Có đôi khi Lộ An Thuần cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào khung cửa sổ, những đốm sáng loang lổ hiện ra trên sàn gỗ. Cô từ từ mở mắt, trút bỏ váy ngủ, vẫn không dám tin mình đã tự do thật rồi.
Tự do hoàn toàn, muốn làm gì thì làm nấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có thể ngủ đến khi tự tỉnh giấc, có thể làm chuyện đó với Ngụy Phong bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu trong căn nhà này, chỉ cần cô muốn.
Cô có thể cả đêm không về, ngồi trên ghế bên vệ đường trong công viên, không làm gì cả, chỉ ngắm nhìn dòng xe cộ đi đi về về.
Cô ra sức hít vào thật sâu để phổi nở ra, tận hưởng từng luồng không khí tự do một cách thỏa thích.
Do đồng hồ được cài thêm định vị nên Ngụy Phong có thể tìm thấy cô bất cứ nơi đâu.
Có lần, Ngụy Phong tìm thấy Lộ An Thuần trong số những dì đang múa trên quảng trường.
Cô nhảy hết mình và cũng rất chuẩn, thậm chí còn trở thành người múa dẫn đầu. Các cô các bác đều thích cô, khi Ngụy Phong kéo cô đi, mọi người còn mời cô lần sau đến nữa.
“Lộ An Thuần, em đang làm gì thế?” Ngụy Phong rút khăn tay trong túi ra rồi lau mồ hôi trên trán cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần nắm tay của anh, dạo bước cùng anh về nhà: “Em đã liệt kê ra một danh sách năm trăm chuyện phải thực hiện trong đời, nhảy múa ở quảng trường là chuyện thứ nhất.”
Ngụy Phong hứng thú hỏi lại: “Còn những chuyện kia là gì?”
“Nhiều lắm, có những chuyện chỉ cần em hoàn thành nhưng cũng có những chuyện cần cả hai chúng ta thực hiện mới được.”
“Em nói anh nghe thử xem nào.” Ngụy Phong khoác tay lên bả vai gầy yếu của cô, cùng cô đi về nhà.
“Ví dụ như đạp xe đạp phi như bay dưới trời mưa to, rồi đi thăm thú trường tiểu học và trung học của anh, hoặc là tâm sự với anh cả đêm, nói rất nhiều rất nhiều…”
“Nghe cũng thú vị nhỉ nhưng anh muốn hỏi một vấn đề, tại sao chuyện đầu tiên trong danh sách của em lại là nhảy múa ở quảng trường.”
Lộ An Thuần cười đáp: “Bởi vì trước kia nhìn thấy những bác gái nhảy múa trên quảng trường lúc ngồi trên xe của Lộ Bái, em đã có một suy nghĩ cực kỳ táo bạo đó là em muốn đẩy cửa xe ra rồi đi xuống ngay lập tức, xông vào giữa các cô các bác và nhảy múa cùng họ, không biết vẻ mặt Lộ Bái sẽ như thế nào.”
“Em nghĩ đi nghĩ lại nhưng chỉ đành ôm bụng cười nắc nẻ ở ghế sau của xe, đó là lần đầu tiên em cười kiểu đó trước mặt ông ta và cũng là lần cuối cùng.”
Ngụy Phong đặt khuỷu tay lên vai cô, đầu ngón tay chơi đùa búi củ tỏi lỏng lẻo trên đầu cô: “Em nhớ ông ta sao?”
“Không nhớ, ông ta không phải ba của em từ rất lâu rồi.” Lộ An Thuần trả lời rất… quả quyết.
Ngụy Phong im lặng một lát mới khẽ cười: “Ừm, anh mới là ba của em, giới hạn ở trên giường.”
“...”
Anh chưa kịp dứt lời, cô đã đạp cho anh một phát.
…
Sau khi Lộ Bái vào tù, Lộ An Thuần hoàn toàn cắt đứt với ông ta. Ngoài ra cô còn quyên góp tất cả tài sản ông ta để lại cho tổ chức từ thiện, bản thân không lấy dù chỉ một cắc.
Một số bất động sản cũ đề do ông bà ngoại để lại cho cô, cô bán nhà rồi đầu tư hết vào phòng trưng bày nghệ thuật và trở thành đối tác của phòng, tháng nào cũng nhận được lợi nhuận hậu hĩnh. Ngoài ra, cô còn trả lại số tiền mà Tạ Du đã bỏ ra để mua phòng trưng bày nghệ thuật cho cô.
Ngụy Phong vừa học lại ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ vừa vẽ bản bản đồ thiết kế thi công nên thu nhập cũng kha khá.
Ngụy Nhiên theo học ngành khoa học máy tính tại trường Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh, cuối tuần cậu sẽ đến nhà anh chị của mình ăn ké một bữa hoành tráng*.
*Raw gốc là đả nha tế: Trước đây, mức độ sống của mọi người không cao, hơn nữa thịt lại rất đắt, bình thường ăn thịt là xa xỉ, chỉ khi gặp lễ tết, người ta mới có thể nhân lúc cúng tế mà ăn được chút thịt. Nhân đó, cơ hội ăn thịt khó có này được mọi người gọi đùa là “tế nha” 祭牙 (tế răng), đó cũng chính là “đả tế nha” mà người đời sau nói.
Cuộc sống hôn nhân gia đình vừa giản đơn lại ấm áp, cả hai không chỉ có mỗi đối phương và cũng không ngón trông nhau cả ngày. Ai nấy đều có sự nghiệp nhiệt huyết của riêng mình, Lộ An Thuần vẽ tranh trong phòng, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ cả ngày, Ngụy Phong lên lớp, báo cáo số liệu và tính toán trong phòng thí nghiệm, khi rảnh sẽ vẽ bản thiết kế, làm mô hình giàn khung để kiếm thêm thu nhập nuôi gia đình.
Khi rảnh rỗi, phần lớn thời gian cả hai đều cãi nhau. Có đôi khi Lộ An Thuần bị anh chọc tức muốn nổ phổi, có đôi khi anh bị cô đánh gần chết nhưng mỗi khi đêm đến, hai người đều quấn quýt đến tận khuya.
Cuộc sống giản dị, phong phú mà hạnh phúc.
Bây giờ Lộ An Thuần đã là đối tác của phòng trưng bày nghệ thuật, thường xuyên tham dự triển lãm tranh, giá mỗi bức tranh cũng tăng lên khi cô nổi tiếng, nước lên thuyền lên, có những tháng thu nhập của cô có thể vượt qua Ngụy Phong nếu cô cố gắng hơn.
Sau lần đầu tiên cô tiết lộ thu nhập của mình cho Ngụy Phong biết, đêm hôm đó, anh nằm theo hình chữ đại trên giường của cô, Lộ An Thuần hỏi anh muốn làm gì thì anh chỉ lẩm bẩm hai chữ…
Nằm ngửa.
“Bà xã, em biết giấc mơ của anh là gì không?”
“Em biết.” Lộ An Thuần thờ ơ nói: “Anh muốn hẹn hò với chị gái thành thục giàu có, nghe lời chị, làm cún cưng của chị. Xin lỗi em không phải chị gái, khiến anh thất vọng cả đời.”
“Nhưng tài chính của em đã vững chắc, vợ à, em đã có thể muốn làm gì anh thì làm rồi đấy.”
Lộ An Thuần ngồi bên cạnh mép giường rồi co một chân lại, từ tốn thoa sữa dưỡng thể cho mình: “Việc em muốn làm gì anh thì làm không có liên quan đến tài chính của em.”
Ngụy Phong nhích đến gần, gối đầu lên chân cô: “Anh không biết, đêm nay anh muốn hầu hạ em.”
“Ngụy Phong anh có mặt mũi chút được không hả?”
Ngụy Phong kiên nhẫn đợi cô thoa sữa dưỡng thể xong bèn xoay người đặt cô xuống dưới nhưng Lộ An Thuần đã chặn tay ngang ngực anh: “Em không muốn tắm nữa, đêm nay không làm.”
Anh ngửi hương thơm ngào ngạt của cô rồi cười nói: “Không cần phải tắm, chúng ta làm súc tích tí.”
“...”
Phiên bản súc tích tương đối đơn giản và khắc nghiệt nhưng kéo dài cực kỳ dài, cuối cùng vẫn khiến cô nhễ nhại mồ hôi.
Sau khi xong việc, Ngụy Phong đích thân ôm cô đi tắm rồi thoa sữa dưỡng thể lại cho cô. Lộ An Thuần mệt mỏi rã rời, nhắm mắt để mặt anh làm mọi việc, cho dù trong lúc mơ mơ màng màng, cô vẫn cảm nhận được động tác dịu dàng và cẩn thận của anh đối với cô.
Cuối cùng người đàn ông ôm cô từ phía sau rồi chìm dần vào giấc ngủ, niềm hạnh phúc trên đời này cũng tiến vào giấc mơ cùng với họ.
…
Ngụy Phong rất tham lam về mặt này, gần như ngày nào cũng làm một lần, chỉ cần ngủ cùng Lộ An Thuần thì anh đều sẽ ăn mặn.
Anh tận hưởng cuộc sống mỗi ngày theo cách trọn vẹn nhất. Anh nấu những bữa cơm khéo léo, mua chiếc váy đẹp nhất cho cô, đối xử tốt với cô và cả bản thân mình theo khả năng của mình, sắp xếp cuộc sống rất thú vị.
Những năm này, Ngụy Phong đã làm nhiều việc cùng Lộ An Thuần. Cả hai cùng đi đến trường tiểu học và trung học cơ sở của nhau, cùng đến ngắm cực quang ở Na Uy, trải nghiệm ba mươi ngày sinh sống tại nông thôn…
Trong danh sách năm trăm việc cần làm trong đời của Lộ An Thuần, những “hy vọng xa vời” tưởng chừng đơn giản nhưng không thể thực hiện được, Ngụy Phong đều hoàn thành giúp cô.
Bản án tử hình của Lộ Bái sắp được thực hiện, ông ta không có lời trăn trối nào khác, nguyện vọng duy nhất đó là được gặp người thân còn lại trên đời này của mình.
Ông ta muốn gặp Lộ An Thuần.
Do Lộ Bái nhắc nhở nên quản ngục phải gọi điện cho Lộ An Thuần tận hai lần. Lần đầu quản ngục truyền đạt nguyện vọng của ông ta, nói ông ta mong muốn được gặp mặt cô, lúc đó cô đã từ chối lời thỉnh cẩu của ông ta không hề do dự.
Cô không muốn gặp lại ác ma đó nữa.
Lần thứ hai quản ngục gọi điện đến nói ngày nào Lộ Bái cũng cầu xin, bây giờ thời gian của ông ta không còn nhiều nữa, cô cũng không còn nhiều thời gian để đắn đo.
Dù vậy, Lộ An Thuần vẫn từ chối lời cầu xin mong được gặp mặt của ông ta.
Nỗi đau mà ông ta gây ra cho mẹ, cho cô và tất cả những người cô yêu thương đã hằn sâu không thể xóa nhòa.
Bây giờ mỗi khi Lộ An Thuần nghĩ đến ông ta thì đều ớn lạnh.
Lộ Bái cũng có yêu thương cô nhưng tình thương của ông ta lại đi kèm với một lưỡi dao sắc bén. Nhiều năm trôi qua, ông ta đâm từng nhát vào xương thịt của cô, khiến cô đau thấu tận tâm can.
Cô mãi mãi không tha thứ cho ông ta.
Sau cuộc gọi của quản ngục, Lộ An Thuần rơi vào trạng thái mất ngủ suốt mấy hôm liền.
Cô vừa nhắm mắt lại thì những ký ức đau đớn trong quá khứ lại ùa về. Hình ảnh người mẹ cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm đẫm máu, còn có cảnh ông ta nắm tóc cô, nện vào tường hết lần này đến lần khác… Tất cả đều hiện lên trong tâm trí cô.
Cảm xúc lo lắng và bực bội gần như nhấn chìm lấy cô, nỗi sợ đeo bám cô như bóng với hình.
Niềm an ủi duy nhất đó là việc Ngụy Phong vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Anh ngủ không sâu, chỉ cần Lộ An Thuần vừa thức dậy hay trằn trọc lăn qua lộn lại thì anh cũng sẽ thức dậy ngay. Anh ôm chầm lấy cô từ đằng sau, tay đặt giữa bụng dưới bằng phẳng giống như cả thế giới ấm áp đang bao bọc lấy cô.
Vòng tay của anh rất thoải mái và cũng rất yên tâm.
“Ngụy Phong, anh thức giấc rồi à?” Cô xoay người lại, mặt đối mặt với anh.
“Ừm.” Giọng điệu của anh toát lên vẻ lười biếng.
“Em làm anh thức giấc nữa sao? Hay là em đến phòng khách ngủ nhé, ngày mai anh còn phải đi nghe giảng nữa.”
Lộ An Thuần vừa muốn ngồi dậy định đi thì đã bị Ngụy Phong kéo lại, trời đất quay cuồng, cô bị quấn chặt trong chăn.
Trong bóng đêm tối đen mờ ảo, những đường cong trên gương mặt điển trai của anh lộ rõ rành rạnh, cô có thể cảm nhận ánh mắt âm u của anh đang nhìn chòng chọc vào mình.
“Ưm… Ngụy Phong.”
Ngụy Phong lấy sợi dây thừng nhỏ “chuyên dùng” của hai người ra khỏi ngăn tủ, sau đó trói một cánh tay của cô gái vào đầu giường.
“Anh lại nữa.”
“Anh không cho phép em đi.”
Anh như một vị vua ngang tàn muốn chiếm lấy cô, trìu mến hôn vào cổ cô rồi dần dần trượt xuống dưới.
Cả người Lộ An Thuần đều căng cứng, tay nắm chặt lấy ga giường.
Cách thức lấy lòng cô của Ngụy Phong mãi mãi đơn giản và trực tiếp như thế.
Khoái cảm nguyên thủ nhất chính là niềm sung sướng cực hạn.
Lộ An Thuần cũng rất thích đam mê đặc biệt này của Ngụy Phong. Cô không hiểu do anh là Ngụy Phong nên cô đồng ý phối hợp thực hiện tất cả những việc mà anh thích hay vì hai người có đam mê giống nhau về một số mặt nào đó, hay nói cùng chung ý kiến ở một số chỗ nào đó.
Không thể nói rõ.
Nhưng Lộ An Thuần rất thích anh, thích tất cả mọi thứ của anh, hy vọng anh hãy mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Thậm chí… Thích nghe tiếng vỗ bạch bạch từ anh ở sau lưng.
Mỗi tiếng vỗ đều khiến linh hồn và thể xác của cô được thỏa mãn.
Trong sự kích thích nâng lên trên mây rồi lại điên cuồng rơi xuống, cơ thể rơi vào trạng thái mệt rũ rượi, cô nghĩ e rằng mình không có cơ hội mất ngủ mất.
Sáng hôm sau, Lộ An Thuần thức giấc trong ngực của người đàn ông, trong chăn chỉ toàn mùi hương của anh đan xen một cách thân mật.
Lộ An Thuần vùi vào lồng ngực ấm áp của anh để nghỉ ngơi chốc lát. Cô nằm đó không ngủ, chỉ lẳng lặng lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim trong lòng ngực nhảy lên vừa chân thật vừa sinh động như thế.
Cô mở mắt ra, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt say giấc của anh. Ngũ quan của anh cực kỳ hoàn mỹ, như được bao phủ bởi một lớp lọc kính mờ ảo trong nắng sớm, giống như phim nhựa bên trong máy quay phim. Bờ môi mỏng manh, sống mũi thẳng đuột và mí mắt hẹp dài…
Anh đẹp quá.
Lộ An Thuần không khỏi thầm tưởng tượng ra hình dáng đứa con tương lai của hai người.
Chắc chắn nhóc sẽ là một cô bé đáng yêu hoặc một cu cậu điển trai bé bỏng.
Trong khoảng thời gian đây, hai người không sử dụng bất kỳ biện pháp an toàn nào cả. Cô để mặc cho anh càn rỡ chiếm lấy mình, lưu lại dấu ấn nóng bỏng của anh.
Cô mong chờ ngày hạt giống của anh đâm chồi nảy lộc trong thế giới của cô, cô rất muốn có một bé cưng thuộc về cô và Ngụy Phong.
Lộ An Thuần ngắm nhìn gương mặt ngủ sau của anh, muốn hôn đánh thức anh nhưng cũng muốn anh ngủ thêm một lúc.
Cuối cùng cô không cưỡng nổi hôn vào yết hầu của Ngụy Phong, nơi nhạy cảm thứ hai trên cơ thể anh ngoại trừ nơi nào đó.
Đôi mắt của người đàn ông nhuốm màu vàng óng dưới ánh ban mai, anh lẳng lặng nhìn cô khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
“Anh nhìn em làm gì?” Lộ An Thuần vùi mặt vào trong khuỷu tay của anh.
“Là do em cứ nhìn chằm chằm vào anh mà.”
“Em muốn hôn cho anh nhưng không muốn làm anh thức dậy…”
Cô dịu dàng ô anh: “Cho nên mới chờ anh từ từ thức giấc.”
Ngụy Phong chủ động tiến tới hôn lấy bờ môi mềm mại của Lộ An Thuần, trằn trọc nhiều lần như đang nhấm nháp món ngon, không ngừng không nghỉ.
Hai người dần xúc động, Ngụy Phong lại ấn cô vào thân dưới của mình.
Lộ An Thuần bảo ngừng lại, sà vào lòng anh rồi nũng nịu: “Được rồi được rồi, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, bằng không sớm muộn cũng sẽ chết trên giường cho xem.”
Nếu làm với tần suất quá nhiều sẽ khiến bác sĩ khiển trách.
Ngụy Phong không quan tâm: “Anh cảm thấy chết trên giường của em rất xứng đáng.”
“Không được, anh chết rồi em phải làm sao?”
“Thôi, sáng sớm mà nói chết chóc làm gì, không kiêng kị nữa à?”
“Ơ khoan đã… Ai là người nói trước!”
“Tất nhiên là em rồi.”
Lộ An Thuần không muốn tranh cãi với anh: “Anh ngủ một chút nữa đi, anh đẹp trai hơn khi không nói gì đấy.”
“Ôm anh ngủ.”
Thế là Lộ An Thuần ôm chặt lấy anh rồi nhắm mắt lại, hưởng thụ từng tấc da thịt và hơi ấm của anh trong ánh ban mai dịu êm.
“Ngụy Phong.”
“Hả?”
“Anh nói xem bây giờ em nên làm gì.”
Ngụy Phong biết cô đang hỏi về vấn đề gì.
Dù sao thì người đó… Cũng là ba của cô.
Cho dù ông ta đáng sợ và ghê tởm đến đâu nhưng cuối cùng dòng máu đang chảy trong cơ thể Lộ An Thuần vẫn thuộc về ông ta.
“Anh không muốn em đến gặp ông ta.” Ngụy Phong nói rất kiên quyết: “Cho dù sau này em hối hận và trách móc anh đi chăng nữa thì anh vẫn không cho em đi.”
“Không, Ngụy Phong, em không trách anh đâu.”
Ngụy Phong nhắm mắt suy nghĩ giây lát: “Nếu như ông ta có lời muốn nói thì để anh đi gặp ông ta, sau đó anh về nói lại với em được không?”
Ngụy Phong không hy vọng Lộ An Thuần gặp lại người đàn ông đã từng tổn thương cô quá nhiều, do dù người đó là ba ruột của cô. Có điều nếu không đi, sau khi Lộ Bái chấp hành án tử và rời bỏ cuộc đời này, anh e rằng sau này có khi cô sẽ hối hận.
Vì thế anh sẽ gặp mặt ông ta thay cô, anh cũng muốn nghe thử xem ông ta muốn nói điều gì.
…
Lộ An Thuần và Ngụy Phong quay về thành phố C, tất nhiên nhóc nghịch ngợm dính người Ngụy Nhiên không muốn rời xa anh chị dù chỉ một giây cũng quay về thành phố C cùng hai người.
Ngụy Phong đi gặp Lộ Bái, Lộ An Thuần dứt khoát dẫn Ngụy Nhiên đến gặp Kiều Chính đang cải tạo trong nhà tù.
Lần đầu gặp mặt khó tránh khỏi xấu hổ. Khi Ngụy Nhiên học lớp mười hai, mỗi tuần cậu đều đến trò chuyện cùng với ba mình và kể về cuộc sống sinh hoạt của bản thân, vì thế hai người rất nhanh đã thân thiết với nhau.
Ngụy Nhiên nói khi mình học đại học sẽ không thể thường xuyên đến thăm ông ấy nữa, chỉ đành đợi tới nghỉ hè hoặc nghỉ đông mới sắp xếp đến được. Cậu còn thông báo tin vui mình đã đậu trường Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh cho ba mình.
Kiều Chính xúc động đến nổi suýt rớt nước mắt, có thể nhìn thấy con trai học đại học là sự tự hào và hạnh phúc lớn lao trong cuộc đời. Mười năm đau đớn, khổ sở, không thấy ánh sáng trong khoảng thời gian đầy đau khổ gần như đã bừng sáng trong khoảnh khắc này.
Ông ấy hứa với Ngụy Nhiên rằng mình sẽ cải tạo thật tốt, cố gắng xin giảm hình phạt.
Ngụy Nhiên cũng hứa đợi ông ấy ra ngoài, mình thành công rồi sẽ chăm sóc cho ông ấy.
Lộ An Thuần nhìn tình cảm ba con ngày càng thân thiết thì không khỏi ấm áp muôn phần. Trong quá khứ cô chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình là gì, bây giờ mọi thứ dần dần được bù đắp, cô đã có gia đình của mình, đã có người thân thật sự thuộc về mình.
…
Khi Ngụy Phong gặp lại Lộ Bái lần nữa, hai người ở trong một phòng tiếp khách giống như phòng học, còn có những phạm nhân khác đang gặp mặt người thân. Lộ Bái ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, đôi tay bị còng đặt ở trên bàn.
Trong khoảng thời gian vừa qua, ông ta đã gầy đi trông thấy, gương mặt đã hóp sâu vào, tóc cũng ngả sang màu hoa râm. Sự thay đổi rõ rệt nhất đó là ánh sáng trong đôi mắt ông ta đã hoàn toàn biến mất như bị một làn sương mù che phủ, trông như mắt cá chết không có chút tinh thần.
Lộ Bái thấy người bước vào là Ngụy Phong thì sầm mặt, cố gắng đè thấp giọng rồi nói: “Tôi muốn gặp Lộ An Thuần.”
“Tôi sẽ không để ông gặp cô ấy đâu.” Ngụy Phong ung dung ngồi xuống, anh tựa vào ghế rồi bắt chéo hai chân, nhìn ông ta vừa dò xét vừa châm chọc.
“Lộ An Thuần là của tôi, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương cô ấy, hơn nữa xin ông đừng quấy rầy cuộc đời cô ấy nữa, cứ lẳng lặng chờ đợi cái chết đến với mình.”
Câu nói đó đã chọc điên Lộ Bái.
Chàng trai trước mắt đã cướp hết mọi thứ của ông ta, khiến ông ta thất bại ê chề, hiện giờ anh còn ấy tư thái cao thượng đến đây cợt nhả sự thất bại của ông ta.
Lộ Bái nắm chặt đôi tay bị còng trên bàn.
Ông ta thấy được bản thân năm đó trong mắt Ngụy Phong. Không đúng, chàng trai này còn điên cuồng hơn ông ta trong quá khứ nhiều.
Rất lâu sau… Cuối cùng ông ta cũng buông nắm đấm ra.
“Tôi đã sai thật rồi.” Ông ta chán nản ngồi trên ghế, ánh sáng mỏng manh duy nhất trong mắt cũng đã biến mất hoàn toàn: “Ngụy Phong, cậu sẽ đối xử tốt với con bé chứ?”
“Giờ ông hỏi tôi vấn đề đó có buồn cười quá không?” Ngụy Phong chống tay xuống bàn rồi lười biến tựa vào ghế, miệng nở nụ cười khinh miệt: “Chẳng phải ông chưa từng đối xử tốt với cô ấy ư?”
“Tôi làm theo cách của tôi.” Người đàn ông trả lời bằng giọng trầm khàn.
“Theo cách của ông?” Ngụy Phong cười nhạo hừ nhẹ một tiếng: “Ông tự cho rằng mình rất yêu vợ mình nhưng từ đầu đến cuối người ông yêu chỉ có bản thân ông thôi.”
“Không phải! Không phải!” Cuối cùng Lộ Bái không kìm nén nỗi nữa, nước mắt lăn dài trên gò má như vội vàng muốn chứng minh điều gì đó: “Tôi rất thương họ, họ là tất cả của tôi, là tất cả của tôi, dĩ nhiên tôi thương họ rồi, tôi không muốn họ rời khỏi tôi cũng là lỗi lầm sao!”
Ngụy Phong thờ ơ nhìn ông ta, rất lâu sau anh mới trả lời: “Mẹ nó, tình yêu của ông thật khiến tôi buồn nôn.”
…
Khi Ngụy Phong bước ra khỏi nhà tù, Lộ An Thuần đang đứng trước quảng trường lộng gió, sau lưng cô là bãi cỏ lau bị gió mạnh thổi ngã nghiêng ngã ngửa. Cô gái mặc chiếc váy trắng mỏng dánh, toát lên vẻ đẹp trong suốt dưới ánh nắng mặt trời.
Cô lo lắng nhìn Ngụy Phong.
Anh bước qua rồi ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ bên tai cô: “Ông ta nói ông ta rất hối hận về những gì đã gây ra cho em, ông ta không hy vọng xa vời em sẽ tha thứ cho ông ta mà chỉ mong em quên quá khứ đau khổ đi, tiến tới hạnh phúc thật sự ở mai sau, hơn nữa mãi mãi quên ông ta đi.”
Nước mắt dần lăn dài trên gương mặt cô gái, rơi xuống chiếc cổ nóng bỏng của chàng trai.
“Thật, thật không?”
“Ừm, hiện giờ ông ta rất yếu, ông ta bình thản chờ đợi cái chết và cũng hy vọng em có thể sống an yên suốt quãng đời còn lại.”
Lộ An Thuần ôm chặt người đàn ông trước mặt, lẳng lặng ôm nhau trong giông gió thét gào.
Lộ Bái biết lỗi không, có lẽ có hoặc cũng có lẽ không.
Nhưng những thứ đó không còn quan trọng nữa.
Cô tình nguyện tin tưởng Ngụy Phong, bình yên vượt qua quãng đời còn lại cùng với anh.
…
Một tháng sau, thời gian thi hành án tử hình của Lộ Bái đã đến.
Một tháng sau, Lộ An Thuần mang thai.
Thần chết đã mang đi sự lo lắng và sợ hãi, còn thần tình yêu mang đến niềm vui của một sinh mạng mới.
Khi Lộ An Thuần nhìn thấy hai vạch mờ mờ trên que thử thai, cô hạnh phúc đến sắp ngất đi.
Sao cô nhanh có thai đến vậy!
Cô nghe nói chuẩn bị mang thai là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, có rất nhiều bạn bè của cô không thể đậu thai trong vòng mấy tháng, thậm chí suốt mấy năm liền.
Tại sao mới một tháng trôi qua mà cô đã có thai rồi?
Thật ra không cần đợi quá lâu, chỉ bằng sự dẻo dai và khỏe mạnh của Ngụy Phong thì đương nhiên sẽ nhanh chóng có con mà thôi.
Cô vui đến phát khóc, run rẩy soạn một tin nhắn gửi cho Ngụy Phong.
“Ông xã ơi, anh sắp được làm ba rồi!”