Tình Yêu Chết Tiệt Này

Liên Hảo ôm con đứng ở cửa, nhíu mày. Thư Tiểu Tiểu đứng ở lối vào, tóc dùng khăn trùm đầu bao lại, mang dép đi trong nhà của Lan Đình Phương và còn mặc áo thun của anh. Càng làm cho Liên Hảo tức giận là cô ta còn đang ôm Ca Ca, cái kẻ vong ân phụ nghĩa kia lại còn vô cùng thân thiết nằm ở trong lòng cô ta, đem bộ ngực của người ta trở thành đệm mềm.

Y tá Vương cầm túi đồ dùng trẻ con đứng ở cửa chậm chạp không dám đi vào, cô ấy cảm thấy bầu không khí lúc này đặc biệt kỳ quái. Tiểu Đao đang xách xe trẻ con cũng có chút lo lắng nhìn Lan Đình Phương. Mà tình huống này quả thật khiến Lan Đình Phương cảm thấy đau đầu, anh cơ hồ muốn đem Thư Tiểu Tiểu quẳng đến chín tầng mây.

Người phản ứng đầu tiên là Thư Tiểu Tiểu, cô ta sờ sờ khăn trên đầu mình sau đó chấp hai tay sau lưng, thái độ hơi lúng túng, nói: "Vào đi."

Loại tình huống trước mắt này khiến Liên Hảo cảm thấy mình giống như là một người khách, cô quay đầu nhìn Lan Đình Phương. Anh đang nhìn Thư Tiểu Tiểu. Liên Hảo ở trong lòng hừ lạnh, sát bờ vai của anh lướt qua, lại hung hăng liếc Ca Ca một cái, thật giận là đại gia kia, không, phải nói là lão gia này vẫn còn đắm chìm trong sự ôn nhu kia. Liên Hảo ôm con đi thẳng vào phòng ngủ, một lúc sau, Lan Đình Phương cũng vào theo.

"Liên Hảo, Thư Tiểu Tiểu, cô ta..." Lan Đình Phương đứng ở sau lưng cô một lúc, chậm rãi nói.

"Anh không cần phải nói với tôi." Liên Hảo cũng không biết vì sao mình lại buồn bực đến vậy, đến nỗi đã ngắt lời anh. Không tự chủ được nhớ tới lần này trở về Thanh Nguyên là do cô chủ động yêu cầu, Lan Đình Phương căn bản không hề có ý muốn cô đến Thanh Nguyên. Liên Hảo còn nhớ lúc trước khi sinh con, trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy một số thứ ở trong thư phòng của Lan Đình Phương, một cái là túi thơm, cái khác là dây buộc rèm cửa sổ bằng len được làm thủ công, Lan Đình Phương cho tới bây giờ chưa từng có những sở thích này.

Nghĩ đến chiếc áo thun và đôi dép của Lan Đình Phương trên người Thư Tiểu Tiểu, không hiểu sao Liên Hảo cảm thấy không khí của nơi này đột nhiên trở nên vô cùng ngột ngạt, cô ôm con đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, Lan Đình Phương cũng lập tức theo sau.

Thư Tiểu Tiểu đã thay quần áo của cô ta, cầm túi đứng ở một bên, bộ dạng vô cùng ủy khuất, thấy cô đi ra, cô ta mở miệng nói: "Cố tiểu thư, rất xin lỗi, tôi không biết cô sẽ về đây."

"Tôi...." Cô ta nhìn người ở sau lưng Liên Hảo, sau đó hạ ánh mắt xuống: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi cảm kích Lan tiên sinh, cuối năm ngoái Lan tiên sinh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, là Lan tiên sinh giúp em trai tôi ra tù, ba mẹ tôi đã mất từ lâu, tôi cũng chỉ còn lại một đứa em trai này...."

Thư Tiểu Tiểu nắm chặt túi xách trong tay, mỉm cười nhìn Liên Hảo: "Tôi cũng không biết nên nói như thế nào cho phải, tóm lại, tôi thật sự biết ơn Lan tiên sinh vì đã giúp đỡ tôi, ngoại trừ việc đọc sách ra thì cái gì tôi cũng đều không biết, vì vậy...."

"Vì vậy..." Cô ta hơi ngượng ngùng nói: "Vì vậy, tôi nghĩ mình có thể giúp đỡ anh ấy trong khả năng có thể. Cho nên.."

"Cho nên, chẳng hạn như..." Liên Hảo tiếp lời Thư Tiểu Tiểu: "Chẳng hạn như có được quyền hạn bước vào không gian riêng tư của Lan tiên sinh người mà cô cảm kích, cũng như, có quyền mặc quần áo và mang dép của anh ấy khi chưa hỏi qua ý kiến của anh ấy?"

"Không phải, Cố tiểu thư..." Thư Tiểu Tiểu vội vàng phủ nhận: "Là vì trong lúc dọn dẹp phòng tắm tôi không cẩn thận làm ướt quần áo, cho nên...."

Lan Đình Phương đứng ở sau lưng Liên Hảo lúc này lên tiếng: "Được rồi, Thư Tiểu Tiểu, cô có thể về rồi."

Thư Tiểu Tiểu dừng lại lời nói, nhu thuận gật đầu, lễ phép nói tạm biệt với Liên Hảo, lúc xoay người lại nghe Lan Đình Phương ở sau lưng nói:

"Thư Tiểu Tiểu, cảm phiền cô đem áo và dép mà cô đã mặc đi, sau đó ném chúng vào thùng rác bên ngoài."

Thư Tiểu Tiểu đờ đẫn đem áo thun đen và dép lê ném vào thùng rác. Cô ta đứng ở bên cạnh một bồn hoa cao ngang một người nhìn lại cái nơi mà bọn họ gọi là nhà kia. Thiết kế của nơi này rất đẹp, nó giống như những căn nhà xuất hiện trên tạp chí khiến người ta mơ ước, khiến người ta muốn có được. Kính trong suốt, nóc nhà mái nhọn, giống như một lâu đài pha lê dưới ánh mặt trời.

Cố Liên Hảo dựa vào cái gì có thể ở nơi đó, mang theo con của người đàn ông khác dựa vào cái gì có thể ngang nhiên sống ở nơi đó?

Thư Tiểu Tiểu có thế nào cũng không thể tưởng tượng được rằng bản thân cô ta cùng Cố Liên Hảo lại có một mối nghiệt duyên như vậy. Hình như là vào thời điểm cô ta bảy, tám tuổi, chú mang theo cô ta cùng em trai ngồi xe lửa thật lâu, nói là muốn đến Quảng Châu để gặp một người đàn ông. Khi đó, trời đang mưa, bọn họ đợi thật lâu ở bên ngoài một tòa nhà xinh đẹp, một lúc lâu sau, một chiếc xe thật đẹp tiến vào, chú vội kéo tay cô ta cùng em trai chắn ở trước xe, xe ngừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống, người đó kéo chú cô ta đến một bên, cô ta cùng em trai chờ ở trước xe, cần gạt nước của xe cứ liên tục gạt trái gạt phải. Có một nữ sinh ngồi ở trong xe, nữ sinh đó không phải rất xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng rất giống với những cô gái dễ thương và tươi tắn trong TV, rõ ràng không đẹp nhưng lại có thể làm nhân vật chính.

Nữ sinh ấy trông rất ủ rũ, dường như không đủ kiên nhẫn đợi nữa, cô ấy cầm cặp che ở trên đầu bước xuống xe. Nữ sinh ấy mang một đôi giày da rất đẹp, khi đôi giày da ấy đạp vào trong nước, trong lòng Thư Tiểu Tiểu ân ẩn đau, cô ta cảm thấy nếu đôi giày ấy là của mình, cô ta nhất định sẽ đi chân trần xuống xe và ôm đôi giày ấy bảo vệ ở trong lòng. Nữ sinh ấy đi được vài bước thì người đàn ông trung niên kia đuổi theo, ông ấy cầm một chiếc ô màu đỏ viền hoa che ở trên đầu nữ sinh ấy, nữ sinh ấy nhìn cũng không thèm nhìn liền đẩy chiếc ô ra, chiếc ô xinh đẹp kia cứ như vậy bị cô ấy hất vào trong nước. Khi đó Thư Tiểu Tiểu lại đau lòng, cô ta cảm thấy nếu là cô ta thì cô ta sẽ không nỡ đem chiếc ô xinh đẹp kia ném vào trong nước như vậy.

Lúc về nhà, chú mang theo chị em bọn họ ngồi ở vị trí thoải mái trên xe lửa, còn mua quần áo mới cho bọn họ. Sau này, Thư Tiểu Tiểu mới biết được người đàn ông kia cho chú cô ta rất nhiều tiền, số tiền này đủ để ông ấy mua một căn nhà vừa đẹp vừa lớn ở thành phố.

Thời gian thấm thoát trôi qua, vận mệnh lại một lần nữa để cho Thư Tiểu Tiểu và Cố Liên Hảo bất ngờ gặp lại.

Lần này, Thư Tiểu Tiểu càng đau lòng hơn, cô ta tận mắt nhìn thấy Cố Liên Hảo đối xử với Lan Đình Phương giống như cái cách mà cô đối xử với đôi giày và chiếc ô xinh đẹp khi đó.

Lần này, Thư Tiểu Tiểu không muốn giống như ngày bé chỉ biết đứng nhìn đôi giày và chiếc ô bị người khác coi rẻ nữa. Khi đó, cô ta vẫn còn là một đứa trẻ nên không thể làm được gì, hiện tại, không giống nữa, trí tuệ là một rương kho báu, vậy thì cô ta sẽ dựa vào kho báu này từng bước đạt được những thứ mà cô ta muốn có.

Khi vô tình nghe chị Triệu ở phòng PR nói Boss ở trong bệnh viện vì chăm sóc Liên Hảo mà cả người tiều tụy, cô ta liền lặng lẽ đi theo chị Triệu.

Và, lần này, cô ta có chuẩn bị mà đến. Cô ta tin rằng, một người không biết quý trọng là người vĩnh viễn không có khả năng được ông trời ưu ái, mà Cố Liên Hảo thì lại giống như một đứa trẻ liên tục làm hỏng thức ăn trong câu chuyện cổ tích, cuối cùng sẽ chẳng có gì trong tay.

Kể từ lúc Thư Tiểu Tiểu rời khỏi, Liên Hảo luôn không cho Lan Đình Phương một sắc mặt tốt. Lan Đình im lặng sắp xếp phòng của em bé, thỉnh thoảng cũng nói một hai câu với Liên Hảo, cô đều không đáp lại anh.

Khi màn đêm buông xuống, y tá Vương cũng đã ra về, trong phòng chỉ còn lại Liên Hảo và Lan Đình Phương, đứa nhỏ đang ngủ ở phòng dành cho trẻ, Liên Hảo đang muốn thu dọn bát đĩa ở trên bàn ăn, Lan Đình Phương đã kéo tay cô vào phòng khách để cô ngồi xuống, sau đó, anh ngồi xổm xuống, cùng cô mặt đối mặt.

"Liên Hảo, tháng này điều dưỡng cho thật tốt, anh đã tìm bảo mẫu, vốn hôm nay đến nhưng lại có chuyện nên không thể đến được, còn nữa, cũng sẽ tìm một người chuyên lo chuyện cơm nước. Còn em, chỉ cần bảo dưỡng thân thể thật tốt cho anh, có biết không?"

Liên Hảo không trả lời, lại nghe anh hỏi một câu, lúc này Liên Hảo mới gật đầu. Anh hài lòng đứng lên, xoay người đi dọn bàn ăn.

Từ khi bảo mẫu và người giúp việc bước vào Thanh Nguyên, hơn nữa ban ngày y tá Vương cũng đến, trong nhà dường như bỗng chốc náo nhiệt lên. Lần thứ hai Liên Hảo kiểm tra hậu sản cũng không có vấn đề gì. Người bảo mẫu kia rất có kinh nghiệm trong việc giữ trẻ, khi Tiểu Long đầy tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con đã trở nên tròn trĩnh vô cùng đáng yêu.

Đêm hôm trước ngày đầy tháng, đến muộn Lan Đình Phương mới trở về nhà. Liên Hảo đón lấy văn kiện trong tay anh. Cô biết giai đoạn này anh bận rộn nhiều việc. Tập đoàn Á Thái đang tiến hành sửa đổi toàn diện. Ngành truyền thông là ngành nghề mũi nhọn, phải luôn tiến về phía trước, bởi vì một khi dừng lại, sẽ bị vượt qua và bị bỏ lại phía sau.

"Liên Hảo, ngày mai anh chuẩn bị tiệc rượu đầy tháng cho Tiểu Long ở Hỉ Nhạc Phúc. Em yên tâm, ngày mai cũng chỉ có bọn người Khấu Gia Minh mà thôi. Liên Hảo, anh còn muốn chụp cho Tiểu Long một album ảnh lưu lại làm kỷ niệm, em cảm thấy như vậy có được không?"

Liên Hảo nghĩ nghĩ, gật đầu.

"Còn nữa, Liên Hảo.." Lan Đình Phương thận trọng nói: "Tiệc đầy tháng anh còn mời đến một pháp sư cầu phúc cho Tiểu Long, vị pháp sư kia yêu cầu anh ký tên vào khoảng tên ba của Tiểu Long, anh đã ký, Liên Hảo, em cảm thấy.."

"Anh cũng đã ký rồi, còn hỏi em làm gì nữa?" Liên Hảo nổi nóng.

Cô chán ghét việc Lan Đình Phương luôn nói chuyện với cô một cách dè dặt, cũng như chán ghét việc anh luôn cùng cô duy trì khoảng cách như có như không này. Chán ghét anh không có đem những món đồ mà Thư Tiểu Tiểu đặt ở trong thư phòng của anh vứt bỏ, ghét anh gần đây làm náo loạn các trang báo lớn vì để cho cô con gái cưng của ông trùm sòng bài Macau vào thực tập ở Truyền thông Á Thái. Càng làm cho Liên Hảo chán ghét là gần đây lần nào trở về trên người anh cũng đều có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Chẳng lẽ người đàn ông này không biết rằng anh đối với những người phụ nữ ngoài kia đã là loại nước hoa chết người rồi hay sao?

Một lần nữa nhìn đến gương mặt tỏ ra vô tội gần trong gang tấc này, Liên Hảo cảm thấy rất bực mình, cô nhét văn kiện trên tay vào trong lòng anh, sau đó trở về phòng. Càng làm cho Liên Hảo cảm thấy điên tiết là người đàn ông này tựa hồ đem phòng của cô trở thành nơi đáng sợ không dám đến gần, mỗi lần gọi cô anh còn rất lịch sự nho nhã gõ cửa, sau đó, nói: "Liên Hảo, em có thể ra ngoài này một chút không?"

Rõ ràng, lần đó, không phải cô đã nói với anh là về sau đều nghe anh hết rồi sao?

Lan Đình Phương nhìn cánh cửa khép chặt, thở dài. Anh không biết bản thân mình còn có thể kiềm chế được bao lâu, kiềm chế không đi nói hết lòng mình với cô, kiềm chế không ôm cô, hôn cô, chạm vào cô.

Anh chỉ sợ tự mình nói sai, một khi cô mất hứng thì sẽ đi mất. Bác sĩ chủ trị của Liên Hảo đã nói với anh rằng phụ nữ sau khi sinh thường hay thay đổi cảm xúc, thiếu cảm giác an toàn, dễ nổi nóng và kích động.

Sự dè dặt cẩn trọng của anh lúc này cũng chỉ là vì muốn giữ cô ở lại.

Tiểu Long đã có một buổi tiệc đầy tháng vô cùng ấm áp. Đến tham gia tiệc đầy tháng đều là người mà Liên Hảo quen thuộc. Bọn họ không nói gì, chỉ vây quanh đứa nhỏ. Kha Oánh tặng cho Tiểu Long một cái khóa trường mệnh, vợ chồng Phòng Tổ Vọng mang đến một viên pha lê  thỉnh từ một ngôi chùa ở Ấn Độ, pháp sư mà Lan Đình Phương mời đến luôn khen tướng mạo của Tiểu Long, nói bé con là mệnh vượng phụ. Khi pháp sư nói ra những lời này, Phòng Tổ Vọng và Khấu Gia Minh đều đem ánh mắt hướng về phía Lan Đình Phương.

Lan Đình Phương dường như không quan tâm, bộ dạng trông có vẻ rất hài lòng.

Sao Liên Hảo lại có thể không hiểu ý tứ đằng sau ánh mắt này. Trong lòng cô có hơi chua xót, chỉ sợ cả đời này cô cũng sẽ không đem bí mật kia nói với Lan Đình Phương.

Liên Hảo muốn để cho Tiểu Long và Anh Hùng có một mối liên hệ với nhau, nó giống như là một loại gửi gắm, một sợi dây nối, có sợi dây nối này, người thích náo nhiệt như Nguyên Anh Hùng mới không cảm thấy cô đơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui