Tình Yêu Của Chúng Ta

Nguỵ Phong rất thích vị trí xăm hình của Lộ An Thuần.
 
Đương nhiên là đàn ông ai đều thích cả, Nguỵ Phong không phủ nhận điều này, hơn nữa anh còn là người thuộc nhóm đàn ông có ý nghĩ tương đối mạnh mẽ ở phương diện đó.
 
Thế nhưng đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là anh chỉ thích chỗ đó của Lộ An Thuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thỉnh thoảng bắt gặp được “phong cảnh” đẹp đẽ trên đường, Chúc Cảm Quả giục Nguỵ Phong mau nhìn mau nhìn nhưng anh cũng chẳng có tí hứng thú gì, đến mí mắt cũng lười nhấc lên nữa.
 
Nhưng nếu đó là của Lộ An Thuần thì Nguỵ Phong lại cực kỳ thích. Kể từ khi cô cho anh nhìn vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, gần như mỗi ngày anh đều nghĩ đến vài lần.
 
Lộ An Thuần rất nhỏ con nên trông cô có vẻ rất yếu ớt thế nhưng chỉ cần đối diện với anh là cô sẽ trở nên bừng bừng sức sống và cứng cỏi.
 
Loại phản ứng tự nhiên này khiến Nguỵ Phong cực kỳ say mê. Bởi vì những thứ đó có liên quan đến anh, thể hiện sự mê đắm sâu sắc nhất của cô đối với anh. Vào thời điểm này cũng là như thế.
 
Cho dù trên miệng Lộ An Thuần nói cô ghét anh đến mức nào hoặc là một ngày cô thay đổi bao nhiêu người bạn trai nhưng Nguỵ Phong biết, thân thể là thứ không thể lừa dối người ta. Bất kể là Lộ An Thuần của năm mười tám tuổi hay là Lộ An Thuần của hiện tại, cô đều yêu anh đến điên cuồng.
 
Trong giai điệu nhạc dạo dịu dàng của “Casablanca” ở ngoài trời, Nguỵ Phong ôm cô vào lòng mà bày tỏ sự yêu thích của mình với “nó” không biết mệt mỏi. Những lời cảnh cáo mà Lộ An Thuần nói chẳng có chút tác dụng nào. Nguỵ Phong đã không còn là chàng trai nghe lời cô năm đó nữa rồi.
 
Anh khăng khăng cố chấp, chấp mê bất ngộ, không thèm nghe lời Lộ An Thuần nữa rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần không có cách nào buộc anh từ bỏ cho nên coi như mỗi ngày đổi một người bạn trai. Nguỵ Phong vẫn ngồi vững vàng ở vị trí chính cung, ung dung bình thản, tuyệt đối sẽ không bị lay chuyển dù chỉ một li.
 
Cô không có bất cứ biện pháp nào với anh.
 
Lộ An Thuần lấy một cái hộp phẳng từ trong túi xách ra rồi từ trong hộp rút ra một điếu thuốc lá dành cho nữ vừa nhỏ vừa dài. Cô ngậm điếu thuốc trên đôi môi căng mọng ướt át rồi đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn về phía anh: “Có bật lửa không?”
 
Nguỵ Phong mỉm cười rồi lấy bật lửa ra, ân cần châm thuốc cho cô: “Anh nghe lời em, cai thuốc rồi. Em thì ngược lại, bị nhiễm thói xấu mất rồi.”
 
Một làn khói trắng như sương nhẹ nhàng tràn ra từ cánh môi được tô son màu sơn tra bóng mờ. Như thứ báu vật mê hoặc, ánh mắt cô như có như không quyến rũ anh: “Mỗi ngày em đều làm tốt công tác chuẩn bị cho việc ngày mai mình sẽ chết. Thế nên, muốn làm chuyện gì thì cứ làm chuyện ấy thôi.”
 
“Thì ra là như thế, vậy đây có nghĩa là nên tận hưởng giây phút tuyệt vời mà ta đang có nhỉ.”
 
“Anh nghĩ là em đang nói đùa đấy à?”
 
“Anh cũng rất nghiêm túc. Sau khi em chết, anh sẽ trồng cây dành dành trên mộ em.”
 
Lộ An Thuần cười rồi đẩy người Nguỵ Phong một cái sau đó nắm lấy cổ áo anh, kéo anh đến gần mình: “Nghĩ gì vậy chứ, anh làm chồng em rồi thì nếu em chết đi, anh cũng phải xuống dưới đó bầu bạn với em.”
 
“Như thế này nghe có vẻ đang hăm dọa đấy à.”
 
“Cái này thì có gì mà hăm doạ chứ. Anh đã vào nhà họ Lộ, đã cưới em rồi thì nửa cuộc đời sau chẳng phải là sống không bằng chết hay sao?” Tuy rằng Lộ An Thuần đang cười cũng đang nói bằng giọng điệu bông đùa nhưng ánh mắt cô lại rất lạnh lẽo.
 
Nguỵ Phong quan sát thấy người con gái này có khuynh hướng trầm cảm. Từ sau khi gặp lại, mỗi lần tiếp xúc với cô, anh đều có thể cảm nhận được cảm xúc đè nén và điên cuồng của cô.
 
Anh lấy điếu thuốc trên tay cô đi. Trên đầu lọc của điếu thuốc còn dính son môi của cô. Anh ngậm điếu thuốc vào miệng.
 
Thuốc lá nữ rất nhạt, rất nhẹ lại còn có vị cam ngọt ngào. Nguỵ Phong nâng cằm Lộ An Thuần lên rồi phả hơi thở dịu ngọt này vào miệng cô sau đó cắn lấy môi cô khiến làn khói trắng như sương ở giữa nơi môi lưỡi hai người quấn quít, hoà quyện vào nhau chầm chậm tràn ra.
 
Giữa lúc tâm trạng đầy rẫy đau thương tưởng chừng như sắp sửa bùng nổ, anh hôn cô cuồng nhiệt như thể ngày hôm đó chính là ngày tận thế.
 
“Đêm nay, đến chỗ anh.”
 
Nghe rõ những lời nói nóng bỏng trong hơi thở của Nguỵ Phong, theo bản năng Lộ An Thuần nói: “Không đi.”
 
“Vậy thì uống nhiều thêm một chút nữa.” Nguỵ Phong cầm chai bia lên, dùng răng cắn mở nắp chai ra rồi đưa vào tay Lộ An Thuần.
 
“Muốn chuốc say em sao?”

 
“Bị em nhận ra mất rồi.”
 
“Cái này rất rõ ràng luôn đó!” Đáy mắt Lộ An Thuần mang theo một chút men say chuếnh choáng: “Nguỵ Phong, anh vẫn là trai tân đúng không?”
 
Nguỵ Phong trả lời cô nghiêm túc như thật: “Rất nhiều người đàn ông cảm thấy chuyện này thật đáng xấu hổ nhưng anh có thể thừa nhận với em, em đừng nói cho người khác biết nhé, đặc biệt là Chúc Cảm Quả.”
 
“Được, em sẽ không nói đâu. Như vậy là hồi học đại học anh cũng không có bạn gái sao?”
 
“Em nghĩ anh là em chắc?”
 
Trong suốt bốn năm, Nguỵ Phong chỉ điên cuồng chạy theo một mục tiêu. Tuy không có thời gian nhưng bởi vì quá đẹp trai cho nên anh có nhiều cơ hội đến mức không đếm xuể: “Anh đã từng uống say mấy lần, cũng đã từng bị con gái cưỡng ép dụ dỗ mấy lần nhưng lại không lên được. Cho nên, bọn họ ai ai cũng cảm thấy anh có bệnh.”
 
Lộ An Thuần không ngờ Nguỵ Phong lại có thể thành thực mà trò chuyện với cô về vấn đề này như vậy: “Anh… Có không?”
 
“Lúc mà anh nhớ em thì một ngày có thể lên đến mấy lần luôn đấy, cứng như cục đá vậy. Em có muốn thử cảm nhận một chút không?”
 
Lộ An Thuần không trả lời anh. Cô lặng im không nói không rằng mà uống từng ngụm bia. Nguỵ Phong nhìn khuôn mặt đã nhuốm men say chuếnh choáng của cô một cách đầy ẩn ý sâu xa: “Vợ ơi, em tự chuốc say chính mình mất rồi như vậy thì không cảm nhận được bất cứ thứ gì đâu.”
 
“Như thế chẳng phải là đúng lúc lắm à?”
 
“Em không muốn biết cảm giác bị anh làm là như thế nào sao?”
 
“Em muốn.” Lộ An Thuần buột miệng nói ra.
 
Nguỵ Phong đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay cô. Cô vừa cười vừa vỗ vỗ lên mặt anh: “Nhưng mà bây giờ, em chỉ muốn xem phim cho tử tế mà thôi.”
 
Nguỵ Phong rốt cục cũng không muốn nói mấy chuyện lăng nhăng với cô nữa mà hai người họ chỉ dựa sát vào nhau, cùng nhau thưởng thức đoạn nhạc cuối cùng của bộ phim.
 
Chỉ khi hai người họ ở trong điều kiện tốt nhất thì Lộ An Thuần mới có thể dịu dàng đằm thắm như một chú cừu non mà ở bên cạnh Nguỵ Phong, thứ mà đã rất nhiều năm trôi qua, anh không hề cảm nhận được.
 
Sau khi gặp lại nhau, từ đầu đến cuối cô không bao giờ có ý định đến gần anh.
 
Đêm nay, có lẽ là vì Lộ Bái không có ở đó, cũng bởi vì bị hơi men quấy nhiễu lại có cả những trò đùa giỡn thoải mái của Nguỵ Phong nên mọi thứ đều khiến tâm trạng mông lung, đè nén của cô vơi đi rất nhiều.
 
Bộ phim kết thúc, Lộ An Thuần đã hoàn toàn say mèm.
 
Trước đây, cô không bao giờ dễ dàng uống rượu bởi tửu lượng của cô thực sự quá kém, chẳng thắng nổi ai. Cô vẫn ghi nhớ trong lòng bài học mà Liễu Lệ Hàn đã dạy cho cô vào cái đêm tốt nghiệp năm đó. Thế nhưng đêm nay có Nguỵ Phong ở đây thì Lộ An Thuần có thể tuỳ ý buông thả bởi anh chính là chỗ dựa mang đến cảm giác an toàn lớn nhất cho cô.
 
Mặc dù Nguỵ Phong cũng đã say nhưng chung quy lại, anh vẫn tỉnh táo hơn so với Lộ An Thuần. Anh đỡ cô đứng dậy. Thấy cô cứ như con bạch tuộc chân mềm nhũn, đến đứng cũng không vững, anh dứt khoát ôm cô lên.
 
Anh vẫn luôn thích kiểu bế công chúa bởi vì cô chính là nàng công chúa của anh. Thế nhưng Lộ An Thuần lại không phối hợp. Tư thế của cô vĩnh viễn khiến anh trông giống như một người cha bế con gái mình vậy. Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cô thì quấn lấy eo anh.
 
Nguỵ Phong một tay đỡ cô, tay kia thì thuận thế nhặt túi xách của cô lên rồi đi về phía chiếc xe Benz.
 
Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ trông thấy mà mở to hai mắt, kinh ngạc không nói nên lời.
 
Đặc biệt là Chu Tiểu Huệ. Đôi mắt hạnh của cô ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lộ An Thuần, ngắm nhìn dáng vẻ biếng lười xinh đẹp sau khi say rượu của cô ở khoảng cách gần: “Thực sự là… Cô gái này rất xứng đôi với Nguỵ Phong. Em chỉ có thể nói là… Cực kì xứng đôi. Cô ấy quả thật quá xinh đẹp rồiiiii đấy.”
 
Chúc Cảm Quả rất ân cần nói: “Trong mắt anh, em vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất.”
 
“Ôm ôm nào.”
 
Nguỵ Phong cẩn thận từng li từng tí đặt Lộ An Thuần vào băng ghế sau của xe sau đó quay đầu lại nói với Chúc Cảm Quả: “Không uống rượu đấy chứ?”
 
“Yên tâm, không uống.”
 
“Đưa Tiểu Huệ về trước sau đó đến nhà tôi.”
 

“Vậy cô thiên kim tiểu tư này thì…”
 
“Đến nhà tôi.”
 
Chúc Cảm Quả nhận ra ý đồ của Nguỵ Phong nên cũng không nói nhiều thêm nữa mà ngồi vào ghế lái.
 
Ở băng ghế sau, Nguỵ Phong chăm sóc cho Lộ An Thuần. Anh để cô nằm trên đùi mình rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng, dịu dàng xoa xoa khuôn mặt cô sau đó lại dặn dò Chúc Cảm Quả: “Lái xe chậm một chút.”
 
Suốt cả buổi Chu Tiểu Huệ cứ nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Khoé miệng cô ấy còn cong lên nụ cười của một bà dì*.
 
*Nụ cười của bà dì là một thuật ngữ được sử dụng trên Internet, được dùng để mô tả nụ cười ân cần, chiều chuộng và yêu thương mà một người phụ nữ thể hiện ra khi cô ấy nhìn thấy ai đó hoặc thứ gì đó mà cô ấy thích.
 
Quả nhiên, trai xinh gái đẹp ở cạnh nhau là vui tai vui mắt nhất. Dáng vẻ thân mật của hai người này khiến Chu Tiểu Huệ có cái cảm giác như thể đang xem phim thần tượng, như thể hận không thể đè bọn họ ra mà hôn nhau, khiến cô ấy mãn nhãn.
 
“Khi nào thì hai người kết hôn thế?”
 
“Sắp rồi.” Nguỵ Phong trả lời.
 
“Vậy thì lúc làm đám cưới nhất định phải mời tôi và Trư Can đấy nhé! Dù thế nào thì tôi cũng nhất định sẽ đến.”
 
“Ừm.”
 
Chúc Cảm Quả ngồi ở ghế trước vừa cười vừa nói: “Cô tiểu thư này tính tình ương ngạnh như vậy, cậu ấy có thể cưới được hay không vẫn còn chưa xác định được đâu.”
 
“Hừ, ngậm cái miệng ăn mắm ăn muối của anh lại đi!” Chu Tiểu Huệ đập vào đầu Chúc Cảm Quả một phát: “Nhất định bọn họ có thể cưới được!”
 
Lộ An Thuần mơ mơ màng màng nghe thấy chuyện mà mấy người bọn họ nói thì lẩm bẩm nói theo bản năng: “Ai thèm… Ai thèm kết hôn với anh ấy chứ.”
 
Nguỵ Phong nhéo nhéo lên gò má mềm mại, non mịn của cô nhằm trừng phạt: “Không kết hôn với anh thì em định kết hôn với ai hả? Với mấy cậu bạn trai trước đây của em sao?”
 
“Ưm…”
 
Lộ An Thuần nhắm chặt mắt lại rồi vùi mặt vào quần áo của anh: “Vậy thì vẫn là anh đi.”
 
Thấy dáng vẻ cãi vã lẫn nhau rồi lại thân mật ôm ấp lấy nhau của hai người bọn họ, thực sự là trong mắt Chu Tiểu Huệ tràn ngập yêu thương. Cô ấy nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Lộ An Thuần mà lộ vẻ hâm mộ.
 
Đột nhiên trông thấy trên trán Lộ An Thuần có một vết sẹo nông mờ, Chu Tiểu Huệ tò mò hỏi: “Nguỵ Phong, cái này là…”
 
Nguỵ Phong dùng ngón tay cái vuốt ve nhè nhẹ lên vết sẹo trên trán Lộ An Thuần rồi vuốt tóc mái của cô ra che vết sẹo lại cho cô: “Không có gì, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
 
Thấy thế, Chu Tiểu Huệ cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
 
Nguỵ Phong đưa Lộ An Thuần về nhà. Nguỵ Nhiên thức đêm làm bài tập bước ra khỏi phòng, trông thấy Lộ An Thuần say đến ngất ngưởng bèn hỏi: “Ơ, chị em làm sao thế ạ?”
 
“Uống quá chén.” Nguỵ Phong đỡ Lộ An Thuần vào phòng mình, đặt cô nằm lên chiếc giường màu xám của anh rồi quay đầu lại sai bảo Nguỵ Nhiên: “Đi lấy cốc nước ấm, tiện thể mang ít đường nho trên giá đến đây.”
 
“Vâng!”
 
Nguỵ Nhiên nhanh chóng lấy cốc uống nước cho anh trai, sau đó đi đến máy lọc nước uống trực tiếp rót nước rồi tiện tay đưa cả đường nho giải rượu: “Sao chị gái em lại uống nhiều như vậy?”
 
“Vì gặp anh nên vui quá ấy mà.” Nguỵ Phong đút cho Lộ An Thuần một ngụm dung dịch đường nho giải rượu rồi lại đỡ cô uống nước sau đó để cô từ từ nằm thẳng xuống.
 
Đương nhiên là Nguỵ Nhiên không tin lời anh nói: “Bây giờ người mà chị gái em không muốn gặp nhất chính là anh đó.”
 
“Chị gái em lúc nào mà chả ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.”
 

Nguỵ Phong nói xong thì đẩy Nguỵ Nhiên ra ngoài: “Được rồi, đi ngủ đi.”
 
Ngay giây phút anh trai đóng cửa phòng lại, cái chân dài ngoằng của Nguỵ Nhiên đã chen vào, chặn ngang khe cửa: “Ơ không được đâu! Chị gái em không thể ngủ trong phòng anh được!”
 
“Bớt quan tâm đến chuyện không đâu đi.”
 
“Đó là chị gái ruột của em mà!” Nguỵ Nhiên không để anh trai mình đóng cửa, cả người cậu chen ngang vào rồi nói: “Anh anh anh… Anh không được phép động vào chị ấy.”
 
Nguỵ Phong nhanh nhẹn làm động tác bắt lấy và bẻ ngoặt rồi gập cánh tay Nguỵ Nhiên ra sau lưng sau đó giơ chân lên đá một phát cho cậu ra ngoài rồi mạnh tay đóng sầm cửa lại.
 
“Á á á!” Tiếng kêu gào om sòm của Nguỵ Nhiên từ phía ngoài cửa truyền đến: “Nguỵ Phong! Anh là đồ cầm thú! Anh không được phép động vào chị gái em!”
 
Nguỵ Phong ngồi xuống bên cạnh Lộ An Thuần, lần lượt cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của cô để lộ ra làn da cổ trắng nõn, mịn màng. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng phác hoạ lên xương quai xanh của cô. Ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng.
 
Lộ An Thuần bị sự kích thích của anh đánh thức. Đối với tất cả mọi thứ trước mắt, cô không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào mà chỉ nhíu mày nói: “Nguỵ Nhiên làm sao vậy? Ồn ào quá đi mất… Anh lại bắt nạt em ấy rồi.”
 
“Ngớ ngẩn lắm luôn ấy.” Nguỵ Phong gỡ từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi mỏng dính của cô để cả người cô lộ hết ra trước mặt anh: “Nhưng nó cực kì bảo vệ em đấy. Bao nhiêu năm nay, coi như ông đây nuôi không công rồi.”
 
Lộ An Thuần ngồi dậy xoa xoa cái đầu quay cuồng, không tỉnh táo. Cô cảm thấy hơi khát nước: “Nguỵ Phong, nước.”
 
Nguỵ Phong đưa cốc nước đặt trên cái tủ cạnh đầu giường cho cô rồi ân cần phục vụ cô uống nước.
 
Có vẻ như Lộ An Thuần cực kỳ khát nên ừng ực ừng ực uống hết sạch nước trong cốc sau đó chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
“Tỉnh rượu rồi chứ?”
 
“Tỉnh táo chút rồi. Kỳ thực, tửu lượng của em cũng không tệ đúng không?”
 
“Ờ.” Nguỵ Phong khẽ ừ một tiếng. Ánh mắt anh vẫn cứ tham lam rơi xuống cơ thể cô. Lộ An Thuần cúi đầu nhìn thì thấy anh đã cởi hết cúc áo của cô ra rồi.
 
“…”
 
Cô cũng không nói thêm điều gì nữa. Ở trước mặt cô, Nguỵ Phong luôn luôn tự phụ. Lộ An Thuần không ngăn cản được mà cũng không muốn kháng cự. Nguỵ Phong muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi.
 
Sau khi uống nước, Lộ An Thuần ôm lấy tấm chăn đơn của anh rồi nằm xuống: “Em buồn ngủ quá, không để ý đến anh nữa đâu, em phải ngủ đây nha.”
 
“Ừm, em ngủ đi.”
 
Nguỵ Phong vào nhà vệ sinh, lúc quay ra, anh mang theo khăn lông nóng rồi lau sạch từng chút một trên da thịt cho cô. Lộ An Thuần khẽ cau mày: “Em nói em muốn ngủ cơ mà.”
 
“Thì em ngủ đi.”
 
“Anh như thế này thì em ngủ làm sao được chứ.”
 
“Cô cả à, em không tắm rửa gì đã chui vào trong ổ chăn của anh mà còn cứng miệng nói lý quá nhỉ?”
 
“…”
 
“Thực sự là em không muốn động đậy gì nữa rồi. Buồn ngủ lắm! Nếu như anh không thích thì em sẽ ra ghế sofa.”
 
Nói xong, Lộ An Thuần khó khăn nâng người ngồi dậy nhưng Nguỵ Phong lại giữ cô lại rồi dùng khăn lông vừa ấm nóng vừa ẩm ướt tỉ mỉ, kỹ lưỡng lau sạch da thịt cho cô: “Em không cần phải làm gì hết, ông đây hầu hạ em còn không được nữa à?”
 
Lộ An Thuần nhắm mắt chịu đựng: “Đã xong chưa thế?”
 
“Bên dưới cũng cần phải lau.” Nguỵ Phong vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lông mới và sạch sẽ rồi vắt nước ấm.
 
“…”
 
Nếu không phải vì khắp cả người từ trên xuống dưới đều không có một chút sức lực nào thì Lộ An Thuần sẽ không để Nguỵ Phong muốn làm gì thì làm như thế này.
 
“Nguỵ Phong, anh đừng có mà quá đáng.”
 
“Quá đáng đâu mà quá đáng.”
 
“Anh có cần nhìn xem anh đang làm cái gì không thế?”
 
“Anh đang làm chuyện mà một người chồng nên làm thôi.” Nguỵ Phong nghĩ ngợi một chút rồi sửa lời: “Chuyện mà chồng chưa cưới nên làm.”
 

Lộ An Thuần không còn lời nào để nói nên chỉ có thể cau mày nhẫn nhịn để anh giúp cô tỉ mỉ kỹ lưỡng lau sạch từng tấc da thịt trên cơ thể cô rồi cuối cùng mới có thể yên ổn mà ngủ một giấc.
 
Cô quấn chăn quanh người, xoay lưng lại rồi tìm tư thế thoải mái mà nằm xuống.
 
Chẳng bao lâu sau, Nguỵ Phong cũng chui vào trong ổ chăn rồi bắt đầu một số hành động mà anh đã tính toán từ trước.
 
“…”
 
“Anh lại đang… Làm cái gì nữa vậy?”
 
“Em cứ việc ngủ đi.” Anh thờ ơ nói: “Không cần quan tâm đến anh đâu.”
 
“Không phải. Anh như thế này thì làm sao mà em ngủ được?”
 
Một cơn tê dại xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân Lộ An Thuần đều trở nên căng cứng. Cô theo bản năng ưỡn bụng lên.
 
“Nguỵ, Nguỵ Phong, đừng, đừng làm như vậy…”
 
“Vợ ơi, những thứ anh có thể làm rất nhiều, em mà lấy anh thì mỗi ngày đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
 

 
Từ trước đến nay, Lộ An Thuần chưa từng cảm nhận được mùi vị của chuyện đó là như thế nào. Trước đây, khi học đại học, nghe các chị em cùng phòng nói đến trong lúc tâm sự đêm khuya, cô nghe mà xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt mũi.
 
Cô chưa từng thử việc tự mình “an ủi” chính mình.
 
Cô chưa từng có tâm trạng để làm chuyện này. Bởi vì cứ nhắm mắt lại là đầu cô lại luôn nghĩ đến người đó. Anh mới là cội nguồn của mọi niềm hạnh phúc và sự vui vẻ của cô.
 
Thế nhưng đã mất đi thì chính là đã mất. Không có được hạnh phúc thì dù có nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì.
 
Đến tận bây giờ, những cô gái ở tuổi này của cô hầu hết đều đã thử qua nhưng cô lại vẫn ngây ngô không biết như cô con gái mới lớn. Thậm chí, đến mấy thứ đồ chơi nho nhỏ cho chính mình cũng không có.
 
Đêm nay, Lộ An Thuần đã được ăn tuỷ biết vị.
 
Lúc thể xác và linh hồn hoàn toàn đạt đến sự sung sướng tột cùng, Nguỵ Phong đã dạy cho cô biết “hoạt động” đó là chuyện sung sướng biết bao.
 
Được yêu sâu sắc cũng là chuyện hạnh phúc biết bao.
 
Lộ An Thuần thức dậy với một vệt ửng hồng trên má. Tâm trí cô tràn ngập hình ảnh về những chuyện đã xảy ra đêm qua.
 
Cô cẩn thận nâng người ngồi dậy, muốn lén lút rời đi nhưng cánh tay của người đàn ông từ phía sau lại vươn ra rồi không nói không rằng, kéo cô lại vào trong ổ chăn.
 
“Vợ ơi…”
 
Giọng nói của anh mang theo vẻ hơi mệt mỏi biếng lười: “Em tỉnh rồi à?”
 
“Ừm.”
 
“Em vẫn chưa trả lời anh là em có muốn lấy anh hay không đâu đấy.”
 
“Anh định mỗi ngày hỏi một lần đấy à?” Trong ổ chăn, Lộ An Thuần áp mặt vào ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.
 
Bọn họ thân mật như thể không có gì ngăn cách, không có bất kỳ vỏ bọc nào.
 
“Mỗi ngày hỏi một lần nhé?” Nguỵ Phong mỉm cười: “Anh còn đang định mỗi tiếng trôi qua thì lại hỏi một lần đây này. Hỏi đến khi nào em đồng ý thì thôi.”
 
“Anh đúng là không biết xấu hổ mà.”
 
Anh dùng ánh mắt đắm đuối nhìn cô rồi từ từ cúi người xuống. Lộ An Thuần bị anh chọc cho cười khúc khích.
 
Cười xong, cô nhắm mắt lại rồi nắm chặt lấy tay anh.
 
Hoàn toàn buông bỏ vũ khí…
 
“Nguỵ Phong, vậy thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận