Đoàn người đang nói cười đi về phía đại sảnh sắp đến hội trường.
Một đám nữ sinh tụ tập ở một chỗ, khen ngợi Tư Hạ và Triệu phu nhân.
Dù sao nhân vật chính lần này nổi bật là đôi tình nhân Kiều Thanh và Triệu Doanh.
Một người trẻ tuổi tài cao, thi đậu vào Thanh Đại không nói, còn có thể khiến cho Giáo sư hàng quý đến đây dạy học.
Một người đa tài đa nghệ, năm lớp 12 vừa mới khai giảng được xác định bảo lãnh nhân nghệ, trên mạng còn nghiễm nhiên trở thành một tiểu minh tinh.
Có hai mối quan hệ, Triệu phu nhân và Tư Hạ trong đám người có thể nói là nổi bật.
Sau khi nhận được điện thoại, Kiều Thanh chạy đến.
"Mẹ, bác Triệu, xin lỗi con vừa từ lớp đến, nên đến trễ.
Bác với mẹ có muốn đến hội trường không, con dẫn mọi người qua đó.
Cô ta nói chuyện và làm việc cũng tương đối nhanh nhẹn, trên người lại mặc chiếc váy của Seven.
Người trong giới thượng lưu làm sao có thể không nhận ra, lúc này ý cười trong mắt liếc nhìn cô ta một cái.
Phu nhân đứng cạnh bà Triệu lên tiếng khen ngợi.
Thật xinh đẹp, trách không được Triệu thiếu gia lại vô cùng thích, tôi mà là đàn ông, tôi cũng thích.
Khóe miệng Triệu phu nhân giả dối cười một chút, không nói cũng không phản bác.
Dù sao vẫn là thái độ đó.
Không thừa nhận không phủ nhận.
Cho dù từ trong lòng cảm thấy, Kiều Thanh vẫn không xứng làm con dâu của Triệu gia họ.
Nhưng vì giữ mặt mũi cho con trai mình, hơn nữa mấy năm nay nhà họ Trương khá phát triển, bà cũng không thể hiện ra mặt mình chán ghét cô ta.
Đoàn người đi về phía hội trường, dưới sự dẫn đường của Kiều Thanh.
Thật trùng hợp.
Kiều Ân và một đám người lớp A cũng đi tới đại sảnh.
Hai nhóm người đụng mặt nhau.
Kiều Thanh vừa rồi bởi vì chuyện lắc tay mà mất mặt trước người lớp A, nhìn thấy đám người Kiều Ân đi tới, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.
Tư Ha Chi cùng Triệu phu nhân sắc mặt đồng thời cũng không tốt.
Ngược lại Kiều Ân đụng phải họ cô như không nhìn thấy, không chút để ý nói với mọi người chắn ở cửa.
"Cho tôi qua.
Âm thanh khô khốc, khác với giọng nói bình thường của cô.
Mấy người đó tò mò đánh giá cô.
Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Ân, mắt họ đều sáng ngời.
Cô gái này cũng quá xinh đẹp!
Cô mặc không quá cầu kì, một chiếc áo sơ mi màu đen đơn giản, không nhìn ra thương hiệu gì nhưng các phu nhân ở đây chưa từng thấy qua.
Liếc mắt quét người Kiều Ân một lượt, so với chiếc váy Seven trên người Kiều Thanh còn ổn tốt hơn nhiều.
Nữ sinh tóc đen nhánh vén tóc lên tai để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kia, ngũ quan tinh xảo.
So với Kiều Thanh, càng thêm xinh đẹp.
Không đúng, phải nói Kiều Thanh và nữ sinh này lớn lên không cùng cấp bậc.
Nữ sinh xinh đẹp này, làm cho người cùng giới cũng không nhịn cũng được lén nhìn cô vài lần, vẻ xinh đẹp không hề giả tạo.
Vợ giám đốc sở không nhịn được hỏi người bên cạnh:
"Cô gái này là ai, cũng là học sinh trường trung học cơ sở sao?
Trông thực sự xuất sắc.
Triệu phu nhân nghe được, từ trên cao nhìn xuống thấp giọng nói:
"Là học sinh mới chuyển đến trường, phẩm hạnh không tốt.
"À."
Vợ giám đốc sở tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Thật không may.
Lớn lên xinh đẹp như vậy, cư nhiên nhân phẩm lại không tốt.
Kiều Ân không nghe thấy hoặc căn bản không thèm để ý bọn họ nói cái gì, rất tự nhiên cùng mọi người lớp A lướt qua, cũng không nghĩ muốn phải chào hỏi Tư Hạ.
Sắc mặt Tư Hạ phiếm xanh.
Sắc mặt Kiều Thanh cũng không rất xấu, thật sự cố nặn ra một nụ cười, dịu dàng nói với đám phu nhân:
"Đại sảnh của trường ở ngay đây.
"Bên này."
Kiều Ân đến đại sảnh, liền thấy Thẩm Tuệ vẫy tay với bọn họ.
Hội trường rất lớn, có thể chứa hơn một ngàn người, chỉ có khai giảng và tốt nghiệp mới sử dụng hội trường này.
Lần này vẫn là lần đầu tiên Nhất Trung không khai giảng cũng không phải lễ tốt nghiệp dùng đến hội trường.
Giáo sư Thanh Đại sẽ nói về các lớp học mở.
Nhà trường đã huy động tất cả các lớp học đến đâyu
Từ lớp 11 đến lớp 12, mỗi lớp đều có khu vực riêng để ngồi, do các giáo viên phụ trách sắp xếp cho học sinh ngồi ở vị trí lớp học của họ.
Kiều Ân bọn họ học lớp 12A, vừa là lớp 12, lớp A lại là lớp giỏi nhất trường, cho nên vị trí lớp của bọn họ rất gần.
Ngoại trừ ba hàng đầu tiên để lại cho những người có mặt mũi đến thăm trường, chỗ ngồi của lớp học của họ là gần bục giảng nhất.
Kiều Ân vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Vu hiệu trưởng dẫn theo một người đàn ông từ bên ngoài tiến vào.
Người đàn mặc một thân áo sơ mi, ống tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay thanh thoát.
Phật châu cùng vòng tay màu bạc trên cổ tay đặc biệt bắt mắt, vô cùng quý phái, đều không bằng gương mặt anh tuấn của người đàn ông khiến người ta chú ý.
Vương Hạo Hiên, sao anh lại tới đây?
Kiều Ân vừa ngồi xuống, liền nghe được tiếng nghị luận của nữ sinh bốn phía đại sảnh ong ong vang lên.
"Oa, mau xem, người đàn ông kia thật đẹp trai."
"Là ngôi sao sao?"
"Hiệu trưởng đi cùng hắn, có phải là đại nhân vật nào lớn hay không.
"Đẹp trai quá, cảm giác so với bạn trai của hoa khôi còn đẹp trai hơn, rất giống người mẫu."
Kiều Ân thấy anh mặc áo sơ mi mình mua cho, bỗng nhiên nhìn về phía mình, đôi mắt sâu thẳm kia phảng phất cách đám người nhìn thấy cô một cách chính xác.
Bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Ân tim đập thình thịch.
Ngực lại dâng cảm giác không rõ.
Cô lập tức dời ánh mắt, Thẩm Thanh Thanh ngồi bên cạnh cô kích động túm lấy cô một cái, mặt đỏ ửng:
"Ân Ân, người vừa rồi có phải nhìn về phía chúng ta không?.
Kiều Ân mi tâm nhảy dựng lên, điện thoại di động vang lên, cô nghẹn một tiếng, không yên lòng trả lời:
"Không biết, anh ấy có thể đang nhìn ở nơi khác.
"Chắc vậy.."
Thẩm Thanh Thanh chính là đơn thuần nhìn soái ca, thấy soái ca ngồi xuống ở vị trí trung tâm hàng đầu tiên.
Chỉ có thể nhìn thấy sau gáy, cô ấy thu hồi ánh mắt lại chú ý cái khác.
Sắp đến giờ học mở.
Những người đến về cơ bản đã đến với lãnh đạo nhà trường.
Ba hàng đầu tiên gần như đầy.
Kiều Ân nhìn thấy đám người Tư Hạ và Trương Vi Dân ngồi ở hàng thứ ba, Triệu phu nhân ở hàng đầu tiên phía ngoài.
Ở giữa hàng đầu tiên chỉ có một mình anh, ngồi bên cạnh là lãnh đạo cấp sở.
Điện thoại di động lại ù ù vang lên.
Kiều Ân cúi đầu, mở điện thoại lên xem.
Năm hoặc sáu tin nhắn.
Hầu như là của Trạch Dương, còn hai tin tức của Hồng Minh.
【Trạch Dương: Ân Ân, Vương Hạo Hiên đến trường đại diện cho em, em có thấy cậu ấy không? 】
【Trạch Dương: anh vốn cũng muốn đi, công ty không cho phép.
Hey, tức giận.
】
【Trạch Dương: thật muốn đến họp phụ huynh cho em! 】
Kiều Ân nhướng mày, nhìn đại sảnh đầy người, tất cả đều là học sinh.
Cuộc họp phụ huynh ở đâu?
Một tin mới đến.
【Vương Hạo Hiên: Có muốn ngồi phía trước không? 】
Con ngươi đen nhánh của Kiều Ân nhìn về phía trước, đầu ngón tay lập tức trả lời anh.
【QN: Không muốn.
】
Đủ dứt khoát!