"Kít"Quân Vũ Lương nhanh chóng xuống xe.
Hắn chạy thật nhanh vào cánh cửa lớn nhà Khải Âm."Quân thiếu!"Giọng nói sắc lạnh của Thanh Lâm vang lên."Âm Âm, Âm Âm!"Quân Vũ Lương không để ý đến Thanh Lâm, mà hắn ngước quanh tìm kiếm bóng dáng của Khải Âm."Âm Âm đâu?"Cổ áo của Thanh Lâm bị túm lên.
Dù gì anh cũng lớn hơn hắn một tuổi, với cả tính cách của anh và hắn có đôi chút giống nhau rằng họ rất kiêu ngạo.
Hành động này của Quân Vũ Lương đã động đến lòng tự trọng của anh."Bộp"Thanh Lâm dùng lực hất tay Quân Vũ Lương ra khiến cả người hắn ngã nhào xuống sàn nhà.Quân Vũ Lương...!hắn yếu vậy à?Chưa kịp hoàn hồn lại, Thanh Lâm ăn ngay một phát đấm.Cả người anh lùi lại."Hự!"Đỡ được rồi....nhưng chắc nứt xương tay rồi."Cạch"Có bốn cái bóng đi ra."Ế! Quân Vũ Lương, sao anh lại ở đây? Thanh Lâm đâu?"Tần Kiều hỏi xong cũng quay quanh tìm kiếm."Kiều Kiều, nứt xương tay rồi, giúp anh một tay với."Thanh Lâm mau chóng lên tiếng."Thím đỡ Âm Âm đi, để cháu đi xem anh ấy!"Tần Kiều chạy đi.
Quân Vũ Lương ngước lên, hắn nhìn thấy một người con gái với sắc mặt nhợt nhạt vô hồn nhưng trong mắt hắn, cô vẫn đẹp kì diệu.
Quả nhiên hắn yêu cô đến điên rồi.Khải Âm không quan tâm đến Quân Vũ Lương vì hắn đối với cô không quan trọng.
Bên cạnh Khải Âm còn có quản gia Thu và thím Miên."Thím Miên, cháu đói...."Là giọng nói của Thanh Vân, cô đi làm về rồi, theo sau còn có Thu Quốc Luân.Bỗng cả người Thanh Vân chợt cứng lại.
Cả Thu Quốc Luân cũng vậy.
Ai vậy nè.
Là người đã gây hại cho chủ nhân sao?"Honey, anh có thấy cái em thấy không?"Thanh Vân giật giật ống tay áo sơ mi của Thu Quốc Luân.Thu Quốc Luân không nói gì, chợt hắn lao lên, định đánh cho Quân Vũ Lương một quyền.Thanh Vân đứng bên cạnh nhìn anh với khuôn mặt bất ngờ."Bốp"Quân Vũ Lương quay qua, đánh vào xương sườn của anh.Thanh Vân thấy vậy cũng lao đến."A Luân, máu máu."Trên miệng của Thu Quốc Luân có một vệt máu dài.Hắn đưa tay qua che mắt của Thanh Vân lại.
Khải Âm lúc này không xuống tầng nữa, cô đứng lại xem trận đấu của 2 người đàn ông.
Đôi mắt lạnh lùng đến cực độ.Thu Quốc Luân lại nhanh chóng lao đến, Quân Vũ Lương và anh đang có một trận đấu đầy gay cấn.Thanh Vân nhìn 2 người họ đánh nhau không góc chết để cô xen vào, cô căn bản không theo kịp tốc độ của họ.Thanh Vân hét rất nhiều lần "Dừng lại đi".
Hàng nước mắt của cô đã chảy dài.
Thu Quốc Luân đã bị thương rất nặng rồi.
Thanh Vân chợt nhớ tới một người, là cha của A Luân.Cô ngước lên nhìn thì thấy Khải Âm đang giữ lấy áo ông, không cho ông đi, trên khuôn mặt già nua kia cũng xót xa không ngừng.
Cô chạy vụt lên, quỳ bậc thang dưới chỗ Khải Âm đứng."Chủ nhân...., bảo họ dừng đi, A Luân....!anh ấy bị thương quá nặng rồi!"Khải Âm với đôi mắt sắc sảo lạnh lùng ngước xuống nhìn cô gái mạnh mẽ ngày nào đang lụy tình."Không được....!khụ khụ khụ.
Đó là bài kiểm...khụ khụ...!cho cậu ấy...., những kẻ yếu....!kia không phải....khụ khụ đối thủ của cậu ấy....".