Không phải Lộ An Thuần không nhớ anh, ngày nào cô cũng nhớ, lúc đang tập trung vẽ tranh, trong đầu cô cũng không xóa đi được hình bóng của anh.
Nhưng cô không dám liên lạc với anh, nếu như anh hiểu rõ rồi, quyết tâm rời đi, cô cũng không có đủ dũng khí và tự tin để giữ anh lại.
Cho dù cô rất không nỡ, vô cùng không nỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngụy Phong.” Giọng nói của cô vừa mỏng vừa nhẹ, mỗi lần gọi tên anh, cô đều mang theo một chút dụ dỗ: “Anh uống say rồi phải không?”
Mỗi một hơi thở của Ngụy Phong là trong tim lại từng đợt từng đợt nhói lên, anh cố gắng kiềm chế bản thân, để không cùng cô mượn rượu làm càn.
Nhưng mà mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đau lòng muốn chết.
Trong phim truyền hình, những lúc uống say rồi cùng đối phương trút bầu tâm sự, anh cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Ngụy Phong tối nay em có thể lẻn ra ngoài gặp anh được không?”
“Em cũng không nhớ anh, gặp nhau làm gì chứ.”
Mặc dù đã cố gắng hết sức nhẫn nhịn nhưng trong giọng nói của anh vẫn có chút thê lương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh có chút chán nản, dứt khoát cúp điện thoại.
Lộ An Thuần gọi lại một lần nữa nhưng đã bị anh tắt, cô lại gọi rồi anh lại tắt, cuối cùng anh thẳng thừng tắt nguồn điện thoại luôn.
Anh giống như một cô gái trẻ quyến rũ, giận dỗi, thay vào đó Lộ An Thuần mới là người bao dung cho anh.
Ngụy Phong về lại phòng bao, tiếp tục uống rượu không chú ý tới Chúc Cảm Quả ra ngoài nghe điện thoại. Lúc cậu ấy quay lại, bèn ngồi bên cạnh Ngụy Phong, không để cho anh tự chuốc say bản thân nữa.
“Hôm nay cậu định uống đến chết à?”
“Bớt nhiều chuyện đi.”
“Sinh nhật của tôi cậu uống rượu đến chết, vậy mỗi năm sau đến sinh nhật của tôi, tôi đều phải thắp hương cho phần mộ của cậu, cậu nghĩ xem bóng ma tâm lý trong tôi sẽ lớn cỡ nào.”
Ngụy Phong đá cậu ấy, cậu ấy bật cười né tránh. Không lâu sau, Chúc Cảm Quả hất cùi chỏ về phía Ngụy Phong: “Này cậu có thấy ai tới không?”
Ngụy Phong nhìn theo hướng nhìn của cậu ấy, sau đó anh thấy Lộ An Thuần thận trọng đẩy cánh cửa của hộp đêm. Cô giống như một con thỏ, dè dặt và có phần ngượng ngùng vẫy tay chào mọi người.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh trắng thắt nơ trên đôi vai trắng nõn. Trong ánh sáng mờ nhạt màu hồng trong phòng, cô bước vào mang theo một chút màu xanh bạc hà sảng khoái của mùa hè.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Phong, cô giống như nhìn thấy vị cứu tinh. Lộ An Thuần gạt bỏ sự xấu hổ của mình, bước những bước dài về phía anh và ngồi xuống bên cạnh.
“Anh Trư Can, chúc mừng sinh nhật.” Lộ An Thuần đưa món quà mà cô đã cẩn thận chuẩn bị từ trước tặng cho Chúc Cảm Quả, đó là bộ máy chơi game mà cậu ấy đã mong có từ rất lâu rồi.
“A a a a a!” Cậu ấy vui như muốn bay lên: “Cô tiểu thư, cậu đừng nói là sau khi gọi điện thoại cho tôi xong thì lập tức đi mua đấy nhé?”
“Sao có thê, tôi biết sinh nhật của cậu nên đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
Chúc Cảm Quả ôm hộp đồ chơi, cảm động sắp khóc tới nơi rồi: “Cô tiểu thư ơi, tôi thật sự rất yêu cậu đó!”
Tuy rằng Ngụy Phong đã say rồi nhưng khi nghe thấy lời này, ánh mắt sắc bén của anh liếc qua, Chúc Cảm Quả nhanh chóng đổi lời: “Tình bạn đơn thuần thôi, là kiểu anh trai với em gái ấy…!”
Nói xong, cậu ấy ôm hộp game ngồi xuống ghế sô pha đối diện, một đám con trai vây quanh lại xem, không ngừng ngưỡng mộ.
Lộ An Thuần dựa vào chỗ ngồi gần Ngụy Phong, qua một lúc, cô chủ động dựa vào bên cạnh anh.
Ngụy Phong trong vô thức đưa tay cầm thuốc lá ra xa, tránh làm bỏng cô.
“Ai bảo em tới?”
“Hôm nay là sinh nhật của anh Trư Can mà, cậu ta mời em tới, lẽ nào em không nên tới ư?”
Ngụy Phong hừ lạnh một tiếng: “Tiền em mua máy chơi game cho cậu ấy, sau này anh sẽ trả lại em, bây giờ trên người anh không có tiền mặt.”
Cô luôn chỉ quen dùng tiền mặt, không chấp nhận bất kỳ chuyển khoản nào, để không để lại dấu vết.
Lộ An Thuần bị anh chọc cho tức giận: “Đó là quà em tặng cho anh Trư Can, là tấm lòng của em, anh mang tiền trả cho em thì còn nói làm gì nữa.”
“Em tặng quà cho cậu ấy, bởi vì cậu ấy là bạn của anh, phần tình cảm này anh nhận không nổi.”
“ Ngụy Phong, cái đồ..." Lộ An Thuần suýt chút làm bị anh làm cho tức đến bật cười: "Anh Trư Can cũng là bạn của em, được chưa!”
“Cậu ấy không xứng, anh cũng không xứng.”
“ Anh… Anh lại nữa rồi.”
Lộ An Thuần tức giận dẫm lên chân anh một cái, lúc này cô mới phát hiện anh đang đi đôi giày thể thao cô tặng, đôi giày trông vẫn rất mới, như được anh nâng niu rất cẩn thận.
Bất ngờ bị cô dẫm cho một phát, Ngụy Phong nhíu mày, lập tức rút khăn giấy ra rồi nhúng vào trong ly rượu, sau đó anh cúi người vừa lau giày vừa nói: “Nói thì cứ nói đi, đừng có mà động tay động chân.”
“Anh cởi giày ra!”
“Làm gì?”
“Anh không xứng mang nó, trả nó cho em.”
“…”
Ngụy Phong thật sự rất nhức đầu, vậy mà lại cởi giày thật, sau đó còn trả lại cho cô: “Cầm đi, chia tay vui vẻ.”
Cô thực sự rất tức giận, cô đứng dậy và rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.
Cả phòng đều không dám lên tiếng, nhìn vẻ mặt của Ngụy Phong thì giống như không quan tâm nhưng chẳng được mấy giây anh đã không thể nhịn được, anh đeo giày vào, còn không kịp thắt dây đã vội vàng đuổi theo sau.
Bên đường vắng, Ngụy Phong nắm lấy cổ tay mảnh khảnh gầy guộc của cô gái nhỏ: “Em đang giận đấy à, em lấy tư cách gì để tức giận, không phải chính em là người trêu chọc anh sao? Em cho anh hy vọng, nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng mong đợi điều gì, bây giờ em lại nói em ở bên cạnh ấy được ngày nào hay ngày đó, em coi anh là gì vậy…”
Đôi mắt Lộ An Thuần đỏ hoe, cô dùng tay áo lau nước mắt, tỏ vẻ thất vọng: “Anh nói em coi anh là gì, em thích anh nhiều như vậy, anh không cảm nhận được sao?”
“Thích anh nhưng lại muốn chia tay với anh.”
“Anh nghĩ là em nỡ sao… Em sợ anh sẽ bị anh ức hiếp!”
“Ông đây chẳng sợ bất cứ điều gì cả.”
“Anh nhìn đi, đây chính là nghịch lý mà chúng ta mãi mãi không có cách nào giải quyết được.”
Hai người tha thiết nhìn nhau, hơi thở vô cùng nặng nề, cảm xúc dao động.
“Vậy em có muốn hôn không?” Ngụy Phong đề nghị: “Anh uống say rồi, rất muốn được hôn em.”
“Nếu như anh muốn hôn thì anh còn hỏi làm gì.”
Ngụy Phong ôm lấy cô, áp môi lên hôn cô.
Nụ hôn này tràn ngập mùi rượu, càng hôn càng sâu, anh ôm cô thật chặt khiến cô không thể động đậy, cô cứ duy trì tư thế bị anh ôm chặt trong lòng không dám nhúc nhích.
Anh hôn rất loạn, anh hôn môi cô, má rồi đến tai, chỗ nào cũng muốn hôn, giống như rất thích cô vậy.
Nóng bỏng và điên cuồng.
Lộ An Thuần thở hổn hển, cô thì thầm vào cổ anh: “Ngụy Phong, anh biết hoàn cảnh của em mà. Ngày nào em cũng sợ hãi, em sợ rằng vì chúng ta ở bên nhau, tương lai của anh sẽ bị hủy hoại, anh không dễ dàng gì… Mới có tương lai của chính mình.”
“Anh đã nói là anh không để tâm mà.” Cậu thiếu niên say mê ngửi mùi hương như thuộc về mình trên cơ thể cô, hơi thở nóng rực truyền đến tai cô: “Lộ An Thuần, anh đã nói anh không sợ gì cả.”
"Còn Ngụy Nhiên, anh không sợ em ấy xảy ra chuyện sao?”
Ngụy Phong không nói gì.
Đúng vậy, cho dù anh có dũng cảm đến đâu, Ngụy Nhiên vẫn là điểm yếu của anh.
Anh ôm cô chặt hơn, chặt đến mức cả người khẽ run lên…
“Ở bên em thật sự là một loại tra tấn chết tiệt. Lộ An Thuần, ông đây thực sự hối hận rồi.”
Nước mắt Lộ An Thuần rơi xuống, cổ họng cô rất đau, khó khăn mở lời xin lỗi với anh: “Em xin lỗi, Ngụy Phong, em thực sự rất xin lỗi…”
Anh cắn tai cô, để lại vết thương trên người cô: “Xin lỗi, xin lỗi thì có tác dụng gì chứ.”
Anh đã bị lún sâu vào rồi.
“Không nói về chuyện này nữa. Ngụy Phong, sau này chúng ta sẽ đến cùng một thành phố để học đại học, thế nên chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được không anh?”
Ngụy Phong biết, vào lúc này anh chỉ có thể thỏa hiệp, giữa anh với Lộ An Thuần có một ngọn núi nguy hiểm không thể vượt qua, muốn vượt qua ngọn núi ấy là chuyện không hề dễ dàng.
Có thể thêm một ngày thì thêm một ngày.
Anh chỉ có thể thỏa hiệp.
“Với điểm số của anh thì trường Đại học Hàng không Bắc Kinh không có vấn đề gì, tuy không chắc về tiếng Anh nhưng môn Toán và Vật lý được điểm tuyệt đối rồi.”
“Anh đã đối chiếu đáp án chưa?”
“Không cần, chút tự tin này anh vẫn có.”
Lộ An Thuần mỉm cười: “Em cũng nghĩ xong rồi, em sẽ báo danh vào khoa Mỹ thuật của trường đại học A, ở cùng khu với trường anh, hai bên gần nhau lắm.”
“Em chắc chắn có thể tới đó chứ?”
“Chắc chắn là có thể.”
“Anh không thích phía Bắc, trời lạnh khủng khiếp.” Ánh mắt Ngụy Phong kiên định vào cô: “Lộ An Thuần, nếu em lại lừa anh chuyện này…”
“Anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ lại không yêu em nữa, anh nói được làm được.”
Lộ An Thuần cảm nhận được vẻ lạnh lùng rét run trong mắt của chàng thiếu niên, cô không kiềm chế được bèn run rẩy cả người, sau đó ôm chặt lấy anh theo bản năng: "Ngụy Phong, anh có muốn xem hình xăm của em không.”
…
Ngụy Phong cũng cảm thấy bản thân mình choáng váng, anh lái xe cực nhanh đưa Lộ An Thuần về nhà, không nói một lời bèn sải bước đưa cô vào phòng.
Cậu học sinh tiểu học đang nằm trên bàn làm bài tập về nhà, thấy hai người đi vào sau đó trực tiếp vào phòng thì vội vàng đuổi theo: "Anh ơi, sao chị lại tới đây, anh chị muốn làm gì vậy?”
"Không liên quan đến em." Ngụy Phong trầm giọng: "Quay về phòng của em đi.”
Vừa dứt lời, “rầm” một tiếng, Ngụy Nhiên bị nhốt ở ngoài cửa phòng một cách vô tình.
Ngụy Phong đã không có cách nào để kiềm chế nổi, anh ném Lộ An Thuần lên giường.
Không có bất kỳ động tác nào dạo trước, anh vẫn luôn rất thẳng thắn, bao gồm cả chuyện này, anh cũng không hề chần chừ mà đưa tay ra phía sau, kéo khóa của cô ra.
Hình xăm Gothic hiện ra ngay trước mắt anh, đó là thứ đẹp nhất mà anh từng thấy trong đời.
Tất nhiên không chỉ có hình xăm đẹp.
Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, trong lòng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt nhưng lại cực kỳ kiềm chế, anh cũng không dám chạm nhẹ vào cô, càng không dám làm ra bất kỳ hành vi hung hăng lệch lạc nào...
Hơi thở của Lộ An Thuần phập phồng, bị ánh mắt thâm sâu kia trực tiếp vuốt ve, khiến cho cô không nhịn được mà run rẩy từng đợt.
Một lát sau, Ngụy Phong nhẹ nhàng ôm cô lên, hai tay ôm lấy cô vào lòng, anh giúp cô cài dây đai sau lưng lại.
Anh không được thành thạo cho lắm nên động tác có chút vụng về, vài lần cài mà vẫn không cài lại được: "Hình như móc bị rách rồi, anh không được cài vào được."
“Anh cũng thô lỗ quá rồi đó.” Lộ An Thuần nằm sấp trên vai Ngụy Phong, cằm khẽ đặt trên vai anh: “Em không muốn mặc nữa, anh tìm cho em cái áo khoác rộng đi.”
Anh ôm lấy cô nhưng không có lập tức buông ra, giống như không nỡ rời xa cô, còn đang luyến tiếc sự dịu dàng lúc này.
“Đẹp lắm.”
“Anh không muốn chạm à?”
Tay anh bỗng dưng nắm chặt thành quyền, rồi chậm rãi buông ra, cổ họng ngứa ngáy hỏi: "Anh có thể chạm vào sao?”
“Cũng không phải xuyên vào tên của anh, anh còn hỏi cái gì?”