Ở trước nhà hàng tên Monet này, Lộ An Thuần nhìn thấy cặp đôi nhỏ Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ đang dính lấy nhau.
Hai người ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh vườn hoa, gương mặt cả hai đều ửng hồng sau khi tắm suối nước nóng, họ nắm tay nhau một cách thân thiết, ghé sát tai nhau nói những lời ngọt ngào. Thỉnh thoảng Chu Tiểu Huệ cúi đầu cười khanh khách, hạnh phúc đến nỗi tràn cả ra ngoài.
Lộ An Thuần cười nói: "Tôi tìm hai người mãi đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy Lộ An Thuần đi tới, Chu Tiểu Huệ vẫy tay chào hỏi vô cùng nhiệt tình: "Hello, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Xin chào, tôi tên là Lộ An Thuần, cô đừng có gọi tôi là người đẹp nữa."
Gọi thế khiến cô thấy xấu hổ lắm.
"Được chứ, tôi là Chu Tiểu Huệ, rất hân hạnh được quen biết cô."
Chu Tiểu Huệ kiên quyết hất tay Chúc Cảm Quả ra, nắm lấy tay Lộ An Thuần, kéo cô đến gần chỗ mình suýt xoa: "An An, cô đẹp quá đi mất. Khiến người ta ghen tỵ chết đi được, đã thế dáng người cũng đẹp nữa."
"Cảm ơn nhé."
Tuy Lộ An Thuần cảm thấy không quen lắm với sự nhiệt tình ấy nhưng dường như Chu Tiểu Huệ là một người có tính cách hòa đồng. Cô ấy rất chủ động cũng rất tươi tắn, tựa như ánh mặt trời vậy, thế nên cô cũng không thấy người ta đáng ghét cho lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngụy Phong đâu?" Chu Tiểu Huệ quay đầu hỏi Chúc Cảm Quả đạo: "Anh mau gọi anh em tốt của anh đến đây, em muốn “ăn đường”!"
"Tự dưng em muốn ăn đường làm gì?"
"Em muốn thấy cảnh hai người họ thân mật, em muốn thấy cảnh họ hôn lên môi nhau, em còn muốn khóa cửa thay họ nữa!"
"Chuyện chuyện chuyện ấy... Em cũng đừng có... Thành người hâm mộ, đẩy thuyền kiểu ấy chứ." Khóe miệng của Chúc Cảm Quả giật giật, bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra: "Để anh hỏi xem nào. Nhưng giờ cậu ấy đang bận lắm, chưa chắc đã có thời gian đâu."
Lộ An Thuần vội vàng nói: "Anh ấy đang bàn chuyện làm ăn, đừng quấy rầy anh ấy."
"Thế hả, thôi được rồi."
Chu Tiểu Huệ cười xấu xa bảo: "Dịu dàng, quan tâm quá đi, còn thấu tình đạt lý nữa, chị dâu Ngụy quả là người chu đáo!"
"Cô dừng lại đi mà." Lộ An Thuần bất đắc dĩ cười: "Đừng có nói với giọng điệu ấy nữa! Buồn nôn chết đi được."
Chúc Cảm Quả ôm lấy vợ mình, cười nói: "Cô ấy thích xem những mối tình đẹp đẽ của người khác, làm cứ như bản thân cô ấy không có vậy."
"Chúc Cảm Quả, chúng ta mà cũng được xem có mối tình đẹp hả?" Chu Tiểu Huệ hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ không có?"
"Mối tình đẹp đẽ chỉ thuộc những anh chàng đẹp trai và những cô nàng xinh gái, anh tự ngắm lại bản thân mình cũng ngắm lại em mà xem. Mong anh tự biết thân biết phận tý đi nhé."
"Anh cảm thấy em là một cô gái rất xinh đẹp!"
"Ôi trời." Chu Tiểu Huệ đẩy Chúc Cảm Quả ra, cảm thấy hơi xấu hổ, bẽn lẽn nói: "Cảm ơn nhé, cảm ơn vì anh đã thấy em như thế."
"Vốn dĩ là thế mà." Chúc Cảm Quả lại sấn lại gẩn rồi ôm lấy bạn gái mình như một con gấu cỡ bự.
Lộ An Thuần vừa mới tới đã bị sự ngọt ngào của cặp đôi này làm cho ngán tới tận cổ rồi: "Thôi được rồi, chẳng phải hai người đều đói rồi sao, muốn đi ăn ở nhà hàng nào?"
"Chính là nhà hàng Monet này này, rõ ràng vẫn còn chỗ trống nhưng lại không chịu cho chúng tôi vào, đúng là quá đáng." Chu Tiểu Huệ vội vã cáo trạng với cô cả Lộ: "Cô đi hỏi giúp chúng tôi một chút xem sao."
Nhà hàng Monet này nằm ngay bên cạnh lối vào suối nước nóng, cảnh quan và không gian khá yên tĩnh, thanh lịch, nghe nói nhà hàng này còn mời cả một đầu bếp ba sao Michelin về đứng bếp.
Đương nhiên, giá cả cũng không hề rẻ, giá một suất ăn lên đến một nghìn tám trăm bốn mươi ba đồng.
Không phải ngày nào Chúc Cảm Quả cũng có cơ hội dẫn bạn gái đến một khu biệt thự giải trí cao cấp cỡ này để tiêu xài, thế nên dù có đắt đỏ đến đâu, chỉ cần bạn gái muốn ăn, chắc chắn anh ấy sẵn sàng bỏ tiền.
Thế nhưng nhà hàng này không phải là nơi cứ còn tiền là vào ăn được.
Lộ An Thuần đi tới trước mặt một nhân viên nữ mặc đồng phục của nhà hàng để hỏi thăm: "Cho hỏi nhà hàng còn chỗ trống không?"
Nhân viên nữ của nhà hàng âm thầm nhìn cô một lượt, thấy cô chỉ mặc áo hoodie và quần jean theo phong cách giản dị, bèn lắc đầu ra vẻ từ chối, đáp: "Xin lỗi, hết chỗ rồi."
"Nhưng tôi thấy bên trong vẫn còn chỗ trống mà."
"Những chỗ đó đều đã được đặt từ trước." Nhân viên nữ của nhà hàng khăng khăng nói: "Mời cô quay lại vào lần sau."
Nhìn qua cánh cửa sổ sát đất có thể thấy bên trong có rất nhiều chỗ trống.
Khách trong nhà hàng cũng không nhiều, chỉ có mấy người, trông cách ăn mặc và trang điểm của ai trong số họ cũng toát lên dáng vẻ của một thương nhân thành đạt.
Có vẻ như Lộ An Thuần đã biết vấn đề xảy ra ở đâu rồi.
Nơi này chỉ mở cửa cho những người thuộc tầng lớp phía trên thôi.
Ngày trước cô cũng từng tới rất nhiều nhà hàng như vậy, những người kiểu như Lộ Bái thích yên tĩnh, không muốn bị quấy rầy nên lần nào đi ăn cũng bao cả nhà hàng.
Chu Tiểu Huệ bước lên phía trước, nói thẳng: "Cô đừng có nói điêu, rõ ràng bên trong còn bao nhiêu chỗ như thế cơ mà, là cô không muốn cho chúng tôi vào thì có."
Nhân viên nữ của nhà hàng bày ra dáng vẻ khó xử, dường như cô ta cũng không muốn nói thẳng ra như vậy: "Xin lỗi, thật sự không còn chỗ trống nữa rồi."
"Là không còn chỗ trống hay không có chỗ cho chúng tôi?" Lộ An Thuần lập tức bắt được trọng điểm, đi thẳng vào vấn đề: "Ý của cô là, trang phục chúng tôi mặc không phù hợp nên không được vào đây dùng bữa, đúng không?"
"Không liên quan gì đến trang phục hết, chẳng phải mọi người có phiếu trải nghiệm khách hàng sao? Nhà hàng của chúng tôi không phục vụ các khách hàng có phiếu trải nghiệm, đây là quy định."
"Khách hàng có phiếu trải nghiệm?"
Lộ An Thuần quay đầu lại nhìn Chúc Cảm Quả, Chúc Cảm Quả lên tiếng giải thích: "A, cái đó... Chỉ dành cho những người đến đây tắm suối nước nóng và ở trong khách sạn với giá rẻ, chúng được bán với số lượng hạn chế trên mạng. Những người có thể giật được là những người rất may mắn nhưng chúng tôi đâu có phải, chúng tôi được lão Phong dẫn đến mà."
Lộ An Thuần đã hiểu mọi chuyện.
Thế là nhân viên này đang phân biệt đối xử, dùng ánh mắt xem thường nhìn họ. Cô ta chỉ nhìn trang phục rồi đoán họ là khách có phiếu trải nghiệm, không xứng được dùng bữa trong một nhà hàng cao cấp như vậy.
"Dù có là khách có phiếu trải nghiệm thì đã sao? Đâu phải chúng tôi ăn không trả tiền, tại sao không thể đi vào." Lộ An Thuần là người có tính bướng bỉnh, chuyện gì cũng phải làm cho ra lẽ: "Mấy người làm vậy là đang xâm phạm đến quyền và lợi ích của người tiêu dùng, khách có quyền khiếu nại mấy người đấy."
"Khiếu nại hay không là quyền của mấy người." Dường như sự nhẫn nại của nhân viên nữ đã vơi đi hết, cô ta cũng không muốn phải nói nhảm thêm nữa bèn đáp: "Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở mấy người một câu, nhà hàng Monet của chúng tôi là thương hiệu kinh doanh thuộc tập đoàn Lộ thị, đây không phải nơi để những người như mấy người dây vào."
Cô ta vừa nói xong, gương mặt của Lộ An Thuần đã đỏ bừng lên.
Bản thân là cô cả của tập đoàn Lộ thị, cô chưa bao giờ thấy mất mặt hơn lúc này.
Vẻ mặt của nhân viên nữ này khiến cô nhớ đến Lộ Bái.
Thế là sự căm ghét của Lộ An Thuần dành cho ba mình lập tức chuyển sang cô nhân viên nữ đang đứng trước mặt mình lúc này.
"Tập đoàn Lộ thị ghê gớm đến thế cơ à?" Cô cố kìm nén, nói bằng giọng khàn khàn, ánh mắt sắc bén: "Tôi nói cho cô biết, cho dù hôm nay người đứng ở đây có là Lộ Bái đi chăng nữa, ông ta cũng sẽ không cản nổi tôi và bạn mình bước vào cái nhà hàng này."
Nếu như Lộ Bái có mặt ở đây, thấy cô ngang ngược, hồ đồ thế này, kiểu gì cũng muốn đánh cô cho xem.
Lộ An Thuần không thèm để ý, dù có bị đánh cô cũng phải xả bằng được cơn tức này.
Hiển nhiên là nhân viên nữ của nhà hàng không nhận ra Lộ An Thuần, đây là lần đầu tiên cô tới biệt thự Lưu Thủy, bình thường cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Thấy cô gọi thẳng tên của Lộ Bái, sắc mặt của nhân viên cửa hàng tái đi, cô ta cho rằng cô tới để gây sự, lập tức lấy điện thoại ra gọi nhân viên bảo vệ đến.
Chúc Cảm Quả thấy đám bảo vệ tới, trông đội hình của họ khá đông, anh ấy lo lại làm lớn chuyện lên nên vội vàng kéo tay áo của Lộ An Thuần một cái, khẽ khuyên bảo: "Quên đi, An An, không ăn ở đây nữa, chúng ta về gọi đồ ăn ngoài cũng được. Tôi thấy ở quanh đấy cũng có vài quán cơm gia đình đấy."
Chu Tiểu Huệ là người không ngại làm to chuyện, cô ấy véo Chúc Cảm Quả một cái, gào lên: "Sao một người đàn ông cao to như anh lại ngại phiền phức thế hả, vóc dáng béo tốt thế để làm gì?"
"Không phải thế, bỏ qua đi mà, đừng gây thêm phiền phức cho lão Phong nữa." Chúc Cảm Quả vẫn rất biết suy nghĩ cho người anh em của mình. Dù sao thì Ngụy Phong cũng tới đây đề làm việc, nếu anh không dẫn theo họ đến đây, đến cả phòng họ cũng chẳng đặt được.
Anh ấy không muốn làm to chuyện, khiến Ngụy Phong bị làm khó.
Chu Tiểu Huệ nghe bạn trai mình nói như vậy, đành ngừng chiến, chỉ trừng mắt, mắng nhân viên nữ của nhà hàng một câu: "Đúng là mắt chó chỉ biết xem thường người khác."
Nhân viên nữ của cửa hàng cố nén cơn giận, nói với mấy bảo vệ vừa tới: "Đuổi họ đi, đừng để họ tụ tập ở đây làm ảnh hưởng đến những khách khác. Đúng là không biết mở to mắt ra mà xem đây là chỗ nào."
Lộ An Thuần đứng ra che chắn ở trước mặt Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ: "Mấy người thử động đến bạn tôi xem."
Đám bảo vệ quay qua nhìn nhau, họ thật sự không dám động đến cô gái khí thế bừng bừng này, nhân viên nữ của nhà hàng thấy vậy giận đến phát run, thúc giục: "Mau đuổi họ đi đi!"
"Mời mấy người rời khỏi đây." Anh chàng bảo vệ kia lúng túng nói: "Đừng đứng trước cửa nhà hàng làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của nhà hàng nữa."
"Tôi chưa thấy nơi nào làm ăn thế này." Chu Tiểu Huệ giận đùng đùng nói: "Mấy người xem thường người khác quá rồi đấy."
"Xin hỏi cô có chỗ nào có thể khiến người ta phải để mắt tới?" Nhân viên nữ của nhà hàng hỏi ngược lại: "Cô nghĩ đây là một nhà hàng rẻ tiền chắc? Chỗ chúng tôi không phải là nơi có chương trình trải nghiệm để mấy người có thể vào ăn."
Chu Tiểu Huệ là người nóng tính, cô ấy bị nhân viên này chọc cho giận đến phát điên, siết chặt quần áo của Chúc Cảm Quả, nói: "Anh nghe đi! Cô ta nói cái gì thế không biết? Xúc phạm người khác quá mà!"
"Thôi nào." Chúc Cảm Quả vừa dỗ bạn gái, vừa kéo Lộ An Thuần: "Chúng ta đi thôi."
Nhưng Lộ An Thuần lại tránh khỏi tay Chúc Cảm Quả, cô nhặt một hòn đá trên mặt đất, áng chừng sức nặng của nó một chút, sau đó quăng mạnh về phía cánh cửa kính của nhà hàng Monet.
Chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, hòn đá lớn đập vào cửa kính khiến một mảng kính lớn trên cánh cửa nứt ra tứ tung như tuyết ngày đông.
Cô tiếp tục nhặt một hòn đá làm cảnh khác trên mặt đất.
Nhân viên nữ của nhà hàng bị chuyện bất ngờ xảy ra trước mắt khiến cho kinh ngạc đến ngây người, cô ta không ngờ cô gái này dám ngang ngược đến thế!
"Bảo vệ đâu rồi! Mấy người đang làm gì thế? Mau ngăn cô ta lại!"
Bảo vệ cũng không do dự nữa, lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay Lộ An Thuần, kéo cô ra bên ngoài.
Đúng lúc này, có người giữ chặt cánh tay của nhân viên bảo vệ lại, kéo mạnh anh ta ra.
Bảo vệ quay đầu lại, lập tức bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Ngụy Phong.
"Ngụy, cậu Ngụy?"
Ngụy Phong kéo Lộ An Thuần về phía sau mình, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Nhân viên nữ của nhà hàng bước tới, kể tội của mấy người Chúc Cảm Quả: "Cậu Ngụy, là... Là mấy người họ đến kiếm chuyện, đòi vào trong dùng bữa cho bằng được. Tôi đã nói là không được rồi mà cô ta... Cô ta còn dám lấy đá ném vào cửa kính! Tôi chưa từng thấy một vị khách nào điên khùng đến thế!"
Ngụy Phong quay đầu lại nhìn cô gái phía sau mình, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống liên tục.
"Hả giận chưa?"
Lộ An Thuần nhỏ giọng đáp: "Chưa đâu."
Ngụy Phong nhặt hòn đá trên đất lên, đặt vào trong tay Lộ An Thuần, dịu dàng bảo: "Thế thì cứ ném cho đến khi nào hả giận thì thôi, chỉ cần không làm người khác bị thương thì dù em có phá luôn cái nhà hàng này cũng được."
Lộ An Thuần ánh chừng tảng đá trong tay một chút, sau đó ném thật mạnh vào chỗ cửa kính vừa bị nứt ban nãy, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, tấm kính vỡ ra, văng tứ tung.
Nhân viên nữ của nhà hàng kêu lên một tiếng sợ hãi rồi vội vã tránh qua một bên.
Có sự bảo kê của Ngụy Phong nên không một ai dám ngăn cản Lộ An Thuần, cô lại tiếp tục nhặt một hòn đá nữa lên, nện vào cái máy tính tiền ở quầy lễ tân, máy tính tiền bị ném cho nát bét.
Các quý ông, quý bà đang dùng bữa trong nhà hàng bị quấy rầy, thi nhau ngơ ngác nhìn về phía bên này.
Lộ An Thuần lau bàn tay bụi bẩn của mình lên bộ tây trang đen của anh rồi bảo: "Giờ thì hả giận rồi."
Ngụy Phong nhìn nhân viên nữ của nhà hàng còn đang há hốc miệng đứng cạnh, nói với vẻ mặt không có chút cảm xúc: "Cô chọc tức vợ chưa cưới của tôi rồi đấy, đừng nói gì thêm với tôi nữa, tự viết đơn từ chức đi."
"Vợ chưa cưới của cậu Ngụy sao ạ?" Nhân viên nữ của nhà hàng cứng người quay đầu nhìn Lộ An Thuần, hít vào một hơi thật sâu: "Cô là... Là cô cả Lộ đấy ư!"
Bây giờ có ai mà không biết Ngụy Phong sắp trở thành con rể của Lộ Bái.
Vợ chưa cưới của anh, đương nhiên phải là... Cô cả của tập đoàn Lộ thị rồi.
Cô ta cảm thấy rất hối hận, rất muốn nói lời xin lỗi với Lộ An Thuần, muốn van xin, nài nỉ cô đừng tính toán chuyện vừa rồi nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng, bực tức của Lộ An Thuần lúc này, hiên nhiên... Dù cho có xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô thiên kim tiểu thư này rất nóng tính, cô ta đã vô tình đụng trúng mũi súng của người ta.
Nhân viên nữ của nhà hàng lau nước mắt rời đi, mấy nhân viên bảo vệ quay qua nhìn nhau, họ sợ nếu mình còn tiếp tục ở lại sẽ chọc giận Ngụy Phong, thế là cả đám lặng lẽ rời đi.
Có lẽ tối nay nhà hàng Monet này sẽ không thể hoạt động được nữa, Ngụy Phong sắp xếp cho Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ một nhà hàng khác.
Tối nay, sự mất kiểm soát của Lộ An Thuần khiến tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi, ngay cả người vốn nhanh nhẹn, mạnh mẽ như Chu Tiểu Huệ cũng bị dáng vẻ khi ấy của cô dọa cho sợ hãi đôi chút.
Trong ấn tượng của cô ấy, Lộ An Thuần luôn vui vẻ, dịu dàng, không ngờ còn có một mặt điên như thế.
Chu Tiểu Huệ thận trọng lên tiếng mời Lộ An Thuần cùng ăn tối với mình, cô ấy nói mình mời khách, muốn cảm ơn Lộ An Thuần đã giúp họ lấy lại danh dự vào tối nay.
Lộ An Thuần không từ chối, đồng ý đi ăn cùng họ.
Trong lúc ăn tối, cô đi tới toilet một mình, dùng nước sạch ở vòi trong bồn rửa tay vỗ lên gương mặt đỏ bừng của mình nhưng dường như cảm xúc của cô vẫn chưa dịu đi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên đôi vai run rẩy của cô, khẽ hỏi: "Tâm trạng đã đỡ hơn chưa?"
Lộ An Thuần xoay người, dựa lưng vào thành bồn rửa nước, người đàn ông đứng ngay trước mặt cô có dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ tựa dãy núi.
Cô cụp mắt, nhìn thấy vết bụi bẩn bị cô cọ lên trên góc bộ âu phục cao cấp của anh: "Ngụy Phong… Vừa rồi em chẳng nể mặt anh gì cả."
"Ừ, nhất là khi ở ngay trước mặt biết bao nhiêu cấp dưới của anh."
Cô cúi đầu, mím môi.
"Thấy áy náy chưa?" Anh hỏi ngược lại.
"Một chút."
"Có muốn bồi thường cho anh không?" Đôi tay anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, siết chặt lấy, con ngươi đen nhánh khóa chặt cô lại.
Lộ An Thuần không hề giãy dụa, cô thích cái cảm giác được Ngụy Phong khống chế thế này, nó khiến cô cảm thấy an toàn.
"Ngụy Phong, em rất ghét cái thế giới này, rất ghét Lộ Bái, ghét cả thân phận của em, ghét tất cả mọi thứ ở đây." Cô nói bằng giọng run rẩy: "Em không khống chế được tâm trạng của chính mình, em thấy không vui một tý nào."
"Có anh bên em, có lẽ em sẽ thấy vui hơn một chút." Đầu ngón tay của Ngụy Phong di chuyển theo quy luật, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa dịu dàng, khẽ an ủi cô gái nhỏ: "Em thấy sao?"
"Có anh ở bên, em sẽ thấy sợ hãi hơn nhưng... Cũng thấy vui sướng gấp bội."
Không thể phủ nhận một điều rằng anh là người mang đến cho cô niềm hạnh phúc vô bờ.
Thứ đó cũng chỉ có anh mới cho được.
"Ngụy Phong, đêm nay em muốn chúng ta ở bên nhau cả đêm."
"Được."