Tình Yêu Của Chúng Ta

Học viện mỹ thuật Xuyên Giang nằm cạnh một công viên rừng có phong cảnh cực đẹp, được xây dựng trên sườn đồi, có những khu rừng cây cao chót vót xuyên qua tầng mây, môi trường yên tĩnh và mộc mạc. Trong khuôn viên trường còn có một hồ nước nhân tạo rất lớn, mỗi khi trời nắng lên thì sẽ có một số sinh viên vác theo bảng và giá vẽ đến bên cạnh hồ nước vẽ tranh.
 
Lộ An Thuần cũng rất thích ngồi bên hồ nước vẽ tranh, tận hưởng những cơn gió nhẹ thổi qua, nhìn những làn sóng gợn trên mặt hồ, dưới nước còn thấp thoáng hiện lên những con cá với những chiếc vảy màu vàng lấp la lấp lánh.
 
Sau khi bước chân vào đại học, Lộ An Thuần không còn giả vờ ngoan ngoãn nữa, cô đã mất đi tất cả những gì mình yêu quý nhất, cho nên chẳng có lí do gì mà cô phải khiến bản thân mình chịu thiệt thòi, đi lấy lòng Lộ Bái, làm vừa lòng ông ta nữa...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không còn tiếp tục đóng vai một cô con gái ngoan ngoãn trong mắt ba mình nữa, cô đối xử với ông ta một cách thờ ơ, quyết tâm giữ vững suy nghĩ "nếu ông ta không thể đánh chết cô thì coi như ông ta thua". Vì vậy, lúc nào cô cũng chống đối Lộ Bái. Sau mỗi lần bị ông ta đánh đập cô thì cô vẫn luôn luôn dùng ánh mắt quật cường để đáp trả lại ông ta.
 
Lộ An Thuần lấy sinh mệnh yếu ớt của mình ra để chiến đấu với tên ác quỷ này cho đến khi cả hai mất cả chì lẫn chài. Đồng thời cô cũng luôn chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cô sẽ giống như mẹ mình vậy, cô sẽ chết vào một ngày mùa đông lạnh giá nào đó.
 
Và hậu quả của việc làm như vậy, ngoài việc phải nhận lấy những nắm đấm, những cú đá trong cơn thịnh nộ của Lộ Bái, sự tự do của cô cũng càng ngày càng bị hạn chế hơn, chuyện giám sát trở nên chặt chẽ hơn và tài chính của cô cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt hơn...
 
Nhưng Lộ An Thuần đã hoàn toàn suy nghĩ thoáng hơn rồi, cô không còn quan tâm nữa.
 
Sự thay đổi lớn nhất của cô là về ngoại hình và phong cách, cô học cách trang điểm, cô nhuộm tóc thành màu xám khói vô cùng thời thượng, không còn mặc những bộ quần áo bảo thủ, rập khuôn hay những bộ đồ che kín cơ thể mình theo ý muốn của Lộ Bái nữa. Giờ đây cô muốn mặc gì thì sẽ mặc đó, nào là áo khoác da, quần jean rách, áo yếm, áo hai dây, áo hở lưng...
 
Mỗi lần Lộ Bái nhìn thấy Lộ An Thuần mặc những bộ quần áo này đều sẽ tát cô một cái nhưng cô không sợ ông ta.
 
Ngoại trừ việc bạo lực, Lộ Bái không thể làm bất kỳ chuyện gì mới mẻ hơn để hành hạ cô nữa, cô cũng không còn nuôi thú cưng, thậm chí đến việc bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm cô cũng không còn thấy sợ nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có gì đáng buồn hơn một trái tim đã chết mà một người có trái tim đã tuyệt vọng lại là người mạnh mẽ nhất.
 
Ở cô toát ra một sự xinh đẹp vô cùng đặc biệt, tựa như một con bướm đen bay lượn tung tăng trong đêm tối trong sự nguy hiểm lại có một sức hấp dẫn vô tận.
 
Vì vậy, Lộ An Thuần có vô số người theo đuổi. Cô chưa bao giờ từ chối bất cứ ai muốn hẹn hò với cô, trước khi quen nhau cô sẽ nói rõ với người đó rằng ba cô không phải là một người tốt.
 
Có chàng trai sẽ rút lui, cũng có chàng trai dũng cảm tiến lên, yêu cô đến chết đi sống lại.
 
Ban đầu, Lộ Bái sẽ đe dọa, đưa ra cám dỗ để các chàng trai tránh xa cô nhưng sau đó ông ta dần dần phát hiện ra rằng tần suất thay bạn trai của cô gái đó nhanh đến mức ông ta hoàn toàn không có thời gian để đe dọa. Tính trung bình thì cứ qua hai hoặc ba tuần, cô sẽ phải thay một người bạn trai mới.
 
Sau đó, Lộ Bái cũng chỉ có thể mặc kệ cô.
 
Kiểm soát thì ông ta cũng không thể kiểm soát nổi cô, ngoài việc đánh đập cô ra, ông ta cũng không thể làm gì khác nữa.
 
Mặc dù Lộ An Thuần thay bạn trai rất nhanh nhưng dựa theo như lời của những người bạn trai cũ của cô, không ai trong số họ có thể chạm vào người cô.
 
Người hẹn hò với cô lâu nhất là một anh chàng đẹp trai nhất khoa, họ đã hẹn hò trong ba tháng nhưng thậm chí đến cả đầu ngón tay của cô cả, anh ta cũng không có cơ hội chạm vào. Hoạt động hẹn hò hàng ngày của họ là anh ta sẽ cùng cô ngồi vẽ trong phòng tranh cho đến khi anh ta buồn ngủ thì Lộ An Thuần sẽ bảo anh ta về trước, còn cô vẫn sẽ ở lại phòng tranh, tiếp tục yên lặng vẽ tranh.
 
Dù cho có như vậy thì sau này lúc Lộ An Thuần nói chia tay, anh chàng đẹp trai đó vẫn khóc lóc, nắm lấy tay áo, níu giữ cô, anh ta nói rằng mình thực sự rất thích, rất thích cô.
 
Nhưng đã không còn ai có thể khơi dậy sức sống trẻ trung đã chết lặng ở trong người cô như Ngụy Phong nữa.
 
Cô dùng than thỏi nhẹ nhàng vẽ lại khuôn mặt của chàng trai đã từng khiến cô yêu điên cuồng đó lên tờ giấy vẽ phác thảo, đó là một vẻ đẹp trai đầy hoang dã.
 
Tuy nhiên, mới vẽ được một nửa bức tranh, cô đã dùng than thỏi tô mạnh lên đó nhằm xóa đi hình dáng của anh.

 
Cô không dám nhìn anh.
 
Bỗng một âm thanh "ding dong" vang lên, Ninh Nặc đã gửi cho Lộ An Thuần một tin nhắn…
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Khu biệt thự nghỉ dưỡng trên thác nước do công ty ba cậu đầu tư sẽ chính thức hoàn thành vào tuần sau hả?"
 
Thuần: "Tại sao cậu lại quan tâm đến cái này?"
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Cậu không biết rằng dự án này dù vẫn chưa được đưa vào vận hành nhưng đã trở thành khu nghỉ dưỡng cực kỳ hot trên mạng hiện nay rồi sao? Có vô số những blogger du lịch nổi tiếng đều đang quảng bá và giới thiệu đó, mức độ theo dõi siêu nhiều đấy!"
 
Thuần: "Chắc đều là quảng cáo thôi."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Có thể là một phần là do quảng cáo nhưng có thể hot đến mức này thì chỉ dựa vào quảng cáo thôi cũng không đủ đâu. Biệt thự trên thác nước này được thiết kế đẹp quá đi mất, thật đó, thực sự rất đẹp, dù được chụp ở góc nào cũng có thể cho ra một tấm ảnh cực kỳ chuyên nghiệp, ba cậu... Quả không hổ danh là ông trùm bất động sản số 1 trong ngành, đúng là có mắt nhìn mà. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]"
 
Lộ An Thuần bấm vào những tấm hình về tòa kiến ​​trúc mà Ninh Nặc đã gửi cho cô, dự án biệt thự trên thác nước nóng này, lúc ở nhà cô có nghe thấy Lộ Bái nhắc đến khi họp qua điện thoại. Đây cũng là một dự án mà trong hai năm qua Lộ Bái đã dành rất nhiều tâm huyết vào đó.
 
Biệt thự trên thác nước đã hoàn toàn hòa mình vào địa hình nhấp nhô của thành phố C, nó nằm giữa núi rừng của khu đô thị chính, phần chính của tòa kiến trúc được ẩn mình giữa chốn cây cỏ xanh tươi, vô cùng thanh tịnh.
 
Tất nhiên, đúng như tên gọi biệt thự trên thác nước, toàn bộ căn biệt thự dường như đang lơ lửng trên dòng suối ở trên núi, dòng nước róc rách đổ xuống từ mặt đá cẩm thạch giống như được nâng lên trên không trung, như thể nó đang kéo một dòng nước chảy dài xuống vậy.
 
Đồng thời, có mấy dòng suối nước nóng cũng đều đổ xô về chỗ dòng nước róc rách, những dòng nước nóng và lạnh xen lẫn hòa quyện vào nhau khiến cho cả căn biệt thự được bao trùm trong làn sương trắng mờ ảo, giống như nơi ở của thần tiên.
 
Nhìn ảnh thôi đã khiến người ta cảm thấy đẹp đến nao lòng rồi, chả trách nó lại trở thành khu nghỉ dưỡng nổi tiếng trên mạng.
 
Thuần: "Quả thực nhìn cũng được đất."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Đúng vậy, ba cậu đúng là giỏi quá đi mất!"
 
Thuần: "Do kiến trúc sư giỏi đấy, ông ta chỉ đầu tư thôi."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Dù thế nào đi nữa, lễ ra mắt dự án vào tuần sau, người bạn thân thân thân nhất của cậu cũng muốn có được thư mời. Nếu như không thể đi được, tất cả những phẩm chất tốt đẹp của cô ấy đều sẽ biến mất đó hu hu hu. [Ánh mắt long lanh]"
 
Thuần: "Nếu ông ta bảo tớ đi, tớ sẽ đưa cậu đi cùng."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Nếu cậu muốn đi, ba cậu còn không để cậu đi sao?"
 
Thuần: "Nặc Nặc, cậu biết rồi đó, mối quan hệ giữa tớ và ông ta rất tệ."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Ừm... Được thôi, không sao, tớ sẽ không để cậu khó xử đâu, chờ sau khi chính thức khai trương, chúng ta có thể đến đó chơi sau cũng được."
 
Thuần: "Ừ!"
 
...
 
Giống như Lộ An Thuần, Ninh Nặc cũng đậu vào học viện mỹ thuật Xuyên Giang nhưng cô ấy học chuyên ngành công nghệ hình ảnh. Sau khi tốt nghiệp, Lộ An Thuần tiếp tục học cao học, cho nên lúc này cô vẫn còn ở trong trường đại học.
 

Mặt khác, Ninh Nặc bắt đầu vận hành phương tiện truyền thông mới và trở thành một blogger du lịch trên mạng, cô ấy đi khắp nơi quay các đoạn phim giới thiệu, có được rất nhiều người hâm mộ theo dõi và cũng có được rất nhiều doanh thu từ việc nhận quảng cáo, cô ấy đang sống một cuộc sống tự do mà nhiều người hằng mong ước.
 
Nghe Ninh Nặc nói, ba cô ấy thậm chí còn than vãn với ba của Lộ An Thuần, nói rằng con gái mình không hề biết nghe lời, tốt nghiệp xong cũng không quay về công ty làm việc mà cứ cầm khư khư chiếc máy ảnh đi khắp nơi chụp ảnh, quay phim, cũng không biết là đang làm trò gì. Bảo cô ấy đi xem mắt cũng không chịu đi cho đàng hoàng, có mấy lần còn khiến cho đối tượng xem mắt nổi giận đùng đùng; Ba cô ấy còn nói rất ngưỡng mộ sếp Lộ có được cô con gái ngoan ngoãn như vậy, không bao giờ khiến ông ta phải lo lắng chút nào.
 
Lộ An Thuần không biết trong lòng Lộ Bái sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe được những câu này, mọi người đều chỉ nhìn thấy mặt tươi sáng của người khác, còn trái đắng chỉ bản thân mới biết rõ.
 
Không biết rằng liệu ông ta có một chút hối hận nào... Về những việc mà ông ta đã làm với cô trong suốt ngần ấy năm qua hay không.
 
Tất cả cũng chỉ là những suy đoán của cô mà thôi.
 
Một người bình thường sẽ không thể nào đoán được trong lòng của ác quỷ đang nghĩ gì.
 
Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong đã cùng nhau đến Bắc Kinh, Lộ An Thuần không dám theo dõi thêm các tin tức về họ nữa, sau khi nhận được thông báo nhập học của học viện mỹ thuật Xuyên Giang, cô đã xóa hết tin nhắn WeChat và tất cả các thông tin liên lạc của hai người này.
 
Thậm chí... Đến cả số điện thoại đồng hồ thông minh của Ngụy Nhiên, cô cũng xóa rồi.
 
Từ giờ trở đi, cuộc sống của cô sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau vậy.
 
Nhưng đôi khi, Lộ An Thuần không kiềm chế được mà tưởng tượng rằng có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của chàng trai đó trên bản tin, có lẽ ngay trước khi tàu vũ trụ có người lái được phóng đi, với tư cách là kỹ sư trẻ tuổi nhất, anh sẽ đại diện cho loài người bay ra ngoài không trung để khám phá vũ trụ vô tận.
 
Thậm chí, cô còn phát huy hết sức tưởng tượng của mình, tưởng tượng anh vô tình rơi vào không gian đa chiều của vũ trụ rồi quay trở về vào năm lớp mười hai, lúc vừa mới quen biết cô thì không biết lúc ấy anh có đưa ra sự lựa chọn ngược lại hay không.
 
Ghét cô, tránh xa cô ra, đáng nhẽ… ngay từ đầu chẳng nên quen biết nhau.
 
Lộ An Thuần nằm trên bãi cỏ, mặt cô nhìn lên bầu trời xanh, những suy nghĩ trong đầu cô đang bay nhảy lung tung, tâm trạng vừa chán chường vừa buồn bã.
 
Một bài hát cũ rích phát ra từ tai nghe, đó là bài [Tình yêu của chúng ta] của F.I.R.
 
Cô khẽ ngâm nga theo giai điệu: "Nhớ lại những kí ức mơ hồ về thời thơ ấu, khi nhìn áng mây trôi trên bầu trời xanh, lúc đó anh đã nói rằng, anh muốn cùng em tay trong tay đi đến tận cùng của… Thế giới."
 
Một giọt nước ấm nóng trượt xuống từ khóe mắt, rơi xuống mặt cỏ, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
 
Lộ An Thuần không biết tại sao bản thân lại rơi nước mắt.
 
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn nhớ rõ hình bóng của anh, như vết tích được khắc sâu vào tận đáy lòng.
 
Ngụy Phong luôn là một chàng trai quyết đoán, nếu anh thực sự đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu lại nữa.
 
Nhiều năm như vậy, anh không hề quay lại tìm cô một lần nào, thậm chí chưa từng gửi cho cô một tin nhắn, mặc dù cô vẫn luôn dùng số điện thoại mà năm đó anh đã cho cô.
 
Có lẽ, anh đã có được một ngôi sao của riêng mình rồi.
 
Ngôi sao ấy tốt đẹp hơn cô.
 
Lộ An Thuần biết rằng cô không nên nghĩ về những điều này nữa.

 
Tuổi trẻ của cô đã tàn lụi, bây giờ cô giống như một cái xác sống, sống được ngày nào hay ngày nấy.
 
Cô chỉ thầm cầu mong anh được sống bình an và hạnh phúc.
 
...
 
Khi Lộ An Thuần có thời gian rảnh rỗi, cô sẽ đến trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thành phố để dạy vẽ cho bọn trẻ.
 
Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều rất thích cô, chúng hay nắm lấy tay cô gọi cô là "chị Lộ", "chị Lộ". Mỗi khi cô đến, bọn trẻ sẽ giống như ong vỡ tổ, ùa ra ngoài, ồn ào vây xung quanh cô, học vẽ cùng với cô ở ngoài sân.
 
Viện trưởng của trại trẻ mồ côi cũng không khỏi xúc động, nói rằng Lộ An Thuần là người có lòng yêu thương bao la, cô không chỉ đến đây dạy vẽ cho các em nhỏ mà còn dùng số tiền bán tranh của mình để mua văn phòng phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày cho các em hết lần này đến lần khác.
 
Lộ An Thuần có chấp niệm của riêng mình, cô sẵn sàng giúp đỡ những đứa trẻ này hết sức có thể.
 
Sau khi ra khỏi trại trẻ mồ côi, Lộ An Thuần bắt tuyến tàu điện ngầm số ba.
 
Tuyến tàu số ba lúc nào cũng rất đông đúc, bây giờ lại là giờ cao điểm tan tầm, dòng người chen chúc, xô đẩy nhau như những viên sủi cảo lúc được bỏ vào trong nồi vậy.
 
Lộ An Thuần tìm một góc đứng dựa vào cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn điện thoại.
 
Trên hotsearch vẫn còn đăng thông tin sản phẩm chủ lực dưới trướng của tập đoàn Lộ thị - Dự án khu nghỉ dưỡng biệt thự trên thác nước sắp được khai trương.
 
Cô lại bấm vào bức ảnh một lần nữa, chiêm ngưỡng thật kỹ tòa kiến trúc trên núi cực kỳ đẹp đẽ này.
 
Đúng là rất đẹp đấy.
 
Ngón tay của Lộ An Thuần lướt xuống bên dưới thì nhìn thấy một mẩu tin tức hot, ​​nói rằng tòa kiến trúc này được ra đời dưới tay của một kỹ sư kết cấu xây dựng vừa mới tốt nghiệp đại học cách đây không bao lâu.
 
Tòa biệt thự trên thác nước này chính là đồ án thiết kế tốt nghiệp của anh ấy.
 
 Khi vừa nhìn thấy nó, bộ phận công trình của tập đoàn Lộ thị đã lập tức chọn bản thiết kế này, họ đã ra giá cao để mua đứt bản thiết kế này. Nhưng sau khi mua nó, họ đã tìm một kỹ sư khác dựa vào bản thiết kế này để triển khai thêm phần quy hoạch công trình, tuy nhiên vì tòa kiến trúc này được thiết kế quá ảo diệu nên trên thực tế có nhiều vấn đề về kết cấu không có cách nào để xây dựng lại y như đúc được.
 
Lực bất tòng tâm, bộ phận công trình của tập đoàn Lộ thị không còn cách nào khác ngoài việc phải đích thân mời vị kỹ sư tài ba này đến để cùng tham gia vào việc thi công dự án nhưng lại bị người này từ chối, anh ấy nói rằng đã đồng ý làm việc ở một công ty bất động sản khác, sắp đi làm rồi.
 
Sau đó, nghe nói rằng chủ tịch của tập đoàn Lộ thị đã đích thân đến mời anh ấy và đưa ra mức lương cao ngất ngưởng gấp mấy lần mức lương của anh ấy để giữ anh ấy ở lại tập đoàn Lộ thị, tránh bị đối thủ săn mất.
 
Ngay khi vào công ty, anh ấy đã giúp tập đoàn Lộ thị giải quyết rất nhiều vấn đề nhức nhối về những công trình, không bao lâu sau anh ấy đã gia nhập vào bộ phận chủ chốt và được thăng chức thành kỹ sư trưởng của tập đoàn Lộ thị. Điều này cho thấy Lộ Bái đánh giá anh ấy rất cao.
 
Lộ An Thuần xem một lúc lâu sau vẫn không biết được rốt cuộc vị kỹ sư ba này là ai, những tin này đều là những lời đồn thổi trên mạng, không ai biết được tình hình thực tế là như thế nào cả.
 
Cô cũng không quan tâm gì mấy, sau khi đặt điện thoại xuống, cô quay đầu sang nhìn màn hình thông báo của tàu điện ngầm.
 
Lúc này, ánh mắt Lộ An Thuần nhìn lướt qua một góc ở đằng xa, có một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu nâu, ông ta đang ép một cô gái vào trong góc, tay ông ta cực kì lỗ mãng, sờ soạng mông của cô gái.
 
Cô gái này trông còn rất nhỏ, có vẻ là học sinh, ăn mặc cũng rất kín đáo, cô ấy liên tục nhúc nhích cơ thể để né tránh bàn tay biến thái của người đàn ông.
 
Nhưng tên lưu manh đó cảm thấy cô gái là dạng người dễ bắt nạt nên không ngừng quấy rầy cô ấy.
 
Hai gò má của cô gái ửng đỏ lên, cô ấy cắn chặt môi dưới, không dám phát ra bất kì tiếng động nào.
 
Sắc mặt của Lộ An Thuần tối sầm lại, cô vất vả để luồn người qua về phía đó, chen vào giữa người đàn ông và cô gái, cô nghiêm mặt lại hỏi: "Bàn tay bẩn thỉu của ông đang sờ bậy cái gì đó!"
 
Người đàn ông nhìn thấy Lộ An Thuần để kiểu tóc thời thượng màu xám khói, trang điểm đậm, đeo khuyên tai đen, ăn mặc theo phong cách đường phố trên ngắn dưới dài, trông cực kì mạnh mẽ, thoạt nhìn đã biết cô không phải là kiểu con gái dễ ăn hiếp.

 
"Cô... Cô nói nhảm gì vậy!" Ông ta đỏ mặt lên.
 
"Tôi đã quay phim lại rồi." Lộ An Thuần lạnh lùng nói: "Đồ biến thái, ông không có con gái, không có mẹ sao? Ở tàu điện ngầm làm ra chuyện như vậy, ông không biết xấu hổ sao!"
 
Nhìn thấy những người xung quanh lần lượt lấy điện thoại di động ra, người đàn ông cũng có chút sợ hãi, khi nghe thấy thông báo đã đến trạm, ông ta đẩy Lộ An Thuần ra, quay người lại bỏ chạy.
 
Lộ An Thuần nắm chặt vạt áo của ông ta: "Đừng có hòng chạy!"
 
“Biến mẹ mày đi đồ nhiều chuyện!” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, từ trong túi móc ra một con dao, chĩa vào Lộ An Thuần: “Có tin tao giết chết mày không?”
 
Lộ An Thuần nhìn lưỡi dao lạnh lẽo của ông ta rồi cười chế nhạo: "Đến đây này."
 
Ngay lập tức, có một chàng trai mặc đồng phục học sinh lao ra khỏi đám đông, túm lấy cổ tên lưu manh rồi kéo ông ta ngã về phía sau.
 
Cùng lúc đó, có thêm mấy chàng trai mặc đồng phục học sinh từ trong đám người xông ra, một người thì dùng đầu gối đè xuống bụng ông ta, một người khác thì khóa chặt cổ tay và đoạt lấy con dao trong tay người đàn ông rồi khống chế ông ta.
 
Lộ An Thuần nhận ra bộ đồng phục học sinh với chiếc áo vest màu xanh dương mà họ đang mặc.
 
Đó là... Đồng phục học sinh của trường THPT số 1 Nam Gia.
 
Vài cậu học sinh cấp ba đã khống chế được tên lưu manh có ý định gây ra tội ác, ngay lập tức trong toa tàu vang lên một tràng vỗ tay, mọi người đều ca ngợi hành động dũng cảm của họ.
 
Cuối cùng, tàu điện ngầm cũng đã đến trạm, hành động của chàng trai cao lớn đã ra tay khống chế tên lưu manh đầu tiên trông cực kỳ dũng cảm, cậu ấy mạnh bạo lôi tên lưu manh ra khỏi tàu điện ngầm và giao ông ta cho cảnh sát tàu ở đây.
 
Lộ An Thuần đi xuống tàu cùng bọn họ, cô nhìn bóng lưng thẳng tắp, cao lớn của chàng trai đó, nhất thời có chút sững sờ.
 
Khuôn mặt của chàng trai đó có góc nghiêng rất tuấn tú, mái tóc ngắn gọn gàng, sau lưng khoác chiếc túi màu đen, toàn thân toát ra sự ấm áp giống như ánh nắng mùa xuân.
 
Kí ức ùa về trong tâm trí cô như những con sóng dâng trào, vỗ liên tục vào trong trí óc cô.
 
Chàng trai đang phối hợp với cảnh sát, giải thích những gì đã xảy ra, thỉnh thoảng lại chỉ vào Lộ An Thuần đang đứng trên bậc thềm.
 
Đột nhiên... Cậu ấy hình như nhận ra gì đó, bất ngờ nhìn về phía cô.
 
Vào khoảnh khắc ấy, như thể thời gian ngần ấy năm đó chưa hề trôi qua, cô vẫn là người chị dịu dàng đứng bên cửa, mỉm cười hỏi cậu ấy có muốn ăn cốc socola bánh quy hành tinh hay không.
 
Trái tim chàng trai như thắt chặt lại.
 
Anh cảnh sát nhìn thấy cậu ấy sững sờ nhìn cô gái, lên tiếng thúc giục: “Này, tiếp tục đi chứ”.
 
Nhìn thấy Lộ An Thuần đã đi vào trong thang máy, chàng trai mặc kệ mọi thứ, đẩy các cậu bạn thân của mình ra: "Cậu... Cậu nói đi, tớ có việc phải đi trước đây."
 
"Này! Anh Nhiên, cậu... Cậu đi đâu vậy!"
 
Ngụy Nhiên liều mạng chạy về phía thang máy: "Lộ An Thuần!"
 
“Chị!"
 
Lộ An Thuần dùng lực ấn mạnh nút đóng cửa, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hốt hoảng của chàng trai biến mất ở bên ngoài cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại.
 
Trái tim đã khô héo từ lâu của cô dường như được một tia ánh nắng mặt trời chiếu vào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận