Lộ An Thuần về biệt thự Giang Đinh thu dọn tất cả đồ vật, lại phát hiện cô chẳng có gì để thu dọn.
Cô vứt đi tất cả những thứ có liên quan đến Lộ Bái chứ không giữ lại thứ nào, thậm chí cả quần áo trong tủ cô cũng không giữ lại một bộ nào. Đương nhiên, ngoại trừ bộ váy cưới Nguỵ Phong tặng cho cô, cô gấp lại cất vào vali đồ đạc.
Tất cả những thứ tốt đẹp trong suốt năm tháng cô trưởng thành đều có liên quan đến anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ liên quan đến anh.
Lúc chạng vạng, Lộ An Thuần đi một chuyến đến bờ sông, một mình ngồi bên bờ sông ngắm phong cảnh với một lon bia trong tay.
Làn gió thoang thoảng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, làm tóc mai cô rối trung trên trán. Trong hơi say, suy nghĩ của cô dần buông thả.
Cô rất thích cảm giác này, thư giãn, tạm biệt một bản thân đau khổ và cuộc đời khốn khổ.
Lộ An Thuần lấy điện thoại ra chụp ảnh những ngôi nhà sàn và ánh đèn ấm áp, đám đông nhộn nhịp đẹp như mơ ở phía bên kia bờ sông, cùng với cây cầu Thiên Tư Môn bắc qua sông…
Thế giới này thật sự quá đẹp.
Nếu như cứ thế rời đi thì sẽ là kết thúc đáng buồn cỡ nào chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, chỉ cảm thấy tất cả đều đã được vận mệnh sắp đặt sẵn. May mà cô có thể gặp được em trai, gặp được Nguỵ Phong.
Lộ An Thuần cúi đầu đăng một bài lên vòng bạn bè…
“Giờ này phút này, lúc đăng PYQ này
Tôi ngồi bên bờ sông, có người hát bài “ngày nắng”,
Không có lúc nào thoải mái hơn lúc này.”
Bức ảnh đính kèm là bức ảnh đã được cô chỉnh màu, cô chọn bộ lọc có màu cam của hoàng hôn để tạo ra khuynh hướng cảm xúc nhẹ nhàng.
Có rất nhiều bạn bè thích bài viết và bình luận cho cô…
Chú Dế Dũng Cảm: “Ở cùng với anh Phong của tôi đấy à.”
Thuần: “@Chú Dế Dũng Cảm, không phải nha, thời gian tôi ở một mình, có anh ấy ở đấy là chỉ biết phá hoại bầu không khí thôi.”
Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương: “Tớ cảm thấy cậu đang thả lỏng, tốt rồi, chỉ có tương lai tốt đẹp đang chào đón.”
Thuần: “@Nặc Nặc không phải là bạn nhỏ dễ thương [yêu cậu]”
Siêu nhân không biết bay: “Chị ơi -3-.”
Thuần: “@Siêu nhân không biết bay, đừng dùng tên ảo của học sinh tiểu học nữa.”
Siêu nhân không biết bay: “o(〃’▽’〃)o”
Thuần: “@ Siêu nhân không biết bay, cũng đừng dùng biểu tượng cảm xúc dễ thương nữa, em sắp vào đại học rồi đấy.”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “@Thuần, chưa chắc em ấy đã thi được vào đâu.”
Siêu nhân không biết bay: “(* ̄︿ ̄)”
Thuần: “@Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ, còn cả anh nữa, đàn ông đàn ang lương một năm một triệu tệ mà không thể đổi tên WeChat à.”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “À, anh không còn là kỹ sư trưởng của tập đoàn Lộ Thị nữa, mới vừa từ chức rồi nên anh đang định quay lại nghề cũ đây.”
Thuần: “Vậy có phải em nên nghiêm túc suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân với anh không?”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại cũ: “Quả nhiên em vẫn thích trai bám váy [mỉm cười]”
Thuần: “Ha ha ha ha ha.”
Cô và Nguỵ Phong nói chuyện rất lâu trong phần bình luận của bài viết này, cuối cùng Chúc Cảm Quả mất kiên nhẫn, đồng thời tag cả hai người bọn họ: “Hai người có thể mở nhóm riêng rồi nói chuyện được không!”
Mỗi lần hai người trả lời bình luận của nhau là một đống bạn chung sẽ nhận được thông báo.
Nhắc đến cũng thú vị, cô và Nguỵ Phong lúc nào cũng có chuyện nói mãi không hết, dù là lúc online hay offline, chỉ cần hai người gặp nhau là không bao giờ có hồi kết.
Một lúc sau, Nguỵ Phong cũng đến chỗ cô, anh đứng ung dung bên bờ sông. Tỷ lệ đường cong cơ thể hoàn hảo, dáng cao chân dài.
“Nguỵ Phong, anh chắn mất chỗ ngắm cảnh của em rồi.”
Nguỵ Phong nhặt một cục đá lên ném vào trong nước, cục đá nảy trên mặt nước mấy cái rồi chìm nghỉm.
Anh chẳng mấy để ý nói: “Anh chính là cảnh đẹp.”
“Anh có liêm sỉ tý đi!”
Nguỵ Phong quay đầu đi, ánh đèn phía bên kia bờ sông bao trùm lên bóng dáng tuấn tú sắc bén của anh: “Không phải vậy sao.”
“Đúng đúng đúng.”
Lộ An Thuần nhìn bóng lưng săn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, giống như đang trùng khớp với anh thời niên thiếu, có tính là cảnh đẹp hay không lại là vấn đề khác, nhưng Lộ An Thuần thích cứ nhìn anh thế này.
“Em đã dọn dẹp đồ đạc xong chưa?”
“Không có gì để dọn cả, chỉ có một bộ váy cưới, quần áo khác thì anh sẽ mua lại cho em nha. Ngày mai lúc đi, anh nhớ mang theo vali hành lý của em về Bắc Kinh.”
Anh nhạy bén nắm bắt được từ ngữ quan trọng: “Anh, mang về cho em?”
Lộ An Thuần hơi thấp thỏm, cô nói kế hoạch của mình với Nguỵ Phong: “Cái kia, em đang định thương lượng với anh, lúc trước khi mua vé máy bay em có hơi xúc động. Em nghĩ em sẽ ở lại đây đến khi nào Nguỵ Nhiên thi đại học xong rồi mới quay về Bắc Kinh, còn có mấy tháng nữa thôi, đang trong thời kỳ quan trọng, để em ấy ở đây một mình, em thật sự không yên tâm nổi.”
Nguỵ Phong bỗng thấy hơi cạn lời, cũng có thể thấy rõ ràng anh đang khó chịu, ngồi xuống bên cạnh Lộ An Thuần: “Thằng bé sắp đủ mười tám tuổi rồi.”
“Giờ em ấy mới đủ mười bảy tuổi, vẫn còn là trẻ con.”
“Trẻ con? Lúc anh bằng tuổi thằng bé, anh đã làm ba thằng bé được rồi đấy.”
Lộ An Thuần cũng biết, rõ ràng đã đồng ý rồi mà tự dưng lại đổi ý thì có hơi quá đáng. Nhưng thành tích của Nguỵ Nhiên không được tốt lắm, Lộ An Thuần muốn ở lại để đốc thúc cậu ấy, cũng có thể giúp cậu ấy học tập, chạy nước rút trong mấy tháng cuối cùng.
Cô áy náy túm góc áo của Nguỵ Phong, dùng giọng điệu nhẹ nhàng làm nũng: “Anh đừng giận mà.”
“Anh không yêu xa đâu.” Trông Nguỵ Phong thật sự rất khó chịu: “Anh là người đã kết hôn rồi.”
“Chỉ có ba tháng thôi mà! Chia cách một thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của chúng ta đâu!”
“Nhưng anh không được làm với em, một ngày anh cũng không chịu nổi.”
“…”
Anh lúc nào cũng là người nói thẳng.
Lộ An Thuần biết chương trình học của Nguỵ Phong ở trường Đại học Hàng không Bắc Kinh cũng không thể kéo dài thêm ngày nào nữa, Dù sao… Đã bỏ lỡ bao nhiêu năm rồi.
Dù đầu óc anh có được vận dụng tốt đến đâu thì bắt đầu tất cả từ con số không vẫn nói dễ hơn làm.
“Ba tháng thôi mà, anh nhịn đi.” Cô chỉ có thể an ủi anh bằng những lời ân cần như thế này: “Em cũng phải chịu đựng mà, anh nghĩ em muốn rời xa anh lắm sao?”
Từ trước đến giờ Lộ An Thuần không hề che giấu tình yêu và khát vọng của cô với Nguỵ Phong, chuyện này cũng khiến Nguỵ Phong cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và hạnh phúc.
Anh quay mặt đi, đôi mắt đen nghiêm túc ngóng nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc của cô gái, dùng ánh mắt để yêu cầu cô.
Lộ An Thuần ôm mặt anh, cắn anh, dịu dàng hôn anh.
Lúc đầu anh không đáp lại mà để cho cô phát huy tự do, mãi đến khi cô cẩn thận tiến vào, cuối cùng Nguỵ Phong cũng mở miệng cùng hôn sâu với cô, triền miên dài lâu, đòi hỏi tất cả mọi thứ từ cô.
Một tay Nguỵ Phong ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay khác lại cầm lon bia bên cạnh cô đến, nghiêng đầu uống một ngụm rồi tiếp tục hôn cô.
Chất lỏng hơi chua chua ngọt ngọt tiến vào lập tức khiến cái hôn của hai người trở nên ướt át mà vô cùng hấp dẫn, mãi đến khi hơi thở của cô gái trở nên dồn dập, gần như không chịu nổi nữa, Nguỵ Phong còn quấn lấy đầu lưỡi cô khiến cô không còn chỗ trốn.
Gương mặt cô gái càng ngày càng đỏ, ánh mắt cũng mang theo men say, cô nắm chặt lấy góc áo anh.
“Nguỵ Phong…” Cô ôm lấy cổ anh, gọi tên anh bên tai anh.
“Gọi anh Phong.”
Cô gái cực kỳ nghe lời, cô thì thầm vào tai anh: “Anh Phong.”
Mỗi khi đến lúc này là cô nghe lời nhất, Nguỵ Phong rũ mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái, ánh mắt lưu luyến: “An Thuần, em vẫn giống như lúc mới hẹn hò với anh, không hề thay đổi.”
Cô vẫn yêu anh sâu đậm giống như năm đó.
Lộ An Thuần dựa lên người anh, cô gối đầu lên bờ vai dày rộng vững chãi của anh: “Anh thì khác rồi, bao nhiêu năm qua, khi trước anh làm chó cho em, bây giờ… Bây giờ còn phải làm ba của em nữa.”
Nguỵ Phong khẽ cười, hôn lên trán cô: “Anh làm gì cũng được, chỉ cần em thích.”
“Vậy tính ra, đêm nay là đêm cuối cùng trước khi chúng ta chia tay, anh có muốn làm cái gì đấy không?”
“Làm cả đêm?”
“Không phải, ý em làm làm chuyện khác!” Lộ An Thuần suy nghĩ: “Em đi dạo phố mua quần áo với anh nhé? Mua mấy bộ đồ trẻ trung, lúc anh ở trường đại học có thể mặc để giả nai.”
“Thế chẳng thà là làm chuyện khác.” Nguỵ Phong không có hứng thú với chuyện này, bây giờ anh chỉ có hứng thú với một chuyện duy nhất.
Nhưng tâm tư của Lộ An Thuần lại không đặt trên chuyện này, tạm thời, cô không có.
“Bây giờ vẫn còn sớm mà.” Cô kéo anh đứng dậy: “Cùng đi chơi đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa được có một buổi hẹn hò đúng nghĩa.”
Nguỵ Phong thuận theo nắm lấy tay cô: “Được, vậy đi hẹn hò.”
…
Bọn họ đi xuyên qua con phố đi bộ đông đúc, đi tới cửa “Quán net tổ ấm tình yêu cho các cặp đôi”, bảng hiệu đèn Led màu hoa hồng vẫn toả ra ánh sáng rẻ tiền như lúc trước, không ngờ đến giờ cửa hàng này vẫn còn mở cửa.
Nguỵ Phong nhìn thấy cửa hàng này, bỗng dưng lại thấy hơi xấu hổ.
Lúc trước anh dẫn Lộ An Thuần đến đây là vì có một chút “ý đồ xấu” không tốt lành gì, nhưng lại không dám làm liều nên mới rạo rực chơi game suốt buổi trưa với cô.
Bây giờ nhớ lại lại cảm thấy bản thân y như tên đần.
Nhưng yêu đường thời niên thiếu chẳng phải đều như vậy sao.
Rung động lại hồn nhiên.
Lúc này dạo thăm chốn cũ, anh đã cưới được cô gái anh yêu, bọn họ là một cặp vợ chồng đằm thắm.
Lộ An Thuần kéo Nguỵ Phong vào thuê một phòng chơi game, cô vẫn mở trò chơi năm đó Nguỵ Phong dạy cô chơi, rimworld.
Nguỵ Phong cũng cực kỳ kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chơi trò chơi, lúc thì chỉ điểm cho cô, lúc thì nghịch mái tóc mềm mại của cô, thỉnh thoảng anh lại vén tóc lên hôn cổ cô, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến thao tác chơi game của cô.
Giống một bé cún nghe lời.
Lộ An Thuần cũng không chơi lâu lắm, cô chỉ đến đấy tái hiện lại cảnh tượng năm đó, nhớ lại năm mười tám tuổi ngây ngô tươi đẹp của hai người.
Đi ra khỏi quán net dành cho các cặp đôi, Nguỵ Phong đi đến bên đường mua kem cho Lộ An Thuần, hai người trong tay, vừa đi vừa ăn, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn nhau, trong mắt không giấu nổi tình yêu.
Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, đèn trong phòng Ngụy Nhiên sáng chưng, cậu ấy còn đang thắp đèn thức đêm làm bài thi thử.
Nghe thấy anh chị về, cậu ấy vội vàng chạy đến cạnh cửa, tựa lên khung cửa hỏi: “Ngày mai anh chị phải đi rồi à?”
“Ừ.”
“Không cần phải lo cho em đâu, em ở một mình cũng ổn mà.” Ánh mắt Nguỵ Nhiên hơi ai oán: “Chẳng phải chỉ là ở một mình thôi sao, ngày ngày ăn cơm hộp, một mình cô đơn học tập, thi cử, em không sao đâu, đừng để ý đến em, hừ, đi sống cuộc sống tốt đẹp của hai người đi, thuận buồm xuôi gió.”
Nguỵ Phong lại rất vô tình, anh được dịp nói: “Được thôi, nhóc đã sắp trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được.”
Ngụy Nhiên giận dỗi lườm anh.
Lộ An Thuần cười đi đến xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu ấy: “Anh trai em sẽ đi học lại nhưng chị sẽ ở lại đây, cùng thi đại học xong với em, rồi chúng ta cùng đến chỗ anh em.”
“Thật sao?” Ngụy Nhiên không tin nổi tai mình nghe thấy gì, cậu ấy nắm ống tay áo Lộ An Thuần: “Chị sẽ ở lại với em à?”
“Ừ.”
“A a a!” Cậu ấy vui mừng ôm chầm lấy Lộ An Thuần: “Vui quá đi, đúng là chị ruột của em!”
Mãi đến khi Nguỵ Phong đi đến kéo tên nhóc này ra, kéo Lộ An Thuần ra sau lưng mình: “Nhóc đã là người lớn rồi, không được động tý là lại đụng chạm với chị dâu nữa.”
“Chị ấy là chị em!”
“Thế cũng không được.”
Ngụy Nhiên bĩu môi: “Thôi, dù sao thì ba tháng tiếp theo người nào đấy cũng không được chạm vào chị em.”
Nói xong, cậu ấy hả hê cười trên nỗi đau của người khác, nhăn mặt làm trò hề với anh, Ngụy Phong đá cậu ấy về phòng, đóng cửa lại.
Lộ An Thuần dựa lên vách tường, ngày nào cô cũng bị hai anh em nhà này chọc cười, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Nguỵ Phong đang nhìn cô chằm chằm.
Cô đưa quả quýt đã bóc vỏ xong trong tay đến, đưa đến bên miệng anh: “Ngọt lắm đấy.”
Nguỵ Phong cắn một miếng sau đó chặn môi cô, chất lỏng ngọt lành tràn ngập môi lưỡi.
“Ưm…”
Người đàn ông vươn tay bế ngang cô lên, bế cô về phòng ném lên giường.
Anh kéo cà vạt ra, thuần thục trói chặt cô tay Lộ An Thuần: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt vào, đêm nay anh không ngủ đâu.”