Tình Yêu Của Chúng Ta

Lộ An Thuần nhìn dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng, âu phục đen của người đàn ông vào ngày hôm nay, sau đó lại nghĩ đến biểu hiện coi trọng Ngụy Phong của Lộ Bái lúc nãy, cô bỗng nhiên hiểu ra gì đó, kinh ngạc hô lên: "Anh… Anh chính là đối tượng xem mắt mà Lộ Bái giới thiệu cho em à!"
 
Ngụy Phong dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên đầu gối cô, chầm chậm nói: "Hy vọng không làm em thất vọng."
 
Một giây sau, Lộ An Thuần mạnh mẽ túm lấy cổ áo anh, buộc gương mặt anh tuấn của anh phải đối diện với cô, sau đó Lộ An Thuần vội vàng nói: "Ngụy Phong… Anh điên rồi sao!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Phong quỳ một gối xuống rồi ngồi xổm bên cạnh cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn: "Từ ngày em quyết định bỏ rơi anh thì anh đã điên rồi."
 
"Lúc trước em đã nói với anh, chúng ta không có tương lai, có thể ở bên cạnh nhau ngày nào thì hay ngày đó, không cần quan tâm về tương lai, chỉ nên sống trong hiện tại mà thôi."
 
"Lúc trước anh cũng đã nói, Lộ An Thuần, anh không đồng ý."
 
"Anh không đồng ý nhưng anh cũng phải chấp nhận."
 
"Vì không đồng ý cho nên anh đã trở lại."
 
"Anh muốn kết hôn với em sao?"
 
Đôi môi mỏng sắc bén của anh nhếch lên: "Anh nghĩ rằng đó là mong muốn thật sự của em."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần dùng sức lắc đầu, khóe mắt ửng đỏ: "Không thể nào, Ngụy Phong, anh có biết ông ta là loại người gì không."
 
"Anh đã dùng một khoảng thời gian dài để có được sự tin tưởng của ba em, cho nên đương nhiên anh hiểu rất rõ về ông ta, bao gồm cả lịch sử, quá trình làm giàu, tính cách, thói quen lẫn tâm lý…” Ngụy Phong hạ thấp giọng, nặng nề nói tiếp: "Anh không biết làm sao để trở về bên cạnh em, anh đã cố gắng, chăm chỉ học rất nhiều. Trong mỗi một đêm dài khó ngủ, lúc nào anh cũng nhớ lại, phân tích từng câu từng chữ mà em đã nói với anh ở trong đầu…”
 
"Nhưng còn ước mơ của anh." Lộ An Thuần ngơ ngác nhìn anh: "Anh đã nói với em là anh muốn trở thành một kỹ sư hàng không vũ trụ mà, tất cả mọi thứ anh làm bây giờ là vô nghĩa, anh đang lãng phí cuộc sống của anh đó!"
 
"Điều anh muốn nhất... Đó là em.” Mỗi một chữ của anh đều giống như chiếc lò xo bị kéo căng: "Em chính là ý nghĩa."
 
Lộ An Thuần ngạc nhiên đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống, cô căm hận đẩy anh một cái, chỉ là cô không đẩy anh nổi, anh kiên định đứng trước mặt cô như một tảng đá thô, kiên cố không thể phá vỡ ở bên vách núi.
 
Cô vẫn còn ở trong địa ngục, cô không thể kéo anh xuống cùng, Lộ An Thuần đã mất tự do, cô không thể khiến anh cũng mất…
 
"Anh phải đi ngay bây giờ, rời khỏi đây, anh rất thông minh, vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại tất cả mọi thứ. Ngụy Phong, mẹ nó anh đừng làm chuyện ngu xuẩn không có điểm dừng như vậy! Đây là vũng bùn sâu không thấy đáy, em không muốn anh cũng bị mắc kẹt ở nơi này."
 
Anh bình tĩnh nhìn cô: "Lộ An Thuần, em cảm thấy anh còn có đường lui hay không?"
 

"Em sẽ khiến anh buộc phải lùi bước." Cô cũng bướng bỉnh và kiên trì: "Ngụy Phong, em sẽ cho anh một câu trả lời chính xác, em sẽ không và không bao giờ kết hôn với anh. Anh có thể tiếp tục ở bên cạnh ông ta nhưng em sẽ không yêu anh!"
 
Khóe miệng Ngụy Phong nhếch lên, tuy sắc mặt có chút ảm đạm, lạnh lẽo nhưng lại đẹp đến nỗi khiến người khác phải kinh ngạc, dáng vẻ khi anh cười rộ lên trông giống như diễm quỷ ở chốn mười tám tầng địa ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời.
 
Mặc dù cô đang cố gắng kháng cự anh nhưng ánh mắt của Lộ An Thuần vẫn không thể rời khỏi anh.
 
Dường như Ngụy Phong cũng nhận ra điểm này, lòng bàn tay thô ráp của anh nhẹ vuốt ve cô, thấy cô không phản đối, anh bỗng nhiên ôm chầm lấy cô thật chặt: "Anh biết."
 
Giọng nói của anh tuy dữ dằn nhưng cũng rất nhẹ nhàng: "Em có bạn trai rồi, hình như còn không phải chỉ có một người."
 
Lộ An Thuần run nhẹ, cảm giác được cô đang bị anh khống chế, cô hơi nghiến răng: "Anh... Làm em đau quá."
 
"Anh ta đã xem chỗ này của em chưa?" Ngụy Phong càng dùng sức hơn, bàn tay rộng lớn của anh hoàn toàn có thể nắm trọn lấy cô: "Anh ta biết em, xăm tên ai ở trên ngực chưa?"
 
"Em đã... Xóa nó rồi."
 
"Em không có."
 
Giữa hơi thở cô phát ra tiếng hừ rất nhẹ, ánh mắt xấu hổ chuyển đi nơi khác, Ngụy Phong thả lỏng tay ra sau đó còn nhẹ nhàng vuốt ve như trấn an cô: "Lộ An Thuần, anh đã chọn con đường một ăn cả ngã về không, không còn đường lui nữa, em mới là ngôi sao mà anh muốn hái nhất."
 
Cô cắn răng nói: "Anh sẽ không nhận được những gì anh muốn."
 
Bỗng nhiên, cảm giác ngực được thả lỏng, Ngụy Phong đứng lên, nhìn cô từ trên cao xuống, bóng đen che khuất cô khiến cô có cảm giác bị áp bách…
 
"Chắc chắn anh sẽ có được."
 
...
 
Tại lễ ra mắt, với tư cách là nhà thiết kế tổng thể và kỹ sư kết cấu xây dựng của biệt thự Lưu Thủy, Ngụy Phong đứng trên sân khấu bình tĩnh giới thiệu ý tưởng thiết kế và công dụng trong tương lai của toàn bộ tòa nhà cho tất cả mọi người.
 
Lộ An Thuần đứng ở một góc, nhìn người đàn ông trên sân khấu.
 
Ánh sáng của máy chiếu hắt vào khuôn mặt đẹp trai của anh, áo sơ mi trắng kết hợp với bộ đồ tây tạo ra một cảm giác lạnh lẽo, không ai có thể tiếp cận được.
 
Cơ thể của anh đã được rèn luyện nên thoạt nhìn có một cảm giác hoang dã, mạnh mẽ nhưng nếu quan sát kĩ thì anh có đôi mắt một mí hẹp dài, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, cho dù anh đứng một mình ở đó cũng gần như hoàn mỹ không tỳ vết, kết hợp với nhau vừa đúng là dáng vẻ mà Lộ An Thuần thích.
 
Cô không nhớ có phải vì anh đẹp trai thế nên cô thích anh hay là vì cô thích anh thì anh mới trở nên đẹp trai như vậy.
 

Ngụy Phong là người cô thích đầu tiên và cũng là người duy nhất mà cô yêu.
 
Nhiều năm trước đã như vậy, đến bây giờ vẫn thế.
 
Chỉ là cô không thể tưởng tượng được, người thiếu niên máu me bê bết đầy người giống như chó hoang vừa ngang ngược vừa bốc đồng ở trong ngõ nhỏ lúc trước, bây giờ đã có thể đứng trên sân khấu đầy vẻ vang, đối mặt với một thế giới thượng lưu khác mà anh không quen thuộc nhưng Ngụy Phong vẫn cực kỳ thong dong, tự tin, nói năng trôi chảy.
 
Trải qua cảm giác mài xương mài thịt như thế mới có thể khiến anh thay lột xác, trở thành loại người mà tưởng chừng như anh không bao giờ có thể trở thành.
 
Lộ Bái đi tới bên cạnh cô, Lộ An Thuần lập tức dời mắt sang chỗ khác, cúi đầu uống cạn ly cocktail.
 
"Cậu ta là bạn cùng lớp trung học của con sao?" Giọng ông ta thờ ơ.
 
"Ừm."
 
"Con cảm thấy cậu ta thế nào?"
 
Lộ An Thuần lạnh lùng nói: "Rất nghèo, cho tới bây giờ con chưa từng coi trọng anh ta, cũng giống như chuyện con luôn luôn chướng mắt với việc ba đánh giá cao Liễu Lệ Hàn."
 
"Cậu ta và Liễu Lệ Hàn không giống nhau." Lộ Bái nhìn người đàn ông trên sân khấu: "Cậu ta ưu tú hơn Liễu Lệ Hàn rất nhiều."
 
"Về cơ bản thì tất cả đều giống nhau thôi." Lộ An Thuần cố gắng để cho giọng điệu của mình lộ ra sự khinh miệt, trên phương diện ngụy trang này, cô đã luyện từ nhỏ đến lớn rồi: "Anh ta tiếp cận với con cũng chỉ vì sự giàu có của ba thôi."
 
"Tất nhiên là vì điều này rồi, cậu ta rất tham vọng nhưng lại biết nghe lời, những người như vậy hợp với ý ba."
 
Lộ An Thuần bỗng nhiên hiểu ra.
 
Quả nhiên, những gì Lộ Bái cần không phải là một người con rể yêu con gái mình, mà ngược lại, ông ta cần một người thừa kế, người đó phải đủ xuất sắc đồng thời ông ta còn có thể khống chế được người này. Mặc dù Ngụy Phong kiêu căng, ngạo mạn với người ngoài ra sao nhưng đối với Lộ Bái, anh luôn cung kính nghe theo.
 
Không chỉ cung kính nghe theo, anh còn phải sùng bái ông ta, từ bài phát biểu vừa rồi của anh có thể nghe ra được, anh hiểu rất rõ về lịch sử phát triển của Lộ Bái, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ đến mức say mê, đây cũng là khát vọng của Lộ Bái.
 
Hơn nữa, ông ta muốn người thừa kế đó phải có một ngoại hình đẹp trai và xuất thân từ một trường đại học nổi tiếng.
 
Mà quan trọng hơn, anh không thể yêu Lộ An Thuần quá nhiều, từ hành động không tốt của anh đối với Chu Mịch có thể nhìn ra người đàn ông này hoàn toàn không phải kiểu em nói gì anh nghe nấy.
 
Thảo nào Lộ Bái lại coi trọng Ngụy Phong đến như vậy.
 

Như Ngụy Phong đã nói, anh đã chăm chỉ, cố gắng rất nhiều chỉ để có thể được cảnh tượng như bây giờ.
 
Nhưng với những người như vậy, nếu tình cờ không phải Ngụy Phong mà là những người khác thì cuộc sống hôn nhân của Lộ An Thuần có lẽ sẽ rơi từ địa ngục… Xuống tầng mười tám của địa ngục Tu La kinh khủng hơn thế này gấp nhiều lần.
 
Một người như vậy... Kết hợp với ba cô sẽ tra tấn cô đến chết.
 
Trong hơi thở của Lộ An Thuần phát ra một tiếng cười lạnh, tiếp tục nói: "Người như bọn họ chẳng qua cũng chỉ dựa vào chút khôn vặt, dựa vào việc lấy lòng ba, nịnh nọt ba sau đó giẫm lên người khác rồi liều mạng bò lên trên."
 
Sắc mặt Lộ Bái lạnh xuống, ánh mắt như lưỡi dao đâm qua Lộ An Thuần: "Con làm bộ thanh cao cái gì, ba con năm đó cũng chính là như vậy thôi, lăn lộn từng bước từng bước từ tầng dưới cùng leo lên, chịu bao nhiêu sự khinh thường, bị bao nhiêu người nhìn bằng nửa con mắt thì mới có ngày hôm nay của con đấy."
 
Lộ An Thuần lắc ly rượu trong tay: "Thì ra, ba nhìn thấy bóng dáng của mình trên người anh ta. Thảo nào các đối tượng ba giới thiệu cho con... Đều là những người thấp kém nhất trên con đường này, gửi gắm con gái ruột của mình cho một người như vậy, ba có cảm thấy rất thoải mái không?"
 
Đột nhiên, Lộ Bái đoạt lấy ly rượu trong tay cô sau đó hất chất lỏng trong ly vào mặt cô.
 
Ông ta đã... Không muốn kiểm soát bản thân trước mặt bất cứ ai nữa rồi. Lộ Bái hoàn không thể khống chế được khi Lộ An Thuần, cô cứ hết lần này đến lần khác thách thức ranh giới sự nhẫn nại của ông ta.
 
Và hành động này đã khiến không ít người xung quanh ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại.
 
Thậm chí Ngụy Phong đang thong dong giới thiệu trên sân khấu cũng không khỏi dừng lại vài giây, con ngươi đen nhánh của anh đặt trên người cô gái chật vật nhưng chỉ trong chốc lát sau, anh đã mau chóng bỏ qua, tiếp tục giới thiệu biệt thự Lưu Thủy này như không có chuyện gì xảy ra.
 
Chất lỏng tích tắc chảy xuống sợi tóc của Lộ An Thuần, rượu ngọt dính dính bị cô lau một cái, trang điểm trên mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
 
Ngực Lộ Bái phập phồng, ánh mắt sắc như dao, hận không thể đâm chết cô.
 
Cô biết, chỉ cần cô nói thêm một câu nữa thôi, ly rượu vang rỗng trong tay ông ta sẽ được tiếp xúc thân mật với khuôn mặt của cô.
 
Lộ An Thuần khẽ mỉm cười, nói với Lộ Bái: "Con đi thay quần áo, ba bình tĩnh lại đi."
 
"Mày đứng lại."
 
Bước chân của cô dừng lại, nghe giọng điệu ra mệnh lệnh của ông ta: "Tao có cho mày đi chưa."
 
Lộ An Thuần thành thành thật thật đứng tại chỗ, dùng dáng vẻ chật vật không có gì tả nổi đón nhận ánh mắt tò mò, soi xét của tất cả các quý ông, quý bà đi ngang qua.
 
Một số người cười trộm, cũng có người thấp giọng thì thầm.
 
Cô biết, nếu Lộ Bái muốn tra tấn cô sẽ có rất nhiều cách.
 
Nửa giờ sau, lễ khai mạc bước vào tiết mục khác, Ngụy Phong đi từ trên sân khấu xuống, sải bước về phía họ.
 
Trên mặt Lộ Bái mang theo nụ cười hơi gượng gạo, ông ta nhẹ nhàng vỗ tay anh, tán thưởng nói: "Ngụy Phong, nói rất hay."
 
"Ông Lộ quá khen rồi." Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời ông ta, đồng thời tầm mắt rơi xuống trên người Lộ An Thuần: "Cô Lộ thích biệt thự Lưu Thủy sao?"
 

"Cô Lộ bây giờ không muốn nói chuyện." Lộ An Thuần lau mắt một cái, tay bị dính theo một chút kẻ mắt ẩm ướt, cô ấy vẫn giữ khuôn mặt ương bướng như mọi khi, lạnh lùng nói: "Cũng không có tâm trạng để thưởng thức ngôi nhà rách nát của anh."
 
Nắm đấm dưới tay áo Lộ Bái đã nắm chặt, hận không thể lập tức cho cô một cú đấm.
 
Đúng vào lúc này, Ngụy Phong xen vào, đứng giữa Lộ An Thuần và ông ta, dùng tay áo sơ mi trắng tinh dịu dàng lau sạch rượu vang đỏ trên mặt cô gái: "Cô chủ phải có dáng vẻ của cô chủ, đừng nói những lời như vậy với ba cô."
 
Ạnh hít thở nhẹ nhàng, vỗ nhẹ vào khuôn mặt của cô, cảm giác hơi lạnh: "Nếu không, người khó chịu... Chính là cô đó."
 
Lộ An Thuần hung hăng trừng mắt nhìn anh, cố gắng thoát khỏi tay anh.
 
Nhưng Ngụy Phong nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo ra sau đó nhẹ nhàng lau sạch lớp trang điểm trên mặt cô từng chút một cho đến khi tay áo bị dính lem nhem một mảng.
 
Lộ Bái thấy anh vậy mà thật sự có thể khống chế được con bé điên này, trong mắt ông ta lộ ra vẻ khen ngợi, nói với Ngụy Phong: "Cậu dẫn con bé đi thay quần áo đi."
 
"Dạ, ông Lộ."
 
Ngụy Phong cũng mặc kệ Lộ An Thuần có tình nguyện hay không mà lập tức kéo cô đi lên phòng thay đồ trên lầu hai.
 
Vào phòng, Lộ An Thuần xoay người cố gắng đẩy người đàn ông ra ngoài cửa nhưng Ngụy Phong cương quyết đi vào sau đó đóng cửa lại.
 
Cô tức giận đến nỗi gần như phát điên, Lộ An Thuần vừa đấm vừa đá anh, bộc phát những cảm xúc bị đè ép trong suốt một thời gian dài của mình: "Anh nghĩ là anh thông minh lắm à? Anh nghĩ anh có thể giấu được sao? Được rồi, ngay cả khi anh giấu được, anh định sống như thế này suốt cả phần đời còn lại chắc! Bị ông ta quản thúc nhưng vẫn phải giống như một con chó đi theo nịnh nọt ông ta, làm ông hài lòng sao? Lòng kiêu ngạo của anh đâu, lòng tự trọng của anh đâu, ước mơ đâu, tất cả những thứ đó anh đều không cần nữa hay sao?"
 
Ngụy Phong mặc cho cô đấm đá phát tiết, nhiều năm trôi qua, Lộ An Thuần đã thay đổi quá nhiều, cô đã lột bỏ lớp vỏ bọc ngụy trang nhẫn nhịn ban đầu dần dần chuyển sang trạng thái cuồng loạn, cực đoan khác…
 
Anh vẫn chịu đựng như trước đây, cho đến khi đôi mắt cô gái chảy nước mắt, miệng bắt đầu phát ra từng tiếng nghẹn ngào, anh mới đi qua, đề cô vào tường, mạnh mẽ bịt chặt đôi môi cô lại, nuốt chửng những tiếng khóc thút thít của cô.
 
Nụ hôn dài và thô bạo này giống như một cơn mưa dông làm cho cô trở tay không kịp, anh quấn lấy cô, không biết mệt mỏi ôm lấy cô, vuốt ve đầu lưỡi mềm mại của cô sau đó tiếp tục thăm dò…
 
Nóng bỏng và triền miên.
 
Lộ An Thuần bị anh hôn đến mức môi tê dại, đầu óc cũng trống rỗng, choáng váng quên cả khóc, quên hết mọi bi thương và thống khổ , chỉ biết vô thức đáp lại anh, đòi hỏi toàn bộ tình yêu của anh.
 
Hai tay cô ôm lấy vai anh, vùi đầu vào hõm cổ anh hít một hơi thật sâu, sau đó ôm chặt lấy anh, ghé vào tai anh, dùng giọng nói khiến anh tan nát cõi lòng mà thốt ra: "Anh cũng giúp ông ta bắt nạt em sao?"
 
Ngụy Phong cắn cần cổ trắng mềm mại của cô, trầm giọng nói: "Lộ An Thuần, em nói lời này… Là đang giết chết trái tim anh."
 
"Anh đi đi, em xin anh đấy." Cơ thể cô run rẩy ở trong lồng ngực anh, đau khổ cầu xin: "Anh đứng bên cạnh nhìn cũng chỉ làm nỗi đau của em nhân lên gấp bội mà thôi, anh rời khỏi đây đi, đừng bao giờ trở về nữa."
 
"Cho dù em có bằng lòng hay không bằng lòng, cho dù là ở địa ngục, anh vẫn sẽ ở lại với em."
 
Tay người đàn ông dùng sức nắm chặt chỗ có hình xăm của cô, giọng nói vẫn lộ ra vẻ kiên định như mọi khi: "Cô chủ, anh đã “chấm” em rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận