làm ra chuyện gì quá đáng, cũng không có nói ra lời nói khác người nào. Những ngày sau đó, Liên Hảo cùng anh chung sống một cách tự nhiên.

Có thế nào Liên Hảo cũng không thể tưởng được bản thân còn có thể có một ngày cùng Lan Đình Phương tự nhiên sống cùng dưới một mái nhà. Lan Đình Phương tựa như một con cá chạch khiến cho Liên Hảo không có cách nào nắm bắt được. Những việc anh làm đều rất phù hợp, lời nói cũng không khiến cô phản cảm, thái độ nói chuyện cũng rất cẩn trọng, lại quan tâm một cách có chừng mực. Nhưng trong sự quan tâm kia cũng mang theo một vài điểm ái muội, thậm chí anh còn cùng cô tiến hành tiếp xúc da thịt. Chẳng hạn như khi đưa cho cô một quả nho sẽ dùng đầu ngón tay của mình lơ đãng đụng chạm cô, ánh mắt đen tối luôn tìm tòi ở trên người cô. Những khi cô có cảm giác không đúng thì anh luôn có thể không để lại một tia dấu vết nào thu hồi lại, ngược lại còn làm cô cảm thấy xấu hổ vì sự nghi ngờ vô căn cứ của mình.

Lan Đình Phương dường như trở nên giống như xa lại giống như gần, vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.

Tựa như tối hôm qua, Liên Hảo có một cuộc hẹn với Kha Oánh, anh lấy lý do cô không có bằng lái nên lái xe đưa cô đến nơi hẹn. Hơn hai giờ sau, một đám người từ PUB đi ra lại nhìn thấy anh không chút sứt mẻ nào ngồi ở trong xe.

Kha Oánh mở cửa xe của anh ra, nói một câu: "Lan Đình Phương, anh khiến tôi thấy thật ghê tởm, đồng thời cũng cho anh một lời khuyên, anh không thích hợp làm trung khuyển."

Lúc đó, anh chỉ nhàn nhạt cười cười, chỉ vào bọn họ: "Đêm đã khuya, nếu không có lái xe đưa về thì tôi nghĩ tôi có thể vì mọi người mà cống hiến sức lực."

Về chuyện này, những cô gái đang đỡ Tô Tứ đang đứng không vững ở bên cạnh cũng phải trợn mắt há hốc mồm, còn có một cô hỏi Tô Tứ: "Người này thật sự là Lan Đình Phương?"

Đúng vậy, anh thật sự là Lan Đình Phương sao? Vẫn là Lan Đình Phương sao? Trong quá khứ bất kể Cố Liên Hảo làm thế nào cũng không có được tình yêu của anh, chẳng phải anh là một Lan Đình Phương có trái tim sắt đá sao?

Lan Đình Phương như vậy khiến Liên Hảo không biết phải làm sao, Lan Đình Phương như vậy khiến Liên Hảo phiền chán. Vì thế cho nên hôm nay, Liên Hảo một mực quan sát cái người cả ngày vẫn ở nhà Lan Đình Phương, bên trái chờ bên phải đợi cũng không thấy anh đi làm, nhân cơ hội này quát mắng anh: "Lan Đình Phương, anh không đi làm sao?"

"Hôm nay là cuối tuần." Giọng nói anh ỉu xìu, vẻ mặt buồn buồn. Thế cho nên Liên Hảo cảm giác bản thân biến thành một người phụ nữ hung dữ.

Thở dài một cái, Liên Hảo tắt nhạc, dường như càng nghe tâm càng loạn.

Chung quanh im ắng, trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Lan Đình Phương:

"Liên Hảo, anh quên lấy đồ ngủ." Anh nói.

Quên lấy đồ ngủ? Chuyện kỳ quái như vậy lại phát sinh ở trên người Lan Đình Phương?

Liên Hảo không tình nguyện đi đến phòng quần áo, tùy tiện chọn ra một bộ đồ mặc ở nhà thoải mái, đi đến phòng tắm gõ cửa.

Cửa phòng tắm mở ra, hơn phân nửa cơ thể trần trụi của anh cứ như vậy đột ngột ló ra từ trong khe cửa, tóc ướt sũng nhỏ nước, giọt nước dọc theo gáy chảy xuống.

Cảnh xuân sắc vô biên này cứ như vậy thẳng tắp đập vào mắt Liên Hảo, giống như một bức ảnh bìa trên tạp chí mà nhiếp ảnh gia cố ý tạo ra để khiến cô phải suy nghĩ miên man bất định.

Thông thường, đàn ông khêu gợi đều sẽ bóp chết một phần tư duy của phái nữ. Một số những chuyên gia phân tích về phụ nữ nổi tiếng luôn cường điệu điều này trong chuyên mục của bọn họ. Liên Hảo rốt cuộc biết lời này không phải là không có căn cứ, ít nhất, khi Liên Hảo cảm thấy bản thân hẳn là nên quay mặt đi thì cô đã không làm như vậy.

Cơ thể của Lan Đình Phương không phải cô chưa từng nhìn qua.

Liên Hảo vừa quan sát bọt nước trên ngực anh vừa tự nói với chính mình, cô không thể cứ mãi giống một cô gái nhỏ suốt ngày tò mò cùng sợ hãi như vậy được, cô phải loại bỏ sự sợ hãi này.

Đối với Liên Hảo, sự sợ hãi so với tò mò càng chiếm ưu thế hơn.

Lan Đình Phương chậm rãi tiếp nhận quần áo trên tay Liên Hảo, chậm rãi nói: "Liên Hảo, hình như em không có chuẩn bị quần lót cho anh."

Này!!!! Quần lót, với tình huống như lúc này, quần lót trở thành một vật cực kỳ ái muội.

"Quần lót của anh vẫn còn đặt ở chỗ cũ." Anh lại đem cái đại biểu cho sự ái muội kia lập lại một lần nữa.

Liên Hảo vỗ vỗ đầu, hơi nước trong phòng tắm khiến cho người đàn ông khêu gợi này giống như bùa mê muốn lôi kéo cô bước vào khu rừng không có lối ra.

"Anh muốn màu đen." Anh chậm rãi nói.

Này, này...

"Lan Đình Phương, anh tự đi mà lấy!!!" Liên Hảo rống lên.

"Ừ.." Anh lại chậm rãi: "Anh đây không cần mặc quần lót cũng không sao."

Giọng điệu này nghe cứ như đang làm nũng, giống đứa con nít đang giận dỗi.

Này này!! Này này này này!!!!!

"Tôi-- đi --- lấy---- cho ---- anh----" Liên Hảo rít gào.

Lan Đình Phương từ phòng tắm bước ra, nhìn cánh cửa gắt gao đóng chặt kia, cười giảo hoạt, quả nhiên, cảnh giới cao nhất của tán gái là nhất định phải có gan đùa giỡn lưu manh.

Ngày kế, thời điểm Lan Đình Phương tỉnh lại phát hiện trong phòng im ắng một cách lạ thường, cái loại yên tĩnh này bỗng chốc lan tận vào trong tim anh, khiến cho anh phải vội vã vọt vào trong phòng của Liên Hảo.

Thật may, thật may, hành lý của cô vẫn còn ở đó, Lan Đình Phương thở phào một hơi.

Trong phòng bếp có chút bừa bộn, nhìn ra được là vì quá vội nên chưa kịp thu dọn. Khi Lan Đình Phương nhìn thấy những thứ trong túi rác ở phòng bếp, những thứ này đã nói với anh một sự thật.

Cố Liên Hảo thật sự ở trong bếp của bọn họ nấu cháo cho một người đàn ông khác? Cố Liên Hảo thật sự ở trong bếp của bọn họ nấu cháo cho một người đàn ông khác!

Ly nước trong tay bị anh hung hăng ném xuống đất, vỡ tan tành.

Trong lúc Lan Đình Phương nổi giận, Liên Hảo đang trên đường đi gặp Nguyên Anh Hùng, mang theo món cháo cà rốt mà anh thích nhất cùng nước sơn trà đường phèn có thể chữa khỏi đau họng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui