Tình Yêu Của Chúng Ta

Buổi tối, Chúc Cảm Quả hẹn Ngụy Phong đến quảng trường cùng nhau xem phim ngoài trời.
 
Bây giờ, Chúc Cảm Quả đã "thừa kế sự nghiệp của ba". Sau khi tốt nghiệp trường thể dục, anh ấy trở thành giáo viên thể dục tại trường THPT số 1 Nam Gia.
 
Trước đây Chúc Quả Cảm từng là một tên béo phì cao hơn một mét chín nhưng sau một vài năm tập luyện tại trường thể dục, mỡ trên người của anh ấy đã được thay thế bằng cơ bắp khiến anh ấy trông rất vạm vỡ và cường tráng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngụy Phong đứng bên cạnh Chúc Cảm Quả, nhìn thì có vẻ rất nhỏ nhắn nhưng thân hình của Ngụy Phong lại cân đối và săn chắc hơn.
 
Anh không giống Chúc Cảm Quả, không liều mình tập luyện cơ bắp, luyện đến mức khiến bản thân mình trở thành một tên cơ bắp đầy người trông rất thô thiển, thuộc kiểu mà phụ nữ vừa nhìn đã thấy sợ hãi muốn báo cảnh sát.
 
Nhưng đối với Ngụy Phong mà nói, việc Chúc Cảm Quả có thân hình mập mạp hay cơ bắp đều không quan trọng. Trước đây Ngụy Phong chỉ cần một tay là có thể hạ gục anh ấy, bây giờ có thể là cần phải dùng đến hai tay nhưng cũng chẳng có khác biệt gì mấy.
 
Khi Chúc Cảm Quả đi hẹn hò là anh ấy thường gọi Ngụy Phong đi cùng, cả ba người đi chơi với nhau.
 
Ngụy Phong hoàn toàn không muốn đi chơi với cặp đôi này nhưng Chúc Cảm Quả lại nghĩ rằng cuộc hẹn như vậy vừa giúp gắn kết mối quan hệ với bạn gái, vừa giúp tình cảm anh em thêm khắng khít, một mũi tên trúng hai con lạc đà.
 
Trước đây, Ngụy Phong thích ngồi một mình ở ghế sau xe, hóng gió lạnh, yên lặng thưởng thức phim ngoài trời.
 
Sau này Chúc Cảm Quả và vợ của anh ấy cùng tham gia vào. Họ cùng uống nước có ga, ăn bắp rang, thảo luận rôm rả về cốt truyện của phim. Có đôi lúc hai người kia sẽ ôm nhau cười to, thậm chí có đôi khi Ngụy Phong lơ đãng nghiêng đầu nhìn qua còn thấy cảnh họ hôn nhau cuồng nhiệt…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong trợn ngược mắt như thể tròng mắt sắp bay lên trời vậy.
 
Mặc dù Ngụy Phong không ưa đôi tình nhân này nhưng Ngụy Phong vẫn có thể tiếp tục chơi với họ…
 
Có lẽ, sau cùng thì Ngụy Phong cũng vẫn cần một chút náo nhiệt trong cuộc đời nhạt nhẽo của mình, thậm chí là sự ngọt ngào. Nếu không thì có thể anh sẽ bị tự kỷ, ức chế đến chết mất.
 
Bạn gái của Chúc Cảm Quả là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, khi cô ấy đứng cạnh Chúc Cảm Quả có cảm giác như chim non nép vào anh ấy.
 
Gia đình cô ấy rất bình thường, cô ấy là một sinh viên tốt nghiệp tại một trường đào tạo nghề thành phố, hiện đang làm việc tại một công ty làm đẹp. Cô gái này rất biết suy nghĩ và quyết đoán, vừa nhìn trúng Chúc Cảm Quả không quá điển trai nhưng có công việc ổn định và hoàn cảnh gia đình cũng không tệ là cô ấy đã dũng cảm theo đuổi anh ấy ngay.
 
Chúc Cảm Quả thích chia sẻ những trải nghiệm tình cảm của mình với Ngụy Phong, anh ấy nói rằng lúc vợ anh ấy theo đuổi mình là cô ấy đã nói: "Yêu em đi, em sẽ nghe theo mọi điều anh nói, cho anh một mái ấm gia đình hạnh phúc. Anh sẽ là chủ nhà, em sẽ chăm sóc và yêu thương anh, nghe theo mọi điều anh nói."
 
"Nói thế thì… có tên đàn ông nào có thể cưỡng lại được cơ chứ."
 
Đặc biệt là với kiểu người chưa từng được con gái theo đuổi là Chúc Cảm Quả, cho nên chỉ trong nháy mắt là anh ấy đã đổ.
 
Nhưng thực tế, sau khi yêu rồi thì anh ấy mới dần nhận ra rằng mọi thứ đều diễn ra ngược lại, ai nghe lời ai còn chưa chắc.
 
Dù sao, vợ của anh ấy là một người phụ nữ rất tài giỏi, anh ấy cũng thừa nhận điều đó. Khi hai người yêu nhau, anh ấy sẽ chăm sóc và yêu thương cô ấy.
 
Hạnh phúc nhỏ nhặt và bình dị của họ cũng rất tốt đẹp.
 
Tuy nhiên, ba của Chúc Cảm Quả có chút phản đối. Là một giáo viên trường trung học nổi tiếng, đương nhiên ông ấy cảm thấy học lực của cô gái này không đủ cao, không xứng với con trai mình.
 
Vì điều này mà Chúc Cảm Quả thường xuyên cãi nhau với ba mình và rồi anh ấy quyết tâm ở bên cô ấy.
 
Cô gái biết rằng cô ấy không xứng với Chúc Cảm Quả, vì vậy cô luôn đối xử với Chu Cảm Quả rất tốt và chu đáo, còn thường nói những lời khiến Chúc Cảm Quả cảm thấy vừa đau lòng vừa rung động, thề thốt rằng anh ấy sẽ không chia tay với cô ấy.
 
Về mặt này, Ngụy Phong cảm thấy anh và cô gái này có một vài điểm tương đồng.
 
Tình yêu của họ đều đạt được bằng cách... Cầu xin bằng thủ đoạn.
 
Tư thế khiêm tốn nhưng trong lòng thì đầy rẫy sự toan tính.
 
Bộ phim được chiếu ngoài trời hôm nay là bộ phim cổ điển đen trắng "Casablanca". Đây là nơi hội tụ của những người yêu nghệ thuật và các cặp đôi. Những người ngồi hàng trước ngồi trên khăn picnic, còn người ngồi ở hàng sau thì ngồi trên dãy ghế sau xe. Mọi người cùng xem phim với nhau.
 

Chu Tiểu Huệ để ý thấy sắc mặt của Ngụy Phong rất ủ rũ, có vẻ như tâm trạng của anh không được tốt lắm. Vì vậy cô ấy dùng khuỷu tay thúc vào người của Chúc Cảm Quả.
 
Chúc Cảm Quả đưa cho Ngụy Phong một chai bia.
 
"Tôi lái xe."
 
"Tôi chưa uống, để tôi lái cho, nhân tiện đưa Tiểu Huệ về nhà luôn."
 
Ngụy Phong cầm lấy chai bia 1980. Anh mở chai bia trực tiếp dùng răng cắn nắp, phun cái nắp ra rồi ngửa đầu uống một hớp.
 
Ánh sáng mờ ảo từ bộ phim bao phủ khuôn mặt điển trai của người đàn ông như một bộ lọc ánh sáng dìu dịu, chỉ cần nhìn vào yết hầu quyến rũ của Nguỵ Phong thì Chu Tiểu Huệ đã cảm thấy mặt mình nóng lên.
 
Anh đẹp trai quá đi!
 
Chúc Cảm Quả ngồi ở giữa đã nhận ra điều không hay, anh ấy che chắn tầm nhìn của Chu Tiểu Huệ: "Chú ý một chút đi, nước miếng của em sắp chảy xuống rồi đây này."
 
Chu Tiểu Huệ cười nói: "Sao chứ? Em ngắm trai đẹp thôi cũng không được à?"
 
"Anh chàng đẹp trai này sắp sửa kết hôn rồi đó."
 
Chu Tiểu Huệ ngạc nhiên: "Sao lại đột ngột thế? Em còn tưởng rằng anh Phong không có bạn gái nữa chứ!"
 
"Vợ mới của cậu ấy cũng cảm thấy rất đột ngột cho nên đã từ chối cậu ấy không dưới năm mươi lần rồi. Bây giờ chẳng phải cậu ấy đang trong trạng thái thất tình đó sao."
 
"Là sao chứ? Em không hiểu lắm."
 
Chúc Cảm Quả kiên nhẫn giải thích cho vợ mình: "Tức là vợ mới của cậu ấy không muốn kết hôn với cậu ấy nữa. Bây giờ cậu ấy có cố gắng theo đuổi thế nào thì người ta cũng không đồng ý. Người ta đã quyết tâm, không muốn yêu đương với cậu ấy nữa rồi, đã vậy còn duy trì, qua lại mập mờ với nhiều chàng trai trẻ, cho nên tâm trạng của lão Phong lúc nào cũng buồn bã."
 
Chu Tiểu Huệ cảm thấy khó tin: "Anh Phong đẹp trai như vậy, có người trẻ tuổi nào có thể sánh được với anh ấy cơ chứ."
 
Chu Tiểu Huệ thực sự đánh giá Nguỵ Phong rất cao.
 
Không, không chỉ riêng cô ấy, hầu hết những cô gái đã từng gặp Nguỵ Phong thì rất ít ai có thể tránh khỏi việc không mê mẩn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
 
Thật sự là anh có một khuôn mặt điển trai, tiêu biểu cho cái gọi là "tình đầu khó phai".
 
Chúc Cảm Quả thở dài: "Chắc là cái vẻ nịnh nọt ông ba nhà người ta của Ngụy Phong lố quá khiến người ta khinh thường chứ gì. Cô gái đó kiêu ngạo lắm."
 
"Thế đã là gì? Mấy người như chúng ta muốn thành công là phải biết tự hạ mình."
 
Chu Tiểu Huệ hiểu việc Ngụy Phong gia nhập một công ty lớn và được đánh giá cao nhưng nếu cô tiểu thư giàu không thích anh thì cứ theo đuổi khơi khơi cũng không có tác dụng gì. 
 
Chu Tiểu Huệ tức giận bất bình nói: "Anh Phong, anh đừng thích vợ anh nữa. Để tôi giới thiệu bạn thân của tôi cho anh, lúc nào cô ấy cũng bảo tôi làm mối cho hai người đó."
 
Đôi mắt của Ngụy Phong đã có chút ngà ngà say, anh nhìn cô ấy một cái: "Bạn thân nào?"
 
"Từ Y Y của viện thẩm mỹ chúng tôi ấy. Hôm ấy cậu ấy nhìn thấy anh và Trư Can chơi bóng rổ là cậu ấy đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn. Sau đấy lần nào các anh đến chơi bóng là cậu ấy cũng đều đến xem."
 
Ngụy Phong nói với giọng điệu cà lơ phất phơ: "Tôi không nhớ."
 
"Chắc là anh không nhớ rồi."
 
Chúc Cảm Quả vỗ cái đét vào đùi mình: "Ấy, có phải cô ấy là người thích mặc váy xanh không?"
 
"Đúng vậy."
 
"Đậu má. Cô ấy trông cũng hiền lành lắm, lúc tụi anh chơi bóng là có rất nhiều chàng trai ngắm nhìn cô ấy."
 

"Đúng vậy đó! Nếu so sánh với vợ của anh Phong thì cậu ấy thế nào?"
 
"Ừm..." Chúc Cảm Quả hơi do dự. Anh ấy có chút sợ đắc tội với vợ mình, nói lắp ba bắp lắp: "Có lẽ cô ấy vẫn còn kém một chút."
 
"Vậy à? Nhưng người ta là tiểu thư nhà giàu đó. Mặc dù anh Phong lập nghiệp từ hai bàn tay trắng cũng rất giỏi giang nhưng… Dù sao hai người vẫn có chút khoảng cách."
 
Thật ra trước đây Chúc Cảm Quả cảm thấy Ngụy Phong và Lộ An Thuần hẹn hò với nhau cũng không có vấn đề gì nhưng mấy năm nay, đặc biệt là sau khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm việc là anh ấy càng cảm thấy... Hai người họ đúng là không hợp nhau lắm.
 
Ngụy Phong cứ cố gắng theo đuổi người ta như thế thì chỉ e kết quả cuối cùng nhận lại được có lẽ sẽ rất thảm hại.
 
"Anh Phong, tôi nói một câu không dễ nghe lắm nha. Những người có xuất thân như chúng ta không thể hòa nhập vào giới của cô thiên kim tiểu thư nhà giàu đó được đâu. Chẳng phải trước đây kiểu người chúng ta ghét nhất là người như Liễu Lệ Hàn sao?"
 
Ngụy Phong ném chai bia, anh thờ ơ nói: "Lúc tôi chuyển ngành, cô đã nói câu này rồi."
 
"Tôi đã nói rồi à?"
 
"Cô nói rồi nhưng tôi không nghe."
 
Lúc trước Ngụy Phong không nghe thì tất nhiên bây giờ anh sẽ càng không nghe.
 
Cho dù có khó khăn đến thế nào đi nữa thì anh vẫn có thể chịu đựng được. Ngay từ đầu, anh đã biết rằng bước trên con đường này sẽ không có hoa tươi và tiếng vỗ tay, chỉ có sự thành công và âm mưu.
 
Niềm tự hào mà Ngụy Phong đã từng hứa hẹn mang lại cho Lộ An Thuần… Anh cũng không thể mang lại cho cô, thậm chí còn trở thành kiểu người mà cả anh và cô từng ghét.
 
Nhưng cho dù có là thế đi chăng nữa thì sao chứ?
 
Sau khi trưởng thành rồi là anh mới biết rằng kiểu người như anh muốn trở thành một vị anh hùng vĩ đại thì sẽ không thể bước đi trên con đường với muôn vàn màu sắc, thuận buồm xuôi gió.
 
Anh chỉ có thể bước đi trên bùn lầy, cả người bẩn thỉu nhếch nhác…
 
Nhưng thế thì có sao đâu? Việc trở lại bên cô, trở thành bức bình phong che chở cho cô mới là ý nghĩa lớn nhất.
 

 
Ngụy Phong cảm thấy buồn chán vô cùng, cơn say đã dâng lên. Anh đã sẵn sàng nằm xuống ngủ rồi nhưng đột nhiên Chúc Cảm Quả lại húych anh bằng khuỷu tay: "Này, lão Phong. Cậu nhìn người kia xem có giống vợ cậu hay không."
 
Ngụy Phong lười biếng liếc mắt nhìn qua bên kia theo đường nhìn của Chúc Cảm Quả.
 
Lộ An Thuần mặc chiếc áo dây bảng nhỏ thích hợp với mùa hè mát mẻ và chiếc quần jean ngắn ôm sát eo. Cô nhuộm tóc màu xám khói, khuôn mặt được trang điểm trông rất xinh đẹp. Trên người Lộ An Thuần mang đến cảm giác của sự nổi loạn, khác hoàn toàn so với Lộ An Thuần giả bộ là gái nhà lành trước đây.
 
Một chàng trai cao, gầy và có làn da trắng đi ở đằng sau Lộ An Thuần nhưng người đó không phải là Chu Mịch, trông thanh lịch và tao nhã hơn so với Chu Mịch một chút.
 
Mấy ngày gần đây Lộ Bái đi đến thành phố Thành Đô để bàn dự án cho nên Lộ An Thuần rất tự do, cứ mỗi phút là cô lại có thêm một người bạn trai mới.
 
Chu Tiểu Huệ vội vàng đứng dậy, cô ấy nhìn ngó xung quanh: "Ai đấy? Ai là vợ của anh ấy?"
 
"Kia kìa. Ở đằng kia đó. Cái người trông khá gầy ngồi ở hàng đầu, có một anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh đấy."
 
Dựa theo ánh sáng của màn hình, Chu Tiểu Huệ đã nhìn rõ mặt mũi của Lộ An Thuần. Cho dù ánh sáng có mờ ảo đến vậy thì nó vẫn không thể che đi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Lộ An Thuần.
 
Một người làm việc tại viện thẩm mỹ, đã từng gặp vô số cô gái xinh đẹp như Chu Tiểu Huệ mà cũng không thể… Cưỡng lại sức hút của Lộ An Thuần. Ánh mắt cô ấy không thể rời khỏi Lộ An Thuần.
 
Chẳng trách, chẳng trách mỗi lần Ngụy Phong chơi bóng rổ được Từ Y Y - cô gái xinh đẹp nhất sân cổ vũ lại có thể làm lơ như không thấy.
 
Thì ra là vì đôi mắt của anh đã… nhìn thấy khung cảnh đẹp nhất rồi.

 
Đột nhiên, Chu Tiểu Huệ tức giận đánh Chúc Cảm Quả một cái: "Có phải anh cũng từng thích cô ấy không?!"
 
"Ờ, về chuyện này..." Chúc Cảm Quả không ngờ bạn gái lại bất ngờ tấn công anh ấy: "Sao vợ lại nói như vậy chứ?!!!"
 
"Em nghe anh nói hồi cấp ba quan hệ giữa anh với cô ấy cũng không tồi mà. Chẳng lẽ anh chưa từng thích cô ấy sao?"
 
"Chuyện này…" Chúc Cảm Quả cũng là một người thật thà: "Ban đầu anh cũng đã có tình cảm với cậu ta nhưng cậu ta là cô thiên kim tiểu thư. Anh cũng biết tự lượng sức mình, biết thân biết phận, hơn nữa ban đầu mục tiêu của cậu ta không phải là anh!"
 
"Vợ à, anh chỉ yêu mình em mà thôi."
 
"Hừ!" Đương nhiên Chu Tiểu Huệ biết của bạn trai mình ở đâu, cô ấy chọc nhẹ vào đầu anh ấy: "Coi như anh có mắt nhìn."
 
Ánh mắt của Ngụy Phong dõi theo Lộ An Thuần.
 
Chàng trai đó... Cũng khá chu đáo. Cậu ta lấy chiếc khăn picnic từ trong túi ra, trải ra mặt đất để Lộ An Thuần ngồi xuống, sau đó cậu ta lôi rất nhiều đồ ăn từ cặp sách ra.
 
Nhưng Lộ An Thuần không có thói quen ăn đồ ăn vặt, món đồ ngọt duy nhất cô ấy thích ăn là thanh socola đen thơm nức, có vị hơi đắng.
 
Hai người ngồi sát vào nhau cùng xem phim. Ngụy Phong cảm thấy có chút tức giận, anh quay đầu nói với Chúc Cảm Quả: "Cho tôi mượn bạn gái của cậu một chút."
 
"Không cho mượn!!! Bạn gái mà cũng có thể cho mượn à?!!! Không cho mượn đâu!!!"
 
"Đi thôi, đi thôi, đi thôi!" Chu Tiểu Huệ nhảy xuống khỏi cốp xe. Cô ấy nắm tay Ngụy Phong một cách thân mật: "Tôi muốn làm bạn gái của anh từ lâu rồi."
 
"Ê này… Hai người... Tiểu Huệ… Em…" Chúc Cảm Quả muốn khóc: "Quá đáng lắm!"
 
"Đừng nhỏ nhặt thế chứ. Chẳng phải anh Phong là bạn thân nhất của anh sao?"
 
"Bạn thân nhất của anh cũng không được cướp bạn gái của anh đâu!"
 
Ngụy Phong dè dặt rút tay ra khỏi lòng bàn tay Chu Tiểu Huệ. Anh nhếch miệng cười: "Không phải mượn cô ấy làm bạn gái của tôi mà là làm bạn gái của cậu ta."
 
Anh chỉ vào chàng trai bên cạnh Lộ An Thuần.
 

 
Hai phút sau, Chu Tiểu Huệ điều chỉnh biểu cảm, chuẩn bị đâu vào đấy. Cô ấy bước nhanh xông tới bên cạnh chàng trai và bắt đầu trình diễn màn "bắt gian".
 
"Anh yêu à, hôm nay là sinh nhật của em, anh nói không có thời gian ở bên em thì ra là lại đi với một cô gái khác! Em đau lòng đến nỗi khóc sưng mắt rồi!"
 
Chàng trai ngạc nhiên vô cùng, cậu ta đứng dậy và tránh xa Chu Tiểu Huệ: "Cô... Cô... Cô là ai?! Tôi có quen cô hả?"
 
"Em là Huệ Huệ đây. Anh còn giả vờ gì nữa chứ? Lúc yêu người ta thì lúc nào cũng luôn miệng gọi người ta là "cục cưng", bây giờ lại giả bộ không quen biết nhau rồi. Đồ tồi, anh đúng là tên tuyệt tình mà. Anh có tin hôm nay là sinh nhật em, năm sau là ngày giỗ của em không? Em sẽ khiến anh hối hận cả đời!"
 
Chu Tiểu Huệ nắm chặt cổ tay của chàng trai, cho dù cậu ta có vùng vằng thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn không buông ra. "Trừ khi anh đón sinh nhật với em hu hu hu."
 
Chàng trai vừa giữ ống tay áo vừa vội vã cố gắng giải thích với Lộ An Thuần: "An An, thật sự là anh không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Anh không quen cô ấy."
 
Lộ An Thuần chớp mắt. "Thế… Hay là anh đi với cô ấy đi. Hôm nay là ngày sinh nhật của cô ấy, đừng để trở thành ngày giỗ thật."
 
"Nhưng anh không quen cô ấy mà!"
 
"Anh đi đi, nếu còn cãi nhau nữa là mọi người sẽ khó chịu lắm đó, để tôi yên tĩnh một lúc."
 
Chàng trai không còn cách nào khác, chỉ đành ra về với vẻ hậm hực.
 
Không lâu sau, Nguỵ Phong tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh Lộ An Thuần trên tấm thảm nhỏ. Cơ thể anh toát ra mùi rượu, rất nhẹ.
 
Vừa nhìn thấy Ngụy Phong là Lộ An Thuần đã hiểu rõ chuyện lúc nãy là sao.
 
"Anh đang đóng phim à? Tìm diễn viên chuyên nghiệp như thế ở đâu đấy?"
 
Nguỵ Phong đưa chai rượu đến bên miệng Lộ An Thuần để cô uống một ngụm nhưng Lộ An Thuần lại chê, đánh vào tay anh.
 
"Người yêu của Chúc Cảm Quả đó."
 

"Ồ." Lộ An Thuần quay đầu, cô nhìn thấy Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ ngồi trên nắp cốp của chiếc xe hơi Mercedes SUV của Nguỵ Phong. Họ đang cười, vẫy tay chào cô.
 
Cô cũng giơ tay chào họ.
 
"Nguỵ Phong, anh yếu quá đi."
 
"Cái người vừa rồi mạnh hơn anh hả?"
 
Lộ An Thuần cố ý nói: "Ít nhất anh ta trẻ hơn anh..."
 
"Trẻ tuổi thì có ích gì chứ?" Ngụy Phong đã hơi say rượu, anh nhếch miệng cười tự giễu: "Chẳng có gì cả, ngay cả người mình thích cũng không thể giữ được."
 
Lời nói của Ngụy Phong cũng đã đánh thức ký ức mà Lộ An Thuần không muốn nhớ lại, những khoảnh khắc ngọt ngào và đắng cay trước kia…
 
Lộ An Thuần cúi đầu nhìn xuống đất, đầu ngón tay cô túm chặt mấy sợi tua rua trên chiếc thảm dã ngoại.
 
"Em nghe chị Liễu nói anh đã khóc vào ngày em nhờ chị ấy chuyển lời chia tay với anh hôm đó."
 
"Anh không khóc." Nguỵ Phong phủ nhận ngay lập tức: "Chuyện đó sao có thể xảy ra chứ?"
 
"Không khóc là tốt nhất, những việc như thế này không đáng để đàn ông khóc đâu.
 
Nguỵ Phong không đáp lại, anh ngửa đầu uống bia.
 
Đột nhiên, Lộ An Thuần giật lấy chai bia của anh và uống hết số bia còn lại.
 
Cô cảm thấy giống như đang được giải tỏa, lau miệng mình thật mạnh. Sau đó, cô lau khóe mắt hơi đỏ của mình, nói với Nguỵ Phong: "Chuyện gì qua cũng đã qua rồi. Nguỵ Phong, anh phải nhìn về phía trước, tương lai còn dài."
 
"Nói vớ va vớ vẩn."
 
"..."
 
Hai người im lặng nhìn màn hình đen trắng của bộ phim, trong giai điệu nhẹ nhàng buồn bã của "Casablanca", họ tận hưởng khoảnh khắc khắc ghi tình yêu trong trái tim không thể nói thành lời.
 
Lộ An Thuần sụt sịt mũi, cô lau đi những giọt nước mắt cay xè ở khoé mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
 
Nguỵ Phong không biết xấu hổ mà nằm vào lòng cô, tựa vào đùi cô nằm ngủ.
 
"Tránh ra."
 
Ngụy Phong không di chuyển, anh dụi đầu vào bụng cô: "Em biết anh không thích nhìn em khóc mà, đừng khóc nữa."
 
Ngụy Phong đã không nói thì thôi, anh vừa nói là nước mắt của cô đã rơi xuống, rơi trên má của anh.
 
Nguỵ Phong vươn tay lau đi vệt nước mắt trên gương mặt cô gái, nói một cách bình tĩnh: "Chuyện chia tay ấy… Anh không trách em."
 
"Anh đoán lung tung gì đấy? Em không phải khóc về chuyện đó." Lộ An Thuần cố gắng kiềm chế những cảm xúc đã dồn nén từ lâu, không để cho bản thân nức nở: "Lúc nào anh cũng vậy hết… Lúc nào cũng tự cho mình là đúng cả."
 
"Lấy anh đi, Lộ An Thuần."
 
Lộ An Thuần cương quyết lắc đầu: "Em không thể đồng ý chuyện này."
 
Nguỵ Phong ngồi dậy, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhạt của cô. Khi Ngụy Phong sắp sửa tiến lại gần phía bên trái của Lộ An Thuần thì cô lại nắm lấy tay anh và kéo ra.
 
"Sau này anh không được tùy tiện chạm vào em nữa."
 
Anh cười khẽ: "Lại giống như trước sao?"
 
Ngụy Phong còn chưa nói gì thì Nguỵ Phong đã bất ngờ giữ chặt lấy người cô khiến cô run lên và ngả về phía sau. Sau đó, cô được anh ôm chặt lấy, lấp kín đôi môi mềm mại của cô, hung hăng hôn môi cô.
 
Trong hơi thở hổn hển, Nguỵ Phong ghé môi lại gần tai cô, anh hôn cô một cách điên cuồng và nóng bỏng.
 
"Nhìn đi, xem cơ thể của em muốn được anh chạm vào chưa này."



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận