*Bảo hổ lột da: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa thương lượng với hổ để lấy da nó, hàm ý thương lượng với người xấu để người đó từ bỏ lợi ích của mình, đây là việc không thể nào xảy ra.
Tâm trạng vui vẻ không kéo dài được bao lâu thì trên đường về nhà, Lộ An Thuần đã nhận được cuộc điện thoại từ Liễu Như Yên.
Cô ấy hình như đang khóc, giọng run run hỏi: "An An, giờ em đang ở đâu vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em về nhà ngay đây.” Lộ An Thuần có dự cảm không lành hỏi: “Chị Liễu, chị sao vậy?”
"Ba em... Đột nhiên trở về nhà, không thấy em ở đây, ông ta... Ông ta rất tức giận."
Lộ An Thuần nhận ra sự hoảng sợ trong giọng nói của Liễu Như Yên, trái tim cô bỗng trở nên căng thẳng.
Trước đây, mỗi lần trước khi Lộ Bái trở về nhà đều sẽ thông báo trước nhưng lần này ông ta lại về trở về đột ngột, bất kể là cô hay là Liễu Như Yên cũng đều không kịp chuẩn bị trước.
Bởi vì người đàn ông đó đã trở về nhà nên bầu không khí trong cả tòa biệt thự Giang Đinh gần như đặc quánh lại đến mức đóng băng, Lộ Bái đang ngồi kế bên bàn trà, trên tay cầm một điếu xì gà, đôi mắt đen của ông ta toát ra vẻ lạnh lùng, mặt không một chút cảm xúc.
Còn Liễu Như Yên thì đang run rẩy ngồi kế bên ông ta, má cô ấy sưng tấy lên. Rất rõ ràng, đây là tác phẩm do Lộ Bái gây ra.
Lộ An Thuần im lặng thay xong đôi giày, cô đi đến bên cạnh Lộ Bái, cố tình giả vờ ngoan ngoãn gọi: "Ba ơi, ba về rồi sao."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Qua đây."
Người cô khẽ run lên, cô khựng lại vài giây rồi bước tới.
Lộ Bái túm lấy cổ áo cô một cách vô cùng thô lỗ và ấn mạnh cô vào bàn trà.
Trán của Lộ An Thuần bị đập vào bàn trà đau vô cùng, cô nghiến răng thật chặt, không nói một lời, cố gắng chịu đựng mọi hành vi bạo lực của người đàn ông.
“An An, ba đã tin tưởng con như vậy.” Lộ Bái kéo cô đến trước mặt mình, ông ta đè thấp giọng xuống, cơn giận của ông ta dường như đã không thể kiểm soát được nữa: “Ba gỡ camera giám sát xuống, bảo mẹ chăm sóc con, cho con sự tự do, ba tưởng rằng làm như vậy thì con sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhưng con lại báo đáp ba như thế này sao?"
"Ba, ba... Nói gì vậy? Con chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi mà!"
Bàn tay tựa như móng vuốt của ông ta đang bóp chặt lấy cằm của cô gái, trong cơn giận còn mang theo một sự cố chấp đầy bệnh hoạn: “Con tự mình nhìn đi, bây giờ đã là mấy giờ rồi, tại sao con không thể ngoan ngoãn nghe lời mà ở trong nhà đi hả?”
Lộ An Thuần liều mạng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Lộ Bái rồi nhìn ông ta: "Ba... Ba không thể cứ nhốt con trong nhà mãi được!"
"Ba có thể."
Lộ Bái dựa lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại, ông ta hất cằm lên, thản nhiên nhìn cô nói: “Nhưng ba không muốn như vậy, An An, ba không muốn đối xử với con như cách đã đối xử với mẹ con, cho nên ba hy vọng con sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn, nghe lời hơn, vui vẻ ở bên cạnh ba, để ba bảo vệ con, chỉ là một chuyện đơn giản như vậy thôi mà con cũng không thể làm được sao?"
Tim của Lộ An Thuần đập như trống dồn, vừa nhắc đến mẹ cô thì máu trong người cô lại sôi lên sùng sục.
Người đàn ông này thực sự điên mất rồi!
Ông ta không chỉ muốn nhốt cô lại, để cô sống như một con rối, ông ta còn muốn cô tự nguyện chấp nhận điều đó, hơn nữa còn có ý định kiểm soát cả cảm xúc của cô.
Lộ An Thuần đã không còn cảm giác gì nữa, thứ mà cô còn cảm nhận được chỉ còn là sự ngột ngạt vô tận.
“An An, con muốn học theo mẹ con, phản bội ba sao?” Phần cơ ở khóe mắt ông ta khẽ run lên khi nhìn cô.
Lộ An Thuần nắm chặt nắm tay, cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng lòng bàn tay của mình... Đã bị móng tay bấu đến nỗi tróc cả da.
Chịu đựng, chỉ có thể chịu đựng.
Lộ An Thuần run rẩy lấy từ trong cặp sách ra một chiếc hộp, trong đó là một chiếc đồng hồ nam hiệu Cartier màu bạc: "Ba, con không có đi lung tung bên ngoài, không chịu về nhà, chiếc đồng hồ này là hồi nãy con mua cho ba lúc đi dạo. Sắp tới sinh nhật ba rồi, con... Con muốn tặng ba một món quà."
Nhìn thấy món quà này, vẻ mặt của Lộ Bái đã dịu đi một chút.
Từ nhỏ, ông ta đã sống dựa dẫm vào người khác, bị người khác coi thường, khinh thường và phớt lờ… Ông ta không bao giờ giữ được thứ mà mình khao khát nhất.
Sau đó, ông ta đã chịu đựng sự sỉ nhục, giẫm lên vũng bùn bẩn thỉu nhất, từng bước leo lên đến đỉnh cao quyền lực rồi dựa vào những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để lấy lại tất cả những gì mình muốn như tiền bạc, sự nghiệp và thậm chí là cả người phụ nữ mà ông ta quan tâm nhất rồi trói buộc bà bên cạnh ông ta mãi mãi.
Nhìn thì có vẻ như Lộ Bái đã có được tất cả mọi thứ trong tay nhưng thứ mà ông ta sẽ không bao giờ có được... Chính là sự chân thành của người mà ông ta quan tâm.
Lộ Bái nhìn Lộ An Thuần, sau đó lại nhìn chiếc đồng hồ trong hộp, sự lạnh lẽo trong mắt ông ta cuối cùng cũng đã biến mất.
Ông ta đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay, cuối cùng thì lúc này ông ta cũng đã hành xử như một người ba bình thường, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên: “Con vẫn còn nhớ sinh nhật của ba.”
“Con, dĩ nhiên là nhớ.” Lộ An Thuần thận trọng nói: “Sinh nhật của ba không tính theo âm lịch, là ngày 19 tháng 6.”
“Thôi, không nói chuyện về muộn của hôm nay nữa.” Lộ Bái nắm lấy tay cô, kéo cô qua ngồi bên cạnh mình: “Chuyện ở phía bắc đã xử lý xong rồi, hôm nay ba sẽ chuyển về đây ở. An An, từ nay về sau, hai ba con mình sẽ ở bên cạnh nhau mỗi ngày, sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Lộ An Thuần như bị sét đánh ngang tai, cô nhìn ông ta, tay cô vô thức run lên, cô cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, dùng giọng bình tĩnh nói: “Ba, con sắp điền nguyện vọng rồi, con định sẽ đăng kí vào trường đại học A ở Bắc Kinh, sau này vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, con sẽ về với ba, con…"
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên Lộ Bái bật cười, cắt ngang lời cô: “Đại học A gì chứ, ba đã giúp con chọn sẵn trường đại học từ lâu rồi, con cứ dựa vào đó mà điền vào đơn là được.”
"Sao cơ?!"
"Học viện mỹ thuật Xuyên Giang, cách biệt thự không tới ba cây số, sau này con cũng không cần phải ở trong ký túc xá của trường nữa, mỗi ngày đều có thể về nhà ngủ, ba cũng thuận tiện, có thể đến trường thăm con bất cứ lúc nào."
Lộ An Thuần đứng phắt dậy, âm lượng của giọng nói cao đến mức gần như vỡ giọng: "Ba bảo con ở lại đây học đại học!"
"Có vấn đề gì sao?"
"Ba chưa bao giờ thảo luận chuyện này với con!"
Lộ Bái khẽ cau mày, ông ta dường như không hiểu suy nghĩ của Lộ An Thuần: "Chuyện này cần phải thảo luận sao? Ba tưởng rằng con sẽ không muốn rời xa ba, sao vậy? An An, con muốn rời xa ba sao?"
"..."
Cô không khỏi rùng mình một cái.
Đúng rồi, đúng rồi, làm sao mà ông ta có thể để cô đi cơ chứ! Ông ta đã sớm lên kế hoạch cho cả cuộc đời cô, chỉ là chuyến công tác đi hơn nửa năm của ông ta mới khiến cô có chút thời gian để thở, sao cô lại có thể ngây thơ cho rằng... Người đàn ông này sẽ buông tha cho cô!
"Chuyên ngành, con có thể tự lựa chọn được không?"
"Ngành hội họa Trung Quốc." Lộ Bái thờ ơ nói: "Ba không thích nhìn thấy con vẽ những bức tranh trừu tượng khó hiểu, những thứ của nước ngoài... Không có ý nghĩa gì cả."
Lộ An Thuần tự cười nhạo chính mình.
Cô còn hỏi gì nữa chứ.
Lộ Bái can thiệp vào toàn bộ cuộc sống của cô thì làm sao mà ông ta có thể cho cô bất kỳ cơ hội nào để tự do lựa chọn? Mỗi một hướng đi, mỗi một sự lựa chọn của cô đều đã bị ông ta sắp xếp hết cả rồi.
Liễu Như Yên thực sự không thể trơ mắt đứng nhìn nữa rồi, cô ấy lấy hết can đảm lên tiếng: “Thứ An An thích là tranh sơn dầu, tranh sơn dầu mà con bé vẽ cũng rất đẹp…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị một câu nói lạnh lùng của Lộ Bái cắt ngang: "Đến lượt cô lên tiếng sao?"
Liễu Như Yên chỉ có thể cắn môi rồi từ bỏ, cô ấy nhìn Lộ An Thuần bằng ánh mắt đầy sự đồng cảm.
Lộ Bái biết rằng Lộ An Thuần không thể chấp nhận điều đó nhưng ông ta không quan tâm, bởi vì đây không phải là một cuộc thảo luận, mà là một thông báo.
Ông ta chậm rãi đứng dậy đi lên lầu, khi đi đến đầu cầu thang, Lộ An Thuần đột nhiên nói khẽ: "Ba, con muốn... Hỏi một câu cuối cùng."
Lộ Bái xoay người lại, mặt không một chút cảm xúc nói: "Hỏi đi."
"Sau này, con có được kết hôn không? Hay là phải luôn luôn ở bên cạnh ba, đến… suốt cả đời."
Sau khi câu hỏi này được thốt ra, bầu không khí bỗng đông cứng lại tròn vài giây, tim của Liễu Như Yên cũng theo đó mà run lên.
Với tính chiếm hữu bệnh hoạn của Lộ Bái, dù là cô hay là Lộ An Thuần thì cũng đều là tài sản của ông ta, họ sẽ không thể nào có được một cuộc sống bình thường, thậm chí đến tính cách và sở thích của bản thân cũng sẽ bị ông ta kiểm soát.
Một lúc lâu sau, Lộ Bái mới thoải mái cười lên: "An An, con đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Ba rất quan tâm đến hạnh phúc của con, thứ người khác có được, An An nhà ta cũng phải có. Chỉ là..."
Lộ Bái dừng lại một chút rồi nói ra một câu khiến Lộ An Thuần lạnh toát cả người: "Người đó, ba sẽ lựa chọn thật kỹ cho con, cậu ta sẽ phải xứng đôi với con và cũng giống như con... Biết nghe lời."
Đúng vậy, ông ta không chỉ muốn kiểm soát cuộc sống của cô mà còn kiểm soát cả cuộc hôn nhân của đời cô.
Ông ta sẽ đích thân chọn cho cô một người chồng, một con búp bê cũng biết nghe lời rồi cùng cô xây dựng một gia đình búp bê "hạnh phúc".
Lộ An Thuần choáng váng quay trở về phòng, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy chiếc camera giám sát lạnh lẽo đó.
Trước đó, dưới lời cầu xin của cô, Lộ Bái đã yêu cầu quản gia gỡ bỏ camera giám sát trong phòng của cô nhưng bây giờ, Lộ An Thuần lại một lần nữa lọt vào tầm ngắm giám sát của con mắt ác quỷ này.
Nó hiện diện ở khắp mọi nơi, không chừa cho cô một lối thoát nào.
Đêm hôm đó, cô không hề tắm rửa, cả người lạnh cóng nằm trên giường, thức suốt cả đêm.
Lúc mà cô bị bệnh, có lúc thì sốt cao, có lúc thì lạnh toát cả người, Lộ Bái đã mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô nhưng về chuyện điền đơn chọn nguyện vọng thì vẫn do Lộ Bái toàn quyền xử lí.
Giờ đây cô giống như một con búp bê vải bị lấy đi gân cốt và linh hồn, cô nằm trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng mưa rơi ào ạt của mùa hè và tiếng sấm sét ầm vang bên ngoài cửa sổ.
Ở thành phố oi bức này, vào mùa mưa ẩm ướt này thì ngay cả trong không khí cũng đầy mùi lá khô mục nát. Kể từ hôm nay trở đi, tuổi trẻ và sinh mệnh của cô cũng sẽ thối rữa từng chút một trong cái oi bức, ẩm ướt bất tận này.
Lộ An Thuần cầm lấy điện thoại bằng đôi tay tái nhợt, chẳng còn chút sức lực nào, cô chui vào trong chăn soạn một tin nhắn gửi cho Ngụy Phong.
Phải nói về cái gì đây.
Cô đã viết rất nhiều, rất nhiều, nói những lời từ biệt với anh, dặn anh đừng hận cô, dặn anh phải chăm sóc tốt cho Ngụy Nhiên, không được bốc đồng, không được làm điều ngu ngốc...
Nước mắt cô rơi như những giọt mưa đang chảy không ngừng trên ô cửa sổ vào mùa mưa này vậy.
Cô đã xóa đi một đoạn dài những câu nói dư thừa, không chừa lại một câu nào.
...
Trong mấy ngày cô bị bệnh, ngày nào trời cũng mưa như trút nước.
Mùa hè năm nay có vẻ mưa rất nhiều.
Cái nóng oi bức và sự ẩm ướt là đặc trưng muôn thuở của thành phố này vào giữa mùa hè, trên đôi chân dài thẳng tắp của Ngụy Phong đã bị mấy con muỗi đốt vài vết làm cho sưng lên.
Mỗi ngày, Ngụy Phong đều đến cái đình có bức tường bị vỡ để đợi Lộ An Thuần nhưng chưa bao giờ thấy cô xuất hiện dù chỉ một lần.
Thực ra anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, anh không hề kích động, cũng không hề điên lên như một con thú bị nhốt trong lồng, không ngừng tông vào lồng đến mức vỡ đầu chảy máu.
Tất cả đều không hề xảy ra, Ngụy Phong cảm thấy ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của mình, bình tĩnh như mặt nước bao giờ gợn sóng.
Mỗi ngày, anh chỉ đến chỗ bức tường vỡ, cô bị ốm rồi, nếu cô muốn gặp anh thì dù là bất cứ khi nào Ngụy Phong cũng sẽ ở đó.
Nhưng Lộ An Thuần không hề xuất hiện dù chỉ một lần.
Đúng vậy, cô quyết đoán hơn anh, sau khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Vào ngày cuối cùng để điền nguyện vọng, những cơn mưa rào vào buổi chiều kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng kết thúc, mặt trời rực rỡ ló ra khỏi những đám mây ngay lập tức kéo theo những cơn gió nóng cuồn cuộn đến với thành phố được bao quanh bởi những ngọn núi này.
Đó là ngày cuối cùng, sau này anh sẽ không bao giờ đến nữa.
Lúc anh quay người rời đi thì có một người phụ nữ với thân hình đầy đặn và duyên dáng, cô ấy mặc trên người chiếc áo choàng chống nắng, chậm rãi đi về phía anh dọc theo bức tường hoa tử đằng bị vỡ.
Ngụy Phong đã từng gặp cô ấy trước đây và biết rằng cô ấy là người tình của Lộ Bái, Liễu Như Yên.
Lộ An Thuần cũng từng nhắc qua vài lần về Liễu Như Yên, cô ấy đã chăm sóc cô như em gái mình, đồng thời cũng giúp đỡ cô rất nhiều việc.
Liễu Như Yên đi đến bên cạnh cái đình, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nhìn Ngụy Phong đầy ẩn ý, nhìn đến mức khiến anh sởn tóc gáy, cảm thấy cực kì khó chịu.
"Cậu đúng là đẹp trai thật, khó trách sao mà An An lại thích cậu như vậy."
“Chị có việc à?” Cả người anh giống như con nhím đang xù gai lên, giọng nói cũng vô cùng cộc cằn.
Liễu Như Yên không để tâm chuyện đó, cô ấy cười nói: "An An bảo tôi đến xem cậu có còn ở đây hay không."
“Ngày nào tôi cũng canh ba cô ấy đi vắng rồi tôi mới đến đây nhưng cô ấy chưa từng xuất hiện một lần nào.” Ngụy Phong dựa lưng vào cột đình, lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, cúi đầu xuống châm lửa: “Nếu không muốn gặp thì thôi vậy."
"An An có lời muốn nhắn gửi tới cậu."
"Có lời muốn nói thì tự mình đến nói, đâu phải là không có miệng."
Liễu Như Yên dùng khăn tay phủi bụi trên chiếc ghế dài rồi ngồi lên đó: "Con bé không dám tới, sợ gặp cậu rồi sẽ không còn quyết tâm để chia tay nữa, con bé cũng đâu phải Thang Duy."
Cơn giận trong lòng Ngụy Phong cũng dần nguôi đi, trầm giọng hỏi: "Cô ấy còn nhắn gửi lời tốt nghiệp gì cho tôi nữa không?"
"Bảo cậu đừng hút thuốc nữa."
“Chỉ có vậy?"
"Ừm, chỉ có vậy."
Ngụy Phong xoắn tàn thuốc lại, cuối cùng dụi nó vào bức tường vỡ đen xì để dập tắt điếu thuốc, anh dùng lực mạnh đến mức ngón tay cái đau nhức: “Nói với cô ấy, tôi bỏ thuốc lá rồi.”
"Cậu thật sự rất nghe lời con bé đấy." Liễu Như Yên cười cười: "Tuy nhiên cái đó là tôi nói giỡn thôi, con bé không nói câu này, cái này là tôi nói đó. Mặc dù dáng vẻ hút thuốc của cậu đẹp trai hơn những cậu thiếu niên khác nhưng hút nhiều thật sự sẽ chết sớm đó."
Ánh mắt lạnh lùng như một con dao sắc bén của Ngụy Phong nhìn thẳng vào Liễu Như Yên: “Chị cảm thấy giờ ông đây đang có tâm trạng để đùa giỡn với chị sao?”
"A! Con bé nói đúng, tính tình của cậu đúng là không tốt thật."
Liễu Như Yên biết rằng lúc này đây, trái tim của chàng trai này đang đau như dao cắt, vì vậy cô ấy không trêu anh nữa mà chỉ nói: "An An nói với tôi bảo cậu hãy lên trời, hái những ngôi sao thực sự rồi quên con bé đi."
Sau khi nói xong, Liễu Như Yên không dám nhìn anh nữa, cô ấy không muốn nhìn thấy vẻ bi thương, sự vụn vỡ ở trong mắt anh, cô ấy quay lưng lại, đi ngược lại hướng lúc nãy mình vừa tới.
Khi rẽ vào một góc cua, cô ấy vẫn không nhịn được mà quay đầu lại thì thấy chàng trai đang tựa trán vào tường, anh nhắm chặt đôi mắt, thở thật sâu, anh cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, cơ thể anh cũng khẽ run lên.
Liễu Như Yên chưa bao giờ đồng cảm với nỗi khổ của người khác nhưng vào lúc này, khi cô ấy nhìn thấy một cảnh tượng đau lòng như vậy, đôi mắt cô ấy cũng bất giác mà cay xè.
Cuối cùng, Liễu Như Yên như thể đã hạ quyết tâm, cô ấy bước nhanh về phía đó.
Ngụy Phong dựa vào bức tường đã bong tróc nứt nẻ, anh quay lưng lại, dường như không muốn để người khác nhìn thấy thứ gì đó đang chảy dài trên gò má mình.
Thân hình cao lớn và thẳng tắp của anh vẫn đang run rẩy...
“Ngụy Phong.” Liễu Như Yên kiên quyết gọi tên anh: “Nếu cậu muốn ở bên con bé, không phải là không có cách nhưng cái giá phải trả rất đắt, có lẽ sẽ phải rơi xuống địa ngục, đây là việc bảo hổ lột da, cuộc sống cũng sẽ thay đổi hoàn toàn hoặc thậm chí là phải hy sinh sự tự do của cả đời để đổi lấy nó”.
Cô ấy do dự vài giây: "Cậu... có muốn thử không?"
Ngụy Phong không hề có một chút do dự, anh quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô ấy: "Xin chị, hãy nói cho tôi biết."