Tình Yêu Của Chúng Ta

Ngụy Nhiên sải bước từng bước thật dài chạy lên trên cầu thang, cho dù có va phải bao nhiêu người qua đường thì cậu vẫn chạy như điên ra khỏi ga tàu điện ngầm.
 
Trên con đường đông đúc người qua kẻ lại có vô số khuôn mặt xa lạ nhưng cậu lại chẳng nhìn thấy người chị gái mà bấy lâu nay cậu luôn luôn nhớ tới.

Chị ấy đã đi mất rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Kiêu cầm cặp sách màu đen của cậu đuổi theo đến nơi, thở hổn hển nói: "Anh Nhiên ơi, cậu chạy cái gì thế hả, cảnh sát còn nghĩ rằng cậu đang chột dạ đó! Tự nhiên lại co cẳng chạy thẳng đi… Đúng thật là, may mà cô gái bị bắt nạt đã nói đỡ cho cậu đấy nếu không thì cảnh sát đã đuổi theo bắt cậu lại rồi."
 
Giờ phút này Ngụy Nhiên mới cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể dường như đã cạn kiệt, cậu buồn bã, mất mát nhẹ nhàng tựa vào biển báo ở bên cạnh trạm dừng tàu điện ngầm, nhớ lại dáng vẻ ban nãy của Lộ An Thuần: "Tớ nhìn thấy người quen nhưng lại không chắc lắm vì chị ấy thay đổi rồi… Chị ấy thay đổi rất nhiều, dáng vẻ đó vừa giống lại vừa không giống."
 
Hàn Kiêu thấy cậu lộ ra vẻ mặt giống như đang thất tình thì nở một nụ cười xấu xa: "Chẳng lẽ là bạn gái của cậu ư, người ta không muốn gặp cậu hả?"
 
Ngụy Nhiên chẳng nói lời nào mà liếc nhìn cậu ta một cái: "Là chị gái của tớ."
 
"Chị gái? Chị ruột à?"
 
Ngụy Nhiên lắc đầu, cậu sẽ không nói cho bất kỳ ai biết sự thật, cậu chỉ nói qua loa lấy lệ: "Là kiểu giống như nữ thần ấy..."
 
"Hừm..." Hàn Kiêu kéo dài giọng ra: "Đã lên đến mức độ nữ thần rồi mà còn bảo không phải là bạn gái, nhiều bạn nữ xin wechat của cậu như thế mà cậu không thèm nhìn người ta lấy một cái, hóa ra cậu thích yêu đương với mấy chị hơn tuổi à!"
 
"Chị ấy là bạn gái của anh trai tớ, sau đó họ chia tay lên lâu rồi tớ không gặp chị ấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cái gì? Bạn gái của anh trai cậu á." Hàn Kiêu nhìn biểu cảm đầy tiếc nuối, cực kì thất vọng trên mặt Ngụy Nhiên, cậu ta nuốt nước bọt khó khăn nói ra mấy chữ: "Chị dâu, câu chuyện yêu đương với chị dâu à?"
 
"Cậu cút đi." Ngụy Nhiên đạp cho cậu ta một cái.
 
Hàn Kiêu nhanh nhẹn tránh ra, sau đó hô to: "Đồ chết tiệt, cậu ở thành phố Bắc Kinh mấy năm rồi thì cũng đừng có quên cậu chính là người ở thành phố C chúng ta đấy nhé, mau về nhà đi."
 
Ngụy Nhiên dùng tiếng địa phương mắng lại một câu: "Cậu biến đi nhanh một chút đi."
 
"Như thế này thì cũng ổn."
 
Lộ An Thuần thấy hai thiếu niên cãi nhau ầm ĩ đi xa thì mới bước ra khỏi con đường nối liền tàu điện ngầm với trung tâm thương mại, cô lưu luyến nhìn bóng lưng gầy yếu, thẳng tắp của chàng thiếu niên kia, trong lòng có chút xót xa.
 
Cô đã từng nghĩ rằng bọn họ không thể gặp lại nhau nữa.
 
Suy cho cùng thì anh cực kì yêu thích chuyên ngành hàng không vũ trụ, anh phải ở lại những thành phố tuyến đầu thì mới có cơ hội và không gian để thực hiện những ước mơ của bản thân.
 
Anh sẽ vào cơ quan hàng không và vũ trụ, thậm chí một ngày nào đó anh cũng có thể lên vũ trụ để ngắm nhìn khung cảnh mênh mông vô tận kia, hái những  ngôi sao đẹp nhất.
 
Tại sao anh lại quay về chứ?
 
...
 
Buổi tối, lúc Lộ An Thuần về nhà, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy bồn chồn không thể nào gạt chuyện đó ra khỏi đầu được.
 
Cô lấy điện thoại ra gửi cho Ninh Nặc một tin nhắn: "Cậu có biết chuyện Ngụy Phong trở về không?"
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Tớ không biết, tớ không rõ về chuyện của cậu ấy lắm, sau khi tốt nghiệp cũng chẳng có tin tức gì về cậu ấy nữa, chuyện này thì cậu phải hỏi Chúc Cảm Quả ấy."
 
Thuần: "Tớ không có phương thức liên lạc của cậu ta."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Hai người năm đó... Chia tay xong thì lập tức cắt đứt hoàn toàn như thế à."
 
Thuần: "Tớ vốn xấu xa như vậy mà, anh ấy cũng biết điều đó."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Đúng là tàn nhẫn thật đấy, sau khi vào đại học thì cậu lại không ngừng hẹn hò với rất nhiều bạn trai, tớ cá là Ngụy Phong có nghe nói đến chuyện này rồi."
 
Đột nhiên Lộ Bái đẩy cửa bước vào dọa cho Lộ An Thuần giật cả mình.
 
Ông ta chưa bao giờ gõ cửa khi bước vào trong phòng của cô, khóa cửa phòng cô cũng đã bị gỡ ra từ lâu bây giờ chỉ còn lại một lỗ hổng trống không.
 
Vì vậy cả bốn mùa xuân hạ thu đông Lộ An Thuần đều mặc quần áo ngủ dài tay và không bao giờ cởi áo ngực.
 
Cho dù là như vậy thì cô vẫn không thể nào quen nổi với việc Lộ Bái có thể đẩy cửa vào trong phòng cô bất cứ lúc nào.
 
Không bao giờ cô có thể làm quen với chuyện này.
 
"Con đang gửi tin nhắn cho ai vậy?" Lộ Bái hỏi câu này, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào.
 

Theo bản năng, Lộ An Thuần lập tức giấu điện thoại đi, cô nghiêng đầu nhìn chiếc camera theo dõi đang sáng đèn giống như có một đôi mắt đang nhìn trộm vậy.
 
Ở trong căn nhà này cô không hề có sự riêng tư.
 
"Bạn trai của con."
 
"Điện thoại."
 
Lộ An Thuần lạnh lùng đưa điện thoại cho ông ta với thái độ miễn cưỡng.
 
Danh sách trò chuyện trên màn hình đã không còn đoạn tin nhắn của cô và Ninh Nặc nữa, cô thật sự đang nói chuyện với một chàng trai tên là Nico, chàng trai đó hẹn cô đi xem phim vào chủ nhật.
 
Đến khi kéo danh sách trò chuyện xuống thì thấy tất cả cái tên bên dưới đều là con trai, cái gì mà Kennel, Komorebi, Patrick Star...
 
"Không đàng hoàng." Lộ Bái kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Con không được đi."
 
"Lúc đó, phải xem tâm trạng của con thế nào đã."
 
Theo bản năng, ông ta giơ tay lên, Lộ An Thuần cũng nghiêng đầu qua một bên để né tránh cái tát này.
 
Lộ Bái lại lạnh lùng nói: "Thứ hai tuần sau là là nghi thức khởi công của biệt thự Lưu Thủy, con phải tới tham gia."
 
Lộ An Thuần nghĩ đến lời Ninh Nặc nói nên cũng không lập tức từ chối, cô nhún vai: "Đến lúc đó lại nói tiếp."
 
"Ba sẽ giới thiệu cho con một chàng trai ưu tú, khuôn mặt của người đó rất đẹp, hơn nữa cũng là người có năng lực."
 
"Con không có chút hứng thú gì với người bạn trai mà ba muốn giới thiệu cho con." Lộ An Thuần cười khẩy một tiếng: "Con chỉ thích chơi cùng mấy người không đàng hoàng đó mà thôi."
 
"Nếu con không đến thì ngày mai con cũng đừng nghĩ đến chuyện liên lạc với mấy cái đứa bạn không đàng hoàng đó của con nữa."
 
"Không gọi thì không gọi, con có nhiều bạn bè ăn chơi lêu lổng lắm, không có người này thì vẫn còn những người khác mà."
 
Một tiếng “bốp” vang lên, một cái tát đã rơi lên trên má trái của Lộ An Thuần, cái tát này vừa đau vừa rát.
 
Lộ Bái lạnh lùng nói: "Nếu con không đến thì ba tháng tiếp theo con đừng mơ đến chuyện được ra khỏi cửa."
 
Cô cúi đầu xuống, đôi môi nở một nụ cười khinh khỉnh: "À..."
 
Đợi đến khi Lộ Bái tức giận bỏ đi thì Lộ An Thuần mới ôm má trái gần như bị tê liệt của mình, cố gắng hết sức để kìm hãm nước mắt sau đó chui vào trong chăn.
 
Bây giờ thân thể cô giống hệt như một xác chết thối rữa chờ đợi cái chết đang đến gần.
 
Cô nằm trong chăn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ninh Nặc thêm một lần nữa: "Chúng ta có thể cùng nhau đến tham gia nghi thức khởi công của biệt thự Lưu Thủy nhưng mà Lộ Bái bắt tớ đi xem mắt."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Trời ơi là trời, mấy người trước đó ba cậu giới thiệu toàn là cấp dưới của ông ta, mấy người họ ai nấy cũng đều là người thành thật, cực kì tẻ nhạt và nhàm chán."
 
Thuần: "Đối với ông ta thì nghe lời là điều quan trọng nhất, thậm chí ông ta còn đang có suy nghĩ định gán ghép Lệ Hàn với tớ nữa kìa."
 
Dù sao thì Liễu Lệ Hàn lúc nào cũng luôn kiên nhẫn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ông ta. Nhờ công sức giả vờ nhiều năm như vậy nên bây giờ cậu ta mới có thể trở thành quản lý dự án trong công ty của ông ta.
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Liễu Lệ Hàn, mịa nhà nó chứ! Cứu mạng với! Thế thì mối quan hệ trong gia đình của cậu sẽ trở nên vô cùng phức tạp."
 
Thuần: "Đùa đấy, không biết lần này ông ta lại định giới thiệu kiểu người nào cho tớ nữa."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Chắc chắn là kiểu người giống như Liễu Lệ Hàn cho nên mới được ông ta ưu ái như vậy."
 
Lộ An Thuần biết cô không thể trốn được, Lộ Bái sẽ chọn cho cô một cuộc hôn nhân giống như cách mà ông ta lựa chọn trường đại học cho cô năm đó vậy, sẽ chẳng có chỗ cho việc thương lượng hay là phản kháng.
 
Ngoại trừ việc ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng còn cách nào nữa cả.
 
Nhưng mà Lộ An Thuần thật sự không biết bản thân nên cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng việc chung chăn gối và cả chuyện sinh con dưỡng cái với cái người đàn ông đáng ghét xa lạ kia như thế nào.
 
Có lẽ khi ngày đó đến cô cũng đi theo mẹ thôi.
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Vậy thì cậu có định đi nữa hay không? Nếu cậu không muốn đi cũng không sao cả, đợi đến khi chính thức mở cửa kinh doanh chúng ta qua đó chơi cũng được."
 
Thuần: "Tại sao lại không đi, tớ không chỉ đến đó mà tớ còn đưa Nico theo nữa cơ."
 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "A ha ha ha ha, cậu muốn đưa bạn trai hiện tại của cậu đến xem mắt cùng à?"
 
Thuần: "Ừm."

 
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: "Chắc chắn ba cậu sẽ tức chết mất."
 
Lộ An Thuần đặt điện thoại xuống lạnh lùng nhìn chiếc camera theo dõi, đôi môi cũng lẩm bẩm hai chữ...
 
"Đồ điên."
 
Để xem xem ai điên hơn.
 
...
 
Tên thật của Nico là Chu Mịch, bây giờ anh ta vẫn là sinh viên đại học, nhỏ hơn Lộ An Thuần hai tuổi, anh ta cao 1m87 và sở hữu một khuôn mặt vô cùng đẹp trai. Anh ta cũng tự nhận bản thân là hotboy khoa giáo dục thể chất của bọn họ.
 
Sinh viên nam của khoa giáo dục thể chất sẽ có chút thô lỗ, cộc cằn, ngông cuồng và phóng túng.
 
Rất nhiều sinh viên nam theo đuổi Lộ An Thuần nhưng tiêu chí để được cô lựa chọn chỉ có một. Tất cả những người nhã nhặn, lịch sự đều bị cô loại, nếu như có ai muốn giả vờ lỗ mãng trước mặt cô thì chắc chắn sẽ bị cô lật tẩy, từ nhỏ đến giờ cô cả đã gặp quá nhiều loại người như thế này rồi cho nên cô hoàn toàn không quan tâm.
 
Những người bạn trai mà cô chọn ít nhiều gì thì cũng có dáng vẻ của một tên lưu manh vô lại, có thể hoàn cảnh gia đình không tốt lắm nhưng người đó phải thật thông minh, mồm mép cũng phải nhanh nhẹn một chút.
 
Cho nên Ninh Nặc không dưới một lần nhắc đến việc cô đang “kiếm ăn” dựa theo hình mẫu mối tình đầu của cô, nhưng mà... Trong số tất cả những người bạn trai sau này không một ai có thể khiến cho cô kinh ngạc trước vẻ đẹp của người đó giống như mối tình đầu cả.
 
Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, chỉ xét về sự thông minh thì tất cả bọn họ cộng lại đều kém hơn Ngụy Phong.
 
Tất cả bạn trai của cô đều có bóng dáng của anh nhưng về cơ bản thì bọn họ đều là bữa cơm giá rẻ thay thế, nếu thật sự so sánh ra thì... Mấy người bọn họ chẳng bằng một đầu ngón tay của người kia nữa.
 
Lộ An Thuần không quan tâm lắm, “nhóm bạn trai” cũng chỉ có một tác dụng đó là dùng để chống lại Lộ Bái mà thôi.
 
Chiều chủ nhật, Chu Mịch cùng Lộ An Thuần đi xem một bộ phim điện ảnh về chủ đề khoa học viễn tưởng.
 
Lộ An Thuần xem rất chăm chú nhưng lại cứ nghe thấy chàng trai bên cạnh ngáp liên tục, thỉnh thoảng cô nghiêng đầu nhìn qua thì thấy anh ta đã ngoẹo cổ dựa đầu vào ghế ngồi mà ngủ rồi.
 
Đúng là đồ ngu ngốc trong đám ngu ngốc, giống hệt như một con gấu bông bị cô ép buộc lên giường làm bạn vậy.
 
Lộ An Thuần hết cách, chỉ đành cười trừ, sau đó cô lại tiếp tục xem phim.
 
Lộ An Thuần thật sự rất thích bộ phim điện ảnh về chủ đề khoa học viễn tưởng khó nhằn này, Chu Mịch không thích nó vì khi xem mấy bộ phim về chủ đề khoa học viễn tưởng khó hiểu này cần phải dùng não để suy nghĩ. Chu Mịch thích xem mấy bộ phim hành động vì không cần phải suy nghĩ tình tiết, có thể xem nó một cách thoải mái, thỉnh thoảng còn có thể vui vẻ cười thành tiếng.
 
Lộ An Thuần ngắm nhìn không gian rộng lớn vô tận yên bình trên màn ảnh, cô lại vô thức nhớ đến người kia.
 
Mỗi khi hai người xem xong một bộ phim có nội dung vô cùng thú vị thì hai người sẽ có vô số chuyện để nói với nhau. Bọn họ sẽ cùng nhau thảo luận về tất cả những khúc mắc trong cốt truyện đáng để suy ngẫm và đào sâu, chỉ khi nói đến chủ đề khoa học viễn tưởng khiến anh mê mẩn thì khả năng quản lý biểu cảm hoàn hảo thường ngày của anh mới mất kiểm soát một chút, lúc đó khuôn mặt anh mới lộ vẻ phấn chấn, cười tươi như hoa.
 
Lộ An Thuần thích nhìn biểu cảm vui vẻ đến nỗi quên trời quên đất đó của Ngụy Phong, người lúc nào cũng chỉ thích giả vờ đẹp trai, ngầu lòi trước mặt cô cho nên Lộ An Thuần rất vui khi có thể nhìn thấy dáng vẻ anh đẹp trai tràn đầy sức sống kia.
 
Vì đó là dáng vẻ chân thật của anh cho nên cô rất thích dáng vẻ đó của anh.
 
Suy nghĩ của Lộ An Thuần lại bay thật xa, cô ép bản thân phải kìm nén tâm tư này xuống sau đó cố gắng chuyển lực chú ý đến tình tiết của bộ phim điện ảnh.
 
Cả bộ phim kéo dài gần hai tiếng bốn mươi phút, khi hai người họ ra khỏi rạp chiếu phim thì màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, những chiếc đèn đường đầu tiên cũng đã được bật lên, ánh đèn neon lập lòe.
 
Chu Mịch ngáp liên tục, cơn gió lạnh cuối cùng cũng có thể xua tan cơn buồn ngủ của anh ta, anh ta đề nghị đến cửa hàng bánh ngọt Thiên Nhai để cùng nhau ăn cái gì đó.
 
"Em cảm thấy bộ phim này có hay không?" Sau khi ngồi xuống anh ta hỏi Lộ An Thuần.
 
"Cũng không tồi."
 
"Anh cảm thấy tình tiết... Nói như thế nào được nhỉ, anh cứ cảm thấy tình tiết chẳng có gì gay cấn cả, làm người xem cảm thấy quá chán."
 
Lộ An Thuần mỉm cười: "Phim chủ đề khoa học viễn tưởng khó hiểu thường như vậy đấy, dùng lý, hoá, thiên văn, y học làm nền tảng. Thật ra phim chủ đề khoa học viễn tưởng khó nhằn có thể suy luận và dự đoán được tương lai, thậm chí nó còn có thể ảnh hưởng đến nền khoa học công nghệ trong tương lai. Vì vậy chắc chắn nó không thể thú vị như những bộ phim về chủ đề khoa học viễn tưởng bình thường."
 
"Anh cảm thấy mặc kệ nó có ảnh hưởng đến ngành khoa học công nghệ trong tương lai hay không chỉ cần câu chuyện hay là được. Anh cũng chẳng phải là nhà khoa học, trong suốt ba năm học cấp ba, anh đã liên tục trượt môn vật lý đấy."
 
Lộ An Thuần cắm ống hút hút trà hoa quả, kiên nhẫn lắng nghe anh ta bày tỏ ý kiến ​​của mình.
 
Vị chua ngọt của trà hoa quả tràn ngập trên đầu lưỡi, Lộ An Thuần gật đầu nói: "Tôi học vật lý cũng không tốt lắm, trước kia lớp chúng tôi có một bạn học nam học vật lý rất tốt, anh ấy rất thích những bộ phim chủ đề khoa học viễn tưởng khó nhằn đó. Vì sở thích của mỗi người không giống nhau nên lần sau chúng ta có thể hẹn nhau xem bộ phim điện ảnh nào nằm trong top đầu của bảng xếp hạng nhé."
 
"Được thôi, cứ quyết định như vậy đi."
 
"Ừm."

 
Thật ra đây cũng là điểm mà Chu Mịch thích nhất ở cô.
 
Cho dù trong mắt tất cả mọi người cô là một cô chủ và cũng là nữ thần cao xa vời vợi với so với tất cả mọi người, đôi khi phong cách trang điểm vô cùng sắc hơi khác người một chút, nhìn có vẻ như không dễ trêu vào.
 
Nhưng mà tất cả những người biết cô đều hiểu rằng tính nết và cách cư xử của cô vô cùng thanh cao, cô luôn cư xử đúng mực và đối xử dịu dàng với tất cả mọi người.
 
Cho dù Chu Mịch thường xuyên ngu ngốc mà nói ra những câu kiêu căng,  điên rồ khiến cho người ta không nói nên lời vậy mà Lộ An Thuần vẫn có thể chịu đựng được anh ta.
 
Cô không hề tự cao tự đại, cho dù thỉnh thoảng anh ta chọc cô tức giận thì cô vẫn bảo vệ cái tôi đó của anh ta, khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở cùng với cô.
 
Cho nên... Dù anh ta biết Lộ An Thuần không hề thích anh ta thì anh ta vẫn tình nguyện hẹn hò với cô, trao tình cảm chân thành của bản thân cho cô.
 
Chu Mịch muốn sờ đầu cô.
 
Nhưng anh ta vừa giơ tay ra thì Lộ An Thuần đã nghiêng đầu sang chỗ khác: "Không phải đã đồng ý rồi à, không được chạm vào tôi."
 
Chu Mịch rút tay về, anh ta cảm thấy hơi khó chịu nói: "Yêu đương lâu đến vậy mà anh cũng không được đụng vào một sợi tóc của em nữa."
 
"Đây là quy tắc, nếu anh cảm thấy không ổn thì anh có thể nói chia taybất cứ lúc nào."
 
Anh ta nhẫn nại nhìn cô: "Em vẫn không thích anh một chút nào ư?"
 
"Nói thế nào đây nhỉ." Lộ An Thuần cúi đầu ngậm lấy ống hút uống nước, cô suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Anh cũng có chỗ đáng yêu đấy."
 
"Đáng yêu ở đâu cơ?"
 
"Thỉnh thoảng giọng nói của anh... Cũng hơi giống với mối tình đầu của tôi nhưng mà cũng chỉ giống một chút mà thôi."
 
Anh ta cau mày nhưng lại không hề tức giận, anh ta chỉ nói: "Hóa ra anh chỉ là một vật thay thế."
 
"Không phải là như vậy."
 
Anh ta đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy cô nói: "Không phải ai cũng có năng lực và tư cách để trở thành vật thay thế cho anh ấy đâu."
 
"..."
 
Chu Mịch khó chịu cúi đầu uống nước, cô nhìn vẻ mặt cáu kỉnh đó của chàng trai rồi dùng khuỷu tay đẩy anh ta một cái: "Ôi chao, tức giận rồi à?"
 
Chàng trai quay đi cố tình phớt lờ cô.
 
Lộ An Thuần lại đẩy anh ta, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng tức giận mà."
 
"Anh đang cực kì tức giận đấy!" Chu Mịch nặng nề hừ một tiếng, anh ta liếc mắt nhìn cô sau đó dè dặt lên tiếng: "Người đàn ông đó rất tốt à?"
 
"Anh muốn thảo luận về mối tình đầu của tôi với tôi à?"
 
Chu Mịch xoay người, đầu ngón tay bưng cốc trà sữa lên xoay xoay: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh phải biết được tình địch lớn nhất, có tính công kích mạnh mẽ hơn anh là kiểu người như thế nào thì mới có thể thật sự thay thế người đó."
 
Lộ An Thuần híp mắt cười: "Nhóc con có tinh thần mạo hiểm đó."
 
"Em nói thử xem."
 
"Hừm nói thế nào được nhỉ, anh ấy..." Lộ An Thuần cố gắng nhớ lại dáng vẻ của anh thêm một lần nữa nhưng đột nhiên lồng ngực cô lại đau nhói, cô nắm chặt tay lại rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Được rồi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi."
 
Mặc dù Chu Mịch là sinh viên thể thao nhưng đầu óc của anh ta vẫn được coi là khá nhạy bén, anh ta nhận thấy trong ánh mắt của Lộ An Thuần như có một nỗi buồn nào đó mà từ trước đến nay anh ta chưa từng nhìn thấy. Cho dù cô có bị ba đánh cho mặt mũi bầm dập thì trong ánh mắt của cô cũng chỉ có vẻ không chịu khuất phục chứ không hề bi thương đến vậy...
 
Anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu như đang có một quả ô liu mắc nghẹn trong cổ họng vậy, anh ta thấp giọng nói: "Em vẫn còn yêu mối tình đầu của em."
 
"Những chuyện đó đã qua lâu rồi."
 
"Có một số chuyện không hề liên quan đến thời gian." Chu Mịch nhìn cô: "Em vẫn còn thích cậu ta đến vậy, tại sao em lại không đi tìm cậu ta chứ?"
 
"Tôi không có dũng khí đó." Lộ An Thuần cười khổ, lắc lắc đầu: "Tôi cũng chỉ là một người nhát gan mà thôi."
 
Chu Mịch thở phào một hơi, anh ta có cảm giác lồng ngực mình giống như một cái ống bễ, gió lùa vào bên trong khiến cho anh ta cảm thấy đau khói...
 
"Vậy thì em nói cho anh biết cậu ta là loại người nào đi, anh sẽ cố gắng học tập cậu ta để biến thành bộ dạng mà em thích, như vậy có được không?"
 
"Anh đừng có mà làm như vậy! Nếu như anh còn làm một số chuyện ngu xuẩn khiến cho tôi lúng túng thì tôi sẽ lập tức đá anh đi đấy."
 
"Được được, tất cả đều nghe theo em."
 
Rõ ràng người tức giận là anh ta nhưng đến cuối cùng anh ta lại phải quay qua dỗ dành cô.
 
Tuy rằng ngay từ đầu Chu Mịch đã cảm thấy cô gái này không thích anh ta nhưng mà anh ta lại không thể từ chối cô, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cô. Anh ta chỉ mong cô dịu dàng với anh ta một chút là anh ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
 
"Đúng rồi, vào thứ hai biệt thự Lưu Thủy trong khu nghỉ dưỡng của ba tôi sẽ chính thức khởi công, anh có muốn đến đó chơi hay không?"
 
"Không đến, không có sức, chỉ có một đám người tầng lớp thượng lưu mặc âu phục ở đó, anh là một tên lưu manh đến bộ âu phục cũng chẳng có mà mặc."
 
"Nguyên nhân chính ở đây là ba tôi muốn tôi phải đi xem mắt, tôi muốn anh đến đó giúp tôi chọc tức đối tượng xem mắt đó một chút."

 
Chu Mịch nghe thấy vậy, lập tức nói: "Đến đến đến! Anh đến!"
 
Lộ An Thuần cười nói: "Muốn đến thật à, anh không sợ ba tôi tức giận sau đó ra tay với anh à? Làm chuyện này có nguy hiểm đấy nhé."
 
"Ông đây đếch sợ nhé, ba em còn có thể giết anh chắc?"
 
Đã từng có người nói y như vậy, đến cả cái giọng điệu đó cũng giống y như đúc... Lộ An Thuần cố đè nén cơn đau nhói trong lồng ngực, gật đầu: "Được, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."
 
...
 
Hai người ra khỏi tiệm bánh ngọt đi đến đường lộ mà không chú ý đến Ngụy Nhiên đã đi theo họ rất lâu rồi, cậu nhìn chằm chằm vào hai người họ.
 
Sau khi Lộ An Thuần ra ngoài thì mới phát hiện mình để quên điện thoại ở trong tiệm, Chu Mịch nói muốn đi lấy cùng cô nhưng Lộ An Thuần lại bảo anh ta đi lấy xe còn bản thân thì vội vàng chạy vào trong Thiên Nhai.
 
Chu Mịch vừa đẩy chiếc mô tô của mình ra khỏi bãi đỗ xe thì một chiếc xe máy điện khác va phải anh ta, sau đó “ầm ầm” một tiếng trên đầu con xe yêu dấu của anh ta có thêm một vết lõm.
 
"Á, thật sự xin lỗi, đâm hỏng xe của anh rồi."
 
Mặc dù đang xin lỗi nhưng khuôn mặt của chàng trai này vẫn kiêu ngạo như vậy, trên mặt người này chẳng có chút áy náy nào rõ ràng là đến gây sự.
 
Ánh mắt của Chu Mịch trở nên lạnh lùng, anh ta chậm rãi xuống xe, lại ung dung bình tĩnh dựng chiếc mô tô lên, anh ta xoay người nắm mạnh lấy cổ áo của chàng trai kia kéo cậu xuống khỏi chiếc xe điện: "Con mẹ mày, muốn chết đấy à!"
 
Ngụy Nhiên không hề sợ hãi nhìn anh ta: "Đúng là khá giống nhưng vẫn chưa đủ, anh không đẹp trai bằng anh trai tôi."
 
Chu Mịch bối rối ném mạnh cậu xuống dưới đất, Ngụy Nhiên lảo đảo ngã vào một đống xe điện, xe điện bắt đầu phát ra âm thanh báo động inh ỏi, tiếng ồn ào vang lên không ngừng.
 
Lộ An Thuần ra khỏi trung tâm thương mại, khoảnh khắc cô nhìn thấy Ngụy Nhiên thì trái tim của cô như thắt lại, cô vội vã chạy tới đỡ thiếu niên dậy, kiểm tra thân thể cậu: "Em bị ngã à? Có bị thương ở đâu không?"
 
"Không sao đâu." Trên mặt Ngụy Nhiên hiện ra vẻ ngỗ ngược của những cậu con trai trong độ tuổi này, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Chu Mịch giống như muốn ăn sống nuốt tươi anh ta luôn vậy.
 
"Mẹ nó còn trừng mắt nữa?" Chu Mịch bị ánh mắt đó làm cho khó chịu, anh ta không nhịn được muốn giơ tay đấm cho cậu một phát, Lộ An Thuần che trước mặt Ngụy Nhiên sau đó nói với Chu Mịch bằng giọng điệu gay gắt: "Anh cách xa em ấy một chút!"
 
Lúc này Chu Mịch mới nhận ra rằng Lộ An Thuần đang bảo vệ cậu, anh ta kinh ngạc hỏi: "An An, em... Quen biết cậu ta?"
 
"Em ấy là..."
 
"Tôi là bạn trai của chị ấy!" Ngụy Nhiên thốt ra, Lộ An Thuần nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái thì cậu mới chột dạ bổ sung thêm: "...Em trai."
 
Chu Mịch càng không hiểu ra sao: "Cậu nói cậu là gì cơ?"
 
Lộ An Thuần giải thích: "Thằng nhóc này là em trai kết nghĩa của tôi, anh đừng có mà làm em ấy bị thương nếu không thì tôi không tha thứ cho anh đâu."
 
Chu Mịch nhìn ánh mắt bướng bỉnh của đứa trẻ đó thì có thể nhận ra cậu căm ghét anh ta đến mức nào, anh ta cười hì hì: "An An, em thật sự thích trẻ con đến thế à, thằng nhóc này còn là học sinh cấp ba, làm sao mà... Tính xem một chút anh có bao nhiêu tình địch vậy?"
 
Lộ An Thuần không thèm để ý đến lời nói đùa ác ý của anh ta, cô kéo Ngụy Nhiên qua một bên sau đó đưa tay vuốt lại mái tóc và cổ áo đang rối tung của cậu: "Em về lúc nào thế, còn anh trai em thì sao?"
 
Ngụy Nhiên tức giận nói: "Chị còn nhớ đến anh trai em à?"
 
Chẳng qua Lộ An Thuần chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
 
Cô không muốn biết lại càng không dám biết, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Em đến đây làm gì?"
 
"Em đến xem phim với bạn thì thấy chị..." Cậu tức giận trừng mắt nhìn Chu Mịch một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Với bạn trai mới của chị."
 
"Vì vậy em đâm hỏng xe của anh ta hả?"
 
"Vâng." Cậu xoa xoa mũi: "Em sẽ bồi thường, em chỉ muốn anh ta cảm thấy khó chịu thôi."
 
"Được rồi, không cần em phải bồi thường đâu." Lộ An Thuần vuốt thẳng cổ áo đồng phục nhăn nheo của cậu, cô nhìn khuôn mặt thanh tú của chàng trai bằng ánh mắt yêu thương: "Em lớn thật rồi."
 
Vóc dáng của cậu cũng ngang ngửa Chu Mịch hơn nữa thân thể của cậu cũng vô cùng cường tráng, làn da trắng sáng làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt của cậu khiến cho khuôn mặt của cậu trở nên đẹp trai xán lạn giống như ánh mặt trời.
 
Cô thương yêu mà vuốt ve khuôn mặt của cậu: "Có vẻ như anh trai em nuôi em rất tốt."
 
Ngụy Nhiên đột nhiên nắm lấy tay cô: "Chị có muốn gặp anh ấy một lần không?"
 
Lộ An Thuần rút mạnh tay về, đầu ngón tay cũng trở nên run rẩy: "Không, không không, chị không muốn gặp, Nhiên Nhiên, coi như em chưa từng thấy chị, đừng nói cho anh ấy biết và cũng đừng quấy rầy anh ấy."
 
Lộ An Thuần xoay người rời đi nói với Chu Mịch: "Đi thôi."
 
"Này, xe của anh..."
 
"Tôi bồi thường giúp em ấy, đi thôi!"
 
Trước đây Chu Mịch chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mắt kiên định đó của cô gái, anh ta không dám phản kháng chỉ đành quay đầu cảnh cáo Ngụy Nhiên đang nhìn về phía này: "Thằng nhóc thối tha, coi như cậu may mắn."
 
Ngụy Nhiên nhìn bóng lưng gầy yếu của Lộ An Thuần đã đi xa, bỗng nhiên cậu hét lên một tiếng...
 
"Lộ An Thuần, chị biết anh ấy đã từ bỏ cái gì vì chị không hả!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận