Tình Yêu Của Anh Hình Cảnh

Chương 41: Chuyện này số mệnh đã định
Màn đêm buông xuống, đèn sáng lên rực rỡ. Giang Thiệu ngồi ở trên đài đá trong sân hút thuốc lá, bên chân có một đống tàn thuốc. Giang Chấn ngồi trên một đầu khác của ghế mượn ánh đèn đọc sách, tay huơ quyền ho khan. “Tắt.”
Giang Thiệu ngoảnh mặt làm ngơ, hút xong một điếu lại đốt một điếu, hút đến mình cũng ghê tởm. Giang Chấn khép sách lại vỗ vào trên bàn tre, “Con chả có tiền đồ gì!”
Giang Thiệu nhếch môi cười, “Đổi thành cha và Cảnh Thiên, không chừng cha còn không bằng con đấy.”
“Nói cái gì!” Giang Chấn quát khẽ, “Con và Diệp Tiểu An đâu phải là anh em ruột có liên hệ máu mủ!”
“Cô ấy phải gọi con là anh đó chứ?”
“Con vốn lớn hơn nó năm tuổi.”
“Cha, cha thật thú vị! Cảnh Thiên cũng nhỏ hơn cha đấy, bà ấy có gọi cha là anh không?” Giang Thiệu thô lỗ đè đầu điếu thuốc vào trên đất, phiền não vuốt mặt. “Chúc mừng sếp, có một con gái từ trời giáng xuống.”
Giang Chấn đá anh một cước, “Không lớn không nhỏ muốn bị đánh à? Cha chỉ có một đứa con trai không có tiền đồ là con, con gái ở đâu ra?”
“Làm con trai cha thật không dễ dàng, cha còn muốn con có tiền đồ thế nào? Chờ con đến tuổi cha làm đến chức bộ trưởng bộ công an thì cha vui mừng không dứt đất.”
Giang Chấn giơ tay lên làm bộ muốn đánh anh, Giang Thiệu lại không tránh, “Con sắp 30 rồi, ngại đừng dùng dáng vẻ lúc còn bé dọa con sợ chứ? Với lại ngài cũng chưa chắc đánh thắng con, chừa chút mặt mũi cho con trai người trước mặt phụ nữ con sẽ vô cùng cảm ơn đấy.”
Giang Chấn bị anh chọc buồn cười, khóe miệng run rẩy hai cái, thả tay xuống. “Sao con ở chung với Diệp Tiểu An lại ỉu xìu thế, lúc ở chung với Cận Thanh cơ bắp cả người đều căng cứng, rất là mạnh mẽ mà.”
“Trước kia chuyện gì cũng làm như hoàn thành nhiệm vụ.”
“Hiện tại lười biếng rồi hả ?”
Ánh mắt Giang Thiệu mềm đi, “Không phải lười biếng, là đang sống.”

Giang Chấn trầm mặc, nhìn vào trong nhà, sau đó than một tiếng chắp tay đi bộ qua nhà Tả Liên Thành bên cạnh giải sầu. Chờ ông ra khỏi viện, Giang Thiệu mới len lén cong khóe miệng lên.
Qua thật lâu Diệp Tiểu An mới mở cửa ra ngoài, nhìn ra đã khóc, nhưng tâm tình lại thật bình tĩnh. Giang Thiệu lập tức đứng lên, “Không có sao chứ?”
Cô lắc đầu, lúc này Cảnh Thiên cũng đi ra ngoài, trên mặt vẫn còn nước mắt. “Tiểu Thiệu, mẹ có thể nói chuyện riêng với con không?”

Trong phòng khách, Giang Thiệu nhìn bóng lưng Cảnh Thiên, nói thật chính anh cũng rất hỗn loạn. “Mẹ, có lời gì mẹ nói thẳng đi.”
Cảnh Thiên nghe xong bèn lau nước mắt. “Tiểu Thiệu, nhiều năm qua mẹ hiểu rõ mẹ không có cách nào thay thế vị trí mẹ đẻ của con, mẹ có thể hiểu con, cin nguyện ý gọi mẹ một tiếng mẹ thì mẹ đã rất thỏa mãn.”
“Cần phải vậy.”
“Trước khi mẹ kết hôn với ba con đã từng sống với một người đàn ông, là Diệp Cẩm Niên ba của Tiểu Diệp Tử, nhưng mà giữa chúng tôi không có tình cảm. Khi đó cha mẹ của mẹ bệnh nặng mấy năm, hơn nữa trạng thái tinh thần của mẹ của mẹ luôn không tốt, sau khi hồ đồ lại chỉ biết có mẹ và Diệp Cẩm Niên, người duy nhất mà bọn họ không yên tâm chính là mẹ, chỉ muốn nhìn thấy mẹ có người để gửi gắm, cho nên Diệp Cẩm Niên và mẹ thương lượng kết hôn giả mang thai giả, vì để bọn họ rời đi không tiếc nuối gì, nên chúng tôi nhận nuôi Diệp Tử và anh nói, cho đến sau này bọn họ lần lượt qua đời. . . . . .”
Giang Thiệu sửng sốt chốc lát mới hiểu được sự cong thẳng lúc đó. “Mặc dù không phải con ruột, nhưng dù sao cũng đã sống mấy năm với mẹ, mẹ nhẫn tâm nói ném liền ném con sao? Chưa từng nghĩ đến cảm thụ của họ?”
Cảnh Thiên nghe vậy yên lặng rơi lệ, “Diệp Cẩm Niên vì khiến mẹ không còn cố kỵ mà đi tìm cha con, nên đã nói với mẹ ông ta tặng con cho người khác rồi, điều kiện để bạn gái của ông ấy kết hôn với ông ấy là bỏ con đi, mẹ vì chuyện này mà hận ông ấy nhiều năm, không ngờ. . . .”
Câu nói kế tiếp cho dù Cảnh Thiên không nói, Giang Thiệu cũng có thể đoán ra mấy phần.
“Bây giờ ông ấy là tham mưu trưởng của đội nhảy dù không quân, Diệp Tử nói cả đời ông chưa từng kết hôn, cho tới bây giờ cũng không có bạn gái.” Cảnh Thiên che môi hết sức kềm chế tâm trạng, Giang Thiệu đặt hộp khăn giấy vào tau bà, yên lặng đợi bà bình phục lại.
“Tiểu Thiệu, nói thật với mẹ đi, con thật lòng yêu Tiểu Diệp Tử chứ?” Cảnh Thiên lau khô nước mắt, ánh mắt sáng quắc. “Mẹ đã thấy con và Cận Thanh cùng nhau đi tới, tấm lòng con dành cho nó trong khu này không ai không biết, mẹ không tin con có thể dễ dàng từ bỏ tình yêu đó để yêu Tiểu Diệp Tử.”
Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ Cảnh Thiên tỏa ra khí thế bức người trước mặt anh, Giang Thiệu bị cô hỏi nghẹn, theo bản năng móc thuốc ra, nhưng chỉ ngậm điếu thuốc trên môi chứ không đốt.

Cảnh Thiên sớm có dự liệu. “Mặc kệ mẹ và Diệp Cẩm Niên như thế nào, Tiểu Diệp Tử là con gái của mẹ, mẹ không cho phép có người ——”
“Con không biết.” Giang Thiệu chặn lại lời của bà, bóp gãy điếu thuốc trong tay. “Ban đầu con đối đãi Cận Thanh thế nào, về sau sẽ yêu Diệp Tiểu An gấp mười lần như thế, mẹ nên biết con chơi cái gì cũng không chơi tình cảm, trước kia như thế, về sau càng như thế. Nhưng cha con. . . .”
Cảnh Thiên cười rộ lên, “Đó không phải là chuyện con cần lo lắng.”
Đêm đó hai người ngủ lại nhà họ Giang, Giang Thiệu gối lên cánh tay ngủ một mình trong căn phòng của mình ở lầu hai lại không hề phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên anh về ở sau khi có nhà riêng, thật là có cảm giác nói không nên lời.
Đêm khuya yên tĩnh, Giang Thiệu nghe được tiếng động rất nhỏ từ cửa phòng bên cạnh, nhảy xuống giường như cá chép vượt cổng rồng, xác định tiếng bước chân của Cảnh Thiên đi xa mới rón rén ra ngoài.
Diệp Tiểu An cũng chưa ngủ, ôm đầu gối ngồi ở phía trước cửa sổ. Chợt rơi vào một lồng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc cũng bao vây cô.
“Suy nghĩ cái gì mà mất hồn như thế?” Giang Thiệu ôm cô vào trong ngực từ phía sau, “Mẹ anh, không đúng, lúc nãy mẹ em nói gì với em? Hai mẹ con ôm nhau khóc nữa à?”
Xưng hô này thật lộn xộn. . . . . .
Diệp Tiểu An cắn môi không lên tiếng, Giang Thiệu không có ép cô, đè cô vào trong lòng ngực mình vỗ nhè nhẹ, qua một hồi lâu, than nhẹ. “Khi còn bé đã xem 《Chánh Đại Tống Nghệ》[1], cảm thấy một câu nói bên trong thật đúng.”
“Hả?”
“Thế giới thật kỳ diệu.”
Diệp Tiểu An bật cười hì hì, “Anh còn chọc em được? Làm sao bây giờ?” Lúc cô nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm, giọng nói hơi khàn khàn, xem ra mới vừa khóc dữ dội. Giang Thiệu xấu xa xoa xoa khuôn mặt trái xoan của cô, hôn một cái lên đôi môi chu lên của cô. “Đến phòng anh đi.”
“Không được.” Diệp Tiểu An lập tức ngồi thẳng người, nặng nề nói: “Chúng ta không thể ở cùng nhau, mẹ em là mẹ kế của anh, chúng ta là anh em.”
Giang Thiệu vỗ ót một cái, ngã ra mặt đất phía sau. “Cứ như phim trên TV, em là con nuôi của họ, bà ấy là mẹ kế của anh, anh em nỗi gì?”

“Nhưng. . . . . .”
“Em muốn chia tay với anh? Diệp Tiểu An, em chơi anh à?” Giang Thiệu làm bộ tức giận uất ức lật người đưa lưng về phía cô. “Ngủ với anh rồi lại không chịu phụ trách, người phụ nữ độc ác.”
Diệp Tiểu An quệt mồm, trong mắt lại dâng lên sương mù, hít hít lỗ mũi. “Ai nói em muốn chia tay với anh, em chỉ cảm thấy kỳ cục, nhất thời không tiếp thu nổi, với lại ba anh có thể tiếp nhận chúng ta sao? Ông ấy cảm thấy quá hoang đường, huống chi ông ấy vốn không thích em.”
Giang Thiệu bỗng chốc lật người lên, ẵm Diệp Tiểu An lên về phòng mình rồi nhét vào chăn, ôm cô không thả. “Ngủ!”
Diệp Tiểu An nào ngủ được, dùng sức đẩy anh, “Sao tim anh mạnh vậy, anh không lo lắng chút nào sao?”
“Bây giờ em chỉ có một nhiệm vụ.” Giang Thiệu bắt lấy tay nhỏ của cô vòng qua hông mình, “Yên tâm yêu anh, chuyện khác không cần phải để ý.”
“Vậy còn anh?”
“Yêu em chứ sao.” Giang Thiệu hôn trán cô, ôm chặt cô. “Anh đã nói chỉ cần em tin anh, chỉ cần em nguyện ý đi theo anh thì tất cả vấn đề đều không phải là vấn đề, hiểu không? Còn nữa, em không cảm thấy chúng ta thân càng thêm thân sao? Về sau em. . . .” Anh dừng một lát, “Em cũng không cần đổi xưng hô.”
Diệp Tiểu An nghẹn ngào, ôm chặt hông anh, đầu tựa vào trước ngực anh. “Giang Thiệu, anh thật tốt.”
Giang Thiệu khẽ vuốt ve phía sau lưng của cô, dỗ cô ngủ rồi thì ánh mắt lại thâm trầm như bóng đêm. Câu nói vừa rồi là anh bật thốt lên, trong đầu hiện ra bộ dáng cô mặc áo cưới trắng hoàn mỹ trong tấm hình.
Cưới cô, sẽ có một ngày như vậy sao?
. . . . . .
Sẽ có.
Hơi thở hơi nóng của cô phả vào ngực anh, độ nóng này như có thể chui qua da vào trong tim anh. Giang Thiệu đột nhiên cảm thấy, có lẽ thật sự có chuyện số mệnh đã định.
Ngày hôm sau Diệp Tiểu An phải đi nộp bản thảo, trước khi đi làm Giang Thiệu đưa cô về nhà. Lúc đi khỏi nhà họ Giang thì Diệp Tiểu An phát hiện chiếc xe Cayenne đậu ở đó ngày hôm qua đã không còn, hô lên: “Xe của anh bị trộm rồi !”
“Thêm chút đầu óc, không nhìn xen đây là đâu, ai có bản lĩnh trộm xe ở đây?” Giang Thiệu bó tay. Cảnh Thiên đưa bọn họ ra cửa buồn cười, kéo cánh tay Diệp Tiểu An lưu luyến không rời: “Rãnh rồi thì về đây với Tiểu Thiệu nhé, đây chính là nhà của con.”

Diệp Tiểu An cười hơi khổ sở, khéo léo gật đầu. Cô có thể nhìn ra Cảnh Thiên và Giang Chấn sống rất hạnh phúc, như vậy cô nên cảm thấy vui mừng thay Diệp Cẩm Niên sao? Nếu như Diệp Cẩm Niên biết hiện tại cô và Giang Thiệu đang quen nhau thì sẽ thế nào?
Đưa cô về đến nhà, Giang Thiệu không bảo cô lập tức xuống xe, mà lại đè ở trên ghế dựa hôn đủ. “Tiểu An An, chiếc Cayenne kia không phải của anh.”
“À?” Môi cô sưng đỏ sáng bóng, trong mắt lộ ra vẻ ý loạn tình mê, bộ dạng hồ đồ cực kỳ mê người. Giang Thiệu chạm môi cô thẳng thắn. “Đó là xe anh mua cho Cận Thanh trước kia, do cô đứng tên, lúc chia tay cô ấy trả lại cho anh nhưng anh không cần, đồ đã tặng ra không có đạo lý lấy về, đã thanh toán xong càng không cần thiết giữ lại nó. Kế nhà anh là nhà Tả Trí, ngày hôm qua Cận Thanh đi thăm cô của cô ấy – mẹ của Tả Trí.” Giang Thiệu nói xong ngay sau đó giơ ngón tay lên thề. “Anh không có gặp cô ấy, cả cái bóng của cô ấy cũng không thấy, do cha anh kể.”
“. . . . . .” Diệp Tiểu An sững sờ nhìn anh, nháy mắt mấy cái, hình như đang tiêu hóa một chuỗi lời nói dài của anh.
Giang Thiệu lại bị cô nhìn khẩn trương. “Em không có gì nói với anh?”
“Có.” Diệp Tiểu An bỗng chốc níu lấy cổ áo anh, hung dữ hỏi han. “Anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Chiếc xe hai trăm vạn mà anh nói tặng liền tặng!”
Giang Thiệu không khỏi thở phào một cái, lại cuồng hôn. “Em đi thi bằng lái, anh cũng tặng em một chiếc, không không, không cần thi, annh tặng em một chiếc bày trong nhà chơi.”
Diệp Tiểu An nhíu lông mày, làm bộ xuống xe. “Đốt tiền nấu trứng, em không thèm!”
Giang Thiệu lập tức biết mình nói sai, vội vàng kéo cô qua dụ dỗ, “Đúng rồi, một chiếc xe rởm ai mà thèm, anh tặng mình cho em được không? Xe có giá nhưng người không có giá, Giang Thiệu ở thế gian này chỉ thuộc về em, em thấy đúng không?”
Diệp Tiểu An đang lộ vẻ mặt nghĩ tới điều gì, nhịn không được bật cười. “Không biết xấu hổ, anh chính là bánh con bò cạp.”
Mãi cho đến đồn cảnh sát Giang Thiệu cũng không hiểu rõ những lời này, nắm một cảnh viên trẻ lại hỏi: “Khụ, à. . . . bánh con bò cạp là có ý gì?”
“Bánh con bò cạp? Phần độc nhất.” (ý chỉ là một vật hay người đặc biệt, chỉ có duy nhất)
Giang Thiệu sờ sờ cằm suy nghĩ chốc lát, nhất thời cười lên.
Diệp Tiểu An thật là!
~
[1]Chánh Đại Tống Nghệ: là một tiết mục giải trí của đài truyền hình trung ương Trung QUốc, truyền bá từ tháng 4 năm 1990, là một tiết mục giới thiệu các nơi nổi tiếng trên thế giới và văn hóa của các nơi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận