Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

Mọi người đổi sang một nhà hàng thịt nướng ẩm thực kết hợp, ngồi vây quanh bàn thịt nướng, mặc dù không thể cao cấp hơn Monet nhưng bầu không khí lại đủ ấm áp.

Chu Tiểu Huệ thỉnh thoảng quan sát Lộ An Thuần.

Cô đã khôi phục sự bình tĩnh, trên mặt mang nụ cười dịu dàng thỏa đáng, tựa như cô gái mất khống chế cầm đá phá quán vừa rồi không phải là cô.

Quả thật giống như hai người khác nhau.

Trong lòng Chu Tiểu Huệ âm thầm nghĩ, cô gái này… có chút chuyện xưa.

Ngụy Phong không đói, ăn rất ít, nhưng anh xắn tay áo lên, động tác nướng thịt nướng đồ ăn cho Lộ An Thuần lại rất thuần thục, hoàn toàn không sợ dầu thỉnh thoảng bắn tung tóe dính vào bộ đồ âu cao cấp của anh.

Lộ An Thuần rất lịch sự với người khác, nhưng Ngụy Phong tốt với cô, cô đều nhận hết, không thích ăn thịt cũng không lãng phí ném đi, mà gắp vào chén Ngụy Phong.

Ngụy Phong ngoan ngoãn ăn hết tất cả những thứ cô lựa ra.

Với sự hiểu biết của Chu Tiểu Huệ đối với người đàn ông này, tính khí anh không hề tốt như thế, rất ít khi chiều theo người khác, nhưng lúc đối mặt với Lộ An Thuần, sự kiên nhẫn của anh giống như nước ngọt được cung cấp không giới hạn, lấy mãi không hết.

Cặp đôi này thật đúng là đẹp mắt mà.

Chu Tiểu Huệ quả thật giống như fan hâm mộ lớn của CP gặm được đường, cực kỳ hưng phấn, hận không thể lập tức ấn đầu hôn môi —

“Ngụy Phong, nấm kim châm này chín rồi, nhanh gắp cho An An đi.”

“An An, chuyện gì vậy, chị cũng gắp đồ ăn cho anh Phong đi.”

“A a a, hai người nhanh cưng chiều nhau đi, nhanh lên.”

Ngụy Phong cạn lời nhìn cô ấy: “Gan Heo, quản vợ cậu đi.”

Chúc Cảm Quả kéo Chu Tiểu Huệ: “Đừng như vậy, bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Lộ An Thuần cười rất vui vẻ, giống như lại quay về năm mười tám tuổi, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô, mà sau khi Ngụy Phong rời đi, cô giống như chú cá mắc cạn, rơi xuống giữa không trung vô tận.

Anh quay về, một lần nữa mang theo khí oxy cho cô, cũng mang theo nụ cười cô quay về.

“Tiểu Huệ, em đừng chỉ nhìn tụi chị, em cũng ăn đi.”

“Ăn chứ ăn chứ!”

“Đúng rồi Ngụy Phong.” Chúc Cảm Quả thấp thỏm nhìn về phía người đàn ông đang bóc trứng cút ở đối diện: “Chuyện vừa rồi, có ảnh hưởng gì đến công việc của cậu không?”

“Không cần lo, biệt thự thác nước có quản lý vận hành riêng, tớ không tham gia vào, chỉ là tiếp khách hàng đến đây xem thôi.” Anh quét mắt nhìn Lộ An Thuần: “Thuận tiện ở bên cạnh cô ấy.”

“Vậy là tốt rồi.”

Chu Tiểu Huệ căm giận nói: “Nhân viên phục vụ ở chỗ này của các anh đều như vậy sao, xúc phạm người khác quá rồi đó! Nhất định phải tăng cường huấn luyện tố chất cho đàng hoàng.”

“Cái này thuộc về hành vi cá nhân, nhưng sự kỳ thị cũng thật sự tồn tại, tư bản chính là ngạo mạn, mà một vài người dựa vào nó sẽ càng thêm kiêu ngạo phách lối, đây là thói hư tật xấu của con người.”

Chúc Cảm Quả gật đầu: “Cho nên trước kia lúc đi học, tớ không thích chơi với đám cậu ấm Từ Tư Triết kia, bọn họ ngoài mặt rất lịch sự nhưng trong một vài thời điểm, ánh mắt lại có vẻ ngạo mạn, có vẻ xem thường, cậu còn không thể nổi nóng với cậu ta, bởi vì cậu ta chẳng làm gì cả, chỉ là trong lòng xem thường cậu mà thôi.”

“Trong lớp các anh còn có người như vậy à?”

“Người như vậy nhiều lắm.” Chúc Cảm Quả nhìn Lộ An Thuần: “Đương nhiên là ngoại trừ tiểu thiên kim, tiểu thiên kim là cô gái tốt nhất của chúng ta.”

Lộ An Thuần cười nhạt: “Nói mà em ngại luôn đó.”


“Không cần ngại, kiêu ngạo một chút! Em là công chúa của tụi anh.”

Chu Tiểu Huệ khoác tay Chúc Cảm Quả: “Rõ ràng là công chúa của một mình Ngụy Phong mà!”

“À đúng đúng!”

Lộ An Thuần dùng đũa chọc vào một miếng thịt bò được nướng vừa chín trong chén, nói với người đàn ông bên cạnh: “Thật ra anh vốn dĩ có thể sống thuần túy hơn một chút, gặp khách hàng gì chứ, bàn chuyện hợp tác gì chứ, tính cách của anh không thích hợp…”

Còn chưa nói dứt lời thì Ngụy Phong đã ngắt lời cô: “Đã xa nhau nhiều năm như vậy, không cần em nói cho anh biết anh hợp với cái gì, không hợp với cái gì đâu.”

“Lại muốn tranh cãi sao Ngụy Phong.”

“Không muốn tranh cãi, em đừng nói lời khiến anh khó chịu.”

“Được vậy sau này mỗi ngày em nói một lần.”

Ngụy Phong nghiêng mặt qua, đối diện với đôi mắt bướng bỉnh của cô.

Mấy giây sau, anh đặt trứng cút và cà rốt vừa nướng xong vào chén cô: “Bà xã, cái này ngon.”

Lộ An Thuần có chút buồn bã, cúi đầu rầu rĩ ăn.

Chúc Cảm Quả dường như nhìn không hiểu tình hình, nói tiếp theo lời của Lộ An Thuần: “Còn không phải sao, lúc trước cậu ấy đổi sang khoa Kiến trúc đại học A, mấy giáo sư ở trường Hàng không mong chờ cậu ấy thay nhau gọi điện thoại cho cậu ấy, hỏi vì sao cậu ấy không tới đại học Hàng không. Em biết đầu óc của Ngụy Phong mà, nhất định có thể tạo ra sự cống hiến cho sự nghiệp hàng không vũ trụ… Bọn họ cần người như cậu ấy, đây không phải là điều đáng tiếc à.”

Lộ An Thuần biết Ngụy Phong đã dồn sự nhiệt tình lớn tới mức nào cho giấc mơ của anh, kiến trúc không có gì không tốt, nhưng chung quy cũng không phải sự nghiệp anh yêu thích, đây chính là thứ Lộ An Thuần không bước qua được nhất.

Cô muốn tặng bầu trời cho anh, cuối cùng lại tặng một chốn ngục tù…

Ngụy Phong nguýt Chúc Cảm Quả một cái: “Tớ có thể làm ra cống hiến gì chứ, tạo ra thang máy vũ trụ sớm ngày đưa cậu lên trời à.”

“Nếu cậu thật sự vào cục Hàng không thì ai biết được chứ, nói không chừng thật sự có thể tạo ra thang máy vũ trụ đấy.”

“Sau đó tặng não của cậu cho người ngoài hành tinh.”

Lời nói đùa của bọn họ khiến tâm trạng của Lộ An Thuần thoáng tốt hơn một chút, cô cũng cười đùa nói: “Người ngoài hành tinh không cần não của anh ấy đâu, anh ấy đâu phải Vân Thiên Minh [1].”

[1] Nhân vật trong bộ truyện “Tam Thể”.

Chu Tiểu Huệ cũng cười nhưng rất mờ mịt: “Anh chị đang nói gì vậy, nghe không hiểu."

Lộ An Thuần và Ngụy Phong liếc nhìn nhau một cái.

Đây là thần giao cách cảm chỉ thuộc về hai người họ, bọn họ có cùng hứng thú và sở thích.

Mấy năm đó ở bên nhau đều không làm gì cả, hai người bọn họ có thể trò chuyện từ khi mặt trời lặn tới khi mặt trời mọc, nói mãi không hết, chia sẻ những câu chuyện và sự đồng cảm vô tận.

Vào lúc nói chuyện đang hăng say, điện thoại của Lộ An Thuần vang lên, là Ninh Nặc gọi tới.

Cô vậy mà lại quên mất Ninh Nặc!

Lộ An Thuần nghe điện thoại: “Cục cưng, xin lỗi nha, bên này tớ gặp mấy người bạn nên quên mất cậu…”

Ninh Nặc vốn rất tức giận, nhưng vừa nghe thấy giọng nói mềm mại của cô thì cũng không còn cách nào: “Hừ, thôi, dù sao vừa rồi tớ cũng quên cậu ở bể bơi, hòa nhau, khi nào cậu về? Tớ chờ cậu cùng đi ăn cơm đó.”

“Tớ… đang ăn rồi đây, xin lỗi cậu.”


“A a a! Lộ An Thuần, cậu sắp chọc tớ giận chết rồi! Tớ chờ cậu lâu như vậy, cậu lại đi ăn với người khác, giận quá đi!”

“Xin lỗi mà!!!”

Giọng nói lớn của Ninh Nặc ầm ĩ đến mức mấy người xung quanh đều nghe thấy, Ngụy Phong không muốn làm cô khó xử, dứt khoát nói: “Bảo bạn thân em tới ăn cùng đi, dù sao cũng vừa bắt đầu.”

Lộ An Thuần quan sát Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ ở đối diện: “Không tiện lắm đâu.”

“Có gì mà không tiện, không phải toàn là bạn học hả? Cũng không phải cô ấy không quen Chúc Cảm Quả.”

“Không sai nhưng mà…”

Nếu như Lộ An Thuần và Ngụy Phong cùng không biết rõ tình hình thì đương nhiên có thể gọi Ninh Nặc đến, nhưng bây giờ… chắc chắn cô không tiện mở miệng đâu.

Không ngờ Chu Tiểu Huệ lại nhiệt tình nói: “Bảo bạn của chị tới đây đi! Chúng ta cùng nhau ăn! Chị ấy thích ăn gì, em gọi thêm đồ ăn cho chị ấy!”

“Vậy… chị hỏi thử xem.” Lộ An Thuần đứng dậy đi tới một bên cửa, nói với Ninh Nặc: “Cục cưng, cậu muốn qua đây ăn cùng không?”

“Các cậu ăn gì vậy?”

“Thịt nướng.”

“Tớ muốn ăn thịt nướng, chờ chút, tớ đến ngay!”

“Không phải…” Lộ An Thuần do dự, hạ giọng nói: “Chúc Cảm Quả cũng ở đây, còn có… bạn gái anh ấy.”

Ở bên kia điện thoại im lặng mấy giây đồng hồ.

“Gửi định vị cho tớ, bây giờ tớ đến ngay.”

Lộ An Thuần rõ ràng nghe ra được giọng điệu của Ninh Nặc đã thay đổi rồi, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng: “Không phải, cậu sẽ không làm gì chứ?”

“Tớ có thể làm gì được, yên tâm, chỉ là gặp bạn cũ mà thôi.”

Nửa tiếng sau, Ninh NẶc mặc một bộ váy đen dài phong cách lộ lưng khoe dáng, đi đôi giày cao gót mười mấy phân, trang điểm vô cùng đậm và tinh xảo, lộng lẫy vào quán.

Không giống như đến ăn thịt nướng, giống như đi thảm đỏ hơn.

Chu Tiểu Huệ nhìn chằm chằm Ninh Nặc, dùng cùi chỏ đụng Chúc Cảm Quả: “Heo Heo, bạn học cấp 3 của anh đều rất xinh đẹp đó!!!”

Chúc Cảm Quả chỉ nhìn Ninh Nặc một cái, giống như trên người cô mọc món đồ sắc bén gì đó sẽ đâm vào mắt anh ấy, rất không tự nhiên mà hình đi chỗ khác, ánh mắt nhìn sang bên cạnh.

“Ồ, ừm.” Anh ấy hắng giọng một cái, nói với Ngụy Phong: “Cậu giới thiệu chút đi.”

“Cậu thấy tớ giống như là người sẽ chủ động giới thiệu người này người kia trong buổi tụ họp à.” Ngụy Phong không nể mặt mũi chặn họng: “Tự mình không có miệng à, cậu với cô ấy mới thân nhất.”

Chúc Cảm Quả lập tức đỏ mặt: “Thân chỗ nào!”

“Không phải cậu toàn để cô ấy chép bài tập sap?”

Lộ An Thuần kinh ngạc nhìn về phía Ninh Nặc: “Bài tập của anh Gan Heo mà cậu cũng dám chép hả?”

Ninh Nặc khó chịu ngồi xuống, nếu đã không ai giới thiệu cô ấy thì cô ấy dứt khoát tự giới thiệu với Chu Tiểu Huệ: “Chào em, chị tên là Ninh Nặc, là bạn học cấp 3 của Ngụy Phong và Lộ An Thuần, tốt nghiệp viện Mỹ thuật Xuyên Giang, hiện tại đang làm blogger du lịch, hơn hai triệu người theo dõi.”


“Lợi, lợi hại quá.” Chu Tiểu Huệ nhìn cô ấy một cách sùng bái: “Vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, Heo Heo à bạn của anh toàn ngọa hổ tàng long nha.”

Chúc Cảm Quả dùng đũa chọc vào thịt trong dĩa, chỉ phụ họa đáp một tiếng: “Ờ, cô ấy rất lợi hại."

“Em thì sao? Em tốt nghiệp trường nào?” Ninh Nặc tò mò hỏi cô ấy.

“À à, quên nói, em tên là Chu Tiểu Huệ, tốt nghiệp ở…” Má cô ấy hơi hồng lên, rất ngại ngùng nói: “Trường của em chắc chắn chị chưa từng nghe tới, không phải trường quá tốt.”

Ninh Nặc không buông tha mà truy hỏi: “Vậy em đang làm việc ở đâu?”

Chu Tiểu Huệ nhạy bén nhận ra câu hỏi của cô gái này dường như mang theo chút ý đánh giá.

Cô ấy lập tức không còn vẻ nhiệt tình sáng sủa như khi đối mặt với Lộ An Thuần nữa, chỉ đỏ mặt nói: “Em làm việc ở một viện thẩm mỹ, cái đó… nếu như các chị tới làm móng, xăm mày, nối mi, em có thể giảm giá cho các chị.”

“Vậy à…”

Ninh Nặc cũng nhận ra sự thu liễm và tự ti của cô gái này, việc này khiến sự nhiệt tình “chiến đấu” của cô ấy giảm đi hơn một nửa.

Cô ấy nhìn Lộ An Thuần một cái.

Lộ An Thuần kéo tay áo cô ấy, bảo cô ấy bất kể tối nay muốn làm trò yêu gì thì tốt nhất là thu tay lại, Chu Tiểu Huệ không phải là quân địch của cô ấy.

Ninh Nặc không nói thêm gì nữa, dùng điện thoại quét mã, lại gọi thêm mấy phần thịt nướng.

Cô ấy vừa đến, bầu không khí hòa hợp thân thiết dường như bị quét sạch, Chúc Cảm Quả nói ít hơn rất nhiều, Chu Tiểu Huệ cũng bởi vì cảm giác áp bách và tương phản cô gái này mang đến mà trở nên có chút dè dặt, trong lòng ít nhiều sinh ra chút tự ti.

Ngụy Phong nướng thịt xì xèo cho Lộ An Thuần, bỗng nhiên nói một câu thể hiện cung phản xạ rất dài: “Sao các cậu đều không nói nữa.”

“Nói, nói chứ!” Chúc Cảm Quả cũng không muốn khiến bầu không khí tiếp tục xấu hổ như vậy, cảm thán nói: “Thật sự là có duyên nha, đã nhiều năm như vậy rồi, tối nay có thể gặp được nhiều bạn học cấp 3 như vậy.”

“Trùng hợp mà, còn có một người bạn học cấp 3 cũng chơi ở biệt thự thác nước đó.” Lộ An Thuần cười nói: “Anh đoán xem là ai?”

“VẪn còn à? Ai vậy?”

“Anh đoán xem.”

Anh ấy nhìn Ninh Nặc một cái: “Không phải là Từ Tư Triết chứ.”

“À đúng vậy.”

Ngụy Phong lập tức bắt lấy trọng điểm, hỏi Chúc Cảm Quả: “Vì sao mở miệng là đoán cậu ta, cậu có khúc mắc gì với cậu ta sao?”

Lộ An Thuần đá Ngụy Phong một cái, Ngụy Phong cau mày nói: “Sao em đá anh.”

“Anh đừng nói nữa!”

“Từ Tư Triết là người không thể nhắc đến à? Cậu ta và Chúc Cảm Quả có khúc mắc hả?”

Vị này không hổ là người đàn ông suýt nữa trở thành nhà khoa học, sự tò mò giống như bọt khí Coca Cola, nổi bọt ùng ục là không thể thu lại được.

“Ngụy Phong, im miệng, anh làm chương trình mười vạn câu hỏi vì sao hả?”

Ngụy Phong càng ngày càng tò mò: “Các cậu có bí mật giấu giếm tớ.”

Chu Tiểu Huệ cũng tò mò nhìn qua Chúc Cảm Quả và Ninh Nặc: “Có ý gì?”

“Không có.” Ninh Nặc cười nói: “Gan Heo và Từ Tư Triết có thể có khúc mắc gì chứ, đều chẳng giao du nữa cơ.”

Ngụy Phong quan sát Chúc Cảm Quả giống như bị nhấn khóa im lặng, đột nhiên hỏi: “Hai cậu trước kia có quan hệ gì mà không muốn người khác biết sao?”

Lộ An Thuần: …

Tâm tư của người đàn ông này quá nhạy bén, một chút tiếng gió cũng không thể gạt được anh.


Lộ An Thuần chỉ có thể đạp mạnh vào chân Ngụy Phong, còn tức giận véo eo anh, ra lệnh cho anh lập tức ngậm miệng.

“Quả nhiên là có.” Ngụy Phong càng chắc chắn với suy đoán trong lòng: “Tớ không phải là bạn tốt của các cậu sao, có bí mật sao không nói cho tớ biết?”

Chu Tiểu Huệ đại khái cũng thấy rõ tình hình trước mắt, tò mò hỏi Chúc Cảm Quả: “Chuyện gì vậy?”

“Không, không có chuyện gì, có thể có chuyện gì được chứ?” Mồ hôi trên trán Chúc Cảm Quả đều đã xuất hiện rồi.

Chu Tiểu Huệ suy nghĩ một chút, nói ra lời làm người ta kinh ngạc đến chết không thôi: “Chẳng lẽ em là người thứ ba?”

“Không phải!!!”

Ninh Nặc nhìn Chúc Cảm Quả miệng lưỡi vụng về, đỏ mặt thành như vậy, cô ấy dứt khoát giải thích nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ là trước kia Chúc Cảm Quả từng thổ lộ với chị, chị từ chối rồi, bởi vì lúc đó chị thích người khác, chính là Từ Tư Triết bọn họ vừa nhắc đến, chỉ vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

“À, em hiểu rồi.” Chu Tiểu Huệ gật đầu: “Chuyện này không có gì, em sẽ không nghĩ nhiều đâu, đều là chuyện trước kia rồi.”

“Đúng, đều qua rồi.” Ninh Nặc cười nói: “Nhanh ăn đi, chị gọi thêm nhiều lắm.”

“Ăn ăn ăn!” Chu Tiểu Huệ kêu gọi: “Anh chị đừng khách sáo, tối nay em mời.”

“Không cần, chị mời.” Ninh Nặc nói: “Chị vừa gọi nhiều lắm đó!”

Chu Tiểu Huệ không buông tha nói: “Không sao, vẫn dĩ cũng vì cảm ơn An An mà, đã nói là mời chị ấy rồi.”

“Không được, có chị ở đây, không thể để tụi em mời được!” Ninh Nặc cũng rất kiên trì: “Chị tới phá hủy bầu không khí của mọi người, xem như chị nhận lỗi.”

“Không sao! Chị đừng tranh giành với em.”

“Chị nói chị mời là chị mời!”

Lộ An Thuần: …

Cô lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Phong, Ngụy Phong thản nhiên nói: “Tất cả hóa đơn tối nay đều ghi dưới danh nghĩa của Lộ An Thuần, không cần giành nữa.”

Lộ An Thuần: “???”

Lộ An Thuần: “Ý của em là, bảo anh đi tính tiền! Anh ghi dưới danh nghĩa của em…”

Ngụy Phong: “Anh là người ăn bám, em không nhìn ra được sao?”

Lộ An Thuần: “...”

Bị hai người nói chêm chọc cười như vậy, Ninh Nặc và Chu Tiểu Huệ cũng không còn âm thầm so tài nữa.

Ninh Nặc cười hỏi Ngụy Phong: “Rốt cuộc hai người có kết hôn không?”

“Có.”

“Không.”

Lộ An Thuần cảm thấy, kết hôn xong sớm muộn gì cũng sẽ bị anh làm tức chết.

Chu Tiểu Huệ và Chúc Cảm Quả liếc nhìn nhau, Chúc Cảm Quả cười đùa nói: “Hay là đêm nay các cậu bàn bạc thấu đáo lại rồi đưa ra tin chính xác, tụi tớ cũng dễ chuẩn bị bao lì xì đúng không.”

“Vậy thì không được!” Ninh Nặc vội vàng nói: “An An đêm nay ngủ với em! Đúng không, An An.”

“Đương nhiên.”

Ngụy Phong liếc Ninh Nặc một cái, hững hờ nói: “Chỗ này của anh vốn dĩ có gói trị liệu trải nghiệm spa, đã cố ý chọn năm anh nhân viên đẹp trai cho bạn Ninh Nặc để em sai khiến, bây giờ xem ra bạn Ninh Nặc không hứng thú lắm.”

“!!!”

“An An, đêm nay cậu tự ngủ đi, đừng quấy rầy tớ!”

Lộ An Thuần: …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận