Mấy người họ đổi địa điểm ăn tối sang một nhà hàng thịt nướng ẩm thực tổng hợp. Bọn họ ngồi vây quanh chiếc bàn nướng kiểu nhỏ, tuy mức độ cao cấp không thể so sánh được với nhà hàng Monet nhưng bù lại bầu không khí ở đây khá ấm áp.
Thỉnh thoảng Chu Tiểu Huệ lại nhìn về phía Lộ An Thuần.
Cô đã bình tĩnh trở lại, trên mặt lại xuất hiện nụ cười dịu dàng, khéo léo, dường như cô gái mất khống chế cầm đá ném loạn vừa rồi không phải là cô vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là như hai người hoàn toàn khác nhau.
Chu Tiểu Huệ thầm nghĩ, có lẽ cô gái này có... Chút chuyện cũ gì đó.
Ngụy Phong không đói, anh ăn rất ít nhưng vẫn xắn tay áo lên, nướng thịt cho Lộ An Thuần, động tác của anh vô cùng nhuần nhuyễn, hoàn toàn không sợ dầu mỡ thi thoảng bắn lên, dính vào âu phục cao cấp.
Lộ An Thuần rất lịch sự với những người khác nhưng khi Ngụy Phong đối xử tốt với cô, cô lại sẵn lòng tiếp nhận mọi thứ. Những miếng thịt cô không thích ăn cô không bỏ đi một cách lãng phí mà đặt chúng vào trong bát của Ngụy Phong.
Ngụy Phong ngoan ngoãn ăn hết những đồ thừa mà cô bỏ lại.
Với những gì Chu Tiểu Huệ biết về người đàn ông này thì tính nết của anh vốn đâu có tốt như thế, rất hiếm khi thấy anh nhường nhịn người khác. Nhưng lúc ở trước mặt Lộ An Thuần, sự kiên nhẫn của anh cứ như món nước có ga không giới hạn, lấy mãi không hết vậy.
Đối với một cặp đôi nhỏ, việc này quả thật là vô cùng thuận mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tiểu Huệ như một người hâm mộ được cặp đôi của mình “phát đường”, vui vẻ đến mức không thể chịu đựng được, chỉ hận sao hai người không đè đầu thơm nhau luôn cho rồi…
"Ngụy Phong, nấm kim châm này chín rồi đấy, mau gắp cho An An đi."
"An An, sao thế? Cô cũng gắp cho anh Phong miếng rau đi chứ."
"Ôi ôi ôi, hai người mau chiều chuộng nhau đi, nhanh lên nào."
Ngụy Phong không nói gì chỉ nhìn thoáng qua cô ấy một chút, rồi nói với anh chàng nào đó: "Trư Can, quản vợ mình đi."
Chúc Cảm Quả kéo Chu Tiểu Huệ: "Đừng như vậy, bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào em!"
Lộ An Thuần cười một cách đầy vui vẻ, dường như cô được trở về năm mình mười tám tuổi, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời này của cô. Thế nhưng lúc mà Ngụy Phong rời đi, cô như cá chết chìm, rơi vào khoảng không vô tận.
Đến khi anh trở lại đã mang cả sự sống về cho cô, cũng mang nụ cười của cô quay lại.
"Tiểu Huệ, đừng cứ nhìn mãi chúng tôi như thế, cô cũng ăn đi."
"Ăn đây ăn đây!"
"Phải rồi, Ngụy Phong." Chúc Cảm Quả mang theo tâm trạng thấp thỏm nhìn người đàn ông đang bóc trứng cút phía đối diện: "Chuyện vừa rồi có làm ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của cậu không?"
"Đừng lo, biệt thự Lưu Thủy có quy tắc quản lý và vận hành của riêng nó, tôi không cần phải tham gia vào đó, tôi chỉ đi cùng khách hàng tới đây tham quan một chút thôi." Anh nhìn về phía Lộ An Thuần rồi tiếp tục nói: "Nhân tiện ở cùng cô ấy."
"Vậy thì tốt."
Chu Tiểu Huệ căm giận nói: "Tất cả những phục vụ của các anh ở đây đều như vậy sao? Làm thế dễ mất lòng khách hàng lắm đấy! Kiểu gì cũng phải nâng cao chất lượng đào tạo mới được."
"Đó là hành vi cá nhân nhưng vấn đề kỳ thị đang tồn tại cũng là sự thật. Bản tính vốn đã ngạo mạn, có người dựa hơi lại càng thêm hung hăng. Đó là thói hư tật xấu của con người."
Chúc Cảm Quả gật đầu đáp: "Thế nên ngày trước, lúc còn đi học, tôi mới không thích đi chơi với cái đám cậu ấm như Từ Tư Triết kia. Nhìn qua trông họ có vẻ rất lễ phép nhưng có một số lúc ánh mắt của họ rất ngạo mạn, thậm chí còn xen cả sự xem thường trong đó. Nhưng cậu không thể nóng nảy với cậu ta, bởi vì cậu ta vẫn chưa làm ra chuyện gì hết, chỉ có trong lòng âm thầm xem thường cậu mà thôi."
"Lớp của các anh còn có thành phần như vậy sao?"
"Người như vậy nhiều lắm." Chúc Cảm Quả nhìn Lộ An Thuần, nịnh nọt: "Đương nhiên là trừ cái cô thiên kim tiểu thư đang ngồi đây ra rồi, phải nói là cô thiên kim tiểu thư này là cô gái tốt bụng nhất của chúng ta."
Lộ An Thuần khẽ cười đáp: "Nói thế làm tôi ngại đấy."
"Đừng có ngại, tự hào lên! Cậu là công chúa của chúng tôi kia mà."
Chu Tiểu Huệ kéo cánh tay Chúc Cảm Quả lại: "Rõ ràng người ta là công chúa của một mình Ngụy Phong thôi!"
"À phải phải!"
Lộ An Thuần cầm đũa chọc chọc miếng thịt bò đã được nướng chín trong bát mình, nói với người đàn ông ngồi bên cạnh: "Thật ra anh có thể sống một cuộc sống đơn giản hơn thế này, gặp bất cứ khách hàng nào, thảo luận về bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc, tính cách của anh vốn không thích hợp để..."
Cô còn chưa nói xong, Ngụy Phong đã lên tiếng ngắt lời cô: "Xa nhau bao năm qua, anh không cần em phải nói cho anh biết cái gì thích hợp cái gì không."
"Anh lại muốn cãi nhau đấy hả, Ngụy Phong?"
"Không muốn cãi nhau nhưng em cũng đừng nói mấy lời làm anh thấy khó chịu."
"Được thôi, đã vậy sau này mỗi ngày em sẽ nói một lần."
Ngụy Phong quay mặt sang, bắt gặp ánh mắt ương ngạnh của cô.
Mấy giây sau, anh đặt món trứng cút mỡ hành đã được nướng chín vào bát cô, bảo: "Vợ à, cái này ngon lắm."
Lộ An Thuần thấy có chút buồn bã, cô cúi đầu yên lặng ăn.
Dường như Chúc Cảm Quả chưa nắm bắt được tình hình, anh ấy còn hồn nhiên tiếp lời của An Thuần: "Đâu có phải thế, lúc trước khi cậu ấy chuyển nguyện vọng sang khoa kiến trúc của đại học A, một số giáo sư có tên tuổi ở trường Đại học Hàng không Bắc Kinh mong chờ cậu ấy đến báo danh đã liên tục gọi điện thoại đến và hỏi cậu ấy rằng, tại sao lại không đến trường Đại học Hàng không Bắc Kinh. Cậu biết bộ não của Ngụy Phong rồi đấy, chắc chắn cậu ấy có thể cống hiến cho ngành hàng không vũ trụ... Người mà bọn họ cần là người như cậu ấy, thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao."
Lộ An Thuần biết Ngụy Phong đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết để biến ước mơ của mình thành thật, kiến trúc không phải không tốt nhưng dù sao thì nó cũng không phải nghề mà anh yêu thích. Đó là điều khiến Lộ An Thuần cảm thấy khó chịu nhất.
Cô muốn cho anh cả một bầu trời, cuối cùng lại thành ra tặng anh một nhà tù...
Ngụy Phong trừng mắt nhìn Chúc Cảm Quả một chút rồi đáp: "Tôi thì có thể cống hiến cái gì được chứ, chế tạo ra một cái thang máy vũ trụ, đưa cậu lên thiên đường sớm à?"
"Nếu cậu thật sự vào được cục hàng không thì ai biết đâu được, nói không chừng cậu có thể thiết kế ra thang máy vũ trụ thật cũng nên."
"Sau đó lấy não của cậu đưa cho người ngoài hành tinh."
Bọn họ người nói qua kẻ nói lại, mỗi người chêm thêm một câu khiến tâm trạng của Lộ An Thuần tốt lên, cô cũng bật cười góp vui: "Người ngoài hành tinh cũng chẳng thèm bộ não của cậu ấy, cậu ấy đâu phải là Vân Thiên Minh*."
*Vân Thiên Minh: một nhân vật trong tiểu thuyết giả tưởng "Chuyện cũ trái đất" gồm ba phần: Tam thể, Khu rừng đen tối và Tử thần sống mãi của nhà văn người Trung Quốc Lưu Từ Hân.
Chu Tiểu Huệ cũng cười nhưng không hiểu tại sao mọi người lại cười: "Mọi người đang nói chuyện gì thế, tôi nghe không hiểu gì cả."
Lộ An Thuần và Ngụy Phong thoáng nhìn nhau một chút.
Đó là sự ngầm hiểu giữa hai người họ, họ có cùng một sở thích và có cùng niềm hứng thú.
Suốt mấy năm ở bên nhau, dù chẳng làm gì nhưng hai người vẫn có thể trò chuyện từ hoàng hôn đến bình minh, tâm sự với nhau mãi không dứt, chia sẻ những câu chuyện xưa bất tận và cùng đồng cảm với nhau.
Đang trò chuyện hăng say, di động của Lộ An Thuần bỗng vang lên, là Ninh Nặc gọi tới.
Ấy vậy mà cô lại quên béng mất Ninh Nặc!
Lộ An Thuần vừa nhận điện thoại đã nói: "Cục cưng à, xin lỗi cậu nhé. Tớ vừa gặp mấy người bạn nên quên mất cái hẹn với cậu..."
Ninh Nặc vốn đang rất tức giận nhưng vừa nghe thấy giọng nói mềm mại, dịu dàng của cô là lại không thể làm gì được nữa: "Hừ, không tính toán với cậu nữa, dù sao thì tớ cũng lỡ bỏ quên cậu ở bể bơi. Coi như chúng ta hòa nhau rồi, bao giờ thì cậu về? Tớ còn đang chờ cậu về để cùng đi ăn đây này."
"Tớ... Tớ đang ăn mất rồi, xin lỗi cậu nhé."
"A a a! Lộ An Thuần, cậu muốn tớ tức chết hả? Tớ chờ cậu lâu như thế mà cậu lại dám đi ăn với người khác, giận cậu luôn đấy!"
"Xin lỗi mà!"
Giọng nói của Ninh Nặc rất lớn khiến người xung quanh cũng nghe thấy, Ngụy Phong không muốn cô bị người ta làm khó, bèn nói thẳng: "Bảo bạn thân em tới đây ăn cùng đi, dù gì chúng ta cũng mới bắt đầu."
Lộ An Thuần nhìn Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ ở phía đối diện, khẽ bảo: "Như thế hình như không hay cho lắm."
"Có sao đâu, chẳng phải mọi người đều là bạn bè sao? Chẳng lẽ cô ấy không quen biết Chúc Cảm Quả?"
"Em biết là thế nhưng mà..."
Nếu như Lộ An Thuần cũng hồn nhiên không hề biết chuyện gì như Ngụy Phong thì đương nhiên cô có thể gọi Ninh Nặc tới góp vui nhưng bây giờ... Chắc chắn cô không thể mở miệng được.
Ai ngờ Chu Tiểu Huệ còn vô cùng nhiệt tình nói: "Cứ gọi bạn của cô tới đây đi! Chúng ta cùng ăn luôn! Cô ấy thích ăn món gì để tôi gọi thêm cho cô ấy!"
"Vậy... Để tôi hỏi cô ấy chút đã." Lộ An Thuần đứng dậy bước tới cạnh cửa, nói với Ninh Nặc: "Cục cưng à, cậu muốn qua đây ăn chung với bọn tớ không?"
"Các cậu đang ăn gì thế?"
"Thịt nướng."
"Tớ cũng đang thèm ăn thịt nướng, đợi tớ một chút, tớ tới ngay đây!"
"Không..." Lộ An Thuần do dự, khẽ nói: "Chúc Cảm Quả cũng đang ở đây, còn có... Cả bạn gái của cậu ta ở đây nữa."
Người ở phía đầu bên kia điện thoại im lặng chừng mấy giây, sau đó mới nói.
"Gửi định vị cho tớ đi, bây giờ tớ tới luôn."
Lộ An Thuần nghe ra được giọng điệu của Ninh Nặc có chút thay đổi, cô cảm thấy hơi lo lắng: "Này, cậu không định làm gì đấy chứ?"
"Tớ thì có thể làm gì được cơ chứ, cậu cứ yên tâm, chẳng qua cũng chỉ là gặp bạn bè cũ thôi mà."
Nửa tiếng sau, Ninh Nặc xuất hiện với một chiếc đầm hở lưng màu đen vô cùng tôn dáng, dưới chân đi giày cao gót mười xăng - ti - mét, gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp, quyến rũ.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy trông chẳng giống đến ăn thịt nướng mà giống đi dự thảm đỏ hơn.
Chu Tiểu Huệ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Nặc, sau đó dùng cùi chỏ thúc vào người Chúc Cảm Quả: "Trư Trư, bạn thời cấp ba của anh, ai ai cũng xinh đẹp thật đấy!"
Chúc Cảm Quả chỉ nhìn thoáng qua Ninh Nặc một chút, cứ như có thứ gì đó sắc nhọn trên người cô ấy có thể đâm thẳng vào mắt mình, anh ấy nhìn về phía khác một cách không mấy tự nhiên.
"À, ừm." Chúc Cảm Quả hắng giọng một cái, nói với Ngụy Phong: "Cậu giới thiệu một chút đi chứ."
"Cậu thấy tôi có giống người chủ động đi giới thiệu người này người kia trong các bữa tiệc tụ họp lắm hả?" Ngụy Phong không hề nể mặt Chúc Cảm Quả, anh nói thẳng: "Cậu không có miệng chắc, chẳng phải cậu mới là người hiểu rõ cô ấy nhất sao?"
Gò má của Chúc Cảm Quả lập tức đỏ bừng lên: "Đâu có thân quen đến mức ấy!"
"Chẳng phải cậu luôn cho cô ấy chép bài tập à?"
Lộ An Thuần ngạc nhiên nhìn về phía Ninh Nặc: "Bài tập của anh Trư Can mà cậu cũng dám chép ư?"
Ninh Nặc khó chịu ngồi xuống, nếu đã không ai chịu giới thiệu thì cô ấy tự giới thiệu mình với Chu Tiểu Huệ vậy: "Chào cô, tôi là Ninh Nặc, là bạn thời cấp ba của Ngụy Phong và Lộ An Thuần. Tôi tốt nghiệp học viện mỹ thuật Xuyên Giang, bây giờ đang làm một blogger du lịch có khoảng hơn hai triệu người hâm mộ."
"Ôi, cô giỏi quá đi." Chu Tiểu Huệ nhìn cô ấy bằng đôi mắt hâm mộ: "Cô vừa xinh đẹp còn giỏi giang nữa, bạn bè của Trư Trư đúng là toàn người là ngọa hổ tàng long*."
*Ngọa hổ tàng long: câu thành ngữ chỉ những người tài giỏi nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
Chúc Cảm Quả cầm đũa chọc vào miếng thịt trong đĩa, chỉ đáp một câu phụ họa: "Ừ, cô ấy rất giỏi."
"Còn cô thì sao? Cô tốt nghiệp trường nào thế?" Ninh Nặc tò mò hỏi Chu Tiểu Huệ.
"Ôi, tôi quên chưa nói, tôi tên là Chu Tiểu Huệ, tôi tốt nghiệp trường..." Nói đến đây, hai má Chu Tiểu Huệ thoáng đỏ bừng lên, cô ấy xấu hổ nói: "Trường tôi từng học chắc cô chưa nghe thấy bao giờ đâu, nó cũng không phải trường gì tốt lắm."
Ninh Nặc cũng không buông tha: "Vậy bây giờ cô đang làm việc ở đâu?"
Chu Tiểu Huệ nhạy bén cảm nhận được câu hỏi của cô gái này có chút so đo.
Sự vui vẻ, nhiệt tình khi đối mặt với Lộ An Thuần bỗng biến mất, Chu Tiểu Huệ chỉ đỏ mặt nói: "Tôi đang làm việc cho một thẩm mỹ viện, nếu... Nếu mọi người có nhu cầu muốn làm móng tay, xăm lông mày hoặc nỗi mi thì đều có thể tới đó, tôi sẽ giảm giá cho mọi người."
"À ra là vậy..."
Ninh Nặc cũng nhận ra được sự kìm nén và tự ti của cô gái này, điều ấy khiến ý chí "chiến đấu" của cô nàng đã giảm đi phân nửa.
Cô ấy thoáng nhìn về phía Lộ An Thuần một chút.
Lộ An Thuần kéo tay áo của Ninh Nặc, ra hiệu với cô ấy rằng, dù tối nay cô ấy có muốn làm bất cứ chuyện gì cũng phải dừng tay lại, Chu Tiểu Huệ không phải là kẻ thù trong tưởng tượng của cô ấy.
Ninh Nặc không nói thêm gì nữa, dùng di động quét mã, gọi thêm vài phần thịt nướng nữa.
Cô ấy vừa đến, dường như bầu không khí hòa hợp thân mật trước đó đã bị quét sạch sành sanh, Chúc Cảm Quả nói ít hẳn đi. Chu Tiểu Huệ cũng trở nên thận trọng hơn bởi vì cô gái trước mặt mang đến cho cô ấy cảm giác áp bức và trái ngược hoàn toàn với mình, điều đó khiến cho Chu Tiểu Huệ thầm cảm thấy hơi tự ti.
Ngụy Phong hết nướng lại gắp thịt nướng cho Lộ An Thuần, bỗng nhiên hỏi một câu cứ như cung phản xạ của anh quá dài, đến giờ mới bắt kịp câu chuyện mọi người: "Sao không ai nói gì thế?"
"Nói, nói chứ!" Chúc Cảm Quả cũng không muốn để bầu không khí tiếp tục khó xử như vậy nữa, anh ấy thở dài một hơi rồi nói: "Đúng là có duyên quá, đã bao nhiêu năm qua rồi, không ngờ tối nay lại có thể gặp được nhiều bạn thời cấp ba đến vậy."
"Đúng là có duyên thật, chúng ta còn một người bạn thời cấp ba nữa cũng đang chơi ở biệt thự Lưu Thủy đấy." Lộ An Thuần cười nói: "Cậu thử đoán xem đó là ai?"
"Vẫn còn người nữa cơ à? Ai vậy?"
"Cậu đoán đi."
Chúc Cảm Quả nhìn Ninh Nặc một chút, mạnh dạn đoán: "Chắc không phải Từ Tư Triết đâu nhỉ?"
"Ôi, đúng thật này."
Ngụy Phong lập tức nắm được trọng điểm, hỏi Chúc Cảm Quả: "Sao vừa mở miệng cậu đã đoán là cậu ta rồi, cậu có khúc mắc gì với cậu ta hả?"
Lộ An Thuần giẫm lên chân Ngụy Phong một cái, Ngụy Phong cau mày nói: "Sao em lại giẫm chân anh?"
"Anh đừng có nói nữa!"
"Từ Tư Triết là người không thể nhắc đến hả? Cậu ta thì liên quan gì đến Chúc Cảm Quả?"
Vị này quả không hổ danh là một người đàn ông suýt chút nữa trở thành nhà khoa học, lòng hiếu kỳ như bong bóng Cô-ca Cô-la, sôi lên ùng ục, trào ra không kiểm soát nổi.
"Ngụy Phong, ngậm miệng lại đi. Anh định hỏi mười vạn câu hỏi vì sao đấy à?"
Ngụy Phong càng ngày càng hiếu kỳ: "Mấy người có bí mật gì đó giấu anh."
Chu Tiểu Huệ cũng mang vẻ mặt hiếu kì nhìn Chúc Cảm Quả và Ninh Nặc: "Ý mọi người là sao?"
"Không có gì cả." Ninh Nặc cười nói: "Trư Can và Từ Tư Triết thì có thể có gì được cơ chứ, cả hai đâu có giao du gì nhiều với nhau."
Ngụy Phong nhìn Chúc Cảm Quả đang im lặng như bị nhấn nút tắt tiếng, lại nhìn qua Ninh Nặc, đột nhiên hỏi: "Ngày trước, giữa hai người có mối quan hệ gì đó mà không thể để người khác biết hả?"
Lộ An Thuần: ...
Đầu óc của người đàn ông này nhanh nhạy quá, chỉ chút gió thoảng cỏ lay cũng chẳng thể gạt được anh.
Lộ An Thuần giẫm mạnh lên chân Ngụy Phong một cái, còn tức giận véo mạnh eo anh, ra lệnh cho anh lập tức ngậm miệng lại.
"Quả nhiên là có." Ngụy Phong càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình: "Tôi không phải bạn thân của mấy người hả, có bí mật sao lại không nói cho tôi biết?"
Có lẽ Chu Tiểu Huệ cũng thấy rõ tình huống trước mắt, cô ấy tò mò hỏi Chúc Cảm Quả: "Mọi chuyện là sao thế anh?"
"Không, không có chuyện gì hết, có thể có chuyện gì được cơ chứ?" Trên trán Chúc Cảm Quả đổ mồ hôi.
Chu Tiểu Huệ suy nghĩ một chút, sau đó hỏi một câu khiến người ta vô cùng ngạc nhiên: "Lẽ nào em là người thứ ba?"
"Không phải!"
Ninh Nặc nhìn Chúc Cảm Quả miệng lưỡi vụng về, mặt mũi đỏ gay bèn giải thích một cách ngắn gọn: "Cô đừng hiểu lầm, chỉ là trước đây Chúc Cảm Quả từng bày tỏ tình cảm với tôi nhưng lại bị tôi từ chối, bởi vì khi ấy tôi đã có người mình thích. Người đó chính là cái người tên Từ Tư Triết mà bọn họ vừa nhắc tới. Mọi chuyện chỉ có như vậy mà thôi, cô đừng nghĩ nhiều."
"À, ra là thế, tôi hiểu rồi." Chu Tiểu Huệ gật đầu: "Chuyện này cũng đâu có sao, tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu, dù gì cũng là chuyện trước kia cả rồi."
"Đúng, đều đã qua cả rồi." Ninh Nặc cười nói: "Mau ăn đi, tôi vừa gọi thêm nhiều lắm."
"Ha ha ăn chứ!" Chu Tiểu Huệ bắt chuyện: "Mọi người đừng khách sáo, tối nay tôi mời khách."
"Không cần, để tôi mời." Ninh Nặc nói: "Tôi vừa gọi nhiều đồ lắm đấy!"
Chu Tiểu Huệ vẫn nói: "Không sao, bữa này vốn là để cảm ơn An An, tôi đã nói là mời cô ấy rồi mà."
"Không được, có tôi ở đây, sao có thể để mọi người mời khách được!" Ninh Nặc cũng rất kiên trì: "Tôi tới đây đã phá hoại bầu không khí của mọi người, cứ để tôi mời coi như tôi xin lỗi mọi người."
"Sao có thể thế được! Cô đừng có giành với tôi nữa."
"Tôi đã nói là để tôi mời rồi mà lại!"
Lộ An Thuần: ...
Cô thầm liếc mắt ra hiệu cho Ngụy Phong, anh hờ hững nói: "Tất cả các hóa đơn tối nay đều đứng tên Lộ An Thuần, không cần cãi nữa."
Lộ An Thuần: "?"
Lộ An Thuần: "Ý của em là anh đi thanh toán! Anh dùng danh nghĩa của em..."
Ngụy Phong thản nhiên đáp: "Anh là một người đàn ông chuyên bám váy đàn bà, em không nhìn ra được hả?"
Lộ An Thuần: "..."
Bị hai người họ pha trò chọc cười, Ninh Nặc và Chu Tiểu Huệ không tiếp tục so đo chuyện mời khách với nhau nữa.
Ninh Nặc cười hỏi Ngụy Phong: "Rốt cuộc hai người có kết hôn không thế?"
"Có chứ."
"Không có."
Lộ An Thuần có cảm giác, nếu cô lấy anh thì sớm muộn gì cũng bị anh chọc cho tức chết.
Chu Tiểu Huệ và Chúc Cảm Quả liếc mắt nhìn nhau, Chúc Cảm Quả cười nói đùa: "Hay là tối nay hai người tiến hành thảo luận sâu hơn sau đó cho chúng tôi một cái tin chính xác đi, để chúng tôi còn chuẩn bị bao lì xì, phải không nào?"
"Vậy đâu có được!" Ninh Nặc vội vàng nói: "Tối nay An An phải ngủ cùng tôi chứ! Đúng không, An An?"
"Tất nhiên."
Ngụy Phong nhìn thoáng về phía Ninh Nặc, hững hờ nói: "Chỗ tôi đang có một gói spa phục hồi chuyên sâu, tôi đây còn cố ý chọn cho bạn Ninh Nặc đây vài anh chàng phục vụ đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn, mặc bạn sai bảo. Bây giờ xem ra bạn Ninh Nặc cũng không thấy hứng thú lắm thì phải."
"!"
"An An, tối nay cậu ngủ một mình đi, đừng làm phiền tớ!"
Lộ An Thuần: ...