Tình Yêu Của Chúng Ta

Ban đêm, Lộ An Thuần nhận được điện thoại của Ngụy Phong, anh hẹn cô gặp mặt bên cạnh cổng sau của cái đình bị vỡ tường.
 
Nơi đó gần như trở thành căn cứ bí mật để hai người bọn họ lén lút hẹn hò. Địa điểm mà Ngụy Phong lựa chọn tuyệt đối an toàn, hoàn toàn tránh được mọi sự theo dõi giám sát, ít có người lui tới, hơn nữa bầu không khí còn cực kỳ tuyệt vời.
 
Bức tường vỡ cũ nát, tòa đình cũ hoang vu, những tàng cây xanh um tươi tốt kéo dài bất tận, tất cả hòa quyện cùng nhau gợi nhớ đến bầu không khí tình yêu của những ngày xưa cũ, kéo dài đằng đẵng, trường tồn cùng trời đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước đây Lộ An Thuần vẫn luôn rất thích gặp mặt anh ở nơi đó nhưng hôm nay... Cô hơi ngập ngừng do dự.
 
Trong điện thoại, giọng nói của chàng thiếu niên vẫn trầm thấp lôi cuốn trước sau như một, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Ba em đang ở nhà sao?”
 
“Sao vậy? Anh tìm ba em có việc gì hả?” Lộ An Thuần hơi nghịch ngợm đáp trả lại anh một câu.
 
Ngụy Phong dừng lại một lát: “Em biết anh muốn tìm ai mà.”
 
Lộ An Thuần chột dạ nói: “Lộ Bái không ở nhà, nhưng mà.... Hay là hôm nay chúng ta đừng gặp nhau nữa?”
 
“Vì sao lại đừng gặp?”
 
“Em xấu hổ.” Cô lấy cớ lung tung.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em xấu hổ... Với anh?”
 
“Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, em cảm thấy hình như mình lợi dụng sàm sỡ anh quá nhiều.”
 
Trong tiếng thở của anh xen lẫn tiếng cười khẽ khàng, hòa cùng với tiếng gió mùa hè xào xạc lùa qua những kẽ lá, tuy không rõ ràng nhưng Lộ An Thuần biết rằng chắc hẳn anh đang cười, tâm trạng căng thẳng của cô hơi buông lỏng.
 
“Không cho cười.”
 
“May mà anh là người đàng hoàng chính trực.” Trên khuôn mặt Ngụy Phong vẫn thấp thoáng nụ cười như cũ: “Nếu không em đã thê thảm rồi.”
 
“Anh? Người đàng hoàng chính trực ấy hả?” Lộ An Thuần cũng không nhịn được bèn bật cười.
 
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
 
“Đúng đúng đúng.”
 
Tuy rằng Ngụy Phong luôn thích đùa giỡn chút trò lưu manh vặt vãnh với cô nhưng anh có điểm giới hạn của chính mình. Cho dù đang làm chuyện thân mật nhưng chỉ cần cô bảo ngừng, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp tục tiến thêm dù chỉ một tấc.
 
“Mau ra đây đi.” Anh hơi không kiên nhẫn, tiếp tục thúc giục cô.
 
“Ra đó làm gì chứ, bên ngoài nóng lắm.”
 
“Anh muốn gặp em.”
 
“Vì sao anh lại muốn gặp em?”
 
“Muốn gặp em còn cần lý do nữa hả?”
 
“Ừm....”
 
Cuối cùng giọng nói của cậu thiếu niên dịu đi một chút, giọng điệu cũng mềm mại hơn rất nhiều: “Mấy ngày nay công việc bận quá, đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
 
Lộ An Thuần nằm trên giường, đầu ngón tay cuốn lấy những sợi tóc mềm mại ngắm nghía chơi đùa, cô vẫn lề mề chậm chạp với anh: “Vậy để em suy nghĩ xem sao?”
 

“Bà xã, em không nhớ anh à?”
 
“....”
 
Một câu này của anh khiến cô phải tước vũ khí đầu hàng, điều cô không thể chịu đựng được nhất chính là việc Ngụy Phong cúi đầu nhận thua với cô, có lẽ chỉ cần anh bằng lòng dịu giọng và xuống nước làm nũng, cô có thể đồng ý với anh bất cứ điều gì. 
 
“Chờ em nhé.”
 
Lộ An Thuần cúp điện thoại, ngồi vào trước gương, nhanh chóng trang điểm cho mình theo tông màu nhẹ nhàng thanh nhã, thoa thêm một lớp son môi màu nâu đỏ rồi thay sang chiếc váy viền ren màu xanh bạc hà. Xong xuôi đâu vào đấy, cô lén lút chuồn ra cổng hàng rào. 
 
Từ rất xa đã trông thấy bóng dáng mảnh khảnh của Ngụy Phong đứng bên đình, anh mặc chiếc áo sơmi trắng mỏng manh, một tay đút vào túi quần đen, uể oải tựa nửa người vào tường. 
 
Ánh đèn đường mang sắc vàng ấm áp ảm đạm soi sáng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú với đường nét góc cạnh của anh, làn da trắng giống như thiếu niên bước ra từ truyện tranh Nhật Bản, cả người toát lên hơi thở thanh khiết đẹp đẽ.
 
Lộ An Thuần chầm chậm chạy qua, muốn nhào vào lòng anh, mạnh mẽ cọ lên người anh nhưng lúc nhìn thấy vẻ lạnh nhạt hờ hững trên khuôn mặt anh, cô lại không dám chắc có phải hôm nay anh tìm cô để tính sổ hay không cho nên vẫn chần chừ, không dám quá mức thân thiết. 
 
“Em làm một ít bánh ngọt đưa đến cho anh, là bánh phô mai.” Lộ An Thuần lấy hộp thủy tinh giữ nhiệt ra, đặt lên chiếc bàn trong đình: “Mặc dù hơi lạnh, hơn nữa buổi chiều em không nhịn được nên ăn mất hai cái rưỡi rồi, bây giờ còn dư lại một nửa, anh có muốn nếm thử không?” 
 
Ngụy Phong cũng lấy một hộp giấy đựng bánh ngọt được đóng gói đẹp đẽ từ phía sau ra: “Khéo thật.”
 
Lộ An Thuần xích lại gần, mở hộp ra, trong hộp là một miếng bánh black forest nhỏ.
 
Cô nở nụ cười, lấy chiếc thìa nhỏ ra rồi lại đẩy hộp bánh phô mai về phía anh: “Cùng nhau ăn nhé”
 
Ngụy Phong không nhận lấy thìa mà dùng luôn miếng giấy lót bánh để cầm bánh lên nếm thử.
 
“Em làm hả?”
 
“Đúng vậy, em làm theo sách dạy nấu ăn đấy, có ngon không?”
 
“Cũng được nhưng ngọt quá.”
 
“Vậy sao? Cho em nếm thử một chút xem?”
 
Lộ An Thuần thò đầu qua, cắn một miếng nhỏ ở chỗ anh vừa cắn: “Em thấy ngon mà, chắc do anh không thích ăn ngọt đấy thôi.”
 
Ngụy Phong thấy cô hoàn toàn không ghét bỏ, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc không thể gọi tên, rất ngọt ngào nhưng lại xen lẫn chua chát.
 
Anh nhanh chóng ăn sạch sẽ phần bánh ngọt còn lại, ngước đôi mắt một mí lên, liếc nhìn cô một cái: “Em tới câu lạc bộ Lạc Lãng đúng không?”
 
“Hả? Đâu có.” Lộ An Thuần đặt thìa xuống, vô thức phủ nhận: “Không phải em.” 
 
“Anh chưa nói gì cả mà.”
 
“Dù sao... Cũng không phải em.”
 
Ngụy Phong lấy một xấp tiền giấy mỏng màu đỏ từ trong ba lô ra, đó là tiền hoa hồng anh được trích lại, năm trăm nhân dân tệ.
 
Lộ An Thuần thấy tình hình không ổn, lập tức cất tiếng: “Ngụy Phong, nếu anh dám trả lại tiền cho em thì quan hệ của chúng ta đến đây chấm dứt.”
 
Chiêu “chia tay cảnh cáo” này đã bị cô dùng rất nhiều lần, dùng đến chán nhưng chiêu này lại rất hiệu quả với Ngụy Phong.
 
Ngụy Phong nắm chặt xấp tiền kia trong tay, cũng không có ý định phải trả lại cô bằng bất kỳ giá nào: “Lộ An Thuần, dạo này em nhiều tiền lắm hả?”
 
“Gần đây em có mấy bức tranh được triển lãm trong phòng trưng bày nghệ thuật nên bán được một ít tiền.”
 

“Nhưng anh không cần em thương hại.”
 
“Em không thương hại anh.” Đầu ngón tay của Lộ An Thuần di chuyển lung tung trên mu bàn tay lạnh lẽo như băng của anh: “Anh không phân biệt được sự khác biệt giữa thương hại và đau lòng sao? Anh biết không? Nhìn thấy anh làm việc vất vả như vậy, trên đường về nhà em đã vừa đi vừa khóc đấy.”
 
Những lời này của cô đã kích thích mạnh mẽ thần kinh của Ngụy Phong, cuối cùng anh không kiềm chế được nữa, giây tiếp anh kéo cô qua, một tay vòng qua eo cô, đặt cô ngồi xuống đùi anh.
 
Anh nâng cằm cô gái lên, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại mọng nước làm anh ngày nhớ đêm mong kia.
 
Ngày mùa hè tại thành phố C, trong không khí tràn ngập cảm giác mờ ám và ẩm ướt.
 
Lúc anh hôn môi cô thường không nhắm mắt, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô, tựa như đang thưởng thức biểu cảm ngượng ngùng và say mê của cô.
 
Bắt gặp ánh mắt sáng rực của anh, Lộ An Thuần chỉ cảm thấy không chống đỡ nỗi, hai má đỏ bừng.
 
Đầu ngón tay thô ráp của anh khẽ khàng vuốt ve cằm cô, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, cảm giác ngứa ngáy tê dại kích thích thần kinh cô, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đặt lên ngực anh, nhẹ nhàng đẩy ra.
 
Hành động này của cô lại làm cho Ngụy Phong càng ôm cô chặt hơn, anh gấp gáp đặt những chiếc hôn bừa bãi lên cần cổ trắng trẻo mịn màng của cô. Lộ An Thuần sợ sẽ để lại dấu hôn nên nói với giọng run rẩy: “Anh nhẹ chút.”
 
Quả nhiên Ngụy Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không để lại bất kỳ dấu hôn nào trên cổ cô.
 
Lộ An Thuần cảm giác đầu óc mình như bị ai đó ấn nút tạm dừng, tất cả suy nghĩ đều tán biến không để lại chút dấu vết nào, ngay cả hơi thở của cô, ngay cả nhịp tim của cô cũng vậy.
 
Anh chỉ hôn cô thôi mà đã khiến cho cô hạnh phúc đến nỗi suýt rơi nước mắt, Ngụy Phong quyến luyến ôm chặt lấy cô, qua một lúc thật lâu cũng không chịu buông tay: “Em khóc cái gì chứ, cái đồ ngốc này.”
 
Lộ An Thuần vuốt ve đầu Ngụy Phong, những sợi tóc ngắn cứng cáp sau ót đâm vào lòng bàn tay cô rất thoải mái. Trước kia anh từng nói không thích người khác chạm vào đầu mình bởi vì đó là nơi anh thường bị thương.
 
Trái tim cô như muốn nát tan, trong giọng nói xen lẫn tiếng nghẹn ngào: “Em không muốn anh bị người khác ức hiếp. Ngụy Phong, nếu anh không kiêu ngạo như vậy, em sẽ cho anh một cuộc sống rất tốt, rất tốt.”
 
Ngụy Phong nở nụ cười, cắn nhẹ vào chiếc mũi cao thẳng của cô: “Hiểu rồi, cô cả muốn bao nuôi anh.”
 
“Có gì không được chứ, em muốn cho anh tất cả những gì tốt nhất.”
 
“Em có biết nếu làm như vậy thì sẽ dễ khiến đàn ông trở thành đồ bỏ đi không?”
 
“Anh đâu có phải là người đàn ông nào khác, anh là người em rất thích, thích nhất mà.”
 
Ngụy Phong lại kìm lòng không đậu ôm chặt lấy cô. Anh có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của Lộ An Thuần đối với mình. Tình yêu đó khiến anh thỏa mãn đến nỗi cho dù giây tiếp theo phải chết, anh cũng không có gì tiếc nuối.
 
“Lộ An Thuần, anh đến đây là muốn bàn bạc với em một chuyện.”
 
Nghe giọng điệu của anh trở nên nghiêm túc, Lộ An Thuần đặt hai tay lên vai anh: “Anh nói đi.”
 
“Anh vẫn muốn báo cảnh sát.” Trong đáy mắt tối đen như mực của Ngụy Phong tràn đầy nỗi hận khắc sâu vào trong xương tủy: “Anh không thể nuốt trôi chuyện đó, bất kỳ kẻ nào ức hiếp em đều phải bị trừng phạt. Bây giờ trong tay anh đã có đầy đủ bằng chứng, anh có thể hủy hoại toàn bộ tương lai của bọn chúng.”
 
Lộ An Thuần kinh hồn bạt vía, liên tục nói: “Không được, không thể báo cảnh sát. Bây giờ trong tay chúng ta nắm chứng cứ có thể kìm hãm Liễu Lệ Hàn, như vậy cậu ta mới không tố giác chuyện của chúng ta với ba em. Một khi báo cảnh sát thì không giấu nổi nữa đâu.”
 
“Chúng ta có thể giấu ông ta được bao lâu?”
 
“Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu. Ngụy Phong, em muốn tiếp tục ở bên anh, em muốn mãi mãi ở bên anh như thế này.”
 
Lộ An Thuần muốn đẩy Ngụy Phong ra nhưng anh lại siết chặt eo cô giống như gông cùm xiềng xích, không cho cô rời khỏi: “Cứ tiếp tục ở bên nhau lén lút vụng trộm thế này sao? Vậy thì còn có tương lai gì nữa?”
 
Cô sợ Ngụy Phong quá ngang tàng mà phạm phải sai lầm, cô vừa tức vừa vội, buột miệng nói: “Anh thật sự cho rằng chúng ta có thể có tương lai sao? Anh thật sự cho rằng tương lai em có thể làm vợ anh sao? Anh nghĩ gì vậy Ngụy Phong? Có thể bên nhau ngày nào thì phải cố gắng quý trọng ngày đó, thêm một ngày thì tốt một ngày.”

 
Đột nhiên cô cảm giác vòng tay đang ôm mình chợt buông lỏng.
 
Ngụy Phong nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, đáy mắt tối đen như mực tràn đầy vẻ hoang đường sau khi bị lừa gạt: “Lộ An Thuần, em đang nói gì vậy?” 
 
Trái tim của Lộ An Thuần lỡ mất một nhịp.
 
Cô lỡ lời rồi.
 
Đây là sự thật mà cô chưa bao giờ nói ra với anh, sự thật này giống như một con dao sắc bén cắt vào lòng người.
 
Mặc dù anh yêu cầu cô đừng tiếp tục lừa gạt anh, yêu cầu cô đừng tiếp tục nói dối nhưng Lộ An Thuần vẫn nói dối….
 
Đối với tương lai của bọn họ, cô luôn tỉnh táo hơn anh.
 
“Em nói rằng, em và anh không thể có tương lai, thời gian chúng ta có thể bên nhau thật sự rất ngắn ngủi nhưng cho dù ngắn ngủi em vẫn muốn chúng ta có ngày mai, ngày mốt và cả ngày kia nữa...”
 
Lộ An Thuần còn chưa nói xong nhưng lại không nói tiếp được nữa, bởi vì cô nhìn thấy sự tan nát trong đôi mắt của Ngụy Phong, giống như tu sĩ thành kính nhất tận mắt chứng kiến thần miếu sụp đổ, tín ngưỡng tan vỡ.
 
“Lộ An Thuần, em đã nói rằng cho dù chết cũng muốn ở bên anh.”
 
“Những lời đó chỉ để lừa gạt anh thôi. Ngụy Phong, anh có biết sự thật là gì không? Sự thật là chúng ta sẽ không chết nhưng anh sẽ phải trải qua những ngày tháng sống không bằng chết. Anh muốn cả đời này đều giống như con sâu con kiến sống trong bùn lầy sao?”
 
“Anh không quan tâm.”
 
“Nhưng em quan tâm.”
 
Lời đã nói ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt, Lộ An Thuần chỉ có thể cắn răng tiếp tục những lời còn dang dở: “Ngụy Phong, đừng bao giờ thật sự để tình yêu làm cho đầu óc mê muội, anh phải lý trí lên, cũng phải thông minh lên. Chúng ta cứ cố gắng hết sức làm những điều khiến cả hai hạnh phúc trong những tháng ngày còn ở bên nhau, nhưng lúc cách xa thì nhất định phải quyết tâm...” 
 
Ngụy Phong bỗng nhiên bật cười, trong mắt tràn đầy vẻ hoang đường và tuyệt vọng, giọng nói vụn vỡ tựa như bị dao cắt: “Mẹ nó, hóa ra em đã tính toán sẵn cả rồi, vậy chẳng phải anh còn phải nói với em một tiếng cám ơn sao? Em dịu dàng quá, lương thiện quá, biết điều quá, vừa cho anh tiền lại vừa cho anh chơi, cuối cùng còn có thể cho anh thoát ra mà không gặp phải bất kỳ phiền phức nào. Lộ An Thuần, ông đây thật sự phải cám ơn em đấy.”   
 
Sự châm chọc của anh làm cho trái tim của Lộ An Thuần tan nát nhưng cô có thể làm gì được đây… Bọn họ vốn dĩ là không có tương lai.
 
Ngụy Phong nản lòng thoái chí xoay người đi, không hề nhìn cô.
 
Không đành lòng, cũng không dám…
 
Anh thậm chí đã nghĩ ra tên cho đứa con sau này của họ, tương lai anh cũng sẽ chăm sóc con thật tốt, chỉ con làm bài tập về nhà, dù sao đây đều là sở trường của anh… Anh sẽ không để Lộ An Thuần phải bận tâm lo nghĩ về bất kỳ chuyện gì trong cuộc sống. Anh rất biết cách chăm sóc người khác, Lộ An Thuần chỉ cần cưng chiều con cái, anh sẽ sắm vai người ba nghiêm khắc, cho dù con có ghét anh cũng chẳng sao cả. 
 
Mỗi buổi tối, Ngụy Phong đều không ngừng khắc họa những cảnh tượng đó trong đầu, góp một viên gạch vào gia đình nhỏ ấm áp mà anh hằng khát vọng, sau đó nhớ đến cô, vô cùng hạnh phúc mà chìm vào cõi mộng. 
 
Bây giờ Lộ An Thuần lại nói với anh tất cả những điều này chỉ là hy vọng hão huyền.
 
Cô hoàn toàn không có dự định cùng anh chung bước.
 
Con mẹ nó, đúng là khốn kiếp đến mức vô cùng tận.
 
Ngụy Phong không thể nói tiếp được nữa, anh xoay người rời đi.
 
Lộ An Thuần khóc một lúc rồi dùng khăn giấy lau khô nước mắt, một mình ngồi trong đình ăn hết phần bánh socola còn lại.
 
Anh muốn đi, cô không hề ngăn cản, cũng không hề giữ lại.
 
Nói ra sự thật xong trong lòng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Cô không thể mang đến cho Ngụy Phong gia đình nhỏ mà anh mong muốn, nếu hai người cứ nhất quyết bên nhau thì chỉ có thể ngọc nát đá tan, hơn nữa cô không muốn Ngụy Phong mất đi tương lai rực rỡ xán lạn.
 
Nếu anh hiểu ra điều này, có lẽ anh sẽ buông bỏ cô.
 
Dù sao đàn ông vẫn tỉnh táo và lý trí hơn phụ nữ.
 
Lộ An Thuần ăn xong bánh ngọt, ngay cả phần bơ dưới đáy hộp cũng ăn sạch sẽ không chừa lại chút nào, sau đó thong dong rút khăn giấy ra lau miệng, đi về phía nhà mình.
 
Cô không phải kiểu người chìm trong đau khổ, nếu phải thì cô đã không thể thoát ra khỏi thời thơ ấu tối tăm vô tận kia.
 
Chuyện Lộ An Thuần giỏi nhất chính là kịp thời khống chế tâm trạng suy sụp, sau đó lại nghênh đón ánh bình minh của buổi sớm mai như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 
Bởi vì khi ánh nắng của một ngày mới ló dạng, tất cả sẽ trở nên tốt hơn.
 

 
Hai người đã vài ngày không liên lạc, mỗi ngày Lộ An Thuần đều làm ổ trong nhà, đắm mình trong phòng vẽ, vẽ ra những bức tranh trừu tượng chứa đựng cảm xúc dồn nén đến tột cùng. 
 
Nhiều năm qua, hội họa là cách duy nhất để cô giải tỏa cảm xúc.
 
Hôm sinh nhật của Chúc Cảm Quả, cậu ấy hẹn rất nhiều anh em bạn bè thân thiết trong ngõ nhỏ đến quán karaoke chơi, một đám người cả trai lẫn gái, cực kỳ náo nhiệt.
 
Trong quang cảnh ăn uống linh đình rực rỡ sắc màu, Ngụy Phong ngồi một mình trong góc sô pha, dáng vẻ lười biếng, tay cầm ly rượu, đôi mi dài đổ bóng che khuất cặp mắt đen nhánh, đáy mắt thấp thoáng men say.
 
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn kẹp nửa điếu thuốc hút dở, khói trắng bay lượn trong không khí.
 
Một cô gái mặc quần yếm jeans, mái tóc xoăn gợn sóng bước đến bên cạnh Ngụy Phong, rót thêm rượu cho anh, sau đó ngỏ ý muốn chơi xúc xắc với anh.
 
Ngụy Phong cầm lấy hộp xúc xắc, lắc vài cái cho có lệ rồi mở hộp, thua thì uống rượu, hết ly này đến ly khác.
 
Dáng vẻ này cho thấy rõ ràng tâm trạng anh đang không tốt.
 
Cô gái tên Khang Mẫn Gia, cũng là bạn chơi với Chúc Cảm Quả từ nhỏ đến lớn ở ngõ Thanh Hà, Chúc Cảm Quả gọi cô ta một tiếng chị Khang. Năm ngoái Khang Mẫn Gia vào học ở trường dạy nghề, học được cách trang điểm ăn diện, vốn chỉ là khuôn mặt bình thường không có gì đặc biệt nhưng trang điểm vào trông cũng rất xinh đẹp, mang chút phong thái của người nổi tiếng trên mạng. Gần đây cô ta còn đảm nhận vai trò blogger làm đẹp cho các nền tảng video ngắn.
 
Cô ta vẫn luôn rất thích Ngụy Phong, thấy đêm nay tâm trạng của anh không tốt nên nảy sinh suy nghĩ khác, càng không ngừng rót rượu cho anh.
 
Cô ta vừa mới áp sát vào, mùi nước hoa chất lượng kém trên người khiến anh nhíu mày.
 
Lộ An Thuần không dùng nước hoa nhưng trên người cô luôn có mùi hương rất thơm, là mùi sữa của phấn em bé. Đúng vậy, đến bây giờ Lộ An Thuần vẫn còn dùng phấn em bé bởi vì làn da cô vốn rất mẫn cảm. Sau đó Ngụy Phong cũng thích luôn mùi hương thoang thoảng của loại phấn em bé này nên đã mua cho Ngụy Nhiên một lọ.
 
Không biết sao lại nhớ đến cô rồi, đáy mắt Ngụy Phong thoáng qua một tia châm chọc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly.
 
Khang Mẫn Gia nhìn thấy quả táo Adam chuyển động lên xuống trên cổ anh, trong lòng ngứa ngáy tê dại, kề sát vào anh, giọng nói mềm mại quyến rũ: “Ngụy Phong, tối nay nhà tôi không có ai cả, đến chỗ tôi nghỉ ngơi đi.”
 
Ngụy Phong phiền chán đẩy cô ta ra: “Tôi uống nhiều rồi.” 
 
“Không sao cả.” Cô ta tựa như dây mây, quấn quýt lấy anh không rời: “Tôi chăm sóc cho cậu.”
 
Ngụy Phong khẽ nhướng khóe mắt: “Uống nhiều, không lên nổi.”
 
“...”
 
Cả đám con trai xung quanh cười ồ ầm ĩ, Khang Mẫn Gia đương nhiên cũng cười theo nhưng trong nụ cười ít nhiều vẫn chứa đựng sự xấu hổ, chỉ có thể dùng giọng điệu trêu ghẹo để làm dịu đi bầu không khí: “Cậu đang nói gì vậy, đáng ghét.”
 
Chúc Cảm Quả đi tới, tách Ngụy Phong và Khang Mẫn Gia ra: “Chị Khang, Ngụy Phong có bạn gái rồi, cậu ấy chỉ cảm thấy hưng phấn với mỗi bạn gái của mình thôi, những người khác đều không lên nổi, chị đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.”
 
Khang Mẫn Gia khẽ gắt một tiếng, nói: “Tôi còn nhìn không ra sao, nhìn dáng vẻ của cậu ấy như vậy thì tám, chín phần là đã chia tay rồi…”
 
“Không thể nào, bạn gái cậu ấy xem cậu ấy như báu vật ấy.” Chúc Cảm Quả kéo Khang Mẫn Gia đến chiếc sô pha đối diện, bảo cô ta chọn bài mà hát, đừng quấn quýt lấy Ngụy Phong nữa.
 
Tửu lượng của Ngụy Phong cũng không tệ lắm, rất ít khi uống đến say bí tỉ nhưng lúc này đầu óc lại hơi choáng váng, vì thế anh một mình bước ra khỏi phòng bao, đến bên đường hít thở không khí.
 
Trời sắp chuyển sang giữa hè, những cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hơi nóng oi bức ngột ngạt, cơn gió oi bức ngột ngạt đó hòa cùng với hơi thở xâm nhập vào từng mạch máu của anh, len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.
 
Nếu anh không làm gì đó thì thật sự sẽ bị ngột ngạt đến chết.
 
Ngụy Phong tựa lưng vào mặt tường gồ ghề lạnh lẽo như băng, mượn hơi rượu lấy can đảm gọi điện thoại cho Lộ An Thuần. 
 
Điện thoại reo vài giây đã có người bắt máy, giọng nói của cô gái vẫn dịu dàng như thuở ban đầu: “Ngụy Phong.”
 
Nghe thấy giọng nói của cô, mẹ kiếp, đôi mắt của Ngụy Phong gần như đỏ hoe, cất tiếng khàn khàn, chịu đựng nỗi chua xót cuồn cuộn trong lồng ngực, hỏi cô với giọng kiềm chế…
 
“Em không nhớ anh sao?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận