Ngụy Phong hoàn toàn không hề nghĩ tới phương diện kia. Anh chỉ cảm thấy Lộ An Thuần đã uống quá nhiều, ôm cô bước ra khỏi phòng hát karaoke rồi cẩn thận đặt cô lên xe máy.
“Ôm chặt anh đi, kẻo bị ngã xuống đấy.” Ngụy Phong cũng tự ngồi lên xe.
Không cần anh nhắc nhở, Lộ An Thuần đã dựa sát vào tấm lưng rộng lớn và rắn chắc của Ngụy Phong, để rồi tham lam hít lấy mùi hương thuộc về anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh sẽ đưa em đến cổng khu chung cư, em tự về nhà một mình được không?”
“Là nhà của anh hả?”
“Là nhà của em.”
“Em muốn đến nhà anh cơ.”
“Em mất trí rồi à?”
Cô gái nhỏ nhắn vòng tay ôm lấy cổ Ngụy Phong, sau đó hôn lên cổ anh một cách thân mật: “Ngụy Phong, em không muốn về nhà đâu.”
Ngụy Phong nhìn ánh mắt mơ màng lẫn mập mờ vì cơn say của cô gái, cũng như ý tứ hết sức trần trụi và thẳng thắn kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đè nén cảm giác khô nóng sắp bộc phát dữ dội, đội mũ bảo hiểm có hình dạng Angry Birds lên đầu cô rồi khẽ nhéo cánh mũi nhỏ nhắn của Lộ An Thuần: “Nếu em muốn… Lần sau chúng ta sẽ hẹn hò để ở riêng với nhau suốt một thời gian dài. Lúc đó, em muốn thế nào cũng được. Còn bây giờ đã quá muộn rồi, em ngoan ngoãn một chút đi nào. Nghe lời anh.”
Ngụy Phong không muốn Lộ An Thuần chịu bất kỳ hình thức trách phạt nào. Anh đã chứng kiến cảnh ba của Lộ An Thuần bạo hành cô rồi. Đó là cảnh tượng khiến Ngụy Phong tan nát cõi lòng mà anh không muốn nhớ lại trong suốt cuộc đời này nữa.
Lộ An Thuần cũng thuận theo chứ không hề thúc ép Ngụy Phong. Cô ôm chầm thắt lưng của anh: “Ngụy Phong à, em khó chịu quá!”
“Anh biết. Anh sẽ lái xe chậm thôi. Nếu em muốn nôn thì nhớ nói cho anh biết đấy.”
Ngụy Phong nổ máy rồi dừng lại một thoáng, sau đó quay đầu hỏi cô: “Hay là chúng ta đi taxi nhé?”
“Không, đi taxi thì em sẽ buồn nôn mất thôi.”
Ngụy Phong cũng đội mũ bảo hiểm cho mình, anh cố lái xe thật chậm để tránh trường hợp Lộ An Thuần say xe vì cơn say rượu.
Lộ An Thuần dán chặt vào người Ngụy Phong, hai tay không hề nghe lời mà luồn vào trong thông qua kẽ hở trên quần áo anh, nhẹ nhàng vuốt ve và rong ruổi trên bụng lẫn lồng ngực của anh…
Ngụy Phong: “...”
Cô gái càng lúc càng thêm táo bạo bằng cách “bắt nạt” anh nhiều hơn. Ngụy Phong lập tức quay đầu xe máy rồi lái vào một con ngõ nhỏ tối tăm và hẻo lánh. Anh cởi mũ bảo hiểm của chính mình rồi ném nó xuống đất, đồng thời anh cũng cởi mũ bảo hiểm của Lộ An Thuần, kéo cô đứng dậy và ép đối phương vào bức tường, sau đó hôn Lộ An Thuần một cách điên cuồng, mãnh liệt.
Nụ hôn này hòa lẫn với mùi hương thơm tho của men say. Lộ An Thuần trao đầu lưỡi ấm nóng và mềm mại của mình cho Ngụy Phong, không cần giáo viên hướng dẫn mà đã tự thành thạo. Cơ thể của Lộ An Thuần cũng khe khẽ run lên vì động tác đụng chạm của anh...
Ngụy Phong như một con dã thú đang nuốt chửng Lộ An Thuần, khiến cô không thể chống đỡ nổi nên đang định né tránh. Nhưng bàn tay mạnh mẽ của Ngụy Phong lại giữ chặt cằm cô, buộc Lộ An Thuần phải đối mặt với anh để đón nhận tất cả sự chiếm đoạt của anh.
Bóng đêm dịu dàng, ngọn gió đầu hè lướt qua ngõ nhỏ tạo ra âm thanh thổn thức mà hoang vu, tựa như một nhà thơ đang hát vang khúc nhạc nhẹ nhàng của ngày hạ.
Cô gái dần dần bình tĩnh lại, nắm chặt lấy vạt áo của Ngụy Phong như đang cầu xin buông tha... Lộ An Thuần ghé vào bờ vai anh rồi khẽ khàng hít thở.
Ngụy Phong hôn lên cánh môi dưới ướt át của Lộ An Thuần để dỗ dành cô, sau đó lại hôn lên chóp mũi xinh xắn của cô. Đoạn, Ngụy Phong cúi đầu gọi điện thoại cho Chúc Cảm Quả.
“Anh Phong của tôi ơi! Sao cậu vẫn chưa tới thế hả? Vợ cậu cũng mất tiêu luôn rồi này.”
“Bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh tôi.”
“Hiểu rồi. Hai người đang tận hưởng trong thế giới dành riêng của mình nhỉ. Hê hê, dù sao hai người cũng không dám công khai mà.”
“Trư Can.” Giọng điệu của Ngụy Phong trở nên nghiêm túc: “Rốt cuộc Lộ An Thuần đã uống bao nhiêu thế?”
“Đâu có uống bao nhiêu đâu.”
“Khỉ gió! Bây giờ cô ấy say đến nỗi…”
Ngụy Phong buột miệng nói ra lời lẽ thô tục nhưng đã kịp thời ngừng lại: “Nói thật đi.”
Chúc Cảm Quả thề thốt: “Thật còn hơn chữ ‘thật’ luôn á. Cậu ấy thực sự không uống nhiều đâu. Tôi còn trông chừng cậu ấy nữa mà.”
Trong khi Ngụy Phong nói chuyện, Lộ An Thuần lại làm chuyện xấu như cắn vành tai của anh. Ngụy Phong không thể nhịn được nên đã khẽ thở gấp. Chúc Cảm Quả nhạy bén hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Ngụy Phong kéo Lộ An Thuần ra rồi véo nhẹ vào eo cô như một hình phạt để cô nghiêm chỉnh lại.
“Cậu có chắc là cô ấy không uống nhiều không?”
“Chắc chắn luôn. Cậu ấy chỉ uống một ly sâm panh thôi, là loại sâm panh có nồng độ cồn không quá mười độ ấy. Vả lại cậu ấy chỉ uống hai ba hớp thôi mà.”
“Biết rồi.”
Ngụy Phong cúp điện thoại rồi mân mê chiếc cằm của Lộ An Thuần. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da nóng rực trên má cô. Khi nhìn thấy vẻ ửng hồng bất thường trên khuôn mặt Lộ An Thuần, ánh mắt Ngụy Phong càng trở nên sắc bén hơn.
“Bà xã, lên xe nào.” Ngụy Phong đội mũ bảo hiểm cho Lộ An Thuần rồi dìu cô ngồi lên xe.
Dường như Lộ An Thuần đã ổn định hơn rồi. Thân hình mềm mại của cô ôm lấy Ngụy Phong, nói với anh bằng giọng điệu như muỗi kêu: “Ngụy Phong, em khó chịu quá…”
“Anh biết.”
Ngụy Phong lái xe máy ra khỏi ngõ nhỏ rồi đi thẳng đến phòng khám của bệnh viện Nhân Dân. Sau khi đăng ký khám gấp, mặc dù cô gái nhỏ đã tỉnh táo hơn đôi chút nhưng đi đứng vẫn còn hơi loạng choạng. Ngụy Phong bèn bế Lộ An Thuần đến phòng lấy máu.
“Ngụy Phong, em không tiêm đâu.” Cô nhìn điều dưỡng đang mang kim tiêm nhọn hoắt tới đây: “Tại sao lại phải tiêm thế?”
Ngụy Phong nhẹ nhàng che mắt cô gái nhỏ: “Để xem thử rốt cuộc em bị làm sao thôi.”
“Em sợ lắm…”
Lộ An Thuần dụi dụi đầu vào cổ Ngụy Phong để làm nũng, thế là anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay trắng muốt như sứ của cô rồi nói với điều dưỡng: “Phiền chị nhẹ tay một chút.”
Điều dưỡng nhìn chàng trai trước mặt, rõ ràng khuôn mặt cực kỳ sắc sảo nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến mức tưởng chừng như làm băng tuyết tan chảy. Có thể suy ra anh yêu cô gái trong lòng mình đến nhường nào nên mới có thể dung túng cho cô thỏa sức làm nũng như một đứa trẻ.
Sau khi lấy máu xong, điều dưỡng nói với hai người họ: “Tôi đã truyền một ít đường glucose* rồi. Trước mắt cứ để cô ấy tỉnh rượu đi, nửa tiếng sau sẽ có kết quả, lúc đó sẽ biết là chuyện gì thôi.”
*Đường Glucose còn được biết với tên gọi khác là đường huyết, đây chính là một thứ quan trọng để giữ cho các chức năng trong cơ thể hoạt động một cách tốt nhất. Trong y học glucose còn được sử dụng để điều trị trong các trường hợp: Hạ glucose huyết do suy dinh dưỡng, do ngộ độc rượu, do tăng chuyển hóa khi bị stress hay chấn thương; Điều trị cấp cứu trong tình trạng có tăng kali huyết; Điều trị nhiễm thể ceton do đái tháo đường; Phòng và điều trị mất nước do tiêu chảy cấp.
“Cảm ơn chị.”
Ngụy Phong bảo Lộ An Thuần nằm thẳng trên chiếc giường nhỏ trong phòng lấy máu rồi ngồi bên cạnh cô: “Em ngủ một lát đi.”
Lộ An Thuần giống như một bé mèo con. Cô nằm nhoài bên cạnh Ngụy Phong, dựa vào người anh rồi nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ngụy Phong à, em khó chịu quá.”
Lộ An Thuần đã nói điều này rất nhiều lần rồi. Nhưng vì đối phương là Ngụy Phong nên cô chẳng ngại hành động này sẽ làm phiền anh.
“Anh sẽ biết là đã xảy ra chuyện gì thôi.” Ngụy Phong dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê cằm cô gái, đôi mắt vừa đen nhánh vừa sâu thẳm như màn đêm lạnh lẽo, chỉ khi nhìn về phía Lộ An Thuần thì nó mới thấp thoáng nét dịu dàng.
Nửa tiếng sau, bác sĩ bước vào phòng với sắc mặt nghiêm túc, vừa cầm kết quả xét nghiệm vừa nói với họ: “Tôi đề nghị hai người hãy trực tiếp báo cảnh sát đi.”
Lộ An Thuần nhìn bác sĩ trong sự hoang mang, mà sắc mặt của Ngụy Phong thì lạnh lùng lẫn u ám, bởi trong lòng anh đã đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Kết quả xét nghiệm máu của Lộ An Thuần cho thấy, trong máu của cô ấy không chỉ chứa cồn mà còn chứa thành phần axit gamma-Hydroxybutyric* của một loại thuốc hướng thần* được kiểm soát chặt chẽ, có tác dụng kích dục. Nạn nhân uống nhầm loại thuốc này sẽ bị chóng mặt, mệt mỏi, thậm chí xuất hiện ảo giác và mất trí nhớ gián đoạn.”
*Gamma hydroxybutyric acid, thường được viết tắt là GHB, là một loại thuốc điều trị bất hợp pháp ở nhiều quốc gia. GHB là một chất tự nhiên có trong hệ thần kinh trung ương, rượu vang, thịt bò, trái cây có múi nhỏ và hầu hết các sinh vật sống khác với số lượng nhỏ. Nó được sử dụng bất hợp pháp như một chất gây say, hoặc như một loại thuốc hiếp dâm. Ở liều cao hơn, GHB có thể gây buồn nôn, chóng mặt, buồn ngủ, kích động, rối loạn thị giác, thở trầm cảm, mất trí nhớ, bất tỉnh và tử vong.
*Thuốc hướng thần là thuốc có chứa dược chất kích thích hoặc ức chế thần kinh hoặc gây ảo giác, nếu sử dụng nhiều lần có thể dẫn tới tình trạng nghiện đối với người sử dụng. Thuốc hướng thần được quản lý sát sao theo quy chế quản lý dược phẩm của Bộ Y tế.
Dứt lời, điều dưỡng lập tức bưng nước ấm tới để đút vài viên thuốc cho Lộ An Thuần nhằm giúp cô gia tăng tốc độ trao đổi chất, hòng đào thải thuốc ra khỏi cơ thể càng sớm càng tốt.
“Do đó chắc chắn cô ấy đã uống nhầm loại thuốc này nên mới xuất hiện những triệu chứng như vậy. Tôi đề nghị hai người hãy báo cảnh sát đi.”
Ngụy Phong nghe xong thì gân xanh đều nổi rõ rệt trên trán. Anh không chút do dự lấy điện thoại di động ra rồi bấm 110.
Tuy nhiên, Lộ An Thuần đã đè lên tay anh rồi nói với giọng điệu yếu ớt: “Ngụy Phong, không được đâu. Một khi anh báo cảnh sát thì ba em nhất định sẽ biết toàn bộ chuyện này đấy. Không thể để cho ông ta biết được!”
Ngụy Phong có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô gái nhỏ bé, song ngọn lửa giận dữ trong lòng anh khó mà nguôi ngoai được.
“Ba của em đang ở thành phố C à?”
“Ông ta đã đi sang nơi khác rồi. Nhưng nếu anh báo cảnh sát thì chắc chắn ông ta sẽ biết chuyện này thôi. Khó khăn lắm em mới có thể thở phào nhẹ nhõm mà sống. Em không muốn... Không muốn quay lại cuộc sống trước đây của mình đâu. Xin anh đấy! Ông ta sẽ đánh em mất! Ông ta nhất định sẽ đánh em đó!”
Lộ An Thuần gần như đang nắm lấy tay anh để van nài. Cuối cùng, Ngụy Phong vẫn đặt điện thoại di động xuống, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc rồi gật đầu. Anh nhẹ nhàng ôm lấy Lộ An Thuần như đang ôm một con búp bê hao gầy mà mềm mại, không dám dùng sức, song anh lại cảm thấy vô cùng đau khổ và thương xót.
“Sau này, anh sẽ không bỏ mặc em lẻ loi một mình nữa đâu. Tuyệt đối không bao giờ. Anh cam đoan với em đấy.”
“Anh vẫn luôn bảo vệ em mà.”
Khi tình trạng của Lộ An Thuần đã ổn định đáng kể, Ngụy Phong bèn đưa cô trở về nhà. Ngày hôm sau, anh lập tức đến phòng karaoke, cầm tờ kết quả xét nghiệm của Lộ An Thuần để đi tìm quản lý karaoke. Quản lý cũng sợ xảy ra chuyện lớn, dù sao thì hầu hết những khách hàng đã đến đây chơi đùa ngày hôm qua đều là học sinh cấp ba, biết đâu chừng một vài người trong số họ vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên.
Người quản lý cuống quýt cả lên, vội vàng đưa Ngụy Phong đi xem máy giám sát. Anh cẩn thận xem kỹ video ghi lại hình ảnh trong phòng VIP. Đoạn video đã lưu lại rõ ràng toàn bộ quá trình Hứa Sơ Mạt chuốc thuốc Lộ An Thuần.
Ngụy Phong giữ lại bằng chứng từ máy giám sát rồi hẹn Hứa Sơ Mạt ra ngoài.
Trước đây, nếu Ngụy Phong hẹn gặp Hứa Sơ Mạt thì chắc chắn cô ta sẽ mừng rỡ đến mức nhảy cẫng lên. Nhưng tối hôm qua, Hứa Sơ Mạt đã làm loại chuyện như vậy với Lộ An Thuần nên trong lòng chột dạ, đương nhiên không dám gặp Ngụy Phong mà cứ một mực từ chối.
Ngụy Phong cũng chẳng phải là người mềm mỏng. Trong điện thoại, anh nói với Hứa Sơ Mạt rằng mình đang ở trước cổng đồn cảnh sát, nếu cô ta không muốn giải quyết vấn đề một cách riêng tư thì một lát nữa, cảnh sát sẽ đến tận nhà Hứa Sơ Mạt rồi đưa cô ta tới đồn cảnh sát ngay trước mặt ba mẹ mình.
Hứa Sơ Mạt hoảng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Cô ta vội vàng chạy ra ngoài rồi quỳ xuống trước mặt Ngụy Phong, vừa khóc lóc sướt mướt vừa giải thích toàn bộ mọi chuyện.
Ngụy Phong phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể kiềm chế bản thân không đánh cô ta. Bản chất của anh chẳng phải là người hiền lành hay lương thiện nhưng suy cho cùng, anh tuyệt đối không thể dựa vào ưu thế tuyệt đối về thể lực để làm ra loại chuyện như động tay động chân với một cô gái.
Mặc dù lúc xem video Hứa Sơ Mạt chuốc thuốc, Ngụy Phong đã căm hận đến nỗi muốn xé cô ta thành hàng ngàn mảnh vụn.
Hứa Sơ Mạt đã khai ra cái tên Liễu Lệ Hàn. Cô ta nói rằng tất cả mọi chuyện đều do cậu ta sai bảo. Lúc đó, Hứa Sơ Mạt bực tức với Lộ An Thuần tới mức đầu óc hồ đồ nên mới có thể làm ra những chuyện như vậy. Thực ra đêm hôm đó, lúc trở về, Hứa Sơ Mạt cũng đã cảm thấy hối hận rồi. Suốt cả một đêm, cô ta chẳng dám nhắm mắt lại, cô ta đã lên mạng tra cứu để xem hành vi của mình có vi phạm pháp luật hay không, rốt cuộc càng tìm kiếm càng sợ hãi, để rồi nơm nớp lo sợ và trằn trọc cả đêm.
Hứa Sơ Mạt quỳ xuống cầu xin Ngụy Phong đừng vạch trần chuyện này. Cô ta có thể xin lỗi Lộ An Thuần và xin cô tha thứ cho mình. Nhưng nếu sự việc trở nên nghiêm trọng hay ầm ĩ thì tương lai của Hứa Sơ Mạt sẽ bị hủy hoại.
Ngụy Phong biết một mình Hứa Sơ Mạt không thể làm chuyện này, cô ta không thể kiếm được loại thuốc này.
Anh vô cảm lấy điện thoại di động ra rồi yêu cầu Hứa Sơ Mạt khai báo cặn kẽ mọi chuyện từ đầu đến đuôi, bao gồm từng câu từng chữ mà Liễu Lệ Hàn đã nói khi đưa thuốc cho cô ta, đồng thời yêu cầu Hứa Sơ Mạt nói rõ từng chi tiết trước ống kính camera.
Đêm hôm đó, Ngụy Phong đã chặn Liễu Lệ Hàn ngay trước cửa nhà cậu ta.
Liễu Lệ Hàn nhìn thấy chàng trai đầy vẻ thù địch ở cuối ngõ nhỏ thì vô thức phát hiện có gì đó bất ổn. Liễu Lệ Hàn co cẳng bỏ chạy nhưng vừa xoay người lại thì Chúc Cảm Quả đã chặn đường cậu ta. Cậu ấy đá Liễu Lệ Hàn bay cái vèo vào tường chỉ bằng một cú, tức giận chất vấn: “Cô tiểu thư kia là ai hả? Đồ chó má như mày mà cũng xứng để tơ tưởng tới Lộ An Thuần hả?”
Ngụy Phong bước tới gần nhưng không nói một lời nào cả. Liễu Lệ Hàn đang muốn giải thích điều gì đó nhưng anh chẳng cho cậu ta cơ hội này. Ngụy Phong ấn Liễu Lệ Hàn vào vách tường rồi dốc sức đấm vào bụng cậu ta thật dữ dội, khiến đối phương cong người như một con tôm và quỳ rạp xuống đất với vẻ nhếch nhác, thảm hại.
Ngụy Phong cũng chẳng buồn quan tâm đến việc Liễu Lệ Hàn có thể chịu đựng nổi hay không. Anh quả thực đã phát điên rồi, nắm đấm rơi xuống người cậu ta xối xả như mưa.
Ngụy Phong không ra tay theo bất kỳ quy tắc hay trình tự nào, chỉ đánh người túi bụi và dồn dập, thở hổn hển như một con thú hoang. Anh trút hết cơn giận dữ cuộn trào trong lồng ngực, mu bàn tay siết chặt đầm đìa máu tươi, còn mặt mũi của Liễu Lệ Hàn thì bầm dập và sưng phù cả lên.
Khi Chúc Cảm Quả vừa nghe Ngụy Phong kể rằng Liễu Lệ Hàn đã ức hiếp Lộ An Thuần, cậu ấy cũng cực kỳ tức giận và muốn giết chết một kẻ hèn hạ như Liễu Lệ Hàn.
Nhưng đến lúc nhìn thấy Ngụy Phong hình như thực sự muốn đánh chết cậu ta, Chúc Cảm Quả cũng giật mình hoảng hốt, nhanh chóng kéo anh ra khỏi Liễu Lệ Hàn.
“Nếu cậu đánh chết người thì phải vào tù đấy!”
Ngụy Phong phẫn nộ, hơi thở dồn dập, trong đôi mắt đen kịt như mực đầy tàn bạo lẫn nguy hiểm. Ngụy Phong mất kiểm soát nên còn muốn tiến lên phía trước nhưng Chúc Cảm Quả đã vội vàng ngăn cản anh lại: “Nếu cậu vào tù thì cô tiểu thư kia sẽ khóc lóc đến mức nào đây hả?”
Câu nói này rất hữu ích.