Tình Yêu Của Chúng Ta

Sau khi được Lộ Bái cho phép, Lộ An Thuần lái xe đưa Ninh Nặc tới biệt thự Lưu Thủy để tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần.
 
Từ sau lễ khánh thành tới giờ Ninh Nặc vẫn luôn muốn tới biệt thự Lưu Thủy để ngâm suối nước nóng nhưng khu biệt thự nghỉ dưỡng này đang nổi rần rần trên mạng, lúc nào phòng cũng bị đặt kín. Hơn nữa để đảm bảo chất lượng thì không phải phòng nào cũng mở chế độ đặt trước nên muốn lấy một vé vào đây cũng khó.
 
Ninh Nặc chỉ có thể nhờ Lộ An Thuần giúp đỡ, nhờ cô chủ của tập đoàn Lộ thị này đưa cô ấy tới đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cậu không biết đâu, để thỏa mãn tâm nguyện của cậu tớ đã phải giả bộ làm con gái ngoan trước mặt ông già kia suốt hai tuần thì ông ta mới miễn cưỡng đồng ý cho tớ tới đây đấy."
 
"Vất vả cho cậu rồi, chờ tới khách sạn thì tớ sẽ bồi thường đàng hoàng cho cậu."
 
Ninh Nặc vui vẻ ôm cánh tay Lộ An Thuần ra sức làm nũng, cô vội vàng rút tay ra: "Tớ đang lái xe đấy!"
 
"Sao cậu không kêu tài xế đưa chúng ta tới đây mà lại tự lái xe đi?"
 
"Tớ không thích dùng tài xế của Lộ Bái."
 
Ninh Nặc biết quan hệ giữ Lộ An Thuần và ba cô rất tệ, thậm chí cô còn không kêu ông ta là ba mà cứ kêu là "ông già kia".
 
Nhưng mà cô ấy cũng có thể hiểu được, hình như ba của Lộ An Thuần đối xử với cô rất quá đáng, đôi lúc ở chốn tấp nập người cũng chẳng chừa mặt mũi cho cô mà cứ tiện tay là lại cho một cái bạt tai ngay tại chỗ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ở trong nhà thế nào thì... Ninh Nặc lại càng không biết. Điều duy nhất cô ấy biết là mấy năm nay Lộ An Thuần sống chẳng vui vẻ gì.
 
"Đừng có nghĩ tới mấy chuyện này nữa, đã đi chơi thì phải vui vẻ vào, hai ngày tới chúng ta phải hưởng thụ cho đã!" Ninh Nặc vô cùng phấn chấn: "Tớ còn mang cả bikini siêu nóng bỏng để ngâm suối nước nóng đấy."
 
Lộ An Thuần cười nói: "Bây giờ cũng tháng sáu rồi mà còn ngâm suối nước nóng, không sợ nóng à?"
 
"Cái này mà cậu cũng không biết luôn à, biệt thự Lưu Thủy ở một địa điểm vô cùng đặc biệt, bốn bề non nước vây quanh, cực kỳ mát mẻ luôn!" Ninh Nặc thuộc làu như lòng bàn tay, giải thích cho Lộ An Thuần nghe: "Giữa hè mà vào trong núi chơi thì sẽ thấy mát lạnh, còn phải mặc áo khoác nữa, cho nên nhiệt độ thế này đi ngâm suối nước nóng là cực kì thích hợp."
 
"Cậu cũng hiểu rõ thật đấy."
 
"Đương nhiên rồi, tớ là blogger du lịch chuyên nghiệp đấy!"
 
Nhắc tới chuyện địa điểm và thiết kế của biệt thự Lưu Thủy, Ninh Nặc lại nói tới Ngụy Phong, tò mò hỏi tới cùng: "Ấy ấy, mau nói cho tớ nghe chuyện đêm đó xem nào."
 
"Đêm nào chứ?"
 
"Thì đêm đó ấy? Cậu nói lần đầu tiên đã có cảm giác GC*, cái này hơi bị được đấy!" Ninh Nặc rất cảm khái: "Lần đầu tiên làm đã khiến cậu có cảm giác đó rồi."
 
*GC: viết tắt của từ "lên đỉnh".
 
“Đâu phải đâu, bọn tớ đâu có làm."
 
"Ồ? Vậy thì thế nào?"
 
Lộ An Thuần chỉ cười chứ không đáp.
 
Đương nhiên Ninh Nặc sẽ không chịu bỏ qua, níu tay cô ra sức hỏi cho bằng được: "Mau nói đi, nói đi mà nói đi mà, tớ muốn nghe!! Tớ cứ muốn nghe đấy!!!"
 
"Này này! Tớ đang lái xe đấy!"
 
"Muốn nghe muốn nghe!"
 
Lộ An Thuần bất đắc dĩ nói: "Thì cứ thế thôi."
 
"Thế nào chứ."
 
Cô ấy liếc nhìn đôi môi anh đào đỏ mọng của cô gái bên cạnh: "Thì thế đó."
 
Ninh Nặc lập tức hiểu ngay, vui thôi chưa đủ mà cô ấy lại còn cười to thành tiếng: "Lần đầu tiên mà cậu ấy chỉ làm tới đó thôi à, cậu ấy cũng hơi bị cẩn thận quá rồi đấy."
 
"Anh ấy muốn thể hiện trước mặt tớ." Lộ An Thuần nhìn con đường núi trước mặt, trong mắt hiện lên chút vui vẻ hiếm thấy: "Giống như con công đực xòe đuôi ấy, không xòe thì không được mà xòe thì lại không thể chỉ một lần mà khoe hết luôn được, phải từ từ thôi."
 
"Ôi má ơi, cậu ấy sành chơi quá đi."
 
Ninh Nặc nghe thấy cô kể như thế thì dù bản thân là người sành sỏi cũng không tránh khỏi đỏ mặt tía tai: "Còn gì nữa không?"
 
"Nhiều lắm, tay rồi gì gì đó nhưng mà tớ nhớ không nổi, tớ buồn ngủ quá."
 
"Chậc chậc chậc chậc." Ninh Nặc tặc lưỡi cảm khái: "Thật sự không ngờ được đấy, Ngụy Phong vào công ty của ba cậu rồi lại còn trở thành kỹ sư trưởng. Trước kia tất cả bọn tớ đều cho rằng chắc chắn hai người các cậu sẽ không thể bên nhau tới cuối cùng, bởi lẽ hai người khác biệt nhau nhiều như thế, chỉ riêng ải ba cậu thôi cũng khó qua rồi. Không ngờ rằng cậu ấy lại làm được, hơn nữa còn được ba cậu coi trọng như thế... Giỏi thật đấy."
 
Lộ An Thuần hạ thấp giọng xuống rồi trả lời: "Chuyện gì anh ấy đã muốn làm thì chắc chắn sẽ làm được."
 
"Ban đầu tớ còn tưởng là ba cậu sẽ bắt cậu phải kết hôn vì mục đích thương mại cơ."
 
Lộ An Thuần bình tĩnh quan sát con đường núi phía trước: "Chắc chắn là không."
 
Nếu để cô thông qua một cuộc hôn nhân thương mại mà thoát khỏi lòng bàn tay ông ta thì đây là chuyện tốt đối với Lộ An Thuần. Tuy nhiên tiếc rằng Lộ Bái sẽ không để cô có thể dễ dàng rời khỏi ông ta nên người chồng mà ông ta chọn cho cô chắc chắn phải là người mà ông ta có thể nắm chắc trong tay.
 
Với tình hình hiện tại thì Ngụy Phong chính là người phù hợp nhất.
 
Thực ra nói đi cũng phải nói lại, Liễu Lệ Hàn đã đi theo Lộ Bái lâu như thế rồi, bình thường cũng nghe lời ông ta răm rắp thế nhưng trong lòng Lộ Bái lại vẫn luôn coi thường Liễu Lệ Hàn, từ trước tới giờ cũng chưa từng giao cho cậu ta bất cứ một dự án lớn nào.
 
Ngụy Phong có thể nhận được sự tín nhiệm của ông ta trong thời gian ngắn như vậy thì rõ ràng là anh đã bỏ ra không ít công sức.
 
Sự tham vọng và can đảm, sự ngông cuồng và ngạo mạn của anh hoàn toàn trái ngược với thái độ ngoan ngoãn nghe lời ở trước mặt Lộ Bái, điều này hoàn toàn thỏa mãn tâm lý biến thái của Lộ Bái.
 
Thứ ông ta cần không chỉ là nghe lời mà quan trọng hơn nữa là... Đủ ưu tú.
 
...
 
Nửa tiếng sau, hai người lái xe tới biệt thự Lưu Thủy.
 
Ở chốn núi rừng sâu hun hút, hơi nóng và sương mù lượn lờ khiến khung cảnh giống hệt như chốn thần tiên cách biệt với thế giới hiện thực.
 
Ngoại trừ tòa nhà chính ra thì vẫn còn mấy tòa biệt thự riêng biệt nằm rải rác xung quanh. Người phục vụ dẫn Lộ An Thuần và Ninh Nặc đi tới phòng của từng người. Khu vực công cộng tao nhã lướt qua theo bước chân của người phục vụ, ở đây có phòng trà nấu bằng lò, phòng cà phê, quán ăn nhẹ sang trọng...
 
Ninh Nặc cầm máy ảnh chụp liên tùng tục, góc nào lên ảnh cũng thấy đẹp.
 
"An An, tớ thích chỗ này quá, hu hu hu, tớ muốn sống ở đây! Cậu nói với ba cậu cho tớ sống ở đây đi."
 
"Được thôi, chúng ta đổi vị trí với nhau đi, cậu làm Lộ An Thuần còn tớ làm Ninh Nặc, thế là ngày nào cậu cũng có thể ở đây hết."
 
"Ối ối thế thì khỏi đi, tớ sợ ba cậu lắm, nếu ba cậu mà tát tớ một cái trước mặt bao nhiêu người thì chắc chắn là tớ sẽ khóc hét rồi làm ầm lên..."
 
Nói chưa dứt lời thì Ninh Nặc cũng nhận ra là mình lỡ miệng, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "An An, chúng ta đi xem phòng nào."
 
"Ừ."
 
Lối kiến trúc ở trong phòng còn khác biệt hơn, phía bên ngoài cánh cửa sổ sát đất là một khoảng sân rộng trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ điển với những cây cầu nhỏ và dòng nước lượn quanh đầy ý thơ.
 
Người phục vụ giới thiệu cho hai người nghe các dịch vụ của khu biệt thự nghỉ dưỡng...
 
Ngoài ngâm suối nước nóng ra thì còn có thể ăn bữa tối từ hải sản, mỗi món ăn trong nhà ăn đều được chế biến từ những loại nguyên liệu vô cùng tươi mới, do đầu bếp chính của khách sạn dày công nghiên cứu sáng tạo và đương nhiên là giá cũng không hề rẻ, mỗi người phải bỏ ra từ bảy chữ số trở lên, nhưng Lộ An Thuần dẫn bạn tới thì không mất tiền.
 
Ngoài ra còn có phòng spa, xông hơi bằng thảo dược có tác dụng đả thông kinh mạch, phục hồi cả cơ thể lẫn tinh thần.
 
Và còn rất nhiều loại hình dịch vụ đi kèm khác, ví dụ như đấu kiếm, học yoga và còn cả những thú chơi đang rất nổi trên mạng như nấu trà bằng lò, uống rượu bên suối*, hái quả dại, vân vân mây mây…
 
* Uống rượu bên suối: bắt nguồn từ thú vui của người xưa, người ta tổ chức tiệc bên một dòng nước uốn lượn quanh co, thả một chén rượu ở trên dòng nước, chén trôi xuống, tấp vào chỗ nào thì người ta lại vớt lên, uống rượu trong chén
 
Ninh Nặc thật sự rất say mê nơi này, nóng lòng kéo Lộ An Thuần đi xuống tầng ngâm suối nước nóng.
 
Suối nước nóng uống lượn theo sườn núi sâu thẳm và bao gồm chừng một trăm hồ nước nóng lớn nhỏ phủ kín hơi nước.
 
Ban đêm ở khu suối nước nóng có không ít khách, gần như không tìm thấy hồ nào trống không để có thể yên lặng ngâm suối nước nóng, nếu không phải là nghe mấy ông chủ lớn bàn chuyện làm ăn thì cũng là nghe mấy cô gái trẻ buôn chuyện về mấy ngôi sao giải trí hoặc là hóng drama về mấy nhà giàu có, hoặc nếu không thì là... Nhìn mấy cặp yêu nhau thân mật ở suối nước nóng.
 
Lộ An Thuần quyết định đi xuống hồ nước nóng lớn nhất, nhờ Ninh Nặc dạy cô bơi lội.
 
Ninh Nặc cũng là một người thầy tốt, đưa Lộ An Thuần tới khu nước sâu: "Cậu cứ loanh quanh ở khu nước cạn thì sẽ không bao giờ biết bơi được, chỉ có ở khu nước sâu thì mới có thể học bơi đến nơi đến chốn."
 
Thật ra khu nước sâu cũng không quá sâu, Lộ An Thuần chỉ cần nhón chân lên là có thể đứng để thở được rồi, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy hơi sợ, ôm chặt lấy Ninh Nặc: "Cậu chắc chắn chứ? Sao huấn luyện viên dạy bơi của tớ dạy không giống cậu?"
 
"Cho nên huấn luyện viên dạy bơi của cậu có dạy cho cậu biết bơi được đâu."
 
Nghe cũng thấy có lý.
 
Lộ An Thuần giữ chặt tay Ninh Nặc, để cơ thể mình lơ lửng trên mặt nước.
 
"Nào, thả lỏng, thả lỏng..." Cô ấy hướng dẫn Lộ An Thuần: "Hai chân đạp trong nước như ếch xem."
 
Lộ An Thuần ra sức đạp nhưng rồi vẫn bị sặc mấy ngụm nước: "Ôi không được không được, tớ cần phao bơi!"
 
"Đồng chí Lộ An Thuần à cậu tiến bộ tí đi! Học bơi mà cứ ôm phao thì cả đời cũng không biết bơi!"
 
Cô đau khổ bịt mũi lại: "Phao bơi chính là tính mạng của tớ!"
 
"Được rồi được rồi, tớ đi tìm cho cậu cái phao."
 
Huấn luyện viên Ninh Nặc nói xong thì lao vào trong nước thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã bơi xa.
 
"Này, cậu đừng có bỏ rơi tớ ở đây đấy!" Lộ An Thuần nhón mũi chân lên miễn cưỡng giữ cho cơ thể thăng bằng, chẳng dám nhúc nhích, chỉ có thể đứng im chờ Ninh Nặc đưa phao bơi tới cứu cô.
 
Không ngờ rằng một đứa bé đang lặn lại nhảy tót lên rồi đụng vào người Lộ An Thuần khiến cô bị mất cân bằng và ngã ầm vào trong nước, do không biết làm sao để giữ thăng bằng trở lại nên chỉ biết hoảng hốt giãy giụa ở trong nước nhưng càng quẫy đạp thì lại càng mất thăng bằng cho nên cô đã nuốt phải không ít nước.
 
Cô đã từng nghĩ tới cái chết mấy lần nhưng chưa bao giờ muốn chết một cách chật vật như vậy ở nơi này cả!
 
Ngày mai người ta sẽ đưa tin thế nào, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lộ thị chết đuối giữa hồ bơi chỉ sâu hơn một mét à?
 
Ôi má ơi, thật là mất mặt.
 
Đúng lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy eo cô, nhấc cô nổi lên khỏi mặt nước, sau khi hít vào luồng không khí đầu tiên Lộ An Thuần mới thốt ra một tiếng khàn khàn.
 
Cô theo bản năng ôm chặt lấy "tấm gỗ nổi" cứu mạng trước mặt, tới khi mở đôi mắt cay xè ra thì mới nhìn rõ khuôn mặt chàng trai gần ngay trước mặt.
 
Ngụy Phong mặc luôn cả bộ âu phục đặt may cao cấp nhảy xuống hồ, bây giờ quần áo của anh thấm nước dính chặt vào người, mái tóc chải chuốt cẩn thận cũng vì gặp nước mà xõa ra dính vào trán.
 
Dù là thế cũng vẫn không hề làm suy giảm vẻ tuấn tú, đẹp trai của anh.
 
Lộ An Thuần hít vào thở ra cả hơi dài: "Sao... Sao anh lại ở đây?"
 
"Đi tới biệt thự Lưu Thủy với khách hàng của ba em, tiện thể bàn bạc chuyện hợp đồng."
 
Lộ An Thuần ngước mắt lên nhìn thấy có mấy người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề ở phía xa xa: "Anh... Anh là kỹ sư, làm về kỹ thuật, bàn bạc hợp đồng gì chứ."
 
Ngụy Phong cong cong khóe môi: "Bây giờ anh là con rể tương lai của ông ta rồi, ông ta giao cho anh rất nhiều dự án."
 
"Anh kiêu ngạo lắm nhỉ?"
 
Ngụy Phong hơi buông lỏng tay ra, Lộ An Thuần suýt lại ngã vào trong nước lần nữa, cô vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cũng quấn chặt quanh eo anh: "Ngụy Phong, anh đừng có đùa kiểu này!"
 
"Em cũng tài thật." Ngụy Phong ôm cô đi về phía bờ: "Cạn thế này mà cũng chết đuối được."
 
"Từng này đối với em là sâu lắm rồi đấy biết chưa!"
 
"Nấm lùn."
 
"Không được chê em lùn!"
 
Ngụy Phong ôm cô lên bờ, ngay lập tức có nhân viên phục vụ đưa khăn lông tới cho anh lau mặt, Ngụy Phong cầm khăn lông bọc kín đầu Lộ An Thuần lại xoa xoa sau đó đổi một cái khăn khác bọc người cô lại, dặn dò: "Không biết bơi thì đừng tới mấy cái hồ bơi thế này, tới hồ nhỏ mà ngâm."
 
"Em cứ thích ở đây đấy." Lộ An Thuần  trả lời một cách cực kì ương bướng: "Ở khu nước sâu mới học bơi được."
 
"Lên bờ rồi nên em lại to mồm đúng không?" Ngụy Phong búng vào trán cô một cái coi như hình phạt: "Còn sặc nước lần nữa thì anh không cứu đâu."
 
"Anh nỡ lòng à?" Lộ An Thuần ôm cổ anh, cười làm nũng: "Em không còn nữa thì tối nay anh định ngủ ở đâu đây?"
 
Ngụy Phong ngắm nghía cô gái đang cười gian manh ở trong lòng mình: "Bà xã à, em nghiện rồi."
 
"Cũng tạm... Thôi."
 
"Được rồi, tối anh tới tìm em, giờ buông ra trước đã."
 
Ngụy Phong quay đầu nhìn mấy người đối tác đang trợn mắt há hốc mồm kia, biết là hình tượng chuyên gia đàm phán lạnh lùng mà mình vất vả xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ mất rồi.
 
Nhưng mà thôi kệ.
 
Ngụy Phong đứng dậy, nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Cậu đi theo cô Lộ, đừng để cô ấy đi tới chỗ khu nước sâu."
 
"Vâng ạ."
 
"Đừng có đi theo tôi, tôi muốn tự chơi."
 
Nhân viên phục vụ lúng túng nhìn Ngụy Phong, anh cũng không thể để khách hàng chờ quá lâu nên chỉ nhỏ giọng nói: "Đi theo xa xa là được."
 
"Em nghe được hết đó, đừng có đi theo!"
 
Anh cầm khăn lông lau tóc đi về phía phòng thay đồ, thay một bộ âu phục đặt may cao cấp sạch sẽ khác và sấy khô tóc, sau đó dẫn khách hàng tới phòng trà, chọn một chỗ sát bên cửa sổ, vừa bàn chuyện làm ăn vừa dùng khóe mắt liếc nhìn cô.
 
Lộ An Thuần ngồi hóng gió một mình ở cạnh bể bơi, cúi đầu gửi tin nhắn cho Ninh Nặc "đã bốc hơi khỏi nhân gian".
 
Đột nhiên tin nhắn của Ngụy Phong nhảy ra.
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Đừng có hóng gió, bị cảm đấy."
 
Lộ An Thuần ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa sổ thủy tinh sát đất của phòng trà, Ngụy Phong đang ngồi trên chiếc ghế gỗ êm ái, dù đang ung dung trò chuyện vui vẻ với khách hàng nhưng ánh mắt lại vẫn luôn hướng về phía cô mang theo ý cảnh cáo.
 
Lộ An Thuần cúi đầu trả lời: "Anh quản nhiều quá!"
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Nghe lời."
 
Thuần: "Không đấy."
 
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: "Bà xã."
 
Thuần: "Được rồi. -3-"
 
Trong lúc cô đang nói chuyện thì Ninh Nặc đi tới ngồi cạnh Lộ An Thuần: "Ây ây ây, cậu có biết tớ vừa nhìn thấy ai không?"
 
"Nhìn thấy ai cũng được, phao bơi của tớ đâu?"
 
"Ối! Tớ quên mất." Ninh Nặc vội vàng nắm một cái phao bơi từ trong nước đưa lên cho cô.
 
"Cảm ơn, giờ không cần nữa!" Lộ An Thuần tức giận gạt phao bơi ra: "Vừa rồi bạn thân nhất của cậu suýt đã chết đuối trong cái hồ một mét sáu!"
 
"Tớ xin lỗi, nhưng cậu thật sự không muốn biết vừa nãy tớ nhìn thấy ai sao?"
 
Lộ An Thuần nhìn vẻ mặt háo hức buôn dưa lê của cô ấy rồi chậm rãi nói: "Vậy cậu nói xem cậu vừa gặp ai?"
 
"Thì là cái người tớ thích hồi cấp ba ấy... Từ Tư Triết ấy!"
 
"Từ Tư Triết..." Trong đầu Lộ An Thuần hiện lên một khuôn mặt sáng sủa tuấn tú.
 
Cô còn nhớ Từ Tư Triết là lớp trưởng, Ninh Nặc vẫn luôn yêu thầm anh ấy và cũng âm thầm đau lòng khi anh ấy mập mờ với cô gái khác.
 
Thật ra Lộ An Thuần vẫn cảm thấy anh ấy rất giả dối nhưng bởi vì Ninh Nặc thích anh ấy nên cô cảm thấy mình không nên đánh giá anh ấy như thế.
 
"Cậu ấy cũng tới đây chơi à?"
 
"Còn phải nói à, bên cạnh cậu ấy có mấy cậu ấm đi cùng nữa, trong hồ còn nhiều cô gái xinh đẹp nữa, nhìn qua giống như gái ngoài vòng*." Ninh Nặc bày ra vẻ mặt coi thường: "Nghe nói là cậu ấy đi du học về thì sẽ vào công ty của ba cậu ấy làm, chuẩn bị kế thừa gia sản."
 
*Gái ngoài vòng: từ lóng tiếng Trung chỉ những cô gái trẻ lấy danh nghĩa người mẫu để làm các loại hình dịch vụ da thịt.
 
Lộ An Thuần cười hỏi: "Sao nào, nhìn thấy đối tượng yêu thầm hồi cấp ba vẫn còn cảm giác đó hả?"
 
"Hết cảm giác đó lâu rồi!" Ninh Nặc vẫn coi chuyện yêu thầm hồi cấp ba của mình như một vết tích đen tối trong quá khứ, mỗi lần nhắc tới đều cảm thấy bực tức: "Lúc ấy tớ đúng là bị mù mà! Nói thật lòng tớ thấy Chúc Cảm Quả còn hơn cậu ta! Trước kia Chúc Cảm Quả còn từng bày tỏ là có thiện cảm với tớ cơ."
 
"Thật hay giả đấy?"
 
"Thật chứ, cậu ấy từng tặng bánh ngọt cho tớ, nói là vẫn luôn lén thích tớ nhưng cũng biết là không xứng với tớ. Nhưng mà khi đó trong lòng tớ chỉ có tên họ Từ kia, mà lúc đó cậu ấy là một anh chàng mập mạp, trông... Không được đẹp trai lắm cho nên đã từ chối cậu ấy, cậu ấy cũng không quấy rầy gì thêm. Chuyện này cả hai bọn tớ đều không nói với ai, cậu ấy cũng không kể cho Ngụy Phong."
 
Lộ An Thuần há hốc mồm ngạc nhiên, thật sự không ngờ được rằng Ninh Nặc và Chúc Cảm Quả lại còn từng có một chút bí mật như thế...
 
"Gần đây cậu có gặp cậu ấy không?" Ninh Nặc hỏi Lộ An Thuần.
 
"Ờ, có gặp."
 
"Cậu ấy thế nào? Tớ nghe nói cậu ấy gầy đi rồi, rèn luyện ở trường thể thao mấy năm, dáng người đã giống như huấn luyện viên thể hình rồi."
 
"Ừ phải, mỗi một anh chàng mập mạp đều là một cổ phiếu tiềm năng, câu này không sai chút nào." Lộ An Thuần hồi tưởng lại cảnh tượng gặp gỡ Chúc Cảm Quả tối hôm đó: "Bây giờ trông cậu ấy "men" lắm, cũng khá là đẹp trai."
 
"Thật sao? Cậu có phương thức liên hệ không?"
 
"Đừng đừng, cậu ấy có bạn gái rồi, hơn nữa hình như hai người họ còn rất yêu nhau, đã tới bước bàn chuyện cưới hỏi rồi."
 
"Thế à?" Trông Ninh Nặc hơi thất vọng, cô ấy nhún nhún vai: "Thế thì thôi."
 
"Không phải, sao đột nhiên cậu lại muốn liên hệ với Chúc Cảm quả thế, trước kia có nghe thấy cậu nhắc đến bao giờ đâu."
 
Ninh Nặc ngồi ở cạnh hồ, mũi chân nhẹ nhàng khua khua trong nước: "Chẳng phải là do... Vừa rồi nhìn thấy Từ Tư Triết sao, cho nên nhớ tới cậu ấy, khi đó tớ còn trẻ quá, không biết đàn ông thế nào mới là đàn ông tốt, chỉ cảm thấy mấy anh chàng biết điệu, dí dỏm, biết chọc cười con gái rất là hấp dẫn, bây giờ nghĩ lại mới thấy... Không phải thế."
 
Lộ An Thuần khẽ vỗ vai cô ấy, ngồi cùng cô ấy ngắm nhìn vầng trăng tròn vắt vẻo nơi chân trời: "Chuyện cũ qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, chắc chắn cậu sẽ gặp được định mệnh của cậu thôi."
 
"Ừ." Ninh Nặc quấn chặt khăn tắm, trong lòng hơi phiền muộn: "Tớ thấy hơi lạnh rồi, chuẩn bị về thôi."
 
"Cậu đi thay quần áo trước đi, tớ ngồi thêm lát nữa, tối tớ sẽ tới ngủ với cậu."
 
"Được."
 
Sau khi Ninh Nặc đi rồi, Lộ An Thuần ngồi cạnh bờ hồ thêm một lúc nữa, móc điện thoại ra lướt khoảnh khắc trong vòng bạn bè một hồi, không ngờ rằng hiện ra đầu tiên lại là một trạng thái Chúc Cảm Quả mới đăng ba phút trước.
 
Là ảnh tự sướng của anh ấy và Chu Tiểu Huệ ở cạnh hồ nước nóng, Chu Tiểu Huệ đứng nép bên người anh ấy mỉm cười ngọt ngào.
 
Lộ An Thuần phóng to ảnh lên, nhìn thấy một tấm biển cảnh báo bằng gỗ ở cạnh hồ nước nóng, nhìn phong cách... Hình như hơi quen quen.
 
Cô bình luận bên dưới: "Cậu cũng đang ở biệt thự Lưu Thủy sao?"
 
Chúc Cảm Quả gửi tin nhắn riêng cho Lộ An Thuần...
 
Chú Dế Dũng Cảm: "Lão Phong dẫn bọn tôi vào, sao thế? Thiên kim tiểu thư cũng ở đây à?"
 
Thuần: "Ừ, tôi với Ninh Nặc cũng đang chơi ở đây."
 
Chú Dế Dũng Cảm: "Cô ấy cũng ở đây sao? (Kèm icon hoảng hồn)"
 
Thuần: "Icon của cậu có vẻ như mang ý tứ gì sâu xa lắm nhỉ."
 
Chú Dế Dũng Cảm: "Ài, đâu có! (Kèm icon thấp thỏm)"
 
Thuần: "Chơi với bạn gái vui nhé, cần cái gì thì tìm tôi."
 
Chú Dế Dũng Cảm: "Gì nhỉ... Đúng là có chút chuyện, bạn gái tôi muốn ngâm nước nóng và đi ăn nhưng nhân viên phục vụ bảo là hết chỗ rồi. Nhưng tôi thấy rõ ràng là bên trong vẫn đang còn chỗ, không hiểu tại sao lại không cho vào, thiên kim tiểu thư có thể giúp chuyện này được không?"
 
Thuần: "Tôi chỉ khách sáo nói thế thôi mà cậu lại coi là thật."
 
Chú Dế Dũng Cảm: "Hi hi, đây là lần đầu bạn gái tôi tới đây, tôi muốn cho cô ấy được trải nghiệm một chút thôi mà."
 
Thuần: "Được, tôi thử xem, cậu gửi định vị cho tôi."
 
Lộ An Thuần quấn khăn tắm đứng dậy bước đi, lúc đi ngang qua cửa sổ thủy tinh sát đất của phòng trà thì để ý thấy ánh mắt Ngụy Phong cũng dõi theo cô.
 
Cô dứt khoát dừng chân lại, hà hơi lên thủy tinh rồi dùng hơi nước vẽ một con chó nhỏ đang lè lưỡi.
 
Ngụy Phong không khỏi bật cười.
 
Hai người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề ở đối diện cùng nhìn anh, anh lập tức khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, đẩy bản hợp đồng tới trước mặt họ.
 
Dường như Lộ An Thuần cố ý muốn chọc cho anh cười nên bắt đầu đứng ở trước cửa sổ biểu diễn, hết trợn mắt nhe răng làm mặt quỷ rồi còn nhảy điệu Hula.
 
Ngụy Phong cố gắng nín cười nhưng trong mắt không hề che giấu đi sự yêu thương ở trong đó.
 
Cuối cùng, anh chỉ có thể giả bộ đứng dậy muốn đi ra ngoài tính sổ với cô thì mới khiến cô gái nhỏ bé kia hoảng hốt, co giò chạy trốn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui