Seon-ah nhìn chằm chằm vào Eun-seo với ánh mắt kinh ngạc.
- Hồi chúng ta còn nhỏ có một chuyện rất ồn ào phải không, việc vợ của một tài phiệt mất tích đó!
- À!
Không lý nào Eun-seo không biết được. Vì sự việc đó được đưa tin rất nhiều, và trước đây, khi cô và mẹ đi khắp nơi tìm kiếm Eun-ho cũng đã vài lần bắt gặp nhiều người đang tìm vị phu nhân đó.
Có điều cô không biết người đó là mẹ ruột của Kwon Seung-ju.
- Thì ra sự việc đó là của công ty mình.
Đến tận mấy năm sau họ vẫn tìm kiếm rầm rộ. Cô nhớ mình đã cảm thấy cay đắng thế nào khi cảnh sát gần như đã bỏ cuộc trong việc tìm kiếm Eun-ho trong khi lực lượng cảnh sát được huy động lâu như vậy chỉ vì người đó là phu nhân của một gia đình giàu có.
- Vậy là cuối cùng họ đã không tìm được bà ấy à?
Seon-ah gật đầu.
- Năm năm sau, bà ấy được tuyên bố là đã chết và cứ thế đến bây giờ.
Một người mất tích được chính thức tuyên bố mất tích sau năm năm. Tuyên bố mất tích này về mặt pháp lý tương đương với tuyên bố tử vong. Đây là sự thật mà Eun-seo biết rõ hơn bất kỳ ai.
- Ngay sau khi phu nhân được tuyên bố là đã chết, chủ tịch đã tái hôn với tiểu tam, như thể ông đã chờ đợi ngày đó, đó chính là mẹ kế của Giám đốc.
- Nếu tái hôn, tại sao lại gọi là tiểu tam?
Seon-ah trợn mắt.
- Con trai mà mẹ kế sinh ra chỉ kém Giám đốc 3 tuổi thôi!
- À!
Eun-seo suýt nữa vỗ đùi. Phải đến lúc đó cô mới hiểu được phản ứng dữ dội mà Kwon Seung-ju thể hiện vào sáng hôm đó. Ai mà chẳng ghét người mẹ kế tiểu tam lại đứng ra nhận là mẹ mình chứ.
- Dù sao thì, cô cũng thật là. Câu chuyện này cả nước biết, mà nhân viên công ty lại không biết ư? Bà ta còn có biệt danh là "Tiểu tam quốc dân" cơ mà.
- Xin lỗi, tôi không biết thật.
Eun-seo là người gần như đi ngược với thời thế. Mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào việc tìm kiếm em trai nên cô không còn thời gian để quan tâm đến điều gì khác. Vì không biết những bộ phim truyền hình hay ca khúc nổi tiếng thời bấy giờ nên cô thường bị những người bạn học không biết hoàn cảnh của cô đối xử như người ngoài hành tinh.
- Nhân tiện, cô đã ăn thịt khi nào vậy Eun-seo?
Đột nhiên, Seon-ah hỏi Eun-seo. Eun-seo vừa nghĩ bụng sao lại hỏi như thế trong khi trưa nay vừa ăn cơm với nhau nhỉ vừa trả lời:
- Tôi ăn lúc nãy mà, thịt lợn xào.
- Ai gọi thứ thịt nạc khô khốc không có chút mỡ nào đó là thịt chứ. Tôi hỏi lần cuối cùng cô được ăn thịt thật nóng hổi trên bếp than là khi nào cơ, lần gần nhất ấy?
Eun-seo cười trừ, Seon-ah đảo mắt như thể cô biết trước điều đó.
- Thấy chưa, thấy chưa. Từ sau lần cô với tôi cùng ăn cách đây 2 tuần cô chưa ăn lần nào phải không?
* * *
- Ở nhà cô cũng chỉ trộn cơm nguội với nước rồi ăn với kim chi cho qua bữa phải không?
* * *
Seon-ah thở dài và tuyên bố.
- Cuối tuần tôi sẽ mua thịt đến nhà cô chơi. Chúng ta hãy ăn thịt ba chỉ nướng ở sân nhà cô nhé.
Seon-ah biết Eun-seo thường không ăn uống tử tế mà lúc nào cũng chỉ ăn uống qua loa nên thường hết lòng chăm sóc cô. Tất nhiên là Eun-seo rất biết ơn nhưng nhanh chóng xua tay đi.
- Thôi, không cần đâu. Tôi còn phải chuẩn bị chuyển nhà trong tuần này nữa.
- Chuyển nhà ư? Đột nhiên sao lại chuyển?
- Chủ nhà nói sẽ phá bỏ ngôi nhà và xây một tòa nhà ở vị trí đó. Chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa thôi nên tôi phải nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
- Không phải, ý cô là họ đột nhiên đưa ra thông báo ư?
- Chuyện dài lắm.
- Ôi, tên chủ nhà độc ác. Sao có thể đuổi người ta đi trong một sớm một chiều như vậy chứ.
Seon-ah không hề biết chủ nhà là Kwon Seung-ju, người mà cô ấy mê mẩn, phẫn nộ đến mức thậm chí còn nắm chặt tay.
- Thôi được rồi, cô có nơi nào để đi chưa? Cô đâu có tiền?
- Tôi còn có tiền cọc nhà mà. Với số tiền đó, tôi tìm thuê phòng studio theo tháng là được.
Xét đến hoàn cảnh vốn đã khó khăn, tương lai còn phải trả tiền thuê nhà, Eun-seo thực sự lo lắng, nhưng cô cố tình nói một cách vui vẻ. Cô không muốn làm Seon-ah lo lắng.
Seon-ah sảng khoái nói:
- Đã vậy tôi càng phải đi. Chúng ta ăn thịt ba chỉ xong thì dọn đồ là được. Tôi sẽ ở lại qua đêm và giúp cô.
- Vậy có được không? Seon-ah, cuối tuần cô phải nghỉ ngơi nữa chứ, như vậy cô sẽ mệt lắm.
Dù biết mình thật vô liêm sỉ nhưng nghe đến điều đó cô lại thấy mong chờ. Vì đã sống ở căn nhà này quá lâu nên cô cũng đang phải lo lắng việc dọn đồ đạc. Kể ra cô có nhiều thời gian chút thì tốt, nhưng chỉ còn trên mười ngày nữa là đến ngày phá dỡ căn nhà.
- Cô nói gì vậy. Giữa chúng ta không cần phải nói những lời đó.
Seon-ah trừng mắt. Eun-seo bỗng thấy sống mũi cay cay. Dù chỉ là người bạn quen nhau sau khi ra xã hội nhưng cô ấy vẫn là một người bạn tốt hơn cả so với bạn học hay với bất kỳ ai khác.
- Cảm ơn cô, Seon-ah.
Nói xong, Eun-seo chợt nghĩ.
"Hay là nói sự thật với Seon-ah nhỉ?"
Eun-seo nghĩ đến việc kể về vụ tai nạn của Kwon Seung-ju cho Seon-ah biết nhưng nhanh chóng lắc đầu. Nếu cô ấy biết sẽ rất lo lắng, và hơn hết..
"Gì cơ? Tại sao Giám đốc lại đứng ra chắn cho cô Eun-seo?"
Cô nghĩ về hình ảnh của Seon-ah với đôi mắt mở tròn xoe và câu hỏi dồn dập.
"Chà, tôi cũng không biết tại sao." Eun-seo lẩm bẩm và thở dài.
*
Khi Eun-seo tan làm về đến nhà, thấy một người đàn ông to lớn đang đứng trước cửa. Cô lại gần để nhìn xem đó là ai thì gần như hét lên vì giật mình.
- !
Đối diện cô là Kwon Seung-ju.
Cô luôn thấy anh ta mặc một bộ vest hoàn hảo đến chán ghét, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trong bộ quần áo bình thường khiến cô khó có thể nhận ra anh ấy nếu chỉ nhìn thoáng qua. Buổi sáng ở bệnh viện anh ta vẫn mặc đồ bệnh nhân, còn bây giờ anh đang khoác trên người một chiếc áo len bó sát và quần vải.
"Có vẻ như anh ta vừa xuất viện, sao lại đến nhà mình nhỉ?"
Trái tim Eun-seo đột nhiên chùng xuống. Những lời cuối cùng cô nói trước khi anh bị tai nạn là:
"Sinh ra là con trai cả trong một gia đình tài phiệt và gia nhập công ty với chức danh Giám đốc nên mới việc trên đời hẳn phải dễ dàng với anh lắm. Anh đã leo lên vị trí CEO chỉ tong 4 năm, nên hẳn là anh nhìn những người khác đều trông thật lố bịch và ngu ngốc nhỉ."
"Người như anh có lẽ trong đời chưa từng bị đau, chưa bao giờ mất ngủ vì mệt mỏi, chưa bao giờ phải đấm ngực mà khóc."
"Hãy để tôi cho anh một lời khuyên, những người như anh đừng nên đưa ra lời khuyên cho người khác."
Bây giờ nghĩ về nó, một tràng dài cô nói như vậy hẳn đã khiến anh ta tức giận đến mức theo cô về tận nhà ngay khi tỉnh lại.
- Anh, anh thấy trong người ổn chưa?
Cô hỏi một cách dè dặt và sợ hãi, còn Kwon Seung-ju chỉ ngơ ngác nhìn cô.
- Cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu tôi.
Eun-seo cúi đầu thật sâu. Nỗi oán hận vì bị đuổi ra ngoài trước khi kết thúc hợp đồng vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng quả thực đối phương chính là ân nhân cứu mạng cô.
- Tôi thực sự xin lỗi vì ngày hôm đó đã thô lỗ vậy. Tôi cũng biết ơn vì anh đã cho phép tôi sống ở đó thoải mái trong một thời gian dài..
Cô định nói thêm rằng "Tôi sẽ lặng lẽ rời đi." Nhưng chưa kịp nói hết câu.
Bởi vì Kwon Seung-ju bất ngờ hỏi.
- Cô là ai?
Eun-seo cảm thấy thật nực cười và chua xót. Ý anh là 'Cô là ai mà hành động như thể quen biết tôi?'hả.
Cũng phải thôi, không đời nào anh ta lại bỏ qua khi bị cô phun nước bọt vào mặt anh một cách thô lỗ như vậy. Khi anh ta hỏi cô là ai, cô cũng đã nghĩ đến viễn cảnh anh ta sẽ sa thải cô chưa biết chừng. Đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, lại thêm mất việc nữa thì..
- Thực sự xin lỗi. Hôm đó vì quá tức giận nên tôi đã mất bình tĩnh.
Eun-seo cúi đầu thật sâu nhưng trông anh lại có vẻ cảnh giác.
- Tôi đang hỏi vì sao cô lại đến nhà tôi?
Eun-seo rụt rè phản bác câu tuyên bố lãnh thổ mới lạ của anh.
- Chà, tất nhiên là căn nhà sẽ sớm bị dỡ bỏ, nhưng hiện tại tôi là người thuê nhà.. Về mặt pháp lý, nó vẫn là nhà của tôi cho đến hết hợp đồng.
Chẳng biết có nghe được những lời cuối cùng hay không thì người đàn ông cũng chỉ phản ứng dữ dội với những lời đầu tiên.
- Dỡ bỏ ư? Ai cho phép dỡ bỏ nó?
Chuyện vớ vẩn gì thế này? Eun-seo cũng bắt đầu cảm thấy phẫn nộ trào dâng.
- Con ai cho phép nữa. Chính Giám đốc đã chỉ thị như vậy mà.
- Bố tôi ư?
Đột nhiên trông anh có vẻ tức giận.
- Cô hãy chuyển lời đến bố tôi. Rằng dù ông có làm thế tôi cũng sẽ không về nhà ông.
- Gì cơ?
Eun-seo bối rối hỏi lại.
- Đây là ngôi nhà bà ngoại tặng cho tôi. Bố tôi không có quyền đụng vào nó.
- ?
- Bảo ông ấy muốn phá thì cứ việc phá. Tôi sẽ dựng lều ở đây và đợi mẹ tôi.
Eun-seo thậm chí không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô không hiểu tại sao đột nhiên anh ta lại kéo Chủ tịch vào, trong khi rõ ràng anh ta là người ra chỉ thị.
Tất cả những gì cô có thể nói là khuôn mặt của anh ta có vẻ đầy thù địch. Eun-seo bị dọa bởi sát khí khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh
- Này, tôi không hiểu anh đang nói gì.. bố anh là sao?
Sau đó Kwon Seung-ju mới hỏi như thể đang xấu hổ.
- Cô không phải là thư ký của bố tôi sao?
Đột nhiên lại nói nhảm cái gì thế này? Nhưng nét mặt anh ta không có gì là đã đùa giỡn, Eun-seo cảm thấy một đám mây đen đang từ đâu kéo đến bao trùm lấy cô.
- KHÔNG.
Người đàn ông to lớn có vẻ xấu hổ không biết phải làm sao thì đột nhiên cúi đầu xuống.
- Tôi thực sự xin lỗi. Tôi còn tưởng bố cử cô ra đưa tôi về.
Eun-seo bị sốc.
Cúi đầu? Kwon Seung-ju? Với tôi?
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy. Anh thận trọng hướng đến Eun-seo đang trong mắt nhìn vì ngạc nhiên, hỏi:
- Chị ơi. Xin lỗi, nhưng chị có thể cho tôi mượn điện thoại di động một lát được không? Tôi bị mất điện thoại rồi.
Lời đầu tiên tác động đến cô mạnh đến nỗi lời thứ hai không thể lọt vào tai cô.
Chị ư?
- Để tôi gọi báo cho trung tâm rằng hôm nay tôi nghỉ.
Thấy Eun-seo cứng đờ không trả lời, Kwon Seung-ju hỏi lại như thể đang lo lắng.
- Chị à?
Anh ta nói chuyện hết sức tự nhiên nhưng Eun-seo thực sự cảm thấy dựng tóc gáy.
Trong khoảnh khắc, đủ thứ suy nghĩ lướt qua đầu cô.
- Cái kia, tôi hỏi điều này có thể hơi mất lịch sự..
Eun-seo hỏi, run rẩy vì sợ hãi.
- Nhưng năm nay anh bao nhiêu tuổi?
Người đàn ông to lớn trả lời không hề do dự.
- Tôi là học sinh lớp 11, năm nay 17 tuổi.