Sau khi lễ khởi công biệt thự Lưu Thủy kết thúc, Lộ An Thuần có một khoảng thời gian không gặp lại Ngụy Phong, thông qua mấy lần Lộ Bái nhắc đến thì có vẻ như anh đang giúp ông ta làm một dự án bất động sản ở phía Nam, vô cùng bận rộn.
Vào một buổi trưa bình thường, Lộ Bái đột nhiên nói với Lộ An Thuần: "Con chọn một ngày nào đó đi, qua một thời gian nữa thì con và mẹ con đi thử váy cưới."
Lộ An Thuần kinh ngạc đến nỗi cầm đũa cũng không vững: "Cái gì cơ???"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ba đã chọn Ngụy Phong là chồng tương lai của con, ba muốn con kết hôn với cậu ta."
"Con và anh ta mới gặp nhau một hai lần thôi mà." Lộ An Thuần lập tức đứng phắt lên: "Ba bị bệnh à!"
Lộ Bái cầm lấy chén trà gốm sứ trong tay ném mạnh về phía cô, Lộ An Thuần nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, chén trà đập vào tường trắng tạo ra một vệt màu xám tro sau đó vỡ vụn trên mặt đất.
Liễu Như Yên vội vàng bảo người giúp việc tới dọn dẹp xử lý rồi dịu dàng nói với Lộ Bái: "Cũng, cũng không cần phải gấp gáp như vậy, An An còn nhỏ, đứa nhỏ Ngụy Phong kia… Con bé cũng chưa tiếp xúc với cậu ấy nhiều lắm, nên để bọn chúng tìm hiểu một chút đã."
"Em xem con bé đi, suốt ngày chơi bời với mấy thằng nhóc chẳng ra gì kia… Ông đây cũng không muốn ra tay xử lý nữa." Lộ Bái trầm mặt, lạnh lùng nói: "Kết hôn sớm chút, dẹp cái suy nghĩ đó đi cho tao."
Lộ An Thuần biết Lộ Bái muốn giam cô lại, tra tấn cô, trả thù cô, muốn nhìn thấy cô phải đau khổ.
"Con tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không kết hôn với người mà ba chỉ định đâu, không bao giờ." Lộ An Thuần nói với vẻ chắc nịch: "Con ghét người đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ Bội biết cô sẽ phản ứng như vậy nên cũng không tức giận.
"Cho dù mày có muốn hay không thì cuộc hôn nhân này mày vẫn phải thực hiện, mày không có sự lựa chọn."
"Con không biết gì về anh ta cả!"
"Sau dự án lần này tao sẽ sắp xếp cho cậu ta ít dự án hơn, hai đứa tiếp xúc lâu ngày sẽ quen ngay thôi."
"..."
Lộ An Thuần trừng mắt nhìn ông ta, cắn răng nói: "Ba không sợ con trả thù sao, nghe nói anh ta là kỹ sư mà ba bỏ ra một số tiền lớn mới mời được nhỉ, ba không sợ con làm loạn đến mức anh ta phải bỏ đi sao, con có thể làm bất cứ điều gì!"
Khóe miệng Lộ Bái ung dung, bình tĩnh nở một nụ cười: "Tao đã từng chứng kiến thủ đoạn của thằng bé kia rồi, mày không phải là đối thủ của cậu ta đâu."
Buổi chiều hôm đó, Liễu Như Yên và Lộ An Thuần đến một cửa hàng váy cưới cao cấp đặt làm quần áo theo yêu cầu.
Lộ An Thuần hoàn toàn không có ý định chọn váy cưới, cô ngồi một mình ở quầy gần cửa sổ, uống hết cốc nước lọc này đến cốc nước lọc khác giống như một miếng bọt biển thấm hút nước, ngẩn người nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa sổ.
Liễu Như Yên chọn hai chiếc váy cưới, ướm thử trên người mình cho cô xem: "Chị thấy chiếc váy này có tùng phồng bên trong nên trông sẽ khá bồng bềnh, hay là em thích kiểu dáng thanh lịch thế này?"
Lộ An Thuần thờ ơ, nhìn lướt qua: "Chị thích hợp với cái thứ hai."
"Chị hợp có ích lợi gì chứ." Liễu Như Yên cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô: "Đây là việc cưới hỏi cả đời của em."
Lộ An Thuần siết chặt ly thủy tinh, ngón tay gần như trắng bệch: "Em sẽ không kết hôn với anh ấy, không bao giờ."
Liễu Như Yên thở dài, ngồi lên ghế cao bên cạnh cô, dùng lòng bàn tay mềm mại phủ lên mu bàn tay Lộ An Thuần: "An An, cần gì phải vậy, thay vì bị ba em tùy tiện sắp xếp một người khiến em ghét thì không phải cậu ấy rất phù hợp sao? Chẳng lẽ trong lòng em… Không còn chút tình cảm nào với cậu ấy à?"
"Làm sao có chuyện đó được, ngày nào em cũng nghĩ về anh ấy."
Hô hấp Lộ An Thuần chậm lại, lồng ngực phập phồng: "Nhưng mà… Cuộc sống không nhìn thấy mặt trời thế này, một mình em chịu đựng là được rồi, bây giờ còn kéo anh ấy xuống nơi thốt nát này…"
Cô lắc đầu thật mạnh: "Không thể được!"
"An An, em đừng nghĩ như vậy, tất cả đều là do cậu ấy tự nguyện mà!"
"Anh ấy tình nguyện chết cùng em, lẽ nào em cũng phải đồng ý sao!"
Liễu Như Yên nhìn cô một lúc lâu: "An An, trên thế giới này có người nguyện ý vì em mà không cần tự do, cùng em chịu đựng sự tra tấn thì em nên cảm thấy may mắn đi."
Trái tim Lộ An Thuần sắp vỡ vụn.
Ngụy Phong của những năm tháng đó năng nổ, tràn đầy nhiệt huyết như thế.
Chắc chắn không phải giống như một người kề cận đầy tâm cơ và trung thành đi theo cạnh Lộ Bái như bây giờ.
Cô không bao giờ muốn anh lãng phí tài năng của mình vào những âm mưu quỷ quyệt như thế.
Ra khỏi cửa hàng váy cưới, Lộ An Thuần gọi điện thoại cho Ngụy Phong.
Dù đã rất nhiều năm cô không gọi cho số đó nhưng cô vẫn luôn nhớ nó, chỉ là không biết anh đã đổi số hay chưa.
Sau vài giây, điện thoại được kết nối, giọng nói của người đàn ông như giấy nhám, tuy ấm áp nhưng lại cực kì khàn: "Chờ một chút."
Hình như anh không tiện nghe điện thoại, Lộ An Thuần nghe được tiếng bước chân anh đi ra ngoài, một lát sau, giọng điệu của anh nghe có vẻ thoải mái hơn: "An Thuần, có việc gì không?"
Thái độ anh bình thường giống hệt như những năm qua, như thẻ giữa hai người chưa bao giờ trải qua khoảng thời gian cách biệt mà vẫn thân mật và quen thuộc như trước đây.
Lộ An Thuần hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề: "Em sẽ không kết hôn với anh đâu, anh bỏ cái suy nghĩ đó đi."
Đầu dây bên kia nghe cô nói thế thì khẽ cười nói: "Cô cả, anh bỏ mặc một đám tổng giám đốc và khách hàng ở văn phòng rồi đi ra đây chỉ để nghe em nói em không muốn lấy anh sao?"
"Em không đùa với anh, anh đừng có mà cợt nhả, xem là chuyện đùa." Lộ An Thuần nghiêm túc nói: "Bây giờ, anh rời khỏi công ty của ba em, đi học nghiên cứu sinh, thi chuyên ngành mà anh thích, theo đuổi ước mơ của mình, đừng có mắc kẹt ở bên cạnh em."
"Lộ An Thuần, em còn không rõ sao, từ lúc anh đi trên con đường này thì anh đã không có ý định quay đầu rồi." Ngụy Phong trầm giọng, khẳng định nói: "Hơn nữa, không có em, ước mơ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Ngụy Phong, em không cần anh! Anh có nghe em nói không, em không cần anh! Em không yêu anh!" Lộ An Thuần bực mình, nổi giận với anh.
"Anh biết bây giờ tâm trạng của em không ổn định, đó là lỗi của anh, là anh đã không bảo vệ em một cách chu toàn, khiến em phải chịu đựng quá nhiều đau khổ." Anh hít thở sâu, cố gắng kiểm soát tâm trạng để giọng nói bình tĩnh: "Nhưng, cái câu cuối mà em nói, anh không muốn nghe thấy nó lần nữa."
"Ngụy Phong, anh có biết cách nói chuyện của anh bây giờ giống hệt y như ông ta không?" Giọng nói của Lộ An Thuần khàn khàn: "Thế nào, dũng sĩ giết rồng của em... Cũng muốn biến thành con rồng xấu xa sao?"
"Nếu trở thành một con rồng xấu xa mà có thể có được em thì anh cũng không ngại."
Hô hấp của hai người đều hơi gấp gáp, Lộ An Thuần bình tĩnh lại trong chốc lát sau đó đột nhiên hỏi anh: "Còn Ngụy Nhiên thì sao, anh không nghĩ đến em ấy à?"
"Không nói chuyện này nữa, anh phải đi vào trong."
"Ngụy Phong!"
"Vợ à, nếu em không thích chọn váy cưới một mình thì lần sau anh sẽ đi chọn cùng với em."
…
Chiều thứ sáu, Lộ An Thuần đến trường THPT số 1 Nam Gia, trên sân bóng rổ ở ngoài trời, một nhóm thanh thiếu niên hăng hái, người đổ đầy mồ hôi.
Ngụy Nhiên là một trong số đó, cậu là chủ lực trên sân bóng rổ, cho dù là phát bóng hay ném bóng vào rổ thì đều có thể khiến cho các nữ sinh vây xem xung quanh sân bóng hoan hô, reo hò.
Cậu rất được chào đón.
Lộ An Thuần vừa nhìn thấy cậu thì trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Làn da của Ngụy Nhiên còn trắng hơn anh trai cậu một chút, ngũ quan trên gương mặt không có cảm giác sắc sảo, lạnh lùng như anh trai mà ngược lại, cậu mang vẻ dịu dàng và tỏa sáng như ánh mặt trời, nhất là một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, trông cực kỳ giống Lộ An Thuần, vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.
Cậu có nét đẹp sáng sủa, ấm áp thế này rất được yêu thích.
Cùng với mỗi động tác ném rổ đẹp trai cool ngầu của Ngụy Nhiên, khóe miệng Lộ An Thuần cũng không kìm được mà từ từ nhếch len, ánh mắt cô cũng dần trở nên dịu dàng.
Ngụy Nhiên đã nhìn thấy Lộ An Thuần từ xa, cậu nhảy cẫng lên vẫy tay với cô, trên mặt nở nụ cười tươi, vui vẻ giống như một chú chó lớn.
Ánh mắt của các cô gái nhìn theo hướng cậu vẫy tay, nhìn về phía Lộ An Thuần.
Trong lúc Ngụy Nhiên không đề phòng, bóng rổ trong tay bị một cậu nhóc khác lấy mất, cậu cũng không thèm quan tâm tới mà chạy về phía Lộ An Thuần.
"Em chơi đi." Lộ An Thuần nói với cậu: "Đừng bỏ rơi đồng đội."
"Vâng ạ!"
Ngụy Nhiên thấy Lộ An Thuần đến xem cậu chơi bóng thì lập tức hưng phấn xông lên, liên tiếp ném mấy cú ba điểm trúng vào rổ, và đương nhiên đội Ngụy Nhiên đã thắng trận này.
Sau khi kết thúc, cả người cậu đầm đìa mồ hơi, có rất nhiều cô gái xông lên đưa nước cho cậu nhưng Ngụy Nhiên lại lịch sự xua tay nói: "Cảm ơn, không cần" sau đó chạy thẳng về phía Lộ An Thuần.
"Chị! Chị đến xem em à! Em muốn uống nước lạnh!"
Lộ An Thuần lấy khăn giấy lau mồ hôi trên đầu cho cậu, bất đắc dĩ nói: "Có rất nhiều cô gái đưa nước cho em mà, chị lại không chuẩn bị."
"Ầy." Ngụy Nhiên cố tình thở dài: "Quả nhiên, em không phải là anh trai em nên không thể uống nước của chị."
"Nói vớ va vớ vẩn gì đó."
Lộ An Thuần vẫn lấy một chai nước ngọt từ trong ba lô ra sau đó đưa cho cậu: "Uống từ từ thôi, đừng để bị sặc."
Ngụy Nhiên cười rạng rỡ, cậu nhận nước mà cô đưa tới, mở nắp chai ngửa đầu uống ùng ục hơn nửa chai. Yết hầu của cậu cũng đã lộ rõ chứng minh cho sự trưởng thành của cậu, hàm dưới của cậu ngậm một nhánh cỏ màu xanh, cả cơ thể đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
Lúc này, mấy chàng trai mặc áo đỏ giống như cậu cũng khoác vai nhau đi tới, nói đùa: "Ngụy Nhiên, cậu không định giới thiệu chị gái xinh đẹp này với bọn tôi một chút sao?"
"Đây là chị của tớ." Ngụy Nhiên lập tức đứng bên cạnh Lộ An Thuần, che chắn cô ở sau lưng mình: "Hoa đẹp đã có chủ rồi, mọi người đừng có híp mắt nhìn chằm chằm chị ấy nữa."
"Chị có bạn trai rồi hả?"
Lộ An Thuần cười nói: "Có chứ nhưng bọn chị đã chia tay rồi, hiện tại thì chị đang độc thân."
"Chị à, em tên là Hàn Kiêu! Cung Sư Tử, dịu dàng, khỏe mạnh và còn trọng tình, trọng nghĩa nữa, chưa kể nhóm máu O mùa hè cực kỳ thu hút muỗi nên đi cùng em đảm bảo chị sẽ không bị muỗi cắn! Chị có định suy nghĩ chút không?"
"Chị vẫn nhớ em, lần trước ở trên tàu điện ngầm chính là em và Ngụy Nhiên cùng nhau đưa tên lưu manh đến đồn công an."
"Hì hì, chính là em ạ."
"Cảm ơn em đã chăm sóc Nhiên Nhiên nhà chị."
Một đám thiếu niên bắt đầu đi theo liên tục gọi "Nhiên Nhiên", "Nhiên Nhiên" khiến Ngụy Nhiên đỏ cả mặt, cậu lôi kéo Lộ An Thuần rời khỏi: "Hai cậu trưởng thành lên một chút đi! Tự tìm chỗ nào mát mà ngồi."
Lộ An Thuần quay đầu lại nói với Hàn Kiêu: "Khi nào trưởng thành thì lại liên lạc với chị nha."
"Dạ vâng! Còn vài tháng nữa thôi ạ, chị chờ em nhé!"
...
Ngụy Nhiên trông có vẻ thật sự tức giận, cậu đẩy xe điện dán hình dán hoạt hình Stella Lou của mình, sắc mặt cố tỏ ra nghiêm túc, lộ vẻ rất chán nản.
Lộ An Thuần nhìn chiếc xe điện của cậu, cười nói: "Xe này của em đáng yêu quá, ai dán cho em thế?"
"Anh trai em." Ngụy Nhiên buồn bực nói: "Anh ấy nói như vậy sẽ thu hút sự chú ý của các cô gái, các cô gái thích những miếng dán dễ thương thế này."
"Không hề…" Lộ An Thuần liếc mắt một cái đã nhìn ra "quỷ kế" của Ngụy Phong, tính cách Ngụy Nhiên thành thật, bị anh giở trò trêu còn không biết: "Rõ ràng là anh trai em không muốn em yêu sớm."
Mặc dù... Mặc dù các cô gái sẽ thích những thứ dễ thương, đáng yêu gì đó nhưng mà không có cô gái nào muốn bạn trai của mình cũng thích mấy thứ như vậy giống mình cả!
Ngụy Nhiên lại hoàn toàn không thèm để tâm vào chuyện này, cậu nghiêm túc nhìn Lộ An Thuần: "Chị à, em cảm thấy chị có vẻ không ổn."
"Chị bị sao vậy?"
"Chị thế này… Giống hệt mấy cô gái lưu manh!"
Lộ An Thuần đưa tay nắm lấy tai Ngụy Nhiên: "Em nói chị là gì cơ? Nói lại lần nữa xem?"
"A a!" Cậu nhóc lớn Ngụy Nhiên cao một mét tám mươi bảy, lại chịu thua dưới tay Lộ An Thuần, cậu liên tục cầu xin tha thứ: "Em sai rồi mà, chị ơi."
"Hừ." Cô tức giận buông tay ra.
Ngụy Nhiên xoa tai mình, buồn bực nói: "Chị... Chị không thích anh trai em sao?"
Lộ An Thuần không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà dùng điện thoại di động chụp hình chiếc xe điện Stella Lou của cậu sau đó thở dài một hơi: "Chuyện của chị và anh trai em không đơn giản như em nghĩ đâu, rất khó nói."
"Nữ lưu manh lúc nào cũng có lý do lươn lẹo hết."
"Em nói lại lần nữa xem, ngứa da ngứa thịt phải không!"
"Chị ơi, chị có biết anh trai em vì chị mà đã tình nguyện từ bỏ trường Đại học Hàng không Bắc Kinh để vào trường đại học A, chọn chuyên ngành kiến trúc mà anh ấy hoàn toàn không hứng thú hay không?"
"Chị biết." Nhắc tới chuyện này, Lộ An Thuần lại đau lòng không thôi: "Ngụy Nhiên, em khuyên anh trai em từ bỏ đi, để anh ấy đi học nghiên cứu sinh, chọn chuyên ngành anh ấy thích, anh trai em thông minh như vậy, không bao giờ là quá muộn cả."
"Chị nghĩ anh ấy sẽ nghe lời em sao?"
Cũng đúng, Ngụy Phong là kiểu người tính tình bướng bỉnh đến mức không đi vào ngõ cụt thì sẽ không quay đầu, anh sẽ không nghe theo lời nói của bất cứ ai, bao gồm cả Lộ An Thuần.
"Hơn nữa anh ấy cũng không còn cơ hội, anh ấy không thể học nghiên cứu sinh."
Lộ An Thuần kinh ngạc hỏi Ngụy Nhiên: "Vì sao?"
Ngụy Nhiên cười nói: "Bởi vì anh ấy chỉ mất bốn năm để học và lấy bằng đại lẫn cao học. Hơn nữa anh ấy đã được hơn mười tạp chí về thiên thạch đăng bài viết và giành được mấy giải thưởng quốc tế lớn về kiến trúc với những thành tựu đó cũng đủ để trường đặc cách riêng cho anh ấy, bây giờ anh ấy đã tốt nghiệp thạc sĩ rồi!"
"?"