Tình Yêu Của Chúng Ta

Chúc Cảm Quả chưa bao giờ cảm thấy sốt ruột giống như đứng đống lửa, ngồi đống than như bây giờ.
 
Sau khi đi dạo cho bớt no, Ninh Nặc muốn đến Spa Sâm Lâm để mát xa toàn thân, Chu Tiểu Huệ cũng đi cùng cô ấy đến đó.
 
Chúc Cảm Quả ngồi trên ghế sofa bên ngoài tiệm Spa, vừa đếm số lượng những chú cá cảnh nhiệt đới đu mọi màu sắc đang tung tăng bơi lội trong bể nuôi cá ở trước mặt mình, vừa sốt ruột chờ vợ cậu ta ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lộ An Thuần cũng ngồi trên ghế sofa xem tạp chí dưỡng da làm đẹp của tiệm spa này, Ngụy Phong ngồi bên cạnh cũng say sưa xem quyển tạp chí này cùng cô. Lộ An Thuần đã nhiều lần đẩy anh ra để anh ngồi dịch ra xa một chút nhưng cô càng đẩy thì anh lại càng nhích lại gần, ngồi vào sát hơn, gần đến nỗi như sắp sửa ghé cằm đặt lên vai cô luôn rồi.
 
“Đừng có ghé sát vào em như thế, nóng lắm.”
 
Ngụy Phong vén làn tóc đen mềm mại của cô lên, sau đó kề mũi vào cổ cô hít hà, trong đôi mắt mang theo sự quyến rũ khó có thể kiềm chế: “Về phòng đi, vợ.”
 
“Gấp cái gì, mấy cậu ấy còn chưa ra đâu.”
 
“Đợi mấy người đó làm gì.”
 
“Bầu không khí giương cung bạt kiếm, nồng nặc mùi thuốc súng lúc này cũng không phải anh lại không cảm nhận được chứ.” Đầu ngón tay mảnh khảnh của Lộ An Thuần dí vào trán anh, đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh ra khỏi cổ mình: “Là ai gây ra hả, anh còn không biết xấu hổ mà nói đợi họ làm gì à.”
 
Ngụy Phong cũng hiểu ý mà cô nói, không miễn cưỡng không đi về nữa, một mình anh ngồi sang chỗ khác trên ghế sofa, cúi đầu xem điện thoại nhưng sau đó lại không biết xấu hổ nhích lại gần chỗ Lộ An Thuần, dán sát vào người cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ anh giống như người máy hết điện, cứ cách một lúc lại được cô sạc đầy.
 
Chúc Cảm Quả lo lắng quay đầu lại hỏi Ngụy Phong: “Anh Phong, cậu nói xem tại sao mấy cô ấy lại muốn đi spa mát xa cùng nhau vậy?”
 
Ngụy Phong trả lời cho có lệ: “Bởi vì họ là phụ nữ thôi.”
 
“Trọng điểm câu hỏi của tôi không phải là chuyện đi spa mà là tại sao lại đi cùng nhau! Vi sao mấy cô ấy lại muốn vào đó cùng nhau chứ!”
 
“Có vấn đề gì đâu.”
 
“Không… Không có vấn đề gì sao?”
 
Ngụy Phong ngước đôi mắt một mí của mình lên nhìn Chúc Cảm Quả: “Cậu cảm thấy sức quyến rũ của cậu bây giờ lớn đến mức khiến hai cô gái cạnh tranh với nhau vì cậu sao?”
 
Chúc Cảm Quả ngồi dịch sang bên cạnh, nhìn hình ảnh phản chiếu mình trong gương chiếu hậu bằng thủy tinh. Chàng trai có vóc dáng cao ráo cường tráng, cơ bắp săn chắc mặc dù thân hình không cân đối bằng Ngụy Phong nhưng chắc chắn cũng có thể coi như là một người đàn ông có hình thể đầy nam tính.
 
“Tôi có nhiều cơ bắp hơn cậu.” Anh ấy quay đầu nói với Ngụy Phong.
 
“Nhưng cậu không đẹp trai bằng tôi.”
 
“...”
 
Lộ An Thuần liếc mắt nhìn hai người họ: “Ngụy Phong, bây giờ anh tự tin như thế à!”
 
“Anh vẫn luôn rất tự tin mà.”
 
Chúc Cảm Quả cười cười: “Cô cả này, cậu không biết mấy năm học đại học đó, lão Phong được người ta chào đón như thế nào đâu. Ngày nào cũng có nữ sinh tỏ tình với cậu ấy, nhất là sau khoảng thời gian từ năm hai trở đi, mấy đàn em mới vào cứ giống như bị điên vậy.”
 
Dù không được chứng kiến tận mắt nhưng thông qua lời kể của Chúc Cảm Quả, Lộ An Thuần cũng có thể tượng tượng ra được khung cảnh đó. Người có thể thi đậu vào đại học A đều là những người thuộc hàng top đầu trong những học sinh xuất sắc đến từ khắp nơi trên cả nước. Nhưng không ai có thể giống Ngụy Phong, khiến trường học lần đầu tiên “bật đèn xanh” cho anh, tuyển thẳng vào đại học.
 
Hơn nữa giá trị nhan sắc của anh lại rất cao, cực kì thu hút người khác, không có mấy nữ sinh có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh.
 
Ban đầu, anh có thể có được cuộc sống tốt hơn nhưng anh lại muốn ở bên cạnh cô, cùng nhau rơi vào vực sâu.
 
Ngụy Phong xoa đầu Lộ An Thuần, ngăn cô tiếp tục suy nghĩ lung tung.
 
Chúc Cảm Quả vẫn ngồi đó than thở, thỉnh thoảng lại nhìn sang cánh cửa của tiệm spa Sâm Lâm, anh ấy sốt ruột không thể chờ đợi thêm được nữa.
 
Ngụy Phong nhắc nhở anh ấy: “Không phải Ninh Nặc đã sớm từ chối cậu rồi sao, cô ấy cũng không thích cậu, cậu lo cái gì chứ.”
 
Chúc Cảm Quả còn chưa kịp mở miệng trả lời, Lộ An Thuần đã nói xen vào một câu: “Theo tôi biết thì bây giờ quả thực ra hình như cậu ấy hơi hối hận rồi, nhất là khi… Thấy hiện tại anh Trư Can nhà chúng ta trở nên đẹp trai như vậy.”

 
Chúc Cảm Quả nghe Lộ An Thuần nói như vậy thì lấy cái gương trang điểm  nhỏ mình mang theo trong người ra, soi vào mặt mình: “Còn phải nói nữa sao, sau khi tôi giảm cân xong, tôi hơi bị đẹp trai đó.”
 
Lúc này Ngụy Phong lại nói một câu chả liên quan gì đến chủ đề họ đang nói chuyện: “Sao cậu lại mang theo cái gương nhỏ này trong người thế?”
 
Chúc Cảm Quả cũng không thèm suy nghĩ gì đã trả lời: “Tôi mang theo để tiện cho vợ tôi trang điểm, tô lại son môi bất cứ lúc nào.”
 
“Cho nên thật ra cậu chỉ đang lo lắng vợ cậu không đối phó được cô ấy thôi chứ gì.”
 
Chúc Cảm Quả thở dài một hơi, ngồi xuống chỗ bên cạnh anh: “Nói thật, người như Tiểu Huệ trông thì có vẻ vô tư, cái gì cũng không để trong lòng thế thôi nhưng thực ra đầu óc cô ấy rất nhỏ nhen, tôi sợ cô ấy… Phải nói như thế nào đây nhỉ, Ninh Nặc lại là cô gái rất ưu tú, cô ấy không khoe khoang hay khó gần giống như mấy cô thiên kim tiểu thư, tôi quả thực có đôi chút lo lắng.”
 
Lộ An Thuần nói trúng tim đen: “Thật ra cậu sợ cô ấy thấy tự ti trước Ninh Nặc đúng không.”
 
“Lúc cô ấy ở bên tôi đã rất để ý chuyện trình độ bằng cấp này, ba tôi đấy… Hai người cũng biết ông ấy là thầy giáo dạy cấp ba mà nên rất nhạy cảm với chuyện trình độ học vấn, không phải ông ấy luôn dùng chuyện này để phán xét chuyện hai chúng tôi yêu nhau đó sao.” Chúc Cảm Quả bất đắc dĩ nói: “Trình độ học vấn của cô ấy không cao cũng không phải lỗi của cô ấy mà, cô ấy cũng không có điều kiện học tập như chúng ta.”
 
Lộ An Thuần phát hiện thật ra tình cảm Chúc Cảm Quả dành cho Chu Tiểu Huệ nhìn thì có vẻ sơ sài, qua loa nhưng trên thực tế anh ấy lại rất tinh tế, để ý đến những chuyện nhỏ nhặt nhất…
 
Cô vỗ vào vai Chúc Cảm Quả: “Có cần tôi vào trong đó nghe ngóng tình hình cho cậu rồi dẫn vợ cậu ra đây không.”
 
“Thế thì tốt quá!”
 
Lộ An Thuần đi vào tiệm spa Sâm Lâm, tìm thấy Ninh Nặc và Chu Tiểu Huệ trong một gian nhà gỗ nhỏ được rất nhiều cây xanh vây xung quanh. Hai người họ trông vô cùng hưởng thụ nằm trên giường đơn để người ta mát xa, mỗi người được một chàng trai trẻ đẹp trai xoa bóp cổ vai gáy cho.
 
Chu Tiểu Huệ: “Thoải mái quá đi mất!”
 
Ninh Nặc: “Đúng đấy đúng đấy! Lát nữa mát xa xong, tôi còn muốn làm một bộ mặt nạ dưỡng ẩm làm đẹp nữa.”
 
Chu Tiểu Huệ: “Bao nhiêu tiền thế?”
 
Ninh Nặc: “Tiền bạc không quan trọng, tất cả những gì chúng ta làm hôm nay đều tính vào tài khoản Ngụy Phong.”
 
Chu Tiểu Huệ: “Tốt quá!”
 
Lộ An Thuần khoanh tay đứng dựa vào cánh cửa, ung dung nói: “Hai người các cậu thật đúng là không khách sáo gì nhỉ.”
 
Ninh Nặc nhìn thấy Lộ An Thuần, vừa vội vàng vẫy tay ra hiệu cho cô lại gần vừa nói: “An An, cậu mau tới đây đi! Cậu đến đây cảm nhận dịch vụ xoa bóp mát xa của trai đẹp cơ bắp xem, thoải mái lắm luôn đó!”
 
“Không cần đâu.”
 
“Cậu sợ Ngụy Phong không vui à.”
 
“Không phải đâu nhé! Còn lâu tớ mới sợ anh ấy!”
 
“Vậy cậu còn chần chờ gì nữa mà không đến đây?”
 
Lộ An Thuần nhìn dáng vẻ thoải mái của hai người này cũng có chút động lòng. Lúc này lại có một người đàn ông cao ráo có khuôn mặt sáng sủa đặt một cái áo thun rộng rãi thoải mái vào trong tay Lộ An Thuần: “Cô Lộ, cô có thể vào căn phòng ngay bên cạnh thay quần áo, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp nhân viên mát xa chuyên nghiệp nhất tới đây phục vụ cô.”
 
“À, được thôi.” Lộ An Thuần nhận áo nói.
 
Ninh Nặc cười hì hì nói: “Các anh tìm người đẹp trai cho cậu ấy đi! Nhất định phải tìm người đẹp trai hơn anh Ngụy của các anh, nếu không có lẽ sẽ không lọt mắt cậu ấy đâu.”
 
Người đàn ông cảm thấy yêu cầu này hơi khó nên gãi gãi đầu: “Chuyện này chỉ sợ là không dễ.”
 
“Anh đừng nghe cậu ấy nói bậy, anh cứ tìm cho tôi một nhân viên có tay nghề tốt tới đây là được rồi.”
 
“Được.”
 
Lộ An Thuần đi sang căn phòng bên cạnh thay quần áo, sau khi đi ra cô thư thái nằm lên giường đơn êm ái được ngăn cách bởi bình phong cổ kính, có nhân viên phục vụ mang hoa quả và các món ăn nguội, đặt trên bàn gỗ được chạm khắc công phu bên cạnh giường.
 
Chu Tiểu Huệ nói: “Nếu có dâu tây thì tốt, tôi muốn ăn dâu tây.”
 
Ninh Nặc trả lời: “Chỗ này… Không có dây tây đâu, cũng sắp qua mùa dâu tây rồi.”

 
“Biết là thế nhưng tôi rất muốn ăn!”
 
“Đúng rồi đúng rồi, cô đang đi làm ở thẩm mỹ viện nhỉ, lần sau tôi đến thẩm mỹ viện cô đang làm để làm đẹp được không.”
 
“Được chứ! Tôi sẽ giảm giá cho cô!”
 
Lộ An Thuần nghe hai người họ nói chuyện dường như hai người rất hòa thuận thân thiết, hoàn toàn không phải bầu không khí “nồng nặc mùi thuốc súng” như những gì Chúc Cảm Quả tưởng tượng, cũng không giống tình cảnh “tranh giành vì tình yêu” gì gì đó như Ngụy Phong nói.
 
Đàn ông luôn tự luyến, luôn cho rằng con gái sẽ vì  một người đàn ông mà tranh giành hay lục đục với nhau gì đó.
 
Đúng là quá nhàm chán.
 
Trong lòng Lộ An Thuần thầm khinh bỉ hai người đàn ông kia một trận.
 
Mấy phút sau, nhân viên mát xa được sắp xếp cho Lộ An Thuần đi đến, vén màn đi vào căn phòng cô đang nằm, đứng lại bên cạnh cô.
 
Lộ An Thuần nằm lì trên giường, mắt cũng không thèm mở mà chỉ nói: “Làm phiền anh rồi.”
 
Anh ta không lên tiếng trả lời, động tác thuần thục xoa bóp phần lưng cho cô. Tuy có hơi mạnh tay nhưng khi mát xa lại vô cùng dễ chịu, nhất là chỗ cổ cứng ngắc của cô, anh ta đả thông kinh mạch giúp cô. Hơn nữa lòng bàn tay anh ta còn có những vết chai lì, khi chạm vào da lại khiến cô tê tê dại dại, vừa ngứa lại cũng vô cùng thoải mái.
 
Lộ An Thuần không nhịn được kêu lên thành tiếng.
 
Ninh Nặc đang mát xa ở phòng bên cạnh nghe cô kêu thì phá lên cười: “An An! Cậu đừng kêu ra mấy tiếng đó nữa, buồn cười chết mất.”
 
“Thoải mái thật mà.”
 
“Nhưng cậu kêu như thế rất dễ bị người khác hiểu nhầm.”
 
“Chỉ có cậu suy nghĩ lung tung thôi.”
 
Sau đó cô lại nghe thấy người đàn ông sau lưng mình khẽ cười một tiếng: “Em vẫn rất mẫn cảm.”
 
Lộ An Thuần vừa nghe giọng nói này chợt quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt điển trai của Ngụy Phong, ánh mắt sắc bén không có ý tốt nhìn cô chằm chằm.
 
“Sao lại là anh thế?”
 
“Em cảm thấy anh sẽ để người khác chạm vào em sao?”
 
“Càng đừng nói tới chuyện mát xa đụng chạm cơ thể này!”
 
Ngụy Phong trừng phạt bóp vào eo cô, Lộ An Thuần đau đến nỗi duỗi thẳng chân đạp vào người anh. Nhưng lại bị anh nắm chặt mắt cá chân cô, chỉ trong phút chốc đã khống chế cô.
 
Thể lực của Lộ An Thuần quả thực không phải là đối thủ của anh nên cô chỉ có thể từ bỏ không phản kháng nữa. Mặc cho bàn tay anh tùy ý di chuyển trên cơ thể cô, giờ đây cô giống như cá nằm trên thớt mặc anh trêu chọc, không có chỗ nào trên người cô là anh không dám chạm vào.
 
Mặc dù chuyện này có hơi tổn thương tinh thần một chút nhưng không thể không nói kỹ thuật xoa bóp của Ngụy Phong thật sự rất tốt. Có mấy lần anh mát xa thoải mái đến mức cô muốn kêu ra thành tiếng.
 
“Ngụy Phong, Trư Can nhà tôi đâu rồi?” Chu Tiểu Huệ hỏi.
 
“Cậu ấy đang ở bên ngoài, không dám vào đây.”
 
“Sao lại không dám vào.”
 
Ngụy Phong rất biết ý không trả lời câu hỏi này của Chu Tiểu Huệ.
 
Một lúc sau, Chu Tiểu Huệ đi vào căn phòng sát vách thay quần áo xong rồi đi ra: “Thôi tôi không làm dịch vụ chăm sóc sắc đẹp nữa đâu, chứ không Trư Can ngồi một mình ngoài đó lại phải chờ lâu, mọi người cứ làm tiếp đi, hôm nay tôi rất vui, cũng rất hân hạnh được quen biết cô, Ninh Nặc.”
 
“Tôi cũng vậy, cô đi thong thả nhé.”
 

Sau khi Chu Tiểu Huệ rời đi, không bao lâu sau Lộ An Thuần và Ninh Nặc cũng kết thúc buổi chăm sóc sắc đẹp của mình. Hai người cùng nhau đi ra ngoài, dạo bước trong Sâm Lâm đang chìm trong màn đêm, hơn nữa hai người còn đuổi Ngụy Phong đi để có không gian riêng nói chuyện.
 
“Hôm nay cậu… Thể hiện như này là muốn làm gì vậy?” Lộ An Thuần không thể chờ đợi được nữa vội vàng hỏi: “Không phải cậu muốn đào góc tường nhà người ta đấy chứ.”
 
“Cậu nghĩ cái gì thế hả, tớ có thể làm ra chuyện như thế được sao?” Ninh Nặc cử động cánh tay, nhìn lên vầng trăng tròn lạnh lẽo trên bầu trời cao, cô ấy vươn người duỗi cái lưng mỏi mệt của mình: “Có lẽ do tớ không cam lòng, muốn xem xem rốt cuộc bạn gái cậu ấy là người như thế nào.”
 
“Cậu nhìn thấy rồi, vậy cảm giác thế nào?”
 
“Không nói ra thành lời được, nói sao nhỉ, cô ấy là một cô gái… Rất giản dị, thích hợp là người của gia đình, cũng rất phù hợp với cậu ấy.” Mặc dù Ninh Nặc không muốn thừa nhận nhưng có lẽ do ánh trăng tối nay quá dịu dàng nên cô thẳng thắn bộc bạch thổ lộ lòng mình với Lộ An Thuần: “Ban đầu là chính tớ không thích cậu ấy nhưng bây giờ tớ lại có chút hối hận. Lúc học đại học, tớ cũng đã từng yêu đương với vài người. Dù trong cuộc tình với những người đó, tớ đều rất vui vẻ nhưng tớ có thể cảm nhận được… Chúc Cảm Quả là người rất tốt.”
 
“Cậu ấy…” Lộ An Thuần nhớ lại từng chi tiết khi anh ấy và Chu Tiểu Huệ ở bên nhau: “Cậu ấy rất thương yêu vợ mình, là một người đàn ông tốt.”
 
“Không còn quan trọng nữa rồi.” Ninh Nặc thở dài một hơi, tỏ vẻ thoải mái nói: “Cuộc sống luôn sẽ có một hoặc hai chuyện như vậy xảy ra mà, sau khi nó xảy ra mới thấy hối hận thì cũng không kịp nữa rồi. Cậu ấy cũng không giống với người nào đó, nhiều năm như thế vẫn có thể một mực chung thủy không thay lòng đổi dạ chờ đợi một người, cậu ấy cũng không thích mình sâu đậm như vậy cho nên tớ cũng không thấy thiệt thòi gì.”
 
Lộ An Thuần cúi đầu giẫm lên cái bóng của mình chiếu trên con đường lát đá: “Đúng vậy.”
 
“Cho nên Lộ An Thuần à, có thể có một người thề nguyện không bao giờ thay lòng thích cậu nhiều năm như vậy, sẵn sàng từ bỏ hết tất cả mọi thứ chỉ muốn trở lại bên cạnh cậu một lần nữa, không có mấy ai có thể làm được đến vậy đâu, vậy nên cậu phải quý trọng đấy. Đừng giống như tớ, chờ đến khi đã mất đi rồi mới thấy hối hận, lúc đó dù có hối hận cũng không có tác dụng gì nữa rồi, còn không phải chỉ có thể gạt nước mắt chúc phúc người đó hay sao.”
 
Lộ An Thuần quay đầu, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Ngụy Phong, anh đứng dưới ánh trăng nên càng có vẻ lạnh lùng, cao ráo hơn.
 
Bất kể cô có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đuổi anh đi. Anh đã quyết tâm, tiến về phía cô bằng tấm thân cô độc dũng cảm.
 
“Tớ… Sẽ yêu anh ấy thật nhiều.”
 
Yêu anh bằng tất cả những gì em có.
 
*
 
Chúc Cảm Quả nắm tay vợ mình trở về phòng, những chuyện diễn ra trong tiệm spa anh ấy cũng không dám hỏi.
 
Suốt cả đường về Chu Tiểu Huệ không lên tiếng nói chuyện. Điều này càng khiến trong lòng anh ấy thấy thấp thỏm hơn.
 
Tình cách Chu Tiểu Huệ rất cởi mở vui vẻ, hiếm có khi nào cô ấy lại im lặng như thế. Lúc Chúc Cảm Quả muốn ôm cô ấy, Chu Tiểu Huệ lại dịch người tránh khỏi vòng ôm của anh ấy, sau đó cô ấy lại cúi đầu dùng điện thoại tìm kiếm một số nội dung liên quan đến chuyện học liên thông.
 
Chúc Cảm Quả thấy cô làm vậy, lấy điện thoại của cô đi: “Em làm gì, làm gì vậy hả?”
 
“Em cũng chỉ xem chơi chơi thôi.”
 
“Xem cái gì mà xem, đây là chuyện em nên quan tâm sao!” Chúc Cảm Quả vừa đau lòng lại vừa tức giận, không nhịn được nói: “Chẳng phải chỉ gặp bạn học cũ của anh thôi sao, em có cần phải làm như vậy không, cũng chỉ là trước đây anh đã từng thích cô ấy nhưng chuyện này cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi chứ.”
 
Chu Tiểu Huệ nhìn ra anh ấy đang tức giận, cô dùng đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay Chúc Cảm Quả: “Đừng tức giận nữa mà.”
 
“Anh cứ giận đấy!”
 
“Thế thì em cũng giận cho anh xem.”
 
Vừa nói dứt lời, Chu Tiểu Huệ đã xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh ấy nữa.
 
Hai người giận dỗi nhau một lúc, sau đó rốt cuộc Chúc Cảm Quả vẫn chủ động mở lời hòa giải trước. Anh ấy kéo kéo tay áo Chu Tiểu Huệ, chỉ vào mặt trăng ngoài cửa sổ: “Vợ à, em xem trăng ngoài kia tròn chưa kìa…”
 
“Vậy thì sao chứ! Hừ.”
 
“Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, lại đang ở trong căn phòng đẹp như vậy, vừa nãy lại được thư giãn ở suối nước nóng và spa như thế, sao chúng ta không làm chút chuyện người yêu nên làm mà lại đứng đây cãi nhau làm gì chứ.”
 
Chu Tiểu Huệ không nhìn được cười cười, trừng mắt liếc anh ấy một cái, hắng giọng rồi nói: “Cô gái kia, em có thể nhìn ra được bây giờ cô ấy vẫn hơi thích anh.”
 
“Làm gì có chuyện đó chứ! Cô ấy và An An đều là con cái nhà giàu, cô ấy để ý anh mới là lạ.”
 
“Giữa con gái với nhau, không cần nói nhiều lời mà chỉ cần một ánh mắt thôi là đã hiểu rồi, em cũng đã nhìn ra cô ấy đang hối hận.”
 
“Vợ à, em đừng dọa anh.”
 
Chu Tiểu Huệ thở dài: “Em ấy à, ba anh nói đúng đấy, trình độ học vấn của em không cao, quả thực không hề phù hợp với anh được. Ban đầu khi mà em theo đuổi anh là dựa trên điều kiện gia đình của anh và điều kiện của chính bản thân anh.”
 
“Lúc em theo đuổi anh, em nói bị thu hút bởi sức hấp dẫn cá nhân của anh mà.”
 
“Anh thì có sức hấp dẫn gì chứ, khi đó anh vẫn chỉ là một chàng trai mập mạp đấy! Dĩ nhiên cũng không phải em kỳ thị người béo đâu nhưng khi đó quả thực anh không đẹp trai như bây giờ.”
 
“Em vẫn luôn đốc thúc anh giảm béo đấy thôi.”
 
“Đó là vì em nhìn ra được tiềm lực của anh.” Chu Tiểu Huệ quay lại chủ đề vừa nãy: “Nói tóm lại, em thừa nhận lúc đó em theo đuổi anh là có lòng riêng, không đơn thuần như tình yêu hồi bọn anh học cấp ba hay đại học. Vốn dĩ em sinh ra và lớn lên trong một gia đình cũng không tốt đẹp gì, ra ngoài xã hội bươn chải từ sớm. Em tìm bạn trai… Ngoại trừ tìm người yêu thương em ra, em còn muốn người đó có năng lực, tất nhiên không phải người có năng lực như Ngụy Phong… Người như thế em cũng không tóm được, anh hiểu ý em mà.”
 

“Anh hiểu, em theo đuổi anh là do sau khi đã suy xét đến những điều kiện của anh, em cảm thấy mình có thể cưa đổ được anh.”
 
“Đúng.”
 
Trong lòng Chu Tiểu Huệ thấy khó chịu như bị dao cắt, cô cố gắng kìm nén cảm xúc đau khổ của mình, khiến mình trông rất lý trí khi trả lời anh: “Nhưng em không hi vọng sau này anh sẽ hối hận khi đến với em, rõ ràng bây giờ anh đang có một sự lựa chọn tốt hơn, mối tình đầu của anh, cô gái mà anh thích khi vừa biết đến yêu là gì… Nhưng vì đã có em nên anh chỉ có thể từ bỏ. Vậy nên, em cho anh một cơ hội lựa chọn lại lần nữa.”
 
“Này, vợ à, em đang nói gì thế.”
 
Chu Tiểu Huệ kìm nén sự đau khổ đang dâng lên trong lòng mình, đẩy chàng trai mình yêu ra ngoài cửa phòng: “Em đã nói rõ rồi, thật ra bây giờ anh có thể đi tìm Ninh Nặc rồi nói chuyện với cô ấy.”
 
“Không phải chứ… Nói cái gì cơ…”
 
“Nói cái gì cũng được, nói tóm lại, anh đi tìm cô ấy đi.”
 
Tâm trạng cô nặng nề ngổn ngang trăm mối đóng cửa phòng lại, nhốt Chúc Cảm Quả ngoài cửa, dựa lưng vào tường, bướng bỉnh lau sạch nước mắt còn vương lại trên khóe mắt.
 
Cô nhớ lại một chuyện đã xảy ra vào nhiều năm trước, khi đó trường dạy nghề nằm ngay bên cạnh một trường cấp ba tư thục trọng điểm, hôm đó trên sân tập trường cấp ba đang tổ chức lễ trưởng thành cho học sinh lớp mười hai.
 
Lúc ấy cô và mấy chị em tốt của mình leo lên sân thượng, ngồi trên đó ngắm nhìn những nam sinh nữ sinh mặc âu phục và váy lễ phục dài, họ đã hoàn thành buổi lễ trưởng thành đánh dấu nấc thang mười tám tuổi của mình trong những lời chúc mừng của phụ huynh và thầy cô.
 
Khi đó cô đã hâm mộ họ biết bao, rốt cuộc hôm nay những cô cậu học sinh kia đã chính thức bước vào thế giới của người trưởng thành, chào đón họ chính là một thế giới rộng lớn hơn và một cuộc sống tốt đẹp hơn.
 
Sau đó, cô lướt điện thoại lại thấy một buổi lễ trưởng thành của một trường cấp ba nào đó trên mạng, phía dưới có người bình luận rằng: “Vì sao trường cấp ba có lễ trưởng thành mà trường dạy nghề chúng ta học lại không có?”
 
Một người khác bình luận trả lời người kia rằng…
 
“Ngay khoảnh khắc bạn không thi đỗ vào trường cấp ba là bạn đã trưởng thành luôn rồi.”
 

 
Cô ấy hiểu xã hội này còn sớm hơn cả Chúc Cảm Quả, cũng biết những chuyện bất đắc dĩ của cuộc sống, tình yêu là một thứ xa xỉ mà con người ta chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô phải rất cố gắng rất nỗ lực… Mới có thể có được một chỗ đứng cho bản thân trong xã hội đầy tàn khốc này, cho dù chỗ đó chỉ là một góc nhỏ rất hẹp, rất chật chội.
 
Chu Tiểu Huệ ngồi ôm gối, sau khi khóc lóc một trận giải tỏa hết nỗi lòng, cô lại điều chỉnh lại tâm trạng của mình lần nữa.
 
Có lẽ Chúc Cảm Quả đã rời khỏi đây, chắc hẳn trong lòng anh ấy cũng đã có tính toán của mình rồi.
 
Nói không chừng anh ấy đã đi tìm Ninh Nặc rồi cũng nên.
 
Hiển nhiên điều kiện của cô gái kia tốt hơn cô ấy rất rất nhiều, hơn nữa cô gái đó còn là mối tình đầu của Chúc Cảm Quả. Bây giờ mối tình đầu của anh ấy đã sẵn lòng quay đầu, mộng đẹp trở thành sự thật, tốt đẹp biết bao.
 
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ấy lại đầy vẻ chua xót, cô ấy cảm thấy mình đúng là một kẻ đại ngốc mà!
 
Nếu đổi thành một người đàn ông khác, cô ấy sẽ không bao giờ ngốc nghếch bằng lòng buông tay như vậy đâu, chắc chắn cô ấy sẽ giữ chặt anh ấy.
 
Nhưng Chúc Cảm Quả không giống những người đó… Người đàn ông này đối xử với cô ấy thật sự rất tốt, đối xử với cô ấy còn tốt hơn bất cứ người bạn trai nào trước kia của cô ấy… Chính vì vậy, Chu Tiểu Huệ mới không thể cứ ích kỷ chiếm lấy anh ấy như vậy.
 
Cô ấy nghiêng người ôm chăn rồi đau lòng trùm chăn lên đầu khóc thật to.
 
Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng gõ cửa, Chu Tiểu Huệ đi mở cửa với đôi mắt đỏ hoe. Khi cô ấy mở cửa ra thì nhìn thấy Chúc Cảm Quả thở dốc đứng bên ngoài, gương mặt anh ấy ửng đỏ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
 
“Sao anh lại quay lại?”
 
“Không phải em luôn nói muốn ăn dâu tây sao, anh vừa xuống núi mua cho em này, anh phải chạy đi hỏi rất nhiều cửa hàng mới mua được đấy.”
 
Chúc Cảm Quả giơ một túi dâu tây đỏ tươi lên trước mặt cô ấy, nhìn thấy đôi mắt cô ấy đỏ giống như màu của quả dâu tây thì không hiểu tại sao: “Sao em lại khóc?”
 
“Em… Em cứ tưởng…”
 
“Em tưởng gì cơ?”
 
Chu Tiểu Huệ rốt cuộc không kiềm chế được tâm trạng của mình nữa, cô ấy  đi nhanh đến chỗ Chúc Cảm Quả rồi nhảy lên, ôm chặt lấy anh ấy, treo trên người anh ấy như một con gấu túi.
 
Chúc Cảm Quả ôm cô ấy đi vào phòng: “Vợ à, em sao vậy?”
 
“Em không sao đâu.”
 
“Thế để anh rửa dâu tây cho em ăn.”
 
“Trư Trư em yêu anh.”
 
“Ôi trời.” Anh ấy hơi đỏ mặt: “Tự nhiên em lại nói mấy lời này khiến anh thấy xấu hổ quá.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận