Từ những lời kể vụn vặt của Ngụy Nhiên, Lộ An Thuần biết được nguyện vọng năm đó Ngụy Phong đăng kí vốn không phải là trường Đại học Hàng không Bắc Kinh anh thích, mà là khoa kiến trúc của đại học A.
Đại học A là trường đại học thuộc top đầu trong nước, khoa kiến trúc lại là ngành học trọng điểm của trường, không ít kiến trúc sư nổi danh cả trong nước lẫn ngoài nước đều xuất thân từ khoa kiến trúc của đại học A.
Không những thế, chuyên ngành Ngụy Phong nộp vào là ngành kết cấu xây dựng, đó cũng chính là ngành học khó nhất trong khoa. Năm đó, chuyên ngành này cũng chỉ tuyển sinh tổng cộng hơn mười người để bồi dưỡng thành những kỹ sư kết cấu xây dựng đứng đầu thế giới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể vào đấy… Đều là người tài giỏi nhất trong số những người tài giỏi.
Bốn năm đó, Ngụy Nhiên nói rằng anh của cậu cứ như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, mỗi ngày anh chỉ ngủ mấy tiếng, liều mạng đọc sách, vẽ bản đồ thiết kế, đo lường và tính toán…
Những tác phẩm thiết kế của anh nhận được nhiều huy chương vàng của các Hiệp hội kiến trúc cả trong và ngoài nước, cũng đã được đăng rất nhiều bài nghiên cứu trên các tạp chí hàng đầu của thế giới. Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, anh đã khiến nhà trường phải đặc cách học lên cao hơn.
Anh không chỉ giỏi mỗi chuyện thiết kế kiến trúc mà anh còn có thể tính toán chính xác kết cấu công trình của anh khiến không ít công trình kiến trúc cực kỳ sáng tạo có thể được vào thi công trong điều kiện thực tế.
Sỡ dĩ Lộ Bái liếc mắt một cái đã nhìn trúng anh và chi một khoảng cực lớn để mời anh từ người người khác về cũng là vì Lộ Bái làm về xây dựng bất động sản, ông ta theo đuổi tính nghệ thuật và cảm giác thiết kế ở trình độ cao nhất.
Chính vì thế ông ta cần một kỹ sư thiên tài có bản lĩnh trong lĩnh vực kết cấu xây dựng.
Ngụy Phong là một người vô cùng thích hợp, thậm chí giờ đât anh đã trở thành một người không thể thay thế được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho đến giờ phút này, Lộ An Thuần mới hiểu được chuyện Ngụy Phong bước vào tập đoàn Lộ thị tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.
Từ cái ngày mà họ chia tay kia, anh đã bắt đầu tự mình lên kế hoạch, mỗi một bước đi của anh đều là vì hôm nay.
Nhưng con đường này… Lại đầy rẫy bùn lầy và sự thối nát, sao Lộ An Thuần có thể để anh từ bỏ sự tự do quý giá, dấn thân vào địa ngục đen tối không chút ánh sáng như vậy được.
"Chị ơi." Giọng nói trong trẻo của Ngụy Nhiên kéo cô đang chìm đắm trong suy nghĩ ra: "Mau về nhà thôi chị, chị có muốn đến xem nhà em nữa không thế?"
Lộ An Thuần nhìn khung cảnh đường phố đầy xa lạ kia, kinh ngạc hỏi: "Không phải ở ngõ Thanh Hà sao?"
"Căn nhà ở đó đã cũ kỹ quá rồi nên thỉnh thoảng anh của em mới chuyển qua đấy, anh ấy vừa mới mua một căn nhà ở thương mại* ngay cạnh bờ sông vì nơi đó rất gần trường học của em." Ngụy Nhiên sốt ruột nhìn cô: "Chị đến nhà em xem một chút đi ạ!"
*Nhà ở thương mại: là nhà ở được đầu tư xây dựng để bán, cho thuê, cho thuê mua theo cơ chế thị trường.
"Chị… Chị không đi được." Lộ An Thuần vô thức từ chối.
Ngụy Nhiên nhận ra cô đang do dự, cậu giải thích: "Chị yên tâm đi, anh trai của em không có ở nhà đâu. Công việc của anh ấy rất bận, buổi tối anh ấy thường xuyên ở lại công ty, không về nhà, đặc biệt lúc này anh ấy lại càng không thể ở nhà."
"Anh ấy bận thế à?"
Ngụy Nhiên thở dài: "Dù là chuyện học hành hay là công việc, anh trai của em đều rất chăm chú, làm không biết mệt mỏi, cứ như không muốn sống nữa vậy."
"Vậy ai lo chuyện ăn cơm nước này kia cho em?"
"Chị à, chị coi thường em quá rồi đó! Hồi anh trai em còn học cấp ba, anh ấy không chỉ phải đi làm thêm kiếm tiền, còn phải chăm sóc em nữa. Nếu bây giờ ngay cả bản thân mình mà em cũng không thể chăm sóc tốt thì cũng quá mất mặt rồi đấy!"
Lộ An Thuần khẽ cười, duỗi tay xoa đầu chàng thiếu niên ngốc nghếch: "Em nói cũng đúng, Nhiên Nhiên của chúng ta cũng đã là một người đàn ông có thể một mình chống đỡ một phương rồi nhỉ! Vậy em cũng phải chăm sóc anh trai nhiều hơn nhé, đừng để cho anh ấy thức khuya."
"Em cũng thường xuyên nhắc nhở anh ấy, nhưng anh ấy…" Cậu dừng một chút rồi buồn bực nói: "Anh ấy có nỗi lòng riêng, không nghe lời em đâu."
Lộ An Thuần không muốn đề cập đến đề tài này nữa, lại hỏi: "Hai năm ở Bắc Kinh ấy, hai người sống có ổn không?"
Ngụy Nhiên hơi ngại, cậu nói nhỏ: "Chị ạ, lúc ấy… Em không thi đậu được một trường công lập tốt, em nói với anh ấy em chỉ cần học ở một trường học bình thường là được rồi, cuối cùng anh trai em… Vẫn bỏ tiền ra để cho em học ở một trường tư thục."
Cậu nói, gương mặt cũng xấu hổ đến nỗi đỏ bừng lên: "Em cũng không biết sao mình lại đần như thế nữa, dù sao thì sự thật cũng là do em thi không tốt. Thật ra em không muốn học trường tư thục nên đã cãi nhau với anh em rất lâu. Cuối cùng anh ấy lại hung dữ đánh em một trận, nói nếu em là em trai ruột của anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không quan tâm là em học trường công lập hay tư thục gì, sau này em có tương lai hay không cũng chẳng sao, nhưng em không phải…"
Cậu thấp thỏm nhìn Lộ An Thuần: "Anh ấy nói anh ấy phải cho em thứ tốt nhất, không vì gì khác, chỉ vì tính toán riêng của chính bản thân anh ấy."
Nghe vậy, ruột gan của Lộ An Thuần như muốn rối tung cả lên. Khoé mắt cô ửng đỏ, cô nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng, nắm chặt lấy tay Ngụy Nhiên: "Anh ấy chỉ biết làm theo suy nghĩ của, cũng không để ý xem người khác có chịu được không…"
"Giáo viên ở cái trường mà em học đó thật sự rất giỏi, sau khi lên cấp hai, thành tích của em dần được nâng lên. Lần này vào trường THPT số 1 Nam Gia là do em tự mình thi vào, còn được học bổng nữa đấy."
Rốt cuộc khuôn mặt đỏ bừng của chàng thiếu niên khôi phục lại sự tự tin: "Thành tích vật lý của em tốt nhất cũng đều là nhờ anh trai em xây dựng nền tảng cho em cả."
Tâm trạng của Lộ An Thuần tốt lên, cô mỉm cười: "Đúng vậy, anh trai em phụ đạo cho em nhiều năm như vậy, cho dù có siêu ngốc cũng có thể thi được điểm tối đa."
"Em không phải là siêu ngốc!"
Hai chị em nhốn nháo đuổi nhau ở trên phố một hồi, Ngụy Nhiên ngồi lên xe điện rồi nói với Lộ An Thuần: "Chị lên xe đi, chúng ta đi siêu thị mua ít thức ăn, sau đó về nhà em nấu cơm cho chị."
"Được đấy." Lộ An Thuần ngồi lên chiếc xe điện Stella Lou của Ngụy Nhiên, xác nhận lại lần nữa với cậu: "Anh trai của em không có ở nhà thật hả?"
"Chị à, chị mà lại sợ anh ấy sao?"
Còn phải nói nữa sao, bây giờ Lộ An Thuần hơi sợ Ngụy Phong thật.
Cho dù anh có muốn làm gì cô… Lộ An Thuần không cách nào từ chối, cũng không thể từ chối được bởi vì vốn dĩ cô cũng chẳng thể nào kháng cự được.
Biện pháp tốt nhất đó chính là không thấy.
Gió đêm đầu mùa hè nhè nhẹ thổi qua khiến những sợi tóc của cô khẽ bay. Chiếc xe điện nhỏ của Ngụy Nhiên không kích thích như xe máy của Ngụy Phong, ngồi trên đấy hóng mát cũng chẳng sợ gì.
Quả nhiên em trai của cô là một người dịu dàng.
Lộ An Thuần nhẹ nhàng ôm vòng eo thon chắc của chàng thiếu niên, bụng của cậu có cơ bắp rất rõ ràng, mạnh mẽ rắn chắc. Vai của cậu rất rộng, khung xương cũng bắt đầu có hình dáng của của một chàng thiếu niên cao lớn, chiều cao có vẻ vẫn còn có thể tăng lên nữa.
Cảm giác vô cùng an toàn.
Ngụy Nhiên hơi nghiêng đi mặt, cậu cảm nhận được sự đụng chạm dịu dàng của cô gái ngồi sau lưng mình: "Em vừa mới đánh bóng rổ đấy chị, trên người đầy mồ hôi đó, có phải rất thối không?"
Cậu còn chưa dứt lời thì Lộ An Thuần đã lập tức ghé sát lại nhẹ nhàng ngửi ngửi.
"Này này! Chị đừng…" Gương mặt của Ngụy Nhiên xấu hổ đến đỏ lên: "Chị đừng làm vậy!"
"Mùi trên người của em có hơi nặng hơn anh trai em một chút, có điều nam sinh mà, cũng bình thường thôi."
Ngụy Nhiên âm thầm rơi nước mắt ròng ròng, thật ra cậu… Còn muốn giữ chút hình tượng soái ca gọn gàng sạch sẽ trước mặt chị mình, bây giờ thì xong thật rồi.
Nhưng Lộ An Thuần vốn không để bụng, cô vẫn rất thân mật ôm lấy Ngụy Nhiên, không chê cậu một chút nào.
Hai người đi siêu thị mua một ít đồ ăn tươi sống, Ngụy Nhiên sợ mình nấu ăn không được nên nên còn cố ý mua thêm một ít thực phẩm chín.
Lộ An Thuần kéo lấy tay cậu, thân thiết tựa như người yêu của nhau khiến cho không ít cô gái để ý quay đầu lại nhìn.
Có đôi khi Ngụy Nhiên rất hy vọng cô không phải là chị gái ruột của mình, như vậy thì sau khi lớn lên cậu còn có cơ hội cạnh tranh với anh trai mình một chút. Nhưng sau đó anh trai cậu phát hiện ra 'lòng lang dạ thú' của cậu thì đã lập tức tàn nhẫn nói ra sự thật cho cậu biết, đồng thời cũng vô tình giễu cợt cậu một phen.
Ngụy Nhiên buồn bực rất lâu mới dần chấp nhận thân phận của mình.
Hoá ra cô đối xử tốt với cậu như vậy không phải bởi vì cậu là một cậu bé đáng yêu. QaQ
…
Lộ An Thuần đi theo Ngụy Nhiên tới chỗ ở hiện tại của hai anh em.
Đây là một căn nhà cao tầng nhỏ có view ngắm sông, diện tích không lớn lắm chỉ chừng trăm mét vuông nhưng đối với hai anh em họ mà nói thì cũng thừa sức để ở rồi.
Căn nhà được trang trí theo phong cách rất đơn giản mà các chàng trai yêu thích, được sơn các màu lạnh trắng đen và xám. Ghế sofa và đồ nội thất cũng mang đến cảm giác hài hòa, đường nét phối hợp ăn khớp với nhau. Cùng với đó là phòng khách cũng đã được thiết kế hóa, bức tường vốn được dùng để đặt TV lại được thay thế bằng một tủ sách dựa tường màu đen, cạnh đó là một cái bàn ăn cực kỳ đơn giản.
Cửa sổ sát đất được làm bằng kính có thể nhìn toàn cảnh, xa xa là sông Gia Lăng mênh mông cuồn cuộn, chảy không ngừng.
Nơi này rất gần trường THPT số 1 Nam Gia, có không ít trường học loại tốt ở xung quanh đây, lại còn nằm ở bờ sông ngay trung tâm thành phố, là khu nhà tấc đất tấc vàng.
Tất cả những thứ này đều là do Ngụy Phong gây dựng từ hai bàn tay trắng mà bây giờ Ngụy Nhiên mới có cơ hội được dùng nó.
Lộ An Thuần vô cùng hứng thú mà đi tham quan phòng của Ngụy Nhiên.
Đó là một căn phòng của con trai rất đơn giản, trên tường dán áp phích ngôi sao bóng rổ NBA*. Trong tủ kính trưng bày tượng sáp anime và mô hình xe đua. Ga trải giường kẻ ô vuông gọn gàng sạch sẽ, trên cửa sổ lồi có mấy chiếc tất thối bị ném lung tung.
*NBA là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ. Đây là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp lâu đời nhất thế giới
Ngụy Nhiên lao nhanh như chớp tới nhét tất thối vào trong chăn, tất cả đã quá trễ bởi vì Lộ An Thuần đã thấy cả rồi.
Cô đá cậu một phát, bảo cậu lấy tất ra, tức giận nói:
"Em có ở bẩn không cơ chứ!"
Ngụy Nhiên vội vàng đẩy Lộ An Thuần ra khỏi phòng mình: "Chị đừng xem phòng em nữa, không có gì để xem đâu."
"Mau đi giặt tất đi, dơ quá đi mất."
"Chừng này cũng không được mấy đôi, em dồn thêm đã."
"Dồn cái gì mà dồn! Mau đi giặt nhanh đi!" Lộ An Thuần đẩy Ngụy Nhiên ra ban công: "Sao anh của em có thể nuôi em đến mức lười như vậy được chứ."
Ngụy Nhiên cười đùa tí ta tí tởn đi giặt tất: "Đợi một lát nữa em nấu cơm cho chị nha."
Lộ An Thuần nhìn một thau tất thối đủ mọi màu sắc kia của cậu: "Chị cũng không muốn ăn cơm em nấu đâu."
…
Trong khoảng thời gian mà Ngụy Nhiên giặt tất, Lộ An Thuần đẩy cửa đi vào phòng Ngụy Phong.
Trong phòng được một bức màn che nắng che kín mít, một tia ánh mặt trời cũng không lọt vào, sắc màu xám đen cho người ta một loại cảm giác âm trầm, ngột ngạt.
Chiếc chăn đơn trên cái giường lớn dài hai mét màu xám có hơi lộn xộn.
Trên kệ sách dựa vào tường được đặt vô vàn, đủ loại sách về chuyên ngành thiết kế kiến trúc và kết cấu công trình, nhiều quyển đều rất cũ, có dấu vết được xem thường xuyên.
Lộ An Thuần thích thú nhìn kệ sách, tỉ mỉ nhìn lướt qua, cô không tìm được lấy một quyển sách liên quan đến các thiên thạch và hành tinh đến cả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cũng chẳng có.
Trong căn phòng này, cô không thể tìm thấy được chút ít dấu vết gì về những điều mà anh từng mơ ước cả.
Thậm chí, trên tường cũng không có áp phích của Thang Duy.
Cô tùy tiện rút một quyển sách, mở đèn tường lên rồi ngồi ở mép giường lật xem.
Cô chỉ vừa đặt mông ngồi xuống, chợt cảm giác như nghe thấy một tiếng rên rỉ phát từ lớp chăn mỏng ở dưới người, Lộ An Thuần kinh ngạc vội vàng đứng lên nhưng mà một giây sau, một đôi tay chặn ngang kéo cô ngồi xuống giường trở lại.
Bị mất thăng bằng khiến cô không đứng vững được, ngã vào ổ chăn vừa mềm mại vừa ấm áp.
Người đàn ông tựa như con bạch tuộc tám chân quấn quanh 'con mồi' vậy, anh không cho cô chút cơ hội phản kháng và giãy giụa nào cả. Chăn mỏng lướt nhanh qua, hoàn toàn bao bọc cả người cô lại, giấu vào “hang ổ”.
Lộ An Thuần không kịp phản ứng lại, mãi đến khi cô dựa vào ánh sáng màu vàng yếu ớt của đèn trên tường mới nhìn thấy đôi mắt hẹp dài, lười biếng của người đàn ông ở trong ổ chăn.
Sống mũi và cái trán của anh được phác hoạ bởi những đường nét vô cùng góc cạnh và sắc sảo, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ buồn ngủ, hơi thở nóng rực, làn da trên người anh lại càng nóng hơn.
Lúc này Lộ An Thuần mới giật mình khi phát hiện ra hình như khi ngủ cơ thể người đàn ông này… Không hề mặc gì cả!
"Ngụy Phong!"
"Em đến rồi à." Anh lười biếng mà tựa vào vai cô, dùng giọng nói biếng nhác vừa mới tỉnh ngủ chậm rãi nói: "Vợ yêu."
Hơi thở của Lộ An Thuần lập tức trở nên dồn dập: "Anh buông, buông em ra."
Ngụy Phong hoàn toàn không để ý tới những lời già mồm của cô gái, anh ghé sát lại, thử thăm dò hôn lên vành tai của cô. Lộ An Thuần mẫn cảm rụt người lại, hơi thở trở nên hổn hển.
"Mỗi lần ngủ dậy đều là thời điểm ham muốn nhất, em như này là đang tự mình dâng tới cửa."
"Ngụy Phong…" Cô căng thẳng gọi tên anh, giọng nói run rẩy: "Ngụy Nhiên… Còn ở bên ngoài…"
"Mặc kệ nó."
"Không được."
"Vợ à, anh muốn xem hình xăm."
"Ngụy Phong, bây giờ anh không phải là bạn trai của em."
Đầu ngón tay của anh trượt xuống cổ áo của cô gái, thờ ơ, nghịch nghịch cúc áo chỗ cổ áo của cô, ánh mắt nóng bỏng khoá chặt lấy cô:
"Anh muốn xem."