Chiều hôm đó Lộ An Thuần trở về biệt thự Giang Đinh.
Lộ Bái không ở đây, Lộ An Thuần vẫn chưa bước vào cửa đang nghe thấy hai chị em Liễu Lệ Hàn và Liễu Như Yên đang cãi nhau.
Lộ An Thuần không đi vào quấy rầy họ mà đứng ở trong sân kiên nhẫn chờ đợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai chị em họ cãi nhau là chuyện bình thường, mấy năm nay mâu thuẫn giữa họ ngày càng nhiều dẫn đến việc mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên tồi tệ hơn. Bây giờ hai người không giống như chị em nữa mà càng giống như kẻ thù của nhau hơn.
Lộ An Thuần nghe thấy có tiếng bình hoa bị rơi vỡ, ban đầu cô cũng không có ý định đi vào trong nhà để khuyên can nhưng sau đó cô lại nghe thấy Liễu Như Yên giận dữ, khàn giọng hét về phía anh ta: "Mấy năm nay chị thật sự chịu đựng quá đủ rồi!"
"Nếu như không có ông Lộ thì chúng ta có thể được sống bên trong một căn nhà tốt như vậy à? Cuộc sống của chúng ta có thể tốt đẹp được như thế này ư? Chị, chị đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Giọng nói của người phụ nữ dường như vừa run rẩy vừa nghẹn ngào: "Liễu Lệ Hàn, em có biết mỗi ngày chị phải trải qua cuộc sống như thế nào không? Em có biết ông ta đã đánh lên người chị bao nhiêu lần không? Đúng vậy, bây giờ em hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp nhưng cuộc sống an nhàn đó của em được đánh đổi bằng những đau khổ của chị đấy. Liễu Lệ Hàn, chị thật sự chịu đựng quá đủ rồi."
Liễu Lệ Hàn nghe thấy vậy thì nhếch môi cười khinh thường: "Em đi theo ông ta làm việc nhiều năm như vậy, có khác gì con chó đâu, em làm biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn thay ông ta mới lên được chức quản lý dự án. Còn cái tên Ngụy Phong kia, chưa đến được bao lâu nhưng đã dẫm lên đầu em ngồi rồi kìa. Lộ Bái ấy à, ông ta chưa từng thật sự có ý định đề bạt em! Nếu chị thật lòng giúp đỡ em nhiều hơn một chút thì em đâu đến nỗi như vậy?"
Cô ấy nhìn Liễu Lệ Hàn bằng ánh mắt khó tin: "Sao mà em lại có thể... Nói như vậy chứ?"
Liễu Lệ Hàn đi đến bên cạnh cô ấy rồi nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đang run rẩy của cô ấy, anh ta ghé sát vào tai cô ấy, nói nhỏ: "Chị, không nói đến chuyện ông Lộ không để cho chị rời đi, cho dù ông ta muốn thả chị đi thì em cũng sẽ không đồng ý. Chị bình tĩnh lại rồi suy nghĩ cho thật kỹ đi, hai chị em chúng ta chỉ có thể cố gắng dựa vào cái cây đại thụ này là ông ta mới đứng vững được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
‘Bốp’, Liễu Như Yên tát một cái lên mặt Liễu Lệ Hàn.
Anh ta nghiêng mặt qua một bên, nở một nụ cười vừa điên cuồng lại vừa tà ác: "Nếu làm như vậy có thể khiến chị thoải mái hơn một chút thì mỗi ngày em sẽ đến đây cho chị tát một cái. Tính ra thì việc nhẫn nhịn cũng không khó khăn đến mức đó đúng không? Chị, nếu chị đi thì em cũng chẳng thể ra vẻ ta đây hơn người nổi nữa, nên em sẽ không bao giờ để chị có cơ hội hủy hoại tương lai của em đâu."
Vừa nói xong câu đó, Liễu Lệ Hàn mặc kệ tiếng khóc của người phụ nữ, cứ thế sải bước nhanh ra khỏi cửa.
Trong sân, anh ta đụng phải Lộ An Thuần.
Cô đang ngồi trên chiếc ghế đá trên hành lang uốn khúc ngoài sân, gió mùa hè thổi tung làn váy màu trắng của cô, cô hờ hững liếc mắt nhìn anh ta nhưng lại không muốn nói một câu nào với anh ta, ánh mắt ấy lộ rõ vẻ khinh thường.
Ánh mắt của cô khiến cho Liễu Lệ Hàn cảm thấy hết sức khó chịu.
Trong những năm gần đây, anh ta vẫn luôn đi từng bước một để chứng minh năng lực của bản thân trước mặt Lộ Bái, anh ta dần dần thay đổi để có thể biến thành loại người mà bản thân muốn trở thành, nhưng mà... Cô chưa bao giờ chú ý đến anh ta.
Liễu Lệ Hàn đi đến trước mặt Lộ An Thuần, cười nhếch mép: "Nghe nói cậu sắp kết hôn rồi, chúc mừng cậu nhé, chắc hẳn cậu rất vừa ý với người mà ba cậu chọn cho cậu trong lần xem mắt này."
"Đúng là như vậy, không có ai hợp ý tôi như anh ấy đâu." Lộ An Thuần đi lướt qua anh ta, không muốn nói thêm bất cứ lời nào với anh ta nữa.
Liễu Lệ Hàn cảm thấy không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không sợ tôi nói cho ông Lộ biết à?"
Lộ An Thuần thờ ơ nhún vai, cô quay đầu lại nhìn anh ta: "Tôi vốn không có ý định để Ngụy Phong bước chân vào nhà họ Lộ, nếu cậu đi nói thì tôi phải cảm ơn cậu vì đã cứu anh ấy ra khỏi hố lửa. Nhưng mà tôi muốn nhắc nhở cho cậu một chuyện, nếu như cậu dám thêm mắm thêm muối, nói thêm những câu có thể khiến cho anh ấy phải gánh chịu ảnh hưởng xấu thì cậu đừng có mơ đến việc tôi sẽ tiếp tục che giấu chuyện cậu làm năm mười tám tuổi giúp cậu nữa."
Khi Liễu Lệ Hàn đối mặt với Lộ An Thuần thì anh ta cảm thấy bộ dạng dè dặt, cẩn thận của cô gái đã biến mất từ lâu.
Bây giờ cô chẳng sợ cái gì hết, cho dù có là Lộ Bái thì cô cũng không coi ra cái gì chứ đừng nói đến anh ta.
Chuyện bỏ thuốc Lộ An Thuần là việc Liễu Lệ Hàn làm trong lúc mất đi sự tự chủ, sau này, mỗi khi anh ta nhớ đến chuyện đó thì đều cảm thấy kinh hoàng, lo sợ tột độ. Sự nỗ lực và phấn đấu trong nhiều năm của anh ta có thể bị... Chuyện đó hủy hoại trong chốc lát.
Chuyện đó nhất định không thể để Lộ Bái biết được.
"Các... Các cậu không có chứng cứ."
"Phải cần chứng cứ cơ à?" Lộ An Thuần nở nụ cười mỉa mai: "Cậu nói xem Lộ Bái sẽ tin tôi hay là tin cậu đây."
"..."
"Hơn nữa, tôi không có chứng cứ nhưng Ngụy Phong thì có đấy, hồi trước chính miệng Hứa Sơ Mạt đã thừa nhận tất cả và anh ấy có quay video lại. Nếu cậu quyết đập nồi dìm thuyền đến cùng thì cứ việc đi mách lẻo với Lộ Bái đi, tôi không cản cậu đâu."
Lộ An Thuần nói xong thì xoay người đi vào biệt thự.
Liễu Lệ Hàn nhìn theo bóng lưng của cô, nụ cười trên môi lạnh thấu xương: "An An, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu, trước hơn hết chúc cậu tân! Hôn! Vui! Vẻ."
...
Lộ An Thuần đi vào phòng, ban đầu Liễu Như Yên đang ngồi trên ghế sofa lau nước mắt, sau khi thấy cô bước vào thì vội vàng lau sạch nước mắt, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì đã xảy ra: "An An, em trở về rồi."
Lộ An Thuần rút giấy ăn, đặt vào tay Liễu Như Yên: "Chị Liễu, em đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi giữa chị và em trai chị rồi."
Khuôn mặt Liễu Như Yên lộ vẻ như muốn né tránh, cô ấy cúi đầu nói: "Để, để em phải chê cười rồi."
"Chị Liễu, nhiều năm qua chỉ có mỗi mình chị đối xử tốt với em trong căn nhà này thôi, chị yên tâm đi, em chắc chắn sẽ đứng về phía chị."
Liễu Như Yên nhìn cô, đột nhiên cô ấy kích động nắm lấy tay cô: "An An, chị thật sự... Thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, chị không thể sống nổi cuộc sống như thế này thêm một ngày nào nữa."
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào cặp mắt xếch xinh đẹp của cô ấy, đôi mắt đó là đặc điểm giống với mẹ của Lộ An Thuần nhất trên khuôn mặt cô ấy, vô số lần Lộ An Thuần nhìn về phía cô ấy, dường như cô nhìn thấy dáng vẻ của mẹ cô trong đôi mắt đó.
"Chị Liễu, chị còn muốn chạy không? Rời khỏi căn nhà này, rời khỏi Lộ Bái."
"Không không, chị không có ý nghĩ như vậy." Dường như trong đôi mắt của Liễu Như Yên hiện lên vẻ sợ hãi, cô ấy lắc đầu liên tục: "Ông ta sẽ không để chị đi đâu, sẽ không đâu."
"Chỉ cần chị có ý định chạy trốn thì em sẽ giúp chị." Lộ An Thuần hạ thấp giọng xuống, nói một cách kiên định: "Cả em lẫn Ngụy Phong, chúng em đều sẽ giúp chị."
Liễu Như Yên há miệng, run rẩy nhìn về phía Lộ An Thuần, dường như cọng rơm cứu mạng duy nhất đang hiện ra trước mắt của cô ấy: "Nhưng mà, nếu chị muốn... Thì phải làm như thế nào đây?"
"Nếu chỉ dựa vào một mình em thì không thể làm được chuyện này." Lộ An Thuần an ủi cô ấy: "Nhưng mà chị Liễu không cần phải lo lắng đâu, em và Ngụy Phong sẽ bàn bạc với nhau thử xem, chắc chắn sẽ có cách thôi."
Liễu Như Yên khóc nức nở, nắm chặt lấy bàn tay cô.
Lộ An Thuần nhẹ nhàng giơ tay lên lau nước mắt thay cho cô ấy, trước đó cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ của mình bị nhốt cho đến chết trong căn nhà giống như nhà tù này, sinh mệnh của bà tiêu tán từng chút một giống như sự thối rữa, mục nát, ngày càng tàn lụi trong ngày đông.
Bây giờ cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cô cũng phải giúp Liễu Như Yên rời khỏi căn nhà này.
Đợi đến khi cô trở về phòng của mình, Liễu Như Yên chùi sạch nước mắt trên mặt, trốn vào trong nhà vệ sinh, cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi xác định được rằng ở ngoài cửa không có ai, cô ấy mới cẩn thận bấm số điện thoại duy nhất trong chiếc điện thoại dự phòng của bản thân.
"Ngụy Phong đấy à?"
"Là tôi đây."
"Tôi đã tiết lộ ý định muốn rời khỏi đây cho Liễu Lệ Hàn biết, nó nổi trận lôi đình giống y như những gì cậu đã dự đoán. Chắc chắn nó sẽ đề phòng, mọi chuyện đều thuận lợi ngoại trừ việc..." Liễu Như Yên hít sâu một hơi: "Bỗng nhiên An An quay trở về, con bé cũng đã nghe thấy hết mọi chuyện rồi."
Giọng nói trầm của người đàn ông truyền qua chiếc điện thoại, anh bình tĩnh nói: "Cô ấy nói như thế nào?"
"Con bé nói sẽ giúp tôi rời khỏi đây, tôi cảm thấy khá lo... Chuyện này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của cậu không?"
"Không cần lo lắng, cô ấy sẽ đến bàn bạc với tôi."
"Vậy là tốt rồi."
...
Sau khi cúp cuộc gọi của Liễu Như Yên không lâu, Ngụy Phong nhận được cuộc gọi của Lộ An Thuần: "Vợ ơi."
"Ngụy Phong, khi nào anh rảnh thì chúng ta gặp nhau một chút nhé, em có chuyện muốn bàn bạc với anh."
"Đối với em thì anh luôn sẵn sàng."
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ thì không được vì anh đang ở công trường."
"Ngày mai?"
"Ngày mai cũng không được, công trường nhiều việc lắm."
"..."
"Vậy thì anh đừng có mà nói lúc nào cũng sẵn sàng chứ! Cái miệng này của anh đáng ghét thật đấy."
Người đàn ông cười khẽ: "Không phải em thích cái miệng của anh nhất à?"
"..."
"Thứ sáu anh hẹn lịch thử áo cưới, em có muốn đến xem một chút không?" Anh đề nghị.
"Thử áo cưới?"
"Ừ, lễ phục chú rể của anh và váy cưới cô dâu của em."
Lộ An Thuần không hiểu: "Vì sao anh lại nhiệt tình như vậy chứ?"
"Anh cũng muốn hỏi em, vì sao em không nhiệt tình như vậy chứ? Cô dâu tương lai phải chủ động đặt lịch và háo hức muốn thử váy cưới mới đúng chứ, còn Lộ An Thuần em lại đang làm cái gì?"
"Nhưng... Không phải còn chưa nhận giấy đăng ký kết hôn à?"
"Không quan trọng, chúng ta tổ chức hôn lễ trước đi."
"Anh đã chuẩn bị hết rồi à?"
"Không phải là anh." Ngụy Phong trầm giọng nói: "Là Lộ Bái, ông ta đã báo cho anh biết rồi."
"Nhưng mà ông ta chưa từng thương lượng với em."
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì việc này cũng là chuyện bình thường.
Những chuyện mà Lộ Bái đã quyết định thì không cần thiết phải bàn bạc với Lộ An Thuần, ông ta đã chọn Ngụy Phong làm chồng của cô thì sẽ không tùy tiện thay đổi, lại càng không thèm trưng cầu ý kiến của cô.
Cái cách ông ta ép buộc cô không khác mấy so với lần ông ta ép cô từ bỏ trường đại học ở phía Bắc để báo danh vào Học viện Mỹ thuật Xuyên Giang cách gần nhà của cô nhất, đến cả chuyên ngành ông ta cũng chọn thay cô luôn.
Không hề có chỗ cho sự kháng cự.
"Tại sao em không nói gì vậy?" Anh hỏi.
"Em đang suy nghĩ, nếu như không phải là anh mà là người đàn ông khác thì chắc chắn vận mệnh của em sẽ vô cùng bi thảm."
"Lộ An Thuần, anh đã nói rồi, anh sẽ cứu em."
Trước đó Lộ An Thuần cực lực phản đối chuyện Ngụy Phong quay về nhưng khi ngày cưới càng ngày càng đến gần cô lại cảm thấy may mắn vì Ngụy Phong đã bất chấp tất cả để quay về bên cô.
Nếu như không phải là anh mà là bất cứ một người nào khác thì cuộc sống sau này của Lộ An Thuần sẽ đau đớn, khổ sở hơn hiện tại không chỉ gấp trăm gấp ngàn lần thôi đâu.
Anh đã bỏ lại giấc mơ, hy sinh tự do ở phía sau lưng, thay vào đó, anh lựa chọn cô.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Lộ An Thuần đến cửa hàng đặt may váy cưới cao cấp Monica. Vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy Ngụy Phong đang mặc một bộ âu phục màu đen trông khá vừa người, anh đang đứng trước chiếc gương to có thể soi được toàn thân để sửa sang lại cổ áo sơ mi được mặc ở bên trong.
Bộ âu phục được cắt may vừa như in, cực kì tôn vóc dáng cao dong dỏng của anh.
Ánh đèn ấm áp trong phòng khách chiếu sáng vừa đủ. Dưới ánh đèn, từng đường nét trên khuôn mặt anh hoàn mỹ không chút tì vết, hàng lông mày rậm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng như tờ, mỗi một bộ phận trên khuôn mặt đều hoàn hảo đến mức không thể soi mói ra bất cứ khuyết điểm nào.
Màu đen vô cùng thích hợp để tôn lên vẻ lạnh lùng đơn độc của anh, nhìn qua thì có vẻ như anh không dễ nói chuyện lắm nhưng cũng chính sự sát phạt quyết đoán này khiến cho Lộ Bái chú ý đến và thích đưa anh đến tham dự những cuộc đàm phán hợp đồng kinh doanh.
Lộ An Thuần đi đến cầm cà vạt lên, sau đó cô kéo anh đến trước mặt mình, thành thạo vươn tay thắt cà vạt cho anh.
Ngụy Phong ngoảnh đầu nhìn bản thân trong gương: "Quả nhiên anh vẫn đẹp trai như thế."
Lộ An Thuần mỉm cười: "Xin anh đấy, đừng tự tin thái quá vào bản thân như thế nữa."
"Đây gọi là tự mình hiểu lấy mình đó."
"À, tự mình hiểu lấy mình của anh là nghĩ bản thân quá đỗi đẹp trai như vậy ấy à!"
"Thật ra thì anh nghĩ thế nào cũng không quan trọng lắm, chỉ cần trong mắt Lộ An Thuần, chú rể này đủ đẹp trai là được rồi."
"Em lại không nghĩ như vậy đâu."
Ngụy Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh nhân sáng ngời của cô gái, anh vươn hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô: "Anh không đẹp trai à?"
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt không chút tì vết nào của anh trong khoảng cách gần, một lát sau, cuối cùng cô vẫn đỏ mặt, xấu hổ nhìn qua chỗ khác: "Chú rể của em, vẫn là... Vô cùng đẹp trai."
Anh ghé sát lại gần cô, sau đó phả hơi thở nóng như lửa đốt vào vành tai cô: "Em không muốn hôn anh à?"