Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận


Dù sao họ cũng đã hôn nhau rồi, anh ta đã là người của cô ấy, mục đích ban đầu đã đạt được, anh ta cũng không thể chạy thoát được nữa.

Lần đầu tiên trong đời Vô Nhật Huy cảm thấy rằng hóa ra khi một người con gái giở trò lưu manh lại còn có thể lợi hại hơn đàn ông thế này.

Anh ta hơi có chút đau đầu, hỏi ngược lại: “Vậy thì Thẩm tiểu thư muốn như thế nào?”
“Tôi muốn cái gì, không phải vừa rồi tôi đã nói rõ rồi sao?” Thẩm Minh Hân cười tủm tỉm đáp: “Anh cho tôi hôn một cái”.

Vô Nhật Huy hoài nghi Thẩm Minh Hân có phải đã uống say rồi không, vì tửu lượng của cô ấy rất tốt, dù có uống nhiều thế nào cũng không thể nhận ra được.

Hai người giằng co một lúc lâu, Thẩm Minh Hân lại tiến sát về phía anh ta.

Vô Nhật Huy lập tức né tránh môi cô ấy, đôi môi mềm mại của Thẩm Minh Hân thoáng chạm vào khóe miệng của anh ta, không hôn trùng.

Cô ấy liền dứt khoát ngồi lên người Vô Nhật Huy, mắt đôi mắt nâng mặt nhìn chằm chằm vào anh ta, nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh trốn không thoát đâu, ai bảo anh đến lo chuyện bao đồng của tôi, người có lòng tốt không nhận được báo đáp đầu nhé”
Vô Nhật Huy bị cô ấy đè lên dãy ghế sau, im lặng ngước mắt nhìn cô ấy.

Kỳ thật Thẩm Minh Hân đã có suy nghĩ xử lý anh ta ngay tại chiếc xe này rồi, nhưng khổ nỗi chiếc xe của cô ấy quá nhỏ, cô ấy sợ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh ta, dù sao hành động trong không gian nhỏ hẹp này cũng khá là khó khăn.

Hơn nữa chủ yếu là cô ấy thực sự rất sợ đau.

Việc hôn anh ta đã phải lấy rất nhiều dũng khí bất chấp hết tất cả mới dám làm được.

“Còn nữa, lát nữa anh phải đưa tôi trở về” Cô ấy suy nghĩ một chút, rồi dịu giọng nói với anh ta: “Tôi không muốn Hoắc Thanh Phong đi theo, tôi không thích anh ta, tôi chỉ muốn anh đưa tôi về nhà”
Vô Nhật Huy nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt khẽ lay động.

Thẩm Minh Hân khẽ mím môi, rồi lại tiến đến gần chỗ Vô Nhật Huy, nhẹ nhàng cắn lấy môi anh ta.

Lần này Vô Nhật Huy không tránh đi.

Không khí theo sự quấn quýt của hai người dần dần nóng lên.

Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Hân mới buông lỏng đôi môi bị cô ấy cắn đến sưng đỏ của Vô Nhật Huy, khẽ thở hổn hển nhẹ giọng nói với anh ta: “Lần này chúng ta đã hôn thật rồi đấy, cho dù tôi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh có thể sao?”
Hơi thở của Vô Nhật Huy cũng trở nên hỗn loạn, một lúc sau, anh ta mới thấp giọng nói: “Tôi có thể chơi đùa với Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư cảm thấy mới mẻ, tôi có thể lý giải, nhưng mà.

.


“Ai nói tôi cảm thấy mới mẻ?” Thẩm Minh Hân nhịn không được nhíu mày.

“Hơn nữa anh đã hai mươi tám rồi phải không? Nếu tôi nhớ không lầm với cái tuổi tác này của anh có thể gọi là mới mẻ không?” Cô ấy bĩu môi có chút tức giận.

Tiểu thư nhà giàu không thể thật lòng yêu một ai đó sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui