Tình Yêu Của Chúng Ta

Biệt thự Lưu Thủy được chọn làm nơi tổ chức hôn lễ của Lộ An Thuần và Ngụy Phong.
 
Nhưng không biết vì sao, trong suốt hai ngày diễn ra hôn lễ, bầu trời đều âm u và có mưa liên miên, không hề có lấy một tia nắng.
 
Lộ An Thuần tựa vào cửa sổ sát đất bên trong biệt thự, trong lòng âm thầm nghĩ, chắc hẳn đây cũng không phải là điềm báo tốt đẹp gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau cơn mưa tại biệt thự Lưu Thủy, cây cối bên ngoài cửa sổ đều được gột rửa sạch sẽ, toát lên một màu xanh lục đậm, dường như muốn chôn vùi cả toà kiến trúc với thiết kế hiện đại đang ẩn mình giữa chốn núi rừng này.
 
Lộ An Thuần đẩy cửa sổ nhỏ ra để làn gió se se lạnh thổi vào bên trong phòng, giống như thần Chết thổi nhẹ một hơi bên cạnh tai cô.
 
Đây không phải là nhiệt độ nên có vào mùa hè.
 
Hôn lễ vốn dĩ nên tràn ngập bầu không khí vui mừng phấn khởi, huống chi đây còn là hôn lễ được tổ chức với người đàn ông mà cô yêu nhất. Từ cái ngày mà Ngụy Phong năm mười tám tuổi sống chung với cô, anh đã bắt đầu gọi cô là bà xã. Bây giờ giấc mộng đẹp này đã biến thành sự thật, cô thật sự sắp trở thành vợ của anh rồi.
 
Tuy nhiên trong lòng Lộ An Thuần lại nặng trĩu nỗi buồn.
 
Có thể là bởi vì cái lồng giam trước mắt này không chỉ muốn vây hãm bản thân cô, mà còn muốn vây hãm cả người mà cô yêu nhất nên rất khó để cô cảm thấy vui vẻ.
 
Lúc chạng vạng, các phù dâu sôi nổi đổ xô vào phòng cô để giúp đỡ cô trang trí phòng, thổi bóng bay và treo ruy băng, dán chữ ‘hỉ’ lên tường, lại ồn ào muốn dẫn Lộ An Thuần đi xem váy cưới.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các cô gái đến khuấy động bầu không khí đã giúp cô vơi bớt đi không ít cảm giác ngột ngạt trong lòng, cô đưa các cô ấy đến phòng chứa đồ - nơi để váy cưới.
 
Ninh Nặc nhìn thấy bộ váy cưới tay dài kiểu cổ điển, khoanh tay đi đi lại lại xung quanh nó mấy vòng, vẻ mặt không biết nên nói gì cho phải: “Không phải cậu và Ngụy Phong đã dành rất nhiều thời gian để chọn váy cưới sao, sao lại lựa chọn cái váy này vậy? Cậu đừng trách tớ nói thẳng nhé, cái này vừa quê mùa lại vừa lỗi thời, thật sự là nhìn quá quá quá là xấu luôn!”
 
“Là Lộ Bái chọn đó.” Sắc mặt Lộ An Thuần ảm đạm.
 
“A a a, cậu nói vậy thì tớ mới thấy, đây đúng là kiểu dáng mà người lớn thích. Nhưng người kết hôn là cậu mà, sao ngay cả váy cưới mà ba cậu cũng…”
 
“Ông ta chính là người như vậy.”
 
Ninh Nặc thấy cảm xúc của Lộ An Thuần không ổn, lập tức dừng đề tài này lại, đánh giá váy cưới một lần nữa: “Chậc, tay nghề của người làm ra chiếc váy này vẫn rất tốt, cậu nhìn hình thêu trên tay áo này xem, thật tinh xảo, cái này mà mặc lên người, hẳn là sẽ rất… Sang trọng, cậu có muốn mặc thử xem một chút không? Chúng tớ canh cửa giúp cậu.”
 
Lộ An Thuần lắc đầu: “Tớ không hề muốn mặc nó lên người bất cứ phút giây nào.”
 
Lộ An Thuần đã bị bó buộc trong cuộc sống nặng nề đến nghẹt thở này hơn hai mươi năm, chiếc váy cưới nặng trịch này, tựa như lại gia cố thêm một lớp vỏ bọc khác, vây lấy cô làm cô không thể nào thở nổi.
 
Cho dù chỉ một phút, cô cũng không muốn mặc nó lên người.
 
Ninh Nặc nhìn sự phản cảm của cô đối với chiếc váy, ôm lấy bả vai cô, an ủi: “Sắp kết hôn rồi, đừng rầu rĩ như vậy nữa, nghĩ đến chồng cậu một chút đi. Có người chồng đẹp trai như vậy, nếu ngày mai dắt cậu ấy tiến vào lễ đường, sẽ làm biết bao quý cô phải hâm mộ đến chảy nước miếng đó nha!”
 
Lộ An Thuần nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Anh ấy là niềm an ủi duy nhất của tớ.”
 
Nếu như chú rể không phải là Ngụy Phong, Lộ An Thuần cảm thấy có lẽ đêm nay cô sẽ có đủ can đảm để tự kết liễu cuộc đời mình.
 
Các cô gái kết nối với loa Bluetooth trong phòng, phát ra những ca khúc vui vẻ, tựa như muốn mở một buổi party áo ngủ, dùng gối đánh nhau ầm ĩ trong phòng Lộ An Thuần.
 
Ninh Nặc nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết là ai.
 
Cô ấy ‘suỵt’ một tiếng với những cô gái khác, mở hé cửa nhìn ra ngoài hành lang.
 
Ngụy Phong mặc áo sơ mi màu đen kiểu dáng basic, nửa người trên thon gọn, khuôn mặt khôi ngô: “Xin hỏi Lộ An Thuần có ở trong phòng không?”
 
Đối với các cô gái khác ngoại trừ Lộ An Thuần, Ngụy Phong sẽ không thể hiện dáng vẻ lưu manh và cách nói năng tùy tiện của anh.
 
Cho nên ở trong mắt của Ninh Nặc, Ngụy Phong vẫn luôn có chút gì đó lạnh lùng và khó gần.
 
Cô ấy chặn cửa lại, mỉm cười, nói: “Có chuyện gì không Ngụy Phong? Trước khi cử hành hôn lễ, chú rể không nên gặp mặt cô dâu, sao cậu lại không tuân theo quy định vậy?”
 
“Quy định ở đâu ra vậy?” Ngụy Phong không tin cái này, anh cũng không có ý định kiêng kỵ bất cứ việc gì: “Để tôi gặp cô ấy chút đi.”
 
“Không được, quy định là quy định! Không được gặp, ngày mai cậu đi thẳng đến đây đón dâu đi, còn phải chuẩn bị thêm nhiều bao lì xì một chút nha!”
 
“Tôi đi gặp cô dâu của mình thì có gì mà không được, cũng không cần đến sự cho phép của cậu.”
 
Ninh Nặc quay đầu lại nói với cô gái đang ở trong phòng: “Lộ An Thuần, cậu xem cái người đàn ông này đi, thật là kiêu ngạo! Cũng sắp kết hôn rồi, còn không phải sẽ ép chết cậu sao!”
 
Giọng nói dịu dàng của Lộ An Thuần truyền đến: “Ngụy Phong, không được hung dữ với bạn thân của em.”
 
Ngụy Phong cất cao giọng nói, nói với vào trong phòng: “Anh đâu có hung dữ.”
 
“Vừa nãy cậu còn dọa tôi!”
 
“…”
 
Thỉnh thoảng anh thật sự không thể hiểu được mạch não của con gái, rõ ràng là giọng điệu bình thường, biểu cảm bình thường, cách nói chuyện cũng bình thường… Làm cách nào để các cô có thể nghe được đủ mọi loại cảm xúc không có thật ẩn chứa bên trong thế?
 
Ngụy Phong không thể làm gì khác hơn ngoài hoạt động cơ mặt một chút, banh mặt ra thành một nụ cười lạnh như băng: “Bạn Ninh Nặc, xin hỏi cậu có thể mở cửa được không? Chú rể muốn trò chuyện với cô dâu của mình một chút.”
 
Ninh Nặc bị nụ cười lạnh lùng của anh làm cho rùng mình, run lên: “Cậu không nên cười thì hơn, nếu không tôi sẽ hoài nghi rằng cậu muốn ám sát tôi.”
 
Ngụy Phong lập tức thu nụ cười lại, sử dụng đòn sát thủ, lấy một tấm thẻ màu đen từ trong túi ra: “Đây là thẻ VIP có hiệu lực một năm của biệt thự Lưu Thủy, miễn phí các dịch vụ ở phòng xông hơi và spa cùng với tất cả các dịch vụ khác ở nơi đây.”
 
Ninh Nặc đoạt lấy tấm thẻ, vui cười hớn hở: “Ở đây còn có rất nhiều cô gái, một tấm này làm sao mà đủ được đây.”
 
“Hai mươi tấm.” Ngụy Phong lấy ra một chồng thẻ đã được gói kín: “Mỗi người một tấm, còn lại mọi người có thể tự mang đi bán.”
 
“A a a!” Các cô gái lao ra như điên, vô cùng vui vẻ nhận lấy những tấm thẻ từ trong tay Ngụy Phong.
 
Mà Ngụy Phong lại tiếp tục nói: “Tập đoàn Lộ thị đã mời các ngôi sao trẻ nổi tiếng về để biểu diễn trong hôn lễ, bây giờ họ đang chơi ở khu vực suối nước nóng. Mọi người có thể qua đó thử vận may một chút, có lẽ sẽ trùng hợp gặp được người mà mọi người yêu thích đấy.”
 
Việc này căn bản là chuyện khó có thể nói nên lời từ chối, các cô gái dứt khoát mặc kệ cô dâu, sau khi vẫy tay tạm biệt với Lộ An Thuần, ngay lập tức phấn khởi chạy đến khu vực có suối nước nóng.
 
Ninh Nặc lắc đầu, thở dài với Ngụy Phong nói: “Thật là con người nhìn xa trông rộng, chỉ bằng nhóc thỏ trắng như Lộ An Thuần, kết hôn cùng con cáo già như cậu, còn không phải sẽ bị cậu gặm sạch đến xương cũng không còn sao.”
 
“Sao có thể như vậy được.” Ngụy Phong nở nụ cười mỉm chi: “Từ trước giờ cô ấy đều thẳng thắn như vậy, càng có khả năng là người làm chuyện đó với tôi.”
 
“Được rồi, các cậu nói chuyện đi, tôi không quấy rầy hai người nữa.” Ninh Nặc bước ra khỏi phòng một cách miễn cưỡng: “Đã nhiều năm như vậy rồi còn giống như hồi cấp ba vậy, tách ra một phút cũng không được.”
 
Ngụy Phong đưa mắt nhìn theo Ninh Nặc rời đi, vào phòng rồi đóng cửa lại.
 
Lộ An Thuần mặc một chiếc váy ngủ viền lá sen bằng vải sa-tanh như thường ngày, ngồi trên chiếc giường lớn hình tròn trong phòng tổng thống, sau khi đã trút bỏ hết lớp hào nhoáng bên ngoài, bóng đêm nhu hòa bao phủ lên người cô mang đến một loại cảm giác trầm tĩnh.
 
Ngụy Phong liên tưởng đến đêm mới gặp kia, cô giống như một cô gái lỗ mãng trong hẻm nhỏ, vô tình xâm nhập vào thế giới của anh, biến thành nàng công chúa của anh.
 
Cô gái nhỏ quay qua nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười: “Đêm nay anh đã đuổi hết những người bạn thân chuẩn bị ngủ cùng em đi, rốt cuộc anh định làm gì?”
 
“Em đoán xem.” Ngụy Phong xách theo một túi giấy lớn vào phòng, đặt vào góc giường.
 
Lộ An Thuần liếc nhìn chiếc túi kia một chút: “Rốt cuộc là bên trong có cái gì vậy? Cứ thần thần bí bí.”
 
“Làm vậy chính là để em đoán đó, nói ra hết thì chán lắm.”
 
Lộ An Thuần làm như thật sự suy tư một lúc lâu, lại cau mày quan sát anh một lúc, bỗng nhiên sợ hãi nói: “Áo mưa?!”
 
“…”
 
“Ngụy Phong, anh đúng là đồ quái thai! Nhiều như vậy sao!”
 
“Đúng đúng đúng, đang có sự kiện giảm giá 618*.” Ngụy Phong dùng chân đá cái túi kia: “Đủ cho một đêm.”
 
*618: Hoạt động giảm giá của cửa hàng JD, diễn ra vào ngày 18 tháng 6 hằng năm.
 
“Vậy thì ngày mai không cần làm hôn lễ, em tham gia tang lễ của anh luôn được không?”
 
Ngụy Phong ngồi vào bên cạnh cô: “Vào đêm trước khi hôn lễ diễn ra, chú rể đột tử ở trên giường cô dâu vì ‘hoang dâm vô độ’, cô dâu có lẽ là sẽ không còn mặt mũi nào để tham gia tang lễ đâu.”
 
Lộ An Thuần cười khanh khách, cầm tay anh: “Trong đêm trước ngày kết hôn, sao chúng ta lại thảo luận về đề tài tang lễ?”
 
“Có thể là bởi vì buổi hôn lễ này vẫn luôn bị bao trùm trong bầu không khí nào đó còn ngột ngạt hơn là cái chết nên mới muốn tâm sự với em một chút.”
 
Cô hơi kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Phong, không ngờ anh lại có thể mẫn cảm đến mức nhận ra được cảm xúc của cô đang thay đổi: “Sao lại nói nghiêm trọng như vậy? Chết cái gì chứ? Làm gì có chuyện chết? Rõ ràng đây chính là ngày vui mà!”
 
Ngụy Phong nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay mềm mại trắng nõn của cô: “Lộ An Thuần, anh có lời này muốn hỏi em.”
 
“Ừ, anh hỏi đi.”
 
Anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay cô: “Nếu anh lừa dối em, em có tha thứ cho anh không, bất kể đó là lý do gì.”
 
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong bằng vẻ mặt kì dị.
 
Những lúc như này, anh lại muốn thẳng thắn thổ lộ với cô…
 
Lộ An Thuần đột nhiên hỏi: “Anh không còn là trai tân sao?”
 
“…”
 
“Không phải.” Ngụy Phong cảm thấy hơi bất lực: “Ý anh là… Là, em hỏi cái gì vậy, anh đương nhiên còn zin rồi!”
 
“À.” Lộ An Thuần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì những chuyện khác đều không còn quá quan trọng.”
 
Ngụy Phong bất đắc dĩ mỉm cười, nhéo má cô một cái: “Thì ra em thích trai chưa mất zin, anh còn tưởng em là người phụ nữ rất phóng khoáng, thì ra những người bạn trai cũ trước đó của em cũng đều chưa có kinh nghiệm gì hết sao?”
 
“Những người kia thì em không quan tâm nhưng anh thì khác, em không chấp nhận được.” Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong bằng ánh mắt cảnh cáo: “Tuyệt đối không chấp nhận.”
 
Anh chống hai tay lên giường, thoải mái nhìn cô, cười hỏi: “Tại sao vậy?”
 
“Bởi vì anh chính là Ngụy Phong, anh chỉ có thể là của em, chỉ một mình em.”
 
Ngụy Phong nhìn thấy được ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ từ ánh mắt của cô gái, kéo cô xích lại gần mình, nhanh nhẹn đè cô xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
 
Ban đầu còn nhẹ nhàng thăm dò nhưng sau khi hô hấp dần dần trở nên dồn dập của hai người, từ liếm biến thành cắn, anh cắn môi dưới của cô, dọc theo đó mà đi xuống, lưu lại từng dấu vết màu đỏ thẫm vô cùng ái muội trên chiếc cổ trắng nõn nà của cô.
 
Tay Lộ An Thuần nắm chặt ga trải giường, muốn trốn tránh nhưng anh không cho cô cơ hội, ôm lấy xương cánh bướm sau lưng cô, ép bức cô phải cố sức nghênh đón anh. Tựa như đang thưởng thức một bữa tiệc lớn, anh vừa thong thả lại không kém phần ung dung, bình tĩnh làm cô chìm vào cảnh đẹp.
 
“Ngụy Phong…” Giọng cô rất nhỏ, mang theo sự lưu luyến và dịu dàng làm người ta mê muội: “Cho dù anh có lừa em chuyện gì đi chăng nữa, em đều sẽ tha thứ cho anh.”
 
Ngụy Phong lấp kín cánh môi trơn mềm của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, giày xéo, miệng nở một nụ cười xấu xa: “Em còn nói anh là người vì yêu cứ đâm đầu, rốt cuộc là ai đây, sao lại không có nguyên tắc như vậy?”
 
“Bởi vì trước đây, em đã lừa anh quá nhiều lần rồi.” Khóe mắt Lộ An Thuần lặng im chảy xuống một giọt nước mắt, tuyệt vọng nhìn anh: “Anh không chỉ tha thứ cho em, mà còn yêu em, quay về cứu lấy em…”
 
Ngụy Phong rung động trong lòng, như muốn lấy đi nỗi chua xót trong mắt của cô, kéo cô dậy khỏi giường: “Được rồi, anh đã nhớ kỹ lời mà em nói.”
 
Lộ An Thuần thấy anh đứng dậy, chưa thỏa mãn, nhíu mày hỏi: “Chỉ có vậy thôi à?”
 
“Hả?”
 
“Anh tới tìm em, chỉ! Để! Làm! Vậy! Thôi! À!”
 
“Chứ em còn muốn thế nào?”
 
“Ngụy Phong, có phải anh không lên được hay không? Lúc đi làm thủ tục đăng ký kết hôn, em quên xem báo cáo kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân của anh rồi.”
 
“…”
 
“Đầu óc em cứ suốt ngày nghĩ cái gì vậy.”
 
“Nếu anh có bệnh gì thì nói ngay cho em nha, đừng giấu bệnh sợ thầy*.”
 
*giấu bệnh sợ thầy: giấu giếm khuyết điểm không chịu sửa chữa.
 
Ngụy Phong dựa vào quầy bar, khoanh tay, nhìn cô một cách sâu xa: “Nếu anh thật sự không được, em còn muốn gả cho anh sao?”
 
“À… Em sẽ cùng anh đi khám Nam khoa.”
 
“Vậy nếu không thể trị khỏi thì sao?”
 
“Vậy… Vậy anh phải dùng cách khác thỏa mãn em, giống như lúc trước vậy.”
 
Ngụy Phong nở nụ cười: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cô dâu của anh thất vọng đâu. Nhưng đêm nay anh đến đây không phải vì việc này.”
 
Dứt lời, rốt cuộc anh cũng nhắc đến cái túi lớn, anh đặt túi lên bàn trà nhỏ, chậm rãi mở hộp quà màu đen bên trong ra, lấy ra một chiếc váy cưới trắng tinh.
 
Làn váy kéo theo tầng tầng lớp lớp ren xếp chồng lên nhau, tựa như một màng sương mù mỏng chưa tan vào sáng sớm, phần ngực hình quạt, những viên đá được khảm chi chít bên trên làn váy, trông vừa lộng lẫy lại vừa long trọng.
 
Đây là váy cưới trong mơ của Lộ An Thuần, bộ váy này còn làm cô cảm thấy thích thú hơn cả bộ váy mà ngày ấy cô đã thử ở tiệm bán váy cưới và yêu thích đến mức không muốn buông tay. 
 
“Làm sao anh… Anh biết được em thích kiểu dáng váy như thế này!”
 
Ngụy Phong cười cười, kéo khóa chiếc váy cưới: “Tham khảo từ tất cả chiếc váy cưới em đã mặc thử, sau đó phân tích sở thích của em, lại quan sát biểu cảm em, tính toán thời gian em dừng lại trước mỗi bộ váy cưới là bao lâu, từ đó cho ra được kết quả cuối cùng. Trước khi hôn lễ bắt đầu, anh mời người đẩy nhanh tiến độ may chiếc váy, chắc chắn sẽ làm xong một bộ lễ phục hoàn mỹ mà nhất định em sẽ thích.”
 
“Anh là thứ ma quỷ gì vậy!”
 
“Anh là chồng của em, đây chính là nghĩa vụ của anh.”
 
“Em cảm thấy hơi cảm động.”
 
Lộ An Thuần gấp gáp cầm chiếc váy cưới đi vào phòng thử đồ để mặc, Ngụy Phong đang muốn cùng qua để giúp cô mặc thử, cô lại chặn anh ở ngoài cửa: “Còn chưa tới hôn lễ đâu, chú rể đâu thể mặc đồ giúp cô dâu, tự em mặc là được rồi.”
 
“Em có tự mặc được không vậy, có nhiều dây thắt lắm.”
 
“Anh tưởng em là con nít sao?”
 
Lộ An Thuần đóng cửa lại, cô muốn cho Ngụy Phong một niềm vui bất ngờ, lằng nhằng hơn nửa giờ, cuối cùng cô cũng chậm rãi xách váy đi ra.
 
Tựa như một nàng công chúa dưới ánh trăng, kéo theo làn váy hoa lệ, sắp tiến vào chặng đường tốt đẹp nhất của cuộc đời mình.
 
Cô khẽ cười với anh, nhìn về phía anh, hỏi: “Có đẹp không anh?”
 
Đôi mắt đen nhánh của Ngụy Phong cứ dán chặt lấy cô.
 
Cô gái trước mặt đang xách một chiếc váy lộng lẫy bồng bềnh, chiếc thắt lưng độc đáo bên hông, không quá lỏng cũng không quá chặt ôm lấy đường cong mê người của cô, thanh nhã như một đóa hoa hồng thuần trắng nở rộ giữa dải ngân hà, đang tái diễn giấc mơ mà anh muốn biến thành hiện thực nhất nhưng lại không thể với tới.
 
Mọi thanh âm dường đều biến mất tăm, Ngụy Phong chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
 
“Trông thế nào?” Lộ An Thuần thấp thỏm hỏi.
 
Cô không để bụng bất kì ai, cũng không cần người nào xem, chỉ quan tâm đến ý kiến của chú rể của mình: “Đẹp không anh?”
 
Cô xoay một vòng, làn váy ren lộng lẫy quấn quanh chân cô: “Có phải hơi quá long trọng rồi không? Em còn cố ý trang điểm để phù hợp với chiếc váy, tuy rằng kỹ thuật của em cũng chẳng ra sao cả…”
 
Cô còn đang lải nhải thì Ngụy Phong đã sải bước đi tới gần, ôm eo cô, không nói lời nào, cúi xuống phủ lên đôi môi mềm mại của cô, làm cho những lời còn lại tan theo nụ hôn dài dằng dặc này.
 
“Lộ An Thuần, được trở thành chồng của em là điều vô cùng vinh hạnh của anh.”
 
Lộ An Thuần không kìm được khóe mắt cay cay: “Ngụy Phong, nhưng mà ngày mai em không thể mặc cái này được.”
 
“Không sao cả, nghi thức ngày mai không quan trọng, đêm nay mới là đêm tân hôn của chúng ta.”
 
Ngụy Phong buông cô ra, lại lấy một bộ bộ âu phục màu đen với chất liệu cao cấp từ trong hộp ra, đi đến phòng thử đồ mặc vào, mang theo dáng vẻ khôi ngô tuấn tú bước ra, kéo cô đi tới biệt thự trồng đầy hoa dành dành ở trước hiên.
 
“Chúng ta phải tổ chức hôn lễ ở đây.”
 
“Bây giờ sao?”
 
“Bây giờ.”
 
“Nhưng…” Lộ An Thuần do dự nói: “Không có người chủ trì.”
 
“Nếu em nhất định muốn có cảm giác đầy đủ nghi thức, anh có thể đóng cả hai vai.” Ngụy Phong mỉm cười, đáp: “Anh rất có tài năng trong việc nhập vai đó.”
 
“Không cần đâu! Vậy em sẽ không nhịn được cười mất.”
 
Dưới sự chứng kiến của ánh trăng, Ngụy Phong lấy nhẫn ra, thành kính quỳ xuống, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của cô gái, in một nụ hôn thâm tình xuống mặt cô…
 
“Lộ An Thuần, từ nay chúng ta nên duyên vợ chồng, không rời xa không chia lìa, cùng chung hoạn nạn, từ giờ khắc này… Cho đến giây phút cuối cùng của đời anh, em sẽ mãi mãi là công chúa của anh.”
 
Lộ An Thuần cũng đeo nhẫn lên cho anh, nghiêng người hôn lên trán anh, thành kính hứa hẹn…
 
“Ngụy Phong, anh là người hùng của em, em sẽ tôn trọng anh, yêu anh, cho đến giây phút cuối của cuộc đời.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui