Tình Yêu Của Chúng Ta

Vào buổi tối, các bạn cùng đến phòng karaoke hát thâu đêm, thầy Chúc chủ nhiệm của lớp không đi cùng, ông ấy chỉ dặn dò mọi người tranh thủ về nhà sớm chút, đừng chơi khuya quá và nhớ báo cho ba mẹ một tiếng.
 
Sau khi tiễn thầy chủ nhiệm về, cả lớp mới cảm thấy thực sự thoải mái hẳn ra, các bạn nam lập tức hô hào gọi mấy két bia, họ thề thốt rằng hôm nay uống không say thì sẽ không về.
 
Ninh Nặc không thèm uống bia của họ, cô ấy và vài bạn nữ đến một nhà máy rượu ở gần đó rồi mang về vài chai rượu vang đỏ và sâm panh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ban đầu, Lộ An Thuần cũng không muốn uống nhưng Ninh Nặc vẫn kiên quyết rót cho cô một ly: "Lúc trước không uống thì còn có thể hiểu được nhưng sau đêm nay, chúng ta đều tốt nghiệp rồi! Một ngày quan trọng như vậy mà cậu còn không uống thì đến khi nào cậu mới uống?"
 
"Thực sự không thể uống được, tớ đã hứa với ai đó rồi."
 
"Ồ này, từ khi nào mà cô cả của chúng ta trở nên ngoan ngoãn như vậy thế?"
 
Lộ An Thuần nói không lại cô ấy nên chỉ còn cách cầm lấy ly sâm panh đó rồi nhấp một ngụm nhỏ.
 
Cũng may là nồng độ cồn không cao.
 
Chúc Cảm Quả hát bài [Người chăn cừu ở Khả Khả Thác Hải] khiến cho cả lớp cười lăn lộn trên mặt đất: "Trư Can à, cậu tưởng tối nay là buổi biểu diễn đặc biệt dành cho những người lớn tuổi sao mà lại còn đi hát bài này nữa."
 
"Đừng nói vậy chứ, đây là bài hát yêu thích của ông Chúc đó, ngày nào tớ cũng nghe, nghe tới mức tai tớ trở nên chai sần luôn rồi này."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Cảm Quả đặt micro xuống, quay đầu lại nhìn thấy Lộ An Thuần đang ngồi khép nép ở một góc trên ghế sô pha. Cậu ấy đi tới đó, đè thấp giọng xuống nói: “Cô tiểu thư à, mau gọi cho Ngụy Phong đến đây đi, không có cậu ấy ở đây, tôi không có hứng để hát nữa."
 
Lộ An Thuần mỉm cười rồi nói: "Sao vậy? Anh ấy cổ vũ cho cậu lắm sao?"
 
"Còn phải nói sao, mỗi lần tôi hát xong, cậu ấy đều tặng hoa cho tôi và là người đầu tiên vỗ tay cho tôi nữa."
 
"Được, vậy tôi sẽ gọi anh ấy tới."
 
Lộ An Thuần nhìn qua đồng hồ thấy đã gần sắp mười giờ, giờ này có lẽ cậu học sinh tiểu học đã đi ngủ rồi, thế là cô ra ngoài gọi điện cho Ngụy Phong.
 
Liễu Lệ Hàn ngồi ở đầu ghế sô pha bên kia nháy mắt ra hiệu với Hứa Sơ Mạt, trong lòng cô ta bồn chồn, run rẩy nắm chặt váy, không dám nhúc nhích.
 
Cô bạn thân ngồi bên cạnh nhận thấy sự bất thường của cô ta, bèn lên tiếng hỏi: "Mạt Mạt, cậu sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe à?"
 
"Không, không sao. Tớ muốn hát, micrô đâu rồi?"
 
"Ở chỗ Chúc Cảm Quả đó, cậu ta độc chiếm cái micro cả tối rồi, phiền chết đi được."
 
"Tớ lên chọn bài trước đây, cậu muốn hát bài gì, tớ chọn giúp cậu."
 
"Không cần đâu, cậu cứ chọn bài của cậu đi."
 
Hứa Sơ Mạt bình tĩnh đi đến bàn chọn bài hát, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Lộ An Thuần, cô ta nhanh chóng ném một viên thuốc màu đỏ vào ly rượu của cô.
 
Viên thuốc sau khi tiếp xúc với nước thì lập tức hòa tan ra trong nước và tan biến không còn dấu vết.
 
Cô ta cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
 
May mắn là các bạn nam ở xung quanh, ai chơi xí ngầu thì lo chơi, ai hát thì lo hát, các bạn nữ cũng xúm lại thành một hội, ghé sát tai nhau để trò chuyện, cho nên không ai để ý đến hành động nhỏ này của cô ta.
 
Lộ An Thuần đi ra ngoài ban công yên tĩnh rồi gọi cho Ngụy Phong, chuông đổ hơn mười giây, anh mới bắt máy, hơi thở có chút không đều…
 

"Bà xã."
 
Lộ An Thuần còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Nhiên trong điện thoại, sau đó hình như cậu nhóc bị người ta bịt miệng lại nên phát ra tiếng rên rỉ.
 
"Ngụy Nhiên đang khóc hả?"
 
"Đâu có."
 
"Anh nói dối, đây rõ ràng là giọng của Ngụy Nhiên."
 
Cậu nhóc đẩy Ngụy Phong đang bịt chặt miệng của mình ra, lớn tiếng gào lên: "Chị ơi, cứu em, hu hu hu hu, anh sắp đánh chết em rồi."
 
“Anh lại đánh em ấy nữa!” Huyết áp của Lộ An Thuần sắp tăng lên rồi: “Sao anh cứ đánh em ấy hoài vậy?”
 
Ngụy Phong bất lực khẽ xoa trán, bình thản nói: "Em chưa từng chỉ nó làm bài tập bao giờ nên không biết bực bội như thế nào đâu."
 
"Dù là vậy cũng không được ra tay đánh chứ."
 
"Không nhịn được mà anh cũng không có đánh đau gì mấy đâu, do thằng nhóc này dạo này càng ngày càng tỏ ra mong manh, yếu đuối đó chứ."
 
Ngụy Nhiên sắp khóc đến mức giọng nói biến thành tiếng heo kêu rồi: "Chị ơi, anh trai em không còn là người nữa rồi, chị mau... Mau chia tay với anh ấy đi! Hu hu hu hu!.”
 
Lộ An Thuần bất đắc dĩ nói: “Anh không được đánh em ấy nữa, cũng đã muộn như vậy rồi, để nó ngủ trước đi. Mọi người đều đang chờ anh đấy, Chúc Cảm Quả nói anh không tới, cậu ta cũng không có hứng để hát nên đợi anh tới tặng hoa cho cậu ta đó.”
 
"Chuyển lời cho cậu ấy là lát nữa anh đến sẽ tặng vòng hoa cho cậu ấy."
 
Cô phì cười: "Chờ anh đó, nhanh lên nhé."
 
"Được."
 
“Chị ơi, em cũng muốn đến đó!” Ngụy Nhiên khoác tay anh mình, lớn tiếng nói: “Chị ơi, em cũng muốn đến đó chơi.”
 
“Lại ngứa đòn nữa hả?” Ngụy Phong hạ giọng xuống uy hiếp: “Đi ngủ đi.”
 
"Ngụy Phong, anh không được nạt em ấy."
 
"Cô cả à, cách dạy dỗ theo kiểu cưng chiều trẻ con của em sớm muộn gì thằng nhóc con này cũng hỏng thôi."
 
“Không đâu nhé.” Lộ An Thuần cong môi lên: “Ngay cả khi con em không giải được bài toán, em cũng sẽ không bao giờ đánh nó. Em sẽ khiến cho nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.”
 
Ngụy Phong nhếch miệng: “Em yên tâm, con của anh không có chuyện nó không biết làm toán đâu.”
 
"Chuyện này thì liên quan chết tiệt gì đến anh chứ! Ngụy Phong, anh đúng là không biết xấu hổ."
 
"Chết tiệt này, chết tiệt nọ, em học từ ai vậy?"
 
"Từ anh đấy."
 
"Không được chửi thề."
 
"Ngụy Phong, anh làm người thì đừng có mà tiêu chuẩn kép quá."
 
Lộ An Thuần thực sự vừa yêu vừa ghét cái người này, lúc thích thì cô sẵn sàng cho anh tất cả mọi thứ, lúc bực lên thì cô thực sự cũng rất muốn đánh chết anh: "Mau đến đây đi."
 

"Chỉ còn vài câu nữa thôi, làm xong thì anh đến."
 
"Chỉ dạy đàng hoàng nhé, không được ra tay đánh nữa đâu nha."
 
"Còn tùy tình hình."
 
"..."
 
Lộ An Thuần cúp điện thoại, tâm trạng ban đầu vốn có chút buồn bực vì những lời nói của Hứa Sơ Mạt nhưng sau cuộc điện thoại thì sự buồn bực đó lập tức bị cuốn trôi, giờ đây trong lòng cô tràn ngập sự hạnh phúc.
 
Khi nói chuyện với anh, dù là có tranh cãi qua điện thoại nhưng Lộ An Thuần vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
 
Cô quay trở về phòng karaoke.
 
Hứa Sơ Mạt vốn đang hát nhưng khi nhìn thấy cô trở về, giọng cô ta bất giác run lên nên làm hát sai vài nốt nhạc.
 
"Mạt Mạt, cậu sao vậy?" Cô bạn thân của cô ta cười nói: "Đó giờ cậu hát chưa bao giờ lạc nhịp mà."
 
Hứa Sơ Mạt căng thẳng đến mức không nói nên lời, cho đến khi Liễu Lệ Hàn trừng mắt nhìn cô ta ra hiệu bảo cô ta đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa.
 
"Các cậu sao thế, bộ tưởng đang nghe buổi hòa nhạc sao?" Hứa Sơ Mạt bình tĩnh lại rồi đáp trả cô bạn thân của mình một câu.
 
Mọi người đều cười nói vui vẻ, nhộn nhịp, bầu không khí cũng có thể gọi là hòa hợp.
 
Lộ An Thuần hát được hai bài rồi nhưng vẫn không hề chạm vào ly sâm panh trên bàn và cũng không có ai đến uống rượu với cô.
 
Liễu Lệ Hàn sắp không chờ được nữa rồi, cậu ta lại nhìn qua Hứa Sơ Mạt lần nữa, ra hiệu bảo cô ta chủ động đi.
 
Hứa Sơ Mạt không ngừng do dự nhưng nhìn thấy thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, nếu như cô ta còn không hành động thì lát nữa Lộ An Thuần sẽ về nhà mất.
 
Cô ta hạ quyết tâm rồi cầm theo ly rượu đi đến trước mặt Lộ An Thuần, cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười: "An An, tôi... Tôi xin lỗi cậu vì lời nói thô lỗ vừa rồi, tôi mời cậu một ly nhé."
 
Lộ An Thuần có hơi giật mình, cô không ngờ Hứa Sơ Mạt lại chủ động đến nói lời xin lỗi, cô ngập ngừng nhìn cô ta: “Sau đêm nay, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu, cậu không cần thiết phải gượng ép xin lỗi tôi."
 
Hứa Sơ Mạt cố gắng hết sức để tỏ ra chân thành: "Tôi muốn nhờ cậu đừng nói cho Ngụy Phong nghe về những lời ban nãy tôi vừa nói. Không sai, có lẽ sau đêm nay, tôi và cậu ấy sẽ không còn gặp lại nhau nữa nhưng tôi không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng cậu ấy."
 
Lộ An Thuần ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, cô cầm ly rượu của mình lên, cụng nhẹ vào ly của cô ta rồi nhấp một ngụm sâm panh.
 
Cô chỉ uống có một ngụm nhỏ, khả năng cao là thuốc sẽ không thể phát huy được tác dụng gì cả. Ban đầu Hứa Sơ Mạt còn lo lắng rằng kế hoạch của họ sẽ không thành công nhưng Chúc Cảm Quả vừa nhìn thấy Lộ An Thuần bắt đầu uống rượu thì cũng vội vàng cầm theo ly rượu đi qua uống với cô.
 
Lộ An Thuần cũng rất giữ thể diện cho Chúc Cảm Quả mà cụng ly với cậu ấy.
 
"Thiên kim tiểu thư này, nói thật thì…"
 
Hai gò má của Chúc Cảm Quả đỏ bừng, nhìn mắt cậu ấy thì có vẻ đã say rồi: "Trước đây, tôi đã từng rất ghét cậu, thật đó, tôi cảm giác như cậu đang đùa giỡn với bạn tôi vậy. Một cô gái như cậu, cậu muốn tìm chàng trai như thế nào thì chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay thì chẳng phải đều dễ dàng câu được ngay sao. Nhưng bạn tôi thì khác, cậu đừng nhìn cậu ấy được nhiều người theo đuổi như vậy, trông như là cao thủ tình trường vậy nhưng thực ra cậu ấy còn ngây thơ hơn cậu."
 
Khóe mắt Lộ An Thuần cong lên, cô cười nói: "Anh Trư Can, cậu uống say rồi, cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?"
 
Chúc Cảm Quả khoác vai cô như một người anh em nói: "Thật đấy, cậu ấy không có ba mẹ. Ở độ tuổi mà đứa trẻ cần tình yêu thương nhất thì lại không có ai yêu thương cậu ấy cả. Nếu cậu yêu cậu ấy, cả đời này cậu ấy cũng sẽ đối xử tốt với cậu, cho nên cậu đừng đùa giỡn với Ngụy Phong."
 
Trong lòng Lộ An Thuần tràn đầy sự cảm động, ánh mắt hơi mơ màng nhưng cô vẫn còn lý trí, cô sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì trước mặt người khác: “Tôi sẽ đối xử tốt với người tôi thích, bất kể anh ấy là ai, có thân phận ra sao, tôi cũng sẽ yêu anh ấy thật nhiều.”

 
Chúc Cảm Quả còn định khoác vai Lộ An Thuần lên hát một bài nhưng tác dụng của thuốc đến nhanh quá, Lộ An Thuần bắt đầu cảm thấy có chút không thoải mái nên đẩy cậu ấy ra rồi ngồi một mình ở một góc trên ghế sô pha. Cô ôm lấy chiếc gối tựa lưng, đôi mắt hơi khép lại.
 
Có một cảm giác ngứa ngáy truyền đến da thịt cô từ khắp nơi, cả người cô giống như đang bị thiêu đốt, cô thấy rất nóng nên vô thức cởi áo khoác len ra, trên người chỉ còn mặc một chiếc áo hai dây mỏng.
 
Ninh Nặc và những bạn nữ khác đang vừa hát vừa nhảy múa nên họ không nhận thấy sự khác thường của Lộ An Thuần. Cô cảm thấy những người đang đứng trước mặt đều biến thành cái bóng, mờ mờ ảo ảo, không nhìn thấy rõ được, đầu óc cô cũng có chút không tỉnh táo rồi.
 
Có một cảm giác khác tồi tệ hơn xuất hiện, cô cảm giác như mình đang đến tháng vậy, phần dưới của cô đang sôi lên sùng sục.
 
Lộ An Thuần miễn cưỡng đứng dậy, lục tìm trong ba lô rất lâu, cuối cùng mới tìm ra được một miếng băng vệ sinh dự phòng ở ngăn trong, cô đi vào nhà vệ sinh ở hành lang bên ngoài cửa.
 
May là cô không có đến tháng nhưng...
 
Cô vẫn lót miếng băng vệ sinh rồi mặc quần vào, một mình dựa vào tường hành lang, mày cô nhíu chặt lại.
 
Cô say rượu rồi.
 
Có một giọng nói hiện rõ trong tâm trí cô, nói với cô rằng cô đã say rồi, phải về nhà thôi.
 
Bàn tay yếu ớt, hết sức của cô không thể sờ tìm điện thoại được nữa, chỉ có thể nhấn nút gọi khẩn cấp trên chiếc đồng hồ thông minh mà Ngụy Phong đã tặng cho cô. Vài giây sau, giọng nói trầm ấm của chàng trai phát ra từ chiếc đồng hồ…
 
"Bà xã?"
 
Nghe thấy giọng nói nam tính của anh, trong đầu Lộ An Thuần đã sắp xếp được câu nói "Mau đến đón em" nhưng khi thốt ra khỏi miệng lại biến thành vài tiếng rên rỉ, cô dựa vào tường rồi trượt từ từ, sau đó ngồi xuống đất…
 
"Ngụy Phong... Anh mau đến..."
 
Ngụy Phong nghe ra giọng cô có vẻ không ổn, anh cau mày hỏi: "Em uống say rồi à?"
 
"Ừm, mau tới đây."
 
Sau khi Ngụy Phong cúp điện thoại, anh không thèm để ý đến đôi dép kẹp đang mang trên chân mà cứ thế vụt đi như một cơn gió. Anh lao nhanh ra khỏi sân, ngồi lên xe máy, đến cả mũ bảo hiểm cũng không kịp đội thì đã nổ máy.
 
“Anh ơi!” Ngụy Nhiên đuổi theo ra tới ngoài sân: “Có chuyện gì vậy ạ?”
 
“Em ngoan ngoãn đi ngủ đi, anh đi đón chị em.” Chàng trai vừa nói vừa nhấn vào nút khởi động, một tiếng “ùng” vang lên, chiếc xe lao vút đi như một mũi tên.
 
"Dạ, được."
 
Khi Ngụy Nhiên lên tiếng trả lời thì anh đã biến mất trong màn đêm dày đặc.
 
...
 
Lộ An Thuần tàn tạ ngồi kế bên bức tường, giờ đây cô giống như một con búp bê đồ chơi bị hỏng vậy, cô thở hổn hển, dùng chút ý chí còn sót lại trong đầu để kiểm soát tay chân mình, không để chúng cử động.
 
Không được cử động...
 
Cô không ngừng tự nói với bản thân như vậy.
 
Lúc này, cửa phòng karaoke bỗng mở ra, một bóng người màu đen đi ra giống như một tảng đá nặng nề màu đen, đứng trước mặt cô.
 
Hai má của Lộ An Thuần đỏ bừng, hai mắt cô híp lại thành một đường thẳng, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
 
Liễu Lệ Hàn đứng ở trên nhìn xuống cô, đôi mắt hình tam giác của cậu ta đã từng bị cô nói là rất hèn hạ thì giờ đây đôi mắt ấy lại mang đầy vẻ kinh thường và mỉa mai.
 
Cậu ta cũng không ngờ được rằng ý chí của cô gái lại mạnh mẽ đến như vậy, đến như thế mà cô vẫn có thể chịu đựng được.
 
Tác dụng của thuốc này cũng không phải là cậu ta chưa từng chứng kiến bao giờ, trước đây cậu ta từng thấy qua những cậu ấm cô chiêu khác sử dụng trong các hộp đêm, có rất ít người có thể chịu đựng được tác dụng của loại thuốc này, chỉ với một lượng thuốc ít ỏi cũng có thể khiến phụ nữ phát điên lên, thậm chí còn có người cởi hết quần áo của mình trước mặt đám đông nữa...
 
Không hổ danh là đứa con gái ngoan do tên Lộ Bái biến thái kia dạy dỗ, cô có thể chịu đựng đến mức này, thậm chí cô còn không hề rên rỉ.
 
“Ướt đẫm rồi đúng không?” Cậu ta nhấc ống quần lên rồi ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô và giễu cợt: “Công chúa, mau soi gương đi nào, để xem bộ dạng bây giờ của cậu mới gợi tình làm sao.”

 
Lộ An Thuần nghiến răng thật chặt, dùng hết sức lực chửi lên một câu: "Cút đi!"
 
Nhưng cô không thể kiểm soát được giọng nói của mình, câu nói được thốt ra cũng nhỏ nhẹ, không hề có chút hơi sức nào.
 
“Ba cậu đã làm chị tôi như nào thì giờ ông đây sẽ làm như thế với cậu.” Liễu Lệ Hàn nở ra một nụ cười biến thái, cậu ta vươn tay ra vỗ lên khuôn mặt đỏ bừng của Lộ An Thuần: “Không phải cậu kiêu ngạo lắm sao, không phải cậu khinh thường tôi sao? Bây giờ ông đây sẽ bắt cậu phải cầu xin tôi, cầu xin tôi thỏa mãn cậu đi, ha ha ha, cầu xin tôi đi!"
 
“Cút…"
 
Lý trí của Lộ An Thuần sắp không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa rồi, cô chỉ có thể nói ra một chữ này rồi lặp đi lặp lại: “Cút.”
 
"Cậu có muốn ở riêng với tôi không? Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thì tôi sẽ thỏa mãn cậu."
 
Nói xong, cậu ta đỡ Lộ An Thuần đang ngồi dưới đất đứng dậy rồi đưa cô đi về phía cuối hành lang.
 
Mặc dù, Lộ An Thuần đã cố hết sức chống cự và từ chối nhưng cơ thể cô giờ đây đã hoàn toàn mất kiểm soát, lúc này cô trông giống như một con búp bê hư hỏng nặng vậy, cứ để mặc cho cậu ta đỡ cô đi về phía thang máy.
 
Thậm chí, cô cũng không thể hét lên được nữa, âm thanh duy nhất có thể phát ra từ giọng nói của cô chỉ còn là tiếng rên rỉ...
 
Liễu Lệ Hàn không có gan làm gì Lộ An Thuần, cậu ta định sẽ đưa cô về nhà, như thế thì cậu ta còn có thể chiếm được lòng tin của Lộ Bái.
 
Nhưng ở trong xe, cậu ta có thể làm được rất nhiều chuyện... Không ai biết được cả.
 
Cậu ta muốn chiêm ngưỡng toàn bộ quá trình nữ thần bị rơi khỏi thế giới thần tiên của mình và trở thành một con đàn bà đê tiện.
 
Liễu Lệ Hàn đang hào hứng suy tính về tất cả mọi thứ thì "ding" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Ngụy Phong xuất hiện trước mặt Liễu Lệ Hàn, cả người anh như tỏa ra hơi nóng của đầu mùa hè vậy.
 
Anh xông lên trực diện, động tác của anh vô cùng nhanh, vừa giành lấy cô gái trên tay Liễu Lệ Hàn thì Ngụy Phong ngay lập tức giơ chân lên đá một cú, khiến cho cậu ta bị văng ra xa.
 
Liễu Lệ Hàn thực sự không thể ngờ được rằng Ngụy Phong sẽ tới vào đúng thời điểm này, rõ ràng là cô đã bị choáng đến mức không còn sức để cầm điện thoại, làm sao mà anh lại có thể đến đúng lúc như vậy...
 
Tuy nhiên, cậu ta đã không còn thời gian để nghĩ về điều đó nữa, Ngụy Phong như một con thú hoang điên tiết lên, túm lấy cổ áo cậu ta, ấn cậu ta vào tường rồi không ngừng trút giận qua từng cú đấm.
 
"Đụng vào người của tao, mày dám đụng vào người của tao à?"
 
Từ trong đôi mắt đen đầy vẻ hung dữ của chàng trai, Liễu Lệ Hàn nhận ra rằng anh đang định sẽ đánh chết cậu ta.
 
Lộ An Thuần chính là điểm yếu của anh, Liễu Lệ Hàn đã đụng ngay vào đó thì cậu ta chết cũng không đáng tiếc.
 
Mũi của Liễu Lệ Hàn bị đấm đến bầm tím và chảy máu ròng ròng, mặt thì sưng vù lên, răng cửa cũng bị anh đấm gãy hai chiếc.
 
Mãi cho đến khi Lộ An Thuần cố gắng hết sức để nắm lấy quần của Ngụy Phong, anh mới bình tĩnh lại được một chút. Liễu Lệ Hàn nhân lúc anh mất tập trung thì lập tức đẩy anh ra, ôm lấy cái bụng bị đấm đến lộn tùng phèo của mình, loạng choạng nhanh chóng bỏ chạy, nhanh đến mức không còn một dấu vết.
 
Ngụy Phong cẩn thận đỡ cô gái đứng dậy, nhẹ nhàng phủi bụi trên váy cho cô, anh nhìn thấy cô chỉ mặc trên người một chiếc áo hai dây mỏng manh, để lộ ra một vùng da lớn trắng nõn.
 
Anh mới chỉ chạm vào cánh tay cô thôi thì phát hiện ra làn da của cô rất nóng: "Em uống bao nhiêu mà say thành ra như này?"
 
“Là Ngụy, Ngụy Phong sao?” Lộ An Thuần quấn lấy anh như sợi dây leo, cô dụi vào cổ anh, khi ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh, cô nói: “Sao giờ anh mới tới?”
 
Lộ An Thuần ấm ức ôm lấy cổ anh, suýt nữa thì khóc, cô trách móc: "Sao giờ anh mới tới chứ..."
 
“Ông đây suýt chút nữa là vượt cả đèn đỏ rồi.” Ngụy Phong đỡ cô đi vào trong thang máy nhưng anh vẫn không nói được lời nào tử tế: “Đã bảo rồi, nếu anh không ở bên cạnh thì em đừng có uống rượu, đã uống thì cũng thôi đi, lại còn uống cái kiểu chết tiệt gì mà nhiều như vậy nữa.”
 
Lộ An Thuần quyến luyến bám lên người anh, cô dùng khuôn mặt trắng nõn, mịn màng như một chú mèo cọ sát vào người anh: “Em đi không nổi nữa rồi, anh bế em đi.”
 
Ngụy Phong ôm lấy eo cô, chuẩn bị bồng cô lên, thế nhưng Lộ An Thuần lại ôm lấy cổ anh, treo trên người anh như một con lười, hai chân vòng qua quấn chặt lấy eo anh.
 
Lưng của Ngụy Phong dựa vào bức tường của thang máy, cảm nhận được sự cọ xát nhẹ của cô gái, hơi thở anh đột nhiên trở nên gấp gáp lên.
 
"Lộ An Thuần, em… Em đang làm gì vậy?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận