-Về rồi hả con? Lại tăng ca hả?
-Vâng mẹ ạ, thế mẹ chưa ngủ sao mà còn đợi con làm gì?
Bà Hà khẽ lắc đầu:
-Mẹ lo cho sức khoẻ của con lắm đấy. Ăn một chút gì đi.
-Thôi mẹ ạ. Con đã ăn ở công ty rồi, vẫn còn no lắm.
-Ừ, lên tắm rửa đi rồi xuống đây mẹ bảo.
-Dạ.
Chạy một mạch lên lầu.
-Mẹ.
-Này ăn đi, ngon lắm.
Bà Hà đẩy đĩa xoài đã được bổ thành miếng về phía Uyên:
-Mẹ cũng ăn đi mẹ.
Bỗng bà đứng dậy hướng phía tủ lạnh lấy ra một cái bánh kem to.
-Con rể gửi này.
-Gì vậy mẹ.
-Bánh chứ còn cái gì nữa.
-Nhưng sao anh ấy lại gửi bánh.
-Cái con bé này , mày hay nhở, nó gửi cho mày chứ cho mẹ đâu mà mẹ biết được.
Vẫn tiếp tục ăn ngấu nghiến đĩa xoài. Bộ dạng ăn phải hết sức mắc cười.
-Ăn uống đàng hoàng cho mẹ coi. Con gái con đứa mà thế à?
-Thôi mà mẹ._Uyên nịnh bà Hà.
-Này con gái.
-Sao ạ?_Đang ăn bỗng uyên ngẩng đầu lên chờ đợi câu hỏi của mẹ.
-Con quen con rể bao lâu rồi.
-Dạ cũng 7,8 năm rồi ạ. Từ ngày đi học.
Thấy mẹ hỏi Uyên cũng đáp xuôi mà không hay mình đang mắc vào cái lưới mà mẹ đã khéo léo giăng lên. Con cá sắp mắc câu.
-Con kể về gia đình họ và công việc của con rể xem nào?
-Dạ, hai bác sống ở bên nước ngoài, vừa rồi Phong về nên hai bác giao lại công ty rồi cùng nhau sang Ý du lịch.
Như moi được thông tin bà Hà khẽ cười rồi châm chọc con gái:
-Ba mẹ thì vừa ý cậu Phong đó lắm, con mà giữ không cẩn thận chết với mẹ nghe chưa?
Nghe câu nói yêu của mẹ, Uyên đang ăn bỗng chết sặc:
-Mẹ này.
***
Sau khi ngồi với mẹ ở dưới nhà, Uyên bèn lên phòng ngồi làm việc khi đâu vào đó đã là 11h đêm. Ngoài trời, những ánh sao lung linh, ngọn gió lùa vào cửa sổ mát rượi. Tầm này có lẽ mọi người đã chìm vào giấc ngủ say sau một ngày hoạt động mệt mỏi.
"Không biết anh ấy ngủ chưa?"_Uyên khẽ hỏi trong lòng. "Tin tin"
-"Em yêu ngủ chưa? Anh nhớ em quá!"_Ngọt ngào. Uyên cảm thấy thật hạnh phúc có lẽ đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời của cô.
-"Em chưa ngủ."
Phong đang xử lý đống tài liệu bỗng nhớ Uyên da diết nên cầm điện thoại nhắn tin, cứ tưởng cô đang trong mộng đẹp rồi ai ngờ vẫn chưa ngủ.
-"Nhớ anh sao mà vẫn chưa ngủ?"_Gửi xong tin nhắn, Phong khẽ cười với những suy nghĩ đang luẩn quẩn trong đầu.
-"Thế còn anh?"_Uyên hỏi khó
-"Anh á! Tại không có em nằm cạnh nên không ngủ được."_Phong nói dối không chớp mắt nên.
-"Thế 4 năm bên Mĩ anh không ngủ à? Nói dối cũng phải biết cách chứ. Anh ngốc ghê, haaa!"_Uyên cười ôm bụng.
-"Kệ anh, hứ, nhớ em nên nhắn tin để bây giờ bị kêu là kẻ ngốc."_Phong hờn.
-"Thôi thôi, hạ hoả, em có ý gì đâu."
Cả hai cứ nhắn tin, quên luôn cả việc thời gian đang chạy.
***
Cả một tuần làm việc vất vả cuối cùng hôm nay cũng là chủ nhật. Uyên thức giấc lúc 7h, vẫn chạy bộ rồi về.
-Linh ăn cái gì thế?
Bé Bi hỏi Linh.
-Không cho đâu._Linh mặt xị ra.
-Ai thèm cần_Bi đưa tay du Linh khiến cô bé ngã xuống đất.
-Aaaa........_Linh kêu lên nhưng cô bé không có khóc mà ngước nhìn Bi.
-Đau nhờ?_Bi hỏi
-Chẳng đau tẹo nào?_Biết Bi đang đắc ý du ngã mình nên Linh không khóc mà còn đứng lên phủi tay lè lè lưỡi chọc ghẹo.
Uyên ở xa nhìn bật cười ra tiếng. Trẻ con bây giờ đáng yêu thật.